- Sư phụ, mọi người đều đi rồi, ngườii ở lại Myanmar để làm chi? Hay là, con cùng sư phụ ở lại?
Nhìn thấy Diệp Thiên không muốn đi theo máy bay trực thăng về nước, Chu Khiếu Thiên có chút bận tâm, hắn lớn như vậy thấy người chết cũng chưa thấy hơn việc lần này, thần trí có chút hốt hoảng, sợ Diệp Thiên ở Myanmar xảy ra chuyện gì.
- Ta lưu lại đương nhiên có chuyện, mấy cỗ xe thiết giáp phải đưa trở về chứ?
Diệp Thiên cười khoát tay áo, nói:
- Ta còn muốn đến chỗ Liễu Hi Quốc, tòa nhà bên Hồng Kông bày trận cần một số Ngọc Thạch tốt, ta đi thử xem, xem có thể thu được chút đồ tốt hay không?
Trong lòng Diệp Thiên hiểu được, nhiều người Nhật Bản như vậy mất tích ở Myanmar, tuyệt đối sẽ dấy lên một trận phong ba không nhỏ, hắn muốn trước khi tin tức để lộ ra ngoài, đem xe thiết giáp về cho Ba Cương tướng quân, sau này khi có người nghi ngờ, bản thân đã sớm xa chạy cao bay .
Còn về chuyện đi tìm Liễu Hi Quốc, là ý định nhất thời của Diệp Thiên, khu nhà cấp cao ở Hồng Kông bày trận cần sử dụng Ngọc Thạch, cũng không nhất định phải rất trân quý, nhưng cần số lượng thực khổng lồ, cùng với việc sau khi về nước đi thu mua, không bằng thừa dịp này đi giao dịch Phỉ Thúy Myanmar xem sao, nói không chừng vận khí tốt có thể sẽ có được một ít.
Hơn nữa Phỉ Thúy thuộc loại ngọc cứng rắn, khả năng chịu đựng đối với nguyên khí thiên địa, nếu so với Hòa Điền Ngọc còn tốt hơn một bậc, nhưng vì loại Ngọc Thạch này không được sản xuất tại quốc nội, từ xưa không được kỳ môn biết đến, ngay cả truyền thừa trong đầu Diệp Thiên cũng không có giới thiệu về Phỉ Thúy.
- Diệp Thiên, nếu cậu không trở về, chúng tôi đi trước vậy!
Nhìn thấy hai thầy trò này đang muốn tán gẫu, Tống Phi không dám tiếp tục trì hoãn, nhiệm vụ này của hắn là có hạn chế thời gian, nếu tiếp tục chần chừ, sẽ vượt qua thời gian dự định.
Diệp Thiên gật gật đầu, vỗ vỗ vai Chu Khiếu Thiên, chỉ vào Tống Phi nói:
- Được, Khiếu Thiên, giao cho cậu một nhiệm vụ trọng yếu. Đi cùng anh ta, thúc giục bọn họ đưa 5 tấn vàng đi đúc lại cho ta. Đến lúc đó cậu trông chừng việc đưa đến chỗ lão Đường ở Hồng Kông ấy!
- Vâng, sư phụ cứ yên tâm đi, con nhất định làm tốt!
Nghe được Diệp Thiên giao phó chuyện trọng yếu như vậy cho hắn làm, Chu Khiếu Thiên nhất thời hưng phấn, lớn tiếng hứa hẹn.
- Người thế nào vậy? Tuổi không khác nhau lắm, người thì tính tình như một con quỷ, một người lại đơn thuần như vậy!
Tống Phi có chút buồn bực nhìn về hai thầy trò Diệp Thiên, với nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra được Diệp Thiên đang lừa dối người trẻ tuổi kia, mượn thêm một trăm cái lá gan cho Tống Phi, hắn cũng không dám động tay chân vào số vàng này, còn cần tìm người đi theo sao?
Nhìn thấy mấy cái máy bay trực thăng phát ra tiếng gầm rú rung trời, chậm chậm bay lên cách mặt đất, Diệp Thiên nhìn về phía mấy người Mã Lạp Kai, cười nói:
- Lão Mã, mấy người tiếp tục vất vả một chuyến, cùng tôi đem xe thiết giáp đưa trở về nhé?
- Không vất vả, không vất vả đâu, ông chủ, đây còn không phải là việc nên làm sao?
Đi theo đám người Võ Thần vài ngày, Mã Lạp Kai lại học được vài câu giọng Bắc Kinh, nhưng hắn dùng cái tiếng phổ thông kia nói ra, Diệp Thiên nghe được mà muốn bật cười.
- Đúng rồi, ông chủ, ngài rốt cuộc là giải quyết những người Nhật Bản như thế nào vậy?
Nhìn thấy Diệp Thiên tâm tình đang tốt, Mã Lạp Kai khoa tay múa chân đối với cổ họng của mình một chút, là một người thường xuyên chạy ở bên bờ sinh tử, đối với kiểu giết người đó, lão Mã vẫn cần phải khiêm tốn. Dù sao thêm một đường sống, ở một vài thời điểm sẽ có thêm một phần hi vọng sinh tồn.
- Cái này, anh thực học không được?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn thấy vẻ mặt không tin của Mã Lạp Kai, cười khổ một tiếng, nói:
- Lão Mã, bày ra tư thế phòng ngự mạnh nhất của anh đi!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Mã Lạp Kai vội vàng lui từng bước, hai chân đứng lại hình chữ bát, hai tay lúc lên lúc xuống, bày ra không phải là thế quyền anh của Tây Phương, mà là Quyền Đạo của Lý Tiểu Long, cẩn thận bảo hộ hai bộ vị yếu trên người mình.
- Cẩn trọng !
Diệp Thiên ngoài miệng nhắc nhở hắn một câu, tay phải "Vù" một tiếng vươn ra, liền nắm tới cổ Mã Lạp Kai.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Mã Lạp Kai tuy rằng có thể thấy rõ ràng động tác của Diệp Thiên, thậm chí cả khi hắn ra tay đều xem rất rõ, nhưng không biết tại sao, đến khi hắn giơ tay trái trước ngực hướng lên trên đón đỡ, đã cảm giác cổ họng đau đớn, cũng đã bị Diệp Thiên bóp chặt cổ.
Mặc dù biết Diệp Thiên sẽ không hạ sát, Mã Lạp Kai vẫn cả kinh, vẻ mặt tái nhợt, đối mặt người như Diệp Thiên, từ đáy lòng hắn thấy thật bất đắc dĩ, tất cả đều là sợ hãi , hắn thề cả đời mình cũng không muốn gặp được đối thủ như vậy.
- Võ công của Trung Quốc chú ý nội và ngoại, cần rèn luyện từ nhỏ, hiện tại căn cốt của anh đã cứng, luyện cũng không được.
Thấy thần sắc cầu xin trong mắt Mã Lạp Kai, Diệp Thiên cười cười buông lỏng tay ra, người nước ngoài có một chút ưu điểm, đó là sùng bái cường giả, chỉ cần mình thực sự mạnh hơn bọn hắn, những người này cũng không dám suy nghĩ gian dối.
Sau cú đánh đó của Diệp Thiên, đám người Mã Lạp Kai trở nên ngoan ngoãn dị thường, sau khi đưa mấy cỗ xe việt dã đã không còn vàng chạy đến một khe sâu thiêu huỷ, bốn người lên 3 cỗ xe thiết giáp, hai ngày sau đó trở về Ngưỡng Quang.
Giữa đường trở về Diệp Thiên săn bắt được một con hổ, nhờ có da Hổ che dấu, sĩ quan phụ tá của Ba Cương đến đón cỗ xe không có chút nghi ngờ nào, hắn cũng không thể tưởng tượng được, ngắn ngủn một tuần này , Diệp Thiên đã đi qua quá nửa Myanmar, làm ra một chuyện đủ để thế giới khiếp sợ.
Đương nhiên, ngoài bộ xuơng trong xe việt dã, hơn một trăm người Nhật Bản cũng đã biến mất triệt để trên thế giới này, muốn từ nham động bị sụp kia tìm ra thi thể, hoàn toàn là không có khả năng.
Sau khi giao nhận xe thiết giáp, đám người Mã Lạp Kai dùng con đường của bọn nó, đem vũ khí đạn dược còn lại vận chuyển khỏi Myanmar, cùng Diệp Thiên hẹn gặp tại kinh thành rồi rời đi, Diệp Thiên thì được một chiếc quân xa hộ tống, về tới khách sạn ở Myanmar.
- Tiểu thúc, thúc đã về rồi!
Diệp Thiên đột nhiên ra hiện trước mặt, Liễu Hi Quốc cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn biết vị này vai vế rất cao, giống như cha vợ của mình, đều có được một vài bản lĩnh không rõ, không thể dùng ánh mắt thường nhân đi nhìn bọn họ.
Chẳng qua nếu như Liễu Hi Quốc biết Diệp Thiên mấy ngày nay làm ra những chuyện gì, chỉ sợ cũng sẽ chấn kinh!
Diệp Thiên nhìn chung quanh một cái, có chút kỳ quái hỏi:
- Hi Quốc, Định Định đâu?
Khi rời Ngưỡng Quang, Diệp Thiên đã ra nghiêm lệnh, không cho phép Liễu Định Định tham dự đến hành động lần này, nha đầu kia lúc ấy thiếu chút nữa bị tức phát khóc, vì uy môn chủ của Diệp Thiên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
- Cô ấy không thích đổ thạch, đến kinh thành tìm ông ngoại cô ấy rồi.
Liễu Hi Quốc cũng là không thể nề hà đối với cô gái trẻ này, tuy rằng bộ dạng rất khá, nhưng từ nhỏ đã điên điên khùng khùng, đến giờ ngay cả một người bạn trai cũng không có, nhưng xem ra cô và đồ đệ của Diệp Thiên kia, có vài phần ý tứ.
- Các anh chuẩn bị khi nào thì đi? Có đi đến chỗ cược thạch hay không?
Diệp Thiên cũng không có tư cách đến Myanmar đổ thạch, muốn đi vào sân bãi khu giao dịch Phỉ Thúy, còn phải nhờ danh nghĩa của Liễu Hi Quốc mới được.
Liễu Hi Quốc đáp:
- Tiểu thúc, chúng ta chọn mua vật liệu đá đều không tồi, buổi chiều đi xem xét một vòng, sáng mai trở về Hồng Kông! Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
- Tốt lắm, tôi đi cùng các anh bổ sung kiến thức, nếu là có nguyên liệu gì vừa ý, các anh mua giúp một chút được chứ?
Lộ trình của Liễu Hi Quốc khiến Diệp Thiên rất vừa lòng, ở Myanmar làm ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không muốn ở đây lâu, xế chiều đi giao dịch Phỉ Thúy nhìn một chút, nếu như có thể tìm được nguyên liệu ngọc thích hợp thì tốt nhất, nếu tìm không được, hắn cũng sẽ rời đi vào ngày mai.
- Không thành vấn đề, tiểu thúc, tài khoản của chúng ta còn để lại ba trăm vạn đôla ứng phó nhu cầu bức thiết thì dùng, có thể mua nguyên liệu tốt về!
Liễu Hi Quốc biết quan hệ của Diệp Thiên và cha vợ, lập tức đáp ứng, lúc này giao dịch Phỉ Thúy Myanmar còn chưa nónh như sau này, nguyên liệu vượt qua vạn tệ cũng xem như hàng tốt nhất rồi, ba trăm vạn đôla, xem như một con số xa xỉ.
Kêu xe của khách sạn đến, vợ chồng Liễu Hi Quốc mời một sư phụ cược thạch đến, mang Diệp Thiên đi tới trung tâm giao dịch Ngọc Thạch nằm ở vùng ngoại ô Ngưỡng Quang.
Hiện tại nơi này còn chưa được quy mô như về sau, chính là ở một khu đất trống rất lớn trong tường vây, người ngoài tường vây bốn phía toàn bộ đều là quân nhân Myanmar súng vác vai, đạn lên nòng đứng gác, bất cứ thương nhân tham dự giao dịch Phỉ Thúy đều không thể tới gần tường vây, chỉ có thể vào ra từ cửa chính.
- Đây ... toàn bộ đều là Phỉ Thúy?
Sau khi trình một số giấy tờ giấy chứng nhận, Diệp Thiên tiến vào tới trong sân khu giao dịch Phỉ Thúy, nhìn thấy phạm vi chừng hơn một ngàn thước kia bày đầy đủ loại đá nguyên liệu, Diệp Thiên cũng không nhịn được phát ngây dại.
- Tiểu thúc, chuẩn xác mà nói hẳn là toàn bộ đều là nguyên thạch, bên trong có Phỉ Thúy hay không, thì còn khó mà nói .
Nhìn thấy Diệp Thiên bộ dáng khiếp sợ, Liễu Hi Quốc không khỏi nở nụ cười, hắn lần đầu tham gia giao dịch, biểu hiện còn không bằng Diệp Thiên vừa rồi.
- Sao người ít như vậy nhỉ?
Diệp Thiên phát hiện, so sánh với hội trường giao dịch rộng rãi, người ở bên trong này tương đối ít, chỉ có rất ít khu vực có người nghỉ chân quan sát.
- Tiểu thúc, Myanmar gần đây thế cục không được ổn lắm, cho nên lần này người tham gia không quá nhiều, mặt khác giao dịch cũng đã sắp xong, có những người đều ở lại khách sạn!
Từ sau khi Khôn Sa đầu hàng, thế cục Myanmar cũng hỗn loạn cả lên, rất nhiều thương nhân thế lực lớn từ các quốc gia Đông Nam Á đến Myanmar giao dịch Ngọc Thạch bị bắt cóc, đưa ra tiền chuộc rất cao, khiến cho các thương nhân đến Myanmar giao dịch Phỉ Thúy thần hồn nát thần tính.
Cho nên không có một số người trong quân đội kia, giao dịch lần này khó mà tiến hành, cũng khiến cho giao dịch lần này tiêu điều dị thường, lượng nguyên thạch được mua bán thấp hơn lần trước nhiều.
Nhưng giao dịch Myanmar tổ chức tốt hay không, không quan hệ gì đến Diệp Thiên, nghe Liễu Hi Quốc giải thích vậy, hắn lại hỏi:
- Hi Quốc, bên kia là bán nguyên liệu cược thạch ?
Sau khi dẫn Diệp Thiên tới khu bán nguyên liệu, Liễu Hi Quốc cẩn thận nhắc nhở nói:
- Sư thúc, năm nay giá cả Phỉ Thúy ở thị trường có hạ một chút, chú đừng mua quá!