Chỗ Diệp Thiên để Vô Ngân hấp thu sát khí, hắn chỉ cần quạt khí huyết chống sát khí xâm nhập, hơn nữa ấn pháp trên tay cũng có tác dụng khu trừ đối với sát khí, tương đối mà nói thì có thể thả lỏng một chút.
Chứng kiến vẻ mệt mỏi của hai vị sư huynh, Diệp Thiên vội vàng la lớn:
- Khiếu Thiên, hai người các ngươi lại đây, tiếp nhận la bàn trong tay Đại sư bá đi!
Bởi vì sát khí đều bị áp chế tại phạm vi 10m trong hầm, âm khí tự do ở bên ngoài đã rất ít, đối với Chu Khiếu Thiên cùng Liễu Định Định cũng không tạo thành uy hiếp, cho nên Diệp Thiên muốn cho bọn họ giúp Cẩu Tâm Gia áp chế sát khí.
- Cẩn thận một chút, không được cứ nói một tiếng!
Lúc này Cẩu Tâm Gia đã kiệt lực, cũng không có khiêm nhượng, sau khi nói đơn giản cho hai người sử dụng nhạc cụ của thầy tu - la bàn như thế nào, liền buông lỏng tay ra, khoanh chân ngồi ngay đó.
Còn Tả Gia Tuấn thì nhẹ nhàng hơn nếu so với Đại sư huynh một chút, khí huyết tương đối thịnh vượng, nhìn tình hình còn có thể chống đỡ một lát.
Một giờ đi qua, Cẩu Tâm Gia đứng dậy, đón lấy đồng tiền trong lòng bàn tay của Tả Gia Tuấn, cứ như thế, bốn người phía trên thay phiên nghỉ ngơi, sát khí không ngừng bị suy yếu.
Khi màn đêm buông xuống, Tả Gia Tuấn bảo mấy người ở bên cạnh kéo đèn điện, hơn nữa ở bốn phía đốt lên một đống lửa trại, hỏa là vật Chí Dương, đối với sát khí cũng là có tác dụng khắc chế.
Nhưng sát khí trong hầm này ở ban đêm cực kỳ sinh động, tuy rằng ba nhạc cụ của thầy tu bày ra trận pháp, nhưng ở trên hố biến ảo ra các loại hình thù kỳ quái, ảnh hưởng tâm thần con người.
Những công nhân đứng ở cách đó một hai trăm mét, thể chất có chút yếu, chủ yếu đều thấy chỗ đó xuất hiện các loại yêu ma quỷ quái, cả một đám đều là sợ tới mức chạy xa xa.
- Diệp Thiên, đệ làm sao rồi?
Mới vừa được luân phiên nghỉ ngơi. Cẩu Tâm Gia nhìn về phía tiểu sư đệ trong hầm, mấy người bọn họ đều có thể được nghỉ ngơi, nhưng Diệp Thiên cũng không ai có thể thay thế.
- Không có việc gì, đợi đến hừng đông, sát khí trong này có lẽ đều có thể siêu độ mất đi hết .
Sắc mặt Diệp Thiên có chút trắng bệch, lúc nói chuyện giọng cũng không được khỏe như bình thường, vào đêm, âm khí bay lên, Diệp Thiên chịu áp lực càng lớn hơn một chút nếu so với ban ngày.
- Trước tiên ăn một chút gì đi!
Cẩu Tâm Gia ném một gói thịt bò nóng được nấu chín xuống. Diệp Thiên đưa tay bắt lấy, ngắn ngủn vài giây, đã làm sạch 2 túi thịt bò ba bốn cân, lau miệng, tiếp tục tụng Độ Nhân Kinh.
Một đêm này hiển nhiên so với trong ngày thường dài hơn rất nhiều, từ thôn trang xa xa tiếng gà gáy vang, chân trời xuất hiện tia ánh mặt trời, Diệp Thiên cảm giác áp lực cả người chợt nhẹ đi, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
- Sư phụ, người không có sao chứ?
Chứng kiến Diệp Thiên hộc máu, ngồi ở đỉnh đầu đối diện Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên trong lòng kinh hãi, thiếu chút nữa làm rơi vật cầm trong tay là la bàn.
- Không có gì đáng ngại, Khiếu Thiên, các ngươi có thể dừng lại, sát khí lúc này chỉ còn lại một chút. Bị ánh mặt trời chiếu xuống sẽ tiêu tán hết...
Dựa lưng vào hố vách tường, trong lòng Diệp Thiên cười khổ không thôi, từ khi tu vi tiến vào đến cảnh giới như hịên tại tới nay. Hắn đã lâu không có chật vật như thế.
Nhưng âm sát nơi này tích tụ mấy chục năm đã bị sư huynh đệ mấy người bọn hắn trong vòng một đêm trừ khử hết. Diệp Thiên cũng thực tự hào trong lòng, xem cả các phái kỳ môn giang hồ, chỉ sợ cũng chỉ có bọn hắn Ma Y nhất mạch có thể làm được.
- Tiểu sư đệ, lên đây đi!
Cẩu Tâm Gia cũng cảm thấy biến hóa trong hầm, trong lòng buông lỏng, cả người cũng cuông xuống ngồi trên mặt đất, tứ chi không còn chút khí lực.
- Đại sư huynh, đệ ... Bản thân đệ còn có thể lên được sao?
Tình trạng Diệp Thiên lúc này so với Cẩu Tâm Gia còn không bằng. Làm sao còn đi lên được hố sâu hơn ba thước này đây?
Cuối cùng vẫn là Chu Khiếu Thiên tìm cái thang dây thả xuống, cõng Diệp Thiên đi lên, xuất đạo lâu như vậy, chỉ có lần nghịch thiên cải mệnh cho sư phụ là Diệp Thiên thê thảm như thế này.
Tả Gia Tuấn cũng kiệt lực, nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Diệp Thiên, trong hầm sát khí được siêu độ sạch sẽ rối chứ?
- Vâng, có Vô Ngân ở đó, còn lại một ít sát khí cũng không quan trọng .
Truyền thừa trong đầu Diệp Thiên cho thấy, loại Thất Tinh pháp trận giáng phúc hậu nhân này, chính là độc sở hữu của MaY nhất mạch bọn hắn.
Nói cách khác, người bày trận vô cùng có khả năng là tiền bối trong môn phái, chính là Diệp Thiên hiện tại chưa có thể tiếp tục tìm kiếm, hết thảy chỉ có thể đợi cho mở quan tài mới có thể định luận.
Tình huống trước mắt ba người cũng không phải tốt lắm, Tả Gia Tuấn cũng không còn hỏi nhiều, nói:
- Yên tâm đi, tôi nói cho bọn họ biết một tiếng, nơi này không ai dám tới gần.
Tuy rằng nơi này âm lãnh khí đã tiêu mất gần hết, nhưng đêm qua phát sinh hiện tượng quỷ dị, khiến cho những công nhân kia căn bản là không dám tới gần, nên không ngại thạch quan kia bị phá hư.
Nơi này nguyên khí loãng, ngồi một chút vẫn chưa khôi phục lại, bảo Chu Khiếu Thiên lái qua mấy chiếc xe, sư huynh đệ Diệp Thiên đều tự chui vào trong xe cùng ngủ, tới buổi chiều, hơn ba giờ. Diệp Thiên tỉnh lại đầu tiên, nhìn một chút thân thể mình, không khỏi lắc đầu cười khổ, nguyên khí cơ thể hắn chỉ khôi phục không đến ba phần.
Nhưng Hồng Kông nhiều mưa, nói không chừng một hồi lại có thể mưa to, Diệp Thiên cũng không dám trì hoãn, phải nhanh một chút đem thạch quan ra, nơi này mới có thể tiếp tục thi công.
Không lâu sau, Tả Gia Tuấn và Cẩu Tâm Gia cũng lần lượt tỉnh dậy, tình trạng ba người không khác lắm, nguyên khí trong cơ thể bị tiêu hao, không phải một hai ngày có thể khôi phục.
Tuy rằng tinh thần vẫn rất mệt mỏi, nhưng hành động đã không có gì đáng ngại, Tả Gia Tuấn nhớ tới lúc trước Diệp Thiên nói, nhịn không được hỏi:
- Tiểu sư đệ, đệ nói người bày trận này cùng nhất mạch của chúng ta có quan hệ, là chuyện gì đây?
Diệp Thiên giải thích nói:
- Tả sư huynh, trận pháp trên thạch quan này tên là Thất Tinh pháp trận, chỉ dùng để chuyển hóa sinh khí, đối với giáng phúc hậu nhân rất có có ích, nhưng loại trận pháp này chỉ có ở Ma Y nhất mạch chúng ta, chính là người ngoài thì bố trí không được.
Mặc dù Diệp Thiên truyền cho hai vị sư huynh không ít thuật pháp, nhưng phần lớn đều là sử dụng công phạt, pháp thuật giống như phong thuỷ âm trạch này, cũng chưa kịp truyền thụ.
- Diệp Thiên, đệ nói nếu là thật, người bố trí trận pháp này, vai vế so với sư phụ còn sớm hơn?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Cẩu Tâm Gia trầm ngâm nói:
- Năm đó Ma Y nhất mạch chúng ta thuật pháp thiếu sót, có thể là do sư môn tiền bối đi tới Nam Phương?
Trước khi Lý Thiện Nguyên nhập môn MA Y nhất mạch, Trung Quốc cũng nhiều tai nạn.
Thái Bình Thiên Quốc phát động đấu tranh chính trị bằng vũ trang, cơ hồ thổi quét qua cả Trung Hoa, rất nhiều môn phái ẩn cư núi rừng cũng đều bị liên lụy vào, thậm chí có những kỳ môn đều mất đứt truyền thừa.
Dưới tình huống như vậy, rất nhiều người trong kỳ môn đều chạy trốn tới Nam Phương tránh né loạn lạc, nên mới đưa đến người phương nam hiện tại, nếu so với người phương bắc tin theo phong thuỷ thuật pháp hơn, đúng là bởi vì nguyên do này.
Diệp Thiên nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu người trong sư môn ra tay, hẳn là sẽ có lưu danh tính ghi lại việc này, chờ mở quan tài, đệ đáo chỗ khác xem có thể tìm ra tấm bia đá hay không?
Người trong Kỳ môn giúp người ta tìm đất lập mộ phong thuỷ, để tránh cho đồng hành đấu đá, thường thường đều cũng lưu lại tư liệu tường tận, thuyết minh nguyên do chính mình nhúng tay, chỉ cần không phải có thâm thù đại hận, đối phương thường sẽ không tiến hành trộm đào bới đối với mồ mả như vậy.
Nhìn thoáng qua hố để thạch quan, Diệp Thiên nói với Tả Gia Tuấn :
- Sư huynh, cho người ta kiếm một bộ quan tài tốt lại đây, thạch quan này chỉ sợ là không thể dùng nữa.
Coi như trận pháp trong mồ mả này không phải tiền bối sư môn lập nên, đó cũng là người trong kỳ môn ra tay, Diệp Thiên tự nhiên không thể để cho người trong thạch quan phơi thây tại đây, lập tức bảo người tìm đến vải bạt, che lại cái hố.
Bố trí xong tất cả, Diệp Thiên cùng hai vị sư huynh đồng thời xuống hố, đi tới trước mặt thạch quan. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sư huynh, các huynh lui về phía sau vài bước, đệ tới mở!
Diệp Thiên trong tay cầm một cái côn, chờ Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn lui về phía sau một chút, nâng côn cắm vào bên trong thạch quan.
- Két... Rắc rắc...
Diệp Thiên vừa dùng lực, tấm gỗ liền lay động, điều này làm cho Diệp Thiên vui vẻ trong lòng, vội vàng tăng thêm lực đạo.
Nhưng phiến đá bị nâng lên, một mùi tanh tưởi cực kỳ, cũng theo đó nhẹ nhàng đi ra, khiến Diệp Thiên nhất thời chưa kịp ngừng thở, thiếu chút nữa nôn hết thịt bò đêm qua ăn được ra.
Nhìn thấy Diệp Thiên quay đầu vẻ mặt cổ quái, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn nhịn không được bật cười lên.
Hai người đều có kinh nghiệm mở quan tài, cũng biết quan tài an táng không bao lâu, mùi bên trong khẳng định cũng không phải rất dễ chịu, nên đã sớm ngừng thở.
Tục ngữ nói đau dài không bằng đau ngắn, cố nén hơi thở giữa ngực và bụng, Diệp Thiên dùng hai tay nâng phiến đá lên thắt lưng, mạnh mẽ lật ra bên ngoài, phiến đá nặng trên trăm cân , tự nhiên bị hắn ném đi.
- Trời ạ, con mẹ này là.. Là Lão Cương?