Nguyên thần mỏi mệt không chịu nổi mạnh mẽ lên tinh thần, Diệp Thiên liên tiếp đánh ra mấy pháp quyết, miệng quát:
-Tan ra!
Theo Diệp Thiên tiếng quát, thần thức của hắn khống chế được trong hỏa diễm, vài loại nguyên liệu dung hợp lại với nhau, không nghĩ khó khăn như vậy, Vô Ngân cùng kim loại lam biến thành chất lỏng, thực tự nhiên cùng nguyên liệu từ phi kiếm kia dung hợp lại với nhau.
Nguyên liệu cùng dung hợp một chỗ ước chừng như nắm tay trẻ con, như là hổ phách, trạng thái hơi mờ, bên trong mơ hồ hiện ra màu lam sáng, nhìn qua hết sức đẹp mắt.
Chất lỏng này tản ra bên ngoài hơi lạnh, ở giữa lại trộn lẫn một tia Kim Duệ khí không gì phá được, tin tưởng rằng nếu luyện chế thành công, nhất định sẽ càng thêm sắc bén hơn so với phi kiếm mà Đinh Hồng sử dụng.
- Rốt cục đều luyện hóa được nguyên liệu này!
Nhìn chất lỏng trước mắt như mộng ảo, Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng lúc này còn chưa tới lúc được lơi lỏng, một bước cuối cùng còn vẫn chưa xong.
-Ngưng!
Thoáng nghỉ ngơi một lát, Diệp Thiên bỗng nhiên phát ra một tiếng hét lớn, theo tiếng quát của hắn, thần thức bao trùm chất lỏng hóa thành hai bàn tay to, bóp nhẹ bên trên khối nguyên liệu.
Sau một lát, một thanh đoản kiếm dài không quá ba tấc, bề ngoài như Vô Ngân độc nhất vô nhị, liền hiện tại trước mặt Diệp Thiên.
Sau khi sáp nhập vào màu lam, đoản kiếm hiện ra một loại ánh sáng tím chói mắt, mặt trên đầy đường vân tinh mịn, màu sáng thỉnh thoảng từ thân kiếm hiện lên.
- Thành hình rồi sao?
Diệp Thiên trong lòng vui vẻ, cũng không dám chút nào coi thường, nguyên thần trong miệng lại phun ra một luồng chân hỏa, không ngừng nung khô cái chuôi đoản kiếm vừa mới thành hình, khiến cho nó trở nên lộ rõ.
Sau khi chân hỏa nung khô mười phút, ánh sáng đoản kiếm lại trở nên thuần hơn, chính là ngẫu nhiên từ thân kiếm toát ra ánh sáng, mới có thể nhìn ra chỗ bất phàm.
Mà Diệp Thiên lúc này. Rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa, ngoài phân ra một luồng thần thức bám trụ vào đoản kiếm, nguyên thần từ phía trên kiếm tiến vào bên trong thân thể, một cảm giác mỏi mệt không thể nói rõ tràn lên trong lòng.
-Vẫn không thể ngủ!
Diệp Thiên biết. Hắn còn thiếu một bước cuối cùng, lập tức răng nhẹ cắn đầu lưỡi, trong miệng mỉm cười, một ngụm máu nhất thời phun ra trên đoản kiếm này.
Sức cực nóng từ máu tươi nháy mắt đã dung nhập đến bên trong đoản kiếm, cùng lúc đó, kim quang cả vật thể đoản kiếm thoáng hiện, phát ra một tiếng vui giòn tan cộng hưởng. Hướng về phía Diệp Thiên.
- Thành công?!
Khi ngụm máu phun ra, trong lòng Diệp Thiên liền dâng lên một loại cảm giác huyết nhục tương thông cùng đoản kiếm, tuy rằng giờ phút này đoản kiếm phóng tới mình, Diệp Thiên lại không chút nào cảm giác căng thẳng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Cố định!
Trong miệng một tiếng khẽ quát, đoản kiếm nhất thời dừng ở trước mặt Diệp Thiên, như là một đứa trẻ bướng bỉnh bay múa cao thấp, thân kiếm không ngừng tản mát ra tiếng va chạm thanh thúy.
- Đi...
Diệp Thiên trong đầu vừa động ý niệm, đoản kiếm kia nhất thời hóa thành một tia màu tím. Như tia chớp đâm vào đến vách hang động bên cạnh Diệp Thiên, theo thần thức Diệp Thiên khống chế, từng khối quặng sắt như là đậu phụ bị cắt xuống.
- Bảo bối. Bảo bối tốt!
Diệp Thiên vẫy tay, phi kiếm trở lại trong lòng bàn tay của hắn.
Trải qua cô đọng chân hỏa cuối cùng, thân kiếm dài không quá ba tấc, màu tím gần như đen sáng bóng khiến cho nhìn qua cũng không thế nào thấy bắt mắt, nhưng cầm trong tay cẩn thận quan sát, lại có thể cảm nhận được mũi kiếm truyền đến hàn khí.
- Lúc này trạng thái không tốt, không cách nào thực luyện.
Diệp Thiên muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem phi kiếm luyện xong vào trong cơ thể, nhưng vừa mới chuẩn bị động tác, cảm giác ủ rũ liền dâng lên trong lòng.
- Luyện khí này thật không ngờ hao phí linh thạch đến vậy?
Sau khi thu đoản kiếm vào trong lòng. Diệp Thiên mới phát hiện, nắm mảnh linh thạch trong tay hắn, linh khí sớm bị hao hết, hóa thành một đống bột phấn, không khỏi có chút đau lòng.
Một màn này nếu bị cao nhân bên trong kết giới nhìn thấy, nhất định sẽ dậm chân mắng to Diệp Thiên là đồ phá gia chi tử.
Phải biết rằng, sau khi thiên địa biến động, số lượng linh thạch rất hiếm, cho dù là môn phái nội tình thâm hậu, cũng chỉ là lúc đệ tử sắp sửa thăng cấp mới ban cho một khối linh thạch hạ phẩm, căn bản là không có người nào chấp nhận bỏ ra để luyện khí.
Những thứ không nói đâu xa, tựa như Diệp Thiên vừa rồi sử dụng mảnh linh thạch thuộc tính kim, linh thạch phẩm chất khó khăn lắm đạt được trung phẩm, bên trong ẩn chứa linh khí đủ để cho năm sáu người thăng cấp lên Tiên Thiên, đối với một môn phái mà nói, tầm quan trọng của nó còn hơn xa một món đồ nhạc cụ của thầy tu.
Chính là Diệp Thiên không biết chút nào về giới tu đạo, mặc dù có chút đau lòng khi linh thạch hao tổn, nhưng hắn quên dễ dàng, cũng không phải đặc biệt để ý, lại lấy ra một khối khác nắm trong lòng bàn tay, đả tọa khôi phục.
Diệp Thiên vừa ngồi, liền ngồi suốt ba ngày, khi hắn từ trong nhập định mở mắt ra thì một tia sáng cắt qua hắc ám trong động.
Thu hồi linh thạch không ít linh khí bị hắn hấp thu, Diệp Thiên chìa ngón cái cùng ngón trỏ vừa chà xát, một luồng chân khí nhất thời nổi lên phía trên đầu ngón tay, trải qua một vài lần luyện khí, Diệp Thiên nắm chân hỏa trong tay, dã khá thuận buồm xuôi gió.
- Luyện hóa phi kiếm rồi, cần sớm đi ra ngoài!
Chơi đùa chân hỏa một hồi, Diệp Thiên từ trong lòng móc ra thanh đoản kiếm như Vô Ngân bề ngoài độc nhất vô nhị, cúi đầu trầm tư.
Dựa theo pháp quyết luyện khí, Diệp Thiên chỉ dùng chân hỏa bổn mạng luyện chế, cuối cùng lại thêm máu bản thân, hắn có thể thu đoản kiếm vào trong cơ thể nuôi dưỡng, nhưng phía trước, còn cần cô đọng.
Yên lặng ngâm nga pháp quyết ở trong lòng một phen, Diệp Thiên hít vào một hơi thật dài, hơi thở này giống như dài liên miên không dứt, lại có thể đem trọn nguyên khí trong động đều hút vào tới trong cơ thể.
Một hơi, Diệp Thiên ước chừng hít ba phút, đến khi y phục của hắn phồng lên, lỗ chân lông tựa hồ cũng đang dâng lên thực khí, lúc này Diệp Thiên mới chậm nhả hơi ra phía ngoài.