Thiên Tài Tướng Sư

Chương 586: Không nên ra ngoài




Luyện công gần hai mươi năm, đây là lần đầu tiên đồng hồ điểm năm giờ rồi mà Diệp Thiên còn chưa dậy, mãi đến tận tám giờ mới từ từ mở mắt.

Nhìn thấy vợ gối đầu lên tay mình, trong lòng Diệp Thiên thấy lo lắng, từ giờ trở đi cậu có thêm một thân phận nữa chính là chồng của người đang nằm trong lòng này.

Nhìn thấy lông mày Thanh Nhã nhúc nhích, Diệp Thiên cười nói:

- Tiểu mèo lười, dậy thôi, mặt trời chiếu đến đít rồi kia kìa.

- Ừm, Hay là... chúng ta lại luyện công buổi sáng?

Nhìn thấy Thanh Nhã còn giả vờ ngủ, Diệp Thiên luồn tay vào trong chăn.

- Đừng, không được, đừng động vào đấy.

Nơi mẫn cảm nhất trên người bị Diệp Thiên giữ lấy, từ cổ họng Thanh Nhã truyền ra tiếng rên rỉ, khiến cho hạ bộ Diệp Thiên lập tức bành trướng.

- Thực sự không được đâu, đau lắm.

Thanh Nhã dùng hai tay giữ Diệp Thiên lại, thấp giọng xin tha.

Hôm qua là đêm đầu tiên hai người nếm thử trái cấm tình yêu, đôi long phượng chiến đấu đến tận nửa đêm, buổi sáng vừa tỉnh dậy khiến cho Thanh Nhã cảm thấy toàn thân mềm yếu, không còn chút khí lực nào nữa.

- Bây giờ không được sao? Hôm qua ai gọi nhịp với anh chứ?

Diệp Thiên nhìn Thanh Nhã một cách xấu xa, nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, không nhịn được hôn lên mặt cô một cái, đưa tay vào trong chăn vỗ cái rồi nói:

- Hôm nay tạm tha cho em, ra khỏi giường thôi.

Theo như quy tắc ngày xưa, con dâu sau khi vào nhà chồng ngày đầu tiên phải dâng trà mời bố mẹ chồng, nhưng thời hiện đại giờ cũng không còn câu nệ những điều đó lắm, đương nhiên là ngủ quá muộn vẫn bị mọi người cười. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Ây da, sao anh không gọi em sớm hơn?

Quay đầu nhìn đồng hồ ở đầu giường Thanh Nhã vội vàng vén chăn lên, không che đậy gì để lộ thân hình trắng như tuyết đi ra, thiếu chút nữa lại bị Diệp Thiên nhìn thẳng.

- Ai u!

Sau khi vội vàng mặc quần áo tử tế vào, chân Vu Thanh Nhã vừa chạm đến mặt đất liền đau nhướn mày, nhìn không được quay lại trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

- Đến đây, anh giúp em chữa.

Diệp Thiên cười rồi kéo Thanh Nhã trở lại giường, để tay phải lên bụng cô.

- Đừng làm bừa, còn ra muộn nữa sẽ bị các cô cười đấy.

Vu Thanh Nhã nhỏ giọng van nài, cô cho rằng Diệp Thiên lại không nhịn được nữa.

- Nghĩ gì thế?

Diệp Thiên cười, nguyên khí từ lòng bàn tay truyền ra, chạy vào bụng Thanh Nhã.

- Ấy, hình như hết đau rồi.

Vu Thanh Nhã chỉ cảm thấy một luồng khí nóng sau đó vùng đau phía dưới nhanh chóng giảm đi, tiếp tục đứng trên mặt đất đi lại thấy bình thường.

Sau khi rửa mặt Vu Thanh Nhã mở miệng nói:

- Diệp Thiên, anh đi ra ngoài trước đi.

- Sao thế?

Diệp Thiên ngạc nhiên nhìn vợ, cậu phát hiện ra sau khi hai người thực sự ở cạnh nhau, Vu Thanh Nhã còn đỏ mặt hơn trước kia.

- Em... em muốn cắt chỗ này lại.

Vu Thanh Nhã cúi đầu, lấy ngón tay chỉ vào giường, ấn lên trên đóa hoa tươi, chính là chứng minh cho trinh tiết của cô.

- Để anh!

Diệp Thiên cười cười, để Thanh Nhã ngồi bên giường, lấy kéo cắt đóa hoa kia ra, Thanh Nhã lại lấy chiếc hộp để vào.

Hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng, nhìn dưới mái hiên treo những chiếc lồng đèn đỏ thắm, mỗi cánh cửa phòng lại dán chữ hỉ đỏ thẫm, niềm hạnh phúc lại dâng lên trong lòng hai người.

- Chị Thanh Nhã thật là xinh đẹp!

Lưu Lam Lam kinh hãi kêu lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong sân.

Vu Thanh Nhã vẫn mặc chiếc áo cưới đỏ ngày hôm qua, nhưng tóc lại buộc lên, hơn nữa Diệp Thiên đã làm dịu đi sự mệt mỏi của tối qua đi rồi, nên sắc mặt hồng hào hơn nhiều, nhìn qua xinh đẹp vô cùng.

- Cha, mẹ, bác gái, cô, chào mọi người...

Sau khi nghe thấy tiếng Lưu Lam Lam gọi, vợ chồng Diệp Đông Bình cũng đi ra, Vu Thanh Nhã không thể không chào hỏi mọi người một lượt.

- Thanh Nhã, hôm qua Diệp Thiên không bắt nạt con đấy chứ?

Tống Vi Lan kéo Thanh Nhã qua, đứng sang một bên nói thầm, để lại Diệp Thiên hơi xấu hổ sờ sờ lên cánh mũi.

Ngày vui hôm qua đã nhanh chóng trôi qua, nháy mắt cái đã ba ngày rồi, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn đều quay về Hông Kong.

Hồ Hồng Đức nghe nói Diệp Thiên dựng đại trận xa hơn cả tứ hợp viện, cũng theo qua, ông giữ lại trong cảnh giới cũng lâu lắm rồi, mượn linh khí dồi dào của Tụ Linh trận cũng có khả năng mang tính đột phá.

Trong mấy ngày này Hồ Hồng Đức cùng đám thống đốc ngân hàng Cát cũng nghe được tin Diệp Thiên kết hôn, dồn dập gửi quà mừng cho cậu, không tránh khỏi trách mắng Diệp Thiên một phen.

Còn việc Tống Hạo Thiên tham dự hôn lễ của cháu ngoại cũng được truyền đến từng nhà trong kinh thành, đặc biệt là sự xuất hiện của bức tranh kia, cũng khiến cho người lớn trong mỗi nhà phải dặn dò con cháu không được đi trêu chọc Diệp Thiên.

Đương nhiên những việc này Diệp Thiên cũng không biết bởi vì ngày thứ ba sau hôn lễ cậu cùng Thanh Nhã đi Thượng Hải, hai nhà Diệp Vu đều được coi là hai nhà giàu có, nhưng theo tập tục dâu mới sau ba ngày phải quay về nhà không thể phá vỡ được.

Sau vài ngày ở nhà vợ, Diệp Thiên đưa vợ quay trở lại Mao Sơn, bái lạy sư phụ, đến lúc đó hôn lễ của họ mới con như là hoàn thành xong.

Tết Nguyên Đán dần trôi qua, mùa xuân cũng sắp đến, Thanh Nhã bước vào nhà khiến cho mùa xuân này càng thêm náo nhiệt.

Điều càng làm cho Diệp Thiên vui hơn chính là Liễu Định Định và Chu Khiếu Thiên đã xác định mối quan hệ, sau mùa xuân họ sẽ đến Hông Kong làm lễ đính hôn, còn hôn lễ sẽ tổ chức vào cuối năm.

Là sư phụ, Diệp Thiên chắc chắn là muốn chủ trì hôn lễ của đệ tử rồi, sau mùa xuân, mọi người lại đến Hông Kong.

Thiên kim tiểu thư nhà Liễu gia đính hôn, chắc chắn linh đình hơn hôn lễ của Diệp Thiên rồi, Tả Gia Tuấn mà phát thiệp mời thì các phú hào đều tập hợp trong lễ đính hôn, giống như là một lần tụ họp của thương phú người Hoa.

Nhưng trong lễ đính hôn, ngoài hai nhân vật chính là Liễu ĐỊnh Định và Chu Khiếu Thiên ra, Diệp Thiên là người được nhận sự hâm mộ nhiều nhất, những người giàu có này lần trước khi gặp Diệp Thiên, thân phận của cậu chỉ là sư đệ của Tả Gia Tuấn.

Nhưng lần này, rất nhiều người từ các cách khác nhau đã biết được bối cảnh của Diệp Thiên, người thanh niên có thể khiến cho vị thủ trưởng đương thời đích thân lưu bút chúc mừng hôn lễ là người bọn họ không thể lãnh đạm được.

Vì thế lễ đính hôn của Chu Khiếu Thiên cũng khiến cho sư phụ khá mệt, sau bữa tiệc tối, các cơ trên mặt không thể cười nổi nữa, sáng hôm sau cùng Vu Thanh Nhã bay về Bắc Kinh.

Đến tháng ba, Vu Thanh Nhã cũng bắt đầu đi làm, cô mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa lại học mấy năm chuyên ngành tin tức mà cô yêu thích, không có lí do gì mà từ bỏ công việc của mình cả.

Diệp Thiên lại ở nhà để đọc hiểu cuốn " Thôi Bối Đồ" mà Nam Hoài Cẩn tặng, khi nào tâm trạng tốt thì xuống bếp nấu cơm, ngày tháng trôi qua không khác gì so với một người bình thường.

Người nhà Diệp Thiên đều dọn đến ở cùng trong ngôi nhà mới của cậu, linh khí ở đây mặc dù loãng đi nhiều, nhưng cũng rất có lợi cho cơ thể một người bình thường.

Sau khi vào ở, di chứng phẫu thuật của Diệp Đông Mai hoàn toàn biến mất, Diệp Thiên đưa bà đi kiểm tra mấy lần, quả thận đã thay của bà đã hoàn toàn thích ứng với cơ thể.

- Mẹ, con cá mẹ mua nấu thế nào? Kho hay hấp? Hôm nay để con thể hiện tài năng cho.

- Kho đi, mẹ thích ăn cá kho.

Tống Vi Lan vừa cùng chồng đi chợ mua thức ăn về, mặc bộ quần áo bình thường, dù là ai cũng không thể tin được, người phụ nữ có khí chất tao nhã này lại có thể đi chợ mua thức ăn.

Nhưng Tống Vi Lan rõ ràng rất thích cuộc sống gia đình như thế này, bà không giỏi nấu cơm, mỗi ngày đi chợ mua thức ăn là một môn bổ trợ bắt buộc của bà và chồng, khiến cho bác Diệp Đông Trúc thường xuyên phải nhắc nhở em mình đã giành mất quyền lợi đi chợ mua thức ăn của mình.

Nhìn thấy mấy con cá diếc hơn nửa cân trong chậu, Diệp Thiên ngồi xuống một bên gõ gõ vào đầu con Mao Đầu nằm bên cạnh nói:

- Đợi nấu chín rồi ăn, không biết là mày lại tham thế này đấy.

Không biết có phải lông có thể tự hút linh khí không, bây giờ nó không sợ nóng như trước, lông trên người cũng ít đi, nhìn bình thường thì như con mèo vậy.

Đương nhiên bản tính của nó vẫn là thích ăn cá, Diệp Thiên cứ cách một tháng lại bảo người ta đưa đến trên dưới 50kg cá nuôi trong bể.

Nhưng sau khi kết hôn, cậu nướng cá ăn mấy lần, Mao Đầu lại trở nên kén chọn, có lần bắt con cá chạy vào trong bếp, lại chạy đúng vào công tắc bếp than, thiết chút nữa thì gây ra hỏa hoạn.

- Chít chít!

Mao Đầu dùng móng vuốt gẩy mấy con cá kia, sau đó lại chỉ chỉ chính mình, đôi mắt xanh ngọc bích xoay tròn.

- Biết rồi, một mình mày ăn một con, cũng không sợ đâu.

Diệp Thiên khó chịu nhìn đầu nó rồi gõ tiếp một cái, rồi mới đi mổ cá, không lâu sau khắp bếp tỏa ra một mùi tanh của cá.

Lưu Duy An đến cửa hàng của Phan Gia Viên, Thanh Nhã lại không về nhà ăn cơm, Chu Khiếu Thiên với Liễu Định Định ở lại Hông Kong chưa về, chỉ có vợ chồng Diệp Đông Bình và hai cô của cậu.

-Mẹ, mẹ làm sao thế, hôm nay con kho cá không ngon sao?

Thấy mẹ động đũa rồi không gắp thức ăn nữa, Diệp Thiên thấy lạ nhìn mẹ mình, không khỏi lặng đi một chút.

-Mẹ, mẹ muốn ra ngoài?

Chân mày Diệp Thiên cau lại, cậu thấy rõ ràng, cung chuyển dời của mẹ có chút ảm đạm, nhưng lại dài như nốt ruồi đen nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.

- Ừ, mẹ phải đi Mỹ một chuyến, sau đó đi châu Phi, làm ăn bên đó có chút vấn đề, phải đi giải quyết cho xong.

Tống Vi Lan gật gật đầu, nếu như không phải việc bên đó đột nhiên phát triển đến mức khó có thể khống chế được, bà không muốn rời xa vợ chồng con tí nào mà đi giao thiệp với nguy hiểm.

- Có thể không đi không?

Diệp Thiên cau mày

- Năm ngoái con đã nói với mẹ rồi, năm này không nên ra ngoài, nếu không sẽ có tai họa.

Cung dịch chuyển ảm đảm, chứng tỏ người này gần đây vận trình không tốt, mà còn có nốt ruồi đen, thể hiện xuất ngoại sẽ gặp nguy hiểm thậm chí là sống chết khó lường.

Diệp Thiên mặc dù không tính ra cụ thể lần này mẹ mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng hai điểm này khiến cho cậu cũng cảm thấy kinh sợ.