Thiên Tài Tướng Sư

Chương 244-245-246: Thủy Quái




Làng du lịch giống như Ngọc Tuyền Sơn, tuy không cao nhưng cũng có thể làm nơi trượt tuyết được.

Một bên còn có hồ nước, du khách có thể ngồi thuyền du ngoạn. Nước suối róc rách chảy từ trên suối xuống, nước suối dưới chân núi du khách cũng có thể dùng để uống được.

Lúc này tiết trời đã vào xuân, bên hồ Dương Liễu cây cối cũng đã ra lộc non, cảnh trí non sông tươi đẹp làm cho người ta cảm thấy thoải mái, đích thị là nơi du xuân rất đẹp.

- Chú Trần, thật ngại quá, trước Tết không tới chỗ chú được...

Nếu nói ở Thành Bắc Kinh, Diệp Thiên nợ ân tình của Hồng Quân nhiều, nhưng hai người có chút liên quan, lại không như Trần Hỉ Toàn.

Đối với người trung niên này, từ nội tâm Diệp Thiên đều tỏ ra tôn trọng, bởi hắn có thể cảm giác được sự giúp đỡ của đối phương là không cần báo đáp, đơn thuần chỉ là do lòng lương thiện.

Tục ngữ nói Thiên đạo vô thường làm cho con người ta lương thiện, chỉ là một người thanh niên trí thức, Trần Hỉ Toàn làm kinh doanh được lớn như vậy thực sự không phải là không có nguyên nhân của nó.

Trần Hỉ Toàn vẫn với bộ dạng trước kia, sang sảng vỗ bả vai Diệp Thiên:

- Đã muốn gọi cháu sớm, hơn nhưng ăn tết xong công việc cũng nhiều, Diệp Thiên, sao không gặp bạn gái của cháu?

- Ha hanh, chú Trần, cô ấy phải đi học, lần sau cháu sẽ dẫn cô ấy đến chơi.

Diệp Thiên cười cười, lấy mảnh ngọc trong túi quần ra nói:

- Chú Trần, đây là vật nhỏ nhưng nghe người ta nói là bên trong nó ẩn chứa Kỳ Môn Pháp Trận cháu biết chú rất hứng thú với những thứ này nên mang đến đây cho chú.

Diệp Thiên không muốn nói rõ đây là nhạc cụ của thầy tu, dù có nói hết Trần Hỉ Toàn cũng chưa chắc đã hiểu, cho nên cứ nói vậy, để sau khi Trần Hỉ Toàn thưởng thức xong rồi cân nhắc tiếp.

- Vậy Chú Trần không khách sáo nha!

Nghe Diệp Thiên nói Ngọc Thạch này ẩn chứa pháp trận, Trần Hỉ Toàn liền hứng thú ngay, lấy từ túi lụa đỏ từ từ mở ra nhưng nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy nó là miếng Ngọc Thạch bình thường, có chăng cũng chỉ là ngọc thật mà thôi.

Nghĩ không ra, tiện tay Trần Hỉ đút luôn Ngọc vào trong túi quần, nói:

- Ở đây chơi một ngày, để ta quay lại nói với bọn họ một tiếng, muốn trượt tuyết cũng phải để người ta sắp xếp, buổi tối lấy xe đạp mà đi ngắm Ngọc Tuyền Sơn rồi về pha trà uống!

- Chú Trần, chú có việc thì cứ đi đi, không cần lo cho cháu đâu…

Nghe ý tứ của Trần Hỉ Toàn, hình như ông ta còn có việc, Diệp thiên hỏi dò:

- Chú Trần có phải chú đang gặp chuyện gì phiền toái không?

Sau khi nghe Diệp Thiên hỏi, Trần Hỉ Toàn nói:

- Đúng vậy, có chút chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi!

Ngồi trên nghỉ ngơi trên sa lon, Trần Hỉ Toàn nói:

- Làng du lịch này là chú và mấy người bạn hùm vốn, bình thường ta cũng không lo nhưng gần đây luôn xảy ra sự cố, cháu là người trí thức nên hôm nay ta mới nói được.

- Chú Trần, đã xảy ra chuyện gì ạ?

Diệp Thiên thấy có chút kì quái, hắn quan sát thấy địa thế của nơi này "Thổ văn ẩn khởi, tác thương long lân", chính là chỗ có long mạch, phong thủy đẹp, không có khả năng xuất hiện sát khí tinh âm tà vật.

- Là…

Trần Hỉ Toàn do dự một chút, nghĩ Diệp Thiên có biết phong thủy ở các nơi khác nhau và biết cả học thuyết Đạo gia, giọng hạ thấp:

- Phía Hồ Nam có thủy quái, mấy ngày trước nó đã bắt một đứa trẻ xuống, hôm qua lại kéo thêm một cô gái, bạn chú nói trước kia ở đó có người nhảy cầu tự tử nên bây giờ nó mới bắt người chết thay.

Dựa theo thuyết pháp dân gian Trung Quốc việc người tự sát là ngoài ý muốn, chỗ có người chết đuối người sẽ quay lại biến thành thủy quái. Sau đó nó ở dưới nước kiên nhẫn chờ đợi, hoặc bắt người rơi xuống nước mà chết theo mình.

Trần Hỉ Toàn tin hoàn toàn vào quỷ thần, nên khi nói chuyện trên mặt tỏ rõ vẻ sầu khổ, vì chuyện này mà tinh thần không vui lên được.

- Thủy quái? Chú Trần, sao chú có thể khẳng định?

Sau khi nghe Trần Hỉ Toàn nói toàn bộ câu chuyện, Diệp Thiên lặng đi một lúc, sát khí tích tụ một chỗ đúng là ảnh hưởng đến suy nghĩ của con người khiến cho người ta không tỉnh táo mà nhảy xuống nước, nhưng không có liên quan gì đến thủy quái cả.

Trần Hỉ Toàn lắc đầu nói:

- Chú cũng không biết là có đúng thủy quái hay không, nhưng hai chuyện kia tốn không ít tiền, thực sự như người ta nói thì làng du lịch này cũng không cần mở ra nữa rồi.

Nói tới đây Trần Hỉ Toàn nhìn Diệp Thiên có chút áy náy, rồi nói tiếp:

- Người bạn kia của ta đi đón pháp sư, buổi trưa tới để làm phép, Diệp Thiên, hôm nay chú không tiếp được cháu rồi!

Diệp Thiên lắc đầu nói:

- Chú Trần, chú không cần đi theo cháu, vậy hay là để cháu đi cùng chú xem có giúp được gì không?

Trần Hỉ Toàn chỉ cho là Diệp Thiên tò mò, lập tức gật đầu nói:

- Vậy cũng được, Hồ Nam ở bên kia rất lớn, cháu nên đứng xa một chút, Diệp Thiên cháu cứ tự nhiên, chú không nói chuyện với cháu nữa.

Lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Mercedes màu đen dừng ở trước cửa làng du lịch, nhìn thấy qua của kính, Trần Hỉ Toàn vội vàng nhảy dựng lên, cho Diệp Thiên cùng ra ngoài đón khách.

Chiếc Mercedes chạy đến, Trần Hỉ Toàn mở cửa sau ra, một lão đạo sĩ mặc áo bào, râu tóc bạc phơ, trên tay còn cầm một cái phất trần đi xuống, so với Diệp Thiên có lớn hơn vài tuổi nhưng vẫn là đạo sỉ trẻ.

- Dựa vào người này sao? Việc làm ăn xem ra cũng khá.

Sau khi nhìn thấy lão đạo sĩ này, Diệp Thiên ngẩn người ra một lúc sau đó mỉm cười.

Lão đạo sĩ cũng là bạn của Diệp Thiên, mấy tháng trước, Diệp Thiên còn thường cùng lão này uống rượu, đánh cờ, chuyện ma quỷ ở Tứ Hợp Viên cũng là cho hắn làm.

Mặc dù biết lão đạo này giả thần giả quỷ nhưng Diệp Thiên cũng không có ý vạch trần gã, bởi gã nói cũng biết sư phụ hắn, nguyên nhân cũng là hắn đã ở Bạch Vân Quan hai tháng.

Gặp người quen, dù sao cũng muốn đến chào hỏi, thấy mấy người đi đến, Diệp Thiên cũng đứng ra đón:

- Vân Dương đạo trưởng, không ngờ lại được gặp ngài, chuyện lần trước thật cảm ơn ngài.

Nếu là người quen , Diệp Thiên cũng không ngại giúp đạo sĩ cầm đồ, dù sao cũng nói chuyện, cũng không tính là giúp đạo sĩ lừa dối Trần Hỉ Toàn.

- Tiểu Huyền Thanh sao cậu cũng ở đây?

Đạo sĩ tên Vân Dương thấy Diệp Thiên, mắt trợn tròn, mới hai tháng trước còn cùng Diệp Thiên luận đàm thuật pháp Đạo Kinh, biết Diệp Thiên có bản lĩnh, về căn bản không thể dấu diếm được hắn.

Diệp Thiên cười nói:

- Tôi đến đây chơi, đạo trưởng Vân Dương, từ sau khi ngài giúp tôi chuyện ma quái ở tòa nhà cũng không còn nữa!

- Haha, Huyền Thanh, chỉ phiền một chút thôi không đáng nhắc, không đáng nhắc tới…

Lúc nói chuyện Diệp Thiên hướng mắt về đạo sĩ Vân Dương, hắn hiểu rõ trong lòng nhưng trên mặt phải tỏ rõ tri thức thanh cao.

- Đợi một chút, tôi nói này… Rốt cuộc là chuyện gì?

Diệp Thiên và Vân Dương nói chuyện vui vẻ, Trần Hỉ Toàn thấy họ là bạn cũng ngẩn cả người:

- Diệp Thiên, cháu cũng biết đạo trưởng Vân Dương? Còn đạo trưởng Vân Dương sao lại gọi cháu là Huyền Thanh?

Diệp Thiên rõ ràng là giả bộ, có thể Vân Dương cũng gọi theo tên đạo, làm cho đầu óc Trần Hỉ Toàn có phần hồ đồ, cũng không rõ quan hệ và thân phận của Diệp Thiên.

- Ha ha, chú Trần, trước kia cháu cũng theo sư phụ học đạo nên cũng có chút địa vị về đạo giáo.

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười nhìn thấy bộ mặt khó hiểu của Trần Hỉ Toàn, liền nói tiếp:

- Huyền Thanh là tên đạo của cháu, đạo trưởng Vân Dương là tiền bối của cháu, đương nhiên là cháu nhận ra, chuyện ma quái ở Tứ Hợp Viên cũng là mời đạo trưởng Vân Dương giúp.

Diệp Thiên giải thích xong, Trần Hỉ Toàn đã hiểu ra, nhưng người lái xe đón đạo trưởng Vân Dương nhìn về phía Trần Hỉ Toàn, hỏi:

- Lão Trần, vị tiểu huynh đệ này là ai?

Trần Hỉ cười nói:

- Để ta giới thiệu, đây là Vương tổng - Vương Gia Hân, đây là bạn tôi, còn đây là Diệp Thiên một người bạn vong niên!

- Đã là bạn thì ngồi đi, đạo trưởng Vân Dương, tiểu Diệp, vị đạo trưởng này nữa, mời vào trong…

Nghe Trần Hỉ Toàn giới thiệu toàn là bạn, Vương Gia Hân cũng không còn nhìn Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng nữa, mời mấy người vào trong quán cà phê, ban ngày ở đây không đông lắm là nơi nói chuyện rất tốt.

Nhưng chuyện ở trong làng du lịch làm Vương Gia Huân đứng ngồi không yên, vừa uống cà phê vừa cẩn thận hỏi:

- Đạo trưởng Vân Dương, ngài thấy … bao giờ thì chúng ta đến Hồ Nam xem?

- Vương gia, không cần gấp gáp, đúng ngọ hôm nay, trong vòng một ngày đến tối, tôi sẽ làm không đến một canh giờ đâu.

Tuy hôm nay Bắc Kinh rất nắng nhưng gió cũng không nhỏ, lão đạo Vân Dương có thể không muốn ra ngoài gặp gió Tây Bắc nên quay lại chờ đến trưa đọc vài câu thần chú sau đó để qua bữa cơm trưa.

- Đúng, đúng, đạo trưởng Vân Dương nói rất đúng, nhờ hai vị một lát!

Vương tổng đâu biết tâm tư của hắn, gật đầu liên tục còn vội vàng rót cà phê cho lão đạo.

Vân Dương giở bộ dạng khó hiểu ra, hơi hất quai hàm nói:

- Không thành vấn đề, cho dù bị vãng sinh nguyền rủa cũng có thể cầu siêu được nó, mọi người không phải lo lắng!

- Thổi có thể thổi đi, quay đầu lại thật là chỗ cực âm, để ta xem lão tiểu tử so với ngươi, ai chạy nhanh hơn.

Nhìn bộ dạng của Vân Dương, Diệp Thiên cười đến đau cả bụng, bản lĩnh của lão gia này không có nhiều, nhưng cũng đi lừa dối người. Thật ra giống với sư phụ nhất là râu tóc bạc phơ, cũng có vài phần giống phong cách của thần tiên.

Ở trong quán cà phê ngồi hơn một giờ, nhìn thấy cố chủ đã có vẻ mất kiên nhẫn, lúc này Vân Dương mới hô đồ đệ đứng dậy, dưới sự dẫn dắt của Vương Gia Hân và Trần Hỉ Toàn, họ đi đến Nam Hồ.

Là bạn của cả Trần Hỉ Toàn và Vân Dương đạo trưởng, Diệp Thiên tự nhiên cũng đi theo.

Nói thành thật, trong lòng Diệp Thiên thật đúng là có chút tò mò, nơi này núi liến sông, cho dù nhìn thế nào, phong thuỷ cũng không thấy có vấn đề gì, Thủy Quái vừa nói, Diệp Thiên cũng không tin.

Đến một chỗ chân núi, trong tầm mắt là một cái hồ chiếm diện tích khá lớn, mấy chiếc thuyền du lịch cô đơn trôi trên hồ, bởi vì có dây buộc của cảnh sát, ngoài nhân viên của nơi này, không có một người nào, không có bóng dáng một du khách nào.

Cách hồ còn khaỏng 20m, Vương Gia Hân liền chỉ vào một chỗ nói:

- Vân Dương đạo trưởng, chính là chỗ đó, hai người đều ngã xuống chỗ cái cây kia, đến khi vớt lên, cũng đã bị cá tôm cắn nhìn không thành hình dáng gì!

Hơn nữa... Hơn nữa có nhân viên buổi tối ở nơi này còn nhìn thấy một cái bóng màu đen, nhưng đèn pin chiếu qua, bóng dáng kia lập tức không thấy...

Hai ngày này, nơi đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Vương Gia Hân căn bản là không dám tiến gần nữa, sợ mình cũng bị Thủy Quái kéo xuống, đứng rất xa chỉ một lúc, liền lui về sau.

- Để tôi đến xem!

Đừng nhìn Vân Dương đạo truởng không hiểu nhiều về thuật pháp, lá gan lại rất lớn, lập tức đi đến dưới tàng cây đánh giá một hồi, quay lại, mặt đầy sát khí, nói:

- Vương cư sĩ, nơi này âm khí rất nặng, trước đây hẳn là có người ở trên cây thắt cổ chưa chết, nhưng bị rơi xuống nước chết đuối, cho nên oán niệm rất nặng, ở trong hồ này lúc nào cũng muốn dìm người xuống nước, mưu hại tánh mạng người khác!

Bất kể là thầy tướng số hay là phong thuỷ, thậm chí chính là người kinh doanh đồ cổ, cần nhất đúng là khả năng mồm mép, anh nói sự tình càng mơ hồ, tiền lấy ra từ túi khách hàng lại càng dày .

Lời nói của Vân Dương đạo trưởng, trong mắt Diệp Thiên, thuần túy là ăn nói bừa, bịa chuyện, mà sở dĩ hắn dám chạy đến dưới cái cây cổ thụ đó xem xét, cũng là bởi vì la bàn trong tay áo Vân Dương không cho thấy nơi đó có sát khí tồn tại.

Nhưng Diệp Thiên biết, không có nghĩa là ông chủ Vương cũng biết, lời đạo sĩ chưa dứt, Vương Gia Hân liền mang vẻ mặt sốt ruột nói:

- Vân Dương đạo trưởng, vậy... Vậy ngài xem cần làm sao bây giờ? Chuyện này... Tiếp tục như vậy, tôi không thể kinh doanh được!

Không nói về chuyện tổn thất tiền của khu du lịch này khi tạm thời đóng cửa, chính là tiền bồi thường cho người nhà nạn nhân tử vong ở đây, đã đạt đến hơn năm mươi vạn, nếu lại chết mấy người, làng du lịch này có thể đóng cửa .

- Không ngại, không ngại, Vương cư sĩ không cần phải lo lắng! Nhưng mà …

- Vân Dương đạo trưởng, nhưng mà … làm thế nào?

Vương Gia Hân liền vội vàng hỏi.

Vân Dương thở dài một tiếng, nói:

- Nhưng bùa của tôi là sư tôn truyền lại, đến nay đã không còn mấy, lão đạo tôi thật sự là luyến tiếc khi phải dùng!

Bên cạnh, Vương Gia Hân sửng sốt, mở miệng hỏi:

- Quý sư truyền xuống? Vậy ... Vậy ông ấy bao nhiêu tuổi vậy?

Nhìn bề ngoài, lão đạo này cũng chừng hơn 70 tuổi, nếu sư phụ hắn còn sống, chẳng phải là cũng hơn chín mươi sao?

- Sư tôn sớm thăng thiên, đây là di vật của ông ấy, thôi, bùa này quá mức trân quý, không cần dùng, dùng lời nguyền của tôi cũng có thể trừ bỏ tai hoạ này!

Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn Vương Gia Hân, người này cũng quá không hiểu việc, không nên ép mình mở miệng nói chuyện tăng giá này chứ?

- Đừng, Vân Dương đạo trưởng, dùng đi ạ, bao nhiêu tiền ngài nói cái giá, chúng tôi làm theo là được mà!?

Vương Gia Hân bây giờ đã bị Vân Dương lừa dối được, trong lòng nghĩ thầm vạn nhất không thể bắt được con ma kia, ngày sau chắng phải còn gây khó dễ cho bọn họ nhiều? Lúc này cho dù tốn nhiều tiền hơn nữa, hắn cũng đồng ý.

- Người xuất gia không nói chuyện tiền, chúng ta cần những thừ tầm thường này làm gì?

Vân Dương tỏ vẻ coi thường tiền tài như cặn bã, đột nhiên chuyển đề tài, nói:

- Vương cư sĩ, như vậy đi, sau này ngài hãy quyên năm vạn đồng tiền đèn hương đi!

- Được, năm vạn thì năm vạn, Vân Dương đạo trưởng, ngài cần phải lấy lá bùa tốt nhất nhé!

Ông chủ Vương liên tục gật đầu, liền đáp ứng.

- Yên tâm đi, ta bắt đầu ngay, cam đoan từ nay về sau, nơi này sẽ Thái Bình vô sự!

Nhìn thấy đối phương hào phóng như vậy, lão đạo sĩ thầm kêu hối hận trong lòng, sớm biết vậy liền mở miệng yêu cầu mười vạn, nhưng hiện tại lại không thể tiếp tục sửa lời nói.

- Lão đạo sĩ chết tiệt! Thật là biết lừa người, năm đó sư phụ mình lừa nhà họ Miêu trên trấn, giúp ông ta trùng tu điện thờ, nhưng là có bản lãnh thật sự, người này quả thực chính là tay không bắt giặc?

Nghe được Vân Dương nói vậy, đứng bên, trên mặt Diệp Thiên tỏ thái độ ngay, nếu lão đạo sĩ này tiếp tục lừa người, hắn thật sự là nhịn không được mà cười ra tiếng.

Lá bùa đó làm sao mà là sư tôn truyền xuống được? Thuần túy như chính lão đạo sĩ nói, lúc mình rỗi rảnh , không có chuyện gì thì ngồi vẽ mà thôi. Hơn nữa thứ dùng cũng không phải chu sa, mà là giấy hồng mực nước, khi Diệp Thiên ở trong điện thờ vẫn thường đàm luận cùng hắn nên vẽ như thế nào.

Cái lá bùa không đáng 1 xu, qua miệng lão đạo sĩ liền biến thành năm vạn, Diệp Thiên cũng hoài nghi trước khi lão đạo sĩ này xuất gia, có phải là đồ đệ của Giang Tương phái hay không?

- Đồ đệ, bày trận!

Nếu đẫ nói xong giá cả, lão đạo sĩ đương nhiên cần bắt đầu thực hiện, ra lệnh một tiếng, người tiểu đạo sĩ kia đem một tấm Bát Quái Thái Cực đồ trải ra bên cạnh cây liễu già.

Đồng thời, có hai cái nhân viên của làng du lịch dọn sạch cái bàn dài, đem ra, cũng đặt ở trước mặt lão đạo sĩ, ở trên bàn còn bầy đặt dưa và trái cây cùng một bát hương và một chén nước.

Lão đạo sĩ thả tóc ra, từ cổ tay áo rút ra một thanh kiếm gỗ đào ngắn, quát lớn:

- Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân, hữu đầu giả siêu, vô đầu giả thăng, sanh thù đao sát, khiêu thủy huyền thằng, sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh, sắc cứu đẳng chúng, cấp cấp siêu sinh!

Niệm xong những lời chú này, lão đạo sĩ uống một ngụm nước trong chén trước mặt, từ trong miệng phun lên trên thân kiếm, sau đó tay trái lấy ra bùa, tay phải cầm lấy, bọc trên thân kiếm, trong miệng một tiếng gào to:

- Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân lệnh!

Nhắc tới cũng kỳ quái, theo tiếng gào to của Vân Dương đạo sĩ, lá bùa trên thanh kiếm lại có thể không có lửa mà bốc cháy, những người xem chung quanh đều mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

- Ha ha, lão gia này cũng biết kiếm tiền đây?

Xem một màn này, Diệp Thiên không khỏi lại nở nụ cười, coi như Vân Dương lão đạo cũng hiểu cách diễn kịch, cũng có chút thú vị.

Lá bùa tự cháy, trong mắt người ngoài nhìn thấy rất thần kỳ, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên, chính là một tiểu xảo giang hồ mà thôi.

Chỉ cần trên giấy bôi lên peroxy hóa, giấy vàng này gặp nước hoặc là các-bon-đi ô-xít, lập tức liền gặp nóng mà sinh ra phản ứng cháy, loại thủ pháp này Diệp Thiên đã học được khi mười hai tuổi.

Cũng đã rất nhiều năm Diệp Thiên chưa thấy qua người khác diễn loại xiếc này, bây giờ nhìn thấy cũng vui mắt, đương nhiên là sẽ không nói phá lão đạo sĩ.

Thu của người khác năm vạn đồng, lão đạo sĩ đương nhiên cũng phải biểu hiện một phen, khi lá bùa bị đốt xong, hắn bước bảy tám bước, rung đùi đắc ý tiếp tục giả thần giả quỷ.

- Trời, đây là khiêu đại thần hay là khai đàn tác pháp nhỉ?

Diệp Thiên cảm giác hôm nay tới thật sự là đáng giá, đạo sĩ tác pháp ở nơi này? Chỉ cần đem kia kiếm gỗ đào đổi thành cái trống Khai Nguyên, động tác này quả thực giống như là Tát Mãn Giáo triều Thanh khiêu đại thần.

Tục ngữ nói: Người thạo nghiệp vụ nhìn cách thức, người không hiểu xem cho vui, Trần Hỉ Toàn và Vương Gia Huân còn cả những nhân viên khác, cả đám nhìn rất thích thú, nếu không phải sợ quấy rầy lão đạo sĩ, nhất định sẽ lớn tiếng trầm trồ khen ngợi!

Dường như cảm thấy quần chúng đang nhiệt tình, lão đạo sĩ cũng thấy vui lên, đừng nhìn tuổi tác hắn khá lớn, thân thủ thật đúng là còn nhanh nhẹn, ước chừng nhảy nhót đến hơn năm giờ, động tác mới chậm lại.

Tiểu đạo sĩ nhìn thấy Vân Dương dừng lại, tựa cả người vào cây liễu cổ, không khỏi nói nhắc nhở nói:

- Sư phụ, cẩn thận một chút, phía sau chính là hồ!

Lão đạo sĩ nhắm mắt làm ngơ đối với lời nói của đồ đệ, lại dùng hai tay buộc tóc lại, sau đó trực tiếp dùng thanh kiếm gỗ đào như mộc trâm đâm vào tóc, lúc này mới mở miệng nói:

- Sợ cái gì, sư phụ ta năm đó lập đàn ở trên đỉnh núi, cũng dám Kim Kê Độc Lập, còn có thể sợ ngã xuống sao?

Cả quá trình rất mau lẹ, đợi cho mọi người thấy cảnh lão đạo sĩ mạo hiểm giơ hai tay ở trên mặt nước, cũng chỉ một hai giây sau, tất cả mọi người không kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra?

Đứng ở bên cạnh bàn, tiểu đạo sĩ trái lại phản ứng rất nhanh, một phát nhảy ra xa bốn năm mét, la lớn:

- Quỷ! Cũng dám hành hung dưới ban ngày ban mặt, này... Đây là ác quỷ!

Chiêu lừa bịp này và diễn kịch tuồng cũng không khác nhau lắm, có pha trò cũng cần có vai diễn phụ, tiểu đạo sĩ đang diễn, không thể nghi ngờ chính là vai diễn phụ, đến lúc này hắn không quên giúp sư phụ hắn dàn xếp sân khấu.

- Mẹ nó, chơi cái trò gì vậy?

Người khác không thấy rõ ràng vừa xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Thiên lại thấy rất rõ, ngay khi thân thể lão đạo sĩ nghiêng xuống, Diệp Thiên thấy ở cổ chân lão đạo sĩ, có một móng vuốt lông xù đen tuyền.

- Chú Trần, hãy lái thuyền bên kia qua, cháu xuống trước cứu người! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Giờ phút này Diệp Thiên cũng chẳng quan tâm suy đoán thứ kia rốt cuộc là gì, vừa hét lên với Trần Hỉ Toàn, vừa cởi quần áo ra chỗ lão đạo sĩ bị rơi xuống nước mà nhảy.

Ngày thường nói chuyện cùng Vân Dương cũng không tệ, lại cư ngụ ở Bạch Vân Quan hơn hai tháng, Diệp Thiên đương nhiên cũng không thể nhìn thấy lão gia này chết như vậy, vội vàng lao xuống nước.

-Ơ, Diệp Thiên, cháu..cháu đừng xuống đó!

Trần Hỉ Toàn không giữ kịp, Diệp Thiên đã nhảy xuống nước, khiến ông ta vội vã la hét liên tục:

-Nhanh lên, đừng lái thuyền lớn, tốc độ chậm lắm, mau lái thuyền nhỏ lại!

-Trần…Trần tổng, chúng tôi không dám xuống đâu!

Nhìn thấy một người bị thủy quái kéo xuống hồ, những nhân viên có mặt ở đây ai nấy đều tái xanh mặt mày, chân nhũn cả ra, không quay đầu bỏ chạy là đã nể mặt ông chủ lắm rồi, bọn họ sao dám xuống hồ chèo thuyền chứ?

Đắc tội với ông chủ có lẽ sẽ đánh mất công việc, nhưng đụng chạm đến thủy quái, thì mất cả tính mạng, trong lòng mấy tên nhân viên đương nhiên tính toán rất rõ.

-Các ngươi đi lấy rượu, lấy thêm mấy cái khăn lông tới, chết tiệt, tôi …tôi sẽ tự lái!

Trần Hỉ Toàn đành chịu, chạy nhanh đến cái thuyền nhỏ bên hồ, bước chân lên thuyền, sau khi tháo dây thừng được cột trên bờ, thì lái thuyền đến nơi mà Diệp Thiên và lão đạo sĩ đã rớt xuống nước.

-Diệp Thiên, Diệp Thiên, cháu ở đâu vậy hả?

Có điều dù là mùa đông, nước hồ trong vắt, nhưng nước ở Nam Hồ này rất sâu, không nhìn thấy đáy, sau khi Trần Hỉ Toàn chèo thuyền đến nơi hai người rơi xuống, thì đứng trên thuyền không biết làm gì, chỉ có thể hét lớn tên của Diệp Thiên một cách vô ích.

Từ lúc Diệp Thiên nhảy xuống nước cho tới giờ, cũng đã hơn hai phút rồi, Trần Hỉ Toàn có cảm giác không hay, ông ta sợ người thiếu niên này sẽ gặp điều gì bất trắc.

-Soạp!

Trong lúc Trần Hỉ Toàn đang nóng như lửa đốt thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng rẽ nước, tiếp theo đó một đầu người tóc tai bù xù trồi lên mặt nước, trên đầu còn vướng mấy cọng rong.

Đột nhiên dưới nước trồi lên một đầu người, lại còn không thấy rõ mặt mày, Trần Hỉ Toàn ngồi trên thuyền mà nổi hết cả da gà, vội ngồi về dưới mui thuyền.

-Sư phụ, đó là sư phụ!

Tiểu đạo sĩ ở trên bờ trông thấy rõ, liền hét lớn lên.

-Là đạo trưởng Vân Dương?

Nghe xong lời của tiểu đạo sĩ, Trần Hỉ Toàn lấy lại can đảm, dùng hai tay chống vào mạn thuyền đứng lên, nhưng ngay trong lúc này, lại truyền đến một tiếng rẽ nước, bên cạnh lão đạo sĩ lại xuất hiện một đầu người.

-Diệp Thiên?!

Nhìn thấy khuôn mặt trồi khỏi mặt nước, Trần Hỉ Toàn kêu lên kích động, ông ta hoàn toàn không ngờ rằng, trong nước hồ sâu và lạnh như thế này, Diệp Thiên lại thật sự có thể cứu đạo trưởng Vân Dương trở về.

-Phụt!

Diệp Thiên phun ra một ngụm nước hồ, sau khi giúp Trần Hỉ Toàn đưa lão đạo sĩ đã hôn mê lên thuyền thì nói:

-Chú Trần, mau cấp cứu cho ông ta, Vân Dương đã có tuổi, không cầm cự nổi đâu!

-Được, được mà, Diệp Thiên, chú đưa cháu lên trước!

Trần Hỉ Toàn gật đầu lia lịa, vừa nói vừa đưa tay cho Diệp Thiên.

-Chú Trần, thứ phía dưới rất quỷ quái, chờ cháu bắt được rồi hẵng lên…

Diệp Thiên mỉm cười lắc tay, hít một hơi thật sâu, lao vội xuống nước, sau khi bọt nước nổi lên, thì trên mặt hồ lại không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thiên.

-Ôi, Diệp Thiên, cháu…sao cháu lại xuống đó rồi?

Hành động của Diệp Thiên làm Trần Hỉ Toàn trợn tròn mắt, lão đạo sĩ đã được cứu lên rồi, Diệp Thiên còn gắng gượng làm gì, dù là thấy việc nghĩa ra tay tương trợ, phía dưới đó cũng đâu còn ai để cứu nữa chứ!

Nói về Diệp Thiên, hắn thật sự không phải là thiếu niên sôi sục nhiệt huyết cứu người như Trần Hỉ Toàn đã nghĩ.

Sở dĩ hắn lao xuống nước, thứ nhất là vì quan hệ với Vân Dương không tệ, thứ hai là vì hắn thật sự muốn biết, "bàn tay" nắm lấy cổ chân của Vân Dương rốt cuộc là thứ quái quỷ gì.

Dựa vào công pháp tu luyện hiện nay của Diệp Thiên, thật sự không có việc gì đáng sợ, đừng nói hắn không tin trên thế gian này có quỷ, cho dù dưới nước có một con quỷ thật, Diệp Thiên cũng có thể lôi nó lên.

Từ nhỏ lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam, khả năng bơi lội của Diệp Thiên đương nhiên không cần bàn tới rồi, lúc hắn tám tuổi đã có thể lặn xuống nước sâu bảy, tám mét để bắt cá, lần này lao xuống nước, cả người hắn giống như cá vậy, lặn xuống đáy nước sâu.

Dựa vào sự cảm ứng của cơ thể đối với sự dao động của dòng nước, sau khi xuống nước được mười mấy giây, Diệp Thiên đã lặn đến đáy hồ sâu, nhưng lúc đó Diệp Thiên cũng bị giật thót mình bởi cảnh tượng trước mắt.

Bởi vì cảnh tượng xuất hiện trước mắt Diệp Thiên, ngoài lão đạo sĩ đang ngộp nước với vẻ mặt sợ hãi ra, còn có một sinh vật có dáng vẻ giống con người, dài hơn một mét, khắp người đầy lông đen.

Do dưới đáy nước âm u, Diệp Thiên không có cách nào nhìn rõ bộ mặt của con sinh vật này, nhưng hắn có thể nhìn thấy, móng vuốt đen của con sinh vật đang báu chặt lấy vai của Vân Dương, đang kéo ông ta xuống đáy hồ sâu.

Lúc đó Diệp Thiên cũng chẳng màng đến chuyện gì khác, tay hất một cái, một làn sóng rẽ nước, đập thẳng vào móng vuốt kia, Diệp Thiên nắm bắt rất chính xác, móng vuốt kia bị gãy mất nhưng Vân Dương lại không bị tổn thương gì.

Một móng vuốt bị Diệp Thiên chặt đứt, con quái vật dường như kêu lên một tiếng, sau khi buông lão đạo sĩ Vân Dương ra, cả người nó lăn mình về phía sau, chìm mình trong đám rong rêu rậm rạp dưới đáy hồ.

Nhưng Diệp Thiên lại không chịu bỏ qua, sau khi đưa Vân Dương đã hôn mê bất tỉnh lên khỏi mặt nước, cảm ứng hướng dao động của dòng nước, lại lặn xuống hồ lần nữa.

-Còn muốn trốn hả?

Diệp Thiên cười nhạt, lẳng lặng bơi đến chỗ rong rêu, hai chân đạp mạnh, cả người nhanh như một mũi tên phóng vào trong đám rong rậm rạp phía dưới.

Con quái vật trốn trong đám rong, dường như cũng không ngờ rằng Diệp Thiên lại còn trở về tìm nó, đợi đến lúc nó cảm thấy không ổn, thì đã không kịp chạy trốn nữa rồi.

Khi Diệp Thiên xông vào trong đám rong rêu, đám rong có thể lấy mạng người này bám chặt lấy người Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên hoàn toàn không bận tâm đến, một tay nắm lấy cổ của con quái vật ở phía dưới kia.

Đối với loại quái vật sống dưới đáy nước chưa từng biết tới này, Diệp Thiên cũng không nghĩ rằng phải giết chết nó, tay trái hơi dùng sức, một luồng khí lực xâm nhập vào trong người con quái vật, nhất thời khiến nó nghẹt thở.

Sau khi tay phải khuấy động quanh thân mình một vòng, đám rong rêu bám trên người liền rơi xuống, hai chân Diệp Thiên đạp mạnh dưới đáy hồ một cái, cả người nhanh chóng nổi lên khỏi mặt hồ bên bờ.

Lúc này Trần Hỉ Toàn đã trở về bờ, nhìn thấy Diệp Thiên lại trồi lên mặt nước, vội hô lên:

-Trồi lên rồi, ôi, lên đây, nhanh, mau kéo nó lên đi!

Lúc nãy Diệp Thiên xuống nước cứu người thành công, cũng khiến cho nỗi sợ thủy quái của đám nhân viên ở trên bờ giảm đi ít nhiều, nghe xong lời của Trần Hỉ Toàn, liền nhao nhao vây quanh bờ, chuẩn bị kéo Diệp Thiên lên.

-Mẹ ơi, thủy quái, thủy quái bị bắt rồi sao?

Chỉ là bọn họ đều không ngờ rằng, sau khi Diệp Thiên bơi đến bờ, thì bản thân không leo lên, mà vung tay trái, ném một thứ đen sì lên bờ, con quái vật lông đen và tóc tai bù xù làm mọi người nháo nhào cả lên.

-Hừm, đều mê tín thế à? Hèn gì mà tiền của Vân Dương dễ kiếm đến thế!

Diệp Thiên chống hai tay lên bờ, từ mặt nước nhảy lên, đưa tay xách con thủy quái ở trên bờ lên, đi vào trong mấy bước, hắn sợ sau khi con quái vật này tỉnh dậy, lại trốn xuống hồ.

-Diệp…Diệp Thiên, đây…đây rốt cuộc là cái quái gì thế?

Trần Hỉ Toàn vừa cứu Vân Dương tỉnh lại, dè dặt bước đến cạnh Diệp Thiên, mặc dù ông ta gan dạ hơn những người bên cạnh, nhưng lại không dám đưa mắt nhìn con quái vật trong tay Diệp Thiên.

-Cháu cũng chưa từng thấy thứ này, có lẽ là thủy quái gì đó thì phải.

Diệp Thiên nhìn thấy không ít những thứ cổ quái kì lạ, nhưng thật sự chưa thấy qua con quái vật trong tay này.

Nhìn dáng vẻ của nó hơi giống khỉ, nhưng lòng bàn chân mọc màng, lại chứng minh đây là động vật dưới nước, trong nhất thời Diệp Thiên cũng không đoán ra được con này rốt cuộc là thứ gì.

-Con này giống khỉ thế!

-Nói nhảm, cậu thấy qua con khỉ nào biết lặn xuống nước, còn biết bơi không?

-Nói không chừng thứ này là thủy quái biến thành đấy, mọi người tránh xa chút đi!

Lúc này mọi người nhìn thấy con quái vật kia bị Diệp Thiên giữ trong tay, cũng gan dạ hơn, từng người bu vào, bàn luận nhốn nháo.

Ngửi mùi tanh hôi trên người con quái vật, còn có vết máu đen chảy ra từ chỗ cổ tay bị gãy kia, Diệp Thiên chau mày, ném con quái vật lên chỗ đất trước mặt.

Khi ném con quái vật, tay Diệp Thiên hơi dùng sức, tác động đến người con quái vật, thêm vào cú ném này, con quái vật đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, bừng tỉnh dậy.

-Mẹ ơi, mau chạy thôi, thủy quái sống lại rồi!

Cú ném này của Diệp Thiên làm trên bờ nhốn nháo cả lên, mấy người nhân viên kia sợ đến mức tè cả ra quần, có người thậm chí còn mất cả phương hướng, xông thẳng tới hồ.

-Sợ quái gì chứ? Tôi có thể bắt nó lên từ nước, lẽ nào còn sợ nó hại người hay sao?

Một tiếng la lớn của Diệp Thiên khiến tiếng gào khóc xung quanh tự dưng im bặt, nghĩ ra cũng có lý, có Diệp Thiên ở bên cạnh, bọn họ không cần phải sợ hãi.

Dường như cũng bị tiếng la của Diệp Thiên làm hoảng sợ, cả người con quái vật run lẩy bẩy nằm rạp trên đất, hình như sau khi rời khỏi mặt nước, thì nó không biết đi lại nữa.

-Mọi người có biết con quái vật này không?

Trong nhất thời, Diệp Thiên không biết nên xử trí con quái vật này như thế nào, muốn tặng sở thú cũng không biết người ta có nhận không.

-Tôi …tôi biết!

Một giọng yếu ớt vang lên, Diệp Thiên quay đầu nhìn, hóa ra là lão đạo sĩ Vân Dương vừa mới tỉnh dậy.

-Thứ… thứ này gọi là…gọi là Thủy Hầu Tử, là do oán khí của người chết hóa thành, nó thích dùng tiếng khóc để dụ dỗ người ta xuống nước! Thừa cơ tóm lấy, hút máu, ăn mắt người!

Lời nói của lão đạo sĩ khiến mọi người kềm không được lại lùi về sau mấy bước.

Có điều tiếp sau đó, lão đạo sĩ la lớn:

-Mọi người đừng sợ, con quái vật này ở dưới nước có sức mạnh ghê gớm, nhưng ở trên bờ lại không có sức, giữ nó lại là một tai họa, mọi người cùng nhau đánh chết nó đi!

Dường như để chứng minh lời nói của mình, lão đạo sĩ loạng choạng chạy lên phía trước, đá một cái lên người Thủy Hầu Tử, quả nhiên, con quái vật đó chỉ động đậy một cái, không hề phản kích lại.

Điều này khiến mọi người ngoài sợ hãi ra, cũng tìm được một cách giải tỏa, người nào người nấy như đã uống xuân dược, hăm hở xông lên, đấm đá liên tục vào người con quái vật.