Thiên Tài Tướng Sư

Chương 343: Chặt đứt tay




- Đây, đây là nơi nào? Đại Ca, có phải A Huy tôi không được đến đây?

Tên này mặt đỏ bừng bừng, rõ ràng đã uống rượu, tay phải nắm thật chặt tay 1 cô gái, vừa cười rất to vừa nói:

- Lúc ta có tiền, từng người các ngươi sao không giả vờ ngây thơ chứ.

- Bây giờ A Huy tôi đang gặp nạn, các ngươi cứ trốn cho thật xa vào. Ta nói cho các ngươi biết, A Huy này rồi sẽ có ngày trở lại thời hoàng kim.

- A Huy, đừng vậy nữa, mọi người sẽ giúp đỡ cậu, nhưng cậu cũng phải chịu khó chăm chỉ.

Nghe được những lời đó, gương mặt Văn Loan Hùng lộ rõ vẻ bất lực. Con người đang đứng ngay trước mặt giờ trong cảnh khuynh gia bại sản đó, nói gì cũng có quan hệ mật thiết khó tách rời với mình.

- Sao anh không hiểu chứ, cũng chỉ là chơi gái thôi mà. Đại ca ạ, anh chơi được, A Huy này không chơi được sao?

Nói rồi khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó dùng tay phải kéo lấy một em minh tinh rất thời thượng, A Huy nói ngay:

- Con đàn bà này, có phải thấy A Huy này không có tiền nên không thèm chào hỏi không?

Cô gái vốn đứng nhìn ngay bên cạnh bất ngờ bị A Huy kéo tay, gương mặt lập tức biến sắc rồi nói ngay:

- Anh… anh … tôi không quen anh.

- Không quen ta, ha ha, sao ở trên giường cô không nói thế chứ?

A Huy lúc này đã điên cuồng lắm rồi, tay phải giữ chặt, tay trái bắt đầu sò mó lên cơ thể cô gái, miệng bắt đầu cười nói một cách kỳ quái:

- Đại ca, em kết cô ta rồi, tối nay kêu cô ta ở với em, tý nữa anh ký cái chi phiếu đi.

- Đây, anh ký chi phiếu cho em.

Đúng lúc tay trái của A Huy chạm vào ngực cô gái, đột nhiên anh cảm thấy đau dữ dội như bị hổ kẹp, không thể động đậy được tiếp.

- Ngươi, ngươi là ai?

Cơn đau đớn làm A Huy tưởng như có ai dung cồn đốt thành lửa trong đầu mình. Sau khi bình tĩnh lại, nhìn thấy là tướng mạo của Diệp Thiên, A Huy mắng ngay:

- Tên nhóc, tránh sang một bên, ta chơi gái liên quan mẹ gì ngươi.

A Huy vừa nói dứt lời, các ngôi sao có mặt lúc đó đều giận sôi lên. Một số người trước đây có quan hệ với hắn còn nghiến răng tức giận hơn, hóa ra trước đây mình cũng chỉ là gái làng chơi, không hơn.

- Về mà chơi với mẹ mày ý.

Ánh mắt Diệp Thiên trở nên rất lạnh lùng, buông lỏng bàn tay đang giữ chặt A Huy, rồi tát thật mạnh lên mặt hắn:

- Bốp …

Cả cơ thể A Huy như bay lên không trung.

- Diệp … Diệp Thiên là cậu phải không?

Đến tận lúc này, cô gái bị A Huy quấy rối mới như bừng tình, khuôn mặt hiện vẻ bất ngờ trước sự xuất hiện của Diệp Thiên.

- Chị Tĩnh Lan, 2 năm không gặp rồi, chị giờ đã là ngôi sao rồi sao?

Nhìn cô gái đang đứng trước mặt mình, khuôn mặt Diệp Thiên chợt giãn ra, nở nụ cười, cũng giống như lần đầu tiên được gặp Sầm Tĩnh Lan, lần đó Diệp Thiên giống sự ngượng ngùng của cậu học trò mới lần đầu được bước ra ngoài xã hội.

Sau lần gặp nhau trong bữa tiệc rượu đó, Diệp Thiên không còn gặp lại Sầm Tĩnh Lan nữa. Nhưng cũng thấy cô xuất hiện nhiều trên tivi, đúng như Diệp Thiên nói, cô giờ đã là một ngôi sao sáng.

Với vẻ bề ngoài xuất chúng, ngay từ khi còn chưa tốt nghiệp, Sầm Tĩnh Lan đã được một vị đạo diễn mời đóng vai nữ chính trong một bộ phim truyền hình khá nổi tiếng. Sau khi tốt nghiệp, cô đã hợp tác với rất nhiều đạo diễn Hồng Kong, đến nay đã là ngôi sao có tiếng của Đại Lục.

Diệp Thiên cũng không ngờ lại có thể gặp Sầm Tĩnh Lan ở đây, hắn không kìm được hỏi:

- Chị Tĩnh Lan, sao chị lại ở đây?

Diệp Thiên biết Sầm Tĩnh Lan trước nay là người khá tự trọng, lại nhìn biểu hiện của cô lúc nãy, chắc cô vẫn còn là gái ngoan, không hiểu sao có thể xuất hiện trong bữa tiệc của đại gia ở đây chứ.

- Chị ở đây quay phim, chị, chị được đạo diễn Trương mời đến.

Người quen của Sầm Tĩnh Lan tại Hồng Kong không nhiều, cái vị đạo diễn Trương chết dẫm giờ này cũng không biết ở xó xỉnh nào. Vốn lẽ đang cảm thấy chơi vơi không nơi nương tựa, gặp được Diệp Thiên ở đây, khuôn mặt Sầm Tĩnh Lan bất giác chợt hồng lên.

<font face="&quot- </font>Chị Tĩnh Lan, không việc gì rồi.

Với ánh mắt lạnh lùng, Diệp Thiên quay lại nói:

- Định Định, đưa chị ấy ra kia nghỉ ngơi một chút.

Diệp Thiên tuy không phải thân thiết lắm với Sầm Tĩnh Lan, nhưng trong giới giải trí, Sầm Tĩnh Lan cũng khiến anh kính trọng bởi tới giờ vẫn không bị nhiễm các thói hư tật xấu. Hiện giờ cô bị bắt nạn, Diệp Thiên cũng không thể khoanh tay làm ngơ.

- Ôi, con biết rồi, ông chú, ông dạy dỗ tên kia đàng hoàng vào nhé.

Liễu Định Định vừa nói vừa đỡ lấy Sầm Tĩnh Lan. Lúc nãy nếu không phải Diệp Thiên ra tay thì cô cũng sẽ đứng ra cho cái tên ăn nói lỗ mãng kia một trận.

Trong này cũng có không ít người quen với Liễu Định Định, vậy mà lại thấy cô gọi người thanh niên đó là " ông chú " khiến họ không khỏi ngạc nhiên, đều quay qua nhìn Diệp Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL

Cháu ngoại của Tả Gia Tuấn vốn không phải người có tính cách ôn hòa mà lại có thể gọi người này là " ông chú ", hẳn đây phải là người có vai vế lắm trong nhà của Tả Gia Tuấn đây.

Nhưng tướng mạo trẻ trung của Diệp Thiên, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống người có tiền. Điều này càng khiến cho những người đang nhìn Diệp Thiên càng khó hiểu hơn.

- Tiểu tử, ngươi ... ngươi dám đánh ta à?

Lúc này, A Huy đang say rượu nằm trên mặt đất cũng bị Diệp Thiên làm cho tỉnh hẳn. Hắn vừa mở miệng nói, hai cái răng gãy và máu tươi cứ thế phun ra khỏi miệng.

- Đánh ngươi, ta đang dạy dỗ ngươi thì có, ngươi đáng để ta ra tay ư?

Diệp Thiên nói rồi cười một cách lạnh lùng. Nếu không phải lúc nãy hắn giở trò với Tĩnh Lan, Diệp Thiên cũng không muốn bẩn tay mình.

Diệp Thiên không quan tâm đến A Huy, quay sang nhìn Văn Loan Hùng nói một cách nhẹ nhàng:

- Ông Văn, đây là nhà của ông, hắn đã làm nhục bạn của tôi, ông nghĩ nên làm thế nào đây?

Trước đây Diệp Thiên vẫn xưng hô anh em với Văn Loan Hùng, nay đổi sang gọi Ông Văn, rõ ràng là có ý khác.

Diệp Thiên nói rất nhẹ nhàng, dường như không có ý chất vấn, nhưng cũng làm cho Văn Loan Hùng cảm thấy rất áp lực, bất giác làm ông cảm thấy không thoải mái.

- Cậu Diệp, cái này, chỉ là hiểu lầm thôi, A Huy cũng chỉ là say rượu thôi, tôi kêu nó ra tạ lỗi với cô Sầm, cậu thấy thế nào?

Từ khi quen biết, Văn Loan Hùng chỉ toàn nhìn thấy bộ dạng tươi cười híp mắt của Diệp Thiên, chưa từng thấy hắn như bây giờ, bỗng dưng cảm thấy hơi run, trong lòng thì không ngừng chửi rủa A Huy.

Diệp Thiên còn chưa nói gì, A Huy đang từ dưới đất lồm cồm bò dậy hét to:

- Đại ca, anh nói gì vậy, bắt em phải xin lỗi ư?

- Hỗn láo, ngươi vẫn coi ta là đại ca sao, mau xin lỗi ông Diệp đi.

Lúc này mà có súng trong tay, tin chắc Văn Loan Hùng sẽ bắn thẳng vào cáo đầu của tên A Huy ngu dốt này.

Diệp Thiên là ai chứ? Chính là pháp sư phong thủy giết người vô hình cơ mà. Văn Loan Hùng tuy không phải kỳ nhân trong giới, nhưng với địa vị của mình hôm nay, những hiểu biết của hắn về pháp thuật cũng vượt quá người thường rất nhiều.

Diệp Thiên không có ý muốn đối phương phải xin lỗi, bèn mở miệng nói:

- A Đinh, chặt gãy một tay của hắn rồi vứt đi.

- Dạ. Tuân lệnh.

A Đinh đang đứng thì thầm to nhỏ với Hoa Thắng, nghe được mệnh lệnh của Diệp Thiên, ngây ra một lúc rồi lập tức đứng dậy đi về phía A Huy. Mặc dù cũng quen biết con người này, nhưng A Đinh chưa bao giờ coi hắn ra gì.

Nhìn thấy A Đinh di chuyển, Văn Loan Hùng biết chuyện không hay rồi. Vốn là người nghĩa khí, Văn Loan Hùng quay lại nói với Diệp Thiên:

- Diệp, Diệp đại sư, ông nể tình tôi, tha cho hắn lần này đi.

- Đại sư? Trẻ như vậy mà là đại sư ư?

- Thật kỳ lạ, ông Văn sao lại đối đãi như vậy với một thanh niên chứ?

Với biểu hiện của Văn Loan Hùng, ngoài những người đã quen biết với Diệp Thiên, tất cả mọi người còn lại đều hết sức ngạc nhiên. Với địa vị của Văn Loan Hùng tại đất Hồng Kong này, đến siêu nhân họ Lý kia khi gặp mặt cũng phải kiêng nể 3 phần.

Mấy nữ ngôi sao trong bữa tiệc lại càng mắt tròn mắt dẹp nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên. Chàng niên niên này lại có thể làm cho Văn Loan Hùng kiêng dè như vậy, nếu có mối giao tình tốt với anh ta, ngày mình nổi tiếng chẳng phải là chuyện sớm chiều hay sao.

- Ông Văn, tôi đã tha cho hắn rồi, 1 cánh tay thôi, không lẽ ngài chưa vừa ý?

Diệp Thiên ghét nhất là loại đàn ông đánh phụ nữ, nhất là người phụ nữ đó lại là người quen nữa chứ. Đừng nói là Văn Loan Hùng, đến anh em thân thiết, Diệp Thiên cũng sẽ chặt đứt cánh tay đã giở trò với Tĩnh Lan của A Huy.

Sức mạnh trong lời nói của Diệp Thiên làm mọi người toát mồ hôi hột. Không ngờ rằng người thanh niên này không nể mặt Văn Loan Hùng chút nào. Vị đại gia gọi gió gọi mưa đất Hồng Kong này dường như không dám tức giận.

- A Đinh, còn đứng đấy làm gì?

Diệp Thiên nhìn thấy A Đinh còn chần chừ chưa ra tay, liền quay lại trừng mắt nhìn. Sau đó, không cần đứng lại xem kết quả, Diệp Thiên quay lưng bỏ vào phòng khách của biệt thự.

- Á …

Vẫn chưa đi khỏi 5 bước chân, Diệp Thiên đã nghe tiếng thét của A Huy vọng lại, tay phải của A Huy đã bị chặt gãy làm đôi.

Tiếng thét bi thảm của A Huy làm mọi người bỗng dưng lạnh toát cả người, chỉ sờ mó vào tay người con gái kia thôi mà bị chặt gãy tay, như thế này chỉ thường thấy trên phim ảnh thôi.

- Đây … đây là loại cường bá nào chứ?

Hoa Thắng đã lăn lộn trong giang hồ hơn chục năm nay, nhìn thấy Diệp Thiên hành xử như vậy, chợt thốt lên một tiếng. Người nào lại hành xử không kiêng nể ai thế, không biết ở đây ai mới là xã hội đen đây.

Mặc dù khiếp sợ nhưng Hoa Thắng cũng cảm thấy may mắn vì mình lúc nãy mới chỉ thăm dò đối phương một chút. Nếu quả thực động đến hắn, cho dù ở Hồng Kong mình có gia cảnh bề thế đến đâu chắc cũng vẫn bị nuốt mất.

- Ông Vương, mau đưa A Huy đi bệnh viện. Không xong rồi.

Nhìn thấy A Huy bị đưa ra ngoài, Văn Loan Hùng tức giận liên tiếp giậm giậm chân, khoát tay gọi một tên thuộc hạ lại, dắt dò một chút rồi thở dài, xoay người đuổi theo Diệp Thiên.

Sự việc diễn ra trong bữa tiệc sinh nhật này như làm mọi người mở rộng tầm mắt. Mấy nữ ngôi sao túm năm tụm ba lại, đoán già đoán non về thân phận người thanh niên đó.

Nhưng Thái tiểu thư lại có chút tức giận, bữa tiệc sinh nhật của mình lại bị Diệp Thiên và tay A Huy kia phá ra thế này.

Đương nhiên, Văn Loan Hùng giờ này cũng không còn tâm trí đâu mà dỗ dành cô ta, ông chỉ cắm đầu bước vào phòng khách, nhìn thấy Diệp Thiên trầm ngâm ngồi đó liền nói ngay:

- Diệp Thiên, cậu đừng có giận A Huy, A Huy cũng rất đáng thương.