- Đây đúng là mất công tìm kiếm bao lâu không thấy thế mà bỗng dưng lại dễ dàng tìm thấy thế này. Đến đây xem ra không uổng công.
Mang theo cái bao đựng đầy đồ cổ kia ra khỏi tòa nhà, Diệp Thiên quay đầu nhìn lên, không ngờ rằng người đùa giỡn cậu hai lần lại là một kẻ đào trộm mộ.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy vị " ông chủ Cổ" đó, Diệp Thiên đã cảm thấy được mùi vị người chết trên người hắn ta. Chỉ có những người đi vào trong mộ lâu năm mới có cái mùi tẩy không thể hết kia được.
Trên bàn còn có mấy miếng ngọc bội, hoàn toàn nói lên thân phận của người đó. Linh khí của ngọc bội không ổn định, Diệp Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của người ở hiện trường trong vụ án hôm qua.
Thế nhưng đáng tiếc là, người chế tác ra ngọc bội này lại không phải là vị "ông chủ Cổ" kia, khiến cho Diệp Thiên không thể nhìn thấy phong thái của vị"cao nhân" đó, trong lòng thật ra cũng có chút tiếc nuối.
Từ những mẩu thuốc lá cùng vỏ bia rượu lộn xộn trong phòng có thể thấy rằng, vừa mới có một nhóm người rời đi. Người muốn tìm không ở, hơn nữa lần này lại đi mua bán cùng cha nên Diệp Thiên cũng không muốn gây phức tạp thêm.
Thế nhưng lúc Diệp Thiên chuẩn bị rời đi, có lưu lại trên người của "ông chủ Cổ" kia một dòng "định vị" có thể giúp Diệp Thiên sau này dễ dàng tìm ra vị trí của hắn. Bất kể hắn chạy đến nơi nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Thiên.
Không chỉ có thế, Diệp Thiên còn âm thầm kiểm tra mấy sợi lông trong phòng. Từ những thứ đó mà có thể suy diễn đại khái ra xuất xứ một vài đồ vật.
- Bọn người này, không thể ở lại!
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, trong lòng thầm quyết định. Bởi vì khi nãy cậu cảm nhận được rõ ràng sát khí của "ông chủ Cổ" kia. Nếu mà không phải hôm nay cùng cha đến, nói không chừng xảy ra chuyện gì cũng nên.
Diệp Đông Bình giơ tay vẫy 1 chiếc taxi, nhìn thấy con trai vẫn còn đứng ở đó, không nhịn được nói:
- Nhìn cái gì thế? Còn chưa đi nhanh lên!
- Vâng ạ!
Diệp Thiên trả lời rồi ngồi lên chiếc taxi.
Sau khi về đến Tứ Hợp Viện, Diệp Đông Bình gọi con trai 1 tiếng rồi 2 người cùng vào nhà kho chứa đồ cổ ở sân sau. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Để sửa lại kho hàng này, Diệp Đông Bình cũng đã tốn không ít tiền. Bên trong không chỉ được trang bị thiết bị hút ẩm, mà ngay cả đèn cũng là đèn chuyên dụng không có bức xạ điện từ là để giảm bớt tổn hại cho những vật bảo bối kia.
Sau khi đi vào nhà kho, Diệp Đông Bình cầm 1 cái bàn chải lông, lần lượt quét sạch từng lớp bùn đất dính trên những món đồng thau đó rồi nói với Diệp Thiên:
- Lại đây giúp mới nào, để mấy món đồng thau này vào dung dịch bảo vệ đi. À, đúng rồi, tiểu tử nhà ngươi không có việc gì thì giúp cha mang mấy miếng ngọc này về chơi được không?
Bất kể là ngọc cổ có chất lượng tốt như thế nào thì sau khi khai quật về căn bản cũng đều mất đi độ tươi sáng ban đầu biến thành màu sắc tối hơn.
Thế nhưng chỉ cần qua tay người chơi một thời gian thì sẽ trở nên ôn nhuận thuần hậu, trơn bóng trong suốt. Đặc biệt là các màu thấm sẽ hoàn toàn hòa tan bên trong ngọc, như mây che mặt trời, vũ hạc du thiên. Sắc màu kỳ ảo vô cùng.
(màu thấm bao gồm màu nước – trắng; sa mạc – đỏ; đất – nâu đất và hồng; thủy ngân – đen; săt – hồng đậm; đồng – xanh dương; màu máu- đỏ)
Chất lượng mấy miếng ngọc này quả cũng không tồi, Diệp Đông Bình không muốn dùng cái phương pháp người ta dùng cái vải bọc nhân tạo cũ để ma sát, như vậy nếu có chút sơ suất sẽ làm hư tổn đến ngọc.
- Cha, những miếng ngọc này cha tự chơi đi, con không có hứng thú.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, chơi ngọc là một việc tinh tế, hao tổn rất nhiều tinh thần và thể lực. Cậu tốn công làm vậy thì thà đi tìm miếng ngọc mới điêu khắc rồi chơi. 3, 5 năm sau không khéo có thể thành 1 món pháp khí cũng nên.
- Tiểu tử thối, tốn công nuôi ngươi!
Diệp Đông Bình tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên, thế nhưng cũng không có cách nào với Diệp Thiên. Kề từ khi tên tiểu tử này biết tự suy nghĩ thì hình như chưa thấy nghe lời mình bao giờ cả.
- Cha, bọn họ đào ngôi mộ này chắc là mộ của tướng quân. Đây không phải là đồ đồng thau mà là vũ khí binh giới.
Diệp Thiên vừa nói vừa cầm thanh đoản đao mạ vàng ở dưới nền nhà lên, một tay nắm vào vỏ kiếm, rút nó ra, không khỏi lặng đi một chút. Không phải là thanh đoản đao này quá sắc bén mà là trên mặt đầy rỉ sét, nhìn qua thì chỉ là thanh đao cùn.
- Ây, món đồ này thật cổ quái?
Đúng lúc đang định nén xuống đất thì Diệp Thiên bỗng nhiên có cảm giác từ thanh đoản đao truyền ra một luồng sát khí chập chờn khó hiểu, Diệp Thiên đặt nó xuống rồi cẩn thận xem xét tỉ mỉ.
Từ chỗ lưỡi của thanh đoản kiếm lộ ra đó có thể nhìn thấy đây là thanh đoản kiếm bằng đồng. Nhưng đường hoa văn trên mặt lại lấp ló màu vàng bóng loáng, hẳn là có pha thêm chất liệu vàng, thiếc hoặc là sắt gì đó. Nghiêm túc mà nói thì đây chính là một thanh đoản kiếm bằng hợp kim.
- Này, này, ta nói, tên tiểu tử nhà ngươi làm cái gì đấy? Cái miếng sắt rỉ này mà rơi xuống thì mất hết giá đấy.
Diệp Đông Bình đang bận bịu với cái đèn đồng xanh, đột nghiên nghe thấy tiếng kêu " keng keng", ngoảng đầu lại nhìn thì thấy con trai đang cầm cái búa nhỏ gõ gõ vào thanh đoản kiếm, không khỏi trừng mắt lên.
Phải biết rằng, muốn bán được đồ Thanh Đồng thì phải là "cũ", càng "cũ" càng đáng giá.
Thanh đoản kiếm này mặc dù nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt nhưng chuôi kiếm lại là được làm từ hợp kim. Tha hồ mà lừa được ngót nghét 8 nghìn, 1 vạn đồng. Thế nhưng Diệp Thiên lại mài bóng lớp rỉ sét kia thì sợ là đến 800 đến 1 nghìn cũng không bán được.
- Cha, con thích món đồ này, cha đừng nghĩ đến nó nữa.
Nhìn thấy chỗ rỉ sét của thanh đao rơi xuống, mắt Diệp Thiên lộ ra một tia vui mừng. Với tay cần lấy vỏ kiếm, không kịp đợi cho cha nói gì, Diệp Thiên đã nhanh như chớp chui ra khỏi nhà kho.
- Tên tiểu tử thối này, cướp cả đồ của cha à!
Nhìn thấy bộ dạng như nhặt được báu vật của con trai kia, Diệp Đông Bình dở khóc dở cười lắc lắc đầu, tiếp tục xử lý nốt đống đồ mới thu được hôm nay.
- Bảo bối à, món đồ này mà ở thời xưa tuyệt đối cũng đáng giá đến nghìn vàng ấy chứ!
Sau khi về đến phòng mình, Diệp Thiên vui sướng nhìn thanh đoản kiếm trong tay. Cái thân kiếm vốn loang lổ rỉ sét giống như một thanh sắt kia nay đã lộ ra hình dáng của một thanh đoản kiếm rồi.
Những chỗ rỉ sét ban đầu kia đều là do rỉ sắt của vỏ kiếm bám vào, nhưng sau khi bị Diệp Thiên dùng búa gõ lên một hồi, toàn bộ đều tự động rớt ra. Ở chỗ giữa lưỡi kiếm và sống kiếm còn khắc hoa văn âm dương tương phản nữa.
Diệp Thiên tìm một miếng vải thô, mài thật lực chỗ thân kiếm. Lau sạch bùn đất bám ở chỗ đường hoa văn trên thân kiếm, những đường nét hoa văn tinh tế, xen kẽ, lồng vào nhau hiện nổi lên trên thân kiếm.
- Nhà Hán cách bây giờ cũng phải đến hơn 2000 năm rồi, thanh kiếm này ngàn năm không gỉ, chắc hẳn bên trong cho thêm crom. Chính là một món đồ thần khí ma thuật trước đó, cũng không biết chủ nhân của nó rốt cuộc là ai?
Nghiên cứu thanh đoản kiếm trong tay, trong lòng Diệp Thiên cảm thấy hơi xúc động. Phải biết rằng, crom là 1 kim loại hiến rất khó bị ăn mòn, hàm lượng crom trên trái đất này rất ít, chiết xuất cực kỳ khó.
Hơn nữa crom cũng là một kim loại chịu nhiệt rất tốt, ước chừng nhiệt độ tan chảy vào khoảng 7000 độ. Diệp Thiên nghĩ không hiểu ở các thời đại thổi lửa rèn sắt cổ đại ấy làm thế nào mà hòa tan được thứ kim loại này?
Có thể có 1 thanh đoản kiếm như thế này chôn cùng thì chủ nhân của nó ắt hắn là một nhân vật rất oai phong trong thời cổ đại. Chỉ có điều bất kể những anh hùng vô địch nào sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất nâu mà thôi.
- Đây có thể là một thứ vũ khí giết người lợi hại, không đúng, không đúng, đây… đây rõ ràng là một pháp khí, ha… ha ha, đương nhiên là 1 pháp khí!
Diệp Thiên trút bỏ nghi ngờ, cảm thấy trong thanh đoản kiếm này truyền lại một luồng sát khí, trong lòng vốn cũng cảm thấy lo sợ nhưng sau khi kiểm tra kỹ thì sự sợ hãi đó lại biến thành nỗi vui mừng khôn xiết.
Diệp Thiên từ nhỏ đã tu luyên tâm pháp Đạo gia, khả năng tự khống chế rất mạnh nhưng vào lúc này, Diệp Thiên lần đầu tiên không khống chế nổi niềm hưng phấn của mình, cười phá lên.
Kiếm thuộc kim (trong ngũ hành), kim thì sức mạnh vô địch. Loại vật này hoàn toàn có thể làm vũ khí giết người. Khác xa so với ám khí nguy hiểm trong ngọc thạch. Càng có thể điều khiển tâm thần người khác hơn, khiến người ta rơi vào trong ảo mộng.
Phải biết rằng, không chỉ có người có thể hấp thu sát khí, những binh khí đao như thế này cũng có thể. Một món binh khí càng giết nhiều người thì sẽ biến thành hung khí, trên mặt của nó ngưng tụ âm sát khí của những người đã từng bị nó giết chết.
Cũng giống như những tướng quân giết người như ngóe thời cổ đại, sát khí trên người họ rất lớn cũng chính là từ sát khí của binh khí nữa. Khi 2 tướng quân đối đầu nhau, 1 đao chém tới, sát khí động trời, tinh thần hơi yếu đi thì sẽ biến thành quỷ trong đao.
Nếu như món này chỉ sắc bén hay là chỉ chứa sát khí thôi, Diệp thiên cũng đâu có vui mừng như vậy. Mấu chốt là thanh đoản kiếm này đã được dưỡng qua phong thủy dưới cổ mộ, đã biến thành một món đồ pháp khí loại khác.
Theo lẽ thường mà nói, pháp khí có thể tránh dữ tìm lành, hóa nạn thành may, rất có ích lợi cho người đeo nó.
Nhưng còn có 1 loại pháp khí khác nữa, là dùng để đấu nhau. Những món đồ này thường là sát khí động trời. Khi sử dụng có thể mê hoặc tinh thần đối phương, đồng thời sát trị sát, phá giải công kích của đối phương.
Thế nhưng điều kiện để tạo thành loại pháp khí này cực kỳ khắc nghiệt. Không những phải uống máu người, hút âm khí trên người người chết mà còn phải trải qua trận pháp phong thủy, để dưỡng trong cực âm, hàng ngàn năm qua cũng chỉ xuất hiện một vài cái mà thôi.
Câu "bảo kiếm thông linh" người xưa nói là cảnh báo chủ nhân gặp nguy hiểm. Kỳ thực chính là pháp khí cảm nhận được luồng sát khí bên ngoài mà phát ra cảnh báo.
Có thể nói loại pháp khí này là ước mong của các thầy tướng phong thủy. Diệp Thiên vô ý kiếm được thanh đoản kiếm này, niễm vui sướng trong lòng khó có thể nói hết bằng lời được.
Sau khi vui mừng khôn xiết, Diệp Thiên ngồi khoanh chân trên giường, để thanh đoản kiếm trước mặt, khẽ nhắm mắt, một luồng nguyên khí hướng về phía thanh đoản kiếm, như là đồng thời bị khiêu khích, một luồng sát khí lạnh lẽo cũng lập tức phát ra từ thanh đoản kiếm, nhiệt độ trong phòng hình như là giảm đi mấy độ.
Sau khi luồng sát khí này tuôn ra, trực tiếp đi vào người Diệp Thiên. Diệp Thiên cũng không có ý định chặn lại, cứ để sát khí xâm nhập vào thân thể mình, trong nháy mắt hàn khí đó đã nhập vào trong thân thể. Trên trán Diệp Thiên cũng lấm tấm giọt mồ hôi lạnh.
Nhưng mà trong thân thể Diệp Thiên lúc này cũng bị xao động nguyên khí, dòng sát khí đó cũng không thể tổn hại đến gân cốt của Diệp Thiên mà chỉ có thể chạy ở phạm vi bên ngoài. Mà nguyên khí trong người Diệp Thiên cũng từng dòng nhập vào trong luồng sát khí đó.
Diệp Thiên trong quá trình này hình như cũng không được thoải mái cho lắm. Từng giọt mồ hôi trên trán không ngừng ứa ra, sắc mặt cũng trắng bệch dần.
Qua khoảng sau 20 phút, thanh đoản kiếm trước mặt tự nhiên phát ra tiếng kêu giòn tan, sát khí nhập vào trong người Diệp Thiên như nước chảy rồi nhập vào trong thân kiếm.
- Ha ha, thành công rồi!
Mặc kệ những giọt mồ hôi trên trán, Diệp Thiên 1 tay thu thanh đoản kiếm trước mặt về lập tức có cảm giác huyết nhục tương đồng, mà sát khí trong thân kiếm cũng không thể nào làm tổn hại cậu được.