Ở sâu trong phố người Hoa ở San Francisco, có một dãy Tứ Hợp Viện có chút tương tự Tứ Hợp Viện cũ của Bắc Kinh, diện tích trước sau kéo dài chừng mấy ngàn thước vuông, tại bốn phía những Tứ Hợp Viện, đều bị các loại cửa hàng buôn bán bao quanh.
So sánh với tiếng mời chào hàng và cò kè mặc cả ầm ỹ bên ngoài kia, những Tứ Hợp Viện này cũng có vẻ yên tĩnh, có thể thấy trong rất nhiều nhà đều có những người tóc hoa râm đang ngồi.
Ở một đại viện góc đông bắc, trên dưới một trăm người trẻ tuổi đang trần mình ở bên trong, trong miệng thỉnh thoảng truyền ra tiếng hét "á", nơi này đúng là Hình đường của Hồng môn.
Một người trung niên thân hình cao lớn chừng hơn 40 tuổi, đang hút tẩu cùng người trẻ tuổi bên cạnh, nhìn thấy có vài động tác không quy tắc, người trung niên sẽ đá ra một cước hoặc là lấy tay đấm ra, theo sau tiếng ngã xuống đất luôn sẽ truyền ra một tràng tiếng cười.
- Hổ Gia, điện thoại, là Tống thiếu gia gọi tới !
Một người mặc giày Tây bước nhẹ đi tới trước mặt người trung niên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Văn Quang, tiểu tử đó không phải sợ hành vi phản bội của hắn bị Tống gia biết được chứ?
Lôi Hổ cười lạnh một tiếng, nói:
- Lúc đi vội vội vàng vàng, giống như sợ lộ quan hệ cùng Hồng môn chúng ta, như thế nào lại gọi điện thoại tới lúc này?
Lôi Hổ dáng người cao, chừng một mét chín, nhưng trên mặt cái mũi chim ưng, cũng phá hủy hình tượng hắn, nhìn qua có cảm giác xấu xí.
Nhưng Lôi Hổ lúc này, đang là thời kì sinh tinh lực và thể lực thịnh vượng nhất, huyệt Thái Dương hai bên đầu cao gồ lên, hai mắt trợn lộ ra tinh quang, làm cho người ta không dám nhìn gần, khi giơ tay nhấc chân, ẩn hiện phong thái tông sư.
Đứng ở trước mặt trên dưới một trăm đệ tử Hồng môn, Lôi Hổ có loại cảm giác như hạc trong bầy gà, chính là Tứ Hợp Viện này hắn vẫn xem ra là quá nhỏ, đã giam không nổi dã tâm bành trướng của Lôi Hổ.
- Hổ Gia. Cái loại làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, tiểu tử đó cũng không phải là hạng tốt đẹp gì!
Người thanh niên bên cạnh Lôi Hổ, tuy rằng cách ăn mặc vô cùng nhã nhặn, nhưng mới mở miệng cũng dị thường thô bỉ, trên người cũng tản mát ra hơi thở chết chóc.
- Ha ha. Văn quang, lời này ta thích nghe...
Nghe được người trẻ tuổi nói vậy, Lôi Hổ phá lên cười ha ha, rất là tán dương vỗ vỗ trên vai người đó, nói:
- Tiểu tử ngươi không giống cái lũ xưng là phần tử trí thức ấy, đúng là đệ tử Hồng môn chúng ta.
Người trẻ tuổi tên là Bành Văn Quang, cha của hắn vốn là một vị mãnh tướng Hình đường. Hơn mười năm trước, trong một lần chiến đấu tranh đoạt địa bàn đã trúng mười tám đao mà chết, Bành Văn Quang chẳng khác gì là ăn cơm ở Hồng môn mà lớn.
Không giống đại đa số đệ tử Hồng môn thích dùng đao võ lộng quyền, từ tiểu học Bành Văn Quang liền ham học, sau lại thi được khoa pháp luật chuyên nghiệp đại học Harvard, tốt nghiệp xong liền theo Lôi Hổ, là nhân vật đại biểu cho lớp tinh anh mới của Hồng môn.
Nhưng từ nhỏ ở Hồng môn tai mắt đã nhiễm, mặc dù Bành Văn Quang ở bên ngoài biểu hiện giống như một nhân sĩ, nhưng là trong bang, khi nói chuyện làm việc, cũng giống như đệ tử độc nhất vô nhị của Hồng môn mà bậc tiểu học cũng chưa tốt nghiệp là Lôi Hổ, được Lôi Hổ thích.
Đi vào trong nội đường, Lôi Hổ cầm microphone lên. Nói:
- Hiểu Long, không phải nói trong khoảng thời gian này không muốn liên lạc với tôi sao? Tại sao lại gọi điện thoại cho Hổ Thúc?
Tuy rằng lựa chọn hợp tác cùng Tống Hiểu Long, nhưng là đối với kẻ ăn cây táo, rào cây sung này, Lôi Hổ vẫn cảm thấy xem thường, loại hành vi này chính là tối kỵ trong Hồng môn.
- Hổ thúc, nghe nói cô tôi đã đến San Francisco rồi à?
Điện thoại mặt kia truyền ra thanh âm có chút trầm thấp của Tống Hiểu Long, từ khí hậu thích hợp của San Francisco đi vào Châu Phi nóng bức, buổi tối hắn mở điều hòa quá lớn, nên có chút bị cảm.
- Việc này ta biết, chị Lan ở khách sạn Hi Nhĩ Đốn.
Ở San Francisco, thực không có chuyện gì có thể giấu diếm được Hồng môn, từ khi Tống Vi Lan vừa xuống phi cơ Lôi Hổ đã biết, nhưng hắn không nghĩ tới Đỗ Phi lại đích thân đi ra sân bay nghênh đón, khiến kế hoạch của hắn thay đổi nho nhỏ.
Kỳ thật Lôi Hổ cũng quen Tống Vi Lan hơn hai mươi năm, hắn nhỏ hơn mấy tuổi so với Tống Vi Lan, mấy năm nay luôn luôn xưng Tống Vi Lan là chị Lan.
- Hổ thúc. Vậy... Vậy vì sao thúc còn không đưa cô đến Hồng môn đi?
Thanh âm của Tống Hiểu Long có chút bức thiết, hắn biết rõ uy tín Tống Vi Lan trongn Tống thị ở hải ngoại, chỉ cần bà có thể đi đến Tổng bộ Newyork, phong ba lần này nhất định sẽ bị áp chế xuống.
Tuy rằng trên dưới một trăm triệu đã tới tay, nhưng số tiền này không phải còn phải cho Lôi Hổ một nửa sao? Hơn nữa ở trên tay Tống Vi Lan, còn nắm giữ mấy trăm triệu.
Tống Hiểu Long đã chuẩn bị xong người, tùy thời cũng có thể đánh tiếp vào đế quốc buôn bán do Tống Vi Lan tạo nên, đương nhiên, điều kiện tiên quyết nhất là Lôi Hổ bên này thành công trong việc bức ép Tống Vi Lan ký tên chuyển nhượng cổ phần công ty mới được.
- Ta làm việc, cậu muốn quản sao?
Nghe được Tống Hiểu Long nói vậy, thanh âm Lôi Hổ đột nhiên lạnh lùng,
- Hiểu Long, có một số việc là không thể nhanh chóng, chị Lan là thân phận gì? Chuyện ta giam lỏng chị ấy nếu truyền đi ra, xã hội thượng lưu ở Mỹ cũng tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
- Đúng, Hổ thúc, nhưng cơ hội khó được, nếu cô đi đến Newyork, những chuyện chúng ta làm một thời gian trước hoàn toàn uổng phí , hơn nữa … hơn nữa số tiền kia cháu cũng không thể trích cho ngài được !
Tống Hiểu Long nghe vậy thấy căng thẳng, trong giọng nói đã ẩn chứa uy hiếp , phải biết rằng, số tiền gần trăm triệu đôla, đều ở trên tay hắn, Lôi thị ngay cả một xu tiền cũng không thấy.
- Ồ? Hiểu Long, cậu đang uy hiếp ta?
Sắc mặt Lôi Hổ trùng xuống, thanh âm trở nên có chút khàn khàn.
Tống Hiểu Long cũng cảm thấy ngữ khí của mình có chút quá mức, vội vàng giải thích nói:
- Cháu nào dám? Hổ thúc, nếu cô nói một vài nghành phối hợp điều tra, rất có thể sẽ đóng băng tài khoản này, đến lúc đó cháu nào có tiền cho chú?
Tống Hiểu Long nói lời nói này cũng không phải giả, tuy rằng hành vi lần này hắn làm có thể nói không chê vào đâu được, nhưng trên dưới một trăm triệu đôla này cũng không thể vô duyên cớ mất đi, mà phải thông qua các loại thủ đoạn rửa tiền không ngừng mới được.
Nhưng bởi vì thời gian quá ngắn, khoản tiền này vẫn có dấu vết mà lần theo, với thanh danh cùng quan hệ của Tống Vi Lan ở Mỹ, nói không chừng thật sự có thể truy tra được, lấy tiền về.
- Còn có chuyện như thế này?
Lôi Hổ nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn về hướng Bành Văn Quang phía sau, khi nhìn Bành Văn Quang, sắc mặt không khỏi dịu đi vài phần, nói:
- Được rồi, việc này ta đã biết, cậu yên tâm đi, chị Lan không đi khỏi San Francisco được đâu!
- Văn Quang, tiểu tử đó nói là thật sao?
Hồng môn sử dụng chính là điện thoại kiểu cũ, microphone tiếng vang rất lớn, Lôi Hổ biết Bành Văn Quang nhất định có thể nghe được.
- Không bài trừ khả năng này.
Bành Văn Quang gật gật đầu, có chút kỳ quái hỏi:
- Hổ Gia, vì sao khi Tống Vi Lan xuống phi cơ ngài không khống chế bà ấy luôn? Nói vậy Đỗ gia không dám trở mặt với ngài chứ?
Lôi Hổ lắc lắc đầu, nói:
- Anh Phi quan hệ rất gần với nhà ta, ta không muốn bởi vì sự kiện này xung đột cùng hắn.
Tuy rằng Đỗ Phi rời khỏi Hồng môn hơn mười năm, nhưng năm đó thủ hạ của cha hắn khi đang trị vì, hiện tại cũng vẫn là lực lượng mạnh trong Hồng môn, cũng là một thế lực không thể khinh thường.
Lôi Hổ tuy rằng không sợ Đỗ Phi, nhưng đây là thời điểm mấu chốt tranh đoạt vị trí bang chủ, hắn cũng không muốn cành mẹ đẻ cành con, khiến Đỗ Phi đng ở trung lập lại thành đối thủ của mình, huống chi sự tình nếu làm lớn, tất nhiên cũng chạy không khỏi cái lỗ tai Lôi Chấn Nhạc.
- Hổ Gia, vậy làm sao bây giờ?
Bành Văn Quang hỏi.
- Làm sao bây giờ? Còn cần hỏi sao?
Lôi Hổ híp mắt lên, nói:
- Kêu A Hồng mang năm mươi người qua đó, mời chị Lan đến...
Lôi Hổ vốn là người tâm tính bạc bẽo, nếu không cũng sẽ không gạt cha cùng Tống Hiểu Long lên kế hoạch giam lỏng Tống Vi Lan .
Trước kia nể thể diện Đỗ Phi, Lôi Hổ cũng không dám làm chuyện quá phận sự, nhưng hiện tại liên lụy đến khoản tiền này, hắn cũng bất chấp nhiều như vậy, không có tiền, lời hứa của hắn đối với mỗi phe phái trong bang, đều trở thành một trò cười.
Thấy Bành Văn Quang đáp ứng xoay người rời đi, Lôi Hổ lại kêu hắn, nói:
- Đúng rồi, bảo A Hồng mang nhiều người, nhưng không được để lộ ra huynh đệ trong bang, đối với người bên cạnh chị Lan, cũng không cần khách khí !
Dù sao sau chuyện này, Hồng môn và Tống gia tất nhiên sẽ trở mặt, Lôi Hổ cũng không ngại đem sự tình làm mạnh hơn một chút.
Tục ngữ nói tú tài gặp binh lính lý nói không hiểu nhau, Lôi Hổ vốn là có kẻ thù khắp nơi, hắn căn bản là không cần lo Tống Vi Lan trả thù, trên đời này người muốn hắn chết hơn, hắn Hổ Gia không phải là vẫn sống sao?
- Ông chủ, bên ngoài an toàn!
Khi Lôi Hổ truyền đạt mệnh lệnh ra, đoàn người hộ vệ Tống Vi Lan cũng ra khỏi phòng Vip, nhưng bọn hắn cũng không đi thang máy xuống tận cùng, mà là ra ở lầu bốn, thông qua thang máy bộ của nhân viên trong khách sạn, đi tới cửa sau khách sạn.
Một chiếc Mercedes bề ngoài cũng không khoa trương, nhưng lại có lắp thêm bộ chống đạn thủy tinh và lớp thép thật dày, đang đứng ở cửa sau khách sạn, ở cách Mercedes 10m, bảy tám thanh niên trên mặt có dấu đỏ đang đứng.
Trong sự bảo vệ của đám người, Tống Vi Lan cùng Anna ngồi vào Mercedes.
- Thiếu gia...
Một tiếng hô, khiến Diệp Thiên đang rảo bước tiến lên xe Mercedes liền thu trở về.
- Thiếu gia, là người của tôi vô dụng, người của Lôi Hổ đangtới rồi, ngài đi Newyork tránh sóng gió cũng tốt.
Đi vào trước mặt Diệp Thiên, Đỗ Phi vẻ mặt hổ thẹn, trong mắt mơ hồ còn hiện ra vẻ thất vọng, hắn nghĩ rằng Diệp Thiên thay đổi chủ ý, cùng với Tống Vi Lan cùng nhau rời đi.
Tuy rằng Đỗ Phi cũng không có ôm hi vọng quá lớn đối với thành công thăng chức, nhưng lời của Diệp Thiên, đã khiến hắn nảy sinh ra một ít ý nghĩ khác, nhưng nếu Diệp Thiên rời đi, vậy hắn thật sự không có cơ hội nào.
- Tôi sẽ không đi, đưa mẹ của tôi đi rồi, tôi sẽ trở về.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Đỗ Phi, thản nhiên nói:
- Nơi này không thể ở nữa, ông sắp xếp cho tôi một chỗ ở khác, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho ông!