Diệp Đông Bình sinh ra sau giải phóng, không có sự hiểu biết trực quan về những gì đã xảy ra, luôn cho rằng đây là ân oán của đời trước, không liên quan gì đến thế hệ mình.
Nhưng cha và các chị của Diệp Đông Bình không nghĩ vậy, họ đều là những người của thời đại trước, ân oán với Tống gia đã ăn sâu trong suy nghĩ, cho nên, luôn cố gắng ngăn cản cuộc hôn nhân của họ.
Không giống cách làm của nhà họ Diệp, nhà họ Tống cũng không muốn gả con gái cho Diệp Đông Bình, ép mẹ Diệp Thiên kết hôn với một người đàn ông khác, ân oán thế hệ trước, khó có thể hóa giải bằng cuộc hôn nhân này.
- Bác cả, cô… những điều này,… đâu có liên quan đến quyết định của ba và mẹ cháu đâu!
Diệp Thiên nghe xong lời các bác, các cô không khỏi lặng đi một chút, hắn không ngờ chuyện của cha và mẹ lại như vậy, lại chịu sự phản đối của hai gia đình vì thù hận của thế hệ trước.
Nhưng quan điểm của Diệp Thiên và cha hắn giống nhau, oan oan tương oán thì sao chứ? Những ân oán của tổ tiên không liên quan đến thế hệ trẻ bọn họ, họ đâu có làm điều gì sai trái.
- Diệp Thiên, lúc đó mọi người đều là nhất thời tức giận, đã lâu như vậy, bác cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc đó, có lẽ các bác và ông đã sai, khiến cho cháu từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh …
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan nghĩ đến cảnh hai cha con Diệp Thiên nương tựa vào nhau sống hơn mười năm, không kìm được nước mắt.
Thấy bác buồn, Diệp Thiên vội lấy khăn giấy đưa cho bác, nói:
- Bác cả, cháu đâu có trách bác, chuyện này không thể nói ai đúng ai sai, đã qua rồi thì cho nó qua đi, khi cháu về quê, cháu sẽ bảo ba đến Bắc Kinh…
- Cháu à, sao cứ muốn về quê thế? Gọi cho ba cháu một cuộc điện thọai không phải là xong sao?
Về chuyện Diệp Thiên khăng khăng về Giang Nămn Tết, ba chị em Diệp Đông Lan đều không hiểu được, trong lòng họ, nơi này mới là nhà của cha con Diệp Thiên.
Nghe bác nói vậy, Diệp Thiên thấy hơi đau lòng, nghĩ một chút rồi nói:
- Bác à, chuyện này… là như vậy, gần đây ba cháu kinh doanh không được tốt, thua lỗ khá nhiều. Nếu ba biết bệnh tình của cô, chắc chắn sẽ bỏ mặc mà đi đến đây! Cho nên cháu mới hỏi vay Vu Thanh Nhã trước, khi nào cha cháu xoay vòng vốn được tốt, cháu sẽ nói với ba để lấy tiền trả cho Thanh Nhã. Các bác, các cô, mọi người đừng để lộ chuyện này, nếu không cháu sẽ bị mắng…
Lời nói của Diệp Thiên nửa thật nửa giả. Chuyện vốn quay vòng của Diệp Đông Bình khó khăn là thật, nhưng chuyện đó đã cách đây mấy tháng rồi, bỏ ra mấy chục vạn đã không còn là vấn đề lớn với Diệp Đông Bình.
Nhưng nếu Diệp Đông Bình biết chuyện Diệp Thiên vay được hai mươi vạn, còn đổ lên đầu Vu Thanh Nhã, chắc chăn sẽ đi hỏi Vu Hạo Nhiên, như vậy, chuyện Diệp Thiên nói dối nhất định sẽ bị phát hiện.
Diệp Thiên cũng có chút hối hận, lời nói dối đã nói rồi, thì sẽ phải nói dối đến cùng, bản thân tự nhiên bị cuốn vào.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Diệp Thiên đòi về Giang Nam cũng là vì muốn cùng sư phụ ăn Tết, có câu một ngày làm thầy, cả đời làm cha, tình cảm của hắn với lão đạo sĩ không khác gì cha con.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan cười, gật đầu, nói:
- Cháu ý, tuổi còn nhỏ mà đã biết nghĩ cho người lớn, tốt, bác sẽ không nói với cha cháu, nhưng còn tiền, qua Tết bác sẽ lo cho cháu trả cho tiểu Vu…
Theo lời Diệp Thiên, việc kinh doanh của Diệp Đông Bình cũng không thuận lợi, mấy chị em đành theo lời Diệp Thiên, họ cũng không muốn Diệp Đông Bình phải suy nghĩ nhiều về bệnh tình của em gái.
- Bác à, chuyện này không lo, cái vòng đó thật sự đáng giá hai mươi vạn, mọi người cứ nghĩ Vu Thanh Nhã đã mua nó không phải là được sao?
Diệp Thiên lắc đầu, hắn giấu cha làm chuyện này, cũng là vì muốn giảm gánh nặng cho cô, mấy người đàn bà này cứ một mực đòi trả tiền, hắn nói dối thật chẳng có ý nghĩ gì.
- Không giống nhau, tiểu Nhã sau này sẽ trở thành vợ cháu, cái vòng đó là cô tặng, sao có thể để nó trsr tiền đây?
Diệp Đông Lan không đồng ý lời của cháu, từ nhỏ bà đã mang thân phận là Đại tiểu thư nhà họ Diệp, chuyện này bà rất xem trọng.
- Chuyện này để nói sau, cô biết tâm ý của cháu mà…
Diệp Đông Mai đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay sang hỏi chị cả:
- Đúng rồi, chị à, anh sẽ trở lại, vậy nhà cũ của chúng ta, có nên …
Năm đó khi người em út nhà họ Diệp xuất giá, nhà cũ của Diệp gia không ai ở, Diệp Đông Lan sợ nhà cũ bị bỏ hoang, hư hỏng, hai là sợ bị ban ngành liên quan thu làm tài sản quốc gia, liền nghĩ cách cho thuê, thấm thoát cũng đã mười năm.
Tiền cho thuê Tứ Hợp Viện cũng có tác dụng không nhỏ, nếu không, chỉ dựa vạo chút tiền ít ỏi mà Lưu Duy An bán đồ cổ hàng tháng, thực sự không đủ cho Diệp Đông Mai chữa bệnh.
Nhưng muốn cha con Diệp Thiên được sống yên ổn tại Bắc Kinh, Tứ Hợp Viện nhất định phải lấy lại, không thể để cha con Diệp Thiên có nhà không ở, lại ra ngoài thuê nhà.
Nghe em gái nhắc đến huyện nàydư, Diệp Đông Lan nói:
- Chuyện nhà cũ thì dễ thôi, mấy ngày nữa chị bảo Tiểu Mã, đúng lúc văn phòng sở mới được xây dựng xong, cũng không mất bao lâu đâu, đến lúc đó chuyển về là được …
Mặc dù chức vụ không lớn, chủ là chủ nhiệm một phòng hành chính nhỏ, nhưng Diệp Đông Lan cũng có chút quan hệ ở đó, nếu chỉ dựa vào tư cách cá nhân, muốn lấy lại nhà e cũng không dễ.
Sau khi bàn bạc xong chuyện gia đình, Diệp Đông Lan lại quay sang nói với Diệp Thiên:
- Vé xe lửa về nhà có dễ mua không? Bác báo người ta mua cho cháu và tiểu Vu hai vé nhé!?
Trường của Diệp Thiên được nghỉ từ mùng 8, lại đúng vào dịp thế vận hội mùa xuân, mặc dù sinh viên các trường có ưu đãi nhất định khi mua vé tàu nhưng muốn mua được vé nằm e là không dễ.
- Bác à, không cần ạ, chuyện mua vé cháu đã lo rồi…
Diệp Thiên lắc đầu, hôm qua hắn đã gọi điện thoại cho Dương cảnh trưởng, người kia vừa nghe nói tên Diệp Thiên, liền lớn tiếng vỗ ngực cam đoan sẽ để lại một vé nằm.
- Anh ơi, anh, ra đây nặn người tuyết đi…
Người trong phòng đang nói chuyện, Lưu Lam Lam chạy vào với khuôn mặt hưng phấn, từ sau khi mẹ bị bệnh nặng, không khí trong nhà luôn u ám, hôm nay cô bé rất vui.
- Được, các bác, các cô, cháu đưa Lam Lam đi chơi…
Thấy trên người Lam Lam đầy hoa tuyết, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, ở Giang Nam rất ít khi thấy tuyết rơi dày thế này, nhất thời ham vui, cũng chạy ra theo.
Tuyết rất dày, Diệp Thiên dùng xẻng gom tuyết lại thành đống, cùng mấy đứa trẻ, rất nhanh hình thành một người tuyết cao cao.
Có người chạy về nhà lấy viên than vụn và củ cải làm mắt và mũi cho người tuyết, thấy Lam Lam và Vu Thanh Nhã người đầy tuyết nhưng khuôn mặt vui thích vô cùng, Diệp Thiên nhất thời quên hết những chuyện đau lòng trong gia đình vừa nghe được.
- Tiểu Nhã, điện thoại của cháu reo này …
Khi đang đùa vui vẻ, bác hai của Diệp Thiên cầm điện thoại đi ra cửa gọi Vu Thanh Nhã.
- Cám ơn bác…
Vu Thanh Nhã lễ phép chạy lại, nhận điện thoại cầm đi. Đang đùa chơi rất vui vẻ nhưng ánh mắt mọi người cũng đổ dồn về phí Vu Thanh Nhã.
- Diệp Thiên, tìm anh đó… Là chú Vệ tìm anh…
Vu Thanh Nhã nghe điện thoại, nói vài câu rồi đưa cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên nhận điện thoại, cười ha hả:
- Chú Vệ, chúc mừng năm mới!
- Ha ha, tiểu Diệp, chú biết cháu ở cùng Thanh Nhã mà, sao, có làm phiền hai đứa không đó?
Mặc dù không đồng ý cho con gái yêu đương sớm nhưng Vệ Hồng Quân rất ủng hộ cặp Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã này, thường hay đùa với Diệp Thiên, cũng ngầm lôi quan hệ hai người vào câu chuyện.
- Không đâu ạ, chú Vệ, cháu đang ở nhà cô của cháu, à, là nhà lần trước chú đến ấy…
Diệp Thiên biết Vệ Hồng Quân là người hào phóng, cũng không giấu hắn chuyện này, giải thích một hồi.
- Chú biết mà, tiểu Diệp nhất định là người Bắc Kinh, vậy là tốt rồi, mua món đồ không ngờ lại mua từ chính người nhà!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân cũng cười, chuện này truyền đi thật là một câu chuyện hay.
- Chú Vệ, chú tìm cháu có việc gì ạ? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Khách sáo vài câu, Diệp Thiên liền vào đề, hắn thật không tin Vệ Hồng Quân gọi điện cho hắn chỉ là để tán chuyện gẫu.
Chuyện vay tiền mấy hôm trước, Diệp Thiên coi như mắc nợ Vệ Hồng Quân, nếu Vệ Hồng Quân có nói yêu cầu khó khăn, Diệp Thiên cũng sẽ đồng ý.
- Tiểu Diệp, thực là có chút chuyện….
Giọng của Vệ Hồng Quân hơi ngập ngừng, lại nói tiếp:
- Là như vậy, ngày kia có hội giao lưu đồ cổ, chú muốn rủ cháu cùng đi…
Diệp Thiên nghe xong hợi lặng đi, liền nói:
- Chú Vệ, ngoài một số tranh chữ của các danh họa cận đại, cháu có thể nhận được một số, còn lại thì cháu cũng chỉ là người gà mờ thôi ạ…
- Ha ha , tiểu Diệp, cháu không hiểu nhưng cũng hơn chú nhiều, mấy năm nay chu bị người ta lừa không ít, cháu đi cùng cho chú mở rộng tầm mắt nhé!
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân lại cười lớn, sau khi thấy Diệp Thiên có đồng Đại Tề Thông Bảo, Vệ Hồng Quân đã tìm người giám định lại toàn bộ số đồ cổ mà hắn mua được trong nhà.
Kết quả giám định lần này thiếu chút nữa làm hắn lên cơn đau tim, hai năm gần đây, hắn bỏ ra hàng trăm vạn mua đồ cổ, kết quả đồ thật chỉ đáng giá 30 vạn, chuyện này truyền đi, quả là chuyện cười đối với giới sưu tầm ở kinh thành.
Còn buổi giao lưu đồ cổ ở Bắc Kinh lần này, là do một đơn vị nước ngoài tổ chức, người được mời đều là người trong giới đồ cổ, và có liên quan đến nhiều ngành khác, cơ hồ đều là những người có tiếng ở Bắc Kinh.
Vệ Hồng Quân biết trình độ không đủ, sợ lại bị người ta cười, vốn là muốn mời một vị chuyên gia ở viện bảo tàng Cố Cung đi cùng, ai ngờ đã bị người ta mời mất rồi, chẳng còn cách nào, mới nghĩ tới Diệp Thiên.