Từ xưa đến nay, bao nhiêu anh hùng cái thế, cuối cùng cũng phải già rồi nằm xuống đất, từ trên người lão nhân kia Diệp Thiên đã cảm thấy một dòng tử khí nồng đậm, sợ là không còn bao nhiêu dương thọ nữa.
- Hội trưởng, sát khí ngài không tốt, sao lại đích thân tới vậy?
Nhìn thấy lão nhân kia ngồi trên xe lăn tiến vào đến trong viện, Đường Văn Viễn cùng Đỗ Phi ngồi ở hai vị trí trên nhất đích thân đón chào.
Đỗ Phi lại còn phất tay đuổi người đẩy xe lăn, tự mình đưa lão nhân lên trên vị trí cao nhất.
Lão nhân này chính là đương kim bang chủ Hồng môn Lý Tùng Thu, cũng là một số không nhiều lão nhân trong Hồng môn, năm đó hắn và cha của Đỗ Phi đều từng theo Đỗ Nguyệt Sinh ở Thượng Hải, thanh danh vai vế đều cao hơn ra một bậc so với Lôi Chấn Nhạc.
Mà Lý Tùng Thu cũng chính là chỗ dựa vững chắc nhất của Đỗ Phi ở Hồng môn, lần này hắn trở lại Hồng môn có thể trở thành đại gia ngồi công đường xử án, chính là kết quả của Lý Tùng Thu ủng hộ, vốn dĩ Lôi Chấn Nhạc định nhằm cho Lôi Hổ ngồi vào vị trí kia.
- Hồng môn Thanh bang vốn là một nhà, đại hội năm1992 cũng đã viết vào quy định của bang, hôm nay có tiền bối chữ lót "Đại" nhập môn, lão đầu tử ta cũng phải lại đây chứ ...
Nói một hơi nhiều lời như vậy, Lý Tùng Thu hơi thở dốc, Đỗ Phi vội vàng nhẹ vuốt phía sau lưng hắn vài cái, nói:
- Hội trưởng, có Đường gia chủ trì, ngài còn có lo lắng gì?
- Tiểu Phi, đây là chuyện may mắn với Hồng môn, lão đầu tử này sắp xuống mồ người còn có thể nhìn thấy, há có thể không tới?
Lý Tùng thu khoát tay áo, một đôi mắt hơi có vẻ đục nhìn mọi người trong viện, trên mặt lộ ra tươi cười,
- Hồng môn trải qua mấy trăm năm mà không suy, toàn bộ dựa vào chư vị tổ sư gia phù hộ, khụ... Khụ khụ!
Một câu chưa nói xong, Lý Tùng Thu liền kịch liệt ho khan. Hoảng quá Đỗ Phi vội vàng bảo bác sỹ đi theo lão nhân đưa mặt nạ dưỡng khí đeo lên trước mặt.
- Mẹ nó, Lão già sắp chết đó, còn có khẩu khí như thế à?
Ngồi ở ghế thứ tám, sắc mặt Lôi Hổ âm trầm nhìn Lý Tùng Thu, nếu không phải vì người này, hắn sớm thuận lợi ngồi lên vị trí đại gia . Xử lý chưa xong chuyện, lại còn có chuyện bó tay bó chân giống hiện tại.
Trải qua một hồi bận rộn cứu chữa, Lý Tùng Thu thở mới bình ổn lại, gỡ cái lồng dưỡng khí trên mặt xuống, Lý Tùng Thu vươn tay ra, ý bảo Đỗ Phi đem microphone đưa cho hắn.
- Khụ khụ...
Một tiếng tiếng ho khan rất nhỏ, khiến sân Tứ Hợp Viện vốn còn có chút tạp âm hoàn toàn yên tĩnh trở lại, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người ông lão gần đất xa trời này.
- Hoa sen không rời đầm sen, tam giáo là một nhà. Hôm nay có đệ tử tổ sư Lý Thiện Nguyên của Thanh bang nhập môn, quả thật là chuyện may mắn cho Hồng môn, hôm nay có thủ lĩnh Hồng môn Lý Tùng Thu dự, mời Minh Chứng Đường Văn Viễn khai hội Hương Đường! ! !
Thanh âm trầm thấp của Lý Tùng Thu vang lên, thông qua loa truyền tới cả trong hội trường. Không khí Hội trường đột nhiên trở nên nghiêm túc, tất cả mọi người từ trên ghế đứng lên.
- Minh chứng Đường Văn Viễn, được Hương chủ Lý Tùng Thu nhờ vã, làm chủ trì Khai Hương Đường Hồng môn, chư vị mời tế bái tổ sư theo tôi !
Tuổi tác Đường Văn Viễn so với Lý Tùng Thu cũng ít hơn không bao nhiêu, giờ phút này ông ta bỏ lại quải trượng, đứng ở trước bàn thờ, ở phía sau ông, đại lão cùng môn nhân đệ tử, ước chừng có mấy trăm người.
- Một nén nhang, kính thiên địa, mưa thuận gió hoà, bảo vệ bình an!
Đường Văn Viễn giơ một nén nhang dài chừng cánh tay trong tay, đem cắm ở trong đỉnh đồng thau trước bàn thờ, sau đó lui ba bước, hai đầu gối chấm đất quỳ xuống lạy.
Phần phật một tiếng, phía sau Đường Văn Viễn mấy trăm người khom người, trong bọn họ tuy rằng cũng có người làm kinh doanh, nhưng tuyệt đại bộ phân vẫn là liên quan đến bang hội, đối với thiên địa tự nhiên có ý sợ.
- Hai nén hương, kính tổ tiên...
Đợi cho mọi người đứng dậy, Đường Văn Viễn tiếp nhận nén nhang thứ hai do người trong Hồng môn đã chuẩn bị xong, lại nói tiếp, theo sau mọi người lại quỳ xuống lạy.
Hồng môn cùng Thanh bang giống nhau, nhập môn đều phải qua Đại Hương đường cùng Tiểu Hương đường, lần này là đại Khai Hương Đường, quy củ rườm rà cực kỳ, cũng chỉ có người đã già như là giống Đường Văn Viễn, nếu đổi lại là người mới, sợ là ngay cả các bước đều nhớ không rõ .
Suốt hơn nửa giờ, trải qua nghi thức kính hương tam gõ lục bái, hai đầu gối Đường Văn Viễn quỳ xuống đất, hô lớn:
- Hai đầu đã gối quỳ, đốt nhang kính Ngũ Đài, đệ tử mời tổ gia, chính thức mở !
Một tiếng hô xong, Đường Văn Viễn đứng dậy, đến tận đây, hương đường xem như đã được mở. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Nhưng chủ trì hương đường, Đường Văn Viễn cũng mệt thở hồng hộc, cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Đỗ Phi, còn lại thì cậu đến chủ trì đi, lão đầu tử này thân thể thật sự chống đỡ không nổi nữa.
Đường Văn Viễn thực sự không phải là người tập võ, hơn tám mươi tuổi mà hắn còn có thể chủ trì xong nghi thức mở Hương đường, đã là tới cực hạn với sức khỏe của chính mình, không còn có lực mà tiếp tục nữa .
- Tôi tới chủ trì?
Đỗ Phi nghe vậy lặng đi một chút, nói:
- Thế này... không thích hợp lắm!
Phải biết rằng, ở trong Hồng môn, Hương chủ thông thường đều là bang chủ kiêm nhiệm, đây cũng là điều từ đệ tử mới nhập môn đã coi trọng, còn Minh chứng, phần lớn đều là do đại lão trong bang đến đảm nhiệm, hai vị trí đều không như bình thường.
Đỗ Phi hiện tại tuy rằng ngồi vị trí là Hồng môn đệ tam, nhưng cho dù luận thân phận hay vai vế, trong Hồng môn vượt qua vị trí của hắn vẫn có không ít người, nếu như hắn ra mặt chủ trì, ít nhất Lôi Hổ cũng không chịu phục.
- Có cái gì không thích hợp ?
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Lý Tùng Thu luôn luôn ngồi ở xe lăn lúc này đã khôi phục tinh lực, đưa tay cầm mic nói, thấp giọng nói:
- Đại gia Ngồi công đường xử án Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, ai có ý kiến?
Tuy rằng tóc đã trắng xoá, dáng người khom khom, nhưng phong đọ như hùm, Lý Tùng Thu một tiếng hỏi này truyền khắp cả Tứ Hợp Viện, thậm chí ngay cả tiếng ho khan cũng chưa vang lên một tiếng.
Ngay cả Lôi Hổ, sau khi bị đôi mắt mờ của Lý Tùng Thu nhìn liếc qua một cái, lúc sau cũng cúi đầu xuống.
Lôi Hổ không khỏi ở trong lòng thầm trách cứ cha bệnh không phải lúc, nếu không có cha lúc này, Lý Tùng Thu lão thất phu này há lại dám hung hăng càn quấy như thế?
- Được , Đỗ Phi, đi lên chưởng đường đi, không nên làm hổ thẹn uy phong Hồng môn, không nên ngạo mạn tiền bối nhập môn!
- Lý Tùng Thu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đem microphone giao cho Đỗ Phi.
- Vâng, thưa hội trưởng!
Tiếp nhận microphone, trên mặt Đỗ Phi cũng không khỏi lộ ra một tia hưng phấn, hắn có thể cảm giác được, Hồng môn dường như sắp phát sinh biến cố nào đó.
Không riêng gì Đỗ Phi, ngoài hắn ra, ngay cả các đại lão trong Tứ Hợp Viện cũng trong lòng thất kinh, nói chung, hậu tuyển hoặc là tạm thay mặt Hương chủ, đều vô cùng có khả năng trở thành bang chủ Hồng môn nhiệm kỳ sau.
Giang hồ bang phái, có vài phần giống triều đình xưa, chú ý nhất cái danh chính ngôn thuận, trước kia, Hồng môn đại lão đều là do tiền nhiệm chỉ điểm.
Tuy rằng tới hiện nay, bang chủ đã không còn quyền chỉ định hậu nhiệm, nhưng có quyền tiến cử.
Sau khi để Đỗ Phi tạm thay mặt Hương chủ, mọi người mới phát hiện, thì ra Đỗ Phi cũng là người cạnh tranh vị trí bang chỉ nhiệm kỳ tới, Lý Tùng Thu ủng hộ, khiến cho xác suất thành công thượng vị tăng nhiều.
Ngồi ở trên ghế Lôi Hổ cắn chặt hàm răng, tay phải nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng đang tức giận cực kỳ, hắn có chút hối hận ngày đó không trở mặt cùng Đỗ Phi, nếu không cướp đi Diệp Thiên, làm sao còn có chuyện hôm nay đại Khai Hương Đường.
Nhưng lúc này hối hận thì đã muộn, Đỗ Phi không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Bành Văn Quang đứng cách mình 10m, nhìn thấy Bành Văn Quang, trong lòng mới giảm bớt cơn giận vài phần.
Đỗ Phi lại không tâm tư đi đoán chừng Lôi Hổ đang suy nghĩ gì, tạm thay mặt vị trí Hương chủ, hắn đứng ở trên cao, trong miệng hét lớn một tiếng:
- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường!
- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường...
- Xin mời Diệp Thiên dâng hương đường...
Dựa theo quy củ, ba lời truyền đi ra cạnh cửa, còn bồi đường đại lão sớm đợi ở nơi đó, đang đợi Diệp Thiên gõ cửa, từ lúc cử hành nghi thức Khai Hương Đường thì cửa lớn đã bị đóng lại.
- Quy củ thật đúng là nhiều, so với sư phụ năm đó dặn dò còn nhiều hơn!
Lúc này Diệp Thiên đã ở ngoài cửa đợi gần một giờ, vừa mới có người cầm nước trong cho hắn "Tịnh mặt" và "Xuyến thuyền" .
Tịnh mặt tức là lấy nước trong rửa mặt, xuyến thuyền chỉ súc miệng và uống nước, ngụm nước đầu tiên chỉ có thể súc miệng không thể dùng để uống, ngụm nước thứ hai là nước đã sạch, có thể uống được, đây cũng là quy củ nhập hương đường ngày trước.
Nghe thấy "Dâng hương đường", Diệp Thiên nâng bước lên trước, gõ chín cái vào cửa chính sơn hồng khắc Long.
- Người nào Ngoài cửa?
Cửa chính cũng chưa được mở ra, mà thanh âm của bồi đường đại lão vang lên.
- Vào cửa thắp hương, nhập môn lễ tạ thần!
Diệp Thiên đáp.
- Đốt mấy nén nhang?
Bồi đường đại lão truy vấn.
- Đốt năm nén nhang!
- Tại sao là năm nén nhang?
- Nhất kính thiên địa quân thân sư, nhị học nhân nghĩa lễ trí tín, tam ăn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tứ cầu bốn mùa bình an ...
Lời nói nhập môn này, từ hơn mười năm trước lão đạo sĩ đã dạy qua Diệp Thiên, nhưng trước lần hương đường này, Đỗ Phi đã đặc biệt phái người viết lại cho Diệp Thiên nhớ kỹ, bởi vì nếu một câu đối đáp không trôi, cửa chính chắc chắn là sẽ không mở ra.
Câu hỏi đáo tiếng lóng này, cũng là có duyên cớ, bởi vì Hồng môn là phản Thanh phục Minh, thành lập ra tự nhiên sợ bị triều đình đuổi bắt, vì thế đệ tử trong bang trao đổi, toàn bộ dùng là đều là ẩn ngữ, càng về sau truyền lưu đã hình thành một cái hệ thống độc đáo.
Kỳ thật Khai Hương Đường thông thường, là không cần rườm rà như vậy, chẳng qua bởi vì Diệp Thiên vai vế kỳ cao, Hồng môn bên này sợ trình tự không hoàn chỉnh mà bị Diệp Thiên khinh thường, cho nên mới hoàn toàn rập khuôn quy củ hơn một trăm năm trước Khai Hương Đường.
- Mở cửa!
Sau một phen đối đáp, cửa chính rốt cục được mở ra, mấy trăm ánh mắt, nhất tề chăm chú vào quần áo bào trên người Diệp Thiên.
- Diệp Thiên đi trước dâng hương cho tổ sư, núi đao biển súng!
Thấy Diệp Thiên xuất hiện tại cửa, từ miệng Bồi đường phát một tiếng.
Theo tiếng nói của Bồi đường đại gia, trên một trăm thanh niên thân hình tráng kiện trong đám người kia đi ra, trong tay cầm đại đao và súng dài, hai hàng đan chéo, từ chỗ nhập môn đến vị trí bàn thờ hương đường, tạo lên một dãy núi đao biển súng.
- Là ai sắp xếp cái này?
Nhìn thấy một màn này, Đường Văn Viễn đứng ở trong đám người trước hương đường, mặt sắc nhất thời âm trầm xuống.