Cặp mắt đen sáng ngời, Vân Phong từ trong Long Điện đi ra, nhìn viên ngọc bội hình rồng trong tay, trong lòng Vân Phong vẫn có nghi ngờ đối với hình chạm khắc cực lớn của tầng thứ năm. Sau một hồi suy nghĩ kỹ Vân Phong cười nhạo, bây giờ cho dù nàng suy nghĩ như thế nào cũng là uổng công vô ích, hình chạm khắc này đại diện cho cái gì, đến lúc nên biết thì tự nhiên sẽ biết được. Vân Phong cất viên ngọc bội hình rồng cẩn thận, đứng dậy đi ra khỏi sơn động, bốn con ma thú khế ước canh giữ ngoài sơn động thấy nàng đi ra đều mừng rỡ vô cùng.
"Nhìn sắc mặt chủ nhân không tệ, xem ra thực lực đã ổn định rồi." Lam Dực nói, Yêu Yêu chạy tới kéo tay Vân Phong. Sau khi dùng Thủy nguyên tố thăm dò kỹ càng, cũng lộ ra vẻ mặt vui vẻ tươi cười: "Quả thực là Tiểu Phong khỏe rồi!"
Tiểu Hỏa đang nằm trên mặt đất, nhìn thấy Vân Phong đi ra lập tức bật dậy, Nhục Cầu đang ngồi trên đầu của nó suýt chút nữa cũng mất thăng bằng ngã xuống.
"Chủ nhân!" Tiểu Hỏa nhìn thấy Vân Phong bình an vô sự, tất nhiên trong lòng hết sức vui mừng. Nhục Cầu nổi cáu, dùng đuôi đánh Tiểu Hỏa một cái, thân hình tròn vo nhảy thẳng lên rồi đáp xuống vai Vân Phong.
"Cục thịt nhà ngươi dám dùng đuôi quất ta!" Cặp mắt sói của Tiểu Hỏa giận dữ, hai ngọn lửa nhỏ từ trong con ngươi tỏa ra, đôi cánh nhỏ ở hai bên thân thể cũng được dang ra, từng sợi nguyên tố đen sẫm từ trong cánh từ từ hiện ra: “Gừ…!" Một tiếng gầm hết sức khó chịu từ trong miệng Tiểu Hỏa phát ra. Nhục Cầu ngồi trên vai Vân Phong, cặp mắt to nhàn nhã liếc nhìn Tiểu Hỏa, trong nháy mắt chuyển qua ngọ nguậy cái đuôi nhỏ giống như khiêu khích Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa lập tức nổi điên lên!
"Nhục Cầu ngươi được lắm, hôm nay bổn đại gia không nướng ngươi không được!"
"Na na, na!" Nhục Cầu xoay người lại, trong cặp mắt đen to tròn tràn đầy sự vui vẻ, Tiểu Hỏa nhìn chằm chằm: "Đừng tưởng rằng có chủ nhân bên cạnh, thì ta không dám làm gì ngươi!"
"Na na!" Nhục Cầu hất đầu lên hô to một tiếng, Tiểu Hỏa gào thét: "Bổn đại gia không phải không dám!"
"Được rồi, hai người các ngươi!" Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, tay nhấc Nhục Cầu đang dương dương đắc ý trên vai: "Lúc nào ngươi cũng bắt nạt Tiểu Hỏa." Vân Phong không biết làm sao, Nhục Cầu làm ra vẻ vô tội nhìn Vân Phong, dáng vẻ vừa đáng thương vừa tội nghiệp đó chọc cười Vân Phong.
“Ta nói, vì sao chỉ có con Hỏa Vân Lang này mới có thể nghe hiểu được nó đang nói cái gì?” Nhị Lôi đứng ở một bên quan sát hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ngoại trừ từ na, còn có cái tên Vân Phong của ngươi, nó chưa từng nói đến từ nào khác.”
“Nhục Cầu biết nói từ khác ngoài từ na ra, ta đã rất vui mừng rồi, mặc dù cho đến bây giờ ta nghe vẫn không hiểu được ngôn ngữ của nó, nhưng mà ngươi nói không sai, chỉ có Tiểu Hỏa nghe hiểu được mà thôi.” Vân Phong lắc lắc Nhục Cầu trong tay, cảm thấy hình như thân thể tròn vo của nó có mập lên một chút, trọng lượng cũng nặng hơn rất nhiều.
“Người cho rằng ta muốn hiểu?” Tiểu Hỏa trợn mắt, Nhị Lôi nhíu mày: “Vì sao chỉ có ngươi nghe hiểu được?”
“Móa! Làm sao bổn đại gia biết được!” Tiểu Hỏa cực kỳ nổi nóng: “Bổn đại gia nghe cũng chỉ hiểu được một chút, nó mà nói nhanh ta nghe cũng không hiểu được!”
Ánh mắt Nhị Lôi thâm trầm nhìn Nhục Cầu trong tay Vân Phong, Nhục Cầu phát giác được ánh mắt Nhị Lôi đang dò xét, cái đầu nhỏ xoay chuyển, cặp mắt to nhìn lại Nhị Lôi, thân thể Nhị Lôi căng cứng, bỗng nhiên cảm thấy có một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. Nhị Lôi lập tức dời ánh mắt đi, lúc này Nhục Cầu cũng chậm rãi xoay cái đầu nhỏ lại: "Phong Phong na." Giọng điệu hết sức lấy lòng Vân Phong, dáng dấp nhỏ nhắn đáng yêu, Vân Phong buông lỏng tay đặt Nhục Cầu trở lại trên vai nàng.
Vân Phong sờ nhẹ thân thể Nhục Cầu: "Thời gian gần đây bên phía Hoa Phong thế nào?"
Bốn con ma thú khế ước nghe thấy vậy sắc mặt đều trầm xuống, Yêu Yêu nắm chặt tay Vân Phong, Vân Phong lập tức biết chắc đã có chuyện xảy ra. Tất cả đều trầm lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Lam Dực mở miệng nói: " Quả thực đã có một số chuyện xảy ra, nhưng mà chủ nhân đang trong thời gian bế quan, chúng ta cũng không thể quấy rầy."
Lam Dực đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua kể tỉ mỉ cho Vân Phong. Vân Phong nghe xong sắc mặt càng ngày càng nặng nề, khi biết được ba vị trưởng lão Hoa Phong lại có thể tự thân đến Tụ Tinh, nàng hết sức giận dữ.
“Lúc trước là lấy cái chết của Ngụy Đình vu oan cho Tụ Tinh, bây giờ lại đem cái chết của người trong nhà đổ lên đầu ta, Hoa Phong, đã có lần đầu, còn không tiếp thu bài học, vậy mà bây giờ lại còn dám làm lần thứ hai!” Vân Phong nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nhị Lôi, Nhị Lôi lập tức hiểu ra, cất giọng hô to: “Viên bàn tử, lăn ra đây ngay cho lão tử!”
Không bao lâu một bóng người vừa lăn vừa bò chạy tới: “Đại nhân, đại nhân! Tới rồi, Tới rồi!" Viên bàn tử thở hổn hển đi tới, vẻ mặt cười nịnh nọt, khi thấy Vân Phong bất ngờ xuất quan thì không khỏi sửng sốt: "Phong đại nhân, ngươi, ngươi đã xuất quan à...”
Vân Phong lạnh lùng cười: “Cũng nhờ ngươi ban tặng.”
Viên bàn tử lập tức nín thở: “Phong, Phong đại nhân, đây là ý gì…”
“Là ý gì ngươi không cần biết.” Vân Phong nhìn lướt qua Viên bàn tử, y hạ phong sát lệnh đó cũng phải, hơn nữa y là ma thú phương này, căn bản là y không để ý đến loài người như thế nào. Nhưng việc y làm và Tụ Tinh không hề có bất cứ quan hệ gì, Viên bàn tử nhất định phải làm rõ điều này!
"Bốn người các ngươi đưa y tới Tụ Tinh trước." Vân Phong lạnh nhạt nói một câu, cặp mắt nhỏ của Viên bàn tử lập tức trợn tròn: "Phong đại nhân! Việc này không được! Ta không thể rời khỏi nơi này...!"
“Có đi hay không?” Nhị Lôi quét ánh mắt tới, Viên bàn tử run rẩy: “Đại, đại nhân, không phải ta không muốn, thật sự ta đi không được…”
“Đi không được? Vô Vọng Chi Lâm không có ma thú, ngươi sẽ đi được chứ?" Ánh mắt Vân Phong lạnh lùng, Viên bàn tử lập tức toát ra mồ hôi lạnh khắp người, nàng ta, nàng ta lại có thể...!
"Lần này, ngươi đi được rồi chứ?" Vân Phong nhướn mày, Viên bàn tử lập tức gật đầu như bằm tỏi: "Đi được, đi được!" Trong lòng Viên bàn tử vô cùng sợ hãi. Thực chất y không muốn đến Tụ Tinh học viện gì đó, y cũng hoàn toàn không muốn có quan hệ gì với loài người, tai họa của Tụ Tinh có liên quan gì với y, y hoàn toàn không muốn xen vào chuyện của loài người, nhưng bây giờ y không thể không đi.
"Cha nuôi đâu rồi?" Vân Phong không nhìn thấy bóng dáng Triển Ly, Viên bàn tử lập tức nói: "Ta, ta đi gọi lão nhân gia ra!"
Vân Phong liếc mắt nhìn Viên bàn tử: "Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, ta tìm được ngươi thôi."
"Khụ khụ, Phong đại nhân nói gì vậy, ta nào dám trốn..." Viên bàn tử mồ hôi lạnh chảy ròng, trái tim bé nhỏ đập thình thịch thình thịch liên hồi. Nhị Lôi ở bên cạnh nói thêm một câu: "Nếu ngươi dám chạy, lão tử sẽ là người đầu tiên tiêu diệt ngươi."
Viên bàn tử mồ hôi lạnh chảy càng nhiều hơn, cười lúng túng lập tức chạy đi không còn thấy bóng dáng. Vân Phong hoàn toàn không sợ y bỏ chạy, thật sự thì y cũng chạy không thoát. Với cấp bậc Tôn Thần, Vân Phong muốn bắt y không phải là dễ như trở bàn tay sao?
“Các ngươi đợi chút nữa cùng với Viên bàn tử và cha nuôi của ta đi trước, chặn Hoa Phong lại là được, còn về động thủ thì đợi sau khi ta trở lại.”
"Tiểu Phong, người đi đâu vậy?" Yêu Yêu hỏi một câu, Vân Phong cười lạnh lùng: “Đi đâu? Tất nhiên là đến Hoa Phong lôi hai tên khốn kia ra, cùng mang đi!”
Triển Ly và Viên bàn tử cùng bốn con ma thú kế ước quay về Tụ Tinh trước. Viên bàn tử bị Nhị Lôi xách đi, dáng vẻ không tự nguyện nhưng cũng không còn cách nào khác. Vân Phong phải đi Hoa Phong một chuyến bắt cho được một nam một nữ lúc đó. Triển Ly biết được kiền cười ha ha: “Khuê nữ, con yên tâm đi, Tụ Tinh sẽ không có tổn hại gì cả!”
Vân Phong gật đầu, có bốn con ma thú khế ước và cha nuôi ở đây, ba lão già của Hoa Phong kia căn bản cũng chẳng là gì, chỉ có điều về thời gian thì có thể bọn họ sẽ trễ rồi, cũng không biết bây giờ tình hình Tụ Tinh như thế nào, nghĩ tới đây Vân Phong có chút lo lắng, nhị ca và Thiên Tình vẫn khỏe chứ...
"Khuê nữ, chúng ta đi đây!" Triển Ly biết Vân Phong lo lắng nên cũng không chậm trễ một giây một phút nào, lập tức xuất phát. Viên bàn tử bị Nhị Lôi xách nhảy lên cao, sắc mặt cực kỳ u ám, Nhị Lôi ở bên cạnh nhướn mày: "Ngươi không đồng ý?"
Viên bàn tử lập tức thay đổi sắc mặt, cười vô cùng kích động: "Đồng ý! Đồng ý! Đại nhân, ta vô cùng đồng ý mà!"
Nhị Lôi lạnh lùng hừ một tiếng, Viên bàn tử này đúng là hạng người miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo. Đoàn người tạo thành một hàng dần dần biến mất trên bầu trời, Vân Phong cũng tung người một cái nhảy vọt lên không trung, mắt nhìn về phía Hoa Phong học viện ở phương xa, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, thân thể lay động, lao vọt đi!
Hoa Phong học viện sau khi trải qua sự kiện Vô Vọng Chi Lâm, tinh thần quần chúng kích động phấn chấn rất nhanh. Sau khi ba vị trưởng lão tự thân đến Tụ Tinh, toàn thể Hoa Phong lúc này bắt đầu ổn định lại tâm tình, tất cả đều đồng tình muốn người của Tụ Tinh chết, như vậy mới không có lỗi với cái chết của đệ tử Hoa Phong ở Vô Vọng Chi Lâm. Ba vị trưởng lão đã lên đường được một khoảng thời gian, toàn thể Hoa Phong cũng đang đợi tin tức tốt của ba vị trưởng lão, mỗi khi nói tới Tụ Tinh tất cả đệ tử đều ra vẻ cực kỳ phẫn nộ.
"Thật sự hận không thể làm Tụ Tinh chết hết!"
"Đúng! Chết hết mới được! Thế mà Vân Phong lại có ý định mưu hại người của Hoa Phong chúng ta, không ngờ được Tụ Tinh lại nham hiểm như thế!"
"Chắc chắn ba vị trưởng lão sẽ không bỏ qua cho đám người Tụ Tinh cặn bã kia!"
Bóng dáng Vân Phong vừa mới vào bên trong Hoa Phong học viện đã nghe được tiếng nói chuyện phẫn nộ này. Mặc dù Vân Phong tức giận nhưng cũng không động thủ, nếu ba vị trưởng lão Hoa Phong kia không làm hại đến người của Tụ Tinh, mà hiện giờ nàng ra tay thì không hay lắm. Khí tức Tôn Thần dần dần lan rộng ra, Vân Phong cũng đã dự tính trước, có vẻ như một số đệ tử chủ chốt trong Hoa Phong cũng đã cùng với ba vị trưởng lão đến Tụ Tinh.
“Nếu không phải nhờ Lam Yên sư tỷ và Kiến Bình sư huynh, chúng ta sẽ không thể biết được tâm tư mưu mô của Tụ Tinh, không thì lần này đệ tử Hoa Phong chắc sẽ bị chết nhiều hơn!”
“Đúng vậy, Lam Yên sư tỷ và Kiến Bình sư huynh có thể tìm được con đường thoát chết cũng là đại nạn thoát chết tất sẽ có phúc sau này, lần này nhất định sẽ nhận được sự trọng dụng của ba vị trưởng lão mới phải.”
“Nếu không nhờ bọn họ, Hoa Phong vẫn chẳng hay biết gì!”
Vân Phong nấp ở một góc đều đã nghe hết thảy không sót một chữ, Lam Yên và Kiến Bình sao, hai người này được một bước lên mây, bây giờ lại trở thành đại anh hùng của Hoa Phong rồi. Vân Phong lạnh lùng nhếch môi, anh hùng? Chẳng qua cũng chỉ là hai con kiến hôi mà thôi!
Một làn gió nhẹ chợt thổi qua, mấy người đang nói chuyện kia lại hoàn toàn không cảm nhận được vừa rồi còn có một người bên cạnh bọn họ, thân hình Vân Phong bay qua bay lại bên trong Hoa Phong. Hoa Phong và Tụ Tinh cũng gần giống nhau, nếu hai người kia đã được coi trọng, vậy thì phải ở cùng chỗ với đệ tử chủ chốt của học viện mới phải. Hai người bọn họ bị thương, chắc chắn ba vị trưởng lão của Hoa Phong sẽ bảo bọn họ an tâm dưỡng thương mới phải.
Vân Phong chạy thẳng một đường vào sâu bên trong Hoa Phong học viện, đúng là nàng đoán không sai, Hoa Phong và Tụ Tinh gần giống nhau, thực lực của đệ tử cũng được phân chia rõ ràng, càng đi vào trong thực lực càng cao. Toàn thể Hoa Phong không hề biết Vân Phong lặng lẽ lẻn vào, dù sao cũng là cấp bậc Tôn Thần, có thể phát hiện ra thì là có quỷ rồi.
"Thanh Phù sư tỷ, Lam Yên kia có cái gì tốt mà đắc ý! Không phải cũng chỉ là một tin tức thôi sao, người của Hoa Phong cũng đã chết rất nhiều, ả ta thực lực cũng không cao, căn bản cũng không được ba vị trưởng đãi ngộ, bây giờ thì hay rồi, lại dám hô to gọi nhỏ với sư tỷ!"
Vân Phong đang tính đi tiếp, chợt nghe thấy một câu nói bất mãn cực độ, nàng lập tức dừng lại, nhìn thấy hai cô nương trẻ đang nổi giận bất bình, một người sắc mặt vô cùng giận dữ, còn người kia thì vừa đi vừa phàn nàn. Vân Phong nhìn theo hướng đi của bọn họ, chính là một đình viện không nhỏ, cặp môi đỏ cười khẩy, thật đúng là không uổng phí công sức đến đây. Bóng người lướt về phía trước rồi nhanh chóng đi vào đình điện. Vừa vào bên trong, Vân Phong liếc mắt đã nhìn thấy Lam Yên đang dương dương đắc ý ngồi ở giữa phòng.
Nhìn dáng vẻ đắc ý như vậy của tiểu nhân, Vân Phong cười khinh bỉ, nàng cũng không ẩn núp nữa, sải bước đi vào trong. Lam Yên đang ngồi ở giữa phòng, suy nghĩ bản thân mình lại có thể làm nhục kẻ bình thường luôn cho là mình tài giỏi như Thanh Phù, trong lòng vô cùng hả dạ, thực lực của ả ta không cao, không nghĩ tới lần này chỉ bịa ra một tin tức mà lại có thể đổi được vị trí như bây giờ. Bây giờ ả ta là ân nhân trong mắt toàn thể Hoa Phương, là một anh hùng! Nghĩ tới đây Lam Yên không nhịn được khẽ bật cười.
"Ngươi đang rất vui?" Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến, Lam Yên sửng sốt, ngước mắt nhìn lên, thiếu chút nữa là té xuống ghế: "Ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi vào đây bằng cách nào!" Lam Yên lập tức bật dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh, nhưng lại không hề có một ai.
Vân Phong nhìn dáng vẻ hốt hoảng của ả ta, lạnh lùng nhếch môi nói: "Lần trước tha cho các ngươi một con đường sống, xem ra ta sai rồi."
Lam Yên nghe xong lập tức trợn tròn mắt: "Ngươi, ngươi... Đại sư huynh! Đại sư huynh! Vân Phong đến rồi!" Sắc mặt Lam Yên tái xanh, lớn tiếng kêu gọi. Vân Phong cười nhạo: "Vị đại sư huynh kia của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi." Bàn tay trắng nõn lật lại, tinh thần lực hóa thành cái roi dài tức khắc cuốn chặt lấy thân thể Lam Yên. Lam Yên kinh hãi lập tức cất tiếng kêu to: "Người đâu! Vân Phong xâm nhập vào Hoa Phong học viện! Người đâu rồi! Cứu mạng!"
"Thật là ồn ào."Tinh thần lực trường tiên lập tức xiết mạnh hơn, Lam Yên kêu thảm một tiếng, thân thể cũng run rẩy dữ dội. Trên cánh tay trắng nõn bất ngờ hiện ra một vết bầm tím, Lam Yên đau đến mức nghiến răng run cầm cập, nhìn trên cánh tay của mình có dấu vết khủng khiếp, khớp hàm bắt đầu run lên.
“Vân Phong, ngươi, ngươi muốn làm gì…”
Vân Phong không nói gì, quay người đi ra ngoài, tinh thần lực trường tiên nhẹ nhàng kéo một cái, người Lam Yên lập tức bị lôi ngã xuống đất, bị Vân Phong kéo thẳng ra ra ngoài. Lam Yên bị tinh thần lực vô hình kéo đi về phía trước, muốn mở miệng kêu người nhưng nghĩ đến cơn đau buốt lúc nãy nên không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn răng căm hận nhìn Vân Phong, cả người cứ bị kéo như vậy, da dẻ sớm đã bị vết xước, thảm hại kinh khủng. Trong lòng Lam Yên ra sức kêu người cứu mạng, nhưng hoàn toàn không có người giúp ả ta.
“Vân Phong!”
Vân Phong hơi nghiêng đầu, cặp mắt đen lóe lên, rất tốt, tự tìm đến tận nơi, cũng tiết kiệm được cho nàng không ít sức lực.
Kiến Bình vốn là một đệ tử được coi trọng, Lam Yên thì thông qua cơ hội lần này để leo lên, được an bài ở trạch viện bên cạnh Kiến Bình. Tiếng kêu to của Lam Yên lúc nãy đã kinh động đến Kiến Bình vốn không có tu luyện, mới chạy qua đã kinh ngạc khi thấy Vân Phong xuất hiện. Kiến Bình đột nhiên hít một hơi sâu, vết thương chưa lành trên thân thể đau nhức khiến cho hắn ta không nhịn được nhe răng, hít mạnh một hơi.
"Đại sư huynh, cứu muội..." Lam Yên nhìn thấy Kiến Bình, lập tức run rẩy mở miệng kêu, Kiến Bình nhìn sắc mặt Vân Phong lạnh lùng và bộ dạng Lam Yên nhếch nhác như vậy, cũng ít nhiều hiểu được Vân Phong có ý đồ: "Vân Phong, thực lực của ngươi hơn xa chúng ta, dùng thủ đoạn như thế với một người không bằng mình, ngươi không cảm thấy quá nhục mặt cường giả sao?"
Vân Phong cười, đại sư huynh này quả nhiên là thông minh một chút, biết suy nghĩ, mặc dù cái cớ này cũng không tệ nhưng không có hiệu quả với nàng: “Cho dù là cường giả, cũng có giới hạn không thể chạm vào.”
Sắc mặt Kiến Bình tái đi, thân thể run rẩy: "Ngươi muốn thế nào? Ngươi ra tay hại chết người của Hoa Phong, sự việc quá rõ ràng! Điều này ngươi căn bản không thể chối cãi!”
“Hừ! Ta đã nói, đây là do các ngươi tự chuốc vạ vào thân!”
“Nhưng những đệ tử khác của Hoa Phong đều chết ở Vô Vọng Chi Lâm, chắc chắn chuyện này ngươi không thoát khỏi can quan!” Lam Yên nằm trên mặt đất oán hận nói một câu. Vân Phong cười lạnh lùng, tinh thần lực trường tiên lại vung xuống lần nữa, Lam Yên lập tức hét thảm một tiếng, Kiến Bình thấy liền lên tiếng: “Ngươi ra tay với kẻ yếu, không phải là sỉ nhục thân phận cường giả sao!”
“Chuyện gì cũng đều là tương đối, các ngươi, không đáng.” Vừa nói dứt lời, Vân Phong xoay cổ tay, lại một đạo tinh thần lực trường tiên vung ra, Kiến Bình thấy thế lập tức chiến khí muốn ngăn cản, nhưng hắn ta có thể chống đỡ được Vân Phong cấp bậc Tôn Thần sao? Nực cười!
“Bịch!” Lần này trường tiên quất vào người Kiến Bình, vốn đã bị thương không nhẹ, Kiến Bình bị trường tiên này quất cho rời khỏi mặt đất, thân thể từ trên cao nặng nề rơi xuống, phun ra một ngụm máu tươi!
“Đại sư huynh…” Lam Yên nhìn thấy miệng Kiến Bình phun máu tươi, âm thanh phát ra lập tức ngưng bặt lại, ánh mắt nhìn Vân Phong có thêm mấy phần sợ hãi. Vân Phong nhìn thân thể Kiến Bình nằm trên mặt đất, cười lạnh, vung trường tiên qua, cuốn lấy thân thể hắn ta, tung người nhảy lên cao, hai người kia bị nhấc lên ngã lộn nhào, đầu lao xuống rất chật vật.
"Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?" Hơi thở yếu ớt, Kiến Bình thấy hai người bọn họ bị mang đi khỏi Hoa Phong học viện, trong lòng không khỏi run sợ. Lam Yên ở bên cũng lớn tiếng la lên: "Vân Phong! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?! Nếu như muốn giết chúng ta, thì giết đi là được!"
Vân Phong ở phía trước căn bản không hề quay đầu lại, nắm chặt tinh thần lực trường tiên trong tay hơn một chút, hơi nghiêng mặt sang một bên, nụ cười mang theo một chút tàn ác: "Đi địa ngục."
Trong lòng hai người đang bị trói tức thì run rẩy kịch liệt, Kiến Bình lập tức ngưng vùng vẫy, thân thể dường như tê liệt, sắc mặt như tro tàn. Còn Lam Yên thì bắt đầu khóc lóc ầm ĩ, có chút điên cuồng. Vân Phong nghe ả ta gào khóc, đáy mắt vẫn lạnh lùng, thân thể hóa thành một luồng gió phóng về phía trước. Nếu ba trưởng lão của Hoa Phong dám động đến một người của Tụ Tinh, ta chắc chắn khiến các ngươi vĩnh viễn sẽ không có một ngày bình yên!
Lần trước bị Ngụy gia đột nhiên công kích, sau một thời gian Tụ Tinh học viện mới ổn định lại, bộ phận bị hủy diệt cũng được tu sửa lại. Khi mà toàn thể Tụ Tinh vừa mới cho rằng sẽ không còn chuyện phiền phức gì nữa, ba vị trưởng lão Hoa Phong đến thăm khiến cho ngũ đại trưởng lão của Tụ Tinh đều khó hiểu nghi ngờ.
Sau khi ba vị trưởng lão của Hoa Phong, nhất là Phong Lẫm nói rõ mục đích đến đây, năm vị trưởng lão của Tụ Tinh đều kinh ngạc, bọn họ cũng không ngờ tới tại sao Vân Phong lại xuất hiện ở nơi như Vô Vọng Chi Lâm, càng không biết vì sao nàng lại chủ động sát hại đệ tử Hoa Phong. Trước tiên Tụ Tinh không thừa nhận, càng không thể phủ nhận ngay lập tức, bởi vì năm vị trưởng lão đều đang lo lắng cho Vân Phong, có phải nha đầu đó đang gặp chuyện gì phiền phức, cần bọn họ trợ giúp không?
Lần trước giữa tam đại học viện có diễn ra cuộc thi đấu giao lưu, sau lần đó ba vị trưởng lão Hoa Phong đã ôm lòng căm thù Tụ Tinh, nhất là Phong Lẫm. Trước đó Vân Phong còn trực tiếp uy hiếp khiến cho hắn ta phải mất mặt, vất vả lắm bây giờ mới có một cơ hội như vậy, mặc kệ Tụ Tinh có thừa nhận hay không, trong lòng bọn họ cũng phải được hả dạ mới rời khỏi chỗ này.
Thái độ lần này của ba vị trưởng lão Hoa Phong cũng không phải tới để đàm phán, mang theo vẻ vô cùng căm phẫn và hùng hổ dọa người. Năm vị trưởng lão của Tụ Tinh vốn là muốn ôn hòa nhã nhặn giải quyết việc này, nhưng không ngờ nói một lời cũng không được, ba vị trưởng lão Hoa Phong lại không để ý đến vai vế và thân phận mà ra tay với Tụ Tinh!
Tất nhiên là năm vị trưởng lão Tụ Tinh căm tức vạn phần, tình hình tức thì trở nên rối rắm không thể gỡ ra nổi. Năm vị trưởng lão Tụ Tinh biết rõ lần này Hoa Phong cố tình đến để bới móc, Phong Lẫm và Tinh Yêu vốn không cùng hội, nhưng trong nháy mắt hai vị trưởng lão cũng bắt đầu khởi chiến, cục diện lập tức trở nên càng lúc càng hỗn loạn. Các đệ tử chủ chốt của Hoa Phong hăng hái xông lên một lượt, cũng lao vào bên trong Tụ Tinh, đệ tử Ngoại viện của Tụ Tinh lại hy sinh không ít. Tụ Tinh vốn cho là có thể cùng nhau giải quyết trong hòa bình, không ngờ sự việc lại thay đổi thành như thế này. Cuộc chiến nhanh chóng lan ra, Tụ Tinh cũng hoàn toàn bùng nổ cơn tức giận trong lòng, bọn họ cũng có giới hạn riêng, không cho phép kẻ khác đến đây làm càn hết lần này đến lần khác.
Tụ Tinh lại một lần nữa lâm vào cảnh giao chiến, đệ tử chủ chốt của Hoa Phong cũng bị chết không ít, đệ tử của Tụ Tinh cũng thương vong nghiêm trọng, điều này khiến cho đại trưởng lão của hai phe đều đỏ mắt. Đại trưởng lão của Tụ Tinh vốn muốn khống chế, nhưng khi thấy đệ tử của Tụ Tinh không ngừng chết thảm dưới tay Hoa Phong, đại trưởng lão cũng hoàn toàn không còn giữ được bình tĩnh nữa!
Khai chiến, khai sát!
Máu tươi từ từ nhuộm dần cả mảnh đất Tụ Tinh. Đệ tử Tụ Tinh đều không hiểu vì sao bọn họ nhiều lần bị kẻ khác khiêu khích, vu oan! Bằng hữu, người nhà sớm tối ở bên nhau của bọn họ lại bị chết thảm dưới tay kẻ khác. Bọn họ không làm hại bất kì người nào, vì sao có người nhất định không buông tha cho bọn họ.
Có người đang chiến đấu, cũng có người chết đi trong lúc giao chiến, bóng tối của sự tức giận và chết chóc không ngừng bao trùm trên bầu trời Tụ Tinh. Tất cả những đệ tử biết chế tạo dược tễ đều bắt đầu hành động, Cung Thiên Tình vội vàng vào cuộc, người bị thương được đưa tới càng ngày càng nhiều, dưới tác dụng song trùng của dược tễ và ma pháp cũng có chút đáp ứng không nổi!
“Tại sao người của Hoa Phong ai cũng cứ cắn chúng ta như chó điên vậy!” Một trong những người bị thương bi phẫn gào hét ra câu này, trong hốc mắt đã có chút nước mắt: “Vì sao chúng ta lại bị như vậy? Vì sao?!”
Tất cả mọi người ở hiện trường đều trầm lặng, không ai biết vì sao. Cung Thiên Tình mím môi tiếp tục bận rộn phân phát dược tễ trong tay, hiện giờ hiệu lực của dược tễ do nàng chế tạo cũng có tăng cao, nhìn chung cũng có thể giúp được mọi người một chút, nhưng lượng dược tễ vẫn không đủ, vì số người bị thương thật sự rất nhiều.
“Thiên Tình, chỗ muội có còn dược tễ không?” U Nguyệt đi tới, trán đầy mồ hôi hỏi. Cung Thiên Tình lắc đầu: “Hết rồi, để ta trở về xem thử, có lẽ Dược tễ sư đã chế tạo thêm.”
U Nguyệt gật đầu, hai người đều nhìn quanh những người bị thương ở bốn phía, trong lòng không khỏi lo lắng thở dài một hơi. “Mau tới đây! Thiên Quy sư huynh bị thương rồi!” Một tiếng la lên khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc. Cung Thiên Tình và U Nguyệt lập tức chạy tới, Thiên Quy mà lại bị thương sao?
“Phụt…!” Thiên Quy đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, khí tức yếu đi rất nhiều. Cung Thiên Tình và U Nguyệt nhìn dáng vẻ của Thiên Quy, trong lòng không khỏi đau xót, Thiên Quy bị thương khiến sức chiến đấu của Tụ Tinh sẽ giảm đi rất nhiều. “Ta mau chóng nói Dược tễ sư đến xem thử!” Cung Thiên Tình nói xong lập tức chạy đi về, U Nguyệt gật đầu: “Được, muội đi đi.” Cổ tay xoay chuyển, một thanh trường kiếm hiện ra trên bàn tay, U Nguyệt nắm chặt trường kiếm, đi nhanh ra ngoài.
“Huynh muốn làm gì?” Cung Thiên Tình vội vàng túm tay U Nguyệt, kéo gã trở về. U Nguyệt gạt nhẹ tay Cung Thiên Tình ra: “Thiên Tình, muội nhìn những người bị thương ở đây xem, bất luận thực lực của bọn họ là bao nhiêu, bọn họ cũng đều vì Tụ Tinh mà cố gắng chiến đấu hết mình. Mà ta thì sao? Ta là một Chiến sĩ, ta là người không hiểu một chút gì về dược tễ mà lại vùi đầu ở đây, ta không thể như vậy nữa.”
“Không được!” Cung Thiên Tình túm chặt tay áo của U Nguyệt: “Chính năm vị trưởng lão đã đích thân bảo huynh phải ở yên trong này, huynh nên hiểu dụng ý của năm vị trưởng lão!”
"Chỉ bởi vì ta có quan hệ với Vân Phong, ta có thể vĩnh viễn núp mặt ở phía sau sao? U Nguyệt ta há phải là người ham sống sợ chết?"
"Nhưng mà..." Cung Thiên Tình nhất thời nghẹn lời, nhưng tay vẫn nắm chặt áo kéo lại: “Nếu như huynh không may xảy ra chuyện gì, Vân Phong phải làm sao? Huynh là nhị ca của nàng ta, là thân nhân của nàng ta!”
Mắt U Nguyệt lóe lên, tại thời khắc này, trên khuôn mặt hoàn toàn giống nhau như đúc với Vân Khải lại có thêm một vẻ kiên nghị, cố chấp giống như người của Vân gia.
“Cũng bởi vì ta là nhị ca của Vân Phong, chính bởi vì ta là thân nhân của muội ấy, vào lúc này, chỗ của ta không phải là ở đây!”
Trong cặp mắt như hồ sâu của U Nguyệt bắn ra một tia sáng nóng rực, Cung Thiên Tình đột nhiên cảm thấy bây giờ bất luận có nói gì đi nữa cũng không cách nào ngăn cản được gã bước về phía trước, nàng ta tay từ từ buông tay áo U Nguyệt ra. U Nguyệt cười ha hả một tiếng, đặt bàn tay lên đỉnh đầu Cung Thiên Tình: "Ta tin nếu Phong Nhi ở đây, muội ấy cũng sẽ ủng hộ quyết định của ta."
Cung Thiên Tình hơi cúi đầu xuống, trầm giọng ừ một tiếng, nhưng nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Huynhchờ một chút! Ta đi lấy vài lọ dược tễ cho huynh!”
“Không cần!” U Nguyệt ngăn cản Cung Thiên Tình, khẽ cười một tiếng: “Không cần những thứ này, để dược tễ lại cho những người khác, bọn họ cần hơn ta.”
“Nhưng mà…” Cung Thiên Tình lo lắng nhìn U Nguyệt, nhưng mà lỡ như huynh bị thương… thì phải làm sao?
“Không cần lo lắng cho ta, nếu như ta bị thương, ta về đây tự nhiên sẽ có muội chăm sóc, đúng không?”
Cung Thiên Tình gật đầu dứt khoát, U Nguyệt cười ấm áp, ngước cặp mắt đen nhìn lên bầu trời có chút xám xịt, lúc cụp mắt xuống lần nữa, trong mắt đã có thêm một chút dịu dàng: “Thiên Tình.”
Cung Thiên Tình khẽ giật mình, không hiểu sao tim lại đập loạn mấy nhịp: “Vâng?”
“Thiên Tình, ta có một câu chưa từng nói với muội?” U Nguyệt vẫn cười ấm áp như thế làm cho Cung Thiên Tình dường như quên hết tất cả chuyện xảy ra ở Tụ Tinh, trước mắt chỉ có người nam nhân vẻ mặt dịu dàng này.
“Câu gì?”
U Nguyệt trầm giọng cười một tiếng, khuôn mặt tuấn tú cúi xuống ghé vào bên tai Cung Thiên Tình, đứng giữa khung cảnh chém giết cùng với khói bụi mà nói ra điều thầm kín, tất cả mọi thứ xung quanh bỗng nhiên bất động, Cung Thiên Tình chỉ cảm thấy trái tim mình mỗi lúc một nặng trĩu, và cả hơi thở hơi gấp gáp, cuối cùng tất cả đều hóa thành ba từ dần dần tan biến bên tai nàng.
Huynh thích muội.