Diệp Thiên nghe vậy cười khổ 1 tiếng, người đạo sĩ trước mặt này gọi là Khỉ Trắng là con khỉ, cậu cũng không tiện gọi như thế.
- Con khỉ này cũng có thể dạy người tu đạo được à?
Sắc mặt Đinh Hồng có phần cổ quái, năm đó ông đến Thần Nông Giá để trao đổi vật phẩm, con khỉ vì không tốt nên còn bị ông ta đánh cho 1 roi.
Đinh Hồng nhớ rõ hậu nhân nhà Tư Đồ năm đó tiến vào kết giới không dẫn theo con khỉ đó, nháy mắt mà đã hơn trăm năm trôi qua, không ngờ nó cũng tu luyện được thành quả rồi.
- Tu luyện của cậu quả không tồi, không biết sư môn cậu còn có ai không? Có thể giới thiệu cho lão đạo 1 chút được không?
Đinh Hồng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện sư đệ, ánh mắt không khỏi lim dim, theo ông biết, người trong kết giới cực ít người trở về thế giới trần tục, hơn nữa đa số đều quen biết nhau, người có thủ đoạn thâm độc, chắc hẳn không quen biết sư đệ rồi.
Đinh Hồng thực ra cũng không nghi ngờ Diệp Thiên, bởi vì tu luyện của cậu ta còn kém Cát Khải 1 cảnh giới, sư đệ hình như không thể bại dưới tay hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Thế nhưng Diệp Thiên trẻ như thế đã tiến vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, nói không chừng vị sư phụ mà cậu ta vừa nói kia chính là hung thủ sát hại sư đệ mình.
Sau khi nghe thấy Đinh Hồng nói vậy, Diệp Thiên rùng mình, cười mếu mà nói:
- Đinh chân nhân, sư phụ tôi mấy năm trước đã quy tiên rồi, còn có 2 vị sư huynh nữa nhưng đều chưa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, thực là khiến tiền bối chê cười.
- À, thế à, cậu thật là có phúc duyên lắm đấy.
Đinh Hồng nghe vậy sửng sốt 1 chút, trong lòng cũng lập tức bớt nghi ngờ đi 1 nửa, chỉ có điều ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, 2 mắt nhìn Diệp Thiên chằm chằm, bên ngoài thì nở nụ cười nhưng bên trong thì không, hỏi:
- Mấy tháng trước, cậu có gặp sư đệ tôi đi qua kinh thành không?
- Con bà nó, quả nhiên là người trong sư môn cùng tên đạo sĩ đó.
Cảm nhận được ánh mắt sắc như đao của Đinh Hồng đang nhìn mình, sắc mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ ngạc nhiên:
- Sư đệ của Đinh chân nhân đến kinh thành khi nào vậy? Mấy tháng trước tôi còn đang bế quan để tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nên không thể gặp tiền bối đó được!
Dựa vào tu vi của Đinh Hồng, tự nhiên có thể nhìn ra được DiệpThiên mới thăng tiến chưa bao lâu, mà sau khi tiến vào Tiên Thiên, chân khí trong cơ thể trong quá trình chuyển hoá thành chân khí thì cần thời gian hơn nửa năm, từ điểm này mà suy đoán, Diệp Thiên chắc chắn là không gặp mặt với sư đệ mình.
- Thôi, ngồi xuống nói chuyện.
Hai người tuy rằng chỉ dùng thần thức nói chuyện, nhưng đứng ở hành ghế đầu tiên trong hội trường vẫn có chút thu hút ánh nhìn mọi người, nhất là sắp xếp chỗ ngồi đã được ổn định, nếu không phải anh em họ Vân ở bên cạnh ngăn lại, thì nhân viên công tác đã qua giục bọn họ vào chỗ ngồi rồi.
- Ba, ba với cô dượng qua ghế sau ngồi đi!
Diệp Thiên đưa 1 đoạn thần thức truyền vào trong đầu Diệp Đông Bình, sau đó cười nói:
- Còn Đinh chân nhân ngồi chỗ này, vãn bối cũng muốn thỉnh giáo chuyện giới tu đạo 1 chút .
Nhìn thấy Đinh Hồng không phát hiện ra mình có liên quan đến cái chết của sư đệ ông ta, tinh thần Diệp Thiên ổn định lại, lời này cậu nói cũng rất thật lòng, muốn hiểu 1 chút chuyện trong giới tu đạo.
- Chúng ta ra đằng sau ngồi đi!
Nhìn thấy thái độ kính cẩn của Diệp Thiên, Đinh Hồng đồng ý gật đầu, khoát tay với anh em họ Vân đứng đó không xa, nói:
- Tôi ngồi cùng anh bạn này là được rồi.
- Vâng, chân nhân cần cái gì cứ gọi tôi là được ạ!
Vân Hoa Quân có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Thiên 1 cái, từ sau khi Đinh Hồng vào nhà bọn họ, đối với ai ông ta cũng cùng 1 bộ dạng và sắc mặt y chang, không ngờ với người thanh niên này vẻ mặt lại ôn hoà thế kia.
Sau khi ngồi vào hàng ghế, Vân Hoa Quân nhỏ giọng nói với Vân Hoa Đồng:
- Em trai, đi nghe ngóng xem tên thanh niên đó là ai.
Anh em họ Vân rất tò mò với Diệp Thiên, còn những người trong hội trường này lại rất tò mò với lai lịch của Đinh Hồng.
Bởi vì người trong hội trường này biết Vân Hoa Quân không nhiều lắm nhưng Vân Hoa Đồng trong giới thương nhân có danh tiếng rất lớn, nhất là thân phận nhà họ Vân khiến cho thân phận ông ta lại càng thêm thần bí.
Có thể khiến cho anh em họ Vân cung kính như thế, người đạo sĩ đó hiển nhiên là lai lịch lớn cỡ nào, trong lúc này 2 người ngồi bên cạnh Diệp Thiên đều vểnh tai lên để nghe xem bọn họ nói gì.
Chỉ có điều bọn họ tuy rằng có thể nhìn thấy môi 2 người mấp máy nhưng lại không nghe thấy tiếng gì, sau khi người chủ trì buổi bán đấu giá bước lên, mới dời mục tiêu chú ý.
- Thủ pháp chân nhân thật là cao siêu, cái này tiểu tử không làm được đâu.
Nhìn thấy Đinh Hồng chỉ hơi phóng 1 chút khí ra ngoài, liền phong bế luôn mọi người xung quanh họ, Diệp Thiên không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, cậu còn chưa có phương pháp vận dụng khí cơ như vậy.
- Chút tài mọn thôi, không là cái gì đâu.
Đinh Hồng thản nhiên lắc đầu, nói:
- Anh bạn trẻ hôm nay đến đây cũng là vì hòn linh thạch thuộc tính hoả đó đúng không? Thứ này có tác dụng rất lớn với Luyện Các Khí của ta, nếu anh bạn có thể nhường bỏ qua thứ này, bần đạo chắc chắn sẽ có báo đáp!
Tuy rằng ngoài miệng nói khách khí, nhưng thần sắc Đinh Hồng biểu lộ rõ, nếu Diệp Thiên có ý tranh đoạn, ông cũng không ngại dùng sức mạnh để chém giết, dù sao khối linh thạch này chắc chắn phải nằm trong tay ông ta.
Phải biết rằng, cho dù trong kết giới Thần Châu, linh thạch cũng là 1 loại tài nguyên cực kỳ hiếm có, chia làm 3 cấp bậc thượng, trung, hạ, có tác dụng rất lớn với người tu đạo.
Đinh Hồng tuy rằng là các chủ đương nhiệm của Luyện Khí Các, nhưng Luyện Khí Các đã không còn rầm rộ như xưa nữa, sau khi sư đệ mất chỉ còn lại ông ta và 1 tên đệ tử, chỉ dựa vào 3 người bọn họ, cũng không thể tìm ra linh thạch động tiên gì.
Hơn nữa nhập quan hơn 300 năm trước, đại biến Thần Châu sau khi đến thời đại Mạt Pháp, công pháp Luyện Khí Các thâm hậu bị thất truyền, Đinh Hồng chỉ còn dựa vào thủ pháp luyện khí căn bản, luyện ra những thứ bán cũng chẳng đáng giá bao nhiêu.
Cho nên cho dù trong tay Đinh Hồng có mấy khối linh thạch hạ phẩm, hơn nữa lúc tu luyện còn tiếc không nỡ sử dụng, nhìn thấy ở thế giới trần tục có được đương nhiên không thể bỏ qua.
- Đá thuộc tính hoả? Đó là thứ gì vậy?
Sắc mặt Diệp Thiên biểu lộ vẻ ngạc nhiên, nói:
- Nhà tôi có mở 1 tiệm bán đồ cổ, nhân buổi đấu giá này bán mấy khối Hán ngọc, chứ không phải đến vì đá linh thạch thuộc tính hoả gì đó đâu!
Nhìn thấy ngay cả tu luyện cao thâm như Đinh Hồng cũng coi trọng hòn đá linh thạch sắp đấu giá kia như vậy, Diệp Thiên dứt khoát giả vờ không biết gì, không chịu nói rõ mình đến để mua đá linh thạch đó.
- Cậu không biết đá linh thạch là cái gì ư?
Nét mặt Đinh Hồng lộ ra vẻ kỳ quái:
- Vậy cậu làm thế nào mà đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên? Không có linh thạch tẩy tuỷ rửa xương, thì không thể tiến vào cảnh giới Tiên Thiên được?
- Mẹ nó, nói phét hơi quá rồi.
Sau khi nghe thấy Đinh Hồng nói vậy, tâm trạng Diệp Thiên trầm xuống, sắc mặt lộ ra vẻ chần chờ, nói:
- Tôi từng có đựơc 1 hòn đá màu đen như mực, cầm trong tay mát lạnh vô cùng, sau khi hấp thụ linh khí từ nó thì đột phá tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, thế thì hòn đá đó chắc là linh thạch như lời chân nhân nói rồi.
- Cầm trong tay mát lạnh vô cùng? Hòn… hòn đá này còn có không?
Đinh Hồng thở mạnh lên, tuy rằng là ông ta là người trong Luyện Khí Các nhưng thuộc tính thân thể có chút lạnh, linh thạch thuộc tính thuỷ có tác dụng rất lớn với ông ta.
Nếu có thể có được 1 khối linh thạch thuộc tính thủy thượng phẩm, hy vọng ông ta tiến vào Kim Đan Đại Đạo lại tăng thêm 3 phần nữa, chỉ có điều linh thạch cực kỳ hiếm thấy, Đinh Hồng sưu tầm bao nhiêu năm rồi cũng chỉ tìm ra được 2 khối linh thạch thuộc tính thuỷ trung phẩm.
Cho nên tuy rằng không biết Diệp Thiên có được khối linh thạch đó phẩm chất thế nào nhưng Đinh Hồng vẫn bị kích động, thậm chì không hề để ý truyền luôn cả tia thần thức này đến Diệp Thiên.
- Mẹ nó, khả năng không bằng người khác đúng là oan ức!
Lúc lời nói của Đinh Hồng truyền đến Diệp Thiên, Diệp Thiên không nhịn được chửi thầm trong lòng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy may mắn vì đã giấu khối linh khí kia và sợi dây thừng cất ở trong nhà.
Như là không cảm nhận được tia thần thức ác ý kia của Đinh Hồng, Diệp Thiên có chút ngỡ ngàng, nói:
- Sau khi tôi tu luyên xong thì hòn đá đó biến thành 1 nhúm bột, không còn nữa.
- Thế tảng đá đó của cậu lấy ở đâu?
Trong lòng Đinh Hồng có chút thất vọng, Diệp Thiên chắc hẳn là có được 1 khối linh khạch phẩm chất xấu không cao, nếu không 1 lần tu luyện cũng không đủ để tiêu hao hết linh khí trong linh thạchđâu.
- Tôi từng ra nước ngoài 1 lần, mua được từ 1 thương nhân buôn bán đá quý, cũng kỳ lạ, thứ này chúng ta có thể hấp thu linh khí thế nhưng lại không có phản ứng gì với người thường cả.
Lúc nói chuyện sắc mặt Diệp Thiên không thay đổi, thậm chí cả tim cũng không đập nhanh hơn, dù sao quả thực từng đi Mĩ, Đinh Hồng nếu như thần thông quảng đại, có bản lĩnh thì tìm ra người bán châu báu đó!
- Hoá ra là như vậy? anh bạn thực sự là phúc duyên thâm hậu.
Đinh Hồng nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ông ta tuy rằng biết những lời Diệp Thiên nói chưa hẳn toàn bộ là sự thật, nhưng ông ta cũng đành chịu, không thể vì nghi ngờ mà tra hỏi thêm nữa?
Hơn nữa Diệp Thiên được truyền thừa, mà ông ta ở 1 không gian tốt hơn nhiều, lại giỏi về thôi diễn, hắn chắc cũng không dám đắc tội đâu.
- Chân nhân, tiền bối của các vị đều đi đến nơi nào thế? Hơn 100 năm nay sao không có người tu đạo trên nhân gian này nữa?
Đinh Hồng không truy hỏi, Diệp Thiên cũng không chịu bỏ qua, vị tiền bối trước mặt này tuy rằng là địch không phải bạn, nhưng là người tu đạo duy nhất Diệp Thiên có thể nói chuyện cùng, còn rất nhiều băn khoăn cần ông ta giải đáp.
- Khụ khụ, anh bạn mặc dù cũng coi như là người tu đạo, thế nhưng chỗ của chúng tôi quy củ rất nghiêm, không cho phép người trần tục gia nhập, xin thứ lỗi cho bần đạo không thể nói được.
Đinh Hồng tỏ ra bộ dạng hiên ngang, nghiêm nghị nói:
- Sau này sư môn anh bạn có người qua đời, tự nhiên sẽ dẫn cậu đến đó, nếu không chờ ta trở về, cũng có thể báo tin tức của cậu truyền lại cho sư môn!
Nếu Diệp Thiên không thuộc môn phái nào, nói không chừng Đinh Hồng còn có thể có lòng mến mộ tài năng, đưa cậu đến kết giới Thần Châu thu làm đệ tử truyền đạo Nho chính thống.
Nhưng Diệp Thiên là truyền nhân của Thiên Cơ Môn, dẫn cậu ta vào cũng không phải là người trong luyện các khí của ông ta, Đinh Hồng vốn lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên không muốn….
- Mẹ nó, đúng là đồ cáo già!
Sau khi nghe thấy Đinh Hồng nói thế, Diệp Thiên suýt chút nữa tức hộc máu, lão già này gài bẫy mình nửa ngày, thế mà nói đến chuyện của lão ta thì 1 chữ không nhả ra, quả thực là khôn khéo cực kỳ.