Nhìn mặt trước của Trương Tam Phong, Diệp Thiên không khỏi không nghĩ đến tình cảnh chính mình bị nhốt ở trên đảo, nhất thời trong lòng không định nghĩa được cảm giác của mình, sau khi đuổi Lôi Hổ đi, Diệp Thiên thật cẩn thận đem thi hài Trương Tam Phong táng xuống trong hố sâu.
- Chính nguyệt trường trai, tụng vịnh thị kinh.
Vi thượng thế vong hồn, đoạn địa đãi dịch, thượng nam cung.
Thất nguyệt trường trai, tụng vịnh thị kinh, thân đắc thần tiên
Chư thiên thư danh, hoàng lục bạch giản, tước tử thượng sinh…
Sau khi lấy đất lấp đầy hố sâu, Diệp Thiên tụng "độ nhân kinh", cùng với tiếng tụng kinh của hắn, từng đợt linh khí nổi lên tầng tầng lớp lớp như gợn sóng, trôi dần về phương xa, tiếng côn trùng kêu, chim muông ca hót xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, đến tiếng gầm rú của muông thú trong rừng cũng im bặt, giống như tất cả đang tiễn đưa tổ tông sư lên đường.
Một lúc lâu sau, tiếng tụng kinh của Diệp Thiên mới ngừng lại được, mở miệng một cái, một luồng điện sáng vàng đi ra, cắt vào trong nham bích, tâm niệm Diệp Thiên động, vô ngân xuyên thấu qua nham bích biến thánh đạo ngân rồi lại bị hắn nuốt vào trong bụng.
- Đến đây!
Diệp Thiên vẫy tay đưa một khối đá dài chừng 2m, rộng 60cm hút xuống theo nham bích, cắm trước mộ phần của Trương Tam Phong, chỉ lộ trên mặt đất chừng 1m.
- Mộ phần thông vi hiển hóa chân nhân, do vãn bối Diệp Thiên kính lập.
Ngón trỏ tay phải Diệp Thiên như gió, giống như một con dao khắc, trong khoảng khắc đã khắc mấy dòng chữ danh hào "thông vi hiển hóa chân nhân" xuống phiến đá, cũng là tên mà hoàng đế Anh Tông triều Minh ban thưởng cho Trương Tam Phong, bốn chữ thông vi hiển hóa, vừa đúng phù hợp với thân phận của Trương Tam Phong.
- Lôi Hổ, con đang làm gì đấy?
Diệp Thiên trở lại căn nhà gỗ, khi hắn chuẩn bị đưa Trương Tam Phong truyền lại trong đạo gia điển tịch và điều chỉnh một chút công pháp tâm của hắn thì một tiếng hít thở nặng nhọc truyền đến tai, vội vàng nhìn về phía trong nhà, lại phát hiện ra Lôi Hổ đang khoanh chân ngồi ở chỗ lúc trước Trương Tam Phong mọc cách thành tiên.
Nhưng trạng thái hiện tại của Lôi Hổ dĩ nhiên là có điểm không bình thường, cậu ta ngồi ở đó, tiếng thở vang như sấm, trán ướt đẫm mồ hôi, cả người không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt méo mó, rõ ràng cho thấy là đang chịu một sự thống khổ rất lớn.
- Không đúng, sức sống trong cơ thể của nó rất dồi dào, vượt xa hẳn tu vi của nó mà.
Diệp Thiên đang định động thủ đẩy Lôi Hổ ra thì lập tức dừng lại, vì hắn phát hiện ra trong cơ thể của Lôi Hổ đang dâng lên một luồng sinh cơ cực kì mạnh mẽ, không ngừng chà xát vào huyết quản kinh mạch của Lôi Hổ.
Điều làm cho Diệp Thiên ngạc nhiên hơn chính là đoạn bị gẫy ở bả vai của cánh tay phải của Lôi Hổ có sự biến hóa nhỏ. Một vết sẹo dày tự động hạ xuống dưới, ở chỗ bị gãy lại lồi ra một miếng thịt tầm ba bốn cetimet, khiến cho kinh mạch Lôi Hổ vốn dĩ hoàn toàn bị tổn hại lại trở lại bình thường .
Chỉ có điều quyết pháp sinh bạch cốt và làm sống người chết dù sao cũng là trong truyền thuyết, còn khả năng sống này cũng chỉ là chữa trị kinh mạch ở cánh tay phải của Lôi Hổ mà thôi, nhưng ngay cả như vậy thì Lôi Hổ cũng nhận được lợi không nhỏ, sau này ông ta sẽ không còn phải vì kinh mạch bế tắc mà làm cho tu vi không tiến bộ được nữa rồi.
- Không được, tức nước vỡ bờ, cơ thể cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Sau khi chữa trị kinh mạch ở tay phải của Lôi Hổ, Diệp Thiên phát hiện ra Lôi Hổ đã không chịu nổi được cái sức sống mãnh liệt này nữa, cả người tựa hồ như nở to ra, vội vàng đưa tay ra, dùng lực khí của mình đẩy Lôi Hổ ra phía sau một đoạn chừng hơn 1m.
- Sư phụ, con…con sao vậy?
Mặc dù đang trong thời gian chữa trị, Lôi Hổ phải chịu sự đau đớn vô cùng, nhưng đồng thời với lúc cậu ta bị hất khỏi chỗ kia thì cả người cảm thấy thoải mái, chân khí tứ chi lưu chuyển hài hòa, không hề bị tắc nghẽn, đình trệ.
Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào Lôi Hổ, Diệp Thiên lắc đầu thở dài:
- Tiểu tử ngươi may mắn hơn ta đấy, ra ngoài vận công đả tọa, củng cố lại tu vi của chính mình đi.
Sinh cơ vừa rồi không chỉ chữa trị được vết thương của Lôi Hổ mà còn làm dãn kinh mạch, chỉ trong thời gian ngắn nửa tiếng đồng hồ, liền khiến cho Lôi Hổ tiến vào thời kì cuối của sức mạnh, mức độ thăng tiến này còn hoành tráng hơn Diệp Thiên năm đó.
Chỉ có điều là so với mấy vị sư huynh của Diệp Thiên thì Lôi Hổ vẫn còn kém nhiều lắm, nếu thực sự phải so sánh thì đừng nói là mấy người Cẩu Tâm Gia, Tả Gia Tuấn, chỉ sợ đến ngay cả kì đầu sức mạnh của Chu Khiếu Thiên cũng không đánh lại được thôi.
- A, hình như tu vi của con lại tịnh tiến rồi, sư phụ, con phải đi ra ngoài trước đây.
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lôi Hổ mừng rỡ, nhìn thoáng qua vật nằm trên mặt đất kia rồi vội vàng rời khỏi phòng, lúc này kinh mạch của ông ta giống như là một dòng suối khô cạn, cần bổ sung gấp linh khí như một loại chất dinh dưỡng vào.
- Vật này thật là kì lạ, thế nhưng lại có thể trị được vết thương cho Lôi Hổ?
Chờ sau khi Lôi Hổ rời khỏi, Diệp Thiên tiến lên phía trước, đánh giá cái bồ đoàn trên mặt đất kia.
- Chẳng nhẽ là linh thạch của thuộc tính mộc?
Nhìn thấy cái vật thể lan tỏa màu xanh phía trước, bên trên toàn thân che phủ bởi đường vân hình tròn, Diệp Thiên lắc đầu, bởi vì đồ chơi này nhìn thế nào cũng không thấy giống tinh thạch, ngược lại giống như đầu gỗ bị chặt bỏ đi từ một cây đại thụ.
- Thử xem là biết ngay!
Sau một hồi lâu quan sát, Diệp Thiên cũng học theo Lôi Hổ, đặt mông ngồi lên trên đó, đột nhiên một luồng linh khí từng đợt từng đợt từ phía dưới tiến đầy vào trong cơ thể Diệp Thiên.
- Đúng vậy, chính là linh khí thuộc tính mộc.
Từ lúc máy bay gặp tai nạn Diệp Thiên đã bị một ít nội thương, khi linh khí thuộc tính mộc này tiến vào cơ thể thì vết thương này lập tức bị thanh trừ hết, cảm giác quen thuộc, khiến cho Diệp Thiên cảm thấy thoải mái thiếu chút nữa thì rên rỉ lên.
Tu vi của Diệp Thiên dĩ nhiên là không thể đem so sánh với Lôi Hổ, tu vi của Lôi Hổ quá thấp, cho dù là thuốc bổ, khi tiến vào cơ thể cũng khiến cho ông ta cảm thấy khổ sở muôn phần, nhưng Diệp Thiên thì không như vậy, từng đợt từng linh khí thuộc tính mộc này khiến cho cả cơ thể hắn bừng bừng sinh ra một sức sống mãnh liệt.
- Hẳn nào mà Trương Tam Phong mọc cánh thành tiên ở nơi này lại có thể duy trì được hàm lượng nước trong cơ thể, không để nó mất đi, hóa ra là cũng có tác dụng đấy.
Dù cho linh khí trong cơ thể đang di chuyển, Diệp Thiên cũng hiểu ra được nhiều chuyện.
Nói chung, cho dù là cao nhân tu đạo hay là cao tăng đức độ, sau khi niết bàn hoặc là mọc cánh thành tiên quy tiên, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ cho cơ thể không bị thối rữa, nhưng hàm lượng nước cũng như máu trong cơ thể lại từ từ biến mất.
Còn linh khí thuộc tính mộc này lại có thể khiến cho hàm lượng nước trong cơ thể Trương Tam Phong được giữ lại nguyên vẹn, có thể thấy được đây là một vật kì lạ, nếu như người bình thường mỗi ngày đều ngồi ở trên mặt này nửa giờ, tuyệt đối có thể kéo dài tuổi thọ của họ, tránh được bách bệnh.
Còn đối với người tu đạo mà nói, thì công hiệu của thứ này càng quan trọng hơn, giống như Diệp Thiên, âm dương đan điền của hắn là do hai loại nước và lửa điền hòa vào nhanh mà thành, sau đó còn hấp thu được linh khí thuộc tính kim, mối quan hệ cân bằng giữa ba thứ này giống như đi trên một dây xiếc, một bên có lực mạnh hơn một chút lập tức thế cân bằng sẽ bị phá vỡ.
Nhưng khi có sự tham gia của mộc linh khí lại giống như một thể hoàn chỉnh, sự kết hợp hoàn hảo của ba loại linh khí, cho đến lúc này, kim linh khí trong cơ thể Diệp Thiên mới thực sự bắt đầu dung nhập vào trong hai loại thực khí trước của Diệp Thiên được, tính chất linh khí cũng dần dần biến hóa.
Lúc này tâm niệm của Diệp Thiên đã chìm vào trong đan điền, trong quá trình lĩnh hội loại dung hòa này, đến nỗi việc một thân một mình khốn đốn ở đảo sớm bị cho vào quên lãng, khí cơ chậm rãi thu lên, hô hấp chuyển từ ngoài vào trong, cả người hoàn toàn giống như không có hơi thở.
- Sư phụ, sư phụ, người tỉnh dậy đi.
Không biết bao lâu sau một âm thanh tựa hồ từ nơi rất xa trên trời thâm nhập đưa Diệp Thiên tỉnh lại, từ trong miệng nhổ ra một luồng khí đục, Diệp Thiên từ từ mở mắt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ánh mắt lướt trên người Lôi Hổ một lượt, khiến cho Lôi Hổ hoảng sợ, hậm hực lui ra ngoài cửa, cũng không dám mở miệng quấy rầy Diệp Thiên nữa.
- Cuối cùng cũng tiến vào Tiên thiên trung kì rồi.
Diệp Thiên cũng không hề để ý đến Lôi Hổ, mà kiểm tra tình trạng cơ thể mình, một lúc lâu sau nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng.