Nhưng mọi chuyện cũng chỉ là suy đoán của Lý Thiện Nguyên, hắn cũng không biết nguyên thần xuất khiếu sau đó sẽ đi về đâu, lại như thế nào có thể tồn tại trên thế gian, bởi vì Lý Thiện Nguyên bản thân chẳng qua chỉ là Hóa Kình tu vi. Toàn độ mọi chuyện chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng nào.
Sau khi nhìn phía trước người này, Diệp Thiên mới đột nhiên nhớ lại lời sư phụ trong lúc nói chuyện phiếm, hai người cơ hồ giống nhau như đúc, người này rất có khả năng chính là một tu đạo giả hóa cánh thành tiên, mà cảnh tượng này, có lẽ là một loại cảnh giới mà chính Diệp Thiên cũng không biết.
- Sư phụ, người này thực sự thành tiên sao?
Qua một hồi lâu, Lôi Hổ chầm chậm đi tới, hắn giống như một hung nhân, người còn sống không sợ, thì sợ gì người chết, chẳng qua người trước mặt này quá mức quỷ dị, mới khiến cho hắn có chút thất kinh.
- Không biết, ta cũng không rõ ràng lắm, có thể thật sự thành tiên sao?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nếu đổi lại Đinh Hồng ở đây, có lẽ có thể trả lời vấn đề của Lôi Hổ, hắn đối với con đường tu đạo hiểu biết còn quá ít, cũng không biết thật sự có loại hiện tượng này không nữa.
- Được rồi, không cần quấy rầy thân thể tổ tiên, chúng ta đi ra ngoài.
Nhìn mặt đạo nhân lần nữa, Diệp Thiên mơ hồ đoán được vài phần thân phận của y, bất quá chuyện này cùng một số việc ghi lại trong điển tịch lại khác nhau một trời một vực, Diệp Thiên cần xem xét lại bên ngoài mộc ốc một chút, cố thử xem có thể tìm được đáp án hay không.
Sau khi đi ra gian ngoài, Diệp Thiên nói với Lôi Hổ :
- Lôi Hổ , ngươi đi ra ngoài tu luyện, đói bụng thì ra biển bắt cá, khát nước nơi này có khe nước ngọt, chú ý không được cách bãi biển quá xa, động vật trên đảo này không phải là loại ngươi có thể đối phó.
Nhắc tới vị trí tòa mộc ốc, thật đúng là một vị trí tu luyện rất tốt, dưới chân có rất nhiều mỏm đá, xung quanh nhà lại có một dòng xuối nhỏ quanh năm không dứt, trên gò núi rậm rạp các loại thực vật, bên trong đủ hoàng tinh thủ ô… các vật (hoàng tinh, thủ ô là hai loại thuốc quí), cũng không biết có phải là đạo nhân năm đó đã trồng hay không?
- Vâng, sư phụ, con biết rồi.
Lôi Hổ đáp ứng, thối lui ra khỏi căn mộc ốc, ở cùng với một cái thi thể, hắn toàn thân đều có cảm giác khó chịu, đã sớm muốn đi ra ngoài.
- "Đại Đạo Kinh" – Trương Tam Phong, chẳng lẽ người ở trong chính là y?
Nhìn những mộc giản tán loạn trên bàn, Diệp Thiên ánh mắt bỗng nhiên ngưng tụ, bởi vì hắn phát hiện, ở bên phải bàn có một cái mộc giản, tựa hồ viết Trương Tam Phong, lập tức vươn tay cầm lại.
- Trương Tam Phong, sống ở thời Chư Tử Bách Gia, trải qua nhiều triều đại Tần Hán, truy tìm đại đạo hơn hai ngàn năm…
Nhìn thấy những văn tự lớn trên mộc giản, một đoạn bí ẩn của tu đạo giới chầm chậm mở ra, Diệp Thiên sắc mặt không ngừng biến hóa, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, Trương Tam Phong được ghi lại trong điển tịch Đạo Gia sống ở cuối thời Tống năm 1247, lại có lai lịch như vậy.
Dựa theo Trương Tam Phong tự thuật, hắn không ngờ Trương Tam Phong sống cùng thời Khổng Mạnh Chư Tử (Khổng Tử, Mạnh Tử, Gia Cát Lượng), khi còn nhỏ trong núi gặp một người tu đạo, sau khi nhận được truyền thừa, liền ở lại trong núi Vương Ốc, khổ tu đại đạo hơn hai ngàn năm.
Nhưng suốt đời Trương Tam Phong, luôn không thể tìm ra chân lý của đại đạo, sau mới hoàn toàn tỉnh ngô, cười lớn rời núi nhập thế.
Ở cuối thời Tống Mạt, Trương Tam Phong nhập thế, trải qua Tống, Nguyên, Minh, mấy triều đại nhập trần luyện tâm, tu vi đột nhiên tăng mạnh, ngắn ngủn hơn hai trăm năm liền từ Kim Đan sơ kỳ thăng cấp tới Kim Đan hậu kì, tao ngộ rồi độ Nguyên Anh thiên kiếp.
Nhưng Trương Tam Phong không hề ngờ tới, ngay khi hắn chuẩn bị độ Nguyên Anh thiên kiếp, thiên địa bỗng nhiên nút ra một khe không gian, đem cả người ông hút vào trong, lúc đó Trương Tam Phong tưởng mình phi thăng tiên giới, nhưng lại phát hiện, mình chính là đang đi tới tiên đảo trong truyền thuyết "Bồng Lai"
Đối với hải ngoại tam tiên sơn, Trương Tam Phong hiểu biết so với Diệp Thiên là vượt hơn rất nhiều, khi hắn còn đang tu đạo, tam tiên sơn được coi là thánh địa thần tiên, chỉ là luôn trôi nổi trên biển, trừ phi là người có đại cơ duyên, mới có thể ngẫu nhiên tiến vào, truyền thuyết kể rằng, những người này đều sẽ sớm trong tiên sơn tu luyện đến phi thăng.
Nhưng sau khi tiến vào Bồng Lai tiên đảo, Trương Tam Phong mới phát hiện, sự thật không phải như thế, Bồng Lai tiên đảo linh khí nồng đậm, có nhiều mãnh thú trong truyền thuyết, có nhiều con thực lực cường hãn, thậm trí còn vượt trên cả ông.
Ngoài những mãnh thú kia, trên đảo cũng không hề có con người tồn tại, những người trong truyền thuyết trước kia tiến vào tiên đảo, tất cả đều không thấy, Trương Tam Phong dùng mười năm thời gian du lịch một vòng quang Bồng Lai tiên đảo, rốt cục có thể khẳng định, nếu ông nhận mình là đảo chủ, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai tranh đoạt.
Trương Tam Phong nguyên cũng thử muốn đi khỏi đảo này, nhưng ông phát hiện, trên không trung Bồng Lai đảo, có một tầng cấm chết, với tu vi Kim Đan hậu kỳ của ông cũng không thể đột phá, mà khoảng cách ba ngàn thước trên mặt biển cũng đồng dạng tồn tại một tầng cấm chế như vậy, đem hải đảo bao trọn bên trong, chỉ có thể vào, không thể ra.
Trương Tam Phong đã từng ở thâm sơn ẩn cư 2000 năm, tính khí không màng danh lợi, hiện tại trong hoàn cảnh này tu luyện, ông thật không có cảm giác gì khó chịu, lập tức kiến tạo một tòa nhà bằng gỗ, ở lại trên đảo tu luyện.
Nhưng điều khiến Trương Tam Phong nghi hoặc chính là, linh khí trên đảo quá nồng đậm, không biết có phải là nguyên nhân khiến thiên kiếp Nguyên Anh kỳ không thể phủ xuống, khiến cảnh giới của ông không thể đột phá Kim Đan hậu kỳ, mà lôi kiếp Nguyên Anh kỳ cũng không có xuất hiện qua.
Ở trên đảo tu luyện hơn hai trăm năm, Trương Tam Phong phát hiện, quả thật không thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh, sống hơn hai ngàn năm, đại nạn rốt cuộc cũng tới.
Cả đời truy cầu thiên đạo Trương Tam Phong, chỉ kém một bước cuối cùng là có thể đạt tới bất tử bất diệt, trong lòng không cam, ông ghi lại những dòng cuối cùng trên mộc giản, chuẩn bị bỏ qua thân thể, ép buộc quá trình chuyển hóa cuối cùng thành Nguyên Anh, xem có thể hay không phá vỡ gông cùm xiền xích của thiên địa.
Trước khi đi đến quyết định này, Trương Tam Phong đã ghi lại tất cả những hiểu biết của mình về đại đạo trong suốt hơn hai ngàn năm qua lên những mộc giản chồng chất trong căn nhà mộc này, hi vọng có người hữu duyên.
- Nguyên thần ly thể về sau rốt cuộc thế nào nhỉ?
Ghi chép tới đây dừng lại, Diệp Thiên trong lòng ngứa ngáy như bị ngàn con trùng cắn xé, hận không thể nhảy vào trong phòng hỏi cái xác khô kia cho rõ ràng.
- Không đúng, lấy tu vi kim đan hậu kỳ của Trương Tam Phong, đều không thể thoát ly hải đảo này… Ta không phải cả đời sẽ bị vây khốn ở đây sao?
Diệp Thiên bỗng nghĩ tới một chuyện, nhất thời toàn thân mồ hồi lạnh, phải biết rằng, hắn dù một lòng hướng đạo, cũng không muốn ở lại hải đảo này cả đời!
Tục ngữ nói "Hồng trần luyện tâm", nhưng Diệp Thiên mới sống hơn hai mươi tuổi thôi mà, đến nay ngay cả con nối dõi cũng chưa có, càng không nói tới phụng dưỡng cha mẹ, nếu cuộc đời này không thể rời khỏi đây, ngay cả vợ con cũng không gặp được, hắn thực không có lòng dạ nào thoải mái như Trương Tam Phong.
Cho nên khi xem hết tự thuật của Trương Tam Phong, Diệp Thiên nhất thời tâm loạn như nhập ma, thậm trí cả điển tịch công pháp Trương Tam Phong lưu lại cũng đều không để vào mắt.
Không biết hắn đã đứng trong phòng bao lâu, Diệp Thiên cước bộ trầm trọng đi ra ngoài, cả người tựa như cái xác không hồn, đần độn mà không biết vì sao, đến khí gió biển lạnh toát thổi tới, Diệp Thiên mới tỉnh táo lại một chút.
- Sư phụ, sao vậy? Bên trong... Bên trong đạo nhân kia rốt cục là ai?
Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Diệp Thiên, Lôi Hổ vội vàng vứt cành liễu trong tay xuống.
Trong lúc Diệp Thiên xem xét mộc giản, Lôi Hổ cũng xuống biển bắt cá, đang đốt lửa trên bờ biển nướng cá, tuy rằng, cá ở đây linh khí phong phú hơn bình thường nhiều, nhưng đã quen với kiểu sinh hoạt của người hiện đại, vẫn sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Đạo nhân kia là Trương Tam Phong, ngươi đã từng nghe qua chưa?
Sau khi nghe lời nói của Lôi Hổ, Diệp Thiên thoáng tỉnh táo lại một chút, dù sao cũng không phải chỉ có mình hắn lưu lạc ở hải đảo này, nếu không cái loại cô tịch này, cũng đủ khiến hắn nổi điên, Diệp Thiên cũng không muốn thành một Robinson thời hiện đại.
- Trương Tam Phong? Con đã nghe qua!
Nghe được cái tên này, Lôi Hổ phát hiện mình rốt cuộc cũng có thể tìm được tiếng nói chung với Diệp Thiên, cao hứng phấn chấn nói:
- Trương Tam Phong tên thật là Trương Quân Bảo phải không? Ông ấy vốn là một tiểu sãi trong Thiếu Lâm Tự, sau lại bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm Tự, chính mình sáng lập môn phái Võ Đang, nổi danh ngang hàng Thiếu Lâm Tự…
Những người nước ngoài gốc Hoa, có mấy người có tầm ảnh hưởng rất lớn, thậm trí còn cao hơn một số lãnh đạo quốc gia, ví dụ như Lý Tiểu Long dùng võ thuật kết hợp với điện ảnh, sáng lập ra Triệt Quyền Đạo phát dương quang đại võ thuật Trung Quốc, rất được người Hoa yêu thích, ngưỡng mộ.
Mà trong mảng văn hóa, những tiểu thuyết của Kim Dung đồng dạng cũng như thế, cơ hồ bất cứ một người Hoa nào cũng biết tới tiểu thuyết của Kim Dung. Ngay cả Lôi đại đường chủ cũng không ngoại lệ, cũng từng một thời ôm tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung ghiền đọc.
- Tiểu Thuyết tưởng tượng. Thật sự là đầu độc hậu nhân a…
Diệp Thiên dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn qua, dừng lại trên mặt Lôi Hổ một lục lâu sau, thở dài:
- Trương Tam Phong sống ở thời Chu Tử bách gia, cùng thời Khổng Mạnh, Võ Đang là ông ấy sáng lập, nhưng cùng Thiếu Lâm không hề có quan hệ nào.
- Không đúng, sư phụ. Trong sách Kim Dung có viết, Trương Tam Phong rõ ràng chính là bị trục xuất khỏi Thiếu Lâm tự…
Lôi Hổ đối với những lời Diệp Thiên cũng không đồng tình, gân cổ lên cãi. Năm đó hắn đọc tới đoạn này, còn từng chửi ầm lên: "Người của Thiếu Lâm Tự là lũ có mắt không tròng".
- Cút qua một bên nướng cá của ngươi đi, tiểu tử ngươi thì biết được bao nhiêu?
- Trên sách nói hết mà, còn có thể là giả sao?
Vài ngày ở chung, Lôi Hổ cũng hiểu được một chút về tính cách của tiểu sư phụ, mặc dù đối với địch nhân lãnh khốc vô tình, nhưng bình thường lại rất dễ gần, cho nên dần dần cùng Diệp Thiên nói chuyện lá gan cũng lớn lên rất nhiều.
- Sư phụ, người vài ngày không ăn gì rồi, cái này cho người, là cá vừa mới nướng, giờ khoan nói, cá biển nơi này thật sự rất ngon, con đời này cũng chưa nếm qua thứ gì ngon như vậy!
- Lôi Hổ đích thật tay nghề nướng thịt quả không thấp, hơn nữa trong tay nải còn mang theo rất nhiều gia vị linh tinh, sau khi được hắn chế biến qua, mùi vị thật khiến người khác thèm nhỏ dãi, đem cá nướng đưa tới tay Diệp Thiên xong Lôi Hổ hỏi:
- Sư phụ, người bên trong, thật sự là Trương Tam Phong sao?
- Đúng vậy, chính là Trương Tam Phong.
Vốn đang có chút thèm ăn, bị một câu này của Lôi Hổ ngăn lại, Diệp Thiên đem cành khô xiên con cá nướng phóng lại giá đỡ, nói:
- Trương Tam Phong cũng là vô ý lưu lạc đến đây, sinh sống ở nơi này hơn hai ngàn năm cũng không thể đi ra, cuối cùng mọc cánh thành tiên!
- Sống hơn hai ngàn năm? Quả nhiên là thần tiên trong loài người!
Lôi Hổ trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, kinh hô:
- Sư phụ, ngài... ngài nói ông ấy không thể từ nơi này đi ra ngoài sao? Sao... Sao có thể, chẳng lẽ chúng ta cũng không ra được sao?
Lôi Hổ năm nay cũng mới hơn bốn mươi tuổi, chính là lúc tinh lực ở thời đỉnh cao, tuy không còn tâm tư cầm quyền tại Hồng Môn, nhưng tuyệt đối không muốn cả đời sống ở đây, nghe thấy những lời đó xong, hắn đả kích so với Diệp Thiên còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều.
Diệp Thiên có chút mơ hồ nói:
- Có lẽ đột phá tới Nguyên Anh kỳ, không biết có thể từ nơi này rời đi không?
Diệp Thiên từ những ghi chép của Trương Tam Phong suy đoán, trong đảo này tu luyện cùng lắm là đạt tới Kim Đan hậu kỳ, không thể đột phá cảnh giới Nguyên Anh.
Không hiểu vì sao, trong đảo chưa từng có lôi kiếp Nguyên Anh kì phủ xuống, qua hơn hai ngàn năm, Trương Tam Phong đã từng thấy qua nhiều đại yêu thọ nguyên gần cạn, khi bị đập vào trận pháp trên bờ biển, lập tực bị trận pháp oanh kích đến hình thần hủy diệt, không có ngoại lệ.
Mà qua suy đoán của Trương Tam Phong, nếu như có thể tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, lực lượng có lẽ sẽ đủ để phá giải được kết giới nơi này, từ đó có thể thoát khỏi đây, chẳng qua Trương Tam Phong lại không có cái cơ hội này.
- Nguyên Anh cảnh giới? Là cảnh giới gì? Sư phụ người hẳn là có thể đạt tới chứ?
Nghe được lời Diệp Thiên, Lôi Hổ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dựa theo tiểu thuyết võ hiệp miêu tả về Trương Tam Phong, ông ta tu vi hẳn là còn xa mới bằng Diệp Thiên, dù sao Lôi Hổ cũng từng tận mắt thấy qua Diệp Thiên có thể đằng vân giá vũ, đây đích thực là thủ đoạn của thần tiên, cho dù Trương Tam Phong quả thật có thể sống hơn hai trăm năm, cũng tuyệt không thể làm được.
- Nguyên Anh? Ngươi quá đề cao ta rồi!
Diệp Thiên trên mặt lộ tia cười khổ:
- Ta hiện tại chẳng qua là Tiên Thiên trung kỳ, bên trên còn có Tiên Thiên hậu kỳ, Kim đan sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cả đời này của ta, cuối cùng cũng không biết có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh hay không nữa?
Hồi tưởng lại những ghi chép của Trương Tam Phong, Diệp Thiên thật có một loại cảm giác, hắn tuy tao ngộ lớn, nhưng cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Tiên Thiên trung kỳ, cho dù có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, chỉ sợ cũng là chuyện sau trăm ngàn năm nữa, đây cũng là điều Diệp Thiên không thể thừa nhận (Trương Tam Phong hơn 2000 năm tu luyện khổ sở mới tới Kim Đan hậu kì, ku em Diệp Thiên mới 20 tuổi thì...)
- Vậy chúng ta sẽ... sẽ vĩnh viễn không thoát được sao?
Lôi Hổ rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức mông ngồi phệt xuống đất, con cá nướng nóng rãy rơi xuống ngực cũng không có cảm giác đau đớn.
- Tỉnh lại!
Diệp Thiên há mồm quát, trong thanh âm ẩn chứa một tia khí lực, giống như Sư Tử Hống, mạnh mẽ đánh thức Lôi Hổ.
- Trương Tam Phong ra không được, không có nghĩa là chúng ta cũng không được!
Diệp Thiên ánh mắt lộ ra một tia kiên định, nói:
- Lôi Hổ, từ ngày mai, chúng ta khổ tu, trước tiên phải có lực bảo vệ mình, nếu không đừng mơ tưởng tìm đường ra, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ thành mồi cho mãnh thú trên đảo! Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
- Căn cứ theo những gì Trương Tam Phong ghi lại, trong đảo chúng chỉ tồn tại những Kim Đan kì đại yêu, chúng không có thực lực phá vỡ kết giới, hơn nữa chỉ cần kịp thời lui lại kết giới chưa chắc có thể gây tổn hại tới tính mạng bọn chúng, vì thế trừ phi tiến vào sống trong đất, còn không đây chính là chỗ an toàn nhất.
- Vâng, sư phụ, đệ tử nhất định tập trung tu luyện!
Lời nói của Diệp Thiên khiến Lôi Hổ toàn thân mồ hôi lạnh, có thể đi ra ngoài hay không, tất cả để sau nói, trước mắt điều thật sự uy hiếp chính là những mãnh thú trên đảo, cánh tay phải bị cụt chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Diệp Thiên suy nghĩ một chút nói:
- Trương Tam Phong từng đi quanh đảo, ông ta khẳng định, vùng này từng có vài nhóm đại yêu tranh đấu, mà mấy ngàn thước xung quanh căn nhà mộc đều không có thi hài của mãnh thú, nơi này hẳn tạm thời sẽ an toàn, Lôi Hổ ngươi vào trong nhà mộc tu luyện đi!
- Đừng, sư phụ, con ở ngoài bãi biển này tốt lắm, trong đó rất có thể sẽ luống cuống...
Lôi Hổ liên tục xua tay, hắn trong Hồng Môn cũng tính là một người có vai vế, chẳng qua người chết trong căn mộc ốc quá mức quỷ dị, sau lưng nứt toác ra, có quỷ mới biết hồn phách Trương Tam Phong có du đãng bên cạnh hay không, ai dám nửa đêm đến gõ cửa nhà ác quỷ đây?
- Thật uổng ngươi trước là là trưởng lão hình đường, đúng là bựa quá mà.
Diệp Thiên bị Lôi Hổ nói cho dở khóc dở cười, nhấc chân hướng mộc ốc đi tới, trong miệng nói:
- Ngươi qua đây, cổ nhân từng nói "Nhập thổ vi an" (chết xuống đất chính là một kiểu an tĩnh, vĩnh hằng), chúng ta đem thi thể Trương chân nhân an táng đi.
- Được rồi!
Tiểu sư phụ trong lời nói Lôi Hổ hiển nhiên là nghe ra, đồ đệ không tình nguyện đi theo.
Diệp Thiên thật cũng không làm khó Lôi Hổ, hắn để Lôi Hổ đào một cái hố trên gò đất phía sau mộc ốc, còn mình thì đem thân thể cao gần hai thước của Trương Tam Phong bế lên.
- Óe? Đây là cái gì?
Ngay khi Diệp Thiên ôm lấy thi thể kia, bỗng nhiên cảm giác dưới thân Trương Tam Phong truyền đến một cỗ sinh cơ bừng bừng, nhưng là trên tay đang ôm Trương Tam Phong, Diệp Thiên cũng không tiện xem xét.
- Sư phụ, Người...người làm sao thành như vậy?
Lôi Hổ khi thấy Diệp Thiên ôm thi thể Trương Tam Phong đi đến gò núi phía sau mộc ốc, thân thể bỗng nhiên lùi nhanh về phía sau, trên mặt lộ thần sắc kinh hãi cực độ.
Diệp Thiên nghe thấy vậy, đem hài cốt đắt trên mặt đất, nhất thời phát hiện, thi thể vốn dĩ không khác thi thể một người bình thường, toàn thân lúc này trở lên đen thùi lùi, làn da lộ ra bên ngoài quần áo, bằng mắt thường có thể nhìn thấy tốc độ phân hủy.
- Không lẽ cùng với cỗ sinh cơ vừa rồi ta cảm giác được có qua hệ?
Diệp Thiên trong lòng xẹt qua một tia ý niệm.
Mặc dù thi hài của Trương Tam Phong nhanh chóng bị mục rữa, nhưng lại không hề phát ra mùi gì, tu luyện hơn hai nghìn năm, xương cốt, máu thịt kia sớm đã được linh khí luyện thành cơ thể không thể phá hủy, sau khi hơi nước trong người bốc hơi hết thì giống như một xác ướp được sấy khô.
Nhưng các xác khô này khác với xác ướp nhìn thấy hôm qua và thi thể nữ khai quật được từ Mã Vương Đôi Trung Quốc, sau khi mất đi hàm lượng nước trong cơ thể, thi thể của Trương Tam Phong biến thành vật đen thùi lùi như viên ngọc đen, đến tận bây giờ cũng không có bị thối rữa.
- Người không thể biến thành tiên, cuối cùng trước sau cũng sẽ chết.
Điều này khiến cho Diệp Thiên cảm thán không thôi, đến ngay cả Trương Tam Phong học cách nghiên cứu về người trời, tu vi lại càng nhập vào con đường Kim Đan rộng rãi hơn, nhưng vẫn không có cách nào chống lại sự tuần hoàn của đạo trời, cuối cùng vẫn tiêu tán linh hồn, rơi vào vòng tiêu vong.
- Sư phụ, hay vẫn cứ để ông ta vào cái hố kia đi thôi.
Nhìn thấy quá trình biến hóa của thi thể, Lôi Hổ dĩ nhiên là ăn không tiêu, nói:
- Nghe nói xác ướp đều có lời nguyền cho con người, người này… có phải cũng thế hay không?
- Xem cái khả năng thành công của con kìa, con đi về trước đi.
Nhìn mặt trước của Trương Tam Phong, Diệp Thiên không khỏi không nghĩ đến tình cảnh chính mình bị nhốt ở trên đảo, nhất thời trong lòng không định nghĩa được cảm giác của mình, sau khi đuổi Lôi Hổ đi, Diệp Thiên thật cẩn thận đem thi hài Trương Tam Phong táng xuống trong hố sâu.