Thiên Tài Tướng Sư

Chương 832: Thân phận(thượng)




Dù là Diệp Thiên tâm tính sớm đạt tới cảnh giới không bi không hỉ, cũng bị hai chữ này làm cho kinh zị, nhất thời quên huy động mái chèo, để con thuyền tùy tiện phiêu đãng trên mặt nước.

- Bồng Lai? Đây không phải là tiên đảo trong truyền thuyết sao?

Lôi Hổ đối với chữ hán cũng không hiểu biết nhiều lắm, nhất là hai chữ Bồng Lai kia lại là kiểu chữ triện, hắn lại càng không biết, bất quá Lôi Hổ cũng nghe nói qua chuyện Tần Thủy Hoàng đi tìm tiên sơn, Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu ba toài hải ngoại tiên sơn hắn cũng từng nghe tới.

- Đúng vậy, chính là… Điều này sao có thể đây?

Nhìn thấy hai chữ kia được trạm khắc một cách mạnh mẽ, Diệp Thiên trên mặt kinh zị không giảm chút nào, hai chữ này cao cũng chừng trăm trượng, tuyệt đối không ai có khả năng trạm khắc, xung quanh linh khí lượng lờ, cảnh vật như phiêu phiêu mờ ảo, thật cũng giống 1 chốn bồng lai tiên cảnh.

Diệp Thiên cũng không có dốt nát giống như Lôi Hổ, hắn đối với những tiên sơn hải ngoại hiểu biết vô cùng sâu sắc, bởi trong rất nhiều điển tịch của đạo gia, đều có miêu tả qua ba địa phương đó, nhất là những người chuyên luyện đan trong đạo gia, còn coi đó như là đạo gia thánh địa.

Nếu so sánh sự xuất hiện của ba tiên sơn này, sớm nhất hẳn là từ thời chiến quốc.

"Sử ký. Phong thiện thư. Hán thư. Giáo tự chí thượng" có ghi lại:

"Tương truyền ở Bột Hải trung, người đi không xa... Nơi đó không có tới người, Chư tiên nhân cùng người Bất tử đã ở đó. Nơi này vật cầm thú không chết, mà làm cung điện từ vàng bạc. Chưa đến, mong ước; vừa đến, tam tiên sơn trái lại ở dưới nước, tiếp đó gió dẫn đi, cuối cùng có thể cưỡi mây."

Thập Châu Niệm ghi lại: "Tần Thủy Hoàng tại vị thì Ðại Uyển trung nhiều người uổng mạng, nghe nói làm người chết sống lại được, quan lại tấu Thủy Hoàng nghe thấy. Thủy Hoàng khiến sứ giả tìm cỏ này, đến hỏi Quỷ Cốc Tiên Sinh, trong đông hải Tổ Châu có cỏ bất tử, sinh trưởng về đêm, một lọai dưỡng thần. Lá cỏ này giống như cô đọng, một cây có thể cứu sống ngàn người."

Thống nhất lục quốc sau theo đuổi Trường Sinh Tần Thủy hoàng nghe theo phương sĩ lời nói, khiển Từ Phúc cùng đồng nam đồng nữ … ba nghìn người, thừa lúc lâu thuyền nhập hải, tìm Tổ Châu không quay lại, để lại một đoạn thiên cổ hài hước, tam tiên sơn truyền thuyết, cũng bởi vậy bị thế nhân nghe nhiều nên thuộc. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Đời sau cũng có người từng nghiên cứu qua ghi lại này, nhưng họ nghĩ đây là không có thật!

Diệp Thiên từng nhìn thấy những đoạn giai thoại đó, chẳng qua cũng chỉ là một loại truyện tưởng tượng mà thôi, nhưng trước mắt hai chữ "Bồng Lai", cũng phá đi toàn bộ nhận thức trước đây của hắn, một hải đảo rộng lớn đến vậy lại chưa hề bị con người phát hiện, cũng chỉ có thể là tiên sơn trong truyền thuyết mới có thể giải thích được.

- Con bà nó, không phải nói Bồng Lai ở Bột Hải sao? Như thế nào lại chạy đến tận Ấn Độ Dương này chứ?

Diệp Thiên véo mạnh vào đùi một cái, đau đớn khiến hắn hoàn toàn thanh tỉnh, trong miệng tuy rằng vẫn như chưa tin, nhưng trong lòng hắn đã rõ, nơi này hẳn là Bồng Lai tiên sơn không thể nghi ngờ, nếu không tuyệt đối sẽ không có thiên địa linh khí nồng đậm đến vậy.

- Sư phụ người xem, bên kia còn một tòa mộc ốc!

Diệp Thiên còn đang đắm trim trong khiếp sợ không hiểu chuyện gì, thì thanh âm Lôi Hổ lại vang lên.

- HẢ? Chẳng lẽ trên đảo này có người?

Diệp Thiên nghe vậy nhìn lại, quả nhiên, tại sườn núi bên trái dưới hai chữ Bồng Lai, có một nhà gỗ, phía dưới dùng cột gỗ chống cao hơn một thước, cả căn nhà bao trùm trong thảm thực vật xanh biếc, nếu không cẩn thận quan sát đúng là rất khó phát hiện.

- Qua đó xem, Lôi Hổ , đến lúc đó ngươi đừng nói gì hết!

Diệp Thiên đem khí lực toàn thân không giữ lại chút nào rót vào mái chèo, con thuyền cứu hộ chợt tăng tốc, vọt tới nhanh như một chiếc thuyền máy hướng bờ cát vọt tới, hơn một phút sau, Diệp Thiên hai tay nhấn mạnh xuống sàn thuyền, cả con thuyền cứu hộ bỗng bay lên, dừng lại ngay trên bờ cát.

- Căn nhà kia không biết là của ai, không biết đã bỏ hoang được bao lâu rồi?

Sau khi đến được bờ cát, Diệp Thiên trên mặt lọ ra thần sắc thất vọng, căn nhà gỗ nằm sát ngay cạnh bờ cát, cách khoảng 4 - 5 mươi thước, trong phạm vi thần thức dò xét của Diệp Thiên.

- Dù thế nào đi nữa, nơi này chắc chắn đã từng có người đến qua, hoặc là từng có người ở lại!

Bởi tòa nhà gỗ được xây dựng ngay cạnh bờ cát, nếu không ngu cũng sẽ hiểu nếu làm như vậy sẽ rất dễ bị quái thú tấn công, lắc lắc đầu, Diệp Thiên đem nghi hoặc trong lòng đè xuống, mang theo Lôi Hổ hướng tòa nhà đó đi đến.

Có lẽ vì để phòng ngừa triều cường, nên tại vị trí căn nhà gỗ, có hơn mười cọc gỗ nhỏ cắm sâu xuống đất hợp lại, chống đỡ căn nhà.

Bên phải tòa nhà, là những gò núi nhỏ nhấp nhô, cao chừng bảy tám thước, một con đường nhỏ uốn lượn đi thẳng lên trên, bị che kín bởi thực vật tươi tốt.

Trên các gò núi rậm rạp các loại thức vật, từng ngọn cây cọng cỏ đều có sinh cơ bừng bừng, chim chóc ca hát, so sánh với bãi biển tràn ngập linh khí mà Diệp Thiên từng thấy, nơi này không nghi ngờ giống như một chốn thế ngoại đào viên.

Tuy tòa nhà gỗ xây dựng khá thô, thậm chí cả vỏ cây cũng còn nguyên, nhưng lại có một loại khí tức khó nói thành lời, làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn dung nhập tự nhiên, xung quanh các loại dây leo xum xuê vây trọn căn nhà vào bên trong, bốn phía sương mù lượn lờ, giống như một động phủ thần tiên vậy.

- Sư phụ, chúng ta sẽ đi vào đó không?

Sau khi mất đi cánh tay phải, Lôi Hổ tính cách trở lên trầm ổn hơn rất nhiều, hắn biết dù là chốn như "bồng lai" giữa một ốc đảo như thế này, cũng tràn ngập sát khí, đi nhầm một bước, cũng sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

- Không sao, bên trong không có ai, nơi này lại gần trận pháp chỗ bờ cát, không có mãnh thú nào dám tới gần!

Suốt bốn năm ngày gần đây, Diệp Thiên dọc theo bờ biển đi chừng gần ngàn hải lý, từng thấy qua, cơ hồ suốt dọc bờ biển, đều là hài cốt của thú dữ, điều này chứng minh, bờ cát chính là cấm địa của thú dữ.

- Lôi Hổ, võ giả phải là người một lòng cầu đạo, phải có một tinh thần bất khuất, ngươi cần thông suốt điểm này, cả đời tu vi cũng vì điểm này mà không tiến bộ được.

Nhìn qua vẻ mặt có chút sợ hãi của Lôi Hổ, Diệp Thiên từng bước bước tới bậc thang trước cửa căn nhà mộc, bậc thang này cũng không biết là bằng chất liệu gì, chắc chắc lạ thường, Diệp Thiên mỗi bước nặng hơn 150 cân, mà cũng không phát ra một chút tiếng động nào.

- Hắt xì!

Đưa tay đẩy tấm ván gỗ làm cửa phòng, nhất thời một cỗ tro bụi ập vào mặt, Diệp Thiên tâm niệm vừa động, ngoài thân đã hiện lên một tầng gợn sóng, tầng tro bụi rơi xuống người Diệp Thiên đều bị chân khí hộ thể của hắn ngăn lại bên ngoài.

- Lôi Hổ, ngươi không cần đi lên!

Diệp Thiên sở dĩ không đem tro bụi thổi đi. Chính là sợ ảnh hưởng tới sự tồn tại của những vật phẩm trong phòng, phải biết rằng, một địa phương nhiều năm không khí không lưu thông, vật phẩm bên trong sẽ phát sinh một số hiện tượng, nếu lúc này cẩn thận xem xét, có thể phát hiện được nhiều chuyện.

Tòa nhà mộc tng cộng chia trước sau hai phần, chỗ Diệp Thiên đang đứng là phần trước của căn phòng. Phía trước là một mộc bàn cùng một chiếc ghế, trong khắp các ngõ ngách, đặt nhiều mộc giản (bàn giấy) cao hơn một thước.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Thiên không giám khinh cử vọng động. Bởi trên đời này, thứ dễ hư hao nhất ngoài giấy ra thì chính là gỗ, muốn tìm một số thông tin từ các vật dụng trong nhà, ngoại trừ một số chất gỗ quý báu, dù là chất gỗ loại khá cũng rất khó có thể hoàn toàn bảo tồn.

- Óe, là ta lo lắng quá rồi!

Đứng yên ở cửa phòng một hồi, chờ không khí trong phòng lưu thông, Diệp Thiên chợt phát hiện, trong phòng hết thảy đều như trước, không khỏi dở khóc dở cười.

Hóa ra căn nhà gỗ này xây dụng khá thô sơ. Các tấm ván gỗ cũng không hề khít với nhau, còn xa mới có thể so sánh với tay nghề của cổ nhân, cho dù Diệp Thiên không mở cửa phòng, không khí vẫn sẽ theo lẽ thường mà lưu thông, việc hắn làm lúc trước hoàn toàn là việc thừa.

Bởi vì Diệp Thiên chắn cửa, nên Lôi Hổ cũng không biết tình hình bên trong phòng. Nhìn thấy Diệp Thiên thật lâu không bước vào bên trong, nhịn không được mở miệng hỏi:

- Sư phụ, bên trong có vật gì vậy? Ngài tại sao không đi vào?

- Không có gì, ngươi tới đây đi, nhớ kĩ, không được đụng vào thứ gì trong phòng!

Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhấc chân đi vào nhà mộc, không biết có phải do nơi này hằng năm được linh khí bồi bổ hay không, mà đã nhiều năm như vậy, các dụng cụ trong phòng lại vô cùng chắc chắn, không hề có bất kỳ chỗ mục nát nào.

- Chất đống như vậy để làm chi nhỉ?

Đi theo sau Diệp Thiên tiến vào phòng, Lôi Hổ nhất thời cụt hứng, một cái bài dài và hẹp trên đất, bày vương vãi mộc giản, Lôi Hổ cũng không biết đây chính là một bộ sách của cô nhân, nên lập tức thất vọng.

- Ngu vậy, ngươi không nên dịch chuyển những thứ đó!

Diệp Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lôi Hổ một cái, đi đến trước cái bàn gỗ, đưa tay cẩn thận cầm lên một thanh dài chứng ba mươi cm, bề rộng khoảng 8cm. mặt trên khắc đầy thể tự.