Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 6 - Chương 10: Nữ nhân não ngắn!





Edit: Mavis Clay

Từ xa, Vân Phong đã thấy có mấy người mình chưa bao giờ gặp tụ tập ở phía trước, có nam có nữ đang bàn tán chuyện gì đó, thi thoảng còn vọng ra tiếng cười chói chang, trông họ vô cùng trẻ tuổi, hơn nữa thực lực không hề cao, chỉ Thống Lĩnh mà thôi.

Linh Vũ kéo tay Vân Phong, thì thầm nói, “Phong di, đó mà mấy người mà con đã nói đó.” Cô bé chép miệng khinh bỉ, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, Vân Phong khẽ nhíu mày, đừng nói là Linh Vũ, dù là nàng chỉ mới lần đầu gặp đám “người lạ” này cũng không có ấn tượng tốt chút nào.

Vân Phong ra hiệu cho Linh Vũ đừng lên tiếng, im lặng đứng ở đằng xa, nàng im lặng trầm ngâm, chỉ chốc lát sau đã nghe được tiếng bọn họ bàn tán lọt vào tai, không sót chữ nào.

“Hôm nay thoải mái thật đó, những nơi trong Nội Vực mà trước đây không phải ai cũng có thể vào bây giờ chúng ta chẳng làm gì vẫn có thể ngênh ngang vào được.”

“Đúng thế, những gia tộc khác còn tưởng lợi hại ở Nội Vực lắm, không làm theo liền bị chúng ta bắt nạt rồi.”

“Vân gia thực đúng là bất phàm, thật may khi chúng ta leo được lên đám đại thúc của Vân gia, cuộc sống sau này… chắc sẽ tiêu dao tự tại lắm.”

“Người Bách Lý gia kia hôm nay bị chúng ta chỉnh đúng thật thảm, đến rắm còn không dám đánh nữa cơ.”

“Ngươi nghĩ hắn dám sao? Sau lưng chúng ta chính là Vân gia, hắn chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.”

“Ngày mai đi trêu ai tiếp đây, các gia tộc lớn nhỏ  trong Nội Vực chúng ta đều đã chọc gần hết rồi, hay là tới lượt kiếm chuyện tới Quý gia đi?”

“Quý gia đó là gia tộc nhị đẳng đó, kiếm chuyện với họ sao… Đúng là kích thích thật!”

“Ha ha ha ha! Đúng thế, chúng ta lên kế hoạch luôn đi, nếu không ở đây sẽ chán lắm…”

Đám người kia lại tiếp tục cười nói một cách khoa trương, Vân Linh Vũ tức giận tới run cánh tay, “Phong di, mấy người kia thật đúng là vô sỉ!”

Vân Phong không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thể hiện tất cả, các gia tộc lớn nhỏ trong Nội Vực đều đã bị họ chọc một lần? Bọn họ chỉ là Thống Lĩnh, trong Nội Vực chỉ là con kiến hôi mà thôi. Nếu không phải Vân gia chấn nhiếp các gia tộc kia trong Nội Vực, thì há có thể nhịn đi sự càn rỡ của họ? Đám người kia lợi dụng địa vị của Vân gia để thỏa mãn thú vui nực cười của bọn chúng, thật đúng là vô sỉ. Ánh mắt Vân Phong lạnh đi, đám sâu mọt này đến không xử lý gọn gàng sớm muốn gì cũng sẽ làm hỏng cả đại thụ Vân gia.

“Ling Vũ, con trở về trước đi.” Vân Phong cúi đầu nói với Linh Vũ, cô bé mím môi gật đầu cái rụp, có lẽ biết nàng sẽ làm gì đó, cô bé nói, “Phong di, nhất định phải đuổi đám người gớm ghiếc đó ra khỏi Vân gia đấy.”

Vân Phong bật cười đưa tay vuốt mặt Linh Vũ, “Yên tâm, di sẽ không để đám sâu mọt này phá hủy Vân gia đâu.”

Vân Linh Vũ gật đầu rồi chạy đi, Vân Phong nhìn đám người ở đằng kia, chậm rãi bước tới, bước chân rất nhẹ, gần như không có chút âm thanh, cho tới khi đã tới rất gần đám người kia mới có người giật mình chợt nhận ra có người đến gần, cả đám giật mình bất mãn nhìn Vân Phong.

“Ngươi là ai? Đi sao lại không có tiếng động gì hết vậy?”

Vân Phong cười, “Người mà các ngươi chưa từng thấy trong nhà.”

Đám người kia nhíu mày nhìn Vân Phong, một thanh niên trong đó lên tiếng, “A, ngươi mới làm việc từ bên ngoài trở về nhà nên không biết chúng ta là ai, chúng ta là nhà mẹ đẻ của Vân gia, suy cho cùng cũng đều là người một nhà.”

Hay cho cách nói vô sỉ, người một nhà? Vân Phong cười lạnh trong lòng, vẻ mặt vẫn không đổi sắc nói, “Không biết… là nhà mẹ đẻ của…vị thúc bá nào thế?”

Đám người kia chia nhau ra tự giới thiệu bản thân, Vân Phong nhớ kỹ từng cái một trong lòng, những thúc bá này đều là những người có địa vị không thấp ở Vân gia, chẳng trách mấy người này thực lực không cao nhưng lại càn rỡ như thế, cho rằng dựa vào quan hệ với thúc bá là có thể hô phong hoán vũ ở Vân gia sao?

“A, vậy sao?” Vân Phong cười khúc khích, “Vừa rồi các ngươi nói chuyện gì vui thế?”

“Không có gì, chỉ là hàn huyên vớ vẩn với nhau chút thôi, không có gì đâu.” Đám người đó cười phá lên, Vân Phong nhíu mày, xem ra họ rất biết che giấu trước mặt người Vân gia, nhưng ở sau lưng lại vô cùng càn rỡ, e rằng các vị thúc bá cũng bị lừa như thế rồi, nếu không há có thể để đám này làm bại hoại danh tiếng Vân gia như thế, người Vân gia tuyệt sẽ không cho phép xảy ra chuyện này.

Trước mặt người Vân gia họ chắc chắn sẽ không dám lộ diện thực sự, nói như vậy… nàng muốn trừng trị, thì phải bắt ngay tại trận.


“Vậy thì được, các ngươi cứ ở đây tán gẫu đi, ta còn có việc, đi trước.” Vân Phong cười gật đầu rồi xoay người đi, bước chân không nhanh không chậm, trong lúc đang đi, một bóng người đi tới trước mặt nàng, mặt mày xinh đẹp, dáng người yểu diệu, thấy Vân Phong thì mỉm cười ngọt ngào, trông vô cùng hữu nghị.

Vân Phong cũng cười đáp lại, hai người thoáng qua nhau, chợt nàng ngửi thấy một mùi thơm vô cùng nồng nặc, xộc thẳng vào mũi khiến nàng xém nữa thì bị sặc.

“Phiêu Tuyết, ngươi tới rồi!”

“Chúng ta chờ ngươi lâu lắm rồi đấy, sao giờ ngươi mới tới?”

Phía sau vang lên tiếng nói, Vân Phong vung tay lên, quanh thân nhanh chóng phủ xuống một lớp không gian phong tỏa, nhanh chóng ẩn thân.

“Thật xin lỗi, chậm một chút, vừa rồi ta mới đi tìm Bạch đại ca.”

“Lại Bạch Khánh Phong đó à? Phiêu Tuyết, mặc dù dáng vẻ của Bạch Khánh Phong đó tốt thật, nhưng là người đã có thê thất rồi.”

“Đúng đó Phiêu Tuyết, với dung mạo của ngươi nhất định sẽ tìm được người tốt nhất thôi.”

Nghe những lời nói đó, lửa giận trong lòng Vân Phong lập tức bùng lên, lạnh lùng nhìn cô gái tên là Phiêu Tuyết kia, chẳng lẽ mâu thuẫn giữa Vân Tường và Bạch Khánh Phong là do nàng ta gây ra? Chẳng lẽ Bạch Khánh Phong thật sự thay lòng sao?

Không thể nào, một cô gái như Phiêu Tuyết sao có thể hơn được Vân Tường, chưa kể thực lực kém xa, bàn về dung mạo, mặc dù Vân Tường có hơi anh khí nhưng vẫn rất xinh đẹp, còn nếu bàn về ưu thế duy nhất thì Phiêu Tuyết mềm mỏng hơn, nàng ta khiến cho người khác có cảm giác mềm mại, nam nhân có lẽ thích dạng chim nhỏ nép vào mình như thế này, không hề chống cự chút nào. Nghĩ tới đây, sắc mặt Vân Phong trầm xuống, cá tình của Vân Tường thì mạnh mẽ hơn, chẳng lẽ Bạch Khánh Phong vì vậy mà… thân cận với nàng ta?

Nếu thật sự như thế, Bạch Khánh Phong này không xứng ở lại Vân gia, không xứng làm trượng phu của Vân Tường.

“Các ngươi không hiểu đâu, người khác luôn là tốt nhất.” Phiêu Tuyết cười ngọt ngào, “Nhưng mà thật đáng tiếc, chưa gặp được nam tử khiến ta dao động… dù là ở trong Vân gia cũng thế.”

“Ây dà, Phiêu Tuyết ngươi còn buồn nữa sao? Với danh tiếng của Vân gia, ai trong Nội Vực mà ngươi không chọn được?”

“Chí lí chí lí!”

“Hừ! Các ngươi thì biết cái gì? Ta nghe nói, nam nhân bên người Vân gia đều đa tài tài mạo song toàn, nếu nàng ta chịu phân cho ta một người thì thực không tồi.”

Vân Phong cười lạnh, thực đúng là si tâm vọng tưởng, họ đến xách giày ngươi còn chẳng xứng.

“Ha ha, nói cũng phải, nam nhân như thế nàng ta cũng không thể sở hữu hết được, chi bằng chia một người đi.”

“Đúng rồi Phiêu Tuyết, chúng ta tính ngày mai tìm lý do tới Quý gia, ngươi đi không?”

Phiêu Tuyết ngạc nhiên, sau đó hạ giọng nói, “Vừa rồi ta nhận được một tin, hình như Vân Phong về đây rồi.”

“Vân Phong? Ngươi nói Vân Phong của Vân gia sao?”

Phiêu Tuyết gạt đầu, mấy người kia lập tức thay đổi sắc mặt, “Nên mới nói, trong khoảng thời gian này đừng nên làm gì cả thì hơn, đừng để Vân Phong phát hiện, nếu không chúng ta toi đời đấy.”

“Nếu nàng không đi, chẳng lẽ chúng ta phải nhịn tiếp à? Chẳng lẽ thực sự phải không làm gì cả sao? Mấy ngày đó thực đúng là chán!”

Phiêu Tuyết cười rộ lên, “Các ngươi vội gì, lần nào Vân Phong cũng có nán lại lâu đâu, chưa gì đã đi rồi, đợi nàng đi rồi thì chúng ta lại muốn làm gì thì làm thôi.”

Đám người kia nghe xong đều cười lớn, gật đầu, “Nói cũng đúng, đừng để nàng ấy nắm được cán, nếu không chúng ta thực sự sẽ toi đời.”


“Đúng thế, mấy ngày sau tém lại chút đi, uầy, thật đúng là chán mà…”

“Chi bằng thừa dịp mấy ngày này suy nghĩ cách trêu cợt người khác đi, đợi nàng đi rồi đúng lúc có thể áp dụng, các ngươi thấy sao?”

“Ha ha, đây là một ý tưởng tốt, không tồi không tồi.”

Nhóm người cười lên cực kỳ phóng đãng, Phiêu Tuyết thì suy nghĩ gì đó lẩm bẩm, “Nghe nói theo cạnh Vân Phong còn có một người đàn ông có thân phận và thực lực tương đối tôn quý, nếu ta có thể được thấy thì tốt quá…”

Người kia cứ chìm vào xuân thu đại mộng của mình mà không hề biết rằng mọi thứ đã rơi vào mắt Vân Phong, ánh mắt của Vân Phong thâm trầm, vẻ mặt âm lãnh, đám mọt này, nàng phải nhổ tận gốc không được chừa một mống nào. Vân gia không được phép để những thứ này gieo họa.

Nếu bọn chúng mong muốn nàng rời đi, thì nàng sẽ không ngại đi đâu. Vân Phong suy nghĩ, nếu nàng không đi thì đám người này sẽ không dám làm gì, nàng cũng không thể hiện hình được, không có lý do xác thực để diệt trừ bọn họ, lần này không phải chỉ đơn giản là diệt trừ không thôi, mà còn phải thức tỉnh được người Vân gia. Không chỉ để họ quản lý mình, mà còn phải quan lý tốt những người có quan hệ với mình, không thể để họ làm những điều chuốc nhục cho mình. Đồng thời cũng hạ cảnh cáo cho những kẻ côn trùng muốn dựa vào đại thụ Vân gia này, Vân gia sẽ không tha cho bọn họ.

Ngày đó Vân Phong không tới tìm Vân Tường cũng như bất kỳ ai mà quay lại chỗ ở của mình, Khúc Lam Y tới vào đêm hôm đó, vẻ mặt khi trở lại khá vui, Vân Phong thấy thế không khỏi thầm thở vào, xem ra sư tôn đã nói lời có lợi.

Vân Phong thử hỏi chút chuyện Khúc Lam Y và sư tôn đã nói với nhau, nhưng Khúc Lam Y lại chẳng nói gì ngoài cười nhẹ, nói là trao đổi giữa hắn và Phong lão tiền bối, không thể nói với người thứ ba, kể cả nàng, vì thế Vân Phong không hỏi nữa, nhưng mà trên đầu có hơi bốc lửa giận, khiến hắn mơ hồ nhận thấy có gì đó không đúng.

Vân Phong kể lại giản lược những gì nàng biết cho Khúc Lam Y nghe, nói xong hắn cười khẩy, “Cái ả gọi là Phiêu Tuyết kia thực sự cho mình là tiên nữ hạ phàm hay sao? Nàng ta tính làm gì? Lại còn dám tranh đoạt nam nhân với Vân Tường?”

Vân Phong cau mày, “Ta in Bạch Khánh Phong sẽ không bị mê hoặc, có điều nữ nhân kia… so về tính cách với Vân Tường thì giống một cô gái hơn…”

Khúc Lam Y bĩu môi, “Nếu nàng đã có kế hoạch thì dù có làm đám mầm họa này vẫn sẽ sinh sôi tiếp, nếu không để chính Vân gia giác ngộ, sớm muộn gì cũng bị chúng hủy diệt.”

Vân Phong gật đầu, Vân gia vốn là tượng đài vững chắc trong Nội Vực, chưa tính với những gia tộc có hiềm khích với Vân gia trước đây, nếu các gia tộc vốn có chút quan hệ với Vân gia lại vì vậy mà sinh ra oán hận và bất mãn thì thực sự rất bất lợi với Vân gia, nhất là khi bây giờ là lúc đang cần liên kết các lực lượng lại với nhau.

Liên hiệp lại không quan tâm là nhiều hay ít, có thể liên kết được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhiều một chút cũng có thể thay đổi được chiến cuộc cuối cùng.

Ngày hôm sau, Vân Phong ra mắt ba vị trưởng lão, chưa bao lâu nàng đã rời đi ngay hôm đó, điều này khiến toàn thể Vân gia vô cùng tiếc nuối, vốn tưởng lần này có thể ở lại thêm vài ngày, nhưng không ngờ vẫn vội vã như thế, nhưng lần này khác với những lần trước, có Khúc Lam Y ở lại chứ không đi theo với nàng, điều này khiến Vân gia vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì.

Khúc Lam Y ở trong viện của Vân Phong, không đi lại trong Vân gia nhiều, ba vị trưởng lão của nói không được tới làm phiền hắn. Nhưng không ai biết rằng, ngoại trừ Khúc Lam Y còn có một bóng người xa lạ khác ở trong viện của Vân Phong.

“Tin nàng rời đi đã truyền ra rồi.” Khúc Lam Y cười nói, ngón tay thon dài niết nhẹ gò má người trước mặt, “Lấy mặt nào không lấy, lại cố tình đi lấy cái gương mặt này.”

Gương mặt bình thường kia cười rộ lên, “Gương mặt này là tốt nhất, rất dễ bị lãng quên.” Đúng thế, đây chính là Vân Phong đang đeo mặt nạ Thiên Ảnh.

“Nếu muốn bắt được cái chuôi của bọn họ, tốt nhất là nên hành động cùng chúng.”

Vân Phong cũng có suy nghĩ như thế, “Nhưng tiếc là bọn họ rất cảnh giác, những người hành động chung đều là người mình, hơn nữa Linh Vũ cũng đã nói, bọn họ đều hành động một cách lén lút, nhất quyết không để người Vân gia biết được.”

“Hừ, thật đúng là nhọc công.” Khúc Lam Y khinh thường, sau đó chuyển ánh mắt, “Hay là thế này đi, bắt một kẻ trong đó về đây, nàng dịch dung thành dung mạo của hắn rồi hành động chung với bọn họ thấy thế nào?”

“Chẳng phải Thiên Ảnh mặt nạ biến hóa gương mặt ngẫu nhiên sao?” Vân Phong ngạc nhiên.

Khúc Lam Y phì cười, hôn nhẹ một cái lên mặt nàng, “Công dụng của nó không chỉ có như thế thôi đâu, có biết vì sao nó có thể biến đổi thành nhiều gương mặt khác nhau mà không hề bị giống chút nào không?”

Vân Phong khó hiểu, Khúc Lam Y cười nói, “Bởi vì tấm mặt nạ này đã tiếp xúc với không dưới gương mặt của ngàn người, mỗi gương mặt đều được nó tự động ghi nhớ lại, sau đó tổ hợp lại một cách ngẫu nhiên, vì thế môi gương mặt của mỗi lần đều lặp lại không hề trùng nhau.”


Vân Phong ngạc nhiên. Thì ra là thế! Không khỏi vươn tay sờ lên mặt, không ngờ món đồ mỏng dính này lại có công năng to lớn như thế.

“Không hổ là Nạp Khê tộc…” Một món đồ tốt làm ra thực sự là rất tốt.

Khúc Lam Y bật cười, “Cho nên mới nói, chỉ cần áp Thiên Ảnh mặt nạ lên mặt của một người trong số đó, nó sẽ tự động ghi nhớ, ta có cách để khiến nó hiện lên được người mặt của người đó.”

Vân Phong nhếch môi, “Nếu là như thế thì thật không thể tốt hơn.”

Trong lúc hai người nói chuyện, có một bóng người chạy tới ngoài viện của Vân Phong, vẻ mặt nôn nóng, “Lam Y thúc thúc! Lam Y thúc thúc! Thúc ở đâu?”

“Là nha đầu Linh Vũ?” Khúc Lam Y nhíu mày, hai người lập tức đi ra ngoài viện, Linh Vũ mặt mày lo lắng đợi ở ngoài, dù sao đây cũng là viện của Vân Phong, bất luận là ai cũng không được tùy tiện bước vào.

“Lam Y thúc thúc, Phong di đi thật rồi ạ?” Vẻ mặt Linh Vũ tràn ngập non nóng, Khúc Lam Y không biết nên nói gì, người thực vẫn đang đứng bên cạnh hắn, chỉ có điều đã đổi mặt mà thôi, hắn thở dài, “Về chuyện này…”

Linh Vũ đưa mắt sang, ngay lập tức bắt gặp có một nữ nhân hoàn toàn xa lạ bên cạnh Khúc Lam Y, gương mặt của nàng cực kỳ bình thường, nhưng lại khiến đôi mắt của Linh Vũ sang lên, “Phong di, người là Phong di! Đúng không?’

Cả Vân Phong và Khúc Lam Y đều ngạc nhiên. Vậy mà đứa trẻ này lại nhận ra được nàng?

“Phong di!” Linh Vũ lập tức chạy tới bắt lấy tay của Vân Phong, nàng còn đang tính phủ nhận, nhưng ánh mắt lo lắng của cô bé lại khiến nàng đau lòng, không nỡ lừa, “Là ta, sao thế?”

Linh Vũ gật đầu, “Có phải Phong di sẽ thừa cơ đuổi đám người kia đi không?”

Vân Phong gật đầu, không có ý sẽ nói nhiều, “Trước hết nói về con đi, sao lại hớt ha hớt hải chạy tới đây thế?”

Vừa nhắc tới chuyện của mình, Vân Linh Vũ lập tức vội nói, “Nữ nhân kia… lại tới tìm phụ thân của con rồi! Lần này nương con tức giận thật rồi. Nói phụ thân hãy rời khỏi Vân gia, hoặc là nàng ấy sẽ đi!”

Khúc Lam Y bên cạnh không nhịn được phì cười, Vân Phong lập tức vứt sang ánh mắt khiển trách, đã tới nước này mà hắn còn cười thành tiếng được? Còn nữ nhân gọi là Phiêu Tuyết kia nữa… Nàng mới đi đã không nhịn thêm được nữa tới gặp Bạch Khánh Phong liền rồi sao?

“Bạch Khánh Phong đang làm gì với nàng ta?” Vân Phong nghiến răng, nếu Bạch Khánh Phong đang ở trước mặt nàng, nàng chắc chắn sẽ vung cho một chưởng.

“Đưa ta đi!” Vân Phong tức giận bừng bừng nói, Linh Vũ lập tức kéo nàng đi về phía trước, lúc này Khúc Lam Y mới lên tiếng, “Đợi đã, chuyện kiểu này nàng có hỏi cũng không tra ra được gì đâu, chuyện của nam nhân hãy để ta đi hỏi đi.”

“Chàng?” Vân Phong nghi hoặc, Khúc Lam Y hắng giọng, “Có những chuyện nam nhân sẽ không nói với nữ nhân đâu, chỉ có thể nói với nam nhân thôi. Được rồi, ta hỏi ra nguyên nhân bên trong chắc chắn sẽ nói cho nàng biết.”

“…Được rồi.” Mặc dù Vân Phong không hiểu lắm, nhưng cũng biết hòm hòm, nếu nàng tới chấn vấn Bạch Khánh Phong chắc chắn hắn sẽ cho rằng nàng tới là vì Vân Tường, có thể sẽ vì thế mà làm xấu đi tình trạng giữa hai người hơn, để Khúc Lam Y đi cũng được.

“Đi thôi, Linh Vũ.” Khúc Lam Y cười rộ lên, Vân Linh Vũ vẫn hơi lo lắng, Vân Phong mỉm cười, “Không sao, cứ giao cho hắn, di và con cùng đi xem thử tình hình, xem có phải Phiêu Tuyết kia vẫn chưa đi không?”

“Phong di biết cả tên của nàng ta?” Linh Vũ ngạc nhiên. “Cái tên của nàng ta sẽ làm bẩn lỗ tai của Phong di đấy.”

Vân Phong cười, có thể thấy được Linh Vũ cực kỳ ghét cay ghét đắng Phiêu Tuyết, nếu như không phải nàng ta có quan hệ với nhà gái của Vân gia, Linh Vũ đã không chút do dự ra tay đá nàng ta ra khỏi cửa lớn Vân gia rồi. Có một số việc ở trong Vân gia chỉ có Vân Phong mới thực sự uy hiếp được, cũng có nhiều chuyện cũng chỉ có mỗi nàng mới có thể làm được, còn người khác thì không.

“Ngày nào nàng ta cũng tới tìm phụ thân, bảo là muốn học cách tạo chất thuốc, ngày nào cũng thế hết, thật là đáng ghét.”

Học cách tạo chất thuốc? Cái cớ này tốt đấy, Bạch Khánh Phong là Dược Tề Sư số một Vân gia, mặc dù chỉ là cái cớ bên ngoài nhưng vẫn có thể dùng được, huống chi Vân gia thực sự cần Dược Tề Sư, cần có nhiều Dược Tề Sư hơn, vì thế người khác hiển nhiên sẽ không cho rằng Phiêu Tuyết có dụng ý nào khác.

“Nữ nhân kia lấy cái danh nghĩa này ngày nào cũng quấn lấy phụ thân, chứ nàng ta chẳng hề tới học chất thuốc gì cả.” Linh Vũ bất mãn, Vân Phong và Khúc Lam Y yên lặng lắng nghe, chốc lát sau đã tới viện Vân Tường, còn chưa đi vào đã nghe thấy một giọng nói có thể ngấy chết người ta vọng ra.

“Bạch đại ca, ta làm vậy đã đúng chưa?”

“Ổn rồi, nhưng mà vẫn còn chút sai lầm nhỏ.”

“Sai lầm gì thế? Bạch đại ca mau nói cho ta biết di…”

Toàn thân Vân Phong nổi gai óc rần rật, vẻ mặt Linh Vũ đen thui, tay siết chặt thành quả đấm, Vân Phong quan sát vẻ mặt của cô bé, nàng hiểu tình huống này không phải xuất hiện lần đầu, nếu không cô bé đã sớm xông lên tìm hiểu tới cùng rồi.


“Bạch ngốc tử! Chàng xong chưa?” Tiếng Vân Tường rống giận vang lên, như muốn thủng cả trời, Vân Phong biết tính khí Vân Tường vốn khó tha thứ, quả nhiên lại bắt đầu nổi giận rồi.

“Bạch đại ca, nàng ta thật là hung dữ…” Phiêu Tuyết cất giọng đáp, Vân Phong chỉ cảm thấy giả tạo, sau đó tiếng Bạch Khánh Phong vang lên, “Tiểu Tường, ta chỉ dạy nàng ấy thôi, nàng không thể im lặng một chút được sao?”

“Bạch ngốc tử! Chàng cút ra ngoài ngay lập tức cho ta! Còn nữ nhân kia nữa, cút ra ngoài hết cho ta.”  Vân Tường hoàn toàn bùng nổ, Vân Linh Vũ lập tức buông Vân Phong ra chạy vào, Vân Phong và Khúc Lam Y cũng chạy vào theo, nhìn thấy được tình trạng bên trong.

Vân Tường đang mặt mày tức giận đứng đằng xa, quanh thân bốc lửa ngùn ngụt. Còn Bạch Khánh Phong thì đang khó xử đứng phía đối diện, Phiêu Tuyết thì như chim nhỏ nhu nhược nép vào người Bạch Khánh Phong, cứ như không có hắn là nàng ta sẽ ngã lăn ra đất vậy.

“Cách xa phụ thân của ta ra!” Linh Vũ nói, mắt Phiêu Tuyết khẽ lóe lên, cười như đang khiêu khích, sau đó làm bộ đáng thương nói, “Bạch đại ca, ta thấy ta đừng nên tới chìm huynh nữa thì hơn, mặc dù ta rất có tinh thần học tập, nhưng mà…”

Sắc mặt Bạch Khánh Phong lập tức thay đổi, “Linh Vũ, con đừng có làm loạn.”

Vân Linh Vũ mím chặt môi, ánh mắt như dao găm ghim về phía Phiêu Tuyết, với thực lực của nàng, dùng đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết được nữ nhân kia, huống chi là mẫu thân nàng. Nhưng là lại không thể ra tay được, chỉ có thể nghẹn tức trong người.

“Chà chà, thật là náo nhiệt!” Một giọng nam vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức quét tới.

Bạch Khánh Phong nhíu mày, “Sao ngươi lại tới đây?”

Vân Tường cũng ngạc nhiên, nàng biết Vân Phong đã rời khỏi Vân gia, còn Khúc Lam Y thì ở lại, hôm nay hắn tới đây để làm gì? Vân Phong nhìn về phía Phiêu Tuyết, nhận thấy rất rõ ánh mắt cô gái kia đã trở nên mơ màng, nhìn chằm chằm vào Khúc Lam Y, y hệt như con ong mật thấy được mật hoa, vô cùng si mê.

“Ta tới hóng hớt chút náo nhiệt thôi.” Khúc Lam Y mỉm cười, vẻ mặt Bạch Khánh Phong thoáng hiện vẻ lúng túng, Phiêu Tuyết nãy giờ vẫn luôn dựa sát vào Bạch Khánh Phong đột nhiên di chuyển, cười ngọt ngào với Khúc Lam Y, “Vị ca ca này là ai thế?”

Ca ca? Vân Phong theo bên cạnh nhíu mày, Khúc Lam Y không thèm để ý tới, ra hiệu bằng mắt với Bạch Khánh Phong, hắn lập tức hiểu ra, “Ngươi và ta.”

Sau đó thì hai đấng mày râu rời đi vào bên trong nhà, Phiêu Tuyết thấy Khúc Lam Y không thèm để ý tới thì muốn làm mặt dày theo sau, kết quả cánh cửa đóng sầm lại trước mặt nàng ta, nhốt nàng ta lại ở ngoài.

“Đáng đời.” Linh vũ lẩm bẩm, Vân Tường lên tiếng đầy châm chọc, “Ca ca? Mặt ngươi cũng dày lắm mới dám gọi như thế.”

Phiêu Tuyết cười phá lên xoay người lại, “Ta biết mẹ con các người ghét cay ghét đắng ta, nhưng thế thì sao? Các ngươi cũng đâu có bản lãnh đụng tới ta trong Vân gia, nghĩ lại thấy thật nực cười, các ngươi là người của chính Vân gia nhưng lại bị chúng ta chèn ép.”

Vân Tường nghiến răng, Chiến Khí đã ngưng tụ sẵn trong lòng bàn tay, sắc mặt Phiêu Tuyết khẽ biến, nàng ta biết tự lượng sức mình, không thể khiêu khích quá mức, dù sao ở trong Vân gia bất kỳ một người nào cũng có thể đè bẹp dí nàng ta, nhất là Vân Tường này… nàng ta chỉ dám châm chọc vài câu mà thôi.

“Hừ! Sau này ta sẽ không trở lại làm phiền Bạch Khánh Phong nữa đâu, so với vị ca ca vừa rồi, hắn thua xa.”

Vân Tường đột nhiên cười phá lên, “Nữ nhân kia ngươi nghĩ mình cao quý tới mức nào? Thực sự đánh giá cao mình lắm sao? Hắn là nam nhân của Vân Phong đấy, ngươi dám động?”

“Cái gì? Hắn chính là người luôn đi theo Vân Phong?” Phiêu Tuyết sững sờ, ánh mắt hiện lên sự không cam lòng và ghen tỵ.

“Lam Y thúc thúc sẽ chẳng vừa mắt ngươi nổi đâu, đừng có mà vọng tưởng, một nữ nhân như thế, thậm chí còn chẳng bằng nổi một ngón chân của Phong di.” Linh vũ nói, mặt Phiêu Tuyết lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng khẽ hừ lạnh, hất tay đi ra ngoài.

Một người có gương mặt bình thường như Vân Phong không hề bị chú ý tới, không chú ý cũng tốt, nữ nhân Phiêu Tuyết kia da mặt đúng là dày, không biết tiết chế lời nói chút nào.

Với tính cách hoa si của nàng ta nhất định sẽ không từ bỏ, trong Vân gia này, dung mạo đại ca Vân Thăng của mình cũng thuộc dạng số một số hai, nhưng nàng ta sẽ không dám động vào đại ca cũng là vì ngại mình, dù sao đó cũng là đại ca của mình. Nhưng Bạch Khánh Phong thì không như thế, nên nàng ta mới dám làm vậy.

Nữ nhân này có tà tâm nhưng không không có gan làm bậy, nhưng mà… tới một ngày nào đó, nàng ta cũng sẽ làm bậy thôi, dù sao Vân Phong cũng đã rời khỏi Vân gia.

Ngày đó khi trở lại viện của mình, trong đầu Vân Phong đã có những tính toán về những bước tiếp theo, Khúc Lam Y cũng đã quay lại, nói lại toàn bộ suy nghĩ của Bạch Khánh Phong cho nàng nghe, hắn cũng rất phiền não với Phiêu Tuyết kia, nhưng mà Vân gia lại đang bị thiếu hụt Dược Tề Sư, phần lớn người Vân gia lại không có hứng thú với chất thuốc, nên Bạch Khánh Phong mới căn cứ vào đó mà trợ giúp Vân gia bồi dưỡng ra Dược Tề Sư, nhưng tới bây giờ hắn đã không còn ý định nhịn tiếp nữa, Phiêu Tuyết kia toàn toàn không có chút thiên phú nào về chất thuốc cả, hơn nữa cũng chẳng thèm nghiêm túc học tập, Bạch Khánh Phong đã sắp chịu hết nổi rồi. Nếu bọn họ tới trễ một bước, Bạch Khánh Phong đã tự tay đuổi Phiêu Tuyết ra ngoài rồi.

Vân Phong nghe xong cười lên đầy châm chọc, mặc dù Bạch Khánh Phong đang suy tính cho Vân gia, nhưng dù sao cũng phải quan tâm tới cảm nhận của Vân Tường, Phiêu Tuyết kia rõ ràng không hề có tinh thần học chất thuốc, chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra sao? Lần này hắn có bổ đầu mình ra cũng khó mà dỗ được Vân Tường.

“Lam Y ca ca!” Bên ngoài vang lên một giọng nữ ngọt ngào, làm sắc mặt Khúc Lam Y biến đổi. Vân Phong cũng tối tăm mặt mũi, nữ nhân kia lại dám tới à?

“Lam Y ca ca, huynh ở đâu thế?” Giọng nói xuôi theo chiều gió thoảng tới, Khúc Lam Y ngay lập tức xuất chưởng. Tinh Thần Lực mạnh mẽ từ lòng bàn tay đánh ra bên ngoài, chợt bên ngoài vang lên một tiếng thét thất thanh “A!” Sau đó là tiếng thứ gì đó rơi xuống đất.

“Thanh tịnh.” Khúc Lam Y cười khẩy, thu tay lại. Vân Phong nhếch môi, cho chút giáo huấn cũng tốt, để nàng ta biết cái gì là trời cao đất rộng.