Thiên Tài Tướng Sư

Chương 507: Chịu nhục




Kitamiya Hiro cũng không khác Diệp Thiên nghĩ cho lắm, nguyên nhân chủ yếu núi này không có dấu chân người chính là do mãnh xà khổng lồ, thấy quái xà đã bị tiêu diệt, bọn họ hoàn toàn có thể tìm ra đường khác.

Cho nên phong tỏa cửa vào núi Ma Quỷ là điều quan trọng, Kitamiya Hiro đã chuẩn bị để 1 nửa số người lại đây, số người còn lại đi ra ngoài do đường, bất luận thế nào kho báu gia tộc cũng không thể rơi vào tay người khác.

- Vâng, gia chủ, mấy người các ngươi, bảo vệ cửa núi đi!

Nghe thấy gia chủ nói vậy, Kitamiya Yanjun trả lời 1 câu, sau khi ra lệnh cho người ở mấy xe phía trên, vội vàng chạy ra sau đoàn xe, trong lòng hắn cũng có chút kỳ quái, vừa rồi tiếng động ồn ào như vậy, vì sao những người đó không có 1 ai ra xem cả?

- Mẹ kiếp, Hikari, sao lại đang ngủ thế này, mau ra đây!

Đến trước 1 chiếc xe gần nhất, Kitamiya Yanjun liếc mắt 1 cái nhìn thấy cháu mình Kitamuya Hikari đang cúi đầu lên tay lái ngủ, mở tấm kính cửa sổ ra, nhìn thấy nửa khuôn mặt của cậu ta.

Tuy rằng tính tình thường ngày tương đối ôn hòa, nhưng lúc này Kitamiya Yanjun cũng không nhịn được đánh vào gáy cháu mình 1 cái.

- Hi…Hikari, cháu… cháu làm sao thế này?

Điều khiến cho Kitamiya Yanjun không ngờ tới chính là, thân thể Kitamiya Hikari đột nhiên lăn từ tay lái xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng bệch dị thường, 2 con mắt chết không cam lòng mở trừng trừng, khóe miệng còn có vệt máu tươi chưa đông lại.

Kitamiya Yanjun hoảng hốt, thân thể vội vàng lui lại, thế nhưng lúc này, đột nhiên 1 thân hình đằng sau ngồi dậy, giơ tay khống chế tay phải Kitamiya Yanjun,1 cỗ lực mạnh mẽ phát ra kéo mạnh Kitamiya Yanjun vào phía trong.

Không đợi cho Kitamiya Yanjun mở miệng kêu cứu, tay trái Diệp Thiên như lưỡi rắn nhéo vào yết hầu hắn. "pạch" 1 tiếng giòn tan vang lên, dĩ nhiên đập nát yếu hầu của Kitamiya Yanjun.

- A…a…

Lúc này khuôn mặt Kitamiya Yanjun cũng giống khuôn mặt cháu trai mới chết của mình như đúc, hắn thế nào cũng không tìn được, mình thân làm chủ gia tộc Kitamiya, thế mà lại chết ở đây.

Trong lòng Kitamiya Yanjun còn có nhiều điều uất ức, hắn còn muốn đưa gia tộc Kitamiya trở lại thời kỳ huy hoàng, hắn còn muốn khắc tên mình vào trong sử sách gia tộc, hắn còn muốn…

Chỉ có điểu tất cả những điều này, đều theo ý thức của Kitamiya Yanjun từ từ mờ nhạt dần, 2 mặt tràn đầy nghi hoặc kia không dám tin, giống như đang trình bày những chuyện còn lưu luyến thế gian này của mình với Diệp Thiên.

- Ấy, hình như người này cất chìa khóa?

Diệp Thiên khi nãy vẫn luôn nấp ở sau xe, vốn không biết là ai mở cửa xe ra, lúc này nhìn thấy bộ mặt Kitamiya Yanjun không khỏi sửng sốt 1 chút, trải qua 1 đêm quan sát, cậu có thể nhận ra được, địa vị người này ở gia tộc Kitamiya hình như không thấp hơn cái lão Kitamiya Hiro kia.

Vừa hiện ý nghĩ này trong đầu, tay phải Diệp Thiên mò vào trong ngực Kitamiya Yanjun, lúc này tay mò thấy 1 vật kim loại được chế tác hoàn mỹ, tuy rằng không biết thứ này dùng để làm gì nhưng biểu hiện của Kitamiya Hiro lúc đó khi nhìn thấy vật này Diệp Thiên vẫn nhớ rõ ở trong lòng.

- Yanjun, Yanjun, xảy ra chuyện gì vậy?

Kitamiya Hiro vừa nãy vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này, lúc hắn nhìn thấy Kitamiya Yanjun đột nhiên chui vào trong xe liền cảm thấy có gì đó không ổn, bước nhanh qua bên này.

Nghe thấy tiếng gọi của Kitamiya Hiro, Diệp Thiên nhét nhanh cái chìa khóa đó vào túi áo mình, nhẹ nhàng phi ra ngoài cửa bên phải, nhanh như thoắt biến mất trong bụi cỏ.

- Mẹ kiếp!

Vị trí Kitamiya Hiro đứng chỉ cách chiếc xe này 7, 8 mét, đi mấy bước thì đến trước xe, khi hắn ngước nhìn thấy thân hình Kitamiya Yanjun, không nhịn được mắt nứt ra, tay phải "keng" 1 tiếng rút thanh kiếm samurai ở bên hông ra.

- Ai… là ai làm, ra đi, ra đây cho ta!

Kitamiya Yanjun là do chính Kitamiya Hiro đích thân chọn lựa đào tạo hơn 10 năm cho vị trí kế nghiệp gia chủ, Kitamiya không con cái, mọi tâm huyết của hắn đều dồn vào Kitamiya Yanjun, Kitamiya Yanjun chết khiến cho hắn không thể không chế được mình, hận không thể băm kẻ thù ra làm trăm mảnh.

Kitamiya Mioru đứng cách đó không xa nghe được tiếng Kitamiya Hiro giận dữ cũng chạy lại, không rõ nên hỏi:

- Hiro, sao lại thế này? Xảy ra chuyện gì vậy?

Kitamiya Hiro nghiến răng nghiến lợi nói:

- Yanjun, nó… đã hy sinh vì gia tộc rồi! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Cái gì?

Sau khi nghe được Kitamiya Hiro nói, trưởng lão Mioru cũng chấn động vô cùng, vội vàng nhìn vào trong xe, ánh mắt nhất thời trợn ngược lên. - Có người, có người trà trộn vào.

2 người chết trong xe, rõ ràng là bọn họ đều không đề phòng mà bị người đó xuống tay đánh trộm, điều này cũng nói rõ, hung thủ nhất định là ẩn mình trong bọn họ, hoặc là phản đồ của gia tộc.

Kitamiya Hiro tin rằng mình đã đem theo đội quân tinh nhuệ nhất của gia tộc đến Myanmar, cũng chưa từng nghĩ rằng cuối cùng những tinh anh của gia tộc lại chôn thân ở núi Ma Quỷ này, ngay cả người mà hắn chọn làm người nối nghiệp cũng phải đến chầu Diêm Vương, điều này khiến cho Kitamiya Hiro như phát cuồng.

- Hiro, lấy lại chìa khóa chỗ Yanjun đi?

Kitamuya Mioru là trưởng lão của gia tộc, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với Kitamiya Yanjun, đối với cái chết của hắn chỉ cảm thấy căm tức, nhưng đầu tiên đầu óc vẫn nghĩ về chiếc chìa khóa mở két sắt ở ngân hàng Thụy Sỹ kia.

Sau khi nghe thấy Kitamiya Mioru nói vậy, Kitamiya Hiro mới như tỉnh mộng, mò tay vào trong ngực biến đổi, thì thào nói:

- Không, không có rồi…

- Hiro, có người có âm mưu rồi, chúng ta lên xe nhanh đi, không thể để bọn họ đánh trước đánh sau được.

Tuy rằng mất chiếc chìa khóa, nhưng bằng chứng văn kiện trong ngực Kitamiya Hiro cũng cực kỳ quan trọng, việc này có quan hệ nghiêm trọng đến sinh tồn của gia tộc Kitamiya sau này, trưởng lão Mioru vội vàng kéo Kitamiya Hiro đang đứng đực chỗ cũ chạy vào trong xe bọc thép.

- Pang…pang pang! Mẹ kiếp!

Đúng lúc Kitamiya Mioru nảy sinh ý định rút lui thì bỗng nhiên đằng sau vang lên tiếng súng cùng tiếng thét nổi giận, sau đó tiếng kêu thất thanh vang lên, đợi đến khi truyền đến tai 2 người thì tiếng thét thảm thiết đã chấm dứt.

Qua tấm chắn xe việt dã nhìn ra ngoài, trưởng lão Mioru và Kitamiya Hiro lặng cả người, 4, 5 người vốn còn đang sống, bây giờ đều nằm soài trên mặt đất, đôi chân còn đang run rẩy kia có thể biết được là bọn họ vẫn còn chưa chết.

Thế nhưng cổ họng mấy người này có 1 vết thương như miệng con cá chép không ngừng phun máu tươi ra, Kitamiya Hiro liếc mắt 1 cái có thể nhận ra, mấy người này không còn khả năng sống sót rồi.

Đến lúc này, người của gia tộc Kitamiya lần này đến Myanmar so với lần trước chỉ còn vỏn vẹn lại 3 người Kitamiya Hiro, trưởng lão Mioru và trưởng lão Tsuru, còn lại có thể bị coi là toàn quân chết sạch rồi.

So với cái khí thế hừng hực lúc dẫn hơn 100 người vào núi, đến lúc này chỉ còn lại 3 lão già tuổi cộng lại trên 250 tuổi này, Kitamiya Hiro bỗng chốc như già đi 20, 30 tuổi, mái tóc bạc vẫn luôn được chải chuốt cẩn thận lúc này rối bởi, tấm lưng còng xuống phải nhờ đến thanh kiếm Samurai chống đỡ mới đứng được, khiến cho người ta cái cảm giác gần đất xa trời.

- Gia chủ, đi, đi mau thôi!

Mấy người chết vừa rồi đều là người của tiểu đội Ảnh Sát, cho dù ở trong Nhật Bản cũng đều là những Ninja xuất chúng, chỉ có điều bọn họ đến cả lực đánh trả cũng không có đã bị người ta chặt đứt yết hầu như cắt tiết gà rồi, trong lòng Kitamiya Mioru cũng cảm thấy lạnh cả người.

- Nếu đã đến rồi, thì đừng đi nữa!

Kitamiya Mioru chưa nói xong, 1 âm thanh trong trẻo vang lên, mặc dù Diệp Thiên không hiểu tiếng Nhật, nhưng Diệp Thiên cũng nhận ra được là 2 người đó đang muốn chạy về phía xe thiết giáp.

- Ngươi… ngươi là người Trung Quốc?

So với Diệp Thiên, Kitamiya Hiro và trưởng lão Mioru hiểu tiếng Trung Quốc hơn, những người Nhật Bản sinh trước thế chiến thứ 2 thì đến 90% người đều chọn môn tiếng Trung là muôn học bắt buộc.

- Nghe hiểu lời của ta à?

Diệp Thiên nhướng mày, trong mắt hàm ý chế giễu:

- Thế thì quá tốt rồi, chúng ta cũng không cần nhiều lời nữa, toàn bộ chỗ vàng này đều thuộc về tôi hết, các ông có ý kiến gì không?

- Mẹ kiếp, đây là tài sản của gia tộc Kitamiya!

Kitamiya Hiro trợn trừng mắt tức giận, nắm chặt chuôi kiếm, hắn từ trước đến nay chưa thấy người nào vô liêm sỉ như vậy, giết chết đệ tử con cháu nhà người ta thế mà vẫn luôn mồm nói đây là đồ của mình.

Diệp Thiên dù thế vẫn lắc đầu, nói:

- Nhầm rồi, chỗ này vốn là của sư huynh tôi giấu ở đây, có liên quan gì với gia tộc Kitamiya các ngươi chứ?

- Của sư huynh ngươi?

Kitamiya Hiro nghe vậy sửng sốt, hình như cảm thấy có sát khí tấn công vào người mình, 2 mắt híp lên, nói:

- Ngươi có quan hệ gì với Cẩu Tâm Gia?

- Chỗ đồ này đều do Cẩu Tâm Gia cất, huynh ấy đương nhiên là sư huynh tôi!

Diệp Thiên tuy rằng nét mặt tươi cười, nhưng từ đêm qua đến nay đã giết ít nhất cũng hàng chục mạng rồi, cỗ sát khí vây quanh thân thể đó khiến cho người ta cái cảm giác ớn lạnh.

- Mẹ kiếp!

Kitamiya Hiro phẫn nộ, lúc đang định lao lên thì bị trưởng lão Mioru ngăn lại:

- Người Trung Quốc các ngươi có câu "oan gia nên giải không nên kết, số vàng này… chúng tôi có thể để cho cậu, nhưng cậu nhất định phải thả chúng tôi đi!

- Trưởng lão Mioru?!

Tâm trạng Kitamiya Hiro lúc này như ngòi thuốc nổ, đang muốn nổ tung ra, sau khi nghe được Kitamiya Mioru nói vậy, không nhịn được hét lên:

- Hắn là kẻ địch của gia tộc Kitamiya của chúng ta, không thể bỏ qua cho hắn như vậy được!

- Mẹ kiếp!

Kitamiya Mioru tát 1 cái bạt tai vào mặt Kitamiya Hiro, quát to bằng tiếng Nhật:

- Hiro, tài sản ở Thụy Sỹ là gốc rễ để vực dậy gia tộc, cậu phải lấy nó về cho gia tộc!

- Vâng! Trưởng lão Mioru nói rất đúng!

Cái bạt tai này khiến cho Kitamiya Hiro tỉnh táo lên rất nhiều, năm đó lúc đánh lén Cẩu Tâm Gia, hơn 100 người bọn họ cũng không thể hạ được, lúc này chỉ dựa vào hắn và trưởng lão Mioru gần đất xa trời này căn bản là không phải là đối thủ của thanh niên trước mặt này.