Thiên Tài Tướng Sư

Chương 532: Đã được lời còn vờ vịt




Đối phó với loại người như Anna, Diệp Thiên hoàn toàn không cần dùng đến thuật pháp, nội sát khí trên người hắn ta đã như luồng gió lạnh thấu xương trong ngày tam cửu, tạt vào người Anna.

Sát khí không giống với tà khí, đó là giác quan thứ sáu ngoài ngũ quan của con người, cũng có nghĩa là không phải thông qua tai, mũi, mắt,… để phát hiện tín hiệu mà đối phương phát ra, loại tín hiệu này được giải thích là "sát khí".

Giống như trong các doanh trại binh sĩ ngày xưa, trên người của các binh sĩ lão làng có kinh nghiệm tác chiến, tự nhiên sẽ có một luồng sát khí, Đỗ Phủ từng có thơ: "Cô vân tùy sát khí, phi điểu tị viên môn" đã hình dung một cách rất hình tượng về cái gì gọi là sát khí.

Chỉ là con người thoát ly khỏi tự nhiên lâu rồi thì cảm giác này từ từ yếu đi, nhưng không hề biến mất.

Ví dụ như những binh sĩ dày dạn kinh nghiệm trên chiến trường kia luôn có thể cảm nhận được đối diện có kẻ địch mai phục hay không, hay như nhưng người thợ săn cả đời sống trong rừng để săn bắn, những người thường xuyên phải đối mặt với sinh tử này, có thể dần dần kích thích loại cảm giác này.

Anna chính là người như vậy, ngay trong lúc Diệp Thiên đứng thẳng lưng thì cả người cô ta nổi hết cả da gà, một cảm giác sợ hãi dấy lên trong lòng, dường như người đứng trước mặt là một con mãnh thú ăn tươi nuốt sống con người.

Áp lực vô hình này khiến hơi thở của Anna trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng, mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, đối diện với Diệp Thiên, cô ta thậm chí không có dũng khí để ra tay.

Khí thế của Diệp Thiên không ngừng tăng lên, áp lực nặng nề khiến lưng của Anna hơi còng xuống, tóc mái đầm đìa mồ hôi, trong lòng lại càng thấp thỏm lo sợ.

Dù là khi đối mặt với các giáo quan trong trại huấn luyện ở Seberia năm nào, Anna cũng không sợ hãi đến vậy, lòng quật cường khiến cô ta ra sức ưỡn thẳng người, cố chống lại áp lực nặng nề từ phía Diệp Thiên.

-Thôi được rồi, còn cố gượng nữa là cô sẽ bị thương đấy.

Nhìn người con gái ngoại quốc quật cường kia, trong lòng Diệp Thiên cũng có chút khâm phục, nếu đổi thành một người tập võ khác, nói không chừng đã sớm bị hắn ta hạ đo ván rồi.

Phải biết rằng, luồng sát khí này của Diệp Thiên, chưa chắc có tác dụng gì với người bình thường, nhưng đối với người tinh nhạy lại có võ công trong người, lại là một nỗi kinh hoàng lớn, đó cũng là lý do tại sao Anna đau đớn khổ sở mà Diệp Đông Bình và Tống Vi Lan lại không hề hay biết.

Lúc nói chuyện, Diệp Thiên thu lại khí thế của mình, luồng sát khí đó đột nhiên biến mất, còn Anna đang ra sức chống chọi lại nhào đầu về phía trước.

-Cẩn thận đó!

Diệp Thiên đưa hai tay ra đỡ lấy Anna, cảm giác mềm mại, đàn hồi khi bắt lấy khiến hắn ta như bị giật điện, vội rút tay về. Xem ra hắn đã phạm sai lầm mất rồi

-Hai…hai đứa làm cái gì vậy hả? Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Diệp Đông Bình và Tống Vi Lan ở bên cạnh vô cùng ngạc nhiên trước hành động của hai người, không phải nói muốn tỉ võ hay sao? Sao sau khi đứng một hồi ở đó thì Anna lại ngã người vào lòng Diệp Thiên thế kia?

-Chủ…chủ nhân, tôi…tôi không phải là đối thủ của hắn ta!

Lúc này hơi thở của Anna vẫn chưa được bình phục trở lại, sau khi đứng vững, ánh mắt nhìn về Diệp Thiên đầy vẻ hoảng sợ, cô ta không ngờ rằng người thanh niên trẻ nhìn có vẻ vô hại này lại có thể phát ra luồng sát khí lớn như vậy.

Anna cũng từng giết người, lúc mới mười hai tuổi, trong trại huấn luyện ở Seberia, cô ta đã dùng bàn chải đánh răng để đâm chết một nam sinh muốn cưỡng hiếp mình.

Trong sáu năm ở Seberia, người chết trong tay Anna, ít nhất cũng có bảy, tám người, trong đám học viên cùng khóa cô ta có biệt hiệu là quả phụ thâm độc, để hình dung cô ta như con nhện độc, khó mà trêu chọc.

Chính vì thế mà Anna mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của sát khí, chỉ là bất kể là bản thân cô ta hay vị giáo quan từng tham gia qua bao nhiêu trận chiến, giết người như ngóe, thì sát khí trên người cũng không bằng với người thanh niên trước mặt này.

-Hai người đã giao đấu với nhau rồi sao?

Tống Vi Lan nhìn thấy cả người Anna ướt sũng như mới được vớt từ nước lên, trong lòng dường như đã hiểu ra, xem ra bà ta vẫn chưa hiểu rõ lắm vể con trai của mình.

-Vâng, thưa chủ nhân, khi tôi đối diện với hắn ta, thậm chí không có cả dũng khí để chiến đấu!

Hơi thở của Anna đã trở lại bình thường, nhưng ánh mặt lại đầy vẻ hổ thẹn.

-Ha ha, đừng nói là cô, dù là Adriel Vichy ở Trung Quốc, cũng không phải là bị hạ đo ván đấy sao?

Diệp Thiên lắc đầu cười, cô gái Tây này thật cố chấp.

-Adriel Vichy? Cậu nói là Adriel Vichy người được xưng là Gấu Bắc Cực đó hả?

Anna liền ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiên, dù lúc cô ta vào trại huấn luyện thì Adriel Vichy đã không còn ở đó rồi, nhưng vẫn có thể thường xuyên nghe được truyền thuyết về ông ta.

Adriel Vichy trong lời đồn đã sinh tồn bốn mươi ngày ở sa mạc trong tình trạng hết nước và lương thực, đồng thời một thân một mình giết chết một nhánh bộ đội đặc chủng Afghanistan, trong trận chiến đó đã vang danh hiển hách.

Các giáo quan ngông cuồng tự đại trong trại huấn luyện kia, chỉ khi nhắc đến Adriel Vichy, trên mặt mới lộ ra vẻ tôn kính, điều này cũng khiến cho các học viên khóa trước ghi nhớ sâu sắc cái tên này.

-Gấu Bắc Cực?

Diệp Thiên nghe xong ngẩn người ra, liền nở nụ cười:

-Biệt hiệu này quả thật rất thích hợp, tên đó cũng trông giống một con gấu Bắc Cực lắm.

Tính cách của Anna rất sảng khoái, sau khi biết được sự chênh lệch giữa cô ta và Diệp Thiên, liền nói:

-Tôi không phải là đối thủ của cậu, xin cậu chỉ bảo cho!

-Thể chất của phụ nữ mặc dù không bằng đàn ông, nhưng rất dẻo dai, sau này cô đến tìm tôi, tôi chỉ cho cô một vài phương pháp hít thở, có thể chữa trị bệnh trong người cô.

Diệp Thiên nhìn sang Anna, giọng điệu trở nên nghiêm khắc:

-Nhưng hãy nhớ kỹ, thứ tôi truyền cho cô, tuyệt đối không được truyền ra ngoài!

Tiêu chuẩn chọn đồ đệ của Ma Y Nhất Mạch vô cùng nghiêm khắc, phương pháp hít thở trước giờ đều không dễ dàng truyền dạy, càng không cần nói là dạy cho người nước ngoài rồi, nếu không phải thấy Anna là vệ sĩ của mẹ mình, thì Diệp Thiên tuyệt đối sẽ không truyền cho cô ta.

Anna gật đầu, nói"

-Vâng, tôi tuyệt đối sẽ không truyền cho ai đâu, nhưng…nhưng mà tôi có phải bái sư không?

Cô ta quen biết không ít người trong Hồng Môn, biết được những người Trung Quốc này truyền thụ tài nghệ, là phải dập đầu dâng trà.

Diệp Thiên vội lắc tay, nói:

-Thôi đi, tôi mà thu nhận đồ đệ nước ngoài thì sư phụ sẽ giận đến mức bò từ mộ ra mất.

Cả đời Lý Thiện Nguyên trải qua không ít sự kiện lớn ở Trung Quốc thời cận đại, bất luận là đối với bọn quỷ Nhật Bản xâm lượt Trung Hoa sau này, hay là đối với bọn quỷ Tây Dương liên quân tám nước trước đây, đều không hề có chút thiện cảm nào.

Thế nên nếu Diệp Thiên dám nhận Anna làm đồ đệ, lão đạo sĩ ở âm tào địa phủ nhất định sẽ mắng đệ tử bất hiếu, hơn nữa e rằng cũng không qua được cửa của Cẩu Tâm Gia.

-Được rồi, nào, ăn cơm thôi, đồ ăn đều nguội cả rồi.

Thông qua cuộc trò chuyện của hai người, Tống Vi Lan cuối cùng cũng hiểu được một chuyện, đó là con trai của mình rất lợi hại, dù không biết rõ nguyên nhân, nhưng điều này cũng đủ khiến bà ta vui mừng.

-Được, ăn cơm thôi!

Diệp Thiên gật đầu, nói với Anna:

-Cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi, vừa nãy cô cũng tiêu hao không ít thể lực, đang cần bồi bổ.

-Việc này…

Anna có chút do dự, nhưng khi Diệp Thiên trừng mắt nhìn thì cô ta vẫn ngoan ngoãn đi đến bàn ăn, ngồi xuống, đứng trước mặt Diệp Thiên, cô ta có cảm giác như đang đối mặt với các giáo quan trong trại huấn luyện năm nào.

Hành động của Anna khiến cho Tống Vi Lan đang ngồi ở sofa phải sững sờ, bà ta dẫn theo cô ta nhiều năm như vậy cũng không có cách để Anna ngồi cùng bàn dùng cơm với mình, một câu nói của Diệp Thiên lại có thể làm được điều này.

Tống Vi Lan trong lòng khẽ rung động, nói nhỏ bên tai Diệp Đông Bình:

-Đông Bình, ông…ông xem, tìm một cô vợ ngoại quốc cho con trai có được không?

-Được…được chứ!

Sự thân mật của vợ làm Diệp Đông Bình ngất ngây sung sướng, nhưng sau khi mở miệng đồng ý, liền phản ứng trở lại, vội nói:

-Không được, chuyện này không được đâu, Diệp Thiên có vị hôn thê rồi, đó là con gái của bạn thân tôi, chuyện này tuyệt đối không được!

Tống Vi Lan liếc Diệp Đông Bình một cái, nói:

-Tôi…tôi đâu nói để con trai cưới hỏi đàng hoàng, giữ nó làm vợ bé không phải được rồi sao?

-Thế…thế cũng được sao?

Diệp Đông Bình há hốc mồm, đầu óc rối loạn, hàm ý của vợ quá sâu sắc mà! Sớm biết vậy thì mấy năm nay ông ta đã nuôi một cô vợ bé trước rồi, dù gì thì vợ của ông ta cũng thấu tình đạt lý như vậy mà.

-Nghĩ gì đó? Dám suy nghĩ lung tung thì tôi sẽ về Mỹ đó!

Tống Vi Lan tức giận, kí vào trán Diệp Đông Bình một cái, đứng dậy đi ăn cơm với con trai.

Nếu nói chỗ ngang ngạnh nhất của phụ nữ thì chính là tâm tính này của Tống Vi Lan, làm mẹ, hết mười người thì đã có tám người hy vọng con mình thê thiếp thành bầy, con cháu đầy đàn, nhưng chính bản thân mình lại nhất định muốn chồng giữ thân như ngọc.

-Đây…đây nhất định là mẹ ruột của mình!

Thính lực của Diệp Thiên rất tốt, giọng nói của Tống Vi Lan và Diệp Đông Bình tuy nhỏ nhưng một chữ cũng không lọt khỏi tai của hắn ta, Diệp Thiên cười khổ trong lòng, chỉ có thể cúi đầu và cơm.

Bữa cơm đầu tiên sau khi đoàn tụ của gia đình trải qua trong nụ cười thỉnh thoảng có chút ám muội của Tống Vi Lan, may là vừa ăn xong cơm, thì Tống Hạo Thiên lại đến, làm cho Diệp Thiên đỡ ngại ngùng.

-Ta giúp cậu một việc lớn như vậy, dù thế nào thì sau đó cậu cũng phải gọi điện cho lão già này cái chứ!

Thấy Diệp Thiên cũng ở đây, Tống Hạo Thiên liền cảm thấy tức giận.

Tên nhãi này ngoài việc ra hiệu cho mình ở Myanmar ra, sau đó liền bặt vô âm tín, hại ông ta phải lo lắng cho an nguy của hắn, hỏi han khắp nơi mới biết hắn ta lại ở Hồng Kông tiêu dao tự tại.

-Ôi, tôi nói rồi, tôi với ông không có quan hệ gì hết, là ông hứa với đại sư huynh của tôi, đừng hòng tôi chịu cái ơn này!

Diệp Thiên hoàn toàn không bận tâm đến lời nói của Tống Hạo Thiên, bực dọc nói:

-Hơn nữa, mười lăm tấn vàng đó ít nhất cũng đáng giá một tỷ hai, một tỷ ba chứ nhỉ? Ông chỉ đưa có một tỷ, tính ra, là tôi chịu thiệt rồi!

-Cậu…cậu đã có lời mà còn vờ vịt nữa à?

Tống Hạo Thiên bị lời nói của Diệp Thiên làm tức điên xém chút là loạng choạng cả người, có ai biết là ông ta đã dùng đến bao nhiêu nhân tình mới vận chuyển được đống vàng này ra khỏi Myanmar? Vậy mà Diệp Thiên lại nói là ông ta ăn lời?

Cuộc đối thoại giữa Diệp Thiên và cha mình làm Tống Vi Lan cảm thấy khó hiểu, liền tiến lên trước đỡ lấy ông ta, hỏi:

-Ba, mười lăm tấn vàng gì vậy?