- Trả lại mạng cho ta…
Một âm thanh trầm lạnh phát ra từ miệng con quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ này. Còn khuôn mặt của người đó cũng biến hóa, các cơ mặt sắp chuẩn bị rơi xuống lại trở về đúng vị trí, hồi phục lại nguyên dạng.
- Là …. Là ngươi sao? Là sư phụ bảo tôi giết anh. Oan có đầu nợ có chủ, anh đừng đến tìm tôi!
Trông thấy diện mạo của người trước mặt, Vương Thuận không khỏi run bắn lên.
Người này tên gọi Nhị Hổ, là một tên lái buôn chuyên đào mộ trộm cổ vật ở Hà Nam. Trong một lần ra tay hành nghề, Vương Thuận quen biết Nhị Hổ. Một năm sau, Nhị Hổ rủ Vương Thuận đến Hà Nam khai quật một ngôi mộ lớn.
Lúc ấy đám người Địch Vượng chỉ nghĩ là một ngôi mộ thông thường, nhưng ai ngờ sau khi vào bên trong mới biết đó là ngôi mộ của đế vương. Những thứ tuẫn táng ở bên trong đáng giá nghìn tệ, đương nhiên là khiến bọn chúng tham đến lóa mắt.
Nhị Hổ một mình muốn độc chiếm ba phần vật phẩm. Tục ngữ nói: "Tiền tài động nhân tâm." Địch Vượng lúc đó liền nổi lên sát khí.
Nhận được ám hiệu của Địch Vượng, tất cả vật phẩm đều được khuân vác ra ngoài. Đương lúc mọi người lần lượt ra khỏi mộ, một chai axit được tạt thẳng vào mặt Nhị Hổ.
Tiếng kêu thảm thiết cùng khuôn mặt da thịt phân hủy trơ cả xương khiến Vương thuận cả đời không thể quên.
- Trả mạng cho ta…
Ta liều mạng với ngươi!
Pang! Pang!
Dưới tình thế cấp bách, Vương Thuận một tay rút khẩu súng giắt sau thắt lưng ra, liên tiếp bắn hai phát vào Nhị Hổ. Tiếng súng dữ dội vỡ òa trong dòng sông băng.
Nhưng Vương Thuận phát hiện, súng đạn đối với hồn ma oan uổng của Nhị Hổ đều không có tác dụng gì. Sau khi bắn xong một hồi đạn, hắn ta cảm thấy cổ của mình bị một đôi bàn tay bóp chặt, thở dồn dập không ngớt.
Bóng ma trong nháy mắt bao trùm lấy đầu Vương Thuận. Cũng không biết sức lực đến từ đâu, Vương Thuận dùng sức giãy giụa ra khỏi nanh vuốt của quỷ, lảo đảo hướng về phía sau chạy trốn.
A!
Vương Thuận cắm đầu cắm cổ chạy không dám ngoảnh lại, đột nhiên cảm thấy chỗ trống dưới chân, toàn thân treo lơ lửng trong không trung. Con ác quỷ đuổi theo hắn biến mất không thấy. Chỗ con quỷ vừa đứng kia đột nhiên trở thành dòng sông băng tráng lệ nguy nga đẹp lạ thường.
Nhưng hình ảnh lưu lại sau cùng trong đầu hắn chính là nụ cười thâm trầm của Địch Vượng đứng từ xa.
Trong thời khắc ấy, Vương Thuận trong lòng tất cả đã rõ, định đưa tay ra bắt lấy Địch Vượng, nhưng phát hiện toàn thân đã bị lực hút Trái Đất kéo xuống.
- Lão đại, xử lí hắn sớm đi, cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Bưu Tử vô cùng hả hê khi nghe tiếng kêu thảm thiết của Vương Thuận rớt xuống khe hở của dòng sông băng. Đợi sau khi tiếng kêu dứt hoàn toàn, mới nhếch mép cười một cái. Những cái chết kiểu như thế này, hắn ta không phải lần đầu tiên nhìn thấy.
- Làm ăn ba năm nay, Vượng Thuận nuốt riêng sáu mươi vạn đều đem đi nuôi gái cả. Các cậu xem đi!
Nghe xong lời của Bưu Tử, Địch Vượng lấy ra một cuốn sổ ném trước mặt hai người khác, bảo:
- Lão Ngũ, lão Sáu, ta thanh lí môn hộ, các anh không có ý kiến gì chứ?
- Lão Đại, Thuận Tử chết chưa hết tội!
Lão Ngũ lão Sáu đương nhiên biết ý Địch Vượng. Không cần biết là Vương Thuận có từng làm qua những chuyện kia không, thì cũng chẳng đáng để bọn họ vì người chết mà đi vạch tội Địch Vượng. Nếu làm thế chắc chắn bọn họ sẽ thành Vương Thuận thứ hai.
- Được rồi, thu dọn đồ đạc giải quyết xong đống này là chúng ta có thể ra nước ngoài ăn chơi rồi!
Địch Vượng haha cười, bước đến chỗ lều của Vương Thuận cẩn thận xem xét một lượt.
Trông thấy miếng ngọc bài đã vỡ nát bốn phía rồi, Địch Vượng không khỏi lắc đầu, đạo hạnh của mình vẫn còn nông lắm. Nếu như dựa theo những gì trong sách miêu tả, Vương Thuận căn bản không có cách nào thoát khỏi trận pháp, dù có sống cũng bị âm khí sát hại mà chết.
Xem dấu đạn trên cột băng đối diện với lều Vương Thuận, Địch Vượng nhặt khẩu súng dưới đất lên, thu dọn lại lều bạt của Vương Thuận. Trên núi tuyết mờ mịt này, bất kì một vật dụng nào cũng đều rất cần thiết.
- Nên là thế này…
Nhìn tấm bản đồ và một bức ảnh trong tay, Địch Vượng đứng ở chỗ cửa động tối om thở hổn hển.
Sau khi trải qua một ngày lặn lội, đám người Địch Vượng trèo lên được sườn núi thứ hai. Có điều bọn họ không leo lên theo đường núi có sẵn mà dựa vào một cái bản đồ chỉ dẫn trong tay, đi bằng một cái khe bên sườn núi.
Khe hở là do sông băng vận động mà thành, hình dạng khác nhau, nông sâu không đồng đều, có lúc khe hở bị tuyết lấp đầy. Nếu vô ý trượt chân, hậu quả khôn lường. Cái khe mà Vương Thuận rơi xuống cũng phải đến trăm mét.
Còn cái khe hở trước mặt Địch Vượng thì không sâu lắm, chỉ khoảng sáu bảy mươi mét. Nhưng nếu nhìn thẳng lên phía trước, mặt trên bị đông cứng bởi tuyết phủ bao trùm, trông giống như một cái động băng nhiều tầng.
- Lão đại, tôi đi xuống trước.
Cùng hành nghề trộm mộ hơn mười năm nay, vốn chẳng cần Địch Vượng dặn dò, lão Ngũ thấp bé lủi luôn sau khi cố định sợi dây thừng lên tầng băng, kẹp lấy cái đèn pin theo tầng băng trượt ra ngoài.
- Lão đại, bên trong có cái xác chết đông cứng. Mẹ nó, người này sao lông vẫn còn rậm rạp thế?
Khoảng bảy tám phút sau, tiếng của lão Ngũ từ trong hầm băng vọng ra.
- Đi, xuống hết nào!
Nghe lão Ngũ nói thế, Địch Vượng trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. Vất vả khổ sở mới đến được đây cũng xem như không phí công vô ích.
Cái hố băng này đáy rộng chừng khoảng bốn năm mét. Cho dù đám người Địch Vượng cùng lúc đứng vào trong cũng không cảm thấy chật chội. Bốn cái đèn pin cùng bật sáng, cảnh tượng trong hầm băng hiện ra rõ mồn một trước mắt.
Dưới ánh sáng ngọn đèn, tầng băng nghìn năm trong suốt không thay đổi hiện ra long lanh màu sắc. Nhưng với đám người Địch Vượng thì chỉ bị hấp dẫn bởi một chỗ duy nhất trong hầm băng.
Nếu không phải được biết trước, người đầu tiên tụt xuống hầm băng chắc chắn sẽ bị dọa hết hồn, vì đằng sau tầng băng có một người đàn ông đứng lặng.
Người này cao chỉ khoảng mét sáu, xương gò má hơi cao, trên đầu bù xù một mớ tóc đỏ, đôi mắt trợn trừng, vẻ như đang chất vấn đám người Địch Vượng.
Nhưng người này hình như không sợ lạnh. Trên người ông ta mặc một bộ quần áo làm bằng da thú, chỉ quấn quanh hông, cả thân trên và đùi đều lộ ra bên ngoài.
Nhưng trên phần da ông ta lộ ra ngoài, mọc đầy lông tơ rậm rạp trắng xóa. Giống như lớp vải nhung che phủ thân thể. Đây chắc là nguyên nhân khiến hắn không cảm thấy lạnh.
Trên tay trái của ông ta cầm một cây gậy gỗ. Một đoạn gậy được vót rất nhọn, bên trên thậm chí còn hằn vết máu đỏ quẹt.
- Khải…..lão đại, đây… đây là đồ chơi gì?
Lão sáu run run theo sau Địch Vượng hỏi. Ông ta trong đám người trước giờ đều là bình vôi. Bình thường những việc như cởi quần áo người chết lấy ngọc rất ít làm, nên rất ít khi thấy thi thể người chết.
Địch Vượng không trả lời lão Sáu, cẩn thận quan sát thi thể sống động trước mắt, sau một hồi mới bảo:
- Giờ còn chưa biết. Trong núi tuyết từng có truyền thuyết người tuyết, có lẽ đây chính là…!
Nhìn thi thể kì quái chẳng ra người cũng chẳng ra thú này, trong lòng Địch Vượng bắt đầu hiểu ra vì sao người Anh kia lại trả một cái giá cao đến vậy.
Truyền thuyết nói ở vùng núi Himalaya có một loại quái vật tuyết nửa người nửa vượn sinh sống. Nghe nói nó khỏe vô cùng, trong rừng rậm cũng như trên tuyết bước đi như bay, bình thường đi đứng rất thẳng, nhưng khi bị phục kích thì sẽ khom người chạy.
Người dân Ấn Độ từng sống ở chân núi Himalaiya cũng truyền tai nhau đã từng nhặt được lông của quái vật người tuyết.
Qua sự so sánh của các nhà khoa học, phát hiện loại lông này không hề tồn tại ở những động vật đã biết. Sự có mặt của loài vật thần bí này cũng đang được từng bước chứng minh.
Nhưng cho tới bây giờ, vẫn chưa có dấu tích nào của người tuyết để cung cấp nghiên cứu. Còn về tài liệu truyền thuyết người tuyết vượt xa quá nhiều so với chứng minh thực tế.
Bưu Tử cầm đèn pin rọi lên thi thể đó một hồi, không kìm được thốt lên:
- Lão đại, chúng ta cần tìm chính là thứ này? Giống này cũng không thể phối hôn.
Bưu Tử không lấy làm ngạc nhiên với những kẻ bỏ tiền ra mua thi thể, vì ngay từ đầu thập niên tám mươi, hắn đã cùng Địch Vượng bán thi thể cho người ta dùng làm hôn phối.
Cưới âm cũng như cưới dương, chính là tìm cho người chết người hôn phối cùng. Có những thiếu nam thiếu nữ sau khi đính hôn, chưa kịp đón dâu về nhà thì hai bên đã gặp nạn mà chết. Các vị phụ huynh cho rằng, nếu như không thay anh ta (cô ta) làm xong chuyện hôn sự thì họ sẽ tác oai tác quái, làm cho gia trạch bất an.
Vì vậy mà nhất định phải tổ chức cho anh ta (cô ta) một đám cưới âm, sau đó chôn hai người họ với nhau, thành vợ thành chồng, chôn chung hợp táng, miễn sao đừng để đất trong hai nhà xuất hiện độc mộ.
Nếu hai bên không thể đính hôn mà cùng lúc chết trẻ thì người sống cũng có thể đi tìm thi thể chôn cùng. Yêu cầu cũng là cần một người mới chết chưa lâu để hoàn thành việc hôn phối.
Địch Vượng khi đó mới từ Thái Lan tháo chạy về Trung Quốc, trên người không một đồng bạc. Sau khi được biết có người ra giá cao để mua thi thể của trai gái chết trẻ liền điên cuồng đào bới mộ phần của những người vừa mới chết trong vùng.
Bưu Tử lúc đó là một tên ăn mày, mới 15,16 tuổi nhưng trời sinh gan lớn, một lần trong lúc ngủ gần nghĩa địa gặp phải Địch Vượng đang đào mộ, thế là nhập bọn.
- Tiểu tử ngươi chỉ biết người chết có thể phối hôn. Giá trị nghiên cứu của thứ này lớn lắm đấy, chỉ cần có thể chuyển ra ngoài, cho dù thằng Anh không cần chúng ta vẫn có thể bán được giá lớn.
Tốn bao nhiêu công sức mới tìm được thứ này. Địch Vượng đang vui, sau một hồi giải thích với Bưu tử, quay đầu bảo:
- Lão Sáu, chuẩn bị thuốc nổ, cẩn thận đừng làm tổn hại đến thi thể bên trong!
Vừa nãy Địch Vượng có thử đục băng, nhưng đục mãi mà đến một miếng con cũng không rụng, có dùng đến nước nóng cũng vô tác dụng, nên chỉ có thể dùng thuốc nổ phá hầm.