Thiên Tài Tướng Sư

Chương 125: Nhạc cụ quý giá của thầy tu




- Đường tiên sinh, thứ này hơi cổ quái...

Trương Tân Minh cau mày, đặt ngọc hồ lô ở dưới ánh đèn cẩn thận xem kỹ càng.

- Tân Minh, làm sao vậy? Có cái gì không đúng?

Tuy rằng tuổi tác in hằn trên mặt, ông lão cao hơn rất nhiều so với người trung niên kia, nhưng mọi người có thể nhìn ra, trước mặt người này, Đường Văn Viễn lại là không tỏ ra kiêu ngạo như đối mặt George.

- Đồ vật này không tồi, nhưng vật này được điêu khắc ra cũng chưa quá hai ba năm, theo lý thuyết… Không thể đạt được như thế này ...

Kỳ thật chưa vào phòng nghỉ, dọc theo đường đi, Trương Tân Minh đều vuốt vuốt ngọc hồ lô trong tay này, hắn tuy rằng không phải người trong giới đồ cổ, nhưng bình thường thường xuyên tiếp xúc ngọc khí, cũng có thể nhìn ra được đó là một ngọc mới ra đời.

- Kỳ quái, thật sự là kỳ quái, sinh khí làm thế nào ngưng tụ được?

Trên mặt Trương Tân Minh lộ ra vẻ nghi hoặc khó hiểu, miệng nói vài câu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người bên trong gian phòng, đột nhiên từ trong tay áo rộng thùng thình, lấy ra một thứ hình tròn bằng bàn tay.

- Hắc Hắc, quả nhiên là đồng nghiệp ...

Nhìn thấy người nọ lấy ra thứ đó, trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia không tia tươi cườikhông dễn thấy, cũng chỉ có người trong nghề bọn hắn này, mới có thể nhìn ra được chỗ trân quý của khối ngọc, không thể so sánh với đồ cổ thông thường.

Nhưng ngoài Diệp Thiên ra, những người còn lại đều há hốc mồm, bởi vì bọn họ đều thấy rõ ràng, thứ người nọ mang ra là một la bàn.

Những người vào đến phòng nghỉ, cũng coi là người kiến thức rộng rãi, ngay cả Lưu Duy An cũng biết tác dụng của la bàn, bởi vậy, mọi người nhìn thấy hành động này của Trương Tâm Minh, không khỏi thấy quái dị.

Phải biết rằng, ở thời Kiến Quốc, quốc nội liền đề xướng việc hoả táng, quyết định này, trực tiếp làm cho nghề phong thủy thịnh hành mấy ngàn năm trở nên suy thoái.

Mặc dù ở nông thôn hoặc là một vài địa phương, vẫn có người mời thầy địa lý giúp xem xét phong thuỷ mồ mả, nhưng phần lớn là âm thầm, cho dù là đương sự cũng cực ít khi công khai.

Cho nên chuyện Đường Văn Viễn mang bên mình một thầy địa lý như vậy, ở quốc nội là cực kỳ hiếm thấy, bởi vì thời gian này, thầy phong thuỷ, tướng số vẫn bị quy thành phạm trù phong kiến mê tín, không người nào dám công khai như thế cái gọi là phong kiến mê tín như vậy.

Đương nhiên, mọi người cũng biết người Hongkong rất tin theo phong thuỷ, nhưng nghe nói là một chuyện, tận mắt nhìn thấy, trong lòng luôn cảm giác kỳ lạ.

- Diệp Thiên, ngọc hồ lô đó có cái gì cổ quái à?

Người trong gian phòng đó, chỉ có Vệ Hồng Quân biết một chút về khả năng của Diệp Thiên, trước mắt nhìn thấy vị lão tiên sinh lai lịch không đơn giản này coi trọng như thế, trong lòng không thể hiểu?

- Ha ha, chỉ là một khối ngọc bình thường mà thôi, sư phụ cho cháu …

Diệp Thiên nghe vậy cười cười, nhỏ giọng nói:

- Chú Vệ, không phải cháu đang nợ tiền chú sao? Nói không chừng bán khối ngọc này có thể còn thừa ấy …

- Này... món đồ này đáng giá vậy sao?

Diệp Thiên nói rất nhẹ nhàng, Vệ Hồng Quân nghe được lại trợn mắt há hốc mồm, một khối ngọc hồ lô chạm trổ vụng về như vậy, lại có thể bán được hàng vạn?

- Chú Vệ, hiện tại còn chưa biết mà, xem người ta ra giá bao nhiêu đã?

Diệp Thiên lắc lắc đầu cũng không nhiều lời, kỳ thật trong lòng hắn cũng không biết rõ.

Trước kia chỉ nghe sư phụ nói về nhạc cụ của thầy tu rất quý giá, nhưng Diệp Thiên cũng không thấy người ta mua bán qua, nếu như thấp hơn giá trong lòng hắn nghĩ, Diệp Thiên khẳng định sẽ không bán.

Diệp Thiên và Vệ Hồng Quân thì thầm cũng không gây chú ý của người khác, bởi vì lúc này ánh mắt của mọi người, đều tập trung ở vị đại sư ăn mặc và cử chỉ dị thường cổ quái này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - truyenfull.vn

Hành động kế tiếp của Trương đại sư, càng làm cho người ta không hiểu được ý nghĩ của hắn, đem ngọc hồ lô đặt ở trên mặt bàn, cầm la bàn đi khắp các góc phòng, đâu đâu cũng dừng lại một hồi.

- Ơ?

Khi người nọ đi qua người Diệp Thiên thì kim la bàn bỗng nhiên quay tròn, kim la bàn chỉ hướng khối ngọc trên bàn, chuyển động một lúc sau nhắm ngay vào Diệp Thiên, mắt Trương Tâm Minh sáng lên, gắt gao nhìn Diệp Thiên.

- Người trẻ tuổi, cậu.. trên người cậu còn Ngọc Thạch hoặc là bùa hộ mệnh gì nữa sao?

Tiếng phổ thông của Trương Tâm Minh nói không thật tốt, nhưng cũng biểu đạt được ý của mình ra, như vậy, ánh mắt mọi người trong gian phòng cũng dồn lại trên người Diệp Thiên.

- Ôi trời, quên mất …

Nghe thấy Trương Tâm Minh nói vậy, Diệp Thiên cười khổ một tiếng, biết rõ trước mặt là thầy phong thủy, ngay cả la bàn cũng đem ra, mình lại quá sơ suất.

- Đã không còn rồi, chỉ có một đồng tiền thôi, là người nhà cho cháu …

Trong lòng Diệp Thiên thầm trách chính mình, trên mặt không có gì dị thường, vốn đút tay ở trong túi, lại lôi đồng tiền mang bên mình ra lòng bàn tay, một nguyên khí nhìn mắt thường không thấy, từ trong túi quần Diệp Thiên tràn ra, lặng yên không một tiếng động bao trùm đồng tiền.

Đồng thời, kim la bàn vốn đang chỉ hướng Diệp Thiên trên tay Trương Tâm Minh, bỗng nhiên lại chuyển động, ước chừng năm sáu giây sau, kim la bàn một lần nữa chỉ hướng trên bàn.

- Ồ? Sao lại thế này nhỉ?

Nhìn thấy la bàn đã khôi phục bình thường, Trương Tâm Minh có chút buồn bực nhìn Diệp Thiên một cái, lắc lắc đầu đi xa Diệp Thiên.

Nhìn thấy người nọ cầm la bàn trong tay hướng đến chỗ cái bàn, Diệp Thiên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng tay phải đang cầm lấy đồng tiền, cũng luôn luôn không buông lỏng ra.

Căn cứ một vài điển tịch ghi lại, danh sư phong thuỷ ở cổ đại, có thể tay không bày trận, điều chỉnh khai thông âm dương nhị khí, cứu mạng người, điểm huyệt … đều là tay không, căn bản là không cần sử dụng la bàn.

Nhưng tới hiện đại, người như vậy sớm không tồn tại nữa, hành nghề phong thủy, chủ yếu đều phải dùng la bàn xác định phương vị từ trường, nhận định huyệt phong thuỷ tốt.

Vị Trương đại sư này, sử dụng la bàn để cảm ứng sinh khí khối ngọc hồ lô kia, chỉ là vừa rồi Diệp Thiên vô ý, không lưu ý mình còn mang bên mình một món đồ phong thuỷ được gọi là nhạc cụ của thầy tu khác, cũng thiếu chút nữa bị người ta nhìn ra.

Nếu kim la bàn đổi thành chỉ vào Vệ Hồng Quân, có lẽ Trương Tâm Minh còn tiếp tục truy vấn thêm, nhưng Diệp Thiên thật sự là quá trẻ tuổi, bất kể như thế nào Trương Tâm Minh đều không tin hắn có thể thay đổi âm dương khí, mà lúc này đã bị Diệp Thiên ẩn đi.

Nhìn thấy hướng kim la bàn trong tay chỉ, trên mặt Trương Tân Minh lộ ra vẻ tươi cười, đem la bàn đưa đến trước mặt Đường Văn Viễn nói:

- Đường tiên sinh, thứ này không tồi, có thể mua được ...

- Chỉ không tồi sao?

Nghe được Trương Tân Minh nói vậy, Diệp Thiên hơi hơi trề miệng, trong lòng rất không thỏa mãn, ngọc hồ lô này ở trên tay Diệp Thiên tuy rằng không có gì lạ, nhưng đặt ở trong mắt người thành thạo, tuyệt đối là món bảo bối.

Đừng thấy trên người ông lão trước mặt và Trương Tân Minh đều mang có không ít trang sức gỗ đeo, nhưng những thứ này đều là bình thường, bên trong không có ẩn chứa sinh khí gì, ngay cả năng lực thay đổi khí của la bàn khí cũng không có, căn bản không thể so sánh với ngọc hồ lô của hắn.

- Chàng trai, cái đồ vật này, là lấy ra bán sao?

Đường Văn Viễn nghe được Trương Tân Minh nói, nhìn về phía Diệp Thiên, nói tiếp:

- Nếu như là bán, cháu hãy nói cái giá đi?

Mặc dù là mua đồ của người khác, nhưng khí thế trên người Đường Văn Viễn không thể giảm, cũng không phải hắn cố ý làm bộ, thật sự là hắn làm kinh doanh nhiều năm như vậy đã quen ra lệnh, nhất thời rất khó mà thay đổi.

- Đúng rồi, ta có thể hỏi trước một câu không?

Diệp Thiên chưa đáp lời, Trương Tân Minh đột nhiên hỏi một câu,

- Người trẻ tuổi, có thể nói lai lịch thứ này không? Trong nhà còn có thứ như vậy hay không?

Người làm nghề phong thuỷ, Trương Tân Minh biết, rất nhiều người đến miếu xin bùa hộ mệnh gì đó, kỳ thật căn bản không có tác dụng nhiều lắm, luận công hiệu xu cát tị hung này, còn lâu mới bằng khối ngọc này.

Nhưng lần này Trương Tân Minh là cùng Đường Văn Viễn tới Bắc Kinh, mặc dù mình cũng coi trọng thứ mang phong thủy, nhưng cũng không tiện tranh chấp cùng Đường Văn Viễn.

Trong lòng Trương Tân Minh hiểu, mặc dù hắn ở Hong Kong và Đông Nam Á đều có danh tiếng, nhưng đi với Đường Văn Viễn, thật sự chẳng là cái gì, cho nên tuy rằng mê tít mắt, cũng chỉ dám hỏi Diệp Thiên.

- Không có, vật này là trưởng bối cho cháu, gần đây.... Gần đây không có tiền tiêu, cháu mới nghĩ bán …

Diệp Thiên lắc lắc đầu, lúc nói chuyện có chút tiếc nuối nhìn ngọc hồ lô trên bàn.

- Trưởng bối cho à?

Trên mặt Trương Tân Minh lộ ra một tia sáng, nhưng không tiếp tục hỏi tới, mà tiến đến bên tai Đường Văn Viễn, thấp giọng nói:

- Đường tiên sinh, muốn mua cần mua nhanh, nếu không dễ dàng nảy sinh chuyện ngoài ý muốn ...

Trương Tân Minh đang nghĩ người nhà Diệp Thiên, khẳng định kiếp trước có quan hệ với nghề của mình, nói không chừng chính là truyền nhân trường phái phong thuỷ nào đó trong nước.

Phải biết rằng người có thể lấy ra một bảo bối phong thủy như vậy cho vãn bối của mình, cho dù là Đường Văn Viễn, cũng làm không được, đây cũng không phải là thứ có thể dùng của cải để cân nhắc.

Cho nên nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Trương Tân Minh không hề có ý định lại đi hỏi Diệp Thiên lai lịch của ngọc, bởi vì nếu hắn biết Diệp Thiên xuất thân từ trường phái phong thuỷ, lại đi mua đồ của Diệp Thiên nói là "Cần tiền bán", thì đã phá hủy quy củ giang hồ.

Đường Văn Viễn cũng là người lão luyện, làm sao lại không nghe ra ý tứ của Trương Tân Minh, lập tức mở miệng hỏi:

- Chàng trai, cháu định bán đồ vật này thì hãy ra giá!

- Cháu cũng không biết cần bán bao nhiêu, trước kia cháu không bán qua đồ như thế này.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, định cầm trở về.

Đường Văn Viễn nghĩ một chút, chìa ra ngón tay, nói:

- Thứ này ta muốn mua cho một vãn bối, hay là, như vậy đi ta đưa cho cháu 1 vạn, cháu để nó cho ta được không?

- Một vạn? Tiểu Thiên, bán đi.

Lưu Duy An thấy tay của ông lão ra dấu, vội vàng huých nhẹ Diệp Thiên.

- Không bán!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, hắn tuy rằng chưa từng mua bán nhạc cụ của thầy tu thế này, nhưng cũng biết cái giá một vạn đồng tiền tuyệt đối không phải giá có thể mua được.

Nhìn thoáng qua ẩn ý giữa Diệp Thiên và Lưu Duy An, ông lão chưa thu ngón tay lại, mở miệng nói:

- Không phải một vạn, là một trăm vạn!