- Giữa ban ngày ban mặt sét đánh, lão tử gặp ma à?
Lôi Hổ nhếch miệng nhe răng cẩn thận lấy tay quờ một chút bức tường đang dần dần tiêu tán ở trên bờ cát kia, lại phát hiện ra trong lòng bàn tay nhiều hơn một tơ tằm mát lạnh không có bất kỳ cảm giác.
- Lôi Hổ, trước tiên ông đừng đi ra.
Nhìn thấy Lôi Hổ còn muốn chạy ra bờ cát, Diệp Thiên xua tay ngăn cản hắn, hiện tại tựa hồ ngoài trên bờ cát, đảo này không được biết đến, khắp nơi đều cất dấu sát khí.
- Vâng, Diệp gia!
Lôi Hổ lặng đi một chút, theo một vài âm thanh rống lên kia cũng vừa mới vang lên, trên mặt biến sắc dừng chân lại, những thứ khác không nói, coi như một động tác của con Cùng Kỳ tái xuất hiện, hắn chỉ có thể là mặc cho xâu xé.
- Ôi trời, này... Đây là con kia?
Sau khi lôi quang tán đi, Diệp Thiên không khỏi mở to hai mắt nhìn, trên mặt đất cháy đen kia một mảnh cuộn tròn thành một đoàn, còn tản ra một mùi mê người, quả thực làm cho không người nào có liên hệ tới con thú cực ác trước kia.
- Mẹ nó, còn có điện!
Diệp Thiên đi ra phía trước, một cước đá vào trên người Cùng Kỳ, cũng không nghĩ tới một cảm giác ê ẩm tê dại theo lòng bàn chân truyền đi, cả người Diệp Thiên điện đều run run một chút.
- Đáng tiếc, đồ chơi này nếu mang đi ra bên ngoài, chính là quý hiếm hơn nhiều so với gấu trúc, chỉ sợ toàn bộ thế giới cũng chỉ có một con như vậy?
Nhìn thấy Cùng Kỳ hoàn toàn đã chết, Diệp Thiên không khỏi lắc đầu liên tục, hắn cơ hồ có thể kết luận, quái vật kia hẳn là chính là Cùng Kỳ mà trong 《 Sơn Hải kinh 》 miêu tả, điều này cũng chứng thật, theo một vài kỳ văn dị sự Trung Quốc cổ đại lưu truyền tới nay, chưa hề có cổ nhân nào tạo ra.
- Diệp gia, ai có thể bắt được thứ này?
Nhìn thấy chung quanh cũng không có nguy hiểm, Lôi Hổ cũng đi ra, chỉ là hắn cách bờ cát trắng lộ ra kia rất gần, vạn nhất có tình huống nào cũng có thể đúng lúc lui lại.
- Nói cũng đúng, đừng nói bắt được, chính là giết chết nó cũng khó khăn!
Diệp Thiên gật gật đầu, việc khác trước bày ra cạm bẫy, đều chỉ có thể bị làm bị thương nặng con kia, nếu đem nó đến xã hội loài người, với tốc độ nhanh như gió và lực phòng ngự kinh người của nó, chỉ sợ sẽ là xuất ra mười vạn đại quân cũng khó khăn tiêu diệt nó, nguy hại này quả thực ngay lập tức không thể đánh giá.
- Ấy, vài cái xước mang rô này còn không có hư hao tổn hại a?
Diệp Thiên gảy vài cái trên người của Cùng Kỳ, lại phát hiện có năm xước măng rô ngón nhỏ dài mịn như đũa, cũng không có bị Lôi Điện phá hủy, cả vật thể lóe ra lên một tia sáng, không khỏi thuận tay cầm lên.
- Diệp gia, đây là vật gì?
Lôi Hổ xem lại mấy cái xước măng rô kia sờ, chạm tay vào bóng loáng dị thường, chất liệu gỗ nói không ra là cái gì, nhưng trọng lượng không giống là rất nặng.
- Trên người quái vật kia rơi ra.
Diệp Thiên thuận miệng đáp, lật cổ tay lấy ra bổn mạng phi kiếm của mình, đối với mấy cái xước mang rô đều huỷ đi.
- Rắc! Một tiếng vang giòn, sau khi biến mất không dấu vết cùng xước mang rô, lại có thể xuất ra một trận hoa lửa, nhưng vài cái xước măng rô ngăm đen không hề trong mắt, nhưng lông tóc không tổn hao gì.
- Thứ tốt!
Mắt Diệp Thiên sáng lên, sau khi vô ngân đang bị tích tụ thành màu bạc, Diệp Thiên thì chưa thấy qua đồ vật này nó tiêu huỷ không ngừng, có thể thấy được vài cái xước mang rô cứng này, xem phía trước mũi nhọn mơ hồ hiện lên hàn quang, chỉ sợ lực công kích này cũng là không kém.
- Diệp gia, vừa rồi việc này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ?
Nhìn thấy Diệp Thiên thu hồi mấy cái xước mang rô này, Lôi Hổ tuy rằng trong lòng hâm mộ, cũng không còn dám nói thêm cái gì, nếu không phải trước kia Diệp Thiên đánh lui quái vật này, hắn sớm khó giữ được cái mạng nhỏ này , làm sao còn dám hướng Diệp Thiên đòi lấy đồ vật?
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thấy linh khí bốn phía ở trên bờ cát kia, mở miệng nói:
- Những sương mù màu trắng kia, là do thiên địa linh khí hình thành, tôi hoài nghi, ở chỗ này, có một cái trận pháp, chuyên ngăn cản mãnh thú trên đảo này tiến ra ngoại giới !
Kỳ thật từ lúc nhìn thấy vô số thi hài thú lớn ngoài bờ cát kia, trong lòng Diệp Thiên liền có một chút phán đoán, mà vừa rồi sự việc phát sinh ở trên người Cùng Kỳ, lại càng kiên định ý tưởng của Diệp Thiên, chỗ đảo này liếc mắt một cái nhìn không tới giới hạn bên ngoài, hẳn là có một trận pháp thật lớn, đem bao phủ trọn cái đảo ở trong đó.
- Trận pháp? Diệp gia, cậu nói rất đúng, những loại trò chơi kia trong sách cổ có nói cái gì bát quái trận linh tinh Gia Cát Lượng Cửu Cung?
Lôi Hổ từ nhỏ thì trọng võ khinh văn, ngay cả Cửu Cung bát quái trận vẫn là nghe được từ phố người Hoa kể chuyện.
- Cửu Cung bát quái trận? Cứ cho là vậy đi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, cũng không muốn cùng Lôi Hổ nhiều lời, nơi trận pháp này, ngay cả hắn đều nhìn không ra chút manh mối, há lại là trận pháp nhân gian thế tục truyền lưu làm sao có thể so sánh ? Cho dù là sát trận trong đầu hắn kế thừa, cũng còn kém xa trận pháp này, có thể nói là quỷ thần khó lường.
Diệp Thiên ở Hồng Kông bày ra một tòa Tụ Linh Trận, đều ngược lại bản thân bị trọng thương, hắn thật sự không thể tưởng tượng, ruốt cuộc là người nào, có thể sử dụng trận pháp bao vây một hải đảo không biết đến cuối cùng rộng bao nhiêu này, sợ là chỉ có tiên nhân mới có thể làm được?
- Diệp gia, trận pháp này đối với chúng ta không biết có gì tác dụng như thế nào?
Lôi Hổ căn bản không biết rằng hàm ý trận pháp này, hắn suy nghĩ chỉ là làm thế nào từ nơi này đi ra ngoài, vậy từ trong chỗ sâu bên trong Tùng Lâm truyền lại tới từng trận tiếng rống, còn có chứa một cơn uy áp không thể nói rõ tới, để cho tận đáy lòng hắn cảm thấy sợ hãi, một khắc cũng không muốn dừng lại ở trong này . Nguồn: http://truyenfull.vn
- Không biết, có lẽ chúng ta là từ bên ngoài tới chăng?
Diệp Thiên lúc tiến vào nơi này là bên ngoài trạng thái hôn mê, hắn cũng không biết đó là một nơi nào, chỉ mơ hồ nhớ rõ, trên bầu trời tựa hồ xuất hiện một cái khe, mình và Lôi Hổ đều rớt xuống.
Nghĩ một chút, Diệp Thiên nhìn về phía Lôi Hổ, nói:
- Thương thế của ông không có sao chứ?
- Không sao, Diệp gia, có cái gì cậu cứ dặn dò.
Lôi Hổ lắc lắc đầu, tuy rằng mất đi một cái bả vai, nhưng sau khi thăng cấp đến hóa kình, đã có thể khống chế vận hành khí huyết toàn thân, ít nhất trong vòng vài ngày, đoạn trên cánh tay sẽ không ảnh hưởng lớn đối với Lôi Hổ.
- Tốt lắm, chúng ta đi ra biển này tra xét xuống, nhìn xem có thể ra khỏi hải đảo này hay không!
Nói thật, đối với phía sau đảo, trong lòng Diệp Thiên thật đúng là có sợ hãi, từ tiếng rống của những quái thú kia hắn có thể nghe ra khí huyết này, chính là Diệp Thiên cũng không còn nắm chắc có thể toàn thân trở ra, huống chi còn mang theo Lôi Hổ này nữa đây?
- Được, Diệp gia, chúng ta vẫn nên sớm rời nơi này đi!
Đối với đề nghị của Diệp Thiên, Lôi Hổ đương nhiên là tán thành , trong lúc một bàn tay đem thuyền cứu sinh kia vào tới trong nước biển.
- Ông vừa mới bị thương, để tôi.
Diệp Thiên đem cứu thuyền cứu sinh đẩy vào trong biển mười mét, đợi cho đến khi nước biển bao phủ đến thắt lưng hắn, mới xoay người ngồi lên...
Ở chỗ gần bãi biển, linh khí vẫn tương đối loãng, nhưng từ tiếng của mái chèo gẩy nước, thuyền cứu sinh dần dần che kín bởi sương mù bốc hơi trên mặt biển.
- Diệp gia, nơi này rốt cuộc là nơi nào a?
Sau khi đi phía trước ước chừng hai trăm mét, hai người đã rời xa bờ cát, cả thuyền cứu sinh đều bị bức màn màu trắng do linh khí hình thành vây quanh, căn bản là nhìn không tới phía trước có còn xa bao nhiêu mới có thể rời khỏi chỗ sương trắng này, thậm chí cả con đường quay đầu lại cũng đã trở nên mơ hồ không rõ .
- Tôi nào biết đâu?
Diệp Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau khi vững tin rằng bãi biển còn không có lối thoát, mở miệng hỏi:
- Lôi Hổ, đối với những câu chuyện thần thoại cổ đại của nước chúng ta, ông có tin hay là không?
- Truyền thuyết thần thoại? Cậu là chỉ những chuyện như Tây Du kí kia?
Lôi Hổ nghe vậy ngây ra một chút, trên mặt lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, nói:
- Diệp gia, tiểu thuyết này há có thể tin tưởng được sao? Thế gian này cần thật là có người thể cưỡi mây đạp gió, đào núi lấp biển, Trung Quốc làm sao có thể trải qua liên quân tám nước và sự kiện quân Nhật xâm lược Trung Quốc đây?
Lôi Hổ mặc dù là lớn lên ở nước ngoài, nhưng là bầu không khí lưu truyền văn hóa loại đó ở phố người Hoa, thậm chí nếu so với trong nước càng thêm sâu sắc, tiểu thuyết quỷ thần như 《 Tây Du kí 》 không biết nghe được qua bao nhiêu lần rồi.
Nhưng lúc đang tiếp thụ văn hóa truyền thống của Trung Quốc, Lôi Hổ cũng chịu ảnh hưởng của văn hóa Phương Tây, hắn tự nhiên không cách nào tin tưởng những chuyện quỷ thần kia, những chuyện này còn không có khuôn phép truyền thuyết nói đến Tây Phương Quỷ hút máu.