Thiên Tài Tướng Sư

Chương 103: Tụ sát




Ở Trung Quốc, thường có nói đến trúng tà, nhất là ở nông thôn, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy, bệnh trạng thông thường như phát sốt nói mê sảng, dân quê mê tín, coi chuyện này là quỷ nhập vào người.

Nhưng chú Tứ biết, đây chính là bởi vì nguyên nhân tà khí âm sát nhập vào cơ thể mà thôi, ở nơi có chút âm khí ngưng tụ lâu, sẽ xuất hiện bệnh trạng như vậy.

Nhưng còn có một loại khác là do con người gây ra, chính là loại thuật pháp có thể tay không bày trận dẫn âm sát nhập vào cơ thể, loại thủ đoạn này chú Tứ cũng chỉ là nghe nói qua, cho tới bây giờ chưa thấy tận mắt người nào thi triển nó, hắn thậm chí cũng không biết ở trên đời này có cao nhân như thế hay không.

Hơn nữa do đặc thù xã hội trong nh năm đó, những người này chủ yếu đều bị coi là làm phong kiến mê tín mà bị trấn áp, cho dù có một người không sa lưới, sống đến hiện tại ít nhất cũng phải bảy tám chục tuổi, vậy thì ... cùng người thanh niên mà Kỷ Nhiên hai người miêu tả cực kỳ không tương xứng.

Nghĩ rất lâu sau, chú Tứ lắc lắc đầu, dặn dò, nói:

- Hồ Dương, điều tra thêm cái cậu Diệp Thiên là cùng ai tới, Hổ Tử, đi, đưa ta đi nhìn lại camera theo dõi...

Cái cậu tên là Nhâm Kiện trúng tà việc nhỏ, nhưng cao nhân thuật pháp như vậy, đây chính là một chuyện nguy hiểm.

Chú Tứ biết rõ chỗ đáng sợ của người tinh thông thuật pháp, tuy rằng những người đó cũng là có da thịt bình thường, thân thể ngăn không được pháo súng, nhưng có thể âm thầm giết người từ vô hình, cũng khó lòng phòng bị, nếu không làm rõ ràng, chú Tứ chắc chắn không an tâm.

- Chú Tứ, nghiêm trọng như vậy sao? Không phải là tên tiểu tử đó chỉ phát bệnh thôi sao?

Hồ Dương thấy lời chú Tứ có chút không ổn, chức trách của bọn hắn chỉ phải bảo vệ cho tốt Tống tiểu thư là được, chuyện khác bọn họ không quan tâm.

- Ngươi biết cái đếch gì, nhanh lên đi, Hổ Tử, đi, đi đến phòng theo dõi...

Chú Tứ nghe vậy trừng mắt, Hồ Dương sợ tới mức không dám nói tiếp nữa, hắn biết ông lão này đã cáu, nói thêm thì sẽ không thiếu được bị một bài giảng.

Tuy rằng tục ngữ nói sức trẻ đáng sợ, nhưng lời hoàn toàn không thích hợp với chú Tứ, cũng không biết trong thân thể gầy gò của chú Tứ kia ẩn chứa bao nhiêu sức mạnh, dù sao muốn thu phục hai người trước kia, một bàn tay là đủ rồi.

Vì đảm bảo tuyệt đối an toàn cho khách, trong câu lạc bộ Anh Lan, ngoài một số chỗ cực kỳ riêng tư không có cameras, còn lại những nơi công cộng, từ mỗi góc độ đều trang bị cameras, hơn nữa có chuyên gia phụ trách theo dõi hai mươi bốn giờ.

Đi vào phòng theo dõi rồi, chuyện trong hoa viên rất nhanh được hiện ra, cả chuyện Diệp Thiên cùng Nhâm Kiện phát sinh chút xung đột, cũng hiển hiện trước mặt chú Tứ.

- Chú Tứ, tiểu tử này hình như là người luyện công, động tác bẻ cổ tay vừa rồi, người bình thường làm không được...

Khi nhìn cả quá trình rồi, Hổ Tử cũng nhìn ra một chút gì đó, hơn nữa khi Nhâm Kiện ra tay, nắm tay trái của hắn đã đến trước mặt Diệp Thiên rồi, lại tự thu hồi ôm lấy tay phải, thực hiển nhiên là Diệp Thiên đã dồn thêm lực vào tay phải của Nhâm Kiện.

- Đúng vậy, là một người luyện công, hơn nữa võ công không thấp...

Chú Tứ nghe vậy gật gật đầu, nói với nhân viên bảo vệ đang trực trong phòng theo dõi:

- Còn có cameras góc độ khác hay không? Có thể thấy mặt hai người này không?

Bởi vì sau khi Diệp Thiên nắm ở bả vai Nhâm Kiện, hai người liền đưa lưng về cameras, cho nên đối với việc Diệp Thiên thật sự sử dụng thuật pháp hay không, chú Tứ cũng không dám xác định.

Nghe được chú Tứ nói vậy, nhân viên bảo vệ lắc lắc đầu, nói:

- Chú Tứ, không có, bọn họ đứng tuy rằng không phải góc chết, nhưng vị trí này chỉ có một cái cameras...

- Thôi được, tìm ở hình ảnh khác mặt người này, phóng đại ta xem xem...

Bởi vì chỗ Diệp Thiên và Nhâm Kiện đứng, cách cameras khá xa, hai người đều không rõ mặt, cho nên chú Tứ nói bảo vệ lấy hình ảnh camera khác xem tướng mạo Diệp Thiên.

- Ha ha, cậu thanh niên này rất trẻ tuổi, bộ dạng còn thư sinh, nếu không phải vừa rồi xem hình, còn thật không biết hắn có võ công ...

Thấy rõ mặt Diệp Thiên, Hổ Tử không khỏi kinh ngạc kêu lên, bởi vì Diệp Thiên trên tấm hình, thật sự là rất trẻ, ngay cả nụ cười khóe miệng, đều mang theo một tia ngượng ngùng.

- Ấy? Chú Tứ, chú làm sao vậy? Chú quen cậu ta?

Hổ Tử bình luận vài câu, cũng không nghe thấy tiếng của chú Tứ, quay đầu lại nhìn, không khỏi hoảng sợ, chú Tứ luôn luôn bình tĩnh trước mặt người khác, lúc này khi nhìn thấy tướng mạo kia, lại có thể trừng mắt rất to.

- Hả? Không biết, ta làm sao quen cậu ta chứ?

Nghe được Hổ Tử nói vậy, chú Tứ như người ở trong mộng mới tỉnh lại, thu hồi ánh mắt, nhưng cho dù Hổ Tử là người thật thà chất phác cũng đã nhìn ra, chú Tứ rõ ràng là đang nghĩ một đằng nói một nẻo .

- Lấy cái đĩa này cho ta!

Chú Tứ yêu cầu nhân viên an ninh kia đưacho băng ghi hình, sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Hổ Tử, nói:

- Hổ Tử, chuyện hôm nay không nên nói lung tung, đi, quay về...

Thấy sắc mặt nghiêm túc của chú Tứ, Hổ Tử vội vàng nghiêm nghị, nói:

- Chú Tứ, chú yên tâm đi, chúng cháu có kỷ luật, tuyệt đối sẽ không nói lung tung một chữ...

Tuy rằng Tống Anh Lan không có đảm nhiệm nhiệm vụ gì trong chính phủ, nhưng những chuyện cơ mật về sản nghiệp của gia tộc Tống Thị vô cùng nhiều, vẫn là do bà nắm trong tay, tầm quan trọng không thua gì một vị quan chức lớn trong chính phủ, cho nên Hổ Tử và Hồ Dương, chính là người mà nghành tương quan quốc gia yêu cầu ở bên bảo vệ Tống Anh Lan.

Còn về chú Tứ, sau khi từ nước ngoài trở về, luôn luôn ở bên Tống Anh Lan, ngay cả hai người đã nhiều năm luôn ở bên bảo vệ Tống Anh Lan này - Hổ Tử cùng Hồ Dương, cũng không biết hắn rốt cuộc quan hệ như thế nào với Tống Anh Lan, chỉ biết là người cầm lái nhà họ Tống - Tống Hạo Thiên, cũng rất tôn trọng chú Tứ này.

Cho nên nhìn thấy Hổ Tử bình thường hi hi ha ha dám vui đùa cùng chú Tứ, thế nhưng khi chú Tứ nghiêm túc, bọn họ cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh phân phó.

- Sao cậu thanh niên kia có một chút giống Tống tiểu thư nhỉ?

Rời khỏi phòng theo dõi, trong đầu Hổ Tử toát ra một cái ý niệm như vậy, nhưng hắn đã bị chấn áp, giữa hai người này căn bản không thể có liên hệ gì được.

- Diệp Thiên, vừa rồi anh cùng người kia có xảy ra chuyện gì không? Động thủ cũng không hay đâu...

Xe đã sắp chạy ra khỏi câu lạc bộ Anh Lan, nhưng chuyện vừa xảy ra, luôn quanh quẩn trong đầu Vu Thanh Nhã, rõ ràng cô thấy cái tên Nhâm Kiện kia, múa may nắm tay với Diệp Thiên, cũng nhìn thấy Diệp Thiên bắt được cổ tay người nọ.

Hơn nữa bởi vì quan tâm, Vu Thanh Nhã còn thấy tay trái Diệp Thiên lúc ấy vẽ ở trước ngực hắn một vòng luẩn quẩn rất kỳ quái, sau đó dùng ngón tay chỉ vào ấn đường của Nhâm Kiện, khiến Vu Thanh Nhã cảm giác rất là quái dị.

Càng làm cho cô không hiểu đó là, mình và Diệp Thiên mới vừa đi ra khỏi hoa viên, bên trong liền truyền lại tiếng động lớn, qua hàng lan can gỗ khá cao, Vu Thanh Nhã cũng mơ hồ nhìn thấy bên trong phát sinh chuyện gì, dường như người nọ đã gây ra hỗn loạn.

- Anh không đánh nhau, Thanh Nhã, em cũng thấy đấy, là người ấy đánh anh ... Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên kêu oan, nhưng nét cười giữa lông mày, cũng thuyết minh lúc này tâm tình Diệp Thiên không tồi, bởi vì hắn tưởng tượng ra, cái tên không hay ho kia sẽ làm những chuyện gì.

Vốn dĩ Diệp Thiên không muốn chấp nhặt Nhâm Kiện, chỉ có thể trách chính Nhâm Kiện thối miệng, dám mắng mẹ Diệp Thiên.

Tuy rằng từ nhỏ chưa thấy mẹ, thậm chí trong lòng còn có một chút oán hận, nhưng cũng không xóa được địa vị của mẹ trong lòng Diệp Thiên, hắn không chấp nhận được người khác khinh thường mẹ.

Cho nên Diệp Thiên dùng Tứ Tượng Tụ Linh Trận thay đổi Tứ Tượng tụ sát trận pháp, vận dụng nguyên khí bản thân tụ hợp âm sát khí trong một góc hoa viên lại với nhau, sau đó đẩy vào ấn đường Nhâm Kiện, khiến ý thức của hắn hỗn loạn trong khoảng thời gian ngắn.

Âm sát khí vốn là khí âm, đừng nói vào đến trong cơ thể, chỉ dạo chơi một thời gian lâu ở nơi như vậy, đều cũng có một loại cảm giác rợn tóc gáy.

Còn Nhâm công tử bị một dòng âm sát khí xâm nhập vào trong cơ thể, nhìn thấy những núi xương người trên đất, cũng chẳng có gì lạ .

Tuy vậy, Diệp Thiên vẫn tương đối phúc hậu, chỉ là tùy tay thu một ít âm sát khí mà thôi, Nếu không, Nhâm Kiện đều có thể bị ảo giác trong đầu làm sợ đến chết, cho dù không chết chỉ sợ cũng rối loạn tinh thần.

Giết người vô hình, đây cũng chính là chỗ đáng sợ nhất của thầy phong thuỷ, thử nghĩ nếu vừa rồi Nhâm Kiện tinh thần rối loạn hoặc là chết, cho dù có người hoài nghi Diệp Thiên, thì ucngx kothể giải thích?

Bệnh trạng lo sợ đến chết, đều là do tim đập quá nhanh khiến cho bệnh tim đột phát, thực sự không phải là do ngoại lực đả kích đến chết, cái đó và Diệp Thiên không quan hệ, người khác hoàn toàn không tìm thấy lý do gì để kiện hắn.

Nhưng thuật pháp này, không phải người nào cũng có thể thi triển được, muốn bày ra âm sát trận pháp, trước hết phải dựa theo phương vị Bát Quái sắp hàng mà tính, hơn nữa còn cần phối hợp nhiều thứ, rườm rà đủ chỗ, khiến ngay cả người hiểu biết phong cũng thấy hoa cả mắt.

Dựa theo lời lão đạo sĩ, trên đời này, có được bản lĩnh này tuyệt đối không quá 3 người, lão đạo sĩ là 1.

Nhưng Diệp Thiên vừa bày bố loại Tứ Tượng tụ sát trận pháp này, không như tụ sát trận pháp bình thường, nó vượt ra ngoài Tứ Tượng Tụ Linh Trận, vốn là Đạo gia tu luyện hội tụ nguyên khí dùng tẩm bổ thân thể, chính là bị Diệp Thiên thay đổi dòng khí phong thuỷ.

Loại Tứ Tượng tụ sát trận pháp này, yêu cầu người thi pháp có thể hoàn toàn nắm trong tay thiên địa sinh khí quanh người, nhưng cái đó và người đó chỉ hưng thịnh cổ đại, cũng là nhân vật chỉ có trong truyền thuyết.

Cho nên nếu như nói còn có người có thể bày ra tụ sát trận, mà lại là trận pháp Diệp Thiên tự nghĩ ra, chỉ sợ ở trên đời này, không còn người thứ hai có thể làm được.

Hơn nữa vừa rồi Diệp Thiên rất cẩn thận, khi bày trận pháp còn phải ôm Nhâm Kiện, dùng bản thân mình và thân thể hắn che lại, tay trái vẽ tụ sát trận pháp, coi như lúc đó còn có cao thủ thuật pháp, cũng là nhìn không ra thủ đoạn của Diệp Thiên.

Nhưng mặc dù Diệp Thiên đã rất cẩn thận, nhưng rốt cuộc hắn cũng chưa có làm qua trường hợp này, cũng không biết hoa viên này có cameras, mà bởi kinh nghiệm giang hồ phong phú, chú Tứ đã nhìn ra một tia manh mối.