Thấy Lưu Duy An nhiệt tình, Vệ Hồng Quân biết hắn hiểu lầm, cười nói:
- Cậu họ Lưu phải không, cậu cũng đừng khách khí, hôm nay tôi chỉ mang tiền tới cho Diệp Thiên mà thôi, hơn nữa, tôi cũng là người lớn lên ở Tứ Hợp Viện ...
Tuy rằng ông chủ Vệ hiện tại đã rất giàu, có đại tài, cũng không thích người khác nhắc tới chuyện hắn đã từng mở quán ăn ở tứ hợp viện, nhưng đến nơi tình người như vậy, không nhịn được liền nhớ lại thời thanh niên của mình.
- Đưa tiền ... đưa tiền cho Tiểu Diệp sao?
Lưu Duy An nghe vậy lặng đi một chút,
- Anh Vệ, vậy ... không phải anh muốn mua món đồ kia sao?
- Tôi cũng không biết Diệp Thiên cần tiền là để làm gì, sao vậy, cậu có đồ cổ để bán ?
Nghe được Lưu Duy An nói vậy, Vệ Hồng Quân cười khổ, nhưng nhìn thấy góc phòng bày một ít hàng mỹ nghệ nhìn cũng khá cũ, hắn cũng hiểu vài phần.
- Không hẳn là buôn bán, chỉ là bán chút đồ lặt vặt ở Phan Gia Viên mà thôi!
Lưu Duy An lúc này rất mơ hồ, nhìn về phía Diệp Thiên, ánh mắt cũng trở nên là lạ.
- Cậu sinh viên này rốt cục là ai nhỉ? Một cú điện thoại lại có thể làm cho người ta mang tiền tới, hơn nữa ngay cả nguyên nhân cần tiền cũng không hỏi?
Phải biết rằng, ở những năm chín mươi lăm này, người Bắc Kinh và người làm công lương tháng vẫn chưa tới một ngàn đồng, hai mươi vạn chính là một khoản tiền rất lớn, và ngay cả những ông chủ có tiền, cũng sẽ không tùy tiện lấy tiền ra như vậy.
- Cậu Lưu này, Tiểu Diệp rốt cuộc muốn mua cái gì vậy? Lấy cho tôi xem đi...
Nghe được Lưu Duy An có gì đó trong tay, Vệ Hồng Quân cúng thấy hứng thú, kiếm tiền chơi đồ cổ, đây bệnh chung của người có tiền đất kinh thành, nếu ai có đồ vật tốt, nhất định sẽ đem đến chỗ đồng nghiệp hay tụ hội mà khoe khoang.
Nhìn thấy Lưu Duy An lấy ra cái vòng trong tấm vải nhung, Diệp Thiên chen lời nói:
- Chú Vệ, đồ này chú có thể xem, nhưng quy củ chú cũng không thể phá hủy nhé ...
Vệ Hồng Quân dở khóc dở cười chỉ vào Diệp Thiên nói:
- Cháu ... Tiểu tử, chú Vệ còn có thể tranh giành đồ của cháu hay sao? Chú chỉ muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là vật gì mà có thể đáng giá tiền như vậy?
Hai người nói chuyện, Lưu Duy An đã lấy cái vòng ra, lực chú ý của Vệ Hồng Quân nhất thời bị hấp dẫn.
Đợi cho Lưu Duy An đặt cái vòng lên trên bàn, Vệ Hồng Quân liền cầm lên, dùng ánh sáng ngọn đèn trong phòng đánh giá rất lâu, lưu luyến đặt trở về, nói:
- Thứ tốt, màu sắc nhìn qua tựa như ngọc thiên nhiên, không biết là máu thấm vào hay là khoáng vật thấm vào?
Với nhãn lực của ông chủ Vệ, có thể nhận ra thấm sắc hay tự nhiên cũng không dễ dàng, sau khi nói xong còn bộc lộ dáng vẻ của người trong nghề, muốn đợi Diệp Thiên khen hắn vài câu.
- Ha ha, chú Vệ, cái vòng như vậy thông thường có thể bán bao nhiêu tiền ạ?
Diệp Thiên lại cầm lên cái vòng tay mà Vệ Hồng Quân vừa thả ra.
- Món này... hình như không quý lắm?
Vệ Hồng Quân nghe vậy nhíu mày, nghĩ một chút rồi nói :
- Năm ngoái Hạ Lão Tứ cầm cái vòng tay không khác cái này lắm đi khoe khoang, chú nhớ được hình như là mua giá hơn ba vạn đồng?
Nói tới đây, Vệ Hồng Quân phục hồi tinh thần lại, sắc mặt cổ quái chỉ vào cái vòng trên tay Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, không phải cháu lấy 20 vạn, chính là vì mua cái vòng này chứ?
Tuy rằng Vệ Hồng Quân không phải người kinh doanh đồ cổ, nhưng hai năm qua các hội đấu giá đồ cổ cũng tham gia không ít.
Ở những nơi này, có không ít ngọc cổ, nhưng quý nhất cũng không quá hai ba vạn đồng, vượt qua năm vạn đều rất hiếm, miếng ngọc giống như miếng trong tay Diệp Thiên này, tuy nói không tầm thường, nhưng giá trị cũng không đến hai mươi vạn chứ?
- Cậu Lưu, buôn bán muốn kiếm tiền là đúng, nhưng Diệp Thiên còn là một sinh viên, chúng ta không thể lừa gạt nó?
Nghĩ đến đây, Vệ Hồng Quân nhìn về phía Lưu Duy An, ánh mắt cũng có chút không thiện cảm, vốn thấy tướng mạo Lưu Duy An thật thà phúc hậu, nhưng trong mắt hắn cũng trở thành cáo già.
- Điều này... tôi… không phải tôi ra giá, mà là ... Hơn nữa Tiểu Diệp nói cũng chỉ mười lăm vạn, không phải hai mươi vạn chứ...
Bị Vệ Hồng Quân trách như vậy, Lưu Duy An nghẹn đỏ bừng cả khuôn mặt, lúc ban đầu hắn đưa ra một cái giá hai vạn đồng, sau đó chính là Diệp Thiên tự quyết định.
- Diệp Thiên? Sao lại vậy?
Vệ Hồng Quân kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiên.
- Chú Vệ, là chú nhìn nhầm rồi ...
Diệp Thiên cười đưa vòng tay đến dưới ánh đèn, chỉ vào các tia sáng tràn ngập các màu sắc hồng mê người, nói:
- Chú Vệ, chú xem màu ánh lửa này, không có một dấu vết thấm sắc, đây là vòng tay huyết ngọc thiên nhiên!
- Trong lịch sử có ghi chép tương quan, chính là Văn Thành công chúa từng có được một cái, về sau thời Dân Quốc từng xuất hiện qua một lần, bị người ta tranh giành mua đi với giá mười thỏi vàng hình cá, chú nói vật như vậy, có đáng giá hai mươi vạn hay không đây?
- Vòng tay huyết ngọc thiên nhiên?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vệ Hồng Quân hoảng sợ, hắn thật đúng là chưa nghe nói qua điển cố này, cũng không biết giá cả cái vòng, nhưng Diệp Thiên đã nói vậy, hắn nghe cũng hiểu.
Trong những người bạn của Vệ Hồng Quân, cũng có người sưu tầm thỏi vàng hình cá vàng thời Dân Quốc, hắn từng nhìn thấy qua, mỗi một thỏi là 300 g, ở thời Dân Quốc, hai thỏi vàng thế này có thể mua được một Tứ Hợp Viện ở Bắc Kinh này.
Cho dù đến hôm nay, 1g vàng giá khảng sáu bảy mươi đồng, một thỏi vàng như vậy cũng có thể giá trị hai vạn nhân dân tệ, mười thỏi chính là hơn hai mươi vạn nhân dân tệ, nếu suy luận như vậy, Diệp Thiên đưa ra cái giá hai mươi vạn, thật đúng là không đắt.
- Diệp Thiên, thứ này nhường cho chú Vệ được không?
Đối với nhãn lực của Diệp Thiên, Vệ Hồng Quân rất tin tường, không hề nghi ngờ, nghĩ đến năm trước Hạ Lão Tứ cầm khoe khoang cái vòng Huyết Ngọc, không khỏi nghĩ đến chuyện có được cái vòng đó.
- Không được, chú Vệ!
Không đợi Vệ Hồng Quân nói hết lời, Diệp Thiên liền cắt đứt,
- Chú Vệ, chúng ta đã nói trước rồi mà, tiền này xem như cháu mượn, trong vòng một năm cháu sẽ mang trả hết tiền vốn lẫn lãi, còn món đồ này, chú cũng đừng mong, cháu muốn tặng cho Thanh Nhã ...
- Tặng cho em?
Ở bên cạnh, Vu Thanh Nhã vẫn giữ im lặng, nghe Diệp Thiên nói vậy, không khỏi giật mình.
- Đương nhiên, không để cho em thì cho ai hả? Anh và ba anh đeo sao?
Diệp Thiên cười lấy tay vuốt tóc Thanh Nhã, hắn trước đây thích nhất là xù tóc Thanh Nhã khiến cho nó lộn xộn, sau đó kêu cô là Mai Siêu Phong trong phim "Anh Hùng Xạ Điêu" trên ti vi.
- Diệp Thiên, thứ này... thứ này rất đắt tiền, em không thể nhận được ..."
Thanh Nhã nhẹ nhàng nói.
Không phải Vu Thanh Nhã chưa từng thấy qua những thứ đắt tiền, từ nhỏ cô cũng thấy qua rất nhiều thứ đắt hơn so với thứ này, chính là từ nhỏ cô đã được Vu Hạo Nhiên giáo dục, không nên tham của đắt tiền của người khác, không nhận quà đắt tiền, cho dù là Diệp Thiên tặng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Ha ha, anh đeo cho em, coi như là quà ra mắt đi?
Diệp Thiên cười cười, không phân trần thêm, kéo bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, cầm chiếc vòng tay đeo lên cổ tay trắng như tuyết của cô, quan sát một lát, nói:
- Tay trắng ngọc ngà, màu đỏ như lửa, cân xứng, thật sự là rất xứng ...
Vu Thanh Nhã còn muốn cự tuyệt, nghe thấy từ "Quà ra mắt", nghĩ tới trước mặt là Lưu Duy An và Diệp Đông Mai đúng là cô và dượng của Diệp Thiên, trên mặt đột nhiên hơi đỏ lên, cũng không tiếp tục kháng cự, tùy ý cho Diệp Thiên đeo cho cô.
- Tiểu tử này tán gái thật đúng là có kinh nghiệm?
Hành động của Diệp Thiên khiến Vệ Hồng Quân nhìn mà hoa mắt choáng váng, đồ vật có giá trị hơn hai mươi vạn, không chớp mắt liền đem tặng.
So sánh với Diệp Thiên, mấy người bạn giàu có của Vệ Hồng Quân, mỗi tháng bỏ ra mấy ngàn đồng bao gái, quả thực không khác gì đám dế nhũi.
- Mẹ nó, nếu con gái mình có thể gặp được người con trai như vậy, đang học đại học yêu sớm ta cũng chấp nhận!
Thấy đôi uyên ương trước mặt, suy nghĩ của Vệ Hồng Quân bất chợt nghĩ tới con gái, mặc dù nói tình nghĩa vô giá, nhưng đôi khi tiền tài vẫn có thể cân nhắc địa vị một người con trai trong lòng người con gái.
Còn nếu Vệ Hồng Quân biết cái cậu tên Từ Chấn Nam kia cũng sẵn sàng bỏ ra hai mươi vạn cho con gái hắn, không biết còn tiếp tục nghĩ thế này hay không?
Cái vòng đeo lên cổ tay Vu Thanh Nhã rồi, Diệp Thiên không định tiếp tục tháo ra, trước mắt phải làm đương nhiên chính là trả tiền, đặt cái hai túi da mà Vệ Hồng Quân mang tới lên trên bàn, sau khi mở ra, Diệp Thiên nói:
- Chú Lưu, bên trong túi là hai mươi vạn, chú đếm một chút đi...
- Tiểu ... Tiểu Diệp, ta... Chúng ta không phải nói là mười lăm vạn sao?
Thấy cái túi tiền trước mặt, cổ họng Lưu Duy An có chút khô.
Hắn cũng không biết vì sao ma xui quỷ khiến mình lại hỏi câu hỏi kia? Này nếu như bị các đồng nghiệp ở Phan Gia Viên biết, nhất định sẽ mắng, mười lăm vạn và hai mươi vạn chính là chênh lệch năm vạn đồng.
- Chú Lưu, cháu gọi điện thoại về hỏi ba cháu, ông nói miếng ngọc này hiện tăng giá rất nhanh, nói không chừng sang năm có thể bán bốn mươi vạn đấy, để chú không bị thiệt, cháu đưa thêm năm vạn thôi...
Diệp Thiên thuận miệng tìm được lý do, vào lúc này, tâm trí Lưu Duy An đều đặt ở trong cái túi đựng tiền mặt, đối với lời nói của Diệp Thiên có lẽ cũng không vào tai.
Nhưng Vệ Hồng Quân kỳ quái nhìn vào mắt Diệp Thiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói không muốn mua đồ lại để người bán thua thiệt? Nhưng đây là việc riêng của Diệp Thiên, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể dấu nghi vấn ở trong bụng.
- Tiểu Diệp, đúng vậy, đúng là ... Là hai mươi vạn!
Lưu Duy An tuy rằng là người rất thật thà, nhưng là ở Phan Gia Viên làm kinh doanh đã hai năm, vẫn hiểu được không ít trò lừa gạt, bất kể nói thế nào, tiền nhất định phải đếm trước mặt, chuyện này cũng không thể ngại phiền toái, đếm từng tờ một.
Ước chừng đếm hơn một giờ, Lưu Duy An mới đếm xong tiền trong túi, sau đó buộc túi tiền lại, một bàn tay còn nắm thật chặc cái túi.
- Chú Lưu, vậy là chúng ta thanh toán xong ...
Diệp Thiên vỗ vỗ tay, nói:
- Chú lấy hai tờ giấy và bút, chúng ta viết chứng từ mua bán, cháu cũng muốn viết giấy vay nợcho chú Vệ, việc hôm nay coi như xong rồi...
- Tiểu tử này, sau này bất kể làm nghề gì, thành tựu thật sự là không thể tưởng tượng!
Thấy Diệp Thiên cẩn thận như vậy, Vệ Hồng Quân cũng thầm khen trong lòng, đổi là hắn khi tầm tuổi của Diệp Thiên, cả ngày chỉ biết trượt băng và đánh nhau mà thôi.