Thiên Tài Tướng Sư

Chương 284: Tiểu tử ngông cuồng




- Ta ra tay với người bình thường? !

Khâu Văn Đông nghe vậy lặng đi một chút, tiện đà giận dữ,

- Họ Khâu ta tuy rằng không phải là người tốt, nhưng quy củ giang hồ ta biết, sống hơn bốn mươi năm, ta chưa từng bắt nạt người thường!

Khâu An Đức là thế hệ tiền bối, cả đời đều là lấy sức mạnh bản thân, trừ bạo an dân làm tông chỉ luyện võ, hắn đối đãi đệ tử vãn bối, cũng đều dạy như thế.

Còn Khâu Văn Đông từ nhỏ cũng được cha dạy dỗ, đối với tôn chỉ này, hắn cũng ghi nhớ rất sâu, cho dù lăn lộn trong thành Bắc Kinh, phần lớn đều là đánh nhau với những người chủ thương ngoan cố.

Sở dĩ lần thứ hai sau khi ra tù, hắn làm kinh doanh được tốt như vậy, trước tiên là nhờ uy danh trước kia, không ai dám quấy rối việc kinh doanh của hắn, thứ hai chính là cũng không ỷ thế hiếp người, ở trong hội, thanh danh rất cao.

Cho nên giờ phút này nghe thấy Diệp Thiên nói hắn bắt nặt người thường, Khâu Văn Đông nhất thời giận tím mặt.

Nhìn thấy Khâu Văn Đông thề thốt phủ nhận, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Ông không thừa nhận cũng thế, chúng ta liền theo như quy củ giang hồ, lấy võ công phân thắng bại, tôi sẽ phân đúng sai với ông!

Kỳ thật Diệp Thiên xem người này lông mi đen, đậm, đôi đồng tử sáng, tinh khiết, hắc bạch phân minh, cũng không phải cái loại tiểu nhân làm chuyện phạm pháp, nhưng cũng đã đánh tới cửa, đúng sai chờ đánh xong rồi nói sau.

Hơn nữa Diệp Thiên tin chắc, cái tên Phí Hạ Vĩ đó khẳng định có chút quan hệ với Khâu Văn Đông, cho dù giảng đạo lý một hồi, hắn cũng chưa chắc đã đuối lý.

- Được, tôi xin lĩnh giáo một chút thân thủ hai vị!

Nói đã ra lời, mọi việc đều đã quyết, Khâu Văn Đông không động thủ cũng không được, lập tức cởi áo khoác ra, lộ ra một bộ quần áo ngắn.

Diệp Thiên nhìn thoáng qua Khâu Văn Đông, nói với Chu Khiếu Thiên:

- Khiếu Thiên, ngươi lên đi, nhớ kỹ, lấy bất biến ứng vạn biến, đừng để động tác dưới chân hắn mê hoặc.

Từ khi Khâu Văn Đông đi vào Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên có thể nhìn ra, võ công của hắn trầm ổn hơn so với Võ Thần, Chu Khiếu Thiên muốn dùng Thiếp Sơn Kháo như vừa rồi đánh bại Khâu Văn Đông, cũng không phải dễ dàng.

- Sư phụ, con biết!

Vừa rồi một chiêu đánh bại Võ Thần, khiến Chu Khiếu Thiên tin tưởng hơn nhiều, đồng ý với sư phụ rồi đi ra sân.

- Mời!

Hai bên đồng thời chắp tay với đối phương.

Khâu Văn Đông lớn tuổi, đương nhiên không chủ động tiến công, vẫy vẫy tay với Chu Khiếu Thiên, nói: Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Người trẻ tuổi, tấn công đi!

- Được!

Chu Khiếu Thiên dang chân hình chữ Bát, chân trái mạnh mẽ chống trên mặt đất, mãnh liệt tiến lên, hai cánh tay làm động tác đánh tới đầu Khâu Văn Đông.

Thấy Chu Khiếu Thiên khí thế hung mãnh, Khâu Văn Đông cũng không dám đứng yên, lòng bàn chân nhấc lên vài bước, nhanh như chớp tấn công lại Chu Khiếu Thiên.

Có điều Bát Cực Quyền đánh ra, tuyệt đối là quyền pháp cương mãnh đệ nhất thiên hạ, hơn nữa Chu Khiếu Thiên tuổi trẻ lực tráng, khí huyết thịnh vượng, song chưởng liên tục xuất phát, nhất thời khiến Khâu Văn Đông phải dốc toàn lực mà tránh.

- Không ổn, người kia là được ai dạy dỗ nhỉ? Lão Khâu không phải là đối thủ của hắn!

Đứng ở một bên đang xem cuộc chiến, Phùng Hằng Vũ là người luyện Bát Cực Quyền, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.

Thấy Chu Khiếu Thiên tận dụng được " áp sát, tấn công bên, đẩy, dựa" , phát huy tinh tế võ công, vận dụng được hết tinh túy Bát Cực Quyền, Phùng Hằng Vũ biết Khâu Văn Đông sắp chống đỡ không nổi nữa.

- Dừng tay!

Nhìn thấy Khâu Văn Đông sắp chống đỡ không nổi, Phùng Hằng Vũ bước một bước dài vọt tới giữa sân, lấy khửu tay đánh vào khửu tay, hóa giải một chiêu Chu Khiếu Thiên định đánh về phía sườn Khâu Văn Đông.

- Ngươi là ai? Sao lại dùng đòn của Bát Cực Quyền?

Đánh với Phùng Hằng Vũ một chiêu, Chu Khiếu Thiên cảm giác cả cánh tay phải đều ê ẩm tê dại, trong lòng nhất thời kinh hãi, một khuỷu tay của hắn có thể cắt đứt một cây cổ thụ, đánh cùng người này, thật sự bất lợi.

- Ta tên Phùng Hằng Vũ, sư phụ ngươi là ai?

Phùng Hằng Vũ đánh lui Chu Khiếu Thiên, cũng không tiếp tục tiến công, Bát Cực Quyền của Chu Khiếu Thiên luyện được tinh túy của quyền pháp, trong lòng hắn, người như vậy cũng là đệ tử chính tông của Bát Cực Quyền.

- Phùng Hằng Vũ? Không biết...

Chu Khiếu Thiên lắc lắc đầu, chỉ vào Diệp Thiên nói:

- Tôi là Chu Khiếu Thiên, người đó chính là sư phụ của tôi!

Chu Khiếu Thiên theo cha luyện võ từ khi bốn tuổi, sau đó hơn mười năm đều là tự mình tập luyện, chưa từng gặp người trong võ lâm, nơi nào nghe đến cái tên Phùng Hằng Vũ chứ?

- Cậu ta ... cậu ta là sư phụ cậu?

Phùng Hằng Vũ nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt không dám tin, người trẻ tuổi kia trong ẻo lả, toàn thân liền không ra dáng của người luyện võ, làm sao có thể làm sư phụ Chu Khiếu Thiên được?

Hơn nữa nhìn từ tướng mạo, Diệp Thiên có vẻ còn nhỏ hơn so với Chu Khiếu Thiên một chút, Phùng Hằng Vũ nhất thời có chút không hiểu, hỏi Diệp Thiên:

- Ngươi là truyền nhân của Bát Cực Quyền? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua tên của ta?

Phùng Hằng Vũ là đệ tử dòng dõi Lý Thư Văn, từ khi sư phụ hắn mất sáu năm trước, Phùng Hằng Vũ dần trở thành tông sư Bát Cực Quyền, mặc dù quốc nội và ở nước ngoài nhiều người tập luyện Bát Cực Quyền, nhưng đều nghe qua danh của hắn.

- Thực xin lỗi, tôi cũng chưa từng nghe qua tên của anh.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhưng hắn cũng nhớ lại người này.

Đó là chuyện tám năm trước, hơn nữa lúc ấy người này cũng chỉ là người đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước, ngay cả một chỗ ngồi đều không có. Ngay từ đầu Diệp Thiên đã cảm giác hắn quen mặt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp nhau ở nơi nào.

Đương nhiên, Diệp Thiên quả thật không nói sai, bởi vì lúc đó hắn thực sự không biết tên của Phùng Hằng Vũ, lúc ấy đi theo lão đạo sĩ gặp sư phụ của hắn, căn bản không đến lượt Phùng Hằng Vũ nói chen vào.

- Chưa từng nghe qua tên của ta? Chẳng lẽ cậu là hậu nhân của tiền bối Mã Anh Đồ, Hàn Hóa Thần, Trương Ngọc Hành hay sao?

Phùng Hằng Vũ nghe vậy lặng đi một chút, trong miệng hắn nhắc đến mấy tính danh, đều là tiền bối nổi danh về Bát Cực Quyền như Lý Thư Văn.

- Nói nhiều như vậy để làm gì? Bát Cực Quyền của ta là gia truyền, để cho ta lĩnh giáo quyền pháp của tiền bối đi!

Diệp Thiên còn chưa trả lời, Chu Khiếu Thiên liền nhịn không được, hắn vốn tập luyện Bát Cực Quyền pháp gia truyền, chưa bao giờ thấy qua cao thủ Bát Cực Quyền, vừa rồi cùng Phùng Hằng Vũ so một chiêu, trong lòng cũng nóng lên.

Diệp Thiên khoát tay áo, chặn Chu Khiếu Thiên lúc này đã muốn lên quyền, nói:

- Khiếu Thiên, ngươi không phải là đối thủ của ông ta, để ta!

Bát Cực Quyền của Chu Khiếu Thiên kỳ thật cũng không chính tông, chỉ là phát huy được tinh túy công pháp gia truyền và cương mãnh Bát Cực Quyền, giống mà lại không giống.

Nhưng Phùng Hằng Vũ là phối hợp tu luyện Bát Cực Quyền, đây chính là kỹ thuật cơ bản rất quan trọng trong Bát Cực Quyền, cũng như người ta hô "Ya" thật mạnh, thông qua tiếng phát ra để tăng cường Lực Đạo quyền pháp.

Hơn nữa quyền pháp của Phùng Hằng Vũ là lấy ngoại kết hợp nội, vừa rồi một khửu tay xuất sau mà đến trước, Lực Đạo nội liễm, đã sắp đạt tới kình lực, Chu Khiếu Thiên bất kể nói thế nào đều không phải là đối thủ của hắn.

- Ngươi? Ngươi thật sự biết võ công?

Nhìn thấy Diệp Thiên, Phùng Hằng Vũ có chút dở khóc dở cười, người trẻ tuổi kia tuy rằng ra bộ người từng trải, nhưng xem thân thể hắn, rõ ràng không giống như người có võ công?

- Có võ công hay không có, chúng ta thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?

Diệp Thiên cười hắc hắc, cũng không cởi bộ quân áo đang mặc, cứ vậy đến đứng trước mặt Phùng Hằng Vũ.

Khi Diệp mười ba tuổi, từng cùng lão đạo sĩ gặp qua sư phụ của Phùng Hằng Vũ là Ung Như Duệ, Ung Như Duệ lúc ấy cũng là tông sư Bát Cực Quyền nổi danh quốc nội.

Có điều, ở trước mặt Lý Thiện Nguyên, sư phụ của Phùng Hằng Vũ - Ung Như Duệ cũng là kẻ vai lứa thấp, mở miệng một tiếng kêu lão tiền bối, ngay cả Diệp Thiên cũng có địa vị, còn Phùng Hằng Vũ chỉ có thể là người bưng trà rót nước đứng ở một bên.

Lần đó Diệp Thiên từng đánh qua một hồi với Ung Như Duệ, chính là khi chưa đạt đến giai đoạn luyện tinh hóa khí, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến lại thiếu, chống đỡ được năm sáu phút liền bại.

Tuy rằng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, Diệp Thiên đã có thể nói mặc dù bại vẫn còn vinh.

Nhưng bại chính là bại, Diệp Thiên biết mấy năm trước Ung Như Duệ đã qua đời, trước mắt nhìn thấy đệ tử của ông ta, hai tay Diệp Thiên không khỏi có chút ngứa ngáy, cho nên chưa nói toạc ra quan hệ sâu xa giữa bọn họ.

- Được, tiểu bằng hữu, vậy cậu cần cẩn thận rồi!

Phùng Hằng Vũ liên tiếp bị Diệp Thiên nói kháy vài câu, dù là hắn dưỡng tính không tệ, trong lòng cũng có chút tức giận, hai chân xê dịch, bày ra thế Bát Cực Quyền, nói:

- Tôi chấp cậu ba chiêu, cậu tấn công đi!

Nhìn thấy Diệp Thiên nói chuyện hung hăng như thế, Phùng Hằng Vũ cũng đoán ra hắn hẳn là người tập luyện nội gia quyền pháp, cho nên đặc thù của người luyện võ không quá rõ ràng.

Nhưng tuổi tác của Diệp Thiên như vậy, công lực chắc cũng không được cao, trong lòng Phùng Hằng Vũ cũng có chút cậy lớn, hắn cũng muốn công phạt Diệp Thiên, xem là rốt cuộc hắn luyện là võ công gì.

Nhưng không ngờ Phùng Hằng Vũ vừa nói chưa dứt, Diệp Thiên liền lắc lắc đầu, nói:

- Vai vế của ngươi thấp hơn ta, muốn nhường... Cũng chỉ có thể là ta nhường!

- Cái gì? Tiểu tử ngông cuồng!

Diệp Thiên nói rất đúng, nhưng Phùng Hằng Vũ lại nghe không vào trong tai, nào có chuyện như vậy, hắn ở Phương Bắc, trong chốn võ lâm có địa vị cực cao, lại bị một tên vãn bối nói như vậy, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người ta nhạo báng.

Trong cơn giận dữ, Phùng Hằng Vũ cũng bất chấp nhường Diệp Thiên ra tay trước, chân trái giậm đất, nương vào lực thắt lưng, xoay phần hông, chân phải vù một tiếng đá ra ngoài, mục tiêu là đầu gối trái Diệp Thiên.

Một cước này của Phùng Hằng Vũ cũng là có nguyên do, hắn dùng chính là kiểu lên gối " Tha Thích", chú ý chính là bước chân, chân không quá đầu gối.

"Tha Thích" kỹ xảo tuy rằng không có lực sát thương bằng môn phái khác, nhưng có thể dùng cú đá phá hỏng trọng tâm chân đối thủ, dùng không nhiều lực mà đạt hiệu quả trong việc đánh bại đối phương.

Nhưng một cước này, Phùng Hằng Vũ chỉ dùng ba phần sức, hai bên không có gì thù hận, hắn cũng không muốn ra tay đả thương người, chỉ cần đánh bại Diệp Thiên là được.

- Tha Thích? Dúng lúc lắm!

Nhìn thấy đối phương lên chân, Diệp Thiên sáng mắt, chân trái hơi hơi nâng lên, cũng nghênh đón, năm đó hắn cũng bị một cước này làm té ngã, trước mắt cũng muốn thử xem công lực chân của đối phương.