Thiên Tài Tướng Sư

Chương 400: Ngọn nguồn




- Đừng, đừng gọi tôi là ông Hồ, gọi Lão Hồ là được rồi, không thì tôi khó mà uống ngụm rượu này với cậu được.

Nghe xong cách xưng hô của Diệp Thiên, Hồ Hồng Đức liền lắc tay lia lịa, Cẩu Tâm Gia và cha ông ta có mối quan hệ thân thiết, theo lý mà nói thì vai vế của ông ta còn nhỏ hơn Lý Dương một bậc, gọi một tiếng Lão Hồ đã là quá lắm rồi.

Lý Dương đã sớm quen với địa vị của mình trong giang hồ, nên cũng không từ chối, liền mở miệng nói:

- Được, vậy thì tôi gọi là Lão Hồ, ông từng gặp qua đại sư huynh của tôi chứ?

- Từng gặp qua, vào năm 1940!

Hồ Hồng Đức tự rót cho mình một ly rượu, ngước cổ uống cạn, hồi tưởng lại chuyện xưa, nói:

- Kim Nhãn Điêu đến Đông Bắc liên hệ với lực lượng võ trang kháng Nhật, tìm được cha tôi, nếu không có ông ấy thì tôi và cha đã bị bọn quỷ Nhật bao vây rồi…

Mặc dù lúc đó Hồ Hồng Đức chỉ mới có tám tuổi, nhưng vẫn có ấn tượng sâu sắc về ngày đó, vì kể từ sau ngày đó, ông ta đã rời khỏi sơn trại của cha, trở về sinh sống ở huyện thành.

Sau khi Nhật Bản chiếm được ba tỉnh Đông Bắc, Hồ Vân Báo vốn chỉ là một thợ săn trong Trường Bạch Sơn, liền lên núi, tự phong là Hồ tư lệnh, dưới trướng ông ta tụ tập được hơn một trăm người.

Những người này đa số là dân săn bắt ở Trường Bạch Sơn hoặc là dân ở vùng khác, không thiếu gì súng ống, đạn dược, hơn nữa rất có năng lực tác chiến trong rừng núi, mấy lần giao đấu với người Nhật, đều khiến đối phương phải tổn thất nghiêm trọng.

Hơn nữa Hồ Vân Báo có thân thủ cao cường, từng dắt theo tám anh em đột nhập vào Phụng Thiên Phủ, đánh cướp một ngân hàng Nhật Bản, cướp sạch kim khố trong ngân hàng.

Chính trong lúc bọn Nhật Bản vây bắt toàn thành, Hồ Vân Báo lại đơn thân độc mã đột nhập vào doanh trại quân Nhật, ám sát một thiếu tướng có quân hàm cao nhất trong quân trại, đồng thời nhân lúc trong thành đại loạn, dắt theo anh em an toàn thoát khỏi Phụng Thiên.

Trải qua việc này, Hồ Vân Báo được người Đông Bắc tung hô là đại hiệp Đông Bắc, danh tiếng có một không hai, nhưng người sợ nổi tiếng, heo sợ mập, ông ta cũng vì vậy mà bị người Nhật Bản điên cuồng truy bắt.

Có điều Trường Bạch Sơn rừng rậm um tùm, đất đai rộng lớn, bọn người Hồ Vân Báo ở trong núi như cá được nước, trải qua nhiều cuộc vây bắt vẫn bình yên vô sự, danh tiếng ngày càng vang xa, trở thành thủ lĩnh của vùng Đông Bắc.

Không chỉ có người Nhật tìm Hồ Vân Báo, mà liên quân kháng Nhật Đông Bắc và chính phủ Quốc Dân Đảng lúc bấy giờ đều nhiều lần phái người chiêu dụ, nhưng cũng không tìm được tăm tích của bọn họ.

Đó là một mùa đông buốt giá, tuyết đã phủ đầy núi, theo kinh nghiệm trước kia, bọn quỷ Nhật bản không thể vào Trường Bạch Sơn được, nên Hồ Vân Báo cũng lơ là cảnh giác, vốn là hai trạm gác đổi lại còn một trạm.

Nhưng ai ngờ rằng, chính vào mùa xuân năm 1940, khi Hồ Vân Báo và anh em đang uống rượu vui vẻ, bọn quỷ Nhật trong một lữ đoàn dưới sự dẫn dắt của tên phản đồ trong trại ông ta đã mò tới chân núi.

Đội ngũ hơn một trăm người, bọn quỷ Nhật dùng đến cả một lữ đoàn, có thể thấy được quyết tâm tiêu diệt Hồ Vân Báo của chúng, điều nguy hiểm là bọn người Hồ Vân Báo đều còn bận bịu lo ăn Tết.

Chỉ là không đợi cho bọn quỷ Nhật bao vây cả ngọn núi, thì một vị khách không mời mà đến lại đến sơn trại trước, ông ta chính là Cẩu Tâm Gia. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lúc ấy Hồ Hồng Đức chỉ mới tám tuổi, đến giờ vẫn còn nhớ như in, Cẩu Tâm Gia chỉ dùng vỏn vẹn ba chiêu, thì đã bắt được người được mệnh danh đánh khắp Đông Bắc không địch thủ là cha ông ta, đồng thời nói ra hành động vây núi của bọn người Nhật.

Người trong giang hồ bái phục hảo hán, thêm vào đó việc này lại có liên quan đến gia đình và tính mạng của Hồ Vân Báo, sau khi được thả ra, Hồ Vân Báo liền cho người đi tra xét, không lâu sau, dưới núi liền vang lên tiếng súng.

May mà Cẩu Tâm Gia đến sớm, bọn quỷ Nhật vẫn chưa bao vây xong, Hồ Vân Báo đem theo hơn một trăm anh em liều chết đột phá ra ngoài, trốn vào chỗ sâu trong Trường Bạch Sơn.

Nhưng trải qua chuyện này, anh em dưới trướng của Hồ Vân Báo đã chết hơn phân nửa, ngay cả mẹ của Hồ Hồng Đức, cũng bị đạn lạc bắn chết trong lúc đột phá vòng vây.

Ân cứu mạng to hơn trời, sau khi Hồ Vân Báo thoát ra ngoài, đương nhiên là mang ân Cẩu Tâm Gia, hai người đã uống máu ăn thề kết nghĩa anh em, Hồ Vân Báo cũng tiếp nhận ủy dụ của chính phủ Quốc Dân Đảng.

Kể từ lúc lên núi, Hồ Vân Báo đã không màng đến chuyện sống chết, nhưng với đứa con duy nhất là Hồ Hồng Đức lại có chút không nỡ.

Nhân dịp Cẩu Tâm Gia rời núi, ông ta đem Hồ Hồng Đức tám tuổi giao cho người huynh đệ kết bái này, để Cẩu Tâm Gia dẫn con mình đến nhà một người bà con xa có mở phòng khám Đông y.

Mãi cho đến năm năm sau, quân Nhật thua trận đầu hàng, Hồ Hồng Đức mới gặp lại cha mình, Hồ Vân Báo lúc bấy giờ đã đeo quân hàm thiếu tướng của Quốc Dân Đảng rồi.

Có điều sau khi đánh đuổi người Nhật, Hồ Vân Báo thật sự không có hứng thú với nội chiến trong nước, nên ở lại nhà người bác họ, công phu của Hồ Hồng Đức cũng được rèn luyện vào lúc đó, hơn nữa cũng kế thừa được bản lĩnh Đông y của người bà con.

- Lão Hồ, ông lại có quan hệ sâu xa với sư huynh vậy à?

Hồ Hồng Đức kể đến đây, Diệp Thiên đã há hốc mồm ra rồi, câu chuyện giết quỷ Nhật kháng chiến của nửa thế kỷ trước này, hắn nghe mà trào dâng nhiệt huyết, hận mình không thể sinh vào thời đại đó.

Diệp Thiên cũng hết lòng kính phục đại sư huynh, do giáo dục từ nhỏ, hắn không có hứng thú gì với Quốc Dân Đảng, nên vốn cũng không quan tâm đến thân phận của Cẩu Tâm Gia.

Nhưng hôm nay Diệp Thiên mới biết rằng, trong lúc quốc gia gặp nạn, đại sư huynh của mình không phải ngồi trong phòng làm việc mà làm phép ra lệnh, mà liều mạng hết mình với bọn quỷ Nhật!

- Phải đó, năm đó thúc cõng ta đi hơn ba ngày trong tuyết dày, mới ra khỏi được rừng già, nếu không có ông ta, tôi và cha đã sớm mất mạng từ lâu rồi!

Mắt Hồ Hồng Đức ửng đỏ, sau khi ra khỏi núi, Cẩu Tâm Gia còn cùng ông ta sống hơn một tháng, thấy không có gì nguy hiểm mới bỏ đi, lúc bỏ đi còn để lại mười con cá vàng mà cha tặng.

- Diệp Thiên này, hiện nay thúc ấy ở đâu vậy? Tôi muốn đến thăm ông ấy, cúi đầu muốn lạy tạ thúc!

Hồ Hồng Đức ngẩng đầu lên, mắt đỏ ửng, tâm trạng có chút kích động.

- Lão Hồ, đừng kích động, cháu gái của ông còn đang nằm trên giường bệnh mà!

Diệp Thiên trầm giọng lại nói, giọng nói rất có lực, dù tiếng không to nhưng lại vang dội, thức tỉnh Hồ Hồng Đức.

- Ôi, đều trách tôi năm đó chỉ muốn luyện võ, không muốn học thuật pháp gia truyền, nếu không thì…

Hồ Hồng Đức thở dài nuối tiếc.

- Tôi đang định hỏi ông chuyện này đấy!

Nghe Hồ Hồng Đức chủ động nhắc đến việc này, Diệp Thiên nói:

- Lão Hồ, ông và sư huynh tôi có quan hệ mật thiết như vậy, môn phái của tôi chắc ông cũng biết rồi đúng không?

Hồ Hồng Đức gật đầu, nói:

- Biết, thúc ấy từng nói với tôi, mọi người là thần tướng, nắm giữ thuật pháp trung nguyên.

- Nhà họ Hồ của ông vốn là Nhật Nguyệt Đạo, vậy tại sao lại không được thừa kế lại?

Diệp Thiên hỏi.

- Ôi, chỉ trách tôi thời trẻ không hiểu chuyện…

Hồ Hồng Đức có hơi buồn, lại uống thêm một ly, bắt đầu nói chuyện sau khi cha của ông ta xuống núi.

Hồ Hồng Đức biết thuật pháp gia truyền của mình, nhưng thời trẻ chỉ muốn luyện võ, không có hứng thú gì với mấy thuật pháp như thỉnh thần, vẽ bùa, đọc chú, Hồ Vân Báo cầm gậy mới bắt ông ta học được chút ít.

Sau khi giải phóng, Hồ Vân Báo do từng làm quan cho chính phủ Quốc Dân Đảng nên bị người ta tố cáo, hết cách, lại đành trốn vào núi sâu, mãi đến khi qua đời vào năm 1960 cũng không rời núi, đương nhiên không thế giám sát, đốc thúc con trai luyện thuật pháp rồi.

Chờ đến phong trào Ngũ Tứ vô tiền khoáng hậu trong lịch sử nổ ra ở toàn quốc, vợ của Hồ Hồng Đức lại sợ mấy cuốn sách về bùa chú trong nhà sẽ gây họa nên thiêu rụi hết tất cả.

Từ đó, truyền thừa của nhà họ Hồ ở Đông Bắc cũng bị mất trong tay của Hồ Hồng Đức.

Mặc dù sau đó Hồ Hồng Đức vô cùng hối hận, nhưng những thứ này đã sớm bị thiêu rụi thành tro, ông ta cũng không có cách gì khác, dựa vào tay nghề Đông y học được trước đó, mở một phòng khám nhỏ.

Thế nên mặc dù Hồ Hồng Đức biết kì môn, cũng biết một vài môn đạo bên trong, nhưng bản thân ông ta đã bị bài trừ ra khỏi kì môn, giống như lần này ông ta nghi ngờ cháu gái đã trúng thuật pháp nhưng cũng đành bất lực.

Hồ Hồng Đức đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội nắm lấy tay Diệp Thiên, nói:

- Diệp Thiên, thúc ấy có thể cứu Tiên Nhi, thúc ấy nhất định có thể cứu nó!

Ngày đó khi bị bọn Nhật Bản bao vây núi, Cẩu Tâm Gia từng bày ra một trận pháp để ngăn địch, khiến cho quân Nhật lên núi phải quanh quẩn tại chỗ suốt một đêm, nếu không thì bọn người Hồ Vân Báo chưa chắc có thể trốn thoát dễ dàng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt ảm đạm của Hồ Hồng Đức khi nhắc đến cháu gái liền sáng rỡ, giọng nói bất giác to lên không ít.

- Ông già này, ông mà còn ồn ào thì tiệm này không bán đồ cho ông nữa đâu!

Một nhân viên phục vụ khó chịu bước đến, cổ họng của ông già này làm bằng gì mà vừa nãy đầu bếp lại bị hù một phen, cầm dao cắt trúng ngón tay.

- Đừng ngắt lời tôi, không thấy tôi đang bàn chuyện sao?

Hồ Hồng Đức trừng mắt liền làm tên phục vụ sợ hãi rụt cổ lại, ông ta tiện tay lôi ra một xấp tiền, đếm bảy tám trăm quăng ra :

- Còn đến quấy rối thì tôi sẽ đập nát tiệm của cậu đấy!

Dù tính khí của người Đông Bắc không được tốt, nhưng đó cũng là đối xử với người, một là tuổi của Hồ Hồng Đức đã lớn, hai là có một bộ dạng hung tợn khiến chủ quán sợ đến mức nhận tiền rồi không dám nói thêm lời nào nữa.

- Diệp Thiên, cậu dẫn tôi đi gặp thúc ấy đi, thúc ấy nhất định có thể cứu được Tiểu Tiên!

Sau khi đuổi nhân viên phục vụ, Hồ Hồng Đức cầu khẩn Diệp Thiên, do việc vợ qua đời, quan hệ giữa ông ta với con trai, con dâu không được tốt lắm, chỉ để tâm đến đứa cháu gái thông minh hiếu thảo này thôi.

- Lão Hồ, ông đừng vội, lần này Tiểu Tiên không có nguy hiểm gì đâu, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!

Diệp Thiên khuyên giải Hồ Hồng Đức một câu, đột nhiên chuyển lời, hỏi:

- Tôi thấy trong người Tiểu Tiên có chút linh khí, không biết do đâu mà thành vậy? Nếu không có những linh khí này tránh đỡ thì e rằng Tiểu Tiên đã không ổn rồi…

- Ồ, đó là khi Tiểu Tiên tám tuổi, hồ tiên mà tôi mời đã cho nó linh khí hộ thân, có điều công lực của tôi còn non kém, hồ tiên mà tôi mời đến pháp lực không đủ!

Sau khi nghe xong câu hỏi của Diệp Thiên, mặt của Hồ Hồng Đức đỏ ửng lên, đó cũng là lần thi triển pháp lực thành công duy nhất trong đời của ông ta, sau này làm thế nào cũng không mời thêm được lần nào nữa…