Thiên Tài Tướng Sư

Chương 171: Âm dương bảo địa




Cố cung là nơi ở của hai mươi bốn vị hoàng đế triều Minh Thanh, phong thuỷ không cần phải nói, vốn là một cái đại long mạch xuyên qua nam bắc, mặc dù ở một số kiến trúc phong thuỷ rất nhỏ hơi có vấn đề, nhưng tổng thể vẫn là một chỗ phong thuỷ tốt hiếm thấy.

Diệp Thiên sở dĩ lựa chọn mua tứ hợp viện ở đây, cũng là có lý do của mình, hắn có thể bài trí trận pháp ở tứ hợp viện, khai thông nguyên khí khổng lồ trong Cố Cung tẩm bổ thân thể.

- Diệp Thiên, cháu thật sự muốn mua? Là tám mươi vạn đấy, đến vùng ngoại thành đã có thể mua được biệt thự nhỏ ...

Diệp Đông Lan không hiểu đối với quyết định của Diệp Thiên, lão Vương muốn mau chóng bán được tứ hợp viện, dù thế nào đi nữa hắn cũng không đuổi được những người ở không mất tiền nơi đây, bình thường thấy cũng ngột ngạt.

- Bác à, cháu mua cũng không lo thiệt thòi, không phải đang cần cải cách nhà ở sao? Cháu nghĩ chừng giá phòng ốc Bắc Kinh còn có thể tăng, hiện tại tám mươi vạn mua, sau này nói không chừng có thể bán tám trăm vạn đấy…

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, mặc dù đã thôi học ở trường Thanh Hoa, nhưng Diệp Thiên coi như là từng được học kiến trúc, theo góc độ chuyên nghiệp mà nói, giá cả vật liệu xây dựng trên thị trường tăng không ngừng, giá phòng ốc tăng lên cũng là xu thế phát triển tất nhiên.

Nhưng khi Diệp Thiên nói lời nói này cũng không suy nghĩ nhiều, hắn vẫn không biết đến quyết tâm của chính phủ mượn dùng phòng ốc điền sản để tăng GDP, gần mười năm sau, tứ hợp viện của hắn hông phải tăng mười lần, mà là tăng gấp mấy trăm lần.

- Đứa nhỏ này, nghĩ chuyện tốt đẹp quá nhỉ? Được rồi, nếu muốn xem, buổi chiều hãy theo bác đi, nhưng bác nói cho cháu biết, mua nhà kia cũng chỉ có thể dùng một nửa, những hộ gia đình này chắc là sẽ không chuyển đi...

Người của Diệp gia thường rất bướng bỉnh, nhìn thấy Diệp Thiên hạ quyết tâm muốn mua, Diệp Đông Lan cũng không nhiều lời, nói ra thì mua được Tứ Hợp Viện đó, khoảng cách tới nơi này thật ra cũng tiện.

Nghe được bác nói vậy , Diệp Thiên cười cười, không đồng ý:

- Bác à, cháu cùng bọn họ nói lý, bọn họ sẽ chuyển đi...

Làm chủ nhiệm khu dân phố, Diệp Đông Lan không ít lần phải xử lý mối quan hệ giữa chủ cho thuê nhà và những hộ gia đình trong đó, nhưng cuối cùng ngược lại rơi vào sự chỉ trích của cả hai bên, từ đó về sau bà cũng không xen vào tranh cãi này nữa.

Trước mắt nhìn thấy Diệp Thiên thái độ như thế, Diệp Đông Lan cầm lấy quả mướp trong tay, gõ lên đầu cháu, tức giận nói: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

- Giảng đạo lý? Mấy năm nay không phải là bác cùng bọn họ nói đạo lý sao, không một ai chuyển đi, cháu suy nghĩ vấn đề sao mà đơn giản như vậy ?

Diệp Thiên sờ sờ đầu, nói:

- Bác à, bác cứ yên tâm đi, sẽ có cách mà…

- Cách gì? Chúng ta cũng không thể phạm pháp? Diệp Thiên, cháu đừng có hồ đồ?

Nghe được cháu nói vậy, Diệp Đông Lan hoảng sợ, bà biết Diệp Thiên biết tướng thuật, nếu kềm nén không được động thủ cùng người khác, vậy thật là phiền lớn.

Phải biết rằng, những người không đi đó, chủ yếu đều là người gốc Bắc Kinh, một đám người so với bọn lưu manh ở Thiên Kiều cũng không kém chút nào, chuyện bé xé ra to, động đến một ngón tay út của họ cũng có thể khiến gà chó trong nhà không yên.

- Không đâu ạ! Bác à, bác cứ thoải mái đi, thả lỏng tinh thần đi, cháu là hạng người như vậy sao?

Diệp Thiên bị Diệp Đông Lan nói, dở khóc dở cười, người khác lấy nơi này không biện pháp gì đuổi người, nhưng không có nghĩa là Diệp Thiên cũng không có cách nào, hắn không tin, nếu biến nơi đó thành chỗ ma quỷ, còn có người dám tiếp tục ở lại không?

- Vậy được, buổi chiều bác dẫn cháu đi xem một chút...

Nhìn thấy Diệp Thiên như vậy, Diệp Đông Lan xem như đồng ý.

Diệp Đông Lan cũng là người nóng tính, ăn cơm trưa xong, liền mang Diệp Thiên đi tới tòa nhà nằm ở Đông Bắc Hoàng Thành.

Loại tứ hợp viện hỗn hợp này, cửa chính đã sớm hỏng rồi, căn bản là không cần gõ cửa, Diệp đông lan liền mang theo Diệp Thiên đi vào trong.

- Hắc Hắc, lão chủ nhiệm, lâu rồi không gặp …

- Cô Diệp, đến chơi à? Cơm trưa đã ăn chưa vậy?

- Chị Diệp, trong khoảng thời gian này bận cái gì vậy? Buổi tối khiêu vũ cũng không thấy chị ...

Quan hệ của Diệp Đông Lan không tồi, vừa vào sân lúc sau, tiếng chào hỏi không dứt bên tai, chỉ nhìn một cách đơn thuần sự nhiệt tình của những người này, không ai có thể tưởng được bọn họ chính là những hộ gia đình không chịu chuyển đi đó.

Kỳ thật những người này đều giống dân chúng bình thường, ở những năm nhạy cảm nhất của lịch sử họ vào nơi này, cũng có cảm tình, thứ hai, lúc ấy là cơ quan phân cho bọn họ vào ở, bây giờ ra đi, cơ quan cũng không lo nữa, cho nên đã biến thành vấn đề lịch sử.

Mặt khác, còn có một vài người, là ở lại với tâm lý lợi dụng.

Những người này không phải không tiền cũng không phải không nhà, nhưng nhìn thấy người khác không dọn đi, bọn họ cũng không muốn đi, ở trong nội viện này còn có người như thế, hai vợ chồng đều có xe riêng, nhưng lại ở trong này không chịu chuyển đi.

Vừa chào hỏi cùng người chung quanh, Diệp Đông Lan dẫn Diệp Thiên đi qua hành lang gấp khúc, vòng qua hoa viên chất đầy đồ vật, lại đi qua một cánh cửa trồng hoa hai bên, đi tới bên trong.

- Anh Vương, có ở nhà không?"

Đi vào trong viện rồi, Diệp Đông Lan hô to một tiếng.

- Diệp chủ nhiệm, chị đã tới à? Tôi đang định hai ngày này sẽ đi tìm chị đây ...

Theo tiếng nói, một ông lão trong cửa đối diện đi ra.

Vóc dáng ông lão không cao, tóc đã trắng gần như toàn bộ, nhưng cái lưng vẫn rất thẳng, đôi mắt vẫn rất sáng, trên người mang theo uy thế, có thể nhìn ra, trước kia cũng làm lãnh đạo.

- Lão Vương, đây là cháu tôi, chính là nó muốn mua tứ hợp viện này, chúng ta vào trong nói chuyện ...

Diệp Đông Lan giảm thấp giọng xuống vài phần, bà biết những người trước cửa viện đều căng lỗ tai đang nghe ngóng bên trong nói chuyện, những người này vốn không một người nào biết điều, nếu biết lão Vương bán nhà, không biết chừng sẽ làm thành cái dạng gì?

- Được, được, vào bên trong nói...

Lão Vương cũng biết những người đó không dễ chọc, tiếp đón hai người đi vào nhà trong, nói:

- Diệp chủ nhiệm, khu từ hợp viện này lão chủ nhiệm cũng biết rõ, tôi cũng không thể gạt được bà, chuyện này bà cũng biết rồi, người ở trước viện và trung viện, tôi không thể bảo bọn họ chuyển đi...

Nếu đổi lại người khác đến mua, lão Vương nói không chừng cũng không nói chuyện này, nhưng chủ nhiệm khu dân phố, hắn biết mình không thể gạt được, hành văn gãy gọn nói rõ sự tình.

Lúc buổi trưa Diệp Thiên nói rất kiên định, cho nên Diệp Đông Lan cũng không dây dưa những chuyện kia, mở miệng nói:

- Lão Vương, tình hình thì tôi biết, mua thì cũng chỉ có mua được hậu viện, giá cả của anh, có phải hơi đắt hay không?

Hậu viện này tuy rằng cũng có một vườn hoa nhỏ và tám gian phòng, xem như nơi an tĩnh nhất, nhưng diện tích nhỏ hơn rất nhiều nếu so với trung viện, Diệp Đông Lan nói thật ra cũng rất hợp lý.

- Cô Diệp, tôi đây cần bán, chính là hợp với phía trước hai mảnh sân cũng bán, tám mươi vạn thật đúng là không đắt, nếu sau nảy đuổi được những người đó đi, nguyên đất thì tám mươi vạn cũng không mua được đâu ...

Nghe thấy Diệp Đông Lan nói vậy, ông lão tỏ vẻ oan khuất, nhưng nhìn thấy Diệp Đông Lan không có biểu hiện gì, không khỏi ngượng ngùng nói:

- Như vậy đi, cô Diệp, tôi tiếp tục bớt mười vạn đồng, bảy mươi vạn, nếu cô đồng ý, chúng ta đi làm thủ tục, nếu không đồng ý, tôi cứ để đó vậy!

Kỳ thật lão Vương cũng rất tiếc khu tứ hợp viện này, nhưng năm trước, khi con trai ông về nước, cũng là vì chuyện quyền thừa kế nhà, cùng mấy hộ gia đình bên ngoài đánh một trận, trên đầu phải khâu mấy mũi quay về Mĩ.

Kể từ đó, lão Vương càng không cách nào đối phó với những người bên ngoài đó, nên lúc này mới nghe lời của con chuẩn bị bán nhà đi Mĩ.

- Tiểu Thiên, cháu thấy sao?

Nghe được lão Vương nói vậy, Diệp Đông Lan nhìn về phía cháu, chuyện này bà không làm chủ được, hơn nữa bà cũng biết, chuyện Diệp Thiên quyết định, ngay cả em trai của mình cũng không ngăn nổi.

- Bảy mươi vạn?

Diệp Thiên cúi đầu trầm ngâm một hồi, mở miệng nói:

- Được ạ, bảy mươi vạn thì bảy mươi vạn, cháu mua!

Từ khi tiến vào tiền viện, Diệp Thiên không nói gì mà chỉ quan sát, vừa nhìn thấy, nhất thời trong lòng sung sướng, tòa nhà này quả thực chính là rất tuyệt, đặt vào trong tay hắn, muốn như thế nào cũng được.

Khu đại tứ hợp viện này nằm ở Đông Bắc Cố Cung, vị trí cấn Đông Bắc trong phong thuỷ được xem là "Quỷ môn", Xem như vị trí cực kỳ xấu.

Nhưng là ở kỳ môn thuật pháp, phương vị này lại được xem là "Sinh môn", Cũng có cách gọi là "Quy môn" và "Quý môn", thông thường với thầy địa lý, sẽ là "Khí môn" .

Hoạt khí (Sức sống), anh khí (khí khái anh hùng), sinh khí, ý khí … đều là các hình thức biểu hiện của khí. Còn cấn vị Đông Bắc, thì lại là phương vị âm dương khí luân chuyển, tượng trưng cho bí ẩn ly kỳ, bất an và không ổn định, nên được gọi là "Quỷ môn" .

Nơi như vậy, Diệp Thiên chỉ cần thi triển một vài thuật pháp, đều không cần hao tổn nguyên khí, có thể khiến nó biến thành một chỗ quỷ trạch thâm trầm, Diệp Thiên sẽ không tốn nhiều công sức.

Ngược lại mà nói, sau khi đuổi được những người kia đi, Diệp Thiên vận dụng một vài bí thuật trận pháp trong đầu được truyền thừa, đồng dạng có thể lợi dụng đặc điểm âm dương luân chuyển nơi này, cải tạo thành một chỗ phong thuỷ tốt, sử dụng tốt, hoàn toàn không thành vấn đề.

Nghĩ đến tương lai ngày sau nơi này thành chỗ tốt, Diệp Thiên hận không thể lập tức mua nhà, liền lấy thẻ ra, nói:

- Bác à, trong thẻ này còn có hơn chín mươi vạn, bác xem bác Vương khi nào thì rảnh, chúng ta đi làm thủ tục và công chứng một chút ...

Trước năm 2000, tứ hợp viện vốn không cho phép tư nhân mua bán, nhưng đối với Diệp Đông Lan mà nói, thực không thành vấn đề, ở công sở làm nhiều năm như vậy, chút quan hệ vẫn phải có.

- Bây giờ bác đang rảnh đây, nhưng Tiểu Diệp, nhà này cháu mua, cũng đừng hối hận, nói bác Vương gài bẫy cháu nhé!

Lão Vương cũng muốn sớm vứt bỏ gánh nặng này, nhưng nhìn thấy Diệp chủ nhiệm, vì thể diện, vẫn phải nhắc nhở Diệp Thiên một câu.

- Bác Vương, bác cứ yên tâm đi, chúng ta như Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên nguyện đánh một bên nguyện chiến!

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, giờ phút này trong lòng hắn đã sớm nổi nhạc khai hoa, chờ cải tạo xong khu viện này, phong thuỷ thậm chí còn tốt hơn cả điện thờ ở Mao Sơn kia.