Hix, con nói, mẹ đừng có đùa kiểu này nha?
Diệp Thiên bị mẹ nói hoảng sợ.
Quan hệ của cậu với Đường Tuyết Tuyết, Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng còn ngôi sao điện ảnh Sầm Tĩnh Lan, mặc dù Vu Thanh Nhã cũng biết, nhưng đàn bà có lúc còn chua hơn chanh, thế rất khó có thể giải thích rõ ràng.
- Được rồi, nhìn con bị dọa kia, mẹ chỉ đùa với con thôi.
Lời nói của Tống Vi Lan khiến Diệp Thiên yên tâm, đồng thời cũng có chút bực bội, đây có phải là mẹ mình hay không sao cứ thích trêu chọc mình thế?
- Bà Tống, đây là?
Bên Diệp Thiên vui vẻ còn chưa dứt, sau khi Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng đến, Lý Siêu Nhiên đã dẫn đám đệ tử qua đây.
Mấy người đằng sau ông đều biết thân phận của Tống Vi Lan, nên cũng muốn đến làm quen với người đứng đầu vương quốc Tống Thị ở hải ngoại, để sau này tiện bề phát triển trên thị trường Âu Mĩ.
Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên qua chào Tống Vi Lan, 2 người Văn Loan Hùng mới để ý đến 2 mẹ con Diệp Thiên, có thể khiến cho người giầu nhất người Hoa này qua đây, thân phận cha mẹ Diệp Thiên quả không đơn giản.
- Lý tiên sinh, đây là con trai tôi, Diệp Thiên, gọi chú đi.
Tống Vi Lan kéo Diệp Thiên qua, mặc dù biết con trai không có quan hệ gì với giới thương Nhiên, nhưng có thể kết giao với đứng đầu giới thương Nhiên người Hoa như thế này cũng rất có lợicho cậu.
- Chú Lý, chào.
Diệp Thiên lễ phép gọi 1 tiếng chú, cảm thấy cực kỳ thiệt thòi, ở cùng với mẹ, vai vế của mình bỗng nhiên giảm xuống bao nhiêu, phải biết rằng, Đường Văn Viễn còn lớn tuổi hơn Lý Siêu Nhiên vài tuổi mà Diệp Thiên cũng chỉ gọi là lão Đường.
- Được… được, tuổi trẻ có triển vọng, bà Tống này, bà có người kế nghiệp rồi đấy!
Lý Siêu Nhiên cười cười với Diệp Thiên, thế nhưng trong lòng cũng không quan tâm đến chuyện ấy, dù sao hắn cũng có quan hệ rất tốt với anh trai Tống Vi Lan nên tiểu bối như Diệp Thiên cũng không lọt vào con mắt của hắn.
Hơn nữa dáng người Diệp Thiên tuy rằng mặt mày khôi ngô, nhưng vẻ mặt bệnh tật cũng khiến cho Lý Siêu Nhiên không coi trọng cậu, người yếu ớt thì có thể làm nên trò trống gì được chứ.
- Đương nhiên, đứa trẻ Diệp Thiên này cũng không tệ đâu…
Không giống với những người mẹ khác, Tống Vi Lan trực tiếp khen ngợi con trai mình chẳng có chút khiêm tốn nào, nét mặt cũng lộ vẻ rất tự hào.
- Hix, đây gọi là chuyện gì chứ?
Diệp Thiên đứng nghe ở 1 bên xẩu hổ.
Có đến 10% ánh mắt ở hội trường là tập trung vào góc này khiến cho Diệp Thiên cảm thấy không thoải mái.
- Tống tiên sinh đến rồi.
Chính vào lúc này, phía sau vang lên 1 tiếng chào đón lập tức lôi kéo sự chú ý của mọi người, Diệp Thiên mới nhìn, hóa ra chính là kẻ thù của mình, không khỏi bĩu môi.
Tống Chi Kiện mặc dù có rất nhiều tiền, nhưng chỉ mới đến Hồng Kông hơn 20 năm, có thể coi như là đại gia mới, thế nhưng thế lực trong nước của hắn ta vẫn có tác dụng rất lớn, dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi.
- Chú Chi Kiện, số lần chú xuất hiện cùng em gái cũng chẳng được mấy lần đấy.
Lý Siêu Nhiên quay người lại tiếp đón, cùng Tống Chi Kiện bắt tay, 2 người cũng coi như là bạn bè tốt, lúc Tống Chi Kiện mới gây dựng sự nghiệp hắn đã từng trợ giúp rất nhiều.
- Em gái, em cũng đến à?
Tống Chi Kiện nghe vậy sửng sốt 1 chút, lúc nhìn mới nhìn thấy Tống vi Lan đứng cùng chỗ với Diệp Đông Bình, sắc mặt không khỏi đanh lại. Năm đó hắn cũng cật lực phản đối em gái mình kết giao với Diệp Đông Bình.
- Anh cả, chào!
Tống Vi Lan lạnh lùng chào lại, ngữ khí có chút bất hòa, mặc dù là anh em ruột, nhưng bà cũng không qua lại nhiều với Tống Chi kiện, quan hệ cũng không thân thiết như người ngoài nghĩ.
Còn về Diệp Đông Bình, căn bản là không có phản ứng gì với Tống Chi Kiên.
Ông và con trai giống nhau, căn bản là không có thiện cảm với người nhà họ Tống, ngoài Tống Hạo Thiên mình không thể không cúi cúi đầu , còn lại Diệp Đông Bình đều không đếm xỉa tới ai.
- Em gái, em đến Hồng Kông sao không nói với anh 1 tiếng?
Tống Chi Kiện mặc dù trách cứ em gái, nhưng lại bất mãn nhìn về phía Diệp Đông Bình.
- Có gì đáng nói chứ? 2 người nhà người ta đi du lịch cũng phải báo cho ông hay sao?
Giọng nói uể oải của Diệp Thiên vang lên trong hội trường nghe có chút chói tai.
- Câu… cậu cũng đến đây ư?
Nghe thấy giọng Diệp Thiên, Tống Chi Kiện bất giác lùi lại phía sau 1 bước, nhà mình không ít lần phải thẹn trước mặt hắn,trong lòng Tống Chi Kiên vẫn còn khiếp sợ Diệp Thiên.
- Thanh niên này, không biết lễ phép hay sao?
Mọi người vừa mới biết được quan hệ 2 mẹ con Diệp Thiên và Tống Vi Lan, nhìn về phía Diệp Thiên không khỏi quái lạ, chưa thấy đứa cháu ngoại nào nói chuyện với bác như vậy?
Những người ở đây lúc này, căn bản là đã trên 50 tuổi, bọn họ rất coi trọng lễ phép truyền thống, cho nên câu nói kia của Diệp Thiên đã phá hỏng ấn tượng của họ đối với Diệp Thiên.
- Diệp Thiên, đừng có thất lễ như vậy!
Diệp Đông Bình nhìn thấy sắc mặt mọi người bên ngoài thay đổi, răn dạy con trai 1 câu, xoay mặt nhìn về phía Tống Chi Kiện, nói đều đều:
- Tôi và vợ đến Hồng Kông du lịch, ở nhà con trai, không quấy rầy đến ông!
Diệp Đông bình nói ra lời này khiến những người xung quanh bớt cảm giác chói tai đi, cảm thấy thái độ 2 cha con này hình như đang có mâu thuẫn với Tống Chi Kiện.
Có vài người đầu óc nhanh nhạy lập tức nhớ đến bài báo xin lỗi đăng trên báo Hồng Kông trước kia, trên đó nói hình như là nhà họ Diệp.
Như vậy, ác cảm của mọi người đối với Diệp Thiên cũng giảm đi chút ít, 2 nhà thân thích không có qua lại với nhau, mâu thuẫn giữa 2 nhà cũng không phải chuyện gì khó hiều.
- Ha ha, Diệp Thiên, vừa đúng lúc ta cũng có chuyện muốn hỏi cháu, chúng ta nói chuyện 1 lát đi?
Nhìn thấy không khí trong hội trường có phần kỳ lạ, Đường Văn Viễn cười giảng hòa, ông biết mâu thuẫn giữa hai nhà Diệp Tống, dựa vào tính khí Diệp Thiên nếu mà chọc giận cậu ta, Tống Chi Kiện không có nước đầu thai nữa ấy chứ.
Thế nhưng lời nói của Đường Văn Viễn vẫn khiến cho những người ở đây cảm thấy mơ hồ, địa vị của Đường lão gia ở Hồng Kông này không phải thấp, cũng hơn tuổi mấy người Lý Siêu Nhiên, thế mà ngữ khí nói chuyện với Diệp Thiên lại có phần cung kính thế chứ?
Cũng chỉ có mấy người Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng hiểu được, người thiếu niên sắc mặt tái nhợt này tuyệt đối không phải dựa hơi cha mẹ đại gia, bọn họ biết rõ chỗ đáng sợ của Diệp Thiên.
- Được, Đường lão gia, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.
Diệp Thiên gật gật đầu, nếu không phải có tay mẹ giữ lại, cậu đã sớm tìm cơ hội trốn rồi, mình không phải là quốc bảo gấu trúc gì, dựa vào cái gì mà đứng đây cho bao nhiêu người xem chứ?
- Đúng rồi, Chi Kiện lão đệ, tôi cũng có chuyện muốn hỏi cậu.
Lý Siêu Nhiên nhận thấy quan hệ giữa Tống Chi Kiện và Diệp Thiên không ổn, lập tức kéo Tống Chi Kiên về phía bên mình.
Thế nhưng lúc mấy người chuẩn bị giải tán, lại có 2 người đi tới bên này, đi trước đầu là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay Tả Gia Tuấn.
- Diệp Thiên, ấy, Lý Sinh, Chi Kiện huynh, mọi người sao lại đều ở đây hết thế này? Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Tả Gia Tuấn vừa mới bàn chuyện bữa tiệc hôm nay với người dẫn chương trình, bây giờ vốn qua đây để chuẩn bị giới thiệu người cùng nghề cho 2 huynh đệ, đi tới gần mới phát hiện ra đại bộ phận các hào phú người Hoa trên thế giới hình như đều tập trung ở góc này hết.
- Sao, Tả đại sư, ông cũng quen biết Diệp Thiên à?
Trong lòng Lý Siêu Nhiên cực kỳ kinh ngạc, bất kể là nhìn tuổi hay là thân phận, Diệp Thiên hình như đều không có quan hệ gì với Tả Gia Tuấn.
- Diệp Thiên là tiểu sư đệ của tôi, chúng tôi là đồng môn.
Tả Gia Tuấn tiện mồm nói ra, quan hệ này có gì mà không được, hơn nữa ở Hồng Kông này rất nhiều người cũng biết.
Đương nhiên, những người như Lý Siêu Nhiên lại không biết, bọn họ mỗi này đều bận việc kinh doanh tất nhiên cũng không nghe người khác bàn tán những chuyện thế này.
- Huynh đệ ư?
Những người không biết trong đầu hiện ra 1 dấu chấm hỏi, bây giờ là thời đại nào rồi, mà còn có chuyện bái sư?
Hơn nữa thân phận Tả Gia Tuấn là thầy tướng phong thủy, những người trẻ khó mà trách được bọn họ không hiểu được thuậtt bói thuật phong thủy là thế nào?
- Anh Lý này, để bọn họ nói chuyện đi, chúng ta qua bên đó trò chuyện.
Nhìn thấy Lý Siêu Nhiên còn có điều muốn hỏi, Tống Chi Kiện vội vàng kéo hắn đi, tên tiểu tử Diệp Thiên cũng không phải là hiền, hơn nữa thủ đoạn lại vô cùng quỷ dị, cha mình đã từng cảnh cáo là không được trêu chọc đến nó.
- Ờ, được, được…
Lý Siêu Nhiên bị Tống Chi Kiện kéo đi, lập tức tính lại, đúng là hôm nay mình hơi tò mò quá.
Lý Siêu Nhiên rời đi, dẫn theo 1 đám người, hơn nữa Tả đại sư nói chuyện cùng tiểu sư đệ, mấy người Văn Loan Hùng và Hoa Thắng cũng nói lời cáo từ, 1 góc vốn đang náo nhiệt bỗng dưng yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng cảnh xảy ra vừa rồi cũng khiến rất nhiều người để ý đến Diệp Thiên, dựa vào khí cảm ứng, Diệp Thiên cũng tự cảm nhận được những ánh mắt dò xét kia.
- Tôi nói tiểu tử cậu đến đâu cũng là trung tâm hết.
Tả Gia Tuấn cười nói với Diệp Thiên 1 câu, sau đó quay đầu, nói:
- Để tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là đệ tử của Nam Hoài Cần tiên sinh – Đào Sơn Dịch, cũng là môn đồ chân truyền của Nam tiên sinh.
Mời 1 người hơn 40 tuổi ở phía sau bước lên, Tả Gia Tuấn tiếp tục giới thiệu nói:
- Tiểu Đào, vị này là đại sư huynh của tôi, tên hiệu là Nguyên Dương, còn đây là tiểu sư đệ của tôi, cậu gọi là Diệp Thiên là được rồi!
- Kính chào Nguyên Dương chân nhân, kính chào tiểu sư thúc Diệp Thiên.
Người trung niên bước lên trước 1 bước, cúi người hành lễ với Cẩu Tâm Gia và Diệp Thiên, mặc dù Diệp Thiên rõ ràng trẻ hơn, nhưng thân phận thế nào chứ, hắn ta cũng không dám thất lễ.
Hơn nữa hắn phát hiện, mặc dù sắc mặt Diệp Thiên trắng bệnh, trong người hình như không còn chút nguyên khí nào, nhưng mình vẫn cảm thấy 1 cảm giác cực kỳ nguy hiểm, lúc này lại cúi thấp thêm vài phần.
- Không phải khách khí đâu, không ngờ cách nửa thế kỷ rồi lại còn gặp được đệ tử của cố nhân.
Tay phải Cẩu Tâm Gia đỡ Đào Sơn Dịch, hỏi:
- Sư phụ cậu có khỏe không?
- Nguyên Dương chân nhân có quen biết sư phụ tôi ư?
Đào Sơn Dịch chỉ cảm thấy 2 bàn tay mạnh mẽ nâng mình lên, thân không tự chủ được đứng thẳng lên, cảm thấy không khỏi kinh hãi.