- Nhóc con, mặc dù " Độ Nhân Kinh" có thể hóa giải sát khí, nhưng cũng không có nhanh như vậy đâu, con làm thế nào làm được?
Lão đạo sĩ vừa chợp mắt, đột nhiên cảm giác được nguyên khí thiên địa dường như có chút biến hóa, mở mắt ra, liền phát hiện sát khí trong nhà đột nhiên biến mất không thấy đâu, thấy rất kinh ngạc không tin được.
Người có hiểu biết, lại trải qua tu hành, từ trường trên người sẽ đặc biệt mãnh liệt, mà người như vậy, cũng sẽ cảm nhận đặc biệt rõ ràng đối với ảnh hưởng từ trường chung quanh, cho nên nếu như lão đạo sĩ tự mình làm chuyện tiêu trừ sát khí, tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với một cao tăng đại đức.
Nhưng Diệp Thiên chẳng qua chỉ là đứa trẻ, nó tiếp xúc phương thuật thời gian mới có mấy năm? Cho nên trong thời gian ngắn ngủi có thể đem sát khí tiêu trừ hết sạch sẽ, đây chính là điều ngay cả lão đạo sĩ cũng không cách nào làm được.
Nghe thấy lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Thiên cắn một viên đường hồ lô vợ Miêu lão mua cho, trong miệng nhồm nhoàm nói không rõ nói:
- Con nào biết đâu? Sư phụ, " Độ Nhân Kinh" này rất tốt đấy …
Diệp Thiên đã quyết định, chuyện như vậy không thể nói cho ai, hoặc giả nói cho lão đạo sĩ nghe sẽ tin nó, nhưng là nói cho cha và bạn học nghe, vậy nhất định sẽ bị cho rằng bị bệnh thần kinh.
- Kỳ quái, thật là kỳ quái …
Nhìn thấy Diệp Thiên cũng nói không ra lời, lão đạo sĩ vuốt nhẹ chòm râu, trên mặt lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, nhưng xã hội hiện đại không như trước kia, khoa học kỹ thuật thịnh vượng, rất nhiều chuyện cũng khó có thể suy đoán, lão đạo sĩ cũng không thể làm gì.
Diệp Thiên là đứa trẻ, ở trong phòng ngồi một lúc liền không nhịn được đứng lên, nói:
- Ha ha, sư phụ, con đi lên trấn chơi, buổi tối lúc ăn cơm con về nhé …
Thị trấn Mao Lộc cách chỗ Diệp Thiên ở chừng mười mấy dặm đường, cho dù là tuổi đã lớn một chút, nó cũng khó mà được tới một lần, nếu như không phải là dùng miệng lưỡi ăn uống của người khác, Diệp Thiên đã sớm chạy lên trấn chơi.
Lão đạo sĩ khoát tay áo một cái, nói:
- Đi đi, nhớ nhà này đó, cẩn thận lúc trở lại không tìm được đúng nhà …
Được sư phụ cho phép, Diệp Thiên hoan hỉ chạy ra ngoài, trước khi ra cửa, vợ Miêu lão còn dúi tờ tiền Công Nông Binh vào trong túi nó, thế này cũng làm Diệp Thiên thiếu chút nữa phổng mũi.
Ai chẳng biết, ở thời gian này, cho dù nông thôn đã khá hơn, thì cũng chỉ cho trẻ con đến năm xu, một đồng tiền quà vặt. Nhà ai có người kết hôn, sinh trẻ nhỏ thì cũng chỉ mừng một hai tệ là cùng.
Hơn nữa bây giờ cách năm 88 – năm phát hành nhân dân tệ mới có 2 năm, đồng tiền trị giá mười tệ, đã là trị giá lớn nhất trên thị trường.
Cho nên này tờ tiền công nông binh này đối với Diệp Thiên mà nói, đơn giản chính là một gia tài, dù sao đến giờ nó cũng chỉ nhìn thấy tờ tiền như vậy trong tay cha nó, tự mình chưa được sờ vào.
Chợ nông thôn, thường là buổi sáng náo nhiệt nhất, nhưng lúc này vừa giữa trưa, người vẫn không ít, Diệp Thiên cũng không sợ, nghe được phía trước có tiếng chiêng trống, ra sức chen lấn vào.
- Ha ha, diễn khỉ …
Ỷ vào thân thể nhỏ bé linh hoạt, Diệp Thiên chen vào bên trong đám người, nhìn thấy vẫn là ông lão mang theo ba con con khỉ, đang biểu diễn tiết mục ở giữa đám người.
- Các vị phụ lão xa gần, có tiền xin góp chút tiền, không có tiền thì có người, cám ơn mọi người đến xem …
Một trong mấy con khỉ đó lộn mấy vòng, ông lão chắp tay hướng bốn phía, con khỉ kia nhất thời dùng hai bàn tay quặp lấy cái chậu nhỏ, xin tiền đám người chung quanh.
Người có tiền ném một hào, năm hào vào trong chậu, không có tiền thì lại lui về phía sau, Diệp Thiên sờ sờ tờ tiền Công Nông Binh trong túi, suy nghĩ hồi lâu rồi lui ra ngoài.
Lão đạo sĩ đã từng dạy nó, hành tẩu giang hồ đều có chỗ khó riêng của mình, có thể giúp thì giúp, nếu Diệp Thiên không trích ra từ đồng tiền của nó, nó cũng không muốn xem người khác diễn tiết mục.
Cũng may nơi diễn khỉ này cũng không phải là một nhà diễn kịch, chui ra từ chỗ diễn khỉ, Diệp Thiên lại chui vào xem một đám người bán thuốc tăng lực Thiếu Lâm bên một tảng đá.
Đi dạo một vòng trong chợ, đã là ba bốn giờ chiều, lúc này Diệp Thiên đứng lại ở một gian hàng thổi kẹo Đường Nhân.
Gian hàng này thật ra thì chính là một quang gánh, một đầu quang gánh là một cái tủ hình chữ nhật, phía dưới hộc tủ có một cặp lồng hình tròn mở nắp, bên trong có một cái bếp nhỏ, trên bếp có một nồi lớn, trong đó đổ đầy đường.
Giá gỗ chia làm hai tầng, mỗi tầng đều có rất nhiều lỗ nhỏ, phía trên cắm đầy kẹo đường đã thổi xong.
Chủ hàng lấy cái muỗng nhỏ múc một chút đường nóng loãng, đặt vào bàn tay đang dính đầy bột xoa nặn, sau đó ngậm trong miệng, đợi nó phồng lên, tan bọt, nhanh chóng đặt ở bên trong khuôn gỗ có chút bột, lại ra sức thổi, liền thổi thành đồ chơi bằng đường như ý mình.
Trẻ con bốn phía đều trơ mắt nhìn, đứa có tiền xòe tay muốn mua, không có tiền cũng nhìn không muốn rời đi.
Thứ này cũng không coi là quá đắt, một xu là có thể làm một chiếc theo yêu cầu của mình, nhưng Diệp Thiên đứng giữa trời, vo đồng tiền trong túi, quyết định xoay người rời đi.
Phải biết rằng, cha Diệp Thiên là thanh niên trí thức không trở về quê hương, cưới được vợ cũng không phải là người bản địa, căn bản cũng không có địa vị gì.
Mặc dù đôi tay Diệp Đông Bình tài giỏi, không chỉ biết làm thợ điện, thợ mộc cũng làm được, thường giúp người đóng chút gia cụ, nhưng một tháng nhiều nhất cũng chỉ kiếm được 10-20 tệ.
Mặc dù Diệp Đông Bình thường đánh chút cá cho con trai ăn, nhưng nói tóm lại, hai cha con sống rất nghèo khó, Diệp Thiên muốn đem tiền về nhà cho cha nó.
Khi Diệp Thiên vừa xoay người , bên tai đột nhiên nghe tiếng hét:
- Diệp Thiên, ha ha, thật sự là cậu à? tại sao cậu lại ở chỗ này ?
Diệp Thiên quay đầu về phía tiếng nói, phát hiện ở góc khác gian hàng kẹo đường này, một đứa trẻ mập mạp chừng tuổi của nó đang hưng phấn vẫn tay về phía nó, đồng hồ điện tử trên cổ tay rất là nổi bật.
- Quách Tiểu Long?
Nhìn thấy người này, trên mặt Diệp Thiên không khỏi lộ ra nụ cười khổ, quả là càng tránh cái gì, càng gặp phải cái đó, với tính bướng bỉnh của Quách Tiểu Long, sau này về tựu trường, sẽ đem chuyện mình mặc đồ này đi kể cho tất cả mọi người.
Nhưng tránh cũng tránh không được rồi, Quách Tiểu Long đã đi tới bên cạnh nó, chỉ vào một người lớn tuổi đi bên cạnh nó, nói:
- Diệp Thiên, đó là ông ngoại tớ, ông từ Mỹ về, tớ dẫn ông đi chợ …
Mặc dù Diệp Thiên ở trường học quan hệ không tệ với Quách Tiểu Long, nhưng cũng không gần gũi lắm, trong lòng biết tiểu tử này muốn tìm mình khoe mẽ, lập tức cười ha ha, nói:
- À, rất tốt, tiểu Long, đồng hồ điện tử của cậu thật đẹp …
- Đó là đương nhiên, ông tớ mua cho mà, toàn trường chỉ mình tớ có một cái này …
Quách Tiểu Long nghe thấy lời của Diệp Thiên, lại vỗ vỗ ngực, để đồng hồ trên cổ tay lộ ra trước mắt, vờ nhìn thời gian phía trên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Ở trong trường học Diệp Thiên vốn là một nhân vật nổi tiếng, mặc dù nghịch ngợm vô cùng tận, nhưng thành tích học tập cho tới bây giờ vẫn là đứng đầu, có thể khoe khoang trước mặt Diệp Thiên, Quách Tiểu Long tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Tiểu Long , đây là ai thế?
Người vừa được Quách Tiểu Long chỉ vào, nhìn thấy cháu mình nói chuyện cùng một tiểu đạo sĩ, trong lòng tò mò , cũng chuyển qua gian hàng bên này .
- Ông à, đây là bạn học của cháu, Diệp Thiên …
Khi nói chuyện cùng người ông từ Mỹ về, giọng của Quách Tiểu Long không khỏi thấp mấy phần .
- Ồ, là bạn học của cháu? Vậy cũng làm đạo sĩ nữa sao?
Người kia có chút ngạc nhiên, khi ông ly hương, mới hơn mười tuổi, so với hai đứa trẻ này cũng không lớn hơn mấy tuổi, ba bốn mươi năm trôi qua, bây giờ trở về, rất nhiều chuyện về quê quán, cũng cảm giác rất thân thiết.
- Cái này … cháu cũng không biết …
Quách Tiểu Long gãi gãi đầu, nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Diệp Thiên, sao cậu mặc đồ này? Thật đi lên núi làm đạo sĩ hả?
- Tớ không làm đạo sĩ đâu, sư phụ tớ là người chủ trì điện thờ trên núi, hôm nay cùng sư phụ xuống núi, mặc cái này tiện mà …
Diệp Thiên lên tiếng giải thích cho Quách Tiểu Long một chút, nó cũng không muốn đến tựu trường bị người ta đem chuyện này ra trêu ghẹo, vậy thì thật mất mặt.
- Ồ, ngày xưa đạo Mao Sơn bị người Nhật Bản phá hủy, khi ông rời đại lục mới bắt đầu xây dựng lại, có thời gian đi xem một chút mới được …
Nghe được lời của Diệp Thiên, người đó thở dài, hàng mi mơ hồ có chút buồn, nhưng liền nở nụ cười, mình không nên cảm thán truớc mặt đám con nít, lập tức chỉ vào gian hàng kia, nói:
- Tiểu Long, nào, cầm cái kẹo đường cho bạn học của cháu đi …
- Không, cám ơn ông, cháu không muốn …
Mặc dù gia cảnh chưa có gì, nhưng đi theo sư phụ hành tẩu Giang hồ, Diệp Thiên ít nhiều cũng hiểu chuyện tham lam ăn của người khác, không phải là đồ của mình không thể lấy, không bỏ ra lao động không được tùy tiện lấy của người khác, vậy cũng không nên.
- Cầm đi, cháu, cháu gọi ta là ông, cũng không thể gọi không như vậy, ông mua cho cháu mà …
Ông lão nghe vậy nở nụ cười, cầm một kẹo đường hình Tôn Ngộ Không đưa cho Diệp Thiên.
Kẹo Tôn Ngộ Không này có một bộ, không chỉ có đẹp mắt, còn có một nắm cơm nếp, trong bụng Tôn Ngộ Không có rất nhiều nước đường.
Khi không muốn chơi, có thể cán ở mông Tôn Ngộ Không một lỗ nhỏ, để cho đường loãng chảy xuống, sau đó ăn vớtruyenfull.vn nếp, ăn hết cả cơm và đường, là điều mà trẻ con thích nhất, nhưng cũng là đắt tiền nhất, một cây kẹo phải tám hào.
Có thể khoa trương ở trước mặt bạn học, Quách Tiểu Long cũng rất đắc ý, nhìn thấy Diệp Thiên không ngừng từ chối , mở miệng nói:
- Diệp Thiên, ông tớ cho cậu, cậu hãy cầm đi …
Bây giờ Diệp Thiên cũng rất thích kẹo con khỉ này, suy nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, ý của người lớn, không dám từ, cám ơn ông!
- Ha ha, tiểu Long, bạn học của cháu rất lễ phép …
Sau khi nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ông lão cười cười cũng không để ý, dù sao cũng chỉ có một cây kẹo đường hình con khỉ, ông ta thanh toán tiền hai cây kẹo đường, sau đó đứng ở bên cạnh nhìn chủ hàng thổi kẹo đường, tay nghề này chỉ ở quốc nội mới thấy được.
- Hay là, ta giúp ông ấy xem tướng đi …
Diệp Thiên vẫn không có thói quen ăn không đồ của người khác, suy nghĩ một chút, mắt nhìn về phía ông lão, trong miệng mặc niệm: " Mai rùa, mai rùa, mau ra đây …"
Không có cách nào, mai rùa trong đầu đó không xuất hiện, Diệp Thiên kêu cả ngày cũng không thể gọi nó hiện ra, gọi " Mai rùa" rất lâu mà không thấy động tĩnh .
- Thuật Tàng!
Khi không thể làm gì được, Diệp Thiên chợt nhớ tới hai chữ ngay giữa mia rùa, thử mặc niệm trong lòng một tiếng.