Ở Thái Lan, trong sơn cốc bốn mùa như mùa Xuân, thân thể cao lớn của Đài Đà nằm ở chính giữa sơn cốc, da thịt cả người rũ xuống, nhìn qua như là một núi thịt.
Tuy rằng lúc này thời tiết nóng bức, nhưng trên thi thể Đài Đà không biết bôi lên một lớp gì, mà không có dấu hiệu thối rữa, ngược lại mơ hồ có mùi thơm.
Ở bên cạnh thi thể Đài Đà, Tụng Sai và Cát Tira Phan đang cúi đầu đứng ở trước mặt một vị lão hòa thượng, ngay cả mí mắt cũng không dám nhấc lên.
Lão hòa thượng này không cao, chỉ khoảng một mét sáu, cả người gầy trơ cả xương, ánh mắt tựa hồ có chút mờ, nhìn người khác mà cảm giác như không hề nhìn.
- Cát Tira Phan, chuyện là như ngươi nói sao?
Ánh mắt ão hòa thượng có chút đục nhìn về phía Cát Tira Phan, mang trên mặt nụ cười hiền lành, toàn thân đều lộ ra bên ngoài một hơi thở từ bi như Phật, điều này cũng làm cho Cát Tira Phan nhẹ nhàng thở ra.
Phải biết rằng, lão hòa thượng này, chính là người có địa vị cao nhất nhì Thái Lan, quốc vương nhìn thấy hắn cũng phải hành lễ, người thường ở trước mặt hắn căn bản không dám ho.
- Quốc sư, Cát Tira Phan nói đều là thật, Đài Đà đại sư bảo tôi chuyển nói với ngài, người giết ông ấy tên là Diệp Thiên, thông hiểu kỳ môn trận pháp.
Nói tới đây, Cát Tira Phan mạnh mẽ quỳ xuống, trán chạm đất nói :
- Đại ... Đại sư còn nói, người nọ tu luyện, không... không kém gì ngài!
Nghe được Cát Tira Phan nói vậy, nụ cười trên mặt Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây trở nên thân thiết, nhưng ánh mắt của hắn cũng chỉ nhìn vào xác chết.
Đài Đà là người đệ tử kưng nhất của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, tuy rằng bởi vì luyện công làm cho thân thể mập, nhưng cơ duyên trùng hợp đã luyện được yô-ga Ấn Độ đến cực hạn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Mà trình độ độc thuật của Đài Đà cũng cực cao, chỉ thiếu chút nữa là có thể tiến vào đến hàng ngũ độc sư hàng đầu, là truyền nhân đắc ý của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây.
Nhưng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư không thể ngờ, người đệ tử mà hắn rất kỳ vọng lại chết trong tay người khác, hơn nữa nội tạng cả người đều tan nát, chết thê thảm vô cùng.
Tuy rằng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đã qua tuổi chín mươi, sớm thấy nhiều chuyện sinh ly tử biệt, nhưng đối mặt thi thể người đệ tử đi theo chính mình gần nửa thế kỷ, thì trên mặt ông ta cũng lộ ra bi thương không hề che dấu.
Qua chừng hơn mười phút sau, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây rốt cục cũng không nhìn thi thể đệ tử nữa, thản nhiên nói:
- Cát Tira Phan, Tụng Sai, vì sao Đài Đà đã chết, các ngươi còn sống nhỉ?
Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chậm rãi ngẩng đầu lên, khí thế cả người lập tức thay đổi hoàn toàn, giống như là từ một khối gỗ mục đột nhiên biến thành một thanh kiếm sắc bén.
Nhất là ánh mắt mờ đục của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, lúc này trở nên dị thường sắc bén, trên người ông lão gần trăm tuổi tràn đầy khí thế làm cho người ta run sợ.
- Quốc sư tha mạng!
Tuy rằng bình thường Tụng Sai nghe được đều là người trong nước khen ngợi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, độc sư không ai là không đáng sợ, đang cười trở mình sẽ giết người, là chuyện quá bình thường.
- Mệnh lệnh Đài Đà các ngươi không dám làm trái, chẳng lẽ ta bảo hai ngươi chết, các ngươi không làm sao?
Trên mặt lão hòa thượng lộ ra vẻ tươi cười ký quái, nói với Tụng Sai mấy câu thực khó hiểu.
- Quốc sư tha mạng, quốc sư, a…!
Tụng Sai còn đang cầu xin, chợt thấy Cát Tira Phan quỳ ở bên cạnh hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, cười cười với mình rất quỷ dị, mà ngay khi Cát Tira Phan tươi cười còn chưa dứt, một viên nhãn cầu của hắn, bụp một tiếng nổ tung .
- A … a, đôi mắt của tôi!
Đến lúc này, Cát Tira Phan mới ý thức được chuyện xảy ra với mình, há mồm kêu rên, thanh âm thê lương của hắn không ngừng vang lên khắp trong sơn cốc.
- Tôi... Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!
Tụng Sai không thể tiếp tục kềm chế sợ hãi trong lòng, đứng lên liều mạng chạy ra ngoài sơn cốc.
Nhưng vừa mới chạy ra được 10m, cả người Tụng Sai lao mạnh về phía trước, sau một cơn run rẩy, thân thể liền trở nên cứng đơ, một con rắn nhỏ bằng ngón út, cả người màu xanh biếc, từ chân Tụng Sai chui ra.
Thấy hai người này đều kêu thảm và chết đi, người trung niên hơn 40 tuổi đứng ở sau Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, mở miệng nói:
- Thầy, hay là con đi Hồng Kông một chuyến, báo thù cho Đài Đà sư huynh? !
Người trung niên dáng người rất cao, chừng một mét tám lăm, nếu không phải bị nắng làm khuôn mặt sạm đen, rất khó khiến cho người ta nghĩ hắn có quan hệ với người Thái Lan.
- Thiên Long, con không phải đối thủ của người nọ!
Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư xua tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, thanh âm có chút trống rỗng nói:
- Năm đó ta chỉ là căn cứ trận pháp ấy, hao phí mấy chục năm khổ công, chế ra đồ từ da người có thể phá giải pháp trận và con sống vất vưởng, không ngờ rằng quốc gia kia lại vẫn có cao nhân thuật pháp khác.
Từ những thương tổn trong ngũ tạng của Đài Đà, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư có thể thấy được, khi đối phương đánh trúng lưng đệ tử, trong chưởng lực vào trong cơ thể Đài Đà còn có âm sát khí.
Âm sát khí này so với sức công kích của chưởng lực còn lớn hơn, khiến sự sống của Đài Đà chỉ trong một thời gian ngắn liền đoạn tuyệt, nếu không như thế, với công lực của Đài Đà khi tu luyện yô-ga, cho dù chết, cũng có thể chống đỡ được đến lúc thấy mặt mình.
Nghe được Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây nói vậy, Thiên Long có chút không cam lòng hỏi:
- Thầy, vậy trơ mắt nhìn Đài Đà sư huynh chết sao?
Thiên Long là đồ đệ nhỏ nhất của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, nhưng hắn đi theo sư phụ không lâu, đã sáng lập một thế lực ở Đông Nam Á.
Ở Tam Giác Vàng cùng với rất nhiều vùng thế cục căng thẳng, đều có thể nhìn thấy bóng dáng người của Thiên Long, nhưng cực ít có người biết hắn là người Thái Lan, hơn nữa còn là độc sư.
- Đương nhiên là không, ba năm, nhiều nhất ba năm, ta sẽ đi dạy bọn họ thế nào kỳ môn thuật pháp!
Khi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía tòa nhà trong sơn cốc.
Trong tòa nhà đó, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư đang nuôi một "người", chỉ chờ mình tìm được đủ dược liệu chế tạo sống vất vưởng, có thể luyện chế ra sống vất vưởng hoàn mỹ vô khuyết.
Mà khi đó, hắn sẽ một lần nữa trở lại Trung Quốc, tuy rằng kẻ địch năm đó có lẽ sớm đã chết, nhưng hung thủ sát hại đệ tử của mình và đệ tử của kẻ địch năm đó, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư sẽ không bỏ qua.
Sân bay quốc tế Hồng Kông là một sân bay vận chuyển hành khách bận rộn thứ ba toàn cầu, hằng ngày có rất nhiều người làm ăn và du khách từ các nơi trên thế giới đi vào Hồng Kông, tiến hành các hoạt động thương mại và du lịch.
Không giống những sân bay nội địa phần lớn đều là người phương Đông, trong sân bay Hồng Kông phần lớn là người Tây Phương, một chuyến bay từ Mĩ đến Hồng Kông hạ cánh xuống, một người phương Tây tướng mạo bình thường đi xuống máy bay.
- Thật sự là một thành thị xinh đẹp!
Nhìn thoáng qua sân bay này, Georgie Kader lộ ra vẻ tươi cười, đi theo dòng người đi xuống máy bay, Georgie Kader cũng không ra khỏi sân bay ngay, mà là đi tới chỗ vận chuyển hàng hóa.
Hai ngày trước, Georgie Kader từng gửi vận chuyển một đám máy móc nguyên kiện tới Hồng Kông, lúc này cầm hoá đơn nhận hàng, Georgie Kader với dáng người cao rất dễ dàng nhận ra tiến đến bên tủ gỗ nhận hàng.
Dùng xe nâng nâng thùng hàng lên xe tải đã đặt trước, Georgie Kader đi tới một khu biệt thự nghỉ dưỡng nhỏ nằm ở một hòn đảo của Hồng Kông, nơi này có rất nhiều biệt hự nhỏ cho thuê tạm thời, chuyên cung cấp cho những người du khách nhiều tiền thuê ở.
Hồng Kông là một thành thị rất phát triển, các quy định cũng khá mở, máy móc của Georgie Kader thực dễ dàng được thông qua.
Nếu như khu biệt thự Diệp Thiên đang ở có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của khách, khu nghỉ dưỡng này cũng là như thế.
Khi Georgie Kader trình giấy tờ hắn đã đặt trước căn biệt thự kia xong, cái thùng hàng khá nặng được nhân viên công tác chuyển vào trong ga-ra biệt thự.
Sau khi chi 100 đôla tiền boa, Georgie Kader được cam đoan hắn tuyệt đối sẽ không bị bất luận kẻ nào quấy rầy, sự thật cũng là như thế, biệt thự Cerrada, nơi này là một vùng trời độc lập.
Ném túi mang bên mình vào trong phòng, Georgie Kader đi tới ga ra, sau khi mở nắp thùng hàng, một số thiết bị máy móc dài ngắn không đồng nhất hiện ra trước mặt của hắn.
Georgie Kader ngồi xổm người xuống, sau khi nhặt lên tại nơi đó ống tuýp cùng với các loại đồ cổ quái, năm phút đồng hồ sau, một khẩu súng dài ước chừng hai mét, hiện ra giống như vừa được làm ảo thuật trên tay hắn.
- Súng yêu, mang mày đến nơi đây thật sự thực không dễ dàng nhỉ?
Nhìn thấy khẩu súng ngắm này, trên mặt Georgie Kader lộ ra vẻ tươi cười, thoải mái huýt sáo, để hoàn thành nhiệm vụ ám sát đáng giá tới một trăm ngàn đôla, công tác chuẩn bị của hắn giai đoạn trước cũng mất mười vạn đôla .
Georgie Kader cho rằng phí tổn đó là bắt buộc, đầu tiên súng là sinh mệnh của một sát thủ, hắn tin tưởng khẩu súng này sẽ làm bạn với mình năm sáu năm.
Mặt khác Georgie Kader cho rằng, công tác chuẩn bị cẩn mật, là một trong những bí quyết thành công trong cái nghề bọn hắn làm, sơ xuất một chút, sẽ dẫn đến nguyên nhân thất bại thậm chí là chí tử với mình.
Georgie Kader cũng không sợ khoản đầu tư này không trở lại, đối với sát thủ đứng thứ ba thế giới mà nói, từ khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ này, Diệp Thiên cũng đã là một người chết .