Thiên Tài Tướng Sư

Chương 725: Cắn trả




- Chít chit!

Con sâu xấu xa kia đang liều mạng giãy dụa, căn bản tránh hai ngón tay của Diệp Thiên, chỉ trong một lúc mà đầu ngón tay đã bị thiêu thành tro bụi.

Đúng lúc đó, từ phía xa cách mấy ngàn km ở Myanmar. Nãi Tha Tín - Cát Vượng Tố Tây đột nhiên trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể vốn đã gầy yếu bây giờ bằng mắt thường cũng có thể thấy được chỉ còn lại cái xác khô quắt queo.

- Người đâu!

Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây gầm nhẹ một tiếng cả cơ thể run lên lẩy bẩy, mồ hôi trên chán chảy xuống như nước, sau khi hô lên thì người đã ngã lăn trên mặt đất.

- Quốc sư, ngài sao vậy?

Âm thanh của Cát Vượng Tố Tây làm kinh động những người đang ở ngoài phòng, có cô gái khoảng 16, 17 tuổi đang đi đến, thấy y nằm trên mặt đất, miệng thì thét lên những tiếng kinh hãi, cô gái liền đến đỡ hắn.

Điều khiến cô bé không ngờ đến là Cát Vượng Tố Tây vừa méo mồn lại vừa vặn cổ cô gái, hai hàm răng lanh nhô ra, cắn một phát vào động mạch của cô gái.

- Rầm rầm!

Phum ra một ngụm máu tươi, cổ họng của Cát Vượng Tố Tây gào lên cho đến chết, cô gái kia vô cùng hoang mang, cô không biết Quốc sư đức cao vọng trọng, tại sao lại lấy máu tươi của mình.

Sau 4, 5 phút đồng hồ ngắn ngủi, cô gái mặt cắt không còn giọt máu, người cũng gầy dộc đi, mũi không còn hơi thở nữa.

Cắn vào cổ cô gái, miệng của Cát Vượng Tố Tây đầy máu tươi, ông ta ngẩng đầu lên. Ánh mắt trần đầy sự ai oán, thấp giọng quát:

- Diệp Thiên, ta và ngươi không đợi trời chung!

- Chit chit!

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong cơ thể Cát Vượng Tố Tây lại kêu lên những tiếng xèo xèo, y sợ đến mức há hốc mồm ra, một đứa trẻ con quái trùng chui ra từ miệng hắn.

Nếu như theo lời Diệp Thiên nói, hắn cảm thấy con côn trùng này và y chết cháy giống hệt nhau. Chẳng qua là có lớn hơn mấy lần, càng nhìn càng thấy dữ tợn.

Sau khi con sâu này bò ra thì lập tức cô bé đã chết đi vào. Y cắn cậc một cái rồi nuốt vào trong miệng.

Thấy một màn như vậy. Thần sắc Cát Vượng Tố Tây mới nhanh chóng dịu xuống, Độc Sư và thầy mo Miêu Cương, bọn họ đều là cổ thuật.

Tuy rằng cổ thuật có thể có thể giết người vô hình nhưng cũng giống như con người có thể tồn tại được, bản mạng cũng sẽ bị tổn thương. Thậm chí khi nó phát cuồng còn có thể quay lại cắn chủ nhân nữa.

Đúng là Cát Vượng Tố Tây có thể nuôi trong cơ thể mầm mống sâu cổ này, tục ngữ có câu "Tử mẫu cổ trùng lưỡng tâm tri", sau khi phóng ra từ cổ y thông qua cổ đã khống chế tình hình. Do đó mới khống chế được sinh tử của người khác trong nháy mắt.

Mẫu cổ này của Cát Vượng Tố Tây trước tiên là bắt 10 vạn loại côn trùng kịch độc ở vùng thâm sơn của Thái lan sau đó chia làm 10 phần, mỗi nhóm có 1 vạn côn trùng có nọc độc chết người. Nguồn: http://truyenfull.vn

Còn lại 10 loại côn trùng kịch độc Cát Vượng Tố Tây chia ra làm 2 nhóm và chém chết công mẫu.

Mãi cho đến khi xuất hiện hai vua côn trùng thì lúc này y mới sở dụng bí pháp, lấy ra hai trứng của hai con côn trùng độc sau đó nuôi trong bụng của người trinh nữ.

Đợi sau khi người trinh nữ chết sẽ hút khô máu để nuôi nấng chính máu của mình, quá trình này tiến hành trong vòng 10 năm… rồi lâu hơn nữa mẫu từ con lại tách ra từ mẫu cổ mẹ.

Mẫu tử con và mẫu tử mẹ có những điểm khác nhau, nhưng có thể hóa thành hàng ngàn, hàng vạn lần những con sâu có độc, chỉ cần mẫu tử mẹ ra lệnh thì nó hút máu lớn lên và trưởng thành.

Đồng thời cổ của mẫu tử mẹ cực kì rắn có thể chịu được mấy trăm đòn nặng mà không chết.

Cho nên lúc này Cát Vượng Tố Tây mới yên tâm truyền mẫu cổ vào trong cơ thể của Chúc Duy Phong, vốn là y muốn Chúc Duy Phong sẽ hút hết máu tươi của Diệp Thiên để cho hắn cảm nhận được nỗi thống khổ.

Nhưng Cát Vượng Tố Tây lại không ngờ rằng Diệp Thiên có thể diệt trừ được mẫu cổ, sau khi giết chết mẫu cổ lại khiến cho nó bạo động hơn nếu không phải đúng lúc cô gái kia tiến vào, suýt chút nữa thì mẫu tử đã hút hắn thành một người chết khô.

Điều này khiến cho Cát Vượng Tố Tây hận Diệp Thiên vô cùng, nhưng trong đầu y cũng đã có chút sợ hãi, chỉ có những người nuôi mẫu cổ mới biết độc của nó đáng sợ như thế nào mà Diệp Thiên lại có thể giết chết nó dễ dàng như vậy, điều đó ngay cả y cũng không có cách nào.

Một lát sau, mẫu tử trong bụng cô gái đã bò ra nhưng chắc chắn là yếu ớt chứ không còn khỏe nữa, cổ tử chết khiến cho nó cũng suýt chết.

- Người đâu, mang cô ta đi!

Một lần nữa Cát Vượng Tố Tây phóng mẫu cổ ra, nói:

- Nói cho Quốc Vương nghe Ta muốn biệt lập một thời gian, trong vòng 3 năm không được đến quấy rầy ta!

Cổ tử chết, bản lĩnh của Cát Vượng Tố Tây đã giảm đi một nửa.

Với võ công của y thì y cũng không dám đi tìm Diệp Thiên gây phiền phức, y muốn tìm côn trùng độc để nuôi mẫu tử mong một lần nữa nó có thể sinh mẫu tử con… Khiến cho mẫu tử con hóa thành tro bụi, Diệp Thiên suy nghĩ một lát, đúng lúc ngẩn đầu lên thì thấy Chúc Duy Phong đang há hốc miệng nhìn mình, cười mắng:

- Ngốc thật, nhìn tôi làm gì? Ngón tay ông còn đầy máu kia kìa.

Diệp Thiên dứt khoát bức tiểu cổ này ra, nó cũng ngoan ngoãn bò từ miệng ra, cho nên Chúc công tử cũng phải chịu một vết thương nhỏ.

Chúc Duy Phong vội vàng kéo một tấm vải xuống, đưa tay lên miệng hỏi:

- Diệp Thiên, vậy… vậy cái kia là rơi xuống đầu Độc Sư à?

Nghĩ lại lúc trước trong cơ thể mình còn sinh ra một con quái vật Chúc Duy Phong không khỏi run rẩy, mồ hôi chảy xuống cổ ròng ròng, sau lưng, quần áo ướt nhẹp.

- Cũng có thể gọi là con sâu độc được, đều là sự chơi đùa của các bậc tổ tông.

Diệp Thiên gật gù nói:

- Con sâu trong cơ thể ông rất thông minh, rất có thể là Bản mạng của Nãi Tha Tín - Cát Vượng Tố Tây này ít nhất cũng cần phải vài năm để ổn định.

Mặc dù không nhìn thấy sự sinh sôi này ở Thái Lan nhưng Diệp Thiên vẫn đoán được lần này Cát Vượng Tố Tây trộm gà không được lại còn bị mất nắm gạo, mất không bao nhiêu công lao nuôi tử cổ mấy chục năm trời.

- Diệp Thiên, vậy trên người Hải gia có con sâu độc kia không?

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Chúc Duy Phong cũng yên tâm hơn, tuy ông ta cũng đã từng nghe qua chuyện Miêu Cương nuôi cổ tử nhưng khi nó phát sinh ngay trên người mình thì cảm giác lại không giống như vậy.

- Trên người lão Đổng cũng có sâu, nhưng không phải bản mạng cổ, trừ bỏ nó cũng dễ dàng hơn.

Loại trừ con cổ tử cho Chúc Duy Phong xong Diệp Thiên cũng rất mệt mỏi, mồ hôi chảy đầy đầu, tuy rằng Diệp Thiên tiến vào được cảnh giới Tiên Thiên nhưng đối với Tiên Thiên Chân Hỏa cũng không quen lắm, lần này đúng là có chút mạo hiểm rồi.

- Diệp gia, tôi không cần trị, chỉ muốn ngài giết Flódz và người phóng cổ tử. để báo thù rửa hận cho lão Đổng.

Trước đó không lâu Đổng Thăng Hải mới biết được, người bạn già của mình ở Moscow còn có 3 người con trai, tất cả đều chết trong một trận cháy, điều này khiến cho ông không còn dũng khí gì nữa.

- Lão Đổng, tôi đồng ý, nhất định Flozd phải chết!

Diệp Thiên đưa tay lên vai Đổng Thăng Hải nói:

- Nhưng ông vẫn phải sống, bằng không trong lòng Chúc Duy Phong cũng không yên đâu.

Chúc Duy Phong đứng cạnh gật đầu liên tục

:

- Đúng vậy, Hải gia, tôi đã cho người đi tìm con trai ngài, nhất định cậu ta sẽ không sao đâu!

Mặc dù Đổng Thăng Hải có 3 người con trai nhưng chỉ còn 1 bây giờ đang đi du học ở Anh, sau chuyện này cũng mất liên lạc. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến ông bắt đầu nảy sinh ý tử.

- Nó còn sống sao?

Ánh mắt Đổng Thăng Hải vô cùng tuyệt vọng, tự nhiên lại có trở nên sáng rực.

- Tên cậu ta là gì?

Diệp Thiên hỏi đồng thời để cho một luồng chân khí vào trong cơ thể của Đổng Thăng Hải, thực sự con sâu độc trong người ông không phải là bổn mạng cổ, cũng không có cách hòa tan trong máu.

- Tên là Đổng Đại Tráng, Diệp gia, ngài… Ngài có thể tìm được nó ư?

Đổng Thăng Hải nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đầy ước mong, trải qua kiếp nạn này, ông cũng không dám… coi thường thuật bói toán của Diệp Thiên nữa.

- Đổng Đại Tráng? Tên hay, dễ hiểu, là một con người cứng rắn.

Trong lòng Diệp Thiên đang lặng lẽ suy đoán, rồi cười:

- Lão Đổng, con trai ông còn sống, bây giờ đang ở Nga, cậu ta không đoản mệnh đâu, ông không phải sợ hãi!

- Cái gì? Nó đang ở Nga ư?

Đổng Thăng Hải nghe thấy vậy lặng đi một lúc rồi hô:

- Đúng rồi nhất định là Flódz bắt nó đến đó, Diệp gia ngài phải cứu nó.

Nghĩ đến thủ đoạn của bọn Flódz, toàn thân Đổng Thăng Hải run lên, gia tộc Đổng gia chỉ còn một người độc đinh, hơn nữa bây giờ muốn nó còn sống cũng lực bất tòng tâm.

Lúc đang định nhờ vả Diệp Thiên bỗng nhiên Đổng Thăng Hải cảm thấy chân tê rân rân, máu tươi phun ra, Diệp Thiên nhanh như chớp đưa tay ra bắt được, rồi lại đưa về hai ngón tay giống như hai con sâu độc.

Nhưng con sâu độc này không phải là bổn mạng cổ, sau khi dời cơ thể nó có vẻ yếu ớt, hơn nữa lại còn sợ ánh sáng rồi rơi xuống.

- Các ngươi định làm gì? Người bên trong còn đang bàn chuyện, các ngươi không được vào.

Lúc Diệp Thiên đang định giết con sâu này thì ngoài cửa có tiếng động lớn.