Thiên Tài Tướng Sư

Chương 542: Nhập vào nhất mạch




- Trời, sao có thể như vậy?

Nhìn thấy cảnh trước mắt này, Diệp Thiên cũng ngây ngẩn cả người, khi máu tươi ở chỗ cổ Cát Lão Đại phun mạnh mẽ, thì hắn biết người này đã là hết thuốc chữa.

Mạch máu chỗ cổ bị cắn đứt, cho dù với tài năng của Diệp Thiên, cũng là không có cách nào, máu tươi cả người Cát Lão Đại không ngừng phun ra phía ngoài, cả gian mật thất đều đầy mùi máu tươi.

- Ách... Ách...

Đồng tử chậm rãi giãn ra, trong miệng Cát Lão Đại phát ra một ít âm tiết vô ý thức, bọt máu theo môi chảy xuôi xuống, trên mặt đã lộ ra tử sắc.

- HÚ...

Lưu lão nhị vừa rồi bị tiêm thuốc phiện, lúc này cả người cũng điên cuồng lên, sau khi uống một bụng máu tươi, há mồm to cắn xé thịt trên cổ Cát Lão Đại.

- Được rồi, lão Nhị, tỉnh!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, tiến lên vỗ một cái ở chỗ ót Lưu lão nhị, một dòng chân khí đi vào, nhất thời khiến thần trí Lưu lão nhị trở nên minh mẫn.

- Đây... Đây là tôi làm?!

Nhìn thấy Cát Lão Đại dưới thân còn đang run rẩy thân thể, Lưu lão nhị kêu lên một tiếng sợ hãi, ra sức chống ngừơi đứng lên, sau khi dựa lưng vào trên cọc gỗ, mồm há to thở phì phò.

- Lão Nhị, hắn chết chưa hết tội, nhưng thương thế của ông cũng không nhẹ, hay là... tôi đưa ông đi bệnh viện nhé!

Nhìn vẻ mặt méốm của Lưu lão nhị, Diệp Thiên hơi hơi nhíu mày, tuy rằng Lưu lão nhị là đầu sỏ gây nên chuyện cha bị lừa dối, nhưng hắn sở dĩ đi đến một bước này, là có liên quan đến mình.

- Diệp... Diệp gia, tôi ... không được.

Lưu lão nhị lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười thảm, hắn lúc này cảm giác được sức lực cả người đều mất đi, một cơn rét lạnh bao trùm toàn thân hắn.

- Ông còn muốn nói cái gì?

Diệp Thiên đưa tay đặt lên đầu vai hắn, lại trút vào trong cơ thể Lưu lão nhị một dòng nguyên khí, tạm thời bảo vệ tâm mạch của hắn.

Kỳ thật Diệp Thiên đã sớm đã nhìn ra, Lưu lão nhị đã bị mấy người Nhật Phi gây sức ép, Kinh mạch trong cơ thể đứt từng khúc, sự sống hoàn toàn không còn. Nếu không phải dựa vào thuốc phiện kích thích, chỉ sợ sớm đã chết rồi.

- Không, Lưu lão nhị tôi là cô nhi, đã sớm không còn vướng bận, có thể cho lão tặc này cùng tôi cùng đến Cửu tuyền, cũng đáng !

Lưu lão nhị phun một ngụm nước miếng mang máu lên Cát Lão Đại nằm bên người, trên mặt lộ ra vẻ thù hận.

Năm đó hắn cũng là một trong Bát Đại Kim Cương bên người Cát Lão Đại, nhưng Cát Lão Đại căn bản là kẻ không nể tình cũ. Thấy chết mà không cứu thôi không nói đến, còn dùng hết khổ hình ở trên người mình, có thể chính mồm cắn chết Cát Lão Đại, trong lòng Lưu lão nhị khoái chí vô cùng.

- Diệp gia. Tôi... tôi và Lão Bao có lỗi với ngài, xem như chúng tôi tìm được Cát Lão Đại, ngài tạm tha cho lão Bao đi. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Tục ngữ nói người đến lúc chết thường nói điều thiện, di ngôn cuối cùng của Lưu lão nhị không ngờ là cầu xin cho Bao Phong Lăng, điều này làm cho Diệp Thiên không khỏi có chút cảm khái, gật đầu nói:

- Ông yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục làm khó ông ta.

- Cám ơn... Cám ơn Diệp...

Mắt Lưu lão nhị sáng xuống, nhưng ngay sau đó trùng xuống, thanh âm trong miệng dĩ nhiên là hơi thở mong manh, một chữ Diệp thốt, cả người đã không còn hơi thở.

- "Nhân tại giang hồ, thân bất do dĩ" (Người trong giang hồ, thân thể không thuộc về chính mình). Con đường giang hồ của mình sẽ như thế nào?

Thấy dây rợ trên mặt đất và hai thi thể, Diệp Thiên lắc lắc đầu, tâm tính hắn trong nháy mắt già hơn rất nhiều, bởi vì từ xưa đến nay, người trong giang hồ có thể được chết già, thật sự là quá ít.

Đưa tay khép lại hai mắt Lưu lão nhị chết không nhắm mắt, Diệp Thiên đứng dậy. Trong mật thất này tràn ngập mùi máu, hắn cũng không muốn ở lâu.

Ở trong phòng đánh giá chung quanh một chút, Diệp Thiên thấy góc phòng có một cái bao tải bằng vải bạt, liền đi qua lấy về trong tay, đem tiền mặt và vàng trong tủ bảo hiểm đặt vào.

Thu thập xong mấy thứ này. Diệp Thiên đưa tay giật lại ngăn kéo két sắt, vừa nhìn vào trong lòng không khỏi giật mình.

Trong không gian không nhỏ ngăn kéo két sắt, phía dưới là một xấp giấy sách, giấy đã có chút ố vàng , ở mặt trên bộ sách, đặt một tấm chi phiếu.

Tùy tay nhét chi phiếu vào trong túi quần, Diệp Thiên cầm lên quyển sách phía trên, ánh mắt mạnh mẽ đánh giá một chút, bởi vì ở trang ngoài cùng, hàng chữ dựng thẳng lên viết "Chu tử chiêm bặc giảng nghĩa yếu giải" (Sách giải thích thuật xem bói Chu tử)

- Cát Lão Đại quả nhiên là truyền nhân Chu thị nhất mạch!

Nhìn thấy quyển sách này, trong lòng Diệp Thiên không còn nghi ngờ. Người thời xưa có thể mang chữ "Tử" sau họ thường là thánh nhân, nhà thông thái như là Khổng Tử, Mạnh Tử ...

Chu Đôn Di là nhà thông thái Bắc Tống, viết ra《 Thái Cực đồ thuyết 》, thậm chí được Chu Hi tôn làm người sáng lập lý học nhất mạch, đương nhiên được chữ "Tử" này.

Cẩn thận mở ra trang đầu "Giáo trình" này, bên trong ghi lại quả nhiên đều là một số điều cần giải thích trong thuật pháp Chu thị, khi Diệp Thiên muốn nhìn kỹ, trong sách bay xuống một trang giấy.

- Ồ? Đây là cái gì?

Diệp Thiên đưa tay nhặt giấy về trong tay, nhìn đề nơi cuối, mới phát hiện đây là một phong thư.

- Trong tối tăm thật là có nhân quả báo ứng!

Xem hết phong thư dùng bút lông viết này, Diệp Thiên thở dài một hơi, Cát Lão Đại này quả thật là dư âm ác nghiệt của Chu thị năm đó.

Năm đó Đại sư huynh mang theo người trong kỳ môn bao vây tiêu diệt Chu thị chi thứ nhất mạch, chỉ riêng một người trốn ra, nhưng hơn nửa thế kỷ sau, hậu nhân Chu tử cũng gián tiếp chết ở trên tay mình, không thể không làm cho lòng người sinh cảm khái.

Cẩn thận đem cuốn sách lấy ra, cầm ở trên tay, tay kia thì xách cái túi to, Diệp Thiên né tránh máu đen đầy đất, từ mật thất bò lên.

- Sư phụ, con hỏi rồi, người nầy nói Cát Lão Đại hiểu được thuật xem bói hỏi quẻ!

Diệp Thiên mới từ chỗ của hầm nơi bình phong gần tường xây ló đầu ra, Chu Khiếu Thiên liền vội vàng đón chào, nói:

- Cát Lão Đại rất có thể chính là chi thứ ác nghiệt của Chu Thị...

- Ta biết .

Diệp Thiên chui ra khỏi mật đạo, đem cuốn sách cầm trong tay đưa cho Chu Khiếu Thiên, nói:

- Đây chính là bí thuật truyền thừa Chu gia các ngươi, nhưng cũng thất lạc một vài công pháp, để xem sau này có thể bổ sung được hay không.

- Tìm... Tìm được rồi?

Chu Khiếu Thiên sửng sốt, lại mừng rỡ, hai tay run rẩy tiếp nhận mấy cuốn sách, nhất thời kích động đến nỗi nói không ra lời .

Tuy rằng đã lạy Diệp Thiên làm sư, Chu Khiếu Thiên cũng nhận nhiều lợi, nhưng hắn tu tập không phải công pháp Ma Y nhất mạch, đối với thuật pháp thần bí khó lường của Diệp Thiên, không cách nào tập được.

Cho nên tìm về truyền thừa của tổ tiên, luôn luôn là chuyện Chu Khiếu Thiên nhớ mãi không quên, nhưng hắn thật không ngờ, lại có thể hoàn thành xong tâm nguyện nhanh như vậy.

- Khiếu Thiên, thuật bói toán Chu thị, ở trong kỳ môn cũng rất nổi danh...

Nhìn thấy đồ đệ vui sướng như vậy, Diệp Thiên nghĩ một chút, mở miệng nói:

- Trước tiên ngươi hãy giữ thuật pháp này, sau này trên phương diện thành tựu, sẽ không thua ta, ta nghĩ đuổi ngươi ra khỏi sư môn, ngươi lập môn khác đi!

Kỳ thật sở dĩ Diệp Thiên thu Chu Khiếu Thiên làm ký danh đệ tử, Diệp Thiên đã sớm có tâm tư này, kỳ môn giang hồ vốn đã tan tác, có thể lưu được một môn truyền thừa, đó cũng là một cơ duyên.

- Sư... Sư phụ, người... người không quan tâm con sao?

Sắc mặt Chu Khiếu Thiên vốn đang vui mừng, nghe được lời nói của Diệp Thiên, nhất thời kinh hãi, thiếu chút nữa sách cổ trên tay cũng quẳng đi ra ngoài.

Chu Khiếu Thiên còn nhỏ đã mất cha, cùng mẹ sống dựa vào nhau, trải qua rất nhiều chuyện nhân thế, chỉ có ở bên Diệp Thiên, hắn mới cảm giác được sinh mệnh đáng quý, nhưng Diệp Thiên nói một câu, khiến hắn từ Thiên đường rơi xuống địa ngục.

Diệp Thiên nói:

- Khiếu Thiên, chúng ta tuổi tác vốn không chênh mấy, không làm thầy trò vẫn có thể làm bằng hữu mà!

- Không, sư phụ, một ngày là thầy cả đời là cha, Khiếu Thiên không phải cái loại này người vong ân phụ nghĩa!

Chu Khiếu Thiên bỗng nhiên quỳ hai đầu gối xuống đất, vẻ mặt kiên định nói:

- Sư phụ, Chu thị nhất mạch chỉ còn một mình con, hôm nay con quyết định, đem thuật pháp Chu thị nhập vào Ma Y nhất mạch, mong rằng sư phụ đồng ý!

- Hả? Khiếu Thiên, nếu vậy, truyền thừa Chu thị sẽ bị cắt đứt.

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn không nghĩ tới Chu Khiếu Thiên lại đưa ra chọn lựa như vậy.

Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, nói:

- Sư phụ, thuộc về Ma Y nhất mạch, thuật pháp Chu thị cũng có thể tồn tại, khai tông lập phái quá mức gian nan, đệ tử không có chí hướng lớn như vậy!

Diệp Thiên trầm ngâm một hồi, nói:

- Việc này để sau hãy nói vậy, ngươi suy nghĩ thêm chút thời gian, nếu còn muốn như thế, đến lúc đó ta thu ngươi làm đệ tử chân truyền!

Thuật pháp Kỳ môn tuy rằng không giống nhau, nhưng trong đó tất nhiên có chỗ tương thông, Chu Khiếu Thiên chịu đem thuật pháp Chu thị dung nhập vào bên trong Ma Y nhất mạch, đây đối với thuật pháp Ma Y, cũng là một tiến triển.

Diệp Thiên tin tưởng, đến khi mình nghiên cứu Chu thị truyền thừa rồi, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp dể cho Chu Khiếu Thiên tu tập thuật pháp Ma Y, đây mới là quyết định muốn thu Chu Khiếu Thiên làm đệ tử chân truyền.

Nhưng Chu Khiếu Thiên căn cốt đã thành, không phải người đệ tử được lựa chọn tốt nhất của Ma Y nhất mạch, cho nên hắn nhất định chỉ có thể trở thành đại đệ tử trong môn phái, nhưng không cách nào trở thành người thừa kế môn chủ.

- Được rồi, nơi này sát khí quá mạnh, không thể ở lâu, chúng ta rời đi trước đi!

Tuy rằng biệt thự này thi công đứng không quá ba năm, nhưng người chết ở chỗ này cũng có hơn mười người, sát khí vón được cửa hồ lô đè chế, nhưng hồ lô phong thủy đã bị Diệp Thiên thu đi, cả tòa biệt thự nhất thời có vẻ âm khí dày đặc.

Khi nói chuyện Diệp Thiên đi tới chỗ sô pha, cầm lên ấm trà mang phong thủy bầy đặt ở trên bàn trà, tay phải bỗng nhiên chuyển động, vỗ một cái ở trên ót của Lâm Tuyên Hữu đang nằm trên ghế sa lon, lúc này mới xoay người đi tới phía cửa.

Dưới lòng bàn tay ấy, ánh mắt Lâm Tuyên Hữu vốn mang theo tia vui sướng, liền trở nên phai nhạt xuống, vài vết máu đỏ tươi từ trong chảy ra, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin.

Trở ra khỏi biệt thự rồi, Chu Khiếu Thiên có chút khó hiểu hỏi:

- Sư phụ, vì sao phải giết hắn?

Lúc trước Lâm Tuyên Hữu hỏi gì đáp nấy, thái độ rất tốt, hơn nữa mang cái kính mắt rất tao nhã, bây giờ bị Diệp Thiên một chưởng giết chết, trong lòng Chu Khiếu Thiên thật ra sinh ra một chút không đành lòng.