Thiên Tài Tướng Sư

Chương 351: Xóm vạn chài




- Cô Cung, cách 30m về phía Đông Nam là biển, hình như hôm nay có bão…chẳng lẽ cô còn muốn ra ngoài sao?

Cung Tiểu Tiểu kiên trì, Diệp Thiên và đoàn người đi vào bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, nhưng nghe nói lái xe về hướng Nam đã bị dọa cho tái mặt.

Ở Đài Loan, hằng năm bão kèm động đất làm cho rất nhiều người chết và bị thương, nông nghiệp cũng bị tổn thất, vì thế mỗi khi bão về rất ít người muốn đi ra ngoài.

- Không sao đâu ạ, lái chậm một chút là được mà, hôm nay nhất định phải đi ra ngoài.

Lúc này Cung Tiểu Tiểu rất cố chấp, vì chồng mà dường như cô cũng vô tâm quên hết thảy, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thi hài của Phó Nghi mang về Hồng Kông.

- Cô Cung, thực sự không cần phải vội thêm một ngày đâu.

Diệp Thiên thở dài dường như hôm nay hắn cũng cảm thấy có gì không tốt, sau khi ra ngoài tựa hồ như có chuyện gì không bình thường đã phát sinh.

Vẻ mặt Cung Tiểu Tiểu bi thương, cô lắc đầu nói tiếp:

- Diệp đại sư, tôi đã chờ đợi 8 năm thực sự không thể chờ thêm được nữa, cầu xin anh hãy đưa tôi đi đi.

Diệp Thiên khoát tay cắt lời Cung Tiểu Tiểu, hướng về phía tài xế hỏi:

- Sư phụ, cách đây 30m về hướng nam rốt cục là nơi nào vậy?

Lái xe cười khổ nói:

- Nơi đó là bến cảng và làng chài, sản phẩm cao gấu biển cũng từ đó mà lên bờ, thực ra bình thường ở đó cũng không có gì, thế nhưng thời tiết…

Cung Tiểu Tiểu khổ sở van xin nói:

- A Qủa, hôm nay không báo bão, lúc mưa lớn cậu còn đưa bọn tôi đi đấy thôi, mọi người cứ yên tâm Tiểu Tiểu sẽ không bạc đãi với mọi người đâu.

- Thôi được, nếu như bão đến thật thì chúng ta sẽ lập tức quay về. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Lái xe suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp, dù sao Cung Tiểu Tiểu cũng là người quan trọng của ông chủ Vệ, hôm nay thực sự xe này không đi chỉ sợ cũng không còn được đi với công ty của cô ấy nữa.

- Được, đợi xong chuyện này mỗi người sẽ có 50 vạn tiền boa.

Sau khi nghe lái xe nói Cung Tiểu Tiểu tươi cười, cô vốn không phải là người thiếu hiểu biết nhưng lúc này cô chỉ biết bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người bằng tiền thôi.

Tục ngữ nói: trọng thưởng tất có dũng phu, Cung Tiểu Tiểu hô lên 50 vạn tiền boa, không chỉ có lái xe mà những người khác cũng lộ rõ vẻ mừng rỡ, đi ra ngoài trời mưa mà có thể thu được 50 vạn dù có đi buôn cũng không bằng.

Xe chầm chậm đi ra bãi xe ngầm của khách sạn, vừa mới đi ra ngoài mưa đã như trút, nước mưa giống như những con sông nhỏ rơi xuống cửa kính trong suốt như thủy tinh được đánh bóng, ngoài cửa sổ cảnh sắc trở nên mơ hồ không rõ.

Mưa càng lúc càng to, trời đất giống như một bức một mảnh rèm che mờ ảo, chớp, sấm sét, mưa ào ào giống như sông Thiên Hà hung hãn dội xuống đất.

Nhưng lúc này Thiên Âm vẫn đang là giữa trưa mà cứ như là đêm rồi, bật đèn cũng chỉ nhìn được chưa đầy 10 thước, cũng may lái xe là người có kinh nghiệm đi đường, so với đi bộ thì lái xe trong mưa cũng không nhanh hơn là bao.

Hơn nữa khoảng cách 30 dặm, xe đi đã mất 2 tiếng đồng hồ mưa đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng sóng gió vẫn quay cuồng dữ dội, rít gào chồm trên mặt biển giống như muốn nhào cả lên cảng làm cho người ta phải cảm thấy khiếp sợ.

- Được rồi, dừng ở chỗ này đi.

Nhìn thấy sóng đánh liên hồi lên cảng, sắc mặt Diệp Thiên cũng trở nên khó coi, mặc bản lĩnh tới đâu, chỉ sợ Thông Thiên cũng không chịu nổi sóng lớn dữ dội đập vào, sức người đều trở nên nhỏ bé trước oai huy của đất trời.

- Diệp đại sư, di hài Tiên Phu đang ở chỗ nào?

Cung Tiểu Tiểu nhìn thấy Diệp Thiên nhìn ra biển sắc mặt trắng bệch, nếu thi hài của Phó Nghi ở nơi biển rộng kia thì hi vọng tìm thấy quả là xa vời.

- Chờ một chút.

Diệp Thiên khoát tay lấy la bàn ra, sau khi thổi sinh khí vào la bàn chuyển động quay tròn, chờ một lát la bàn chỉ về một hướng.

Diệp Thiên gọi tài xế:

- Đi hướng bên kia, khoảng 2km nữa.

- Được!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, lái xe vội vàng chuyển hướng theo phía Diệp Thiên chỉ, trong xe nhìn ra trước cảng sóng to động trời tạo nên áp lực lớn trong lòng người.

Lúc ra cảng được 300 m đột nhiên đường trở nên lầy lội, so với trước đường cũng hẹp hơn, xe xóc lắc lư khoảng nửa tiếng thì phía trước xuất hiện một thôn cá nhỏ.

Mưa to gây ra những thiệt hại trực tiếp cho làng chài, rất nhiều thanh niên đang mạo hiểm sửa gấp lại mái tranh bị gió cuốn đi, bọn họ chạy băng băng trong mưa còn gọi to, cả thôn trở nên bận rộn.

Lúc mưa tạnh thấy chiếc xe mạo hiểm đứng ở trước thôn, một cụ già cầm ô đi tới, theo sau ông còm một đám trẻ con.

- Cụ à, đến đây nói chuyện đi.

Diệp Thiên để lái xe mở của đón cụ lên xe.

Nghe Diệp Thiên nói tiếng phổ thông, cụ chần chừ hỏi:

- Các anh… là ở bên kia sang?

Tuy ở Đài Loan cũng có nói phổ thông nhưng tiếng địa phương vẫn phổ biến, lúc nói chuyện người dân không dùng tiếng phổ thông, nghe Diệp Thiên nói cụ liền đoán ra lai lịch của hắn.

- Cụ à, chúng cháu đến từ Hồng Kông.

Diệp Thiên lấy từ trên xe ra một túi đồ ăn cho bọn trẻ, ông cụ liền có cảm tình, cười nói:

- Hoan nghênh các bạn Hồng Kông, không biết các bạn tìm đến làng chài cát này có chuyện gì?

Diệp Thiên cũng không dấu diếm gì, kể lại rõ đầu đuôi câu chuyện:

- Cụ à, có chuyện ạ, mong cụ chỉ cho mấy năm về trước làng các cụ có vớt được một cái xác nào từ biển trôi vào không.

Lúc này la bàn chỉ rõ chỗ chôn thi hài Phó Nghi chỉ cách đây chưa đến trăm thước, nhưng không thể tự tiện đến thôn người khác đào bới mộ lên được, nhất định sẽ bị người trong thôn đánh.

- Người chết?

Ông cụ nghe thấy vậy lặng người đi một lúc:

- Hằng năm chúng tôi đều vớt được không ít xác chết, cậu nói cụ thể một chút đi chính xác là năm nào?

Không biết có phải do hướng nước biển chảy hay không mà hằng năm làng chài này đều gặp không ít những xác chết trôi từ biển vào, cũng không thiếu những người nhà của nạn nhân đến tìm kiếm.

Lúc này đây, sau khi nghe Diệp Thiên nói, ông cụ cũng thấy ý đồ của bọn họ thật ra cũng bình thường, liền nói:

- Chàng trai, cậu nói rõ ràng một chút , nếu không ta cũng không nhớ nổi đâu.

Diệp Thiên liếc nhìn Cung Tiểu Tiểu, rồi nói:

- Cụ à khoảng tháng 4, tháng 5, năm 1990 nạn nhân là nam khoảng hơn 50 tuổi, cụ có ấn tượng gì không?

Sau một hồi suy nghĩ, ông cụ có chút áy náy, lắc đầu nói:

- Năm 1990, đó là chuyện cách đây khá lâu rồi. Hằng năm đều có người chết dạt vào bờ, phần lớn đều là nam.

Những người này chết bị ngâm lâu trong nước biển, cả người phù ra, căn bản là không thể nhìn vào tướng mạo mà đoán tuổi.

Diệp Thiên nói tiếp:

- Người này bị gói trong bao đay, cụ cố nhớ lại xem?

Theo suy đoán của Diệp Thiên, hẳn là trước khi bị giết Phó Nghi đã bị nhét vào bao đay ra đến vùng biển quốc tế sau đó là bị bỏ xuống biển, theo lẽ thường hẳn là xác chết là ở trong bao.

Ông cụ lắc đầu, ngắt lời:

- Không có, tuyệt đối không có cái bao chứa người chết nào trôi tới, việc này thì ta nhớ rất rõ.

- Dạ?

Diệp Thiên nghe thấy vậy nhíu mày:

- Chẳng lẽ bao tải buộc không chặt khi nước biển vào đã bị tuột ra.

- Cụ à, những nạn nhân bây giờ được chôn ở đâu ạ, cụ có thể chỉ cho chúng cháu được không?

Thật ra đến đây, vốn dĩ Diệp Thiên không cần người chỉ dẫn, hắn hỏi ông chẳng qua là nếu lát nữa đào mộ sẽ không bị ngăn cản thôi.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, ông cụ chỉ vào thôn nói:

- Ở phía sau thôn, đều ở hết trên sườn núi, hằng năm nhiều như vậy e rằng ít nhất cũng phải hơn 100 người rồi.

Thôn Tiểu Ngư này đã có từ lâu, khi có xác chết trôi bọn họ có thể tìm đến những cơ quan chức năng để báo cáo nhưng có báo cáo thì những cơ quan đó cũng chẳng tìm ra đầu mối gì của thi thể khi còn sống.

Đã từ lâu rồi họ cũng chẳng đi báo cáo mà tự đem xác đi chôn ở sườn núi phía sau thôn, đã nhiều năm như vậy rồi phía sau núi đã trở thành bãi tha ma.

Diệp Thiên cầm la bàn đi ra nói:

- Cụ à, cả nam và nữ đều chôn ở đây, cháu nghĩ có muốn tìm ra cũng không phải không thể tìm ra được?

- Thì ra , vị tiểu huynh đệ này là thầy phong thủy, ta có thể dẫn các cháu đi.

Ở Hồng Kông và Đài Loan, thầy phong thủy được đãi ngộ hoàn toàn khác, từ người bình dân đến người làm quan to đều cực kì tôn sùng họ.

Ông cụ gọi lũ trẻ xuống xe, không nhiều như một đại hội, một người trung niên khoảng hơn 30 tuổi khoác áo mưa chạy tới, nói:

- Xe khó lái đi lên, mọi người hãy đi theo tôi.

- Được, xuống xe hết đi.

Diệp Thiên gật đầu và mặc áo mưa đi xuống, bây giờ so với lúc trước mưa cũng không nhỏ hơn, trận mưa này làm mặt đất lầy lội vô cùng, đi một bước bùn dính đầy chân.

Đường ướt lầy lội, trơn, cùng đi theo người trung niên kia, trừ Diệp Thiên ra mấy người đều bị ngã mấy vòng.

Còn Cung Tiểu Tiểu thì càng không cần phải nói, đặc biệt cái quần trắng của cô sớm đã bị đất vàng bám một mảng, vết nhăn trên quần bó sát vào người.

Tuy quãng đường chỉ có 300 đến 400 m nhưng mọi người cũng phải đi mất hơn nửa tiếng, đi trên sườn sau núi, Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, mưa tạnh liền lấy la bàn đặt lên lòng bàn tay.

- Này, quả là tôi đang ở làng chài cát, chính là cách chỗ cảng 2km, bọn họ đi lên núi, đúng rồi, Diệp đại sư cũng lên núi rồi.

Đang thăm dò thi hài Phó Nghi trên chân núi, Diệp Thiên không biết lúc này tài xế trên xe đã ra ngoài nghe điện thoại.