Đứng ở bên cạnh tủ kính của Diệp Thiên là một ông lão ăn mặc theo kiểu nhà Đường, đầu đầy tóc bạc, khá nhanh nhẹn.
Tuy rằng dáng người ông lão không tính cao, chỉ một mét bảy, nhưng đứng đó, trên người lại mang khí thế cao sang.
Còn cách thật xa, Diệp Thiên đã đánh giá ông lão kia, ánh mắt Diệp Thiên hơi hơi híp một chút, đây là tướng mạo Phú Quý, xem ra người này giàu có và khác mọi người ở đây, không ai trong hội trường này có thể so sánh.
Hai người đi theo ông lão nhân bên cạnh, một người tuổi hơn bốn mươi, tướng mạo nho nhã, mặc một áo khoác dài kiểu cũ, cách ăn mặc rất có chút lập dị, đứng ở bên cạnh ông lão, cũng rất hấp dẫn sự chú ý.
Còn một người khác, là một người khôi ngô, hắn có vẻ không hứng thú với vật trong tủ kính, liếc mắt có thể nhận ra, thân phận người này hẳn là bảo tiêu.
Trải qua sự việc buổi sáng, các ông chủ và người sưu tầm trong hội trường này, cũng biết Diệp Thiên triển lãm ngọc hồ lô chỉ bày ra chứ không bán, hơn nữa chạm trổ vụng về, nên cũng không còn người nàông dừng chân ở đây, ba người đứng ở đó rất dễ thấy được.
Thấy Diệp Thiên mấy người đi đến bên bàn triển lãm, ông lão kia vốn đang nói chuyện đã ngừng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía Vệ Hồng Quân, trong mắt bọn họ, Vệ Hồng Quân hẳn là chủ nhân ngọc hồ lô này.
- Mấy vị, thứ này... là của các anh?
Tiếng của ông lão kia rất vang dội, nhưng lại mang theo khẩu âm Quảng Đông.
Khả năng đánh giá người của Vệ Hồng Quân cũng không kém, liếc mắt một cái liền nhận ra, trong mấy người này, vị lão nhân kia là trung tâm, lập tức mở miệng nói:
- Lão tiên sinh, ngài cảm thấy hứng thú đối với thứ này? Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Có chút hứng thú. . . .
Ông lão gật gật đầu, chỉ vào Ngọc hồ lô nói:
- Không biết có thể lấy ra cho tôi xem trước một chút hay không?
- Chuyện này...
Vệ Hồng Quân nghe vậy nhìn về phía Diệp Thiên, đồ vật này không phải của hắn, hắn cũng không có quyền làm chủ.
- Đương nhiên có thể, lão nhân gia mời ngài xem...
Diệp Thiên cười cười, lấy ra cái chìa khóa, mở tủ kính ra, nhưng khi hắn lấy ngọc hồ lô ra, lại không giao cho ông lão, mà trực tiếp đưa cho người trung niên bên cạnh ông lão.
- Ấy?
Hành động của Diệp Thiên khiến ông lão kia và người trung niên đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, ông lão nhẹ gật đầu, người trung niên kia đưa tay đón lấy Ngọc hồ lô.
- Đường tiên sinh? Sao ngài lại ở chỗ này? Để cho tôi tìm mãi ...
Ngay khi người trung niên kia chuẩn bị đánh giá vật trong tay thì bỗng nhiên có người đi tới chỗ bọn họ, đi đầu là người nước ngoài tóc trắng, nhưng miệng cũng nói Hán ngữ rất lưu loát.
- George, cám ơn thư mời của anh, tôi đã tới muộn, muốn tự đi dạo một vòng trước đã ...
Nhìn thấy người nước ngoài hơn năm mươi tuổi kia, trên mặt ông lão cũng lộ ra vẻ tươi cười, nhưng thân thể lại vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, chìa một bàn tay ra định bắt tay đối phương.
George thấy thái độ của ông lão, lại cũng cảm giác như đương nhiên, hơn nữa cảm giác được sủng ái và lo sợ đối với hành động vươn tay ra trước của ông lão, vội vàng giơ hai tay nắm tay phải ông lão, nói:
- Đường tiên sinh, ngài có thể tới, thật sự vinh hạnh cho chúng tôi!
Trong lòng George rất rõ ràng, bản thân mình chẳng qua là người phụ trách công việc ở buổi đấu giá này, còn vị lão nhân này lại trực tiếp có thể đối thoại siêu hạn ngạc với ông chủ mình, thân phận hai người căn bản là không thể so sánh.
George tuy rằng sớm đã biết ông lão này mấy ngày nay đều ở Bắc Kinh, hơn nữa thiếp mời cũng cho người đưa sang, nhưng cũng không trông mong đối phương có thể tới, nên đặc cách dặn dò người bảo vệ cửa nếu nhìn thấy người có tấm thiếp như vậy, cần lập tức thông báo cho hắn.
Vừa rồi George cùng một số công việc nhân viên cũng đi ăn cơm, đến khi nhận được tin tức thì ông lão đã vào hội trường, lúc này mới dẫn theo mấy nhân viên đi tìm kiếm trong đám người.
- Ông lão kia là ai nhỉ? Sao người nước ngoài này phải kính cẩn thế?
- Đúng vậy, người nước ngoài kia chính là tổng giám đốc công ty đấu giá AX chi nhánh Á Châu đấy, sao lại nịnh bợ ông lão kia?
- Chưa thấy ông lão kia bao giờ, hẳn không phải là người Bắc Kinh chúng ta, chắc là người có tiếng…
Bởi vì ông lão và người trung niên bên cạnh đều mặc quần áo kiểu cũ của Trung Quốc, vốn là hơi bắt mắt, George và đám người của hắn vừa đi qua lòa nhận ra, huống chi trong phòng triển lãm rất nhiều người đang chú ý lại đây, có những người thích náo nhiệt, đều đã vây quanh đây.
- Chàng trai, chúng ta đi chỗ khác nói chuỵên nhé!
Nhìn thấy mọi người đi tới, ông lão được gọi là Đường tiên sinh hơi hơi nhíu mày, nhìn về phía Diệp Thiên nói, từ hành động vừa rồi của Vệ Hồng Quân, ông lão đương nhiên có thể nhìn ra chủ nhân khối ngọc này rốt cục là ai.
- Được ạ ...
Diệp Thiên gật gật đầu, khối ngọc này của hắn, chưa tính là đồ cổ, nên mọi người ở đây cũng không chú ý, bằng không cũng sẽ không có chuyện cho tới trưa cũng không có người hỏi thăm .
Nghe thấy Diệp Thiên đồng ý, ông lão quay mặt về phía George, nói:
- George, giúp tôi tìm một gian phòng đi, cần yên lặng một chút...
- Được, tôi sẽ thỏa mãn hết thảy nhu cầu của ngài...
Nghe thấy ông lão nói vậy, George vội vàng đáp ứng xuống, hơn nữa quay người đi nhanh, biến mất ở đám đông phía trước.
- Đường tiên sinh? Đây là ai nhỉ??
- Chuyên gia sưu tầm họ Đường ở quốc nội tôi đều biết, không có ai giống như vị này thì phải?
Diệp Thiên mấy người vừa rời đi, những người vây xem liền xôn xao, phán đoán thân phận ông lão kia.
Phải biết rằng, là tổng giám đốc công ty đấu giá nổi tiếng ở Châu Á, khi hoạt động mới bắt đầu George cũng chỉ nói hai câu nói, còn không thấy hắn tự mình tiếp qua người nào đâu, người có thể làm cho hắn cung kính như thế, lai lịch tuyệt đối tầm thường.
- Không phải là quốc nội sao? Tôi nghe người nọ nói chuyện mang chút khẩu âm Quảng Đông, nói không chừng chính là Hồng Kông đấy.
Một tiếng nói lại vang lên, rồi đột nhiên khiến tranh cãi ầm ĩ hết cả sảnh triển lãm vốn yên tĩnh.
- Hồng Kông, họ Đường? Không lẽ. . . chẳng lẽ là Đường Văn Viễn?
- Đúng ông ta, nhất định là ông ấy, tôi đã thấy ảnh chụp của ông ấy trên tạp chí...
- Ai ya, thì ra là ông ta? Chẳng thể trách George lại nịnh bợ như vậy, được, hôm nay xem như không mất công đến . . .
Cái tên Đường Văn Viễn này tựa hồ mang theo ma lực, khiến người trong hội trường lại mặt đỏ tía tai nghị luận.
- Đường Văn Viễn rốt cục là ai? Sao tôi chưa từng nghe qua tên này?
Hôm nay người đến đây không đơn thuần là người làm ăn, phần nhiều là người kinh doanh đồ cổ và nhà sưu tầm, chưa từng nghe qua tên Đường Văn Viễn cũng có không ít người.
- Lão đệ, tên Đường Văn Viễn mà chưa từng nghe sao, tôi nói với cậu, thật ra ông ta là một truyền kỳ …
Trong hội trường không ít người thích lên mặt dạy đời, lập tức khua môi giảng giải, tựa hồ chuyện bọn hắn biết Đường Văn Viễn, đều là một việc thực đáng tự hào.
Đường Văn Viễn sinh ra ở Quảng Đông những năm 1920, gia cảnh vô cùng bần hàn, những năm bốn mươi, ở tuổi đang sung sức, cùng vợ mới cưới đi Hồng Kông.
Ngay lúc đó Hồng Kông chưa được phồn hoa như hiện tại, vừa mới trải qua thời kỳ kháng chiến, có vẻ có chút tiêu điều, người thất nghiệp cũng rất nhiều, chỉ là một người tuổi còn trẻ muốn dốc sức làm ăn ở nơi này, khó khăn gặp phải thật không cần kể.
Nhưng Đường Văn Viễn là người đặc biệt có thể chịu được cực khổ, từ việc làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ hàng gia dụng, chạy ngoài đi hết nhà này đến nhà kia, âm thầm học tập kinh nghiệm đẩy mạnh tiêu thụ.
Hai năm sau khi đến Hồng Kông hai năm, Đường Văn Viễn đã tích góp từng tí một được mấy vạn đồng, muốn mở cái xưởng nhỏ, chuyên sản xuất một số nhựa plastic loại thường được bán ở bách hóa.
Bởi vì giá cả rẻ, chất lượng không tồi, hơn nữa mấy năm trước Đường Văn Viễn làm đẩy mạnh tiêu thụ cũng tích lũy không ít kinh nghiệm, cái xưởng quy mô nhỏ kia, cũng từng bước được mở rộng.
Tới những năm sáu bảy mươi, bất động sản Hồng Kông còn sơ khai, hắn đã trở thành bách hóa Đại vương Đường Văn Viễn, vừa mới tiến quân vào giới bất động sản, liền được đưa vào hàng ngũ siêu cấp phú hào.
Tới nay, tài sản của tập đoàn Đường thị đã không chỉ nằm trong ngành sản xuất giới bất động sản, thời trang, vận chuyển đường biển, bách hóa … Đường Văn Viễn cũng được nữ hoàng Anh phong làm Tước sĩ và Thái Bình thân sĩ ở Hồng Kông, rất có vai vế trong giới người Hoa.
Không chỉ có như thế, Đường Văn Viễn còn cực kỳ yêu nước, là một thành viên từ Hồng Kông trở về, mấy năm nay hắn dần dần đem việc kinh doanh về phát triển ở nội địa, ở quốc nội cũng rất có sức ảnh hưởng.
Có thể nói với địa vị của Đường Văn Viễn hiện tại, tuyệt đối có thể trực tiếp đối thoại cùng người lãnh đạo một quốc gia, lần này hắn xuất hiện ở trong này gây lên náo động, cũng là hợp tình hợp lý .
- Kỳ quái, chẳng lẽ ngọc hồ lô kia thực sự có cái gì ảo diệu à? Không phải chứ, chất ngọc mặc dù không tồi, nhưng là thứ mới được chế tác, hơn nữa tay nghề vẫn còn rất vụng về...
Vừa nghe thấy thân phận Đường lão gia kia, Long Phi nhíu mày, hắn có thể nhìn ra được, Đường lão gia tựa hồ rất quan tâm đối với ngọc hồ lô đó.
Long Phi là người trong nghề ngọc thạch, mới nhìn thấy ngọc hồ lô kia cũng có một cảm giác khó nói ra lời, nếu không phải Diệp Thiên không chịu bán, hắn bỏ ra năm sáu ngàn, cũng sẽ mua về tay.
- Thôi vậy, lúc nào lại hỏi hỏi lão Vệ, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra...
Người cũng đã đi rồi, ở chỗ này mà hối hận cũng là đã muộn, Long Phi lắc lắc đầu tiếp tục đi dạo tại đại sảnh triển lãm.
Dưới sự dẫn dắt của George, Diệp Thiên mấy người tiến vào tới một phòng nghỉtrong khu triển lãm, trong quá trình này, George luôn luôn biểu hiện vô cùng kính cẩn, ngay cả khi tiếp Diệp Thiên mấy người cũng luôn mang khuôn mặt tươi cười.
Phải biết rằng, Đường Văn Viễn không chỉ là vị thương nhân, đồng thời cũng là một vị người sưu tầm, rất quan tâm đối với các đồ cổ và tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc bị lưu lạc ở nước ngoài, mấy năm nay đã bỏ ra mấy triệu cho các buổi đấu giá của bọn hắn.
Cho nên sau khi gọi người mang nước trà đến, George cũng chưa rời đi, với khách nhân như Đường Văn Viễn, hắn nhất định phải cùng đi.
Đường Văn Viễn cũng không có ý kiến gì chuyện George lưu lại, đợi cho người phục vụ bưng trà rót nước rời khỏi đây, quay sang người trung niên đang cầm Ngọc hồ lô trong lòng bàn tay nói:
- Tân Minh, không có người ngoài, con xem đi . . .