Thiên Tài Tướng Sư

Chương 561: Trọng thương




Sau khi trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí ổn định, 1 làn khí ngút trời nổi lên, rồi lan ra xung quanh bao phủ toàn căn biệt thự của Diệp Thiên.

Mà lúc tia Đông lai tử khí đó nhập vào cột phong thủy thì từ trường trên trái đất này đều bị biến đổi, động vật ở khắp nơi hoảng loạn, mặc dù xảy ra cực nhanh nhưng vẫn khiến cho 1 vài người phải để ý đến.

Mặt khác nhìn từ vệ tinh hình như không thấy tung tích ngôi biệt thự của Diệp Thiên trong trận pháp Cửu Tinh Tụ Hồn nữa, từ vệ tinh vận hành ở quỹ đạo trái đất kia cũng không có cạc nào thu được hình ảnh trong căn biệt thự nữa.

1 nơi sâu trong núi Thanh Thành, có 1 đạo sĩ dậy sớm ngẩng đầu nhìn trời, thật lâu sau mới trầm ngâm nói:

- Trời sinh sát khí, vật đổi sao rơi, đây…đây là do người làm sao?

Trong 1 hang động ở giữa 1 khu rừng nguyên sinh ở Thái Lan, có 1 người đàn ông cao đến 2 mét đang nằm trên mặt đất, trên người hắn có đầy loài côn trùng màu sắc sặc sỡ đang bò lổm ngổm.

Đúng lúc tia sáng đầu tiên của mặt trời ló lên, những con côn trùng độc này đột nhiên nổi loạn, chúng như là đang sợ cái gì, lần lượt chui vào trong miệng mũi tai người đàn ông đó.

1 ông lão dáng người khô gầy, miệng liên tiếp hô to thần chú, đồng thời tay phải rung 1 quả chuông, phải 1 lúc lâu sau mới làm cho bọn côn trùng bình tĩnh lại.

- Cái gì đã ảnh hưởng đến năng lượng từ trường thế? Suýt chút nữa thì sôi hỏng bỏng không rồi.

Sắc mặt ông lão đó nhìn về hướng đông trầm ngâm, 3 năm trước, ông cũng từng gặp qua cảnh tượng như vậy 1 lần, thế nhưng ảnh hưởng ít hơn lần này.

Tây Tạng là 1 nơi có điều kiện tự nhiên vô cùng khắc nghiệt, ở 1 cái miếu nhỏ, trong miếu đó có 1 nhà sư Lạt Ma trên mặt đầy những nếp nhăn li ti nhìn không rõ là bao nhiêu tuổi cũng cảm nhận được, mở to 2 mắt ra.

Ở Vatican, tại 1 nhà thờ lớn nơi tập trung quyền lực tín ngưỡng thế giới, trong lòng Giáo hoàng ngoài 50 tuổi đột nhiên cảm thấy hỗn loạn, nhưng cũng không có cách nào biết được là chuyện gì đang xảy ra.

Những con thú dữ và các loại thú biến dị mà con người chưa biết đến ơt khắp các vùng núi sâu sông lớn trên thế giới này cũng đều cảm nhận được nguyên khí trời đất đang biến đổi, chúng cũng đang suy nghĩ về chỗ linh khí mới sản sinh ra kia.

Điểm khác thường này xảy ra tất cả mọi ngóc ngách trên thế giới này, mặc dù thời gian xảy ra rất ngắn nhưng đã kinh động đến những người giống như Diệp Thiên.

Mà ở nơi xảy ra chuyện này, căn biệt thự của Diệp Thiên, lại trở nên yên tĩnh hơn, từ ngoài nhìn vào giống như mới được tu sửa thành khu nhà cao cấp, đứng ở lưng chừng núi có thể nhìn thấy được.

Nhưng còn toàn bộ lưng chừng núi vẫn xảy ra biến đổi, linh khí tràn ngập trong núi mấy ngày trước đột nhiên loãng hơn, hình như còn loãng hơn chỗ cột phong thủy được tu sửa đó.

Điều này khiến cho mấy nhà đại gia sáng dậy sớm luyện công cảm thấy kỳ quái, mấy ngày trước hô hấp bầu khí quyển cảm thấy khoan khoái dễ chịu bây giờ hình như không cảm thấy thế nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Thành công rồi sao?

Cẩu Tâm Gia đang vận lộn với thương thế cùng liếc mắt nhìn Tả Gia Tuấn 1 cái, không hẹn mà cùng hô lên, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng.

Đáp án đã rõ rồi, vì quanh thân thể bọn họ nơi đâu cũng ngập tràn nguyên khí dầy đặc của đất trời.

Hút 1 dòng linh khí vào trong người, lồng ngực khi nãy do bị nguyên khí phản lại nên bị thương hình như đã đỡ đi vài phần, tinh thần cũng hưng phấn hơn.

Há to miệng ra, sau khi tham hít thêm mấy ngụm linh khí nữa, sắc mặt Cẩu Tâm Gia lộ vẻ mãn nguyện, về chất lượng và số lượng nguyên khí của trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí này ít nhất cũng hơn gấp 10 lần trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên ở Bắc Kinh kia.

Hơn nữa chỗ linh khí thuần khiết đó đều được thu từ nơi biển cả xa xôi, hoàn toàn không sợ 1 ngày nó sẽ biến mất, chỉ cần trái đất vẫn còn tồn tại thì trận pháp này sẽ không bị phá vỡ, chỗ linh khí này bọn họ có thể sử dụng mãi mãi.

- Gia Tuấn, tiểu sư đệ thế nào rồi?

Đứng tại chỗ 1 lát để khôi phục thương thế, qua khoảng 2, 3 phút, Cẩu Tâm Gia bỗng nhiên nhớ đến Diệp Thiên.

Phải biểt rằng, dựa vào tu luyện của Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn thì lúc chuyển hóa khơi thông 2 trận pháp đều bị thương cả.

Mà Diệp Thiên hành sự trái ý trời, dùng bí quyết tranh đấu với ý trời, dẫn tia Đông lai tử khí đến để mở trận pháp, hành động nghịch thiên bị cắn lại, thì đúng là sợ càng thêm sợ.

Nghe thấy Cẩu Tâm Gia nhắc đến Diệp Thiên, sắc mặt Tả Gia Tuấn thay đổi, nhìn về phía cột phong thủy, nói:

- Đại sư huynh, tiểu đệ nếu như không sao chắc đã qua đây rồi, bây giờ vẫn chưa thấy đâu, sợ là đã xảy ra chuyện gì.

Cẩu Tâm Gia nóng lòng, cũng mặc kệ đang khôi phục thương thế, mở miệng nói:

- Mau lên, mau gọi điện thoại cho Khiếu Thiên, để nó đến đón tiểu sư đệ!

- Ở… ở đây chẳng có chút sóng nào sao?

Sau khi lấy di động ra, Tả Gia Tuấn tức giận suýt chút nữa ném luôn điện thoại xuống sàn, chạy ra bên ngoài:

- Đại sư huynh, huynh nghỉ ngơi 1 chút đi, đệ đi đón tiểu sư đệ qua đây!

Công lực Tả Gia Tuấn hơi nông 1 chút, hơn nữa lại trẻ tuổi hơn Cẩu Tâm Gia, nên bị lực cắn lại nhẹ hơn 1 chút, lúc này ngực vẫn hơi đau âm ỷ, nhưng đi đường lái xe cũng không vấn đề gì.

- Khụ khụ, chờ… chờ ta với!

Cẩu Tâm Gia lấy tay vịn ngực, sau khi ho khan vài tiếng, nói:

- Để tôi đi cùng cậu, Ma Y Nhất Mạch có thể không có 2 lão già chúng ta nhưng không thể không có sư đệ được.

Kể từ lúc ta quen biết sư đệ tới nay, cậu ấy đã liên tiếp thể hiện bản lĩnh, đã thuyết phục được Cẩu Tâm Gia ta. Cho dù là sư phụ Lý Thiện Nguyên năm đó, cũng chưa từng thấy công pháp như vậy.

Kỳ thực trong lòng Cẩu Tâm Gia cũng hiểu rõ, Diệp Thiên nhất định là đã gặp được cơ duyên nào, chỉ có điều Diệp Thiên không nói, ông cũng không tiện hỏi, trên thế giới này ai mà không có bí mật của riêng mình chứ?

Xe nhanh chóng chạy khỏi biệt thự, tiếng còi xe không ngừng vang lên trên đường núi, khiến cho các bậc đại gia đều ngó mắt ra coi.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy biển số của Tả Gia Tuấn, trong lòng những đại gia đó cũng đoán ra được chuyện gì khiến Tả Gia Tuấn lái xe bạt mạng như 1 thanh niên vậy.

- Tả đại sư, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc xe đến chỗ còn cách cột phong thủy hơn 500 mét thì bị cản lại, 1 viên cảnh sát cấp cao sau khi nhìn thấy Tả Gia Tuấn thì vội vàng bước qua.

Viên cảnh sát cấp cao này được sự ủy thác của Tả Gia Tuấn, dẫn theo 1 đội sĩ quan cảnh sát canh gác nghiêm mật xung quanh cột phong thủy phạm vi 1 cây số.

Tuy rằng nguyên khí hỗn loạn lúc ban đầu không thể khiến mấy người này chú ý nhưng sau khi anh sáng vàng vọt lên khi kết hợp trận pháp Cửu Tinh Tụ Khí với trận pháp Tam Cực thì kinh động đến bọn họ.

- Không sao đâu, là 1 vài hiện tưởng xảy ra khi bố trí phong thủy thôi mà, các cậu không phải lo lắng đâu.

Tả Gia Tuấn buông cửa kính xe, cười nói:

- Sĩ quan Lưu, hôm nay phiền các cậu rồi, để hôm nào tôi mời các cậu uống trà!

Tả Gia Tuấn thuận miệng nói vài câu cho có lệ, bảo bọn họ bỏ lan can cảnh giới ra, mấy tên cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ mặc dù hết lòng tin theo phong thủy, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn thần kỳ như vậy.

Dừng xe trước quảng trường cột phong thủy, Tả gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia xuống xe, trên quảng trướng phong thủy rộng như vậy chỉ có 1 cột phong thủy cao đến 30 mét đứng sừng sững ở đó, xung quanh không thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu cả.

Cột phong thủy trong mắt của 2 người hình như có 1 chút gì đó không giống với mấy ngày trước, những nét điêu khắc trên cột phong thủy này hình như sống động hơn vài phần, từng tia linh khí của trận pháp Tam Cấp không ngừng chạy trên đó.

Thế nhưng lúc này 2 người cũng không xem xét tỉ mỉ, không thấy bóng dáng Diệp Thiên đâu khiến cho bọn họ có cảm giác không ổn trong lòng.

Phải biết rằng, lúc dòng Đông lai tử khí đó nhập vào, cho dù là tu luyện của Cẩu Tâm Gia hay Tả Gia Tuấn cũng sinh ra 1 cảm giác không còn sức lực, huống chi Diệp Thiên đứng ở trong đó?

- Tiểu sư đệ, cậu ở đâu thế?

- Diệp Thiên, cậu ở đâu, trả lời đi!

Giọng Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn vang lên, thế nhưng không gian yên tĩnh nơi này, ngoài tiếng gọi của 2 người thì không hề thấy tiếng Diệp Thiên đáp lại.

- Đại sư huynh, ở đây có vết máu!

Tả Gia Tuấn bắt đầu tìm kiếm ở nơi Diệp Thiên đứng lúc đầu, rất nhanh chóng đã phát hiện ra vết máu trên mặt đất.

- Tìm được rồi, tiểu sư đệ, cậu… cậu thế nào rồi?

Từ vết máu là Diệp Thiên phun ra, 2 người tìm thấy Diệp Thiên đang nằm trong vườn hoa 2 mắt nhắm nghiền sống chết chưa biết thế nào.

- Còn có khí…

Cẩu Tâm Gia giơ ngón tay trước đầu mũi trên khuôn mặt vàng như guấy của Diệp Thiên, vội la lên:

- Mau, bế cậu ấy ra đi, nhanh về thôi!

Người bị nội thương, thường thì biểu hiện sắc mặt là trắng bệch, đó là bị sát khí ăn mòn, sau khi điều trị từ từ sẽ nhanh chóng hồi phục.

Nhưng nếu sắc mặt khô vàng như tờ giấy, thì là bị ngoại lực tấn công nghiêm trọng, hơn nữa do bị chí dương chí cương đả thương lục phủ ngũ tạng, suýt chút nữa là toi đời rồi.

Thành thật mà nói, Diệp Thiên bây giờ mặc dù vẫn còn hơi thở, nhưng là hơi thở yếu ớt, nếu không phải dựa vào công phu tu luyện của cậu, chắc chắn không quá nửa canh giờ nữa thì bất tỉnh nhân sự.

Tả Gia tuấn cẩn thận cõng Diệp Thiên trên lưng, chỉ có điều thân thể ông thấp bé hơn Diệp Thiên, thế nên 2 chân Diệp Thiên vẫn lê trên mặt đất.

- Nhẹ 1 chút, sớm biết thế này thì hôm nay đã để Khiếu Thiên và Định Định ở lại biệt thự rồi!

Cẩu Tâm Gia dặn dò Tả Gia Tuấn, người bị thương ở ngực tối kỵ di chuyển thân thể, tốt nhất là dùng biện pháp khiêng, thế nhưng lúc này bọn họ không lo được nhiều như vậy.

Đặt Diệp Thiên lên trên xe, Tả Gia Tuấn cũng mệt toát mồ hôi, lái xe quay về biệt thự, Tả Gia Tuấn gọi điện thoại cho Chu Khiếu Thiên, thương thế của ông và Cẩu Tâm Gia cũng không nhẹ, chỉ có điều khẩu khí vẫn còn mạnh mà thôi.

Sau khi trở về biệt thự, Tả Gia Tuấn cẩn thận đặt Diệp Thiên xuống, mới đí được mấy bước thì bên tai đã vọng lại 1 tiếng thở dốc.

- Tiểu sư đệ, cậu tỉnh rồi à?

Tả Gia Tuấn mừng rỡ, thả Diệp Thiên xuống, trong biệt thự mấy ngàn mét vuông này linh khí đất trời gần như nguyên chất dầy đặc, vào trong phòng nghỉ ngơi là không sao cả.

- Khụ… khụ khụ, là đệ sơ suất!

Diệp Thiên còn chưa há mồm nói chuyện, đã ho khan vài tiếng, 1 ngụm máu tươi trào ra.

Thế nhưng nhìn thấy ngụm máu tươi này, sắc mặt Cẩu Tâm Gia lại tỏ ra vui mừng.