Từ nhỏ đi theo lão đạo sĩ hành tẩu giang hồ, tuy rằng dưỡng thành tính cách khiêm tốn cho Diệp Thiên, nhưng đồng dạng cũng bị người giang hồ tạo cho một đặc điểm, đó là có thù oán tất có báo!
Từ Cổ đại, cuộc sống thầy phong thủy - thầy tướng số đã là một vòng luẩn quẩn, đều là tương đối khép kín, ít tiếp xúc với bên ngoài, bởi vậy tính cách cũng thường hơi cực đoan.
Không nói đến ai khác, chính là sư phụ của Diệp Thiên - Lý Thiện Nguyên, năm đó chính là vì tính khí có thù tất có báo, người đắc tội với hắn, cơ hồ kết cục đều rất thê thảm, giống như Giang Tương phái ở Xuyên Trung, đã bị Lý Thiện Nguyên giết sạch lúc tuổi còn trẻ.
Tới lúc tuổi già rồi, Lý Thiện Nguyên đọc Đạo gia điển tịch, tâm tính lúc này mới dần chuyển biến, hắn sở dĩ mang theo Diệp Thiên mới lên mười tuổi đi hành tẩu giang hồ với mình, cũng chính là không muốn làm cho Diệp Thiên dẫm vào vết xe đổ như hắn lúc tuổi còn trẻ, dưỡng thành tính khí cực đoan.
Nhưng địa vị thầy phong thuỷ - thầy tướng trong giang hồ, từ trước đến nay đều là vô cùng siêu nhiên, cực ít người dám trêu chọc, cho dù là đồng nghiệp, nếu dính dáng đến ân oán, vậy cũng không tránh được kết cục bi thảm.
Diệp Thiên mười tuổi đã biết hành pháp, hơn mười năm còn chưa bao giờ thấy qua đồng nghiệp, bây giờ thấy được, lại là lấy tà pháp đả thương người, làm cho Diệp Thiên phẫn nộ hơn chính là, người bị thương lại có cả bản thân mình!
- Bác tài, tới rồi, dừng ở chỗ này đi.
Xe tới cửa chính bệnh viện Triêu Dương, Diệp Thiên đưa cho lái xe mười đồng tiền, đẩy cửa xe ra, đi xuống.
Lúc này đã là hơn 10h tối, vào ban ngày bệnh viện nhốn nha nhốn nháo và rất náo nhiệt, hiện tại trở nên yên tĩnh vô cùng, ngay cả người bán hoa tươi và hoa quả cũng biến mất không thấy đau, làm cho người ta cảm giác yên tĩnh nhưng lạnh lẽo.
Thế gian này âm sát khí chia làm hai loại, một loại là âm sát hình thành trong thiên địa tự nhiên, sát khí loại này mặc dù không gây hại đối với sức khỏe con người. Nhưng nếu sát khí ngưng tụ nhiều thì khác, nói như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thì không cách nào gây tổn thương đối với con người.
Ngược lại là loại tà khí, là sát khí hình thành sau khi có người chết, người phương Đông gọi là Quỷ Hồn, còn người phương Tây lại gọi là linh hồn, nhưng hiện tượng này tồn tại hay không tồn tại, trong giới học thuật vẫn đang tranh luận rất gay gắt.
Người cho rằng không có linh hồn không thể đưa ra chứng cớ. Mà người cho rằng thế gian có quỷ ma, cũng không có bất kỳ bằng chứng. Cho nên mấy chục năm qua, luôn luôn khắc khẩu không ngừng, dù bên nào cũng không cách nào thuyết phục đối phương.
Nhưng Diệp Thiên biết, người sau khi chết, chắc chắn sẽ có một tia sát khí từ thân người chết tràn ra. Nhưng loại sát khí này, cũng không có suy nghĩ.
Như là ở nông thôn, thường xuyên sẽ có người nói gặp người vừa mới chết đó, kỳ thật đây là bị sát khí của người chết ảnh hưởng, sau đó sinh ra ảo giác, thực sự không phải là ma mãnh tồn tại.
Nếu như là dưới ánh mặt trời, những sát khí trên thân người chết đó, rất nhanh sẽ bị tiêu tán hết.
Chẳng qua nếu như sát khí này cứ luôn ở nơi âm u, lại hội tụ lâu dài, còn có thể dung hợp lẫn nhau. Mà nơi dễ dàng phát sinh ra chuyện này nhất, dĩ nhiên là bệnh viện rồi!
Có thể rất nhiều bạn đọc đi qua cửa bệnh viện vào buổi chiều tối, da đầu đều cũng cảm giác một cơn lạnh. Tựa hồ ở góc tối nào đó trong bệnh viện, có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, bước chân cũng nhanh hơn vài bước.
Kỳ thật đây là âm sát khí của bệnh viện tạo thành, vào ban ngày có ánh mặt trời, sát khí bị áp chế đi, nhưng tới ban đêm, những âm sát khí này liền phiêu du mà đi ra.
Cái gọi là thấy ma ở nhà xác, cũng là bởi vì một số người sức khỏe kém, đã bị âm sát xâm nhập mà phát sinh ảo giác. Chính vì mọi người càng muốn tin có quỷ ma, khi quan sát sẽ tự kích thích đầu óc của mình.
Bệnh viện Triêu Dương nằm ở phía bắc đường Triêu Dương. Ở đối diện văn phòng hành chính Triêu Dương, cách ba dặm cũng không phải rất xa. Người trên đường tuy rằng không nhiều lắm, nhưng xe cộ lại vô cùng náo nhiệt.
Xuống xe taxi, Diệp Thiên đứng ở cửa bệnh viện nhìn ra ngoài một hồi, hắn cảm ứng đối với âm dương khí sâu hơn người thường, không cần vào bệnh viện, có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo nơi này.
Diệp Thiên hơi nhíu mày,
- Nếu dùng sát khí bên trong bệnh viện để bố trí trận pháp thì quả là có thể, nhưng anh họ nói là ở trong ngõ hẻm sau bệnh viện? Thôi, đi xem đã.
Ở cửa bệnh viện đứng một lúc, Diệp Thiên lại đi thẳng về phía trước, theo tường bao của bệnh viện, đi vào một con hẻm nhỏ.
Đối diện tường bao là một vài hộ dân lâu năm, ngõ nhỏ ở giữa thực chật hẹp, nhiều nhất chỉ có thể hai ba người cùng đi, nếu như là người nhát gan, ban đêm còn thật không dám qua lại nơi này, nhất là ngày hôm qua nơi này phát sinh án dữ, lại càng không thấy một người nào đi đường.
Khi Diệp Thiên tới sau bệnh viện thì ngõ nhỏ đã cụt hết, nơi này là một khu đân cư, ven đường lóe lên đèn đường, ở phía trước Diệp Thiên, còn có một sân bóng rổ không lớn.
- Hả? Sao lại thế này?
Tuy rằng nơi này sáng hơn so với trong ngõ hẻm rất nhiều, nhưng vừa ra khỏi ngõ nhỏ, da đầu Diệp Thiên cũng tê tê, cả người nổi da gà, nguyên khí trong cơ thể khuấy động, giống như là muốn thoát ra!
Trong sự khiếp sợ, Diệp Thiên vội vàng thu hồi nguyên khí, thật vất vả mới điều chỉnh nguyên khí bị rối loạn nhập vào cơ thể, lúc này mới nhìn chăm chú phía trước, vừa nhìn, không nhịn được lại hít vào một hơi.
Diệp Thiên phát hiện, từ chỗ mình đứng đến sân bóng rổ, cách mặt đất ba thước, âm khí tràn ngập, những bồn hoa gần sân bóng rổ, tất cả đều khô héo, đã chết hết.
Ở bên phải bồn hoa, có giăng sợi dây cảnh giới màu vàng, Diệp Thiên biết, đây chính là nơi ngày hôm qua phát sinh vụ thảm sát, nhưng thi thể đã được mang đi, trên mặt đất chỉ còn một vài vết máu đen thui.
Ngoài một số người hóng mát dưới đèn đường cách đó mấy chục thước, ở chỗ Diệp Thiên đứng, không có một ai, thậm chí có mấy người đi qua, cũng cố ý lách đi xa xa.
- Đây là ... Đây là trời sinh, hay là ... hay là có người gây nên ?
Cảm nhận được âm khí mạnh mẽ, Diệp Thiên cũng không nhịn được, rùng mình một cái, nơi này âm khí quá dày, thậm chí nếu so với nghĩa trang mà trước kia Diệp Thiên từng ngủ còn nặng hơn vài phần. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Không đúng, đây là tà khí, sát khí của người đã chết!
Khi phân biệt, Diệp Thiên tìm ra đáp án, nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ kinh ngạc cực độ, khiến phạm vi mấy chục mét đều biến thành nơi tuyệt sát, phải có bao nhiêu người chết mới có thể ngưng tụ được sát khí lớn như thế?
- Vạn nhân khanh!?
(Mộ chôn chung)
Ánh mắt nhìn về phía mặt đất bị sát khí bao phủ, cả người Diệp Thiên ớn lạnh, trong đầu nghĩ đến một danh từ, nếu hắn không đoán sai, ba mét dưới lòng đất này, chắc chắn ẩn chứa vô số hài cốt người chết!
Những nơi thế này, nếu không đem toàn bộ hài cốt dưới đất đi, âm khí tuyệt đối sẽ không tiêu tán, thân thể hơi yếu một chút đi qua nơi này, nói không chừng sẽ sinh ra ảo giác, như là gặp ma quỷ vậy.
Cho dù là Diệp Thiên, thời gian dài đứng ở chỗ này cũng có chút chịu không nổi, nghĩ một chút, Diệp Thiên đi đến đèn đường phía xa xa.
Mới vừa thoát khỏi nơi âm sát nặng nề này, sự ấm áp một lần nữa lại tới trên người Diệp Thiên, cách xa gang tấc mà đã có khác biệt chân trời, tiến một bước lui một bước, khiến Diệp Thiên cảm giác được sự khác biệt của băng tuyết và lửa.
Những người đánh bài dưới đèn đường đó, tựa hồ cũng không bị âm sát khí xa xa ảnh hưởng, giống như ở nội thành vào các đêm hè, một đám người bên đĩa dưa hấu và bia, hò hét rất náo nhiệt.
Nói vài câu chào hỏi bằng giọng Bắc Kinh, Diệp Thiên ngồi ở bên cạnh đám người xem cuộc chiến, thường thường kêu lên vài tiếng đánh tốt, rất dễ dàng được nhập cuộc.
- Mấy anh, nghe nói hôm qua bên kia đã có chết người, là chuyện gì vậy?
Diệp Thiên giả vờ hỏi một người trung niên bên cạnh.
Người trung niên đang đánh bài nghe được Diệp Thiên nói vậy, mắt nhìn ngó về phái xa xa, rất nhanh lại thu hồi trở về, giảm thấp giọng xuống nói:
- Giết người, nói là bị cắn chết, theo tôi thấy, nhất định là bị ma quỷ hành, nơi đó năm nào cũng có vài người chết.
- Sao cơ? Có phải ma quỷ trong bệnh viện đi ra hay không?
Diệp Thiên ra vẻ rất tò mò.
- Sao lại liên quan đến bệnh viện, chú em không phải người ở đây à?
Người trung niên nghiêng đầu nhìn Diệp Thiên một cái.
- Nhà ông của em ở khu này, tới chơi không nhiều lắm, nghe nói bên kia có chết người, đến xem cho biết …
- Chẳng trách, cậu không biết đấy, đi về hỏi ông của cậu khẳng định ông ấy biết, trước kia nơi này là nhà xưởng người Nhật Bản mở ra, nghe nói hại chết không ít người, vừa đến ban đêm là ma quỷ chạy khắp nơi, không ai dám đi vào đó!
Một người trung niên bên cạnh nghe vậy, bất mãn nói:
- Lão Hứa, nói chuyện này làm chi, tôi nổi da gà lên rồi.
- Được, không nói, đánh bài thôi, Đại Vương!
Người trung niên kia cũng không muốn nhiều lời, nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không để ý phản ứng của Diệp Thiên .
- Mình đoán không lầm, dưới lòng đất nơi này tuyệt đối có một hố chôn nhiều người!
Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, một lần nữa đi đến bên kia.
Phật gia giảng nhân quả, Đạo gia giảng duyên phận, Diệp Thiên cũng không phải đệ tử Phật Môn, không tới phiên hắn xen vào việc của người khác, nhưng chuyện này nếu liên luỵ tới hắn, Diệp Thiên cũng không thể không quản.
Lúc này, khi tiến vào nơi âm sát thì Diệp Thiên cũng vận chuyển công pháp, sát khí tối tăm người thường không thể nhìn thấy, nhất thời hiện ra trong mắt của hắn.
Mà thân hình Diệp Thiên, tựa hồ cũng dung hợp lại với Âm sát đó, chậm rãi trở nên mờ nhạt, nhìn từ đàng xa, cơ hồ không nhìn thấy bóng hình của Diệp Thiên.
- Ấy, lão Hứa, người vừa rồi đâu?
Ngay khi bóng Diệp Thiên biến mất ở nơi âm sát, một người ngoài miệng dán tờ giấy quay sang hỏi người trung niên.
Lão Hứa chỉ chỉ phương hướng Diệp Thiên vừa đi, cười nói:
- Hướng bên kia mà, người trẻ tuổi gan lớn tò mò, đoán chừng là muốn nhìn một chút hiện trường vụ giết người, chỉ sợ tối về cậu ta sẽ gặp ác mộng thôi!
- Hả, không đúng, cậu ta ở đâu?
Lão Hứa chưa dứt lời, liền phát hiện Diệp Thiên đã biến mất, không khỏi đưa mắt nhìn mấy người khác.
- Ma! Là ma! ! !
Sau khi Diệp Thiên rời đi và biến mất không thấy bóng dáng, cũng chỉ vài giây đồng hồ, chỗ đó rất rộng rãi, căn bản là người không trốn được, mấy người đàn ông đang đánh bài nhất thời ớn lạnh, một tiếng hét vang lên, đều ba chân bốn cẳng chạy trối chết.