Thiên Tài Tướng Sư

Chương 388: Càng làm to chuyện




- Bỏ…. bỏ súng xuống!

Lúc đại đội trưởng Ngô hồi phục lại tinh thần, phát hiện thấy Diệp Thiên đang cầm súng, hắn lấy can đảm, kéo cò súng chuẩn bị lên nòng.

Mặc dù đội trưởng Ngô quản lý việc trị an nhưng nói thế nào thì cũng theo nghề cảnh sát thâm niên hơn 20 năm rồi, hiểu rất rõ tâm lý bọn tội phạm, lúc ở cùng, bọn chúng rất dễ có những hành vi cực đoan.

Sau khi bị trúng thương trên núi Quảng Phật Diệp Thiên rất dị ứng với loại vũ khí hiện đại này, liếc nhìn Đội trưởng Ngô rồi nói:

- Tôi không phải là phạm nhân, kể cả khi tôi có là tội phạm thì cũng không cần phải chĩa súng vào người tôi như thế.

- Ngươi… ngươi bỏ súng xuống.

Đội trưởng Ngô bị Diệp Thiên nhìn mà trong lòng thấy rợn cả tóc gáy, cảm giác đối diện với mình không phải là người mà là con mãnh thú.

- Không thành vấn đề!

Diệp Thiên cầm súng, mấy viên đạn bắn ra, rơi leng keng trên mặt đất.

- Ngươi dám ngang nhiên đánh lén cảnh sát, là vi phạm pháp luật, ta khuyên người nên ăn nói thành thật rồi mà đợi pháp luật nghiêm trị.

Thấy Diệp Thiên rút mấy viên đạn ra, đội trưởng Ngô nhanh chóng thả lỏng, vội vàng quy kết cho Diệp Thiên tội đánh lén cảnh sát, trong phòng thẩm vấn cảnh sát đã ngã đầy trên đất, Diệp Thiên đã đắc tội với cảnh sát rồi.

- Đánh lén cảnh sát?

Diệp Thiên cười lạnh, ném khẩu súng của đội trưởng Ngô đi:

- Tôi chỉ tự vệ thôi, pháp luật có quy định khi người ta bị thương thì có quyền tự vệ.

- Diệp Thiên ngươi nhất định phải chết, đợi lúc ngươi vào trại giam rồi, tao sẽ chơi trò chết với ngươi.

So với đội trưởng Ngô thì Hoàng Tư Chí chậm hơn rất nhiều, lúc chờ y chạy vào phòng thẩm vấn thì Diệp Thiên đã ném khẩu súng của Đội trưởng Ngô đi mất rồi, nhiều cảnh sát chạy đến xem, Đội trưởng Ngô mững rỡ cầm lấy súng.

- Hoàng Tư Chí,cái này thì ngươi cũng có chút tiền đồ đấy?

Thấy Hoàng Tư Chí đi vào, Diệp Thiên bước tới tay bóp chặt cổ họng y, nói:

- Hoàng công tử, người lớn nhà ngươi không nói cho ngươi biết có những người không thể trêu chọc ư?

Bị Diệp Thiên bóp cổ, chặn mạch máu, mặt Hoàng Tư Chí đỏ lên, nói không ra hơi:

- Ngô …. Anh Ngô… bắn đi?

- Ta cũng muốn bắn lắm.

Đội trưởng Ngô cũng thấy bực bội vô cùng, tất cả đạn đều rơi xuống đất, trong tay hắn còn không có cả cái côn điện của cảnh sát.

- Diệp Thiên ngươi không thả người thì tội sẽ càng nặng thêm.

Đội trưởng Ngô cũng cảm thấy không ổn, cố tình nói to để cho đồng sự bên ngoài nghe thấy, y cũng đi ra cửa.

- Muốn chạy sao?

Diệp Thiên tiện tay nhắc Hoàng Tư Chí đi theo rồi lấy chân đóng cửa phòng thẩm vấn lại.

- Tiểu tử, ngươi đúng là tai họa.

Sau khi ngăn Đội trưởng Ngô lại, Diệp Thiên nhìn Hoàng Tư Chí, tay phải dứt camera xuống rồi bắt quyết vẽ trận pháp Hư Không, sau đó vỗ một cái lên vai Hoàng Tư Chí.

Hoàng Tư Chí cảm thấy người phát lạnh, vội vàng lui về phía sau, tỏ vẻ kinh khủng, hô:

- Ngươi … ngươi muốn làm gì?

- Thực ra cũng rất sợ hãi, mẹ kiếp không biết là hắn muốn giở trò gì?

Diệp Thiên nhìn Đội trưởng Ngô, từ từ ngồi xuống rồi nói:

- Mình dọa mình thù không sao cả, cẩn thận không sợ mất cả tiền đồ của người khác nữa sao?

Nghe Diệp Thiên nói câu này, Đội trưởng Ngô trong lòng cảm thấy bất an, chỉ mong Cục trưởng mau đến để nắm lấy cục diện này.

- Bên trong xảy ra chuyện gì vậy?

Vừa rồi Đội trưởng Ngô hô to làm kinh động đến không ít người, hơn nữa cảnh sát theo dõi thấy xảy ra chuyện liền lập tức đi báo cáo.

Trong Cục cảnh sát mà dám bắt cóc cảnh sát đây đúng là chuyện hiếm thấy từ khi khai quốc đến nay.

Vốn dĩ muốn cùng Hoàng Tư Chí đi dùng cơm nhưng sau khi Cục trưởng Thẩm Minh Hâm nhận được báo cáo thì toát cả mồ hôi lập tức đến phòng thẩm vấn.

- Ta kêu gọi đầu hàng, nếu không cảnh sát xông vào sẽ bắn chết ngay.

Những năm 70 Thẩm Minh Hâm đã tham gia chiến đấu ở chiến trường Việt Nam nên vẫn có quyền thế trong quân đội trước mắt ông ta con trai mình bị Diệp Thiên bắt cóc, ông ta phải lập tức giải quyết chuyện này.

- Lão Thẩm, ai cho ngươi quyền nổ súng?

Trước cửa chỗ mấy cảnh sát bị thương đang kêu gọi đầu hàng, có một âm thanh truyền ra.

Thẩm Minh Hâm nghe thấy vậy sửng sốt, quay đầu lại nhìn, từ trước đến nay quan hệ của ông ta với phân cục cũng không tốt, cười lạnh và nói:

- Cục trưởng Triệu? Ở đây không phải là phân cục, không khiến ông phải nói.

Năn đó Hoàng lão gia có một bộ cũ còn bây giờ chức phó trong Bộ công an vẫn để trống, luôn chiếu cố cho Cục trưởng Thẩm, cho nên đối với bọ người này Thẩm Minh Hâm thường không để mắt đến.

Cục trưởng Triệu còn chưa nói, Hồ Quân ở cạnh ông ta phải nóng mắt , quát to:

- Mẹ kiếp, mày dám nổ súng bố mày sẽ mang quân đội đến đập chết mày.

Hồ Quân đến Kinh Thành cũng chưa lâu, các mối quan hệ còn chưa bằng Hoàng Tư Chí, Cục trưởng Triệu là cha một người bạn làm thư kí và anh ta thì chẳng có quan hệ gì.

Chính Hồ Quân cũng không ngờ tình thế lại diễn biến như vậy, Diệp Thiên bị một đám cảnh sát đánh thương trong phòng, vậy mà Cục trưởng kia còn ra lệnh bắn chết.

Hồ Quân biết quan hệ giữa Diệp Thiên và Đường Văn Viễn, hôm nay muốn đâm cái lỗ thủng, cho nên anh ta thực sự nóng nảy, lấy điện thoại ra gọi cho lực lượng thường trú.

- Ai , Hồ Quân, câu đừng làm chuyện ngu xuẩn!

Thấy Hồ Quân gọi điện thoại, Cục trưởng Triệu hoảng sợ, đây là Kinh Thành dưới chân thiên tử động đến quân lính là phá trời rồi.

- Gọi quân lính để làm ta sợ ư?

Thẩm Minh Hâm cười lạnh một tiếng:

- Năm đó khi lão tử đánh giặc còn không thèm để ý bùn đất, gọi đầu hàng là không chịu tỉnh, xông vào đi.

- Đây là chuyện gì vậy? Lão Trần sao không gọi điện thoại đến văn phòng?

Cục trưởng Thẩm chưa dứt lời thì có âm thanh của một đám người vang lên.

- Đây là ai?

Trong lòng Thẩm Minh Hâm có chút nghi hoặc, ông ta sớm có thể đem chuyện này báo lên phân cục, vậy mà trước mắt có người ngắt lời lão.

- Cục trưởng Hạ, sao ngài lại đến đây? Vốn đám người của Cục trưởng Triệu đứng ngoài ngênh đón nhưng không thấy ngài đâu.

- Cục trưởng Hạ?

Thẩm Minh Hâm kinh ngạc, ngoài chức danh phó kia ra thì không ai được gọi như vậy.

Chốn quan trường cũng có quy củ của nó, sự tôn nghiêm của lãnh đạo tuyệt đối không được mạo phạm nếu không mọi người đều gọi thế thì chẳng phải sẽ loạn hết lên sao.

Thẩm Minh Hâm có thể không nể mặt Cục trưởng Triệu nhưng thực sự ông ta không dám đắc tội với Cục trưởng Hạ, nếu không cái chức của hắn trong bộ máy lãnh đạo cũng khó mà giữ được.

Mặc dù Thẩm Minh Hâm xuất thân trong quân đội nhưng cũng hiểu đạo lý này, vội vàng rẽ mọi người ra đi về phía đám cảnh sát, nói:

- Báo cáo Cục trưởng Hạ, bên trong có một phạm nhân đang bị tình nghi bắt cóc cảnh sát, tôi đang xử lý.

- Thối lắm, chính anh và Hoàng Tư Chí lợi dụng chức quyền, bắt Diệp Thiên đếm cục dùng hình phạt riêng, để xem vụ này anh xử lý thế nào?

Hồ Quân cũng không phải là người nội bộ, hơn nữa trong kinh thành thân phận cha cậu ta cũng cao hơn người cục trưởng, sau khi nghe Thẩm Minh Hâm nói liền chửi ầm lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Ngươi… ngươi nói bậy!

Bị Hồ Quân vạch trần mặt Thẩm Minh Hâm đỏ gay.

- Diệp Thiên? Sao lại thế này? Không phải nói đến để hỗ trợ điều tra sao? Sao có thể như vậy được?

Điều tất cả mọi người không ngờ tới chính là vị Cục trưởng Hạ không nói chuyện mà đứng sau một người trung niên đưa ra được mấy vấn đề.

- Bí thư trưởng Tiêu, ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.

Cục trưởng Hạ vừa nói xong, mọi người đều sửng sốt, hóa ra Cục trưởng Hạ cũng không phải là nhân vật chính mà chỉ tới cùng Bí thư Tiêu.

Có mấy người, sự so sánh đã rõ, người trung niên kia là Phó bí thư thành ủy, hay xuất hiện ở Kinh Thành.

Sau khi Đường Văn Viễn nhận được điện thoại của Diệp Thiên cứ nghĩ mãi chuyện này thấy có chút không đúng, ông gọi điện cho Bí thư Thành phố nói Diệp Thiên là con cháu của ông.

Đường Văn Viễn là lãnh đạo, vì thế mà vị Phó bí thư kia cũng không dám ngạo mạn, lập tức cử Bí thư Tiêu đi xử lý chuyện này.

- Đảm bảo an toàn cho Diệp Thiên, cần điều tra rõ chuyện lạm dụng chức quyền.

Bí thư Tiêu cũng nhận ra thân phận của Thẩm Minh Hâm phân nửa, lời này thật quá mạnh đi?

- Còn không mau mang chuyện này làm theo quy định.

Tục ngữ có câu: Quyền lực đè chết người, chẳng qua Thẩm Minh Hân cũng chỉ là phó không thể qua được 1 cái hố rộng, đối phương có muốn chỉnh đốn ông ta cũng là chuyện dễ dàng.

- Đúng là hắn đánh lén cảnh sát, hơn nữa lại còn bắt cóc 5 cảnh sát, chúng ta cũng không có hình phạt riêng.

Giờ phút này Thẩm Minh Hâm đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể moi móc chuyện Diệp Thiên đánh lén cảnh sát thôi.

- Rốt cục là xảy ra chuyện gì, không chỉ nghe từ một phía, tôi nghĩ không phải là cần đình chỉ công tác của Cục trưởng ở đây đấy chứ.

Câu nói bất ngờ làm Bí thư Tiêu lặng đi, ngay cả ông ta cũng không dám nói đình chỉ công tác của ai, khẩu khí lớn quá nhỉ.