- Diệp Thiên, cô gái này lợi hại như vậy, người Nhật Bản đó chắc còn khủng khiếp hơn nhiều?
Trận đấu vừa rồi đã dập tắt mọi nghi ngờ bực bội trong lòng Vệ Dung Dung rồi. Giờ cô đã biết cậu bạn của mình thật là có tài nhìn nhận.
Trước đây Từ Chấn Nam chưa bao giờ gặp qua đối thủ nào. Đó là vì đây là đại học, hơn nữa còn là một trong những đại học tốt nhất trong nước, cao thủ giang hồ đương nhiên không thể xuất hiện trong những chỗ như thế này.
- Người Nhật Bản đó không bằng cô gái Hàn Quốc.
Diệp Thiên lắc đầu.
- Nhưng đánh với lão đại, năm ba chiêu không thành vấn đề!
Diệp Thiên nhận định như vậy càng khiến cho Vệ Dung Dung mặt thêm biến sắc.
- Không đánh nữa sao? Sao lại không tiếp tục?
- Không đánh nữa cũng tốt. Đến Lý Phong còn không địch nổi cô ấy thì đấu tiếp làm gì?
- Cô gái đó thật lợi hại, một cước đã đá ngất Lý Phong, tớ thấy A Phì cũng không đấu nổi cô ấy đâu.
Sau lúc ban đầu yên tĩnh, người trong võ quán bắt đầu rầm rì bàn tán, mắt liếc nhìn về phía cô gái Hàn Quốc với một chút sợ hãi trong lòng.
Nhưng đến khi Bắc Cung Thái Lang lên võ đài, mọi người mới vỡ lẽ ra một điều. Trận đấu này vốn không có kết thúc, chỉ là đối phương thay người lên ứng chiến mà thôi.
- Tôi phải đánh cùng cậu!
Kitamiya Thái Lang đứng giữa sân, chỉ tay vào Từ Chấn Nam, sau đó từ từ gấp các ngón tay lại.
Lý Phong vừa bị Park Kim He e cho một trưởng nghe thấy Kitamiya Thái Lang nói thế liền vội vàng kéo Từ Chấn Nam lại:
- Từ lão đại, đừng đánh với hắn, để cho A Phì lên!
- Không được, hắn chọn người đấu là tôi, cứ để tôi lên!
Từ Chấn Nam bị hành động của Kitamiya Thái Lang chọc giận. Giờ mà không lên võ đài thì về sau sẽ không còn mặt mũi nào mà chỉ huy trong võ quán nữa.
- Hỏng rồi, lão đại phải lên đài rồi?
Diệp Thiên ngồi dưới lắc đầu đứng dậy.
- Thật đúng là không biết không sợ. Tuy công phu của người Nhật Bản kia kém hơn so với cô gái Hàn Quốc nhưng đấu với Từ Chấn Nam thì chẳng cần tiêu phí sức lực gì.
Karate vốn dĩ tên gọi là Đường Thủ Đạo, tiếp thu không ít tinh hoa võ thuật Trung Quốc, gồm các loại kỹ thuật: đá, đánh, xuất, lấy, ném, khóa, vặn, nghịch kĩ, điểm huyệt. Một số phái còn luyện thêm cả vũ khí thuật.
Giống như công phu của gia tộc Kitamiya, điều đáng chú trọng là đao pháp và kiếm đạo, còn Karate, chẳng qua chỉ là đệ tử học tập kiến thức cơ bản thôi. Nếu may mắn đệ tử này có khả năng thiên bẩm thì sẽ trở thành truyền nhân chân chính.
Kitamiya Thái Lang tuy là dòng chính trong gia tộc, nhưng từ nhỏ đã lộ ra khả năng kinh doanh trời phú. Dù vậy, hắn cũng chỉ học có Karate.
So với võ thuật Trung Quốc, quyền cước Karate sử dụng phối hợp, chiêu thức ngắn gọn giản dị, coi trọng luyện tập đối chiến, tính thực tế cao.
Tuy Diệp Thiên ngầm hiểu được võ thuật Trung Quốc hơn xa Nhật Bản ở những điểm này, nhưng hiện giờ võ thuật Trung Quốc đã mai một dần chỉ còn lại trong dân gian. Nếu muốn học thành tài thì phải tự tìm kiếm cho mình những bậc cao nhân sống ẩn dật.
Hơn nữa một nguyên nhân lớn khiến cho võ thuật Trung Quốc không được phổ cập như Nhật Bản bây giờ đó là muốn luyện đến một trình độ nhất định thì phải cần rất nhiều thời gian, thông thường phải kiên trì luyện tập từ năm tới mười năm mới có chút thành tựu.
Vì vậy, Taekwondo cùng Karate hiện nay đã vượt xa võ thuật Trung Quốc. Trong mắt rất nhiều người, Karate và Taekwondo lợi hại hơn khá nhiều.
Quan trọng hơn là, người luyện võ chân chính.
Những người này cơ bản sẽ không động thủ và tỉ thí cùng một số quyền sư. Cũng giống như Diệp Thiên, muốn cậu biểu diễn một bài thi, đó quả thực là một sự sỉ nhục.
Có điều lúc này Diệp Thiên không xông lên không được. vừa nãy Park Kim Hee giao đấu cùng Lý Phong, không có ý thức chiến đấu gì. Diệp Thiên tuy biết Lý Phong sẽ thua nhưng cũng không có nguy hiểm gì.
Còn Kitamiya Thái Lang thì không như vậy. Trên người hắn sát khí đằm đằm, đầy vẻ kiêu ngạo, thêm vào đó đối thủ lại là Từ Chấn Nam.
Diệp Thiên tin chắc nếu Từ Chấn Nam bước lên, tuy rằng không đến nỗi mất mạng nhưng bước xuống chắc chắn còn thê thảm hơn nhiều so với người tên Miyamoto kia.
- Khoan đã, lão đại!
Từ Chấn Nam vừa mới cởi áo khoác ngoài ra đang chuẩn bị bước lên võ đài thì Diệp Thiên đi đến kéo lại.
- Diệp Thiên, sao vậy?
Từ Chấn Nam bẻ các đốt ngón tay, không ngừng phát ra tiếng kêu "răng rắc", hắn đang dùng cách này để tự khích lệ cho mình.
- Anh không phải là đối thủ của hắn, lên trận sau đi, đấu trận này còn thảm hơn nữa.
Diệp Thiên dùng cằm hất về phía Miyamoto.
- Hứ, ngươi đừng có mà dọa ta?
Nếu lấy Lý Phong ra so sánh, Từ Chấn Nam đã chẳng là gì rồi, thế này chẳng phải không dưng thích ăn đánh sao? Da thịt hắn dày còn chịu đựng được, nhưng phần hạ bộ yếu mềm ngộ nhỡ phế đi, cả đời hắn đúng là bất lực.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm Từ Chấn Nam bảo:
- Tôi nói thật, chỉ cần anh lên võ đài, hắn tuyệt đối dám phế anh!
Nghe Diệp thiên nói thế, Từ Chấn Nam mặt mũi trắng bệch. Dù sao hắn cũng mới chỉ là một học viên, chuyện hắn lỡ phế Miyamoto cùng chỉ là vô ý, hơn nữa trong lòng cũng thấy chút xấu hổ.
Giờ để chuyện tương tự lặp lại ở mình, nói không sợ là giả, Từ Chấn Nam trán đã muốn toát mồ hôi hột. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Lên đi, hay là nhà ngươi sợ?
Thấy Từ Chấn Nam đứng vẫn đứng dưới nói chuyện cùng một người khác, Kitamiya Thái Lang có chút không kiên nhẫn.
- Phế thì phế, lão tử cùng hắn liều mạng!
Từ Chấn Nam khùng lên vì bị Kitamiya Thái Lang khích bác, đẩy Diệp Thiên sang một bên, hăm hở xông lên võ đài.
Diệp Thiên không nói không rằng, tự động lùi về phía sau hai bước.
- Lão đại, tôi lên trước cho, chỉ lần này thôi.
Diệp Thiên thở dài, xoay người bước lên cái đệm dày trên võ đài:
- Kitamiya, vết thương tiểu đệ ngươi Miyamoto cũng không nặng lắm đâu, mấy ngày nữa tụ huyết tiêu tan sẽ không ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này, tôi thấy… cuộc tỉ thí này nên cho qua đi.
Miyamoto tuy không phải luyện Thiết Đương Công gì nhưng Từ Chấn Nam cũng không phải là Hoàng Phi Hồng, làm gì đá đến nỗi không thể sinh đẻ, chỉ là phần hạ bộ của hắn quá mẫn cảm yếu ớt nên mới cảm giác quá lên như vậy thôi.
Diệp Thiên biết trước mặt mình là Kitamiya gia tộc nhưng quả thực là hắn rất yếu, tới mức Diệp Thiên không có hứng cùng hắn động thủ. Làm thương Kitamiya anh hùng, đệ tử đời sau của hắn cũng không có lợi ích gì.
- Sao? Vết thương của ta không vấn đề gì?
Diệp Thiên vừa nói những lời này ra, Bắc Cung Thái lang còn chưa kịp ý kiến gì thì Miyamoto đã lớn tiếng kêu to.
- Được rồi, Từ Chấn Nam cũng không phải cố ý đá ngươi, tôi thấy… chuyện này nên bỏ đi.
Với thân phận của Diệp Thiên hiện nay, hắn không muốn tham dự quá sâu vào những chuyện kiểu này.
- Làm sao ta biết lời ngươi nói là đáng tin?
Miyamoto hỏi lại, nhưng trong lòng sớm đã khấp khởi mong Diệp Thiên khẳng định.
Diệp Thiên lắc lắc đầu bảo:
- Hai ngày nữa ngươi đi kiểm tra lại thì biết ngay.
- Chuyện này….
Nghe Diệp Thiên nói thế, Miyamoto hơi chút do dự. hắn biết rõ, một khi Kitamiya Thái Lang đã ra tay thì rất khó khống chế.
Hồi nhỏ Miyamoto ở cùng với Bắc Cung Thái Lang nên tính cách ka ka mình thế nào hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Khi hắn học trung học, từng có một lần đã bị xã hội đen ngoài trường cướp, vốn dĩ những chuyện như vậy nói cho người nhà, đương nhiên sẽ có người ra tay trừng trị những người đó.
Nhưng Kitamiya thái Lang về nhà, một câu cũng không mở miệng, ngày hôm sau đi học, hắn ra khỏi nhà sớm, trong túi gài sẵn một thanh đao ngắn, đợi lúc tan học chặn gặp bọn xã hội đen, hắn rút thanh đoản đao ra vụt tới tấp ngã ba người.
Lúc ấy đi theo sau Kitamiya Thái Lang, Miyamoto rất choáng váng, bị Kitamiya Thái Lang lôi kéo, chạy về nhà cũng chưa kịp phản ứng. Sau đó lại được tin trong ba người bị đánhcó đến hai người tử vong tại chỗ.
Gia tộc Kitamiya ở cái thành phố kia quả là thế lực thật lớn, cuối cùng chuyện này cũng được đè ép xuống, nhưng từ đó về sau, Miyamoto rất hợp với người anh họ này, đồng thời, cũng đã tràn ngập kính sợ.
Lúc trước Miyamoto cũng là do lo lắng của quý bị phế nên trong lòng tức giận, mới mời anh họ hắn tới, nhưng nghe được Diệp Thiên nói mình không có việc gì, Miyamoto nhất thời dao động.
Phải biết rằng, nơi này chính là trường Thanh Hoa, là Trường Số 1 của Trung Quốc, nếu anh họ hắn thật sự đánh chết hay đánh cho đối phương tàn phế ở trong này, vậy cái gọi là chiến thiếp căn bản liền không có tác dụng gì.
Suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng Kiyamoto quyết định không khuếch đại tình thế, dùng Nhật ngữ hướng nói với Kitamiya Thái Lang:
- Anh Thái Lang, chuyện này, hay là ... Coi như xong đi?
Đứng ở giữa lôi đài Kitamiya Thái Lang lắc lắc đầu, nói:
- Hứ, không, Kiyamoto, cậu không cần sợ hãi, chẳng lẽ cậu quên anh Đường là làm nghề gì à? Có anh ấy, chúng ta sẽ không bị trừng phạt.
Anh Đường mà Kitamiya Thái Lang nói đến là một vị võ quan lãnh sự quán Nhật Bản trú tại Trung Quốc, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần Kitamiya Thái Lang trốn được vào lãnh sự quán, hắn tin tưởng không ai có thể gây khó cho hắn.
Hơn nữa vừa rồi biểu hiện trình độ của Park Kim Hee ra quyền thuật cực cao, đối với Kitamiya Thái Lang cũng là một loại kích thích, hắn cũng muốn dùng một thắng lợi để chứng minh thân phận đệ tử gia tộc Kitamiya của chính mình.
Nghe được anh họ nói lời này, Kiyamoto từ nhỏ đã có lòng sợ hãi Kitamiya Thái Lang, cũng không dám lại nói khuyên bảo .
- Sao? Còn không được sao?
Sau tràng tiếng Nhật ít người hiểu được, khi hai người đối thoại, bên cạnh Diệp Thiên đã có người phiên dịch, Diệp Thiên nhất thời nhíu mày.