Từ ngoài cửa chính nguy nga tráng lệ có 2 người đang bước vào, đúng là cha mẹ Diệp Thiên rồi, chỉ có điều bọn họ trang điểm ăn mặc khác ngày trước rất nhiều.
Tống Vi Lan mặc 1 bộ váy dạ hội màu đen, trên cổ đeo 1 chuỗi kim cương màu đỏ, cổ tay tráicủa bà thì đeo chiếc vòng tay xanh Đế Vương mà diệp Thiên tặng, cử chỉ vô cùng quý phái sang trọng.
Còn Diệp Đông Bình thì mặc 1 bộ comple vừa khít, bên trong mặc áo sơ mi trăng toát, còn thắt 1 cái nơ tinh tế, cặp mắt kính vàng trên sống mũi, nhìn cực kỳ nho nhã.
Diệp Thiên lớn thế này mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy cha mình ăn mặc đàng hoàng như vậy, lúc mình đính hôn, cha cũng mặc bộ tây phục những lại xộc xệch, cà vạt thì thắt xiêu thắt vẹo.
Sau lưng hai người còn có cả Anna nữa, thế nhưng cô gái này hình như lúc nào cũng mặc đồ bó, kể cả tham dự buổi tiệc như hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Hai người đó là ai? Sao chưa gặp bao giờ nhỉ?
- Người đàn ông đó nhìn rất lạ, còn người phụ nữa kia hình như gặp ở đâu rồi?
- Chắc là người nước ngoài đến? Có thể là con cháu nhà nào đó?
Chỗ ghế bên cạnh Diệp Thiên, có 1 vài tiếng bàn luận vọng lại, người có thể tham dự buổi hôm nay không ai không phải là các bậc đại gia ở Hồng Kông, bọn họ đa số là quen biết nhau rồi, trơ mắt nhìn vợ chồng Diệp Đông Bình, nhưng cũng không có mấy người biết.
Thế nhưng rất nhiều con cháu bậc đại gia ở Hồng Kông từ sớm đã phải ra nước ngoài sinh sống, thỉnh thoảng cũng gặp vài người lạ, lúc này bọn họ liền cho rằng vợ chồng Diệp Đông Bình là con cháu của gia tộc nào đó.
Chu Khiếu Thiên ngồi bên cạnh Diệp Thien cũng nhìn thấy Diệp Đông Bình, cậu cho rằng Diệp Thiên không để ý tới, vội vàng huých tay Diệp Thiên, nói:
- Sư phụ, vợ chồng chú Diệp cũng đến kia!
Do tuổi Chu Khiếu Thiên cũng xấp xỉ tuổi Diệp Thiên, cho nên xưng hô với người nhà Diệp Thiên cũng rất lung tung, cậu gọi Diệp Thiên là sư phụ, nhưng lại gọi Diệp Đông Bình là chú. Còn về Diệp Thiên, thì gọi mẹ Chu Khiếu Thiên là dì, tóm lại khiến cho người ngoài nghe không hiểu gì cả.
- Cha mình không có cơ hội này đâu, là ai mời mẹ mình nhỉ?
Diệp Thiên đứng dậy, đúng lúc đang chuẩn bị ra đón thì có 1 dám người đi trước cậu.
Người đi đằng trước nhất kia dáng người không cao lắm, trán rộng, chính là 1 trong những đại gia người hoa giàu nhất Lý Siêu Nhiên, đi sau hắn là 5 trùm đại gia người hoa.
- Bà Tống, thật vui vì bà đã đến tham dự buổi tiệc hôm nay, nhiệt liệt chào mừng!
Lúc Lý Siêu Nhiên đứng cách 3, 4 mét, tay phải giơ ra, sau khi bắt tay Tống Vi Lan, nhìn về phía Diệp Đông Bình, có chút chần chừ nói:
- Bà Tống, vị này là?
Phàm là bậc giàu có người hoa đầu tư ở Bắc Mĩ hay châu Âu rất ít người không biết đến chủ tịch hội đồng quản trị Tống Thị, nhưng bọn họ cũng biết hơn 20 năm qua Tống vi Lan vẫn độc thân, hình như chưa từng lập gia đình.
Cho nên người có trình độ như Lý Siêu Nhiên cũng khỏi nghi ngờ, bởi vì cánh tay trái của Tống Vi Lan có cánh tay phải của người đàn ông đó vòng vào, quan hệ hai người thật sự không phải là bình thường.
- Lý tiên sinh, đây là ông xã tôi Diệp Đông Bình, chúng tôi kết hôn từ rất lâu rồi!
Tống Vi Lan cười nhẹ nhàng, nói:
- Lý tiên sinh chắc không chỉ chào mừng mỗi tôi thôi chứ?
- Đâu có, đâu có, 2 vợ chồng cùng đến, Lý mỗ có cầu cũng không được ấy chứ.
Lý Siêu Nhiên rốt cuộc cũng là người từng trải, đối với người khác không có nhiều hứng thú, lập tức cười ha ha, nói:
- Bà Tống, nếu không phải nghe Đường tiên sinh nói, tôi thật không biết bà cũng đến Hồng Kông, đây đúng là coi thường bạn bè quá đấy? Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Tập đoàn của Lý Siêu Nhiên ở những năm 80 đầu tư nhiều hạng mục ở nước ngoài, cũng nhiều lần hợp tác với Tống Vi Lan, cũng coi như là quen biết đã lâu, lần này tới tham dự tiệc rượu cũng chính là do hắn ta mời.
- Lần này tôi cùng nhà tôi đến Hồng Kông là vì chuyện riêng nên không quấy rầy đến Lý tiên sinh, hôm khác tôi sẽ uống 1 ly tạ tội với Lý tiên sinh.
Tống Vi Lan mỉm cười xinh đẹp, bỏ câu hỏi tội của Lý Siêu Nhiên sang 1 bên, rồi chào người bạn quen biết Đường Văn Viễn.
- Mẹ mình đúng là lợi hại, đối với người đứng đầu giới kinh doanh người Hoa mà còn có thể nói đùa như thế.
Biểu hiện của Tống Vi Lan khiến cho Diệp Thiên biết thêm 1 mặt nữa về mẹ mình, thế nhưng mắt nhìn thấy cha mẹ bị nhiều người vây quanh như vậy, cậu cũng không tiếp tục bước về trước nữa mà ngồi lại ghế sô pha.
- Cặp vợ chồng này là ai thế? Lý tiên sinh cũng qua đó đón tiếp.
- Đúng vậy, nhìn dáng người, chắc không thua kém Lý tiên sinh đâu, thế… thế nhưng ở Hồng Kông chưa nghe qua có người nào như vậy.
Mấy người ngồi bên cạnh Diệp Thiên thấy cảnh như vậy, đều nhỏ giọng bàn luận.
Bọn họ mặc dù cũng là người có mặt mũi trong giới thương nhân ở Hồng Kồng, thế nhưng vẫn thua kém hơn Lý Siêu Nhiên 1 chút, nhìn thấy những bậc hào phú khách khí với đôi vợ chồng này như vậy, bọn họ bắt đầu suy đoán.
- Bà Tống, dự án ở Australia đó, bà thấy thế nào?
Lý Siêu Nhiên là 1 người cuồng công việc, sau khi hàn huyên vài câu cùng Tống Vi Lan, liền chuyển đề tài sang vấn đề kinh doanh, kỳ thực những buổi tiệc rượu thế này, chính là nơi tốt nhất để bàn chuyện kinh doanh.
- Lý tiên sinh, tôi gần đây quyết định rút khỏi tập đoàn rồi, những chuyện thế này ông nói chuyện với nhân viên cấp dưới đi, chúng ta hôm nay không bàn chuyện kinh doanh.
Tống Vi Lan cười cười, ánh mắt đột nhiên xem xét, bỗng nhiên mắt sáng bừng lên, nói:
- Lý tiên sinh, tôi xin thất lễ.
- Cái… cái này…
Lý Siêu Nhiên ngẩn tò te nhìn Tống Vi Lan kéo Diệp Đông Bình hướng vào 1 góc của hội trường.
- A, đi đến chỗ chúng ta đấy.
Những người ngồi bên cạnh bàn Diệp Thiên đều ngồi ngay ngắn lại, cũng không ngờ Tống Vi Lan đi đến bàn bên cạnh bọn họ, đến trước bàn Diệp Thiên.
- Ba, 2 người đến đây làm gì?
Diệp Thiên cười mếu đứng dậy, vậu vốn định lặng lẽ tham dự buổi tiệc rượu này, kết giao vài người trong kỳ môn là được rồi, nhưng như thế này, cậu có không muốn làm trung tâm cũng không được nữa rồi.
- Không liên quan đến ba, là mẹ con muốn đến.
Diệp Đông Bình thả lỏng tay, ông và con trai giống nhau, đều không thích tham dự những buổi tiệc như thế này.
- Mẹ đến xem thương thế của con đã đỡ hơn chưa?
Tống Vi Lan trước tiên là chào Cẩu Tâm Gia, sau đó thả lỏng cánh tay chồng mìn ra, nói:
- Thân thể con không được khỏe ở nhà tĩnh dưỡng đi, đến đây làm gì?
Kỳ thực Tống vi Lan định từ chối tham dự bữa tiệc này, thế nhưng nghe Liễu Định Định nói Diệp Thiên cũng đến nên mới quyết định tham gia, nhìn sắc mặt bệnh tật của con trai, Tống Vi Lan có chút đau lòng.
- Nhị sư huynh nói lần này có người trong kỳ môn đến, con đến để kết giao 1 chút.
Diệp Thiên không muốn nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Anna đằng sau 2 người, hỏi:
- Anna, thời gian này cô có làm theo phương pháp hít vào thở ra của tôi bảo hay không?
Lúc ở kinh thành, Diệp Thiên dạy cho Anna 1 vài phương pháp thở ra, thông qua phương pháp tập luyện này có thể cải thiện tình trạng sức khỏe dần dần, hóa giải thương thế trong cơ thể.
Anna vô cùng kính cẩn đáp:
- Thiếu gia, mỗi sáng ôi đều tập luyện, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi!
Sức đề kháng người phương Tây khá tốt, nhưng sức chịu đựng lại kém người phương Đông hơn 1 chút nhưng thời gian mấy tháng Anna luyện phương pháp mà Diệp Thiên dạy cho cảm thấy sức chịu đựng tốt hơn trước kia rất nhiều.
Diều này khiến cho Anna thực sự cảm thấy Diệp Thiên rất mạnh, mấy lần muốn bái Diệp Thiên làm sư phụ, chỉ có điều đều bị Diệp Thiên lấy đủ các lý do từ chối.
- Ừ, sau này cần tăng cường luyện tập mới có lợi cho cô.
Diệp Thiên gật gật đầu, lúc đang chuẩn bị mời cha mẹ ngồi xuống, Đường Văn Viễn dẫn theo cháu gái đi tới, khi ông ta nhìn thấy sắc mặt Diệp Thiên, cũng không khỏi kinh hãi, mở miệng nói:
- Diệp Thiên, sắc mặt của cậu sao khó coi thế này?
- Đúng thế? Anh Diệp Thiên, anh mắc bệnh sao?
Sắc mặt trắng bệch của Diệp Thiên ngay cả Đường Tuyết Tuyết cũng nhận thấy, vội vàng chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, nắm lấy 1 cánh tay cậu.
- Không sao đâu, Tuyết Tuyết, chỉ là mấy ngày nay anh thấy không thoải mái thôi.
Diệp Thiên biết Đường Tuyết Tuyết đơn giản, mình cũng coi bé như là em gái, lập tức giải thích vài câu, thế nhưng sắc mặt Tống Vi Lan có chút kỳ quái, bà không biết con trai mình từ lúc nào lại thân thiết với cháu gái nhà họ Đường thế?
- Hix, trước kia Tuyết Tuyết bị bệnh, con có trị bệnh giúp em ấy.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của mẹ, Diệp Thiên đàng miễn cưỡng giải thích 1 câu, nếu không đến tai Vu Thanh Nhã, cậu cũng không giải thích được.
- Chào Diệp Tiên sinh, ngài đến Hồng Kông sao không nói với tôi 1 tiếng?
Diệp Thiên đang nói chuyện cùng mẹ, bên tai vang lên tiếng chào, đúng là Văn Loan Hùng cùng Hoa Thắng, vừa rồi ánh mắt bọn họ bị vợ chồng Tống Vi Lan hấp dẫn, tiện đó nhìn qua bên này thấy Diệp Thiên.
- Văn Sinh, ông chủ Hoa, lần này đến đây là việc riêng, sợ làm phiền đến 2 vị.
Diệp Thiên buông 2 cô gái ở 2 cánh tay ra, bắt tay cùng Văn Loan Hùng là Hoa Thắng, chuyện xảy ra ở Đài Loan lần trước, Hoa Thắng cũng tốn 1 chút khí lực, tính ra Diệp Thiên vẫn còn nợ lần đó.
- Nói gì thế, sao có thể bị Diệp tiên sinh quấy rầy được, đó là vinh dự của chúng tôi.
Hoa Thắng cười sang sảng nói:
- kỹ thuật biểu diễn của Sầm tiểu thư cực kỳ tốt, công ty chúng tôi dang muốn mời cô ấy diễn xuất trong 1 bộ phim, Diệp tiên sinh nếu có thời gian, có thể thông báo đến cô ấy.
Tin Diệp Thiên hạ sát hơn 10 lính đánh thuê ở Đài Loan, Hoa Thắng là người rõ nhất, đối với những người tâm địa độc ác lại có gia thế như vậy, hắn cũng không dám chậm trễ, nói những lời tốt với Diệp Thiên.
Bất kể là ở trong nước hay là ở Hồng Kông, đại gia luôn muốn bao các minh tinh, cách tốt nhất là ngoài tặng xe tặng nhà, thì chu cấp tiền nong cho nàng, Hoa Thắng muốn Diệp Thiên thông báo cho Sầm Tĩnh Lan nhận vai diễn chính là muốn lấy lòng Diệp Thiên.
- Ông chủ Hoa, hay là ông thông báo đi, tôi lâu rồi không gặp cô ấy.
Diệp Thiên thế nào cũng không hiểu ý Hoa Thắng, chỉ có điều cậu thực sự không có qua lại với Sầm Tĩnh Lan, chẳng qua là vào mấy dịp lễ tết nhận được điện thoại của cô ta mà thôi.
- Con trai, cô Sầm tiểu thư đó là ai? Mẹ không cảm thấy con rất có duyên với phụ nữ đấy,
Tống Vi Lan nhỏ giọng nói bên tai Diệp Thiên.