- Đệ… đệ thật đúng là quái vật mà!
Cẩu Tâm Gia trừng mắt nhìn Diệp Thiên một lúc lâu, hít một hơi thật dài, hắn vốn cho là mình và tiểu sư đệ chênh lệch đã không còn lớn như trước, lại không nghĩ rằng càng lúc càng lớn hơn.
- Ô ô!
Nghe mọi người nói chuyện, Kim Mao Toan trên đầu vai Lôi Hổ không thể kiên nhân được nữa, chìa cái móng vuốt nhỏ nhỏ trên vai Lôi Hổ ra, kêu lên một tiếng, nhe răng nhếch miệng đối với mọi người làm cái mặt quỷ.
Kim Mao Toan móng vuột cực kì sắc bén, đầu vai Lôi Hổ nhất thời tóe màu, không khỏi cười khổ một tiếng, đưa tay cởi bỏ cái túi da kia, lấy ra một viên kim thuộc tính linh thạch, cười khổ nói:
- Linh thạch nhiều như vậy, ăn hết đi, ta sẽ lại đưa cho ngươi!
Nói thật, Lôi Hổ đã sớm muốn vứt tiểu Kim Mao Toan này đi cho rảnh, nhưng tiểu gia hỏa này, mới sinh ra không lâu, nhưng tu vi so với hắn còn lợi hại hơn, hơn nữa còn xem bờ vai hắn như là mẫu thân mình ôm ấp, ăn uống đều nằm trên đó, khiển Lôi Hổ khổ không thể tả được.
Hơn nữa Lôi Hổ cũng không dám dùng sức mạnh, hắn đã tận mắt thấy tiểu Kim Mao Toan cắn nuốt óc của một cường đại dị thú, vạn nhất tiểu tổ tông này tức giận, một trảo lên đầu mình, Lôi Hổ sợ là chết không kịp ngáp.
- Két băng!
tiểu Kim Mao Toan căn bản không để ý tới Lôi Hổ, đem viên linh thạch nuốt vào miệng nhai rau ráu, dù là dùng đao cũng khó để lại một vết sước trên linh thạch, vậy mà Kim Mao Toan lại có thể coi như hạt đậu thông thường, nhai ngấu nghiến.
- Lôi Hổ, nó bình thường vẫn lấy linh thạch là thức ăn?
Ngoài Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia bọn họ giật mình há to miệng, bọn họ biết rõ chỗ tốt của linh thạch, linh thạch lại cứ như vậy bị tên tiểu tử kia coi như đồ ăn vặt, không khỏi trong lòng ứa máu.
- Đồ ăn của nó cũng là linh thạch, thật là quá hiếm có a!
Lôi Hổ nghe vậy cười khổ:
- Thứ này bình thường đều ăn óc của sư tử hổ báo, bi giờ chúng ta đi đâu tìm đồ ăn này cho nó đây, nếu không cho nó ăn linh thạch, nó mà điên lên, ngay cả sư phụ sợ là cũng không chế chụ được nó.
Nghe được lời Lôi Hổ, tiểu Kim Mao Toan ngẩng đầu, giống y như một tiểu hài đồng, lầm bầm nói vài tiếng, quơ quơ móng vuốt về phía Diệp Thiên vài cái, hiển nhiên rất hài lòng với lời nói của Lôi Hổ.
- óe, tiểu gia hỏa này sau khi thoát ra, linh trí tăng trưởng không ít a?
Diệp Thiên híp mắt, một cỗ uy áp yên lặng không một tiếng động bao lấy Kim Mao Toan, nguyên bản đang vô tư ăn linh thạch, nó đột nhiên như bị người ta thi triển định thân thuật vậy, cả người bỗng biên cứng còng.
Tuy rằng thực khí trong cơ thể, tiêu hao không còn nhiều, nhuwgn thần thức Diệp Thiên lại không hề bị thương tổn, cha mẹ tiểu Kim Mao Toan này đều là yêu đan hậy kỳ đại yêu(tương đương Kim Đan hậu kì cao thủ), nó sinh ra chính là một tiên thiên cao thủ, nhưng so với Diệp Thiên hẳn là vẫn kém hơn một chút, trước mắt bị Diệp Thiên gắt gao khắc chế.
Bất quá Diệp Thiên cũng không quá phận, thần thức vừa xuất ra lập tức thu lại, ngay khi Kim Mao Toan muốn giãy thoát, uy áp đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất.
- Ô ô… Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Tiểu Kim Mao Toan trong miệng phát ra một trận âm thanh nức nở, ánh mắt lộ một tia sợ hãi, nhưng lại không dám nhìn qua phía Diệp Thiên, biểu hiện này của nó đã cùng này tuổi không tương xứng linh trí(dịch xuôi hơi khó, nhưng đại loại là biển hiện của nó không tương xứng với linh trí ở cái tuổi này)
- Từ nay về sau ngươi kêu là Tiểu Kim đi!
Diệp Thiên nhìn thoáng qua tiểu Kim Mao Toan, dù sao, cha mẹ nó cũng là có ân đối với mình, nếu không phải ba đại yêu kia giúp, sợ là Diệp Thiên cả đời này sẽ phải sống trên Bồng Lai đảo, làm sao còn cơ hội gặp lại sư huynh đệ như bây giờ chứ?
- Ô ô!
Nghe được lời Diệp Thiên xong, tiểu tử kia nghiên cái đầu suy nghĩ một chút, thả người nhảy dựng lên, nhảy qua vai Chu Khiếu Thiên nhảy đến lồng ngực Diệp Thiên, lấy đầu cọ cọ dường như muốn lấy lòng, vẻ mặt rất ngây thơ chân thành, hoàn toàn không còn dáng vẻ của một quái thú chuyên ăn óc của mãnh thú.
- Ngươi thật là thông minh a!
Diệp Thiên bị tiểu gia hỏa này chọc phá lên cười:
- Xem ra trên đảo còn áp chế là linh trí của dị thú, hồng hoang dị thú như vậy, sinh ra phải có linh trí mới đúng!
- Tốt lắm, sau này ngươi chính là Ma Y nhất mạch hộ giáo thần thú, đến lúc đó ta mang ngươi đi Thần Nông giá, giới thiệu cho ngươi hai người bạn nữa.
Diệp Thiên đang định vuốt ve tiểu tử này làm yên lòng nó, nhưng lúc này hắn toàn thân trên dưới chẳng khác nào một cái bánh trưng, song chưởng lại càng không thể cử động, chỉ có thể nhìn Lôi Hổ nói:
- Nó thích ăn kim thuộc tính linh thạch, mỗi ngày có thể cấp cho nó nửa khỏa, nếu không chúng ta linh thạch chỗ này cũng sẽ sớm bị nó chén hết mất thôi!
- Ngao ô!
Diệp Thiên lời chưa dứt, Kim Mao Toan trong ngực hắn nhất thời không vui, chìa móng vuốt về phía hắn sỉa sỉa, không có óc sư tử hổ báo để nă, ngay cả linh thạch cũng bị cắt giảm, điều này khiến nó cực kì bất mãn.
- Chúng ta nơi này có rất nhiều món ăn ngon, đảm bảo ngươi sẽ thích, sau khi ăn ngươi có thể cả linh thạch cũng không muốn ăn nữa đâu.
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên cười nói:
- Nơi này có nguyên liệu nấu ăn sao? Làm vài món ngon cho nó nếm thử, tiểu tử kia nếu không thích, thì hãy tới tìm ta!
- Sư phụ, người yên tâm, con nhất định khiến nó ăn vào quên luôn cả linh thạch.
Chu Khiếu Thiên lòng dạ sớm đã xót như muối bóp khi chứng kiến cảnh Kim Mao Toan ăn linh thạch ngon lành, nên khi nghe được lời này của Diệp Thiên, mới vội vàng vỗ ngực đảm nhiệm.
Trong khoang thuyền này, tính cả Lôi Hổ, đều là những người đối với tiền tài không cần phải xoắn, Chu Khiếu Thiên nghe nói Kim Mao Toan thích ăn óc sư tử hổ báo, thậm chí đã tính toán đến việc mua luôn cả một cái vườn quốc gia chuyên nuôi hổ báo, đặc biệt cung cấp thức ăn cho tiểu gia hỏa này.
- Ô ô
Tiểu Kim Mao Toan theo sau Chu Khiếu Thiên đi ra ngoài, nhất thời quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, chúng nó trong thế giới của dị thú, tôn sùng chính là mạnh làm vua, ở đây trong những người này, cũng chỉ có Diệp Thiên mới có thể làm Kim Mao Toan cảm thấy kính sợ mà thôi.
- Tiểu tử, còn ấm ức phải không?
Chứng kiến bộ dạng Kim Mao Toan Diệp Thiên cười nói:
- Đi đi, ăn không ngon thì hãy trở về tìm ta, linh thạch vẫn còn ở đây đúng không?
- Tiểu sư đệ, tiểu gia hỏa này… thật đúng là ông bà ông vải a!
Đợi cho Kim Mao Toan rời đi theo Chu Khiếu Thiên, Tả Gia Tuấn mới cười khổ lắc đầu, phải biết rằng, một khối linh thạch hoàn toàn có thể giúp đột phá từ hậu thiên đến tiên thiên, có thể thấy chân quý tới mức nào? Nhưng trước mặt Kim Mao Toan, lại giống như một hạt đậu thông thường vậy. Bọn hắn trong lòng sao mà không chảy máu xót xa cho được.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Nhị sư huynh, chớ xem thường nó, nếu Kim Mao toan lớn lên, đó cũng có thể không phải là một tồn tại thông thường, chỉ sợ cho dù là một danh môn đại phái lâu đời, cũng sẽ không có một con thượng cổ thần thú như vậy!
Sau khi Trương Tam Phong xuất thế, ngoài việc lưu lại nhiều truyền thuyết trong nhân gian, ông ta còn từng đi qua hai không gian kết giới có nhân loại sinh sống khác với trái đất, bên trong tuy cũng có nhiều kỳ trân dị thú đã tuyệt chủng, nhưng có thể so sánh với Cùng Kỳ, Kim Mao Toan thì một con cũng không có.
- Chỉ sợ nó còn chưa kịp lớn, chúng ta đã nghèo kiết xác rồi ấy chứ.
Tả Gia Tuấn không có thấy qua uy phong của cha mẹ tiểu tử kia, trong lòng vẫn có chút xem thường, bất quá Diệp Thiên đã nói vậy, hắn cũng không có biện pháp gì, lập tực chuyển đề tài nói:
- Tiểu sư đê, đệ bây giờ là về kinh hay tới cảng đảo đây? Huynh còn chưa thông báo tin tức tìm được đệ cho cha mẹ đệ đâu.
- Nhà đệ không có chuyện gì chứ?
Nghe Tả Gia Tuấn nói chuyện về gia đình mình, Diệp Thiên trong lòng tự trách, hắn đã rời đi lâu như vậy, lại không hề biết tin tức gì về cha mẹ thê tử, hiện giờ có thể không quan tâm sao?
- Không có chuyện gì cả, ông ngoại đệ nói, đệ vì quốc gia làm viện, Đông Bình bọn hắn cũng không có hỏi nhiều, có ta cùng đại sư huynh ở đây, đệ không cần quá lo lắng cho người trong nhà.
Vì chuyện Diệp Thiên mất tích, Tả Gia Tuấn đám người có thể nói là đã rất nhọc lòng, chẳng những cùng Đường Văn Viễn bịa ra một câu chuyện, Cẩu Tâm Gia thậm trí còn đặc biệt tới kinh thành một chuyến, để Tống Hạo Thiên ra mặt giải thích với nữ nhi nữ tế(con gái, con rể) của mình, lão gia tử quyền cao chức trọng, lời nói ra thực rất có phân lượng, Diệp gia ngươi ai nấy đều không hoài nghi.
- Vậy là tốt rồi, trước mắt đệ không quay về nhà vội.
Diệp Thiên nghĩ một chút xoay mặt về phía Lôi Hổ hỏi:
- Cái mộc tâm kia có mang ra được không?
- Sư phụ, mộc tâm con có mang ra được.
Lôi Hổ gật gật đầu, lập tức móc trong túi ra một mộc tâm bồ đoàn nói:
- Sư phụ, đệ tử bất tài, mộc giản Trương chân nhân để lại, không mang ra ngoài được.
Lúc ấy Lôi Hổ đem mộc giản đặt trong một cái túi da khác, nhưng đống mộc giản quá mức cồng kềnh, ở giữa không trung rơi khỏi bả vai hắn, mất tăm trong đại hải.
- Đáng tiếc, đấy chính là thứ tốt đấy!
Diệp Thiên trên mặt lộ tia tiếc hận, tuy rằng lấy trí nhớ của hắn, hoàn toàn có thể đem toàn bộ nội dung trong mộc giản chép ra một bản nữa, nhưng hắn không thể nào bắt trước được bút pháp mà Trương Tam Phong đã dùng, nó hàm chứa một loại đạo lý nào đó, có lẽ chờ khi hắn đột phá Kim Đan kỳ, mới có thể làm được.
Lắc lắc đầu, Diệp Thiên nhìn về phía Cẩu Tâm Gia nói:
- Đại sư huynh, cần phiền huynh một việc, huynh hãy cho người mang những vật dụng không cần thiết ra khỏi đây, sau đó lập một cái ngũ hành tụ linh trận, đệ muốn nghỉ ngơi chữa thương, Lôi Hổ, ngươi cũng theo đại sư bá học tập đi.
Hai vị sư huynh của mình, Tả Gia Tuấn thuật bói toán vô cùng thâm hậu, còn Cẩu Tâm Gia lại có nghiên cứu rất sâu sắc về trận pháp, ngay cả Diệp Thiên cũng không dám so sánh, cho nên việc này chỉ có thể nhờ hắn.
- Vâng, sư phụ.
- Tiểu sư đệ, không vấn đề gì.
Lôi Hổ cùng Cẩu Tâm Gia đồng thời đáp ứng, bọn hắn dù đã tiến vào tiên thiên, nhưng Diệp Thiên tuyệt đối vẫn là đệ nhất cao thủ Ma Y nhất mạch, một lời nói ra không ai giám phản bác.
Với tu vi của đám người Cẩu Tâm Gia, dù là đem cái thuyền này đập nát cũng vô cùng dễ dàng, một lát công phu sau, căn phòng vốn xa hoa lộng lẫy giờ trở nên trống rỗng, đây cũng là nhờ Lôi Hổ ngại phiền toái, trực tiếp ném mấy đồ vật thừa ra ngoài cửa sổ xuống biển.
- Đại sư huynh, nơi này đặt năm khỏa kim thuộc tính linh thạch!
- Lôi Hổ cách vị trí chân phải ngươi ba bước, đặt xuống 6 khỏa thủy thuộc tính linh thạch!
- Không được, bên trai linh khí có chút không cân đối, nhị sư huynh, tiếp tục đặt tứ khỏa thổ linh thạch xuống!
Một thoáng sau, Diệp Thiên đã chỉ huy mấy người bố trí xong trận pháp, so sánh với ngũ hành tụ linh trận mà sư môn truyền thừa xuống bất đồng, Diệp Thiên trong lúc bố trí đã có một ít thay đổi, có thể giúp linh khí hoàn toàn được kích phát ra.
Chỉ có một cái tụ linh trận, cũng làm cho Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn đau lòng phát khóc.
Bọn họ vừa rồi tính toán, cái túi da mà Lôi Hổ mang theo, tổng cộng có 931 khối linh thạch, trong đó mộc thuộc tính linh thạch chỉ có ba mươi khối, đây đều là Diệp Thiên tự mình thu thập, một phần lớn đã bị ba đại yêu kia hấp thu để liệu thương rồi…
Mà Diệp Thiên bố trí trận pháp này, cần tới tận 368 khối linh thạch, hơn một phần ba tổng số linh thạch, điều này làm cho cảm giác nhà giàu vừa nổi lên trong lòng Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn lập tức xẹp xuống, thiếu chút nữa cũng nổi cáu với Diệp Thiên.
- Đại sư huynh, không sao đâu, linh thạch tuy trân quý, nhưng ngày sau vẫn có biện pháp thu thập mà!
Chứng kiến vẻ mặt buồn như đưa đám của hai vị sư huynh, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, Trương Tam Phong từng lưu lại một số tọa độ trong không gian kết giới, nơi đó còn có linh mạch tồn tại, hơn nữa chỉ cần có tu vi tiên thiên trung kỳ, là có thể ra vào nơi đó, nếu trên tay thật sự thiếu linh thạch, Diệp Thiên đương nhiên sẽ nghĩ tới đó lấy linh thạch.
Nghe được lời này của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn sắc mặt mới dễ coi hơn một chút,sau khi Lôi Hổ nâng Diệp Thiên đặt vào trong trận, trên chiếc mộc tâm bồ đoàn, ba người cùng rời khỏi khoang thuyền.
- Nếu không có mộc tâm bồ đoàn này, sợ là ta phải tốn đến hai năm mới mong bình phục!
Cảm thụ được từng tia mộc linh khí truyền vào cơ thể, Diệp Thiên cũng thầm than may mắn, mộc tâm linh khí rất tinh thuần, so với thượng phẩm linh thạch cũng không thua kém bao nhiêu, tưng đợt từng đợt linh khí li ti chạy khắp trong kinh mạch cơ thể hắn, Diệp Thiên có thể cảm giác được, những kinh mạch bị phá vỡ trong cơ thể đang dần dần lành lại.
- Quá chậm, mở cho ta.
Diệp Thiên hai mắt trợn ngược, nguyên thần xuất khiếu, khuôn mặt giống Diệp Thiên như đúc, hai tay bắt quyết, nhất thời, linh khí phân tán trong linh thạch khắp nơi, tề tụ vào tâm trận hướng vị trí Diệp Thiên dũng mãnh lao tới.
- Thạt thoải mái a, tiến vào giả đan kỳ, trong cơ thể lượng linh khí có thể dung nạp, gấp hơn 10 lần trước kia a!
Kỳ thật ở tiên thiên cảnh giới, nhu cầu đối với linh thạch cũng không quá lớn, bởi vì tu vi hạn chế, nên linh khí trong một khỏa linh thạch, có hơn một nửa bị lãng phí không thể hấp thu được mà thoát ra ngoài.
Cho nên dù ở Thần Châu kết giời, ngoài Kim Đan kỳ cao thủ, cho dù là trọng tâm đệ tử của một danh môn chính phái cũng không phải lúc nào tu luyện cũng có linh thạch để hấp thụ, mà chỉ có lúc đột phá quan ải mới có linh thạch để tu luyện.
Nhưng lúc này thân thể Diệp Thiên, giống như một cái động không đáy, linh khí tuôn vào, căn bản không có một chút nào lãng phí, toàn bộ đều tràn ngập trong cơ thể hắn, một làn sương mù màu trắng từ trên người hắn thoát ra, bao bọc toàn thân.
- Đại sư huynh,tiểu sư đệ không sao chứ?
Tả Gia Tuấn vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa phòng Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Đã hơn một tháng rồi, bên trong một chút động tĩnh cũng không có, chúng ta có nên vào xem một chút không?
Thời gian Diệp Thiên bế quan liệu thương đến giờ đã qua hơn bốn mươi ngày, cơ hồ mỗi ngày, Cẩu Tâm Gia cùng mọi người đều tới nơi này một lần, cửa phòng Diệp Thiên vẫn không hề mở ra, điều này cũng làm cho bọn họ lo lắng không thôi.
- Đệ ấy sẽ không sao chứ? tiểu sư đệ lần này thương thế rất nặng, bế quan thời gian dài một chút cũng là bình thường, được rồi, mọi người đi tu luyện đi!
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu, bọn họ đột phá tiên thiên cảnh giới, cũng cần một lần bế quan gần nửa năm, sớm cảm nhận được hàm ý của câu nói "tu chân là không có năm tháng".
Trong khoảng thời gian này bọn họ đều lấy linh thạch mà Diệp Thiên mang về tu luyện, cảnh giới đã hoàn toàn củng cố, Chu Khiếu Thiên mơ hồ sắp đột phá, ai cũng không thể ngờ, du thuyền lênh đênh trên Ấn Độ Dương này đang tụ tập những cao thủ cường đại nhất thế giới này.
- Không sai thì nửa tháng nữa thương thế sẽ hoàn toàn khôi phục!
Trong lòng Diệp Thiên kỳ thực cũng không có tiến vào trạng thái nhập định, hắn điên cuồn hấp thu linh khí chữa thương, đồng dạn cũng cùng cố tu vi giả đan kỳ của mình, từ khi tiến vào giả đan kỳ xong, Diệp Thiên cũng chưa có thời gian tĩnh tâm cảm nhận qua.
Kết hợp với những ghi chép trong mộc giản của Trương Tam Phong, Diệp Thiên đối với cảnh giới hiện giờ của mình cũng hiểu khá rõ, khi thực khí liên tục vận chuyển, da thịt huyết nhục dường như cứng cáp hơn, máu huyết cơ hồi nổi một tầng kim quang, giống như kinh mạch đang được Trường Giang Hoàng Hà gột rửa vậy.
Hơn nữa từng tế bào trong cơ thể Diệp Thiên, cũng đã phát sinh những biến hóa rất nhỏ, khiến thân thể hắn càng trở nên cân bằng hoàn mỹ, hiện tại Diệp Thiên thân thể cường độ có thể so với tinh cương, cho dù không vận chuyển chân khí, cũng có thể chống lại đạn súng thông thường.
- Lần thụ thương này, đúng là nhân họa đắc phúc a!
Cẩn thận cảm thụ từng biến hóa trong cơ thể, Diệp Thiên một đạo ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Hắn có thể cảm giác được, yêu đan của Kim Mao Toan mà hắn nuốt vào cũng chưa hoàn toàn tiêu thất, năng lượng khổng lồ của nó dường như vẫn đang ẩn chứa trong tứ chi bách hải của mình, lúc này bị linh khí dẫn động, dần dần tụ lại, bắt đầu có dầu hiệu dung hợp với thực khí trong cơ thể.
Kim Mao Toan to lớn vô cùng, phòng ngự lực thuộc loại nhất nhì trong số thượng cổ dị thú, trong yêu đan của nó đương nhiên là có ẩn chứa đặc tính này, loại năng lượng này mà dung hợp với thực khí trong cơ thể, cũng khiến Diệp Thiên như được thêm một lần cường hóa thân thể.
Mà yêu đan này ngoài ẩn chứa lực lượng mấy ngàn năm của Kim Mao Toan, còn ẩn chứa cả những hiểu biết về thiên đạo trong suốt mấy ngàn năm của nó, loại tri thức này cũng bị Diệp Thiên tận lực hấp thu, hòa tan vào những tri thức đại đạo của hắn, cảnh giới giả đan của hắn sau khi được củng cố, đã dần dần tăng trưởng lên.
- Quả nhiên không hổ là một Kim đan kỳ đại yêu, đối với đại đạo kiến giải thật uyên thâm.
Cảm nhận được những tri thức đại đạo ẩn chứa trong yêu đan, Diệp Thiên trên mặt khi thì nộ ra một nụ cười vui mừng, lúc lại nhíu mày, giống như lúc đọc mộc giản của Trương Tam Phong. Mà lúc này chính là hắn đang thể nghiệm lại quá trình đấu tranh với thiên địa của Kim Mao Toan.