-Cái gì? Tên nhóc này không nói với con à?
Tống Hạo Thiên vịn lấy tay con gái, ngồi xuống sofa, thở hổn hển nói:
-Nó đi Myanmar tìm vàng, lại không có bản lĩnh vận chuyển trở về, lão già này phải dốc hết sức người sức của, đến cuối cùng lại không được kết cục tốt!
Đối với đứa cháu ngoại được lời này của mình, Tống Hạo Thiên thật sự không nói nên lời, ông ta anh dũng cả đời, không ngờ đến lúc già, lại bị Diệp Thiên chọc cho tức chết, bình thường không có người để nói, chỉ có thể ca cẩm vài câu trước mặt con gái.
Sau khi nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Tống Vi Lan nói:
-Ba, ba giúp Diệp Thiên không phải là chuyện nên làm hay sao?
Nhớ ngày đó bản thân bà ta phải rời xa con trai chính là do cha mình, dù đã qua nhiều năm, nỗi oán hận trong lòng của Tống Vi Lan cũng đã nguôi ngoai, nhưng gặp phải cha và con trai đang tranh chấp, thì bà ta tuyệt đối sẽ đứng về phía con trai.
-Được rồi, ta không còn gì để nói với hai người.
Tống Hạo Thiên vừa ngồi xuống thì bị câu nói của Tống Vi Lan làm cho tức hộc máu, xém nữa là không thở được, bèn lắc tay liên tục, nói:
-Ta dặn dò mấy câu là đi rồi, tiếp tục ở lại đây, nhất định sẽ bị hai người làm cho tức chết!
-Cũng đâu có ai mời ông đến chứ.
Diệp Thiên bĩu môi, một lần nữa khiến Tống Hạo Thiên lãnh hội được bản lĩnh chọc tức người của tên nhãi ranh này, Diệp Đông Bình không nhịn được, bèn nói:
-Diệp Thiên, bớt nói vài câu đi, lễ phép một chút!
Nghe xong lời của Diệp Đông Bình, trong lòng Tống Hạo Thiên chợt dấy lên một cảm giác kì lạ, con gái ruột còn không giúp mình, ngược lại cậu con rể bị mình chia uyên rẽ thúy này lại lên tiếng nói câu công bằng.
Lắc đầu cười khổ một tiếng, Tống Hạo Thiên nhìn sang Diệp Thiên, nói:
-Khoảng thời gian này đừng chạy lung tung, bên Myanmar hình như đã điều tra cậu rồi đó, nhưng cậu không rời kinh thành, thì có lẽ không có chuyện gì, tay của bọn họ không với được tới tận đây đâu…
Từ sau khi biết được Diệp Thiên và người Nhật có xung đột ở Myanmar, Tống Hạo Thiên liền giao trách nhiệm cho các ngành có liên quan tiến hành điều tra chuyện này, kết quả làm ông ta kinh ngạc đến mức toát cả mồ hôi lạnh.
Hôm đó bên Nhật Bản có tổng cộng hơn một trăm sáu mươi người vào Myanmar, sau khi Diệp Thiên nói chuyện qua điện thoại với ông ta, thì ngay cả một vài người Nhật vốn ở Myanmar, toàn bộ đều bị mất tích.
Liên tưởng đến lời nói của Diệp Thiên ngày hôm đó, Tống Hạo Thiên không thể không nghĩ ngợi lung tung, một tin tức được truyền ra từ phía Myanmar vào ngày hôm qua, đã chứng thật suy đoán của Tống Hạo Thiên.
Thông qua sự lục soát trong một tuần của hai bên chính phủ quân sự Nhật Bản và Myanmar, bọn họ cuối cùng đã phát hiện ra hàng loạt xe Nhật bị thiêu hủy trong một vùng núi ở bang Shan gần biên giới Trung Quốc.
*Bang Shan: là một bang của Myanma, lấy tên từ người Shan, một trong những dân tộc sống ở khu vực này. Đây là bang rộng nhất trong 14 bang và các phân chia chính khác của Myanma
Sau khi thăm dò hiện trường và lấy DNA, phía Nhật cho rằng ở đây ít nhất chết hơn ba mươi người, còn về việc có phải là lính Nhật mất tích hay không, thì hiện nay vẫn chưa thể xác định được.
Đồng thời ở một chỗ sâu được người ở đây gọi là Ma Quỷ Sơn, còn có một nham động bị người ta dùng bom làm sụt lở.
Do thiếu những máy móc cỡ lớn làm cho công tác lục soát, cứu người bị đình trệ, nhưng các bên liên quan suy đoán, những người Nhật Bản bị mất tích khác, rất có khả năng bị mai táng trong nham động.
Sự kiện mất tích với quy mô lớn như vậy, khó mà che giấu được, đương cục Nhật Bản cũng đã gửi thông điệp đến Myanmar, đề nghị điều tra rõ việc này, rất nhanh đã điều tra đến tướng quân Ba Cương.
Còn cái tên Diệp Thiên này cũng lần đầu tiên lọt vào tầm mắt của một vài người, mặc dù tướng quân Ba Cương ra sức phủ nhận Diệp Thiên có tham gia vào việc này, nhưng công cuộc điều tra bí mật về Diệp Thiên vẫn được bắt đầu.
Trong tin tức lưu truyền nội bộ của các ngành liên quan, phía Nhật có người đề xuất cần bí mật bắt giữ Diệp Thiên, có điều kiến nghị này đã bị bác bỏ.
Nhưng dù là như vậy, cũng đã làm Tống Hạo Thiên sợ đến toát mồ hôi lạnh, hôm nay ông ta đến đây, thật ra là muốn tìm Diệp Đông Bình, để ông ta báo cho Diệp Thiên mau chóng về nước, tránh bị người ta tính sổ ở bên ngoài.
-Diệp Thiên, những chuyện đó có thật là do con làm không? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Nghe xong lời nói của cha, Tống Vi Lan nhìn con mình với vẻ kinh ngạc, bà ta phát hiện mình biết càng nhiều thì lại càng không tài nào hiểu được Diệp Thiên.
-Không hoàn toàn là như vậy, một mình tôi thì làm quái gì có bản lĩnh cao như vậy?
Diệp Thiên lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm, cảnh tượng xảy ra ở Ma Quỷ Sơn quả thật là máu me đầm đìa, hơn nữa còn dính dáng đến một vài ân oán của đại sư huynh ngày xưa, không cần phải nói nhiều ở đây.
-Không sao, cùng lắm thì con trốn bên Bắc Phi một thời gian, mẹ thuê cho con một tốp quân đội bảo vệ con!
Bảo vệ con là thiên tính của người mẹ, bất kể là con người hay động vật đều như thế, tâm tình lúc này của Tống Vi Lan hoàn toàn không khác gì với một phụ nữ nông thôn nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, bà ta chỉ muốn bảo vệ an toàn cho con.
-Nói gì vậy? Diệp Thiên không làm gì cả, cần gì phải đi trốn chứ?
Tống Hạo Thiên hung hăng trợn mắt nhìn con gái, hôm nay sau khi bước vào cửa, ông ta phát hiện IQ của con gái hình như cứ thấp dần, nói mà không động não.
Giống như chuyện xảy ra với Diệp Thiên, đã chết không đối chứng, thì đương nhiên không thể thừa nhận rồi.
Dù sao chỉ cần khăng khăng phủ nhận không phải mình làm, thì dù phía Nhật Bản có nghi ngờ thế nào cũng đành bất lực với Diệp Thiên, chuyện này cuối cùng cũng đành chấm dứt vậy thôi.
Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp, lo lắng của mẹ, Diệp Thiên cảm thấy rất ấm lòng, bèn cười nói:
-Từ giờ đến Tết con đều ở trong nước, ăn Tết xong phải đến Hồng Kông xử lý chút việc, mọi người yên tâm đi, con không sao đâu!
Với thuật pháp hiện nay của Diệp Thiên, dù vẫn không tài nào khám phá vận mệnh sinh tử của mình, nhưng cùng với sự tiến bộ của công lực, cảm ứng của hắn ta với việc lành dữ, lại càng ngàng càng rõ ràng hơn, dù phía Nhật Bản có phái người đối phó hắn, Diệp Thiên tin rằng bản thân hắn cũng có thể sớm phát hiện ra.
Nếu đối phương phái đi nhiều người, Diệp Thiên có thể lẩn tránh, nếu chỉ phái có ba đến năm người, vậy thì xin lỗi rồi, Diệp Thiên không để tâm phải giết thêm vài tên quỷ Nhật Bản nữa.
Hơn nữa phía Nhật muốn vào Trung Quốc hành sự, nhất định là lén lén lút lút, dù có chịu thiệt cũng không dám lên tiếng, đánh họ lại khiến họ không hó hé được gì cũng là chuyện mà Diệp Thiên thích làm nhất.
-Cậu tự có dự tính trong lòng là được rồi, trước khi đi Hồng Kông thì nói với ta một tiếng, đến lúc đó ta sẽ chào hỏi với bên đó dùm cậu!
Sau khi thoái vị, Tống Hạo Thiên càng thoải mái hơn với rất nhiều chuyện, nếu là trước đây khi còn nắm quyền, thì bất luận thế nào ông ta cũng sẽ không nói ra những lời như vậy.
Đương nhiên, chuyện đãi ngộ này cũng chỉ có mình Diệp Thiên được hưởng thụ, nếu bị mấy đứa con cháu trong Tống gia biết được, nhất định nói xấu sau lưng ông ta, nói ông ta thiên vị, bất công.
-Được, tôi biết rồi!
Diệp Thiên gật đầu, cũng không khoe mẽ gì, bởi vì hắn biết rằng, hắn có mạnh mẽ thế nào cũng không thế chống lại cả một quốc gia, sau lưng có một cây đại thụ đế hắn dựa dẫm, nếu hắn chối từ mới là tên ngốc.
-Cậu…Tên nhóc cậu gần đây an phận chút đi!
Sau khi dặn dò xong, Tống Hạo Thiên ở lại đây rõ ràng có chút dư thừa, khi đứng dậy đi đến cửa, không nhịn được lại nói với Diệp Thiên một câu với giọng nửa uy hiếp nửa dặn dò.
-Tôi trước giờ đều rất an phận.
Diệp Thiên buông hai tay, ra vẻ vô tội, sự chân thành lâu rồi không thấy lộ ra trên mặt, khiến Tống Hạo Thiên nhìn thấy mà trong lòng nảy sinh ảo giác, phải chăng đã trách nhầm tên nhóc này rồi?
Nhưng Tống Hạo Thiên liền có phản ứng, lạnh lùng hừ một tiếng rồi mở cửa bỏ đi, đằng sau vang lên tiếng cười đắc ý của Diệp Thiên.
Nghe thấy tiếng cười của con trai, Tống Vi Lan lắc cười, nói:
-Con thật là, cũng đừng chọc giận ông ngoại hoài chứ, năm đó ông và mẹ đều có lỗi, nếu con muốn trách thì cứ trách mẹ đi!
-Chuyện ngày xưa đừng nhắc nữa, tôi cũng không trách ông ta!
Diệp Thiên lắc tay, nói:
-Khách sạn này dù rất tốt, nhưng vẫn không thoải mái bằng ở nhà, tôi thấy hôm nay bà dọn về đi, nhà của tôi rất rộng.
Ở khách sạn, Diệp Thiên luôn cảm thấy không thoải mái, giống như mẹ mình chỉ là một lữ khách, lúc nào cũng có thể biến mất.
-Đúng đó, Vi Lan, về nhà đi, tôi và con trai đều muốn bà về nhà!
Diệp Thiên vừa dứt lời, Diệp Đông Bình cũng hùa vào, trước đây ông ta cũng từng khuyên Tống Vi Lan nhưng đều bị vợ cự tuyệt.
-Được…được thôi, tôi trở về!
Nhìn thấy vẻ mặt chờ đợi của hai cha con, Tống Vi Lan liền mềm lòng, gật đầu đồng ý.
Lần này Tống Vi Lan âm thầm về nước, chỉ mang theo Anna, hơn nữa bà ta cũng không trả phòng mà lặng lẽ theo Diệp Thiên trở về nhà mới của con trai.
Linh khí dồi dào trong sân, cũng khiến cho Tống Vi Lan sống lâu ở nước ngoài cảm thấy ngạc nhiên, trong vòng nửa ngày tiếp xúc với con trai, Tống Vi Lan phát hiện, của cải khổng lồ của bà ta trước mặt Diệp Thiên, lại chẳng là gì cả.
Đừng nói là sân vườn với không khí trong lành này, số tiền kia của bà ta ngay cả hộp dầu Hashima chính cống kia cũng mua không được, điều này khiến Tống Vi Lan có cảm giác thất bại khi muốn dùng tiền bạc để bù đắp cho Diệp Thiên.
Nhưng việc này cũng khiến Tống Vi Lan thật sự an tâm, ở đây, bà ta chỉ là một người mẹ và người vợ, không còn là một nữ cường nhân hô mưa gọi gió nữa rồi.
Đêm đó, người nhà họ Diệp đã tề tụ trong tứ hợp viện của Diệp Thiên, ân oán trước kia cũng tan thành mây khói sau khi Tống gia lên tiếng thanh minh, xin lỗi, vì hạnh phúc của em mình, mấy người phụ nữ nhà họ Diệp cũng đã chấp nhận Tống Vi Lan.
Tống Vi Lan nhìn thấy Vu Thanh Nhã, cũng đã bỏ qua ý nghĩ không thiết thực kia của mình, bà ta rất thích Vu Thanh Nhã, liền lấy ra một bộ trang sức kim cương cao cấp đã sớm chuẩn bị trước để tặng cho con dâu tương lai của mình.
Mấy ngày sau đó, Diệp Thiên luôn ở bên cạnh mẹ, kể cho bà ta nghe những chuyện đã xảy ra với mình trong mấy năm nay, khoảng cách giữa hai mẹ con cũng dần dần được kéo gần lại, nhưng trước sau Diệp Thiên vẫn không có cách nào gọi một tiếng "mẹ".
Trong thời gian này, Tống Vi Lan từng đề nghị Diệp Thiên tiếp nhận tài sản kếch xù ở nước ngoài của bà ta, nhưng đã bị Diệp Thiên từ chối thẳng thừng.
Diệp Thiên theo lão đạo sĩ, thứ khác thì không học được gì, chỉ học được tính cách thích an nhàn tự tại, tiếp quản đống tài sản kết xù kia khác gì tự đeo gông vào cổ, Diệp Thiên sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế.
Tống Vi Lan cũng không bắt ép con trai, bà ta nhìn ra, tính tình của Diệp Thiên hơi điềm đạm, nếu thật sự dính dán đến chuyện làm ăn ở hải ngoại cũng chưa chắc là chuyện tốt đẹp gì.
-Làm sao vậy Diệp Thiên?
Hôm nay Tống Vi Lan đang nói chuyện với con trai, thì điện thoại trong phòng đột nhiên vang lên, Diệp Thiên nghe xong điện thoại bước ra, nét mặt có chút kì lạ.