Thiên Tài Tướng Sư

Chương 829: Ếch ngồi đáy giếng




- Hả? Không đúng, Diệp gia ngài... Ngài không phải là có thể cưỡi mây đạp gió sao?

Lôi Hổ đang nói, chợt nhớ tới một sự kiện. Nhất thời đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên, lúc trước bản thân hôn mê, dưới chân Diệp Thiên dâng lên một đám mây, kia há lại không phải là cưỡi mây đạp gió trong truyền thuyết?

- Đào núi lấp biển có chút khoa trương , cưỡi mây đạp gió, cũng không phải là chỉ có một mình tôi có thể làm được.

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, con khỉ trong núi sâu Thần Nông Gía năm đó có thể từ đất bay vút lên. Chính mình tuy rằng thăng cấp đến Tiên Thiên trung kỳ, nhưng cùng Bạch viên kia, chưa hề là đối thủ. Lại càng không cần phải nói xuất thân kết giới Thần Châu là Đinh Hồng.

Đến nỗi năm đó chuyện gì xảy ra, những người có đại năng lực kia vì sao không có ra tay, đây cũng là đáp án mà Diệp Thiên muốn truy tìm. Hắn tự nhiên không có cách nào trả lời Lôi Hổ .

- Ếch ngồi đáy giếng!

Lôi Hổ có chút suy sụp cúi thấp đầu xuống, chính mình ngày thường ở Hồng môn tranh giành quyền lợi, trong mắt đặt Diệp Thiên như người bình thường, là buồn cười biết bao?

- Không được, nếu tiếp tục hướng bên trong, sợ là chúng ta sẽ bị lạc phương hướng rồi!

Diệp Thiên bỗng nhiên dừng chèo mái chèo, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn phía sau, lúc này đã bơi ra bốn năm trăm mét, mà sương mù trên mặt biển cũng càng ngày càng dày, mặt sau đảo này đã dần trở nên như ẩn như hiện. Thị lực như Diệp Thiên, cũng chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy một cái hình dáng mà thôi.

- Diệp gia, vậy làm sao bây giờ?

Lôi Hổ quay đầu về phía sau nhìn lại, với thị lực của hắn, thậm chí cả tòa đảo này đều nhìn không thấy . Trước mắt là một màn trắng xoá, Lôi Hổ không khỏi trở nên biến sắc, lương thực cùng nước ngọt của bọn hắn chỉ có ba bốn ngày tiếp tế, nếu bị lạc trên biển, thì kết cục sẽ càng thêm thê thảm.

Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:

- Chúng ta vạch hướng ngang đi. Nhìn xem đảo này đến cuối cùng lớn bao nhiêu.

Đối với lương thực cùng nước ngọt, nhu cầu của Diệp Thiên cũng không phải rất lớn, với tu vi hiện tại của hắn, cho dù ba bốn tháng thậm chí tiếp tục thời gian dài không ăn không uống cũng không sao, chỉ dựa vào thiên địa linh khí này là có thể bổ sung tiêu hao mà hắn cần.

Nhưng Diệp Thiên cũng không dám tùy tiện đi trước , trên đảo mãnh thú đông đảo, ai biết bên trong biển lớn này có hay không, vạn nhất xuất hiện con hắc giao cấp kia, cũng không phải là Diệp Thiên có khả năng đối kháng, nên Diệp Thiên cũng không dám rời xa chỗ bãi biển kia.

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Lôi Hổ, biết hắn cũng nhanh nhịn không được , lập tức nói:

- Ông ngủ một lát đi, có việc tôi gọi ông.

- Được rồi, Diệp gia, tôi nghe cậu !

Hoang mang lo sợ Lôi Hổ gật gật đầu, tuy rằng mất máu chỗ cụt tay cũng không phải nhiều, nhưng đối với thương thế của hắn còn là bình thường, hơn nữa tinh thần khẩn trương cao độ, Lôi Hổ cũng tới bên cạnh sụp xuống .

Chỗ nước biển Hải Vực tĩnh lặng bình thường, cơ hồ nhìn không thấy bất kỳ gợn sóng nào, nhưng cũng không phải biển Chết, thường thường sẽ có đàn cá nhảy ở trên mặt biển, cắn nuốt thiên địa linh khí tràn ngập ở trên mặt thiên.

Diệp Thiên cũng từng phóng xuất ra thần thức vào trong biển, chính là chịu hạn chế trận pháp, thần thức của hắn nhiều nhất chỉ có thể ly thể trên dưới một trăm mét, căn bản là không thể tra xét đến chỗ tận cùng sương trắng, nhưng khiến Diệp Thiên an tâm chính là, ở biển rộng lớn dưới người hắn, thật cũng không có tồn tại động vật biển khổng lồ, an toàn tạm thời động vật biển có thể được bảo đảm.

Chèo thuyền trên mặt biển không sóng không gió loại này, đối Diệp Thiên mà nói không có bất kỳ khó khăn, với thể lực của hắn, cho dù không ngủ không nghỉ đến mười ngày mười đêm cũng không ảnh hưởng gì, hơn nữa sau khi Diệp Thiên mỗi một ngày đem sáp nhập dưới nước đều ẩn chứa một tia thực khí, đốc thúc thuyền cứu sinh như là mủi tên nhọn đi lên trước.

Mặt biển một mảnh tĩnh lặng, Lôi Hổ sớm đã ngủ, tiếng kêu như sấm so với tiếng mái chèo vang lên không ngừng, Diệp Thiên không biết mệt mỏi liên tục huy động mái chèo, thần thức lấy thuyền cứu sinh làm trung tâm, đem phạm vi chung quanh bốn năm mươi mét tất cả đều bao trùm lại.

Hơn hai giờ trôi qua, mặt trời trên không trung từ từ xuống một phương khác, ánh trăng hiện ra, ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi ở trên mặt biển, nổi lên tầng tầng sáng mờ, tiên sương lượn lờ, đem đảo phương xa phụ trợ giống là một tòa tiên sơn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Năm giờ trôi qua, trăng tròn lên tới tới phía trên thuyền cứu sinh, từ trên đảo vài trăm mét, truyền ra một trận âm thanh của sói tru, Diệp Thiên phát hiện, từ trong ánh trăng kia như là tràn ra rất nhiều tinh hoa của trăng, chiếu vào đến bên trong đảo.

Một đêm rất là bất an, tiếng các loại dã thú rít gào từ trong đảo vang lên, tựa hồ có một vài mãnh thú đang đánh nhau, tiếng tru của thắng lợi cùng tiếng rên rỉ khi gần chết, cho thấy nơi đó đang diễn ra một trận đánh sinh tử.

- Đây rốt cuộc là chỗ nào a?

Lại bốn năm giờ qua đi, rạng sáng dâng lên bầu trời, ánh trăng chậm rãi biến mất , ánh sáng cực nóng tuy rằng không thể xuyên qua tầng tầng sương trắng, nhưng là làm cho đất trời bừng sáng, mà đảo cũng một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Diệp Thiên cuối cùng không để cho đảo kia cách khỏi tầm mắt của mình, hơn nữa ở chỗ lúc ban đầu rời đi, còn tìm một cây đại thụ hình thù kỳ lạ làm toạ độ.

Nhưng khiến cho hắn khiếp sợ vạn phần chính là, hắn hơn mười mấy giờ không ngủ không nghỉ, một mực dùng thực khí thúc thuyền cứu sinh tiến lên phía trước, ít nhất cũng có thể vạch ra tám mươi km, nhưng Diệp Thiên cuối cùng không thể nhìn thấy điểm xuất phát ban đầu, sự rộng lớn của toà đảo này, đã vượt ra xa khỏi dự liệu của Diệp Thiên.

Một con cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước hơn nửa mét, ngón trỏ tay phải của Diệp Thiên bắn ra, "Xì!" Một tiếng, mắt của con cá biển bị xuyên thủng, đưa ta vớt, cá biển đánh rơi bên cạnh Lôi Hổ ngủ say.

Lôi Hổ cũng là không rõ, động tĩnh lớn như vậy, chỉ làm cho hắn mở to mắt, mờ mịt nhìn Diệp Thiên một chút, mơ mơ màng màng mở miệng hỏi:

- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

- Đứng lên đi, nơi này linh khí sung mãn, không vận công tu luyện đó là lãng phí!

Diệp Thiên tay trái vung lên, một đạo nước biển bị mái chèo gẩy lên, hắt lên cả trên mặt Lôi Hổ:

- Ông đem con cá kia làm thịt đi, vừa mới vận hóa kình, cần một ít lương thực bổ sung, hàng năm sinh vật nơi này đã được linh khí tẩm bổ, chính là đại bổ vật, ở bên ngoài, nhiều tiền hơn nữa cũng mua không được.

Trong biển mặc dù không có tồn tại dị thú giống như Cùng Kỳ, nhưng những con cá này cả ngày cắn nuốt thiên địa linh khí, kết cấu trong cơ thể sớm phát sinh biến hóa, trong mỗi một thớ máu thịt, đều ẩn chứa linh khí tinh túy, hơn nữa không cần luyện hóa trực tiếp thì có thể bị cơ thể người hấp thu.

Con cá như vậy nếu bắt được ở thế giới bên ngoài, đun cách thuỷ làm thức ăn cho người dùng, hiệu quả này chỉ sợ nếu so với cây quý Diệp Thiên lấy được ở trong núi Trường Bạch còn tốt hơn, nhất là đối với người già, có thể kéo dài tuổi thọ, công hiệu làm chậm lại tốc độ lão hoá cơ thể.

- Ai, tôi bây giờ là một phế nhân rồi!

Bị nước biển hắt trên mặt, Lôi Hổ nhất thời tỉnh lại, nghĩ quán tính dùng cánh tay phải chống đỡ thân thể, nhưng thân mình lệch, lúc này mới nhớ lại cánh tay phải dĩ nhiên đã mất đi, trên mặt không khỏi lộ ra một thần sắc ảm đạm.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Không cần tự coi nhẹ mình, đứng ở góc độ người thường mà nói, ông đã là tồn tại ở đỉnh nhất rồi, viên đạn thông thường không thể bắn vào ông.

Mất đi một cái cánh tay, đối với người bình thường mà nói, thì thật là chuyện không thể chấp nhận, nhưng Lôi Hổ đã tiến vào đến hóa kình, vả lại năng lực không từ mà biệt, đơn giản là dương thọ có thể gia tăng mấy chục năm, điều này chẳng phải một cái cánh tay phải có thể đổi lấy ?

- Cám ơn Diệp gia khai đạo!

Bị Diệp Thiên vừa nói như thế, Lôi Hổ cũng suy nghĩ cẩn thận , tục ngữ nói hoạ phúc luôn đi cùng với nhau, trong hoạ có phúc, coi như là hắn đáng có một kiếp đi.

- Thịt Con cá này, thật sự là ngon a!

Dùng chân dẫm con cá lớn kia, năm ngón tay trái của Lôi Hổ chộp, một phen liền kéo xuống tảng thịt cá lớn, hắn cũng không ngại mùi này, trực tiếp nhét miếng lớn vào trong miệng ăn, thịt cá tươi mới vào miệng lập tức biến hóa, Lôi Hổ ăn không ngớt lời trầm trồ khen ngợi.

Trong chốc lát công phu, một con cá lớn hơn hai mươi cân đều bị Lôi Hổ ăn vào bụng, sau đó tiện tay đem xương cá ném vào trong biển, Lôi Hổ nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:

- Diệp gia, chúng ta ở đâu?

- Tôi đang đi xung quanh đảo, rộng lớn của hòn đảo này, sợ là vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta.

Diệp Thiên thở dài, hắn có loại cảm giác, mình muốn tìm được tiêu điểm lưư lại trong đầu kia, biện pháp tốt nhất chính là quay đầu lại đi, muốn quanh quẩn đảo một vòng, chỉ sợ công phu chưa đầy ba năm tháng đều không nghĩ làm được.

- Có thể có lớn như vậy?

Sau khi nghe được phỏng đoán của Diệp Thiên, Lôi Hổ giật mình há to miệng, tựa hồ chính là đường ven biển xung quanh toàn bộ nước Nhật Bản trước kia, cũng không dùng đến ba năm tháng, đảo to lớn này, lại có thể so với một quốc gia?