Thiên Tài Tướng Sư

Chương 320: Đấu pháp (P7)




- Trận pháp?

Đài Đà vốn đang bình thản ung dung, trong phút chốc tình cảnh thay đổi đột ngột, trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ khiếp sợ, thân thể cứng ngắc ngay tại chỗ, không dám di động. Đài Đà từng nghe sư phụ nói qua, nếu sa vào trận pháp, ngàn vạn lần không thể tùy tiện đi lại, nếu không sẽ gợi lên sát trận, từ đó làm cho sát khí công kích. Phải biết rằng, sư phụ Đài Đà chính là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây.

Về trình độ độc thuật vô cùng cao siêu, nhưng khi hắn ở giai đọan cường thịnh nhất cũng đã bị trận pháp làm cho bị thương nặng, Đài Đà cũng không cho là mình có thể mạnh hơn sư phụ.

Nhưng Đài Đà may mắn hơn sư phụ của hắn, bởi vì phương vị hắn đang đứng, chính là một chỗ Sinh Môn của Cửu Cung tuyệt sát trận, cho nên tuy rằng nhìn không thấy những gì bên ngoài, cũng không bị sát khí của trận pháp công kích.

- A Hoa, giết bọn họ, giết bọn họ!

Đài Đà cứng cả người, hắn biết, trận pháp này tuyệt đối không làm gì được con sống vất vưởng mà mình mang tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Mấy năm nay sở dĩ Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây đại sư nơi nơi tìm kiếm truyền thừa đã mất trong độc thuật, cũng là để chế tạo ra con sống vất vưởng, chính là muốn dùng để đối phó kỳ môn trận pháp của Trung Quốc.

Sống vất vưởng không có lối suy nghĩ của con người, trận pháp sẽ không thể tạo thành ảo giác đối với hắn, hơn nữa cả vật thể sống vất vưởng đều là sát khí ngưng kết mà thành, sát khí trận pháp công kích hoàn toàn không hiệu quả với hắn.

Trận pháp nói trắng ra, chính là lợi dụng địa hình và thuật pháp, từ cảnh vật chung quanh tạo thành một loại biểu hiện giả dối và ảo giác, cũng không thể ngăn cách thanh âm truyền ra.

Cho nên trong tiếng kêu thê lương của Đài Đà, A Hoa - sống vất vưởng đẩy tốc độ nhanh hơn, vọt tới trước người Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn, mở to một đôi mắt màu đỏ, quơ tay quyền đánh tới Diệp Thiên.

- Sư huynh, huynh đi thay đổi mắt trận của trận pháp, đệ tới cản hắn!

Diệp Thiên thấy thế liền nghênh đón, tay phải vùng lên, hóa giải sức mạnh ngàn cân của vật thể sống vất vưởng kia, hơn nữa cũng khiến hắn ngã xuống.

Lấy nhu thắng cương vốn là học thuyết Đạo gia, thuận theo tự nhiên, vạn vật tương sinh tương khắc, mạnh mẽ không nhất định phải dùng mạnh mẽ hơn để chinh phục, có khi mềm mại mới hoàn toàn là nhược điểm của nó.

Sống vất vưởng bị Diệp Thiên đánh trả thiếu chút nữa ngã sấp xuống trên ghế sa lon, rít gào lên, xoay người lại, giơ cả tay chân, như cuồng phong hướng tới Diệp Thiên mà đánh tới,

Người quỷ này là thể kết hợp, tuy rằng vốn là trời sinh thần lực, hơn nữa Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây dùng độc thuật luyện chế, thân thể cứng như sắt thép, nhưng gặp phải võ công của Diệp Thiên, cũng liên tục bị bại.

Nhưng quyền cước của Diệp Thiên tuy rằng liên tiếp đánh trúng người này, nhưng đối với thứ sống vất vưởng cũng không thể tạo thành thương tổn, ngược lại tay chân Diệp Thiên mơ hồ bị đau.

- Đây rốt cuộc là cái quỷ gì chứ?

Nhìn thấy A Hoa không biết mệt mỏi lại từ trên mặt đất bò đi đền phía mình mà đánh, Diệp Thiên xoay người, thân thể linh hoạt di chuyển tới phía sau đối phương, bàn tay như đao xẹt qua lưng A Hoa.

Nếu nhìn kỹ, ở giữa tay Diệp Thiên, còn có một tia sáng lạnh hiện lên, Vô Ngân đang ẩn trong đó, cắt phía sau lưng A Hoa.

- Cái gì? Không sao cả ư?

Sau khi Diệp Thiên ra một đao này, mắt nhất thời trợn tròn, bởi vì hắn phát hiện, Vô Ngân chỉ có thể cắt được quần áo từ phía sau lưng đối phương, còn không thể cắt được làn da đối phương, chỉ để lại dấu ấn sáng trắng.

Nhìn thấy điều này, mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ khiếp sợ không che dấu chút nào, phải biết rằng, Vô Ngân tuy rằng không dài, cũng sắc bén dị thường, có thể cắt được sắt thép. Nhưng ai biết, thậm chí ngay cả làn da A Hoa cũng không cắt nổi, người trước mắt này rốt cục là da thịt cấu tạo bằng gì? Điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên sinh ra cảm giác bất lực.

- Mẹ nó, lại đến rồi!

Diệp Thiên cũng là người ý chí kiên định, thu nguyên khí quanh mình ngưng vào bên trong Vô Ngân xong, vừa lúc "sống vất vưởng" lấy lại thần trí, một đao chém lên mặt hắn.

Một đao này ngưng tụ chân khí dồi dào của Diệp Thiên, đối phương cho dù là được tạo ra từ hợp kim, Diệp Thiên tin tưởng cũng có thể chọc thành lỗ thủng.

Một đao xẹt qua, trên mặt sống vất vưởng nhất thời xuất hiện một vết máu, da thịt từ khóe mắt đến bên miệng lật ra, khuôn mặt vốn cũng đã rất hung ác kia trở nên đáng sợ hơn.

- Gừ ….

Không biết có phải là bị máu tươi làm cho nổi giận hay không, sống vất vưởng kêu lên như dã thú, động tác công kích hướng về Diệp Thiên, nhanh hơn vài phần so với trước.

Hơn nữa, lúc này mỗi một quyền mà sống vất vưởng đánh ra, đều ẩn chứa lực sát thương và âm sát tà khí thật lớn, ở trong đó mơ hồ còn có một loại hương vị ngọt ngào, Diệp Thiên vô ý hít vào trong mũi, vận hành chân khí bỗng nhiên trở nên đình trệ .

- Cổ độc?

Trong lòng Diệp Thiên kinh hãi, hắn không nghĩ anh chàng lỗ mãng này lại đột nhiên phóng ra cổ độc, mà mình không chú ý đã hít phải.

Cảm giác được giữa ngực và bụng truyền đến cảm giác ngứa vô cùng, Diệp Thiên vội vàng lui về sau, dùng ghế sô pha đổ trên mặt đất chặn A Hoa lại, từ túi áo lý lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc ném vào trong miệng.

Đây là thuốc giải độc Diệp Thiên chế ra đêm trước khi đến Hồng Kông, tuy rằng thời gian ngắn nên công hiệu chưa đạt, nhưng là đặc biệt khắc chế cổ độc, nuốt vào viên thuốc, cảm giác ngứa ngáy từ giữa ngực và bụng nhất thời giảm đi vài phần.

Diệp Thiên cũng không nghĩ A Hoa này khó chơi đến thế, lập tức vận công bức độc ra và tránh né đối phương công kích, lại la lớn:

- Sư huynh, thay đổi trận pháp, giết chết Đài Đà!

Cửu Cung tuyệt sát trận cũng không phải là bạn cứ đứng ở Sinh Môn là bình an, chỉ cần trận biến đổi pháp thêm một chút, Sinh Môn cũng có thể biến thành Tử Địa, nghe được Diệp Thiên kêu lên, Tả Gia Tuấn nhanh chóng kháp chỉ bí quyết, tình hình lại biến đổi.

Cửu Cung tuyệt sát trận ngưng kết sát khí, trong nháy mắt khiến cho trong đầu Đài Đà xuất hiện ảo giác, những người ngày xưa bị tàn sát đều hóa thành ma quỷ, giương nanh múa vuốt hướng tới hắn.

- Phá … phá cho ta!

Đài Đà thường cùng âm sát khí giao tiếp, đối với ảo giác ở trước mắt thật cũng không sợ, hắn lấy ra từ trên người một vật, giơ lên trước những hình ảnh ma quỷ kia, ảo ảnh đầy trời nhất thời biến mất không thấy đâu.

- Đó là vật gì?

Đang tránh né công kích của sống vất vưởng, Diệp Thiên nhìn thấy vật trong tay Đài Đà có thể phá vỡ sát khí, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

- Ha ha, các ngươi đều phải chết!

Đài Đà đắc ý nhìn vào vật trong tay hắn, đây là Chiêu Hồn Phiên hắn dùng người da luyện chế thành, bên trong hỗn hợp các loại độc vật, chẳng những có thể hấp thu sát khí, còn có thể công kích kẻ địch, quả nhiên là thâm độc vô cùng.

Cầm trong tay Chiêu Hồn Phiên, Đài Đà cũng không lo trận pháp trước mắt hình thành ảo ảnh, đi nhanh lên phía trước, hắn đứng ở cạnh cửa, như sắp đi vào mắt trận.

Đài Đà cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về trận pháp, lúc trước cũng cảm giác được trong phòng khách có cây đao có chút lạ thường, đến khi trận pháp mở ra, lại càng xác định được đó chính là mắt trận.

Từng trận pháp đều có nhược điểm, mắt trận nếu như bị phá hư, trận pháp cũng sẽ mất đi hiệu quả, lúc này đó đúng là mục đích của Đài Đà.

Tả Gia Tuấn với cánh tay phải đã bị gãy, nhìn thấy Đài Đà tiến đến mắt trận pháp, trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp thương thế của mình, đi mấy bước ngăn phía trước người Đài Đà.

- Cút ngay!

Nhìn thấy Tả Gia Tuấn đứng chắn bên người, Đài Đà chìa bàn tay chưởng đánh xuống Tả Gia Tuấn.

Tuy rằng cánh tay phải bị thương, nhưng thân pháp của Tả Gia Tuấn linh hoạt hơn xa Đài Đà, lập tức tránh thoát công kích của đối phương, chưởng từ tay trái liên tiếp đánh vào bụng Đài Đà.

Nhưng khiến Tả Gia Tuấn buồn bực chính là, hắn dốc lực đánh chưởng liên tiếp, lại cảm giác như là đánh trúng một đệm bông, mềm nhũn không có chút lực, loại cảm giác này khiến cho hắn buồn bực thiếu chút nữa hộc máu.

- Chết đi!

Đài Đà nói một tiếng nhe răng cười, thừa dịp Tả Gia Tuấn còn chưa kịp thu hồi tay trái, cả người xông lên phía trước, giống như đạn pháo nện vài lòng Tả Gia Tuấn.

- Oành …

Một thanh âm vang lên, Tả Gia Tuấn bị trúng đòn của Đài Đà, thân thể bay về phía sau, máu tươi trong mồm liền phun tới, ngã xuống mặt đất.

- Sư huynh? !

Thấy Tả Gia Tuấn bị Đài Đà đánh trúng, té trên mặt đất, sinh tử không biết, Diệp Thiên cũng đỏ mắt.

Sức mạnh của độc sư thật sự ngoài dự đoán củu Diệp Thiên, nhất là "sống vất vưởng", người không ra người, ma quỷ không ra ma quỷ, tạo thành uy hiếp rất lớn với Diệp Thiên. Cho nên tuy rằng chuẩn bị nhiều, nhưng vẫn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn.

Một cước đá văng sống vất vưởng vài thước, thân thể Diệp Thiên nhanh như chớp di động tới mắt trận, chìa tay phải nắm lấy chuôi đao Yển Nguyệt phía trên.

Vốn là Diệp Thiên muốn dùng trận pháp giải quyết Đài Đà, nhưng sống vất vưởng xuất hiện cùng với đồ vật trong tay Đài Đà, khiến trận pháp mất hiệu quả hoàn toàn, vậy thì chỉ có thể cùng đối phương đánh một trận tử chiến .

Từ khi xuất đạo tới nay, vẫn là lần đầu tiên Diệp Thiên gặp nguy cơ sinh tử, điều này cũng khiến hắn hạ quyết tâm, lập tức không còn để ý đến chuyện áp chế cổ độc giữa ngực và bụng, một tay nhấc Yển Nguyệt đao, đánh tới sống vất vưởng.

- Chết đi cho ta!

Diệp Thiên giơ tay phải lên cao, tay trái cũng đặt tại chuôi đao, đem chân khí toàn thân dồn vào trong đao, bổ tới, thân đao hiển lộ ra một dòng khí vàng, một ánh sáng dài chừng ba tấc hiện ra.

- Chết đi!

Thấy sống vất vưởng không hề tránh né chút nào, một đao của Diệp Thiên này nặng ngàn cân lập tức chém vào mặt A Hoa, một tiếng vang nhỏ, thân thể cao lớn của sống vất vưởng bị hạ ngay tại chỗ.

Một đao bổ ra, Diệp Thiên không thèm nhìn lại đối phương một cái, cầm đao nghênh đón Đài Đà, nằm trên mặt đất, sư huynh còn không biết sống chết ra sao, điều này làm cho trong lòng Diệp Thiên sinh đầy oán hận với Đài Đà.

Từ lúc Diệp Thiên xuất ra Yển Nguyệt đao, cả trận pháp cũng đã mất đi hiệu quả, Đài Đà thấy rõ ràng Diệp Thiên mang theo đao kinh thiên kia.

- A... A Hoa? !

Ngay khi Diệp Thiên trở lại, Đài Đà thấy được điều khiến cho hắn không dám tin, trong miệng phát ra một tiếng gào thê lương.