Thiên Tài Tướng Sư

Chương 279: Phá võ quán (Thượng)




- Tiểu tử, cùng chú dọn dẹp giường bệnh rồi về đi.

Cảnh tượng náo nhiệt cũng đã xem rồi, Diệp Thiên sắp xếp giường bệnh nguyên như lúc ban đầu, một lúc thì Vệ Dung Dung và Từ Trấn Nam cũng quay lại.

- Cha, con cho cha biết vừa rồi ở dưới đã xảy ra chuyện lớn, hôm qua con thấy mấy người côn đồ, cũng đều chết hết rồi.

Vệ Dung Dung đi vào phòng bệnh nói to lên, cô và Từ Trấn Nam cũng mới quay lại, còn thấy một thi thể nằm ngay trước cổng bệnh viện, Vệ Dung Dung chỉ liếc mắt là đã nhận ra tên trúng đạn nằm ngửa mặt lên chính là Hoàng Mao. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ai, da, ở đây cũng vừa mới xảy ra, mọi người không nhìn thấy quả thực rất đáng tiếc.

Vệ Dung Dung đúng là nha đầu không có tim phổi, chuyện như vậy mà một chút sợ hãi cũng không có lại còn khoa chân múa tay, còn vào phòng bệnh kéo rèm lên nữa.

- A, mọi người không thấy kì lạ sao? Hóa ra mọi người cũng biết.

Vệ Dung Dung nói cả nửa ngày mà không thấy Diệp Thiên tỏ vẻ hiếu kì liền hiểu ngay.

- Hây, vừa mới nhìn thấy mấy tên côn đồ đánh nhau.

Diệp Thiên đi ra phía cửa sổ nhìn xuống, trên mặt có tỏ vẻ hốt hoảng một chút:

- Chú Vệ, chú cứ dưỡng thương tốt đi, nhất định cháu sẽ giúp chú giải quyết tốt chuyện này, tuyệt đối không sơ xuất.

Hôn nay Diệp Thiên gặp bọn Hoàng Mao, nhưng cũng tìm ra nguyên nhân của chuyện giải phóng mặt bằng và cả chuyện đánh người của công ty, chẳng qua bọn chúng muốn kiếm thêm ít lời thôi.

- Diệp Thiên không phải cháu nói muốn chờ cảnh sát lên sao?

Sau khi nghe Diệp Thien nói, Vệ Hồng Quân lặng đi một chút.

- Chú Vệ , anh họ cháu ở dưới đấy.

Vốn dĩ Diệp Thiên muốn đợi cảnh sát đến nhưng vừa rồi nhìn xuống, phát hiện có anh họ hắn - Lục Sâm, tuy pháp y nhất định sẽ không lên nhưng bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện.

Vệ Hồng Quân nhận ra Lục Sâm , lập tức gật đầu:

- Được, vậy cháu và Tiểu Chu đi trước đi, có Vệ Dung Dung đi cùng ta là được, ngọn nguồn chuyện này ký sư Vương cũng biết, sau này để cậu ta liên liên lạc với cháu.

Vừa rồi lúc Diệp Thiên cho bọn họ xem cảnh náo nhiệt, cũng có kỹ sư Vương, chuyện này dù nói ra cũng không ai tin nhưng bớt đi một người biết thì càng tốt.

- Sư phụ, người thật xuất chúng, ngày xưa nghe ba con nói chỉ có ngày trước mới có người vẽ được bùa Hư Không, không ngờ sư phụ cũng vẽ được.

Sau khi ra viện, vẻ mặt Chu Khiếu Thiên phấn khởi mãi không thôi… dù tên tiểu lưu manh kia đã chết nhưng cũng không có cảm giác gì, trước khi đi làm Chu Khiếu Thiên cũng đã không sợ người chết.

- Ây, suýt nữa thì đã nói trước mặt người đó…

Diệp Thiên tức giận lườm Chu khiếu Thiên một cái, sau đó ngay lập tức ngậm miệng lại, nhưng dường như Chu Khiếu Thiên không có chút gì là tức giận, Chu Khiếu Thiên cẩn thận nói:

- Sư phụ, người có thể dạy chiêu đó cho con không?

Chu Thị Nhất Mạch thuật pháp phần lớn là dùng trong phong thủy, điểm huyệt Tầm long, không thể áp dụng sang mạng người được đối với việc đánh nhau lại càng không thực hiện được, Chu Khiếu Thiên chẳng qua mới là cậu bé choai choai, nên tự nhiên cảm thấy hứng thú.

- Khiếu Thiên, không phải ta không muốn dạy cậu, mà là cậu có muốn học cũng không học được.

Diệp Thiên lắc đầu:

- Muốn học Chế bùa. Điều tối tiểu đầu tiên là phải có nguyên khí Thông Thiên, thuật pháp này trong nhà cậu đã bị mất, không có công pháp này, cậu không thể học được.

Thấy vẻ mặt Chu Khiếu Thiên có vẻ thất vọng, Diệp Thiên nói tiếp:

- Cậu luyện chính là Nội gia quyền, Đả tọa thổ nạp thành công, và không liên quan đến thuật pháp của ta, đây cũng là nguyên nhân lúc trước mà ta chỉ có thể ghi tên thu nạp cậu làm đệ tử.

Nội gia công pháp này việc chính là Luyện Khí, chú ý nội tu. Ngoại quyền thì Luyện Lực là chính, chú ý đến ngoại hình, Nội công gia pháp và Ngoại quyền là khác nhau,

Ngoại quyền chú ý " Nội luyện hơi, ngoại luyện gân cốt". Tốc độ luyện thân thể, tốc độ, sức mạnh, kỹ xảo là việc chính, ở phương diện quyền thực hiệu quả khá nhanh.

Mà Nội gia công pháp không giống lúc trước, Nội gia công pháp không chú trọng tốc độ, kỹ xảo huấn luyện, mà điều quan trọng là phát hiện tiềm năng ở cơ thể con người, cái này là phương pháp đặc thù, cũng là bí mật của Nội gia quyền.

Chu Khiếu Thiên đã luyện tập Nội gia tâm pháp hơn 20 năm trời, còn không thể thay đổi được lề lối, căn bản là không có khả năng, kết quả hỏng rất có thể làm tổn thương kinh mạch, như trong truyền thuyết thì đó cũng là tẩu hỏa nhập ma.

Diệp Thiên không thể dạy cho Chu Khiếu Thiên còn một nguyên nhân quan trọng khác phải là truyền thừa.

Không hiểu sao Diệp Thiên lại có được công lực truyền thừa, tuy có lúc công lực của hắn còn kém, nhưng vẫn có khả năng làm được đạo sĩ pháp thuật, sở dĩ hắn có thể am hiểu linh khí của đất trời cũng là do lúc mười tuổi được ban tặng " Mai rùa".

Đương nhiên, cũng không phải chỉ có cách đấy mới cảm nhận được sự tồn tại được nguyên khí của trời đất, trong đầu Diệp Thiên cũng biết đạt được đến trình độ luyện khí Hóa Thần để đưa bọn họ vào Nhất Mạch Công Pháp thì cũng có thể nắm được nguyên khí trong tay.

Nói cách khác, Diệp Thiên cần có thể luyện được công pháp của Ma Y Nhất Mạch đến trình độ này,cũng giống như những thủ đoạn kia là Diệp Thiên đã xuất chúng rồi.

Nhưng bản thân Chu Khiếu Thiên học Nội tâm công pháp gia truyền cũng không được hoàn chỉnh, nếu không quay lại tìm công pháp gia truyền, chỉ sợ đến cả đời công lực của Chu Khiếu Thiên cũng chỉ đạt được đến trình độ như thế này.

Sau khi nghe Diệp Thiên giải thích xong, Chu Khiếu Thiên không khỏi buồn bã, truyền thừa của gia pháp họ đã thất truyền cả gần trăm năm nay, sao có thể tìm lại một cách dễ dàng được?

- Cậu cũng không cần phải thất vọng, chờ thêm một thời gian nữa, tôi muốn đi thăm dò người thuộc tầng lớp trung lưu, nói không chừng có thể tìm được tin tức truyền công của gia tộc nhà cậu.

Thấy bộ dạng thất vọng của Chu Khiếu Thiên, Diệp Thiên an ủi mấy câu, nhưng những điều hắn nói thì chính hắn cũng không tin được.

Bí tịch công pháp ấy cũng như những tấm mồ kia đều đã có từ mấy trăm đời thậm chí là hơn cả một ngàn năm, trải qua thời cận đại loạn lạc, có thể đã bị chôn vùi sâu trong lòng đất, khả năng còn là rất thấp.

Khi Diệp Thiên về đến nhà, đám Thanh Nhã còn chưa về, một lúc sau hắn nhận được điện thoại của ký sư Vương, chính là Tứ Hợp Viện kia không thích hợp để tiếp khách, vì thế đã bảo kỹ sư Vương qua Tứ Hợp Viện cũ.

- Diệp Thiên, đây là tư liệu lường trước việc chủ công ty giải phóng mặt bằng Tam Gia.

Ngồi ở trong phòng đãi khách của nhà cũ, kỹ sư Vương đưa tư liệu ra trước mặt Diệp Thiên, chỉ vào đó nói:

- Phiền toái của Vệ Tổng chính là nhà này, đã gọi công ty phá bỏ và di dời An Thuận, ông chủ bọn họ tên gọi Phí Hạ Vĩ được gọi là đại ca, lần này Vệ tổng bị đánh chính là do y đã ra tay.

- Hai nhà này không phải đã nói Tam gia liên hợp sao?

Diệp Thiên cũng không có thời gian đi làm khó dễ nhà người ta.

- Trong công ty Lợi Dân, ba nhà này có sức mạnh lớn, nghe nói ở Bắc Kinh, ông chủ họ là một ông chủ có tiếng, ở Tây Thành có mở công ty bảo vệ trị an và võ quán, nhưng….

Nói đến đây Vương Công chần chừ một chút:

- Nhưng , theo điều tra của chúng tôi, Lợi Dân giống như không có liên quan gì đến chuyện này, hẳn là Hạ Vĩ đã cùng với công ty khác đánh trúng Lợi Dân, xẻ da hổ làm ra vẻ ta đây.

- Oh? Thật là Lợi Dân rất nổi tiếng sao? Vị Vĩ ca kia đứng đầu à?

Nghe thấy nói đến Võ quán Diệp Thiên lặng người đi một lúc.

Bất kể là trước giải phóng hay bây giờ, người có thể lái được Võ quán đi lên thì phải khẳng định là người đó phải giao lưu rộng rãi trong giới giang hồ, hơn nữa nhất định cũng phải có được mấy phần thực lực.

Trước giải phóng Võ quán rất thịnh hành, bất kể là Bắc Kinh hay Thượng Hải, đều phải có mấy Võ Quán, Diệp Thiên đã nghe Lão Đạo sĩ nói cho hắn nghe không ít lần chuyện của những võ lâm nhân sĩ.

Chỉ là năm đó hắn và Lão Đạo hành tẩu giang hồ chỉ trong thời gian ngắn, trong nước không còn Võ Quán nữa, bây giờ lại nghe kỹ sư Vương nói đến chuyện ông chủ của công ty giải phóng mặt bằng cố nhiên lại còn mở cả Võ quán, Diệp Thiên không khỏi hứng thú.

- Công ty giải phóng mặt bằng Lợi Dân chính là rất có danh tiếng trong nghề này, ông chủ của họ - Khâu Văn Đông ở thành Bắc Kinh, danh thế đều rất lớn, nghe nói thuộc hạ cũng không ít những tên côn đồ liều mạng.

Sợ lời của mình làm cho Diệp Thiên suy nghĩ lệch lạc, kỹ sư Vương nói tiếp:

- Diệp Thiên, hẳn chuyện này cũng không liên quan gì đến Khâu Văn Đông, bởi vì ông chủ cũng biết tính tình ông ta vốn thẳng thắn, không giống như đâm người sau lưng, hơn nữa ông ta bắt phải phá bỏ và di dời công trình đi nơi khác, đúng là lúc trước Lão Bản có suy xét một chút.

Diệp Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói:

- An Thuận đã đánh trúng chiêu bài làm việc của Lợi Dân, nói như vậy nhưng công ty Lợi Dân cũng không tránh khỏi liên quan, được rồi, tôi biết chuyện này phải làm như thế nào rồi.

- Diệp Thiên, cậu…tốt nhất là cậu không nên trêu chọc vào Lợi Dân, cả Khâu Văn Đông cũng không thể làm gì, cứ coi như Lợi Dân có liên quan trong chuyện này thì ý của Vệ Tổng cũng là phải để cho bọn họ ra mặt.

Thấy Diệp Thiên có vẻ phản đối, kỹ sư Vương không nhị được phải nhắc nhở hắn một câu.

Dựa theo ý của Vương Công và Vệ Hồng Quân, chuyện này chỉ cần công ty An Thuận không buông tha là được rồi, không phải làm liên lụy đến Khâu Văn Đông, nếu không mà làm quá thì Vệ Hồng Quân cũng không phải nằm trên giường đơn giản như vậy.

Diệp Thiên nghe vậy cười nói:

- Tôi hiểu rồi, kỹ sư Vương nếu hai ngày công trường không được yên thì trước hết đừng khởi công, theo dõi kĩ hai ngày rồi hãy nói, đúng rồi, những tài liệu này cất ở chỗ tôi đi.

Diệp Thiên biết, kỹ sư Vương đã bị chuyện này làm cho sợ hãi mấy ngày, nói việc mình phải làm tiếp cũng không cần phải nói cho hắn biết người này thật sự đang rất lo lắng hãi hùng...

- Này, cậu đang ngây ra cái gì vậy?

Sau khi Vương Công đi, Diệp Thiên nhìn thấy Chu Khiếu Thiên cúi đầu ngồi trong sân, bộ dạng thì phờ phạc.

- Thế nào, còn muốn những chuyện gì nữa đây?

Diệp Thiên vỗ một cái lên đầu cậu ta, cười mắng:

- Tiểu tứ, không phải cậu đang muốn gia nhập giang hồ hay sao? Hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt đi, sáng sớm ngày mai tôi sẽ cho cậu biết thế nào là giang hồ?

- Sư phụ, người nói thật chứ? Sáng sớm mai chúng ta đi làm thôi nhé?

Mắt Chu Khiếu Thiên sáng rực lên.

- Phá võ quán.

Diệp Thiên nhớ đến mấy chữ này.