Nham thành bởi đại hội bình chọn mà vô cùng náo nhiệt, trừ việc người như thuỷ triều tràn vào thành, thì ba gia tộc tham gia bình chọn vào thành càng làm cho không khí trong Nham thành thêm náo nhiệt. Vân gia, Bạch gia, Khương gia cùng lúc tới khiến Nham thành chủ rất đau đầu, dù Nham thành đã khoanh một khu vực lớn ra cho ba gia tộc ở tạm, nhưng sóng gió trong thành vẫn không ngừng nổi lên. Vân Phong vừa tới Nham thành cũng đã cảm nhận được không khí này.
Trước kia nàng đã tới nơi này một lần, nhưng lúc ấy không thể so với bây giờ được, còn mức độ bão hòa của Nham thành nữa, cùng lúc có quá nhiều người ùa vào thành vầy chắc cũng khiến Nham gia chủ đau đầu lắm đây. Vân gia tới nhấc lên làn sóng không nhỏ, thân thể khổng lồ xinh đẹp của Sư Ưng xuất hiện trên vùng trời ở Nham thành thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, khi biết được trên lưng Sư Ưng là người của Vân gia, mọi người lại càng thêm sợ hãi thán phục.
Đó chắc chắn là ma thú khế ước của tứ hệ Triệu hồi sư Vân Phong rồi, không thì đâu còn ai trong Vân gia có ma thú đẳng cấp cao như vậy? Cách xuất hiện này quá chói mắt. Bạch gia thường ngày đều đi đầu nhưng lần này cũng chỉ có thể theo đuôi Vân gia, Lam Dực xuất hiện chẳng ai còn quan tâm gì tới mấy con ma thú phi hành của Bạch gia. Bạch Chi Vu buồn bực, thường ngày Bạch gia là lão đại của Vân gia, Vân gia là tiểu đệ theo sau Bạch gia, giờ tiếng tăm của Vân gia lại vượt xa Bạch gia.
Bạch Chi Vu đi theo sau lòng đầy tức giận, nhưng chỉ có thể cười, điều này khiến lão nhịn muốn nội thương. Vừa tới Nham thành, Bạch Chi Vu đã tìm cớ trốn vào sân nhà Bạch gia, Vân gia chỉ cười không nói gì.
Khoảng sân của Vân gia, Bạch gia, Khương gia gần sát nhau, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định, Nham thành chủ đã suy nghĩ rất cẩn thận. Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho ba đại gia tộc, Nham thành chủ mới phái người tới báo cho họ biết quy trình cụ thể của lần bình chọn này.
Người tới đưa một tờ giấy, bên trên viết quá trình cụ thể, Vân Phong nhìn lướt qua, đại hội bình chọn lần này có sứ giả Nội vực giám sát. Vân Phong rất hiếu kì sứ giả này trông thế nào, có thân phận, thực lực thế nào, lại có quan hệ gì với Vân gia.
Tổng cộng chia làm ba vòng, lôi đài dược tễ và thực lực quá rõ ràng, nhưng mà lôi đài ma thú thì trong giấy không nói cụ thể là gì, chỉ có thể nói chuyện này được giữ bí mật rất kỹ.
“Lôi đài ma thú rốt cuộc là cái gì?” Vân Tường hỏi một câu.
Đại trưởng lão Vân gia cũng nhíu mày, Vân Phong cũng không hiểu. Lôi đài ma thú, chẳng lẽ cho ma thú của mình đánh nhau với ma thú của đối phương, ngoại trừ ý này còn ý gì khác nữa không?
“Tới lúc đó sẽ biết thôi, lôi đài ma thú nằm ở cuối cùng, hai lôi đài trước này ít nhất phải có một cái chiến thắng, mới không bị đào thải.” Đại trưởng lão Vân gia nói.
Vân Phong gật đầu, ba lôi đài, quy tắc lần này là thắng hai cái thì sẽ được vào Nội vực, nói cách trước lôi đài ma thú thứ ba, dược tễ và thực lực ít nhất phải có một cái thắng, nếu như Vân gia thắng được cả hai thì càng tốt.
“Lôi đài thứ nhất là thực lực, Vân Tường, phải dựa vào tỷ rồi.” Vân Phong cười.
Vân Tường cũng cười, gương mặt anh khí đầy tự tin, đại trưởng lão Vân gia cũng mỉm cười. Thực lực, nhân phẩm của Vân Tường đều đứng đầu trong lớp trẻ Vân gia, lôi đài thực lực giao cho nàng ta có thể yên tâm.
“Lôi đài thứ hai là lôi đài dược tễ, nha đầu, giao cho con.”
Đại trưởng lão Vân gia cười, Vân Phong gật đầu. Về phần lôi đài thứ ba...Tất nhiên cũng sẽ là nàng. Lôi đài ma thú, với Vân Phong vốn là tứ hệ Triệu hồi sư mà nói, có thể nói giành riêng cho nàng.
Đại hội bình chọn nhanh chóng diễn ra, Nham thành càng ồn ào náo nhiệt hơn, ba lôi đài thi đấu, tiến hành tuần tự, đầu tiên là lôi đài thực lực. Lôi đài được xây ở quảng trường rộng nhất Nham thành. Ngày đầu tiên của đại hội bình chọn, mặt trời vừa ló dạng, dòng người trong Nham thành đã đổ xô xuất hiện, biển người như thuỷ triều không ngừng kéo nhau tụ tập về phía lôi đài. Số lượng người thủ vệ Nham cũng tăng thêm đáng kể, chỉ vì giúp khống chế biển người ùa vào Nham thành xem đại hội bình chọn.
“Đại hội bình chọn lần này không ngờ Vân gia cũng giành được tư cách tham gia, nghe nói phải dùng một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm để đổi đó.”
“Có gì bất ngờ đâu, cả tứ hệ Triệu hồi sư Vân gia cũng có, một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm có là gì.”
“Đừng nói chứ, tứ hệ Triệu hồi sư đó! Vân gia có được người như vậy đúng là quá may mắn luôn.”
“Ha ha ha, sao, ghen ghét hả? Vân gia đâu phải gia tộc đơn giản gì, ngươi chưa từng nghe huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia à?”
“Đương nhiên có nghe rồi, nhưng Triệu hồi sư trước kia của Vân gia không có gì ngạc nhiên cả, đâu giống như lần này, tứ hệ đó! Tứ hệ Triệu hồi sư đó! Trên trời dưới đất chắc là người duy nhất luôn quá! Nói chứ Bạch gia có quan hệ tốt với Vân gia chắc cũng được lợi ích nhiều lắm, sớm biết vậy...”
“Ngươi ngu hả, sao ngươi không nghĩ huyết mạch quý giá vậy sao Vân gia có thể chia sẻ cho những người khác, dù Bạch gia có qua lại với Vân gia, thì lần này cũng chỉ có thể đứng nhìn!”
“Phải, phải đó, lần đại hội bình chọn này, ngươi nói Vân gia có thể giành quán quân, trở về Nội vực không, dù sao có tứ hệ Triệu hồi sư tọa trấn...”
“Vậy thì chưa chắc, tin mới nhất ta nghe được, lần này Vân gia chỉ có hai người dự thi.”
“Cái gì? Chỉ có hai người thôi! Tự động bỏ một lôi đài? Chẳng lẽ đầu óc Vân gia bị nước vào hết rồi à?”
“Ôi, ai biết được, nhưng Vân gia và Bạch gia đều có một nhược đi chung, Bạch gia không có Triệu hồi sư, mà Vân gia... không có Dược tễ sư hàng đầu. Lúc trước Vân gia cần dược tễ đều là do Bạch gia cung cấp, lần này trong ba lôi đài dự thi có một là dược tễ, lần này Vân gia xem như phải chịu thiệt rồi.”
“Cũng đúng, lôi đài ma thú dù không có Triệu hồi sư, Thuần thú sư lên thay cũng được, nhưng lôi đài dược tễ thì không phải ai cũng thay thế được. Chắc không phải ai trong Nội vực cố ý làm đó chứ...”
“Được rồi được rồi! Lời này tự nuốt vào bụng đi, đừng để ai nghe thấy.”
“Ha ha ha, biết biết, chúng ta mau đi qua thôi, sắp bắt đầu rồi, lần này đến nhiều người như vậy không biết có chen vào nổi không.”
Tiếng bàn tán như thuỷ truyền chôn vùi tiếng xì xào nói chuyện của hai người, mà những lời bàn tán này cũng xuất hiện ở những chỗ khác, trong lòng mọi người đều khó hiểu, đều đoán xem lần này Vân gia liệu có về Nội vực được không. Đương nhiên, người ủng hộ Bạch gia và Khương gia cũng có rất nhiều, chỉ có điều sự thật rốt cục ra sao, thì còn phải bàn lại.
Ngày đầu tiên là lôi đài thực lực, xung quanh quảng trưởng rộng nhất Nham thành, có thể chứa hơn mười vạn người, dù vậy cũng không chứa hết đám người đang chen chúc vào trong. Không ít người không chen vào được, đứng bên ngoài lôi đài vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được không khí náo nhiệt bên trong.
Vân Phong mới vừa vào hội trường lôi đài, đã cảm giác được sóng nhiệt ùa vào mặt, nhìn bốn phía lôi đài toàn là đầu người, có hơi ngạc nhiên. Vân Phong từng trải qua rất nhiều trận đấu to nhỏ khác nhau, nhưng phải nói lần này là lần có số người xem nhiều nhất, đầu người đếm không hết, còn cả sóng nhiệt ập tới và tiếng bàn tán không cách nào khống chế.
Vân Tường đứng cạnh vỗ vai Vân Phong: “Đợi lát nữa lên thi đấu, muội phải cổ vũ cho ta đó.”
Vân Phong cười: “Đương nhiên, không chỉ cổ vũ cho tỷ, còn cho tỷ thứ này nữa.”
Lật tay, một lọ dược tễ xuất hiện trên tay Vân Phong, Vân Tường ngẩn ra: “Muội làm lúc nào?”
Vân Phong nhét dược tễ vào tay Vân Tường, bình tĩnh mở miệng: “Mấy ngày trước đã chuẩn bị rồi, nó có thể kéo cấp bậc của tỷ lên cấp Tôn Thần trong vòng nửa tiếng.”
“Cấp, cấp Tôn Thần!” Tay cầm dược tễ của Vân Tường siết chặt lại.
Vân Phong cười: “Vốn không có công hiệu mạnh vậy, có điều bỏ thêm Kim Đỉnh dịch vào đương nhiên xảy ra chút biến hoá.”
“Nửa tiếng... nếu được ta không mong mình dùng tới nó.” Vân Tường cẩn thận cất dược tễ đi.
Đại trưởng lão Vân gia và Khúc Lam Y, Mộc Thương Hải đã đi tới chỗ ngồi xem trên đài cao, mà tuyển thủ dự thi thì ở dưới đất.
Vân Phong nhìn lôi đài cao to trước mặt, ngữ khí lạnh lùng: “Bạch gia và Khương gia cũng sẽ dùng dược tễ, bọn họ biết điểm yếu của Vân gia, nên chắc chắn vừa vào lôi đài đã uống dược tễ để thắng tỷ.”
“Nếu thật, vậy lần này họ phải uổng công rồi.” Vân Tường nhếch môi, Vân Phong cũng vậy.
Đúng lúc này tuyển thủ dự thi của Bạch gia và Khương gia cũng đi tới, dự thi đều là người trẻ tuổi, ít nhiều điều khá cao ngạo, nhất là ở nơi thế này.
“Tiểu Tường...” Bạch Khánh Phong thấy Vân Tường muốn bước qua, nhưng hai thanh niên của Bạch gia kéo gã lại, Bạch Khánh Phong mới dừng bước, nhưng vẫn nhìn sang.
Vân Tường thấy Bạch Khánh Phong, sắc mặt cứng đờ, vội chuyển mắt qua nơi khác. Tuyển thủ dự thi của Bạch gia và Khương gia đều là ba người, Vân gia chỉ có hai người, khiến người không biết chân tưởng đều cười nhạo.
“Ồ, lần này Vân gia đạt được tư cách tham gia đại hội bình chọn đúng là ngạc nhiên đó, chẳng ngờ lại chỉ có hai người đến dự thi, thật đúng là nghèo khó mà.” Một người chậm rãi bước ra.
Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên, người này không xa lạ gì, là Khương Kiến Bình bất nam bất nữ của Khương gia.
Vân Phong nhướn mày, Khương Kiến Bình là Thuần thú sư, lần này Khương gia phái y đến, xem ra vị Triệu hồi sư kia tới không được, mắt hiện lên ý cười, lặng lẽ dò xét thực lực của ba người Khương gia. Thu tinh thần lực lại, Vân Phong cười hài lòng, hạt giống nửa năm trước gieo xuống giờ đã gặt được kết quả tốt đẹp, thực lực ba người Khương gia so với ba năm trước đây, đã rút lui một cấp, dù ba người không biểu hiện ra ngoài, nhưng chắc cũng nóng lòng lắm đây.
“Y là ai à? Là nam hay nữ?” Vân Tường nhướn mày, nhìn Khương Kiến Bình.
Khương Kiến Bình bị câu này chọc điên, vừa muốn nói chuyện Vân Phong lại cười: “Khương gia Thuần thú sư Khương Kiến Bình, còn giới tính à... Tỷ tự xem đi.”
“Ngươi...” Khương Kiến Bình quýnh lên chỉ lan hoa chỉ.
Bạch gia thấy Khương Kiến Bình bất nam bất nữ thế này đều cười nhạo, hai người còn lại của Khương gia hết nhìn nổi.
“Khương Kiến Bình, ngươi có thể đừng làm mất mặt chúng ta được không?” Khương Thành mặt không biểu cảm mở miệng, Khương Kiến Bình căm tức nhìn Vân Phong, tức giận lùi ra sau.
Khương Kiến Bình bước trở về, Khương Thành bước ra, nhìn Vân Phong chòng chọc: “Vị này sợ là tứ hệ Triệu hồi sư Vân Phong của Vân gia nhỉ, thật đúng là chân nhân bất lộ tướng, xem ra ngươi biết không ít chuyện Khương gia.”
Vân Phong cười ha ha: “Hiếu kỳ thôi, chỉ có điều ta không ngờ Khương gia lại phái Thuần thú sư ra đó.”
Khương Thành mặt không biểu cảm tiếp tục mở miệng: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, Vân gia chỉ có hai người dự thi, xem ra có lòng tin mình sẽ thắng nhỉ?”
“Chuyện này cũng không cần ngươi quan tâm.” Vân Tường bước ra, gương mặt anh khí lạnh lùng, khí thế Tôn Hoàng cấp chín toả ra. Khương Thành nhếch môi, không nói gì nữa lui về.
“Được rồi, cần gì tranh nhau mấy câu ngoài miệng lúc này, nếu như ai không phục, cứ lên lôi đài phân cao thấp, ngươi nói đúng không Vân Tường?” Một thanh niên của Bạch gia mở miệng, nhìn Vân Tường cười. Vân Tường không để ý tới, xem như không phát hiện.
“Phải đó, Tiểu Tường, cần gì phải tức giận với đám người đó, không đáng.” Bạch Khánh Phong nhìn sắc mặt âm trầm của Vân Tường có hơi lo lắng.
Vân Tường hung hăng trừng Bạch Khánh Phong, kéo Vân Phong đi tới chỗ khác. Bạch Khánh Phong bị trừng không hiểu ra sao, nhìn bóng lưng Vân Tường lòng vẫn rất lo lắng. Thanh niên vừa nói chuyện sắc mặt trầm xuống, đôi mắt đen căm tức nhìn Bạch Khánh Phong, gã ta cũng thích Vân Tường, nhưng nàng không thèm liếc nhìn gã ta. Bạch Khánh Phong chỉ nói một câu nàng ta đã chú ý tới, chẳng lẽ lời gã ta nói không đáng gì à?
“Được rồi Khánh Phong, ta xem loại nữ nhân đó không đáng để thích, trông nàng như rất ghét ngươi, ngươi đừng nghĩ nữa.”
Mắt Bạch Khánh Phong lóe lên không nói gì, chỉ có điều môi mím chặt, nhìn bóng dáng Vân Tường cách đó không xa mắt hiện lên kiên định, gã sẽ không buông tha Tiểu Tường, bao nhiêu năm nay gã chỉ quan tâm tới mình nàng, sẽ không còn ai khác nữa.
Vân Phong bị Vân Tường kéo sang bên, thần sắc Vân Tường vẫn âm trầm, Vân Phong nhìn lòng thầm bật cười, rõ ràng quan tâm Bạch Khánh Phong rồi lại không biết.
Vân Phong ho một tiếng: “Vân Tường, sắc mặt tỷ thế này là vì lời nói của đám người Khương gia, hay là vì người nào đó?”
Vân Tường ngẩn ra: “Vân Phong, muội đang nói gì vậy!”
Vân Phong cười: “Muội đang nói gì, tỷ không biết thật à?”
“Đừng nói bừa!” Vân Tường xấu hổ.
Thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt xấu hổ vậy, Vân Phong càng chắc rằng Bạch Khánh Phong không tương tư đơn phương, cho dù Vân Tường là đầu gỗ, vậy theo đuổi bao nhiêu năm nàng ta cũng nên nở hoa rồi. Bạch Khánh Phong thật lòng với nàng ta, bằng không đã không đồng ý làm nội ứng để vạch mặt cha mình, cũng có lẽ tiểu tử Bạch Khánh Phong vẫn còn lương tri, vậy xem ra Bạch Khánh Phong và Vân Tường đều thích đối phương.
“Rồi rồi, tỷ xem như muội chưa nói gì đi, nhưng tỷ phải nghĩ kỹ, sau đại hội bình chọn này, dù Vân gia có vào được Nội vực không, thì quan hệ giữa Bạch gia và Vân gia cũng sẽ cắt đứt hoàn toàn, tới lúc đó, gã phải làm sao?”
Vân Tường lặng thinh, hàng lông mày anh khí chau chặt, đây là chuyện nàng ta vẫn lo lắng, gã ngốc Bạch Khánh Phong đó là người của Bạch gia, còn là con trai ruột của lão khốn Bạch Chi Vu. Chỉ bằng tâm tư xấu xa của Bạch gia, Vân gia và Bạch gia sẽ đoạn tuyệt quan hệ, Bạch Khánh Phong mang họ Bạch, chắc chắn sẽ không được người Vân gia chấp nhận…
“Vân Tường, tỷ thích gã.” Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định. Mặt Vân Tường tức thì đỏ rực: “Muội, muội nói bậy bạ gì đó!”
Vân Phong cười, ngón tay khẽ chỉ vào ngực Vân Tường: “Vân Tường, tỷ thích hắn, chắc chắn.”
Má Vân Tường càng đỏ hơn, xấu hổ quát khẽ: “Thích thì thế nào! Tỷ và gã không thể có kết quả gì được! Gã sẽ không được chấp nhận.”
Vân Phong nhếch môi cười, rốt cuộc chịu nhận rồi, tiểu tử Bạch Khánh Phong xem ra sắp rẽ mây thấy ánh mặt trời rồi, lời hứa của nàng với gã cũng xem như làm được.
“Nếu như tỷ lo chuyện này, muội sẽ giúp tỷ giải quyết.”
Vân Tường ngước mắt lên: “Giải quyết? Ngươi muốn giải quyết thế nào? Nói cho cùng gã là con trai ruột của Bạch Chi Vu!”
Vân Phong cười không nói, hai tay đẩy Vân Tường: “Đi thôi, lôi đài vòng thứ nhất đã bắt đầu, mau giành chiến thắng trở về.”
Vân Tường thấy chủ đề bị đổi quá nhanh vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn lôi đài cực to, quả nhiên vòng đấu đầu tiên đã bắt đầu. Sắc mặt lo âu lúc nãy biến mất, đôi mắt xinh đẹp của Vân Tường hiện lên tia sáng, nàng ta bật cười: “Giao cho ta!”
Vân Phong cười gật đầu, nhìn Vân Tường tự tin bước ra ngoài, nàng thật lòng thích nữ hài tử này. Mắt nhìn về phía Bạch gia và Khương gia, Khương Vũ vội vã uống độc dược, Vân Phong cười khẩy, quả nhiên cần nhờ dược tễ để giữ thực lực. Bên Bạch gia thì là thanh niên vừa nãy mở miệng xuất chiến, tuyển thủ của cả ba gia tộc đều lên lôi đài, không khí chung quanh càng thêm náo nhiệt.
“Im lặng.”
Giọng nói truyền vào tai mỗi một người, giọng nói này rất ngang không nghe ra được độ mạnh yếu thế nào, nhưng lại có chút uy nghiêm, đám đông vừa rồi còn ồn ào đột nhiên yên tĩnh, tốc độ cực nhanh.
Vân Phong ngẩng đầu nhìn nam nhân đang nói, đây chính là sứ giả trong Nội vực nhỉ, nhìn bề ngoài chỉ chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo lại có hơi tục khí, về phần thực lực... Tất nhiên là cấp Tôn Thần, về phần là Tôn Thần cấp mấy thì không dễ đoán.
Sứ giả mở miệng, toàn trường im lặng, ông ta chậm rãi đứng dậy, uy áp mãnh mẽ lan tràn. Mọi người đều căng thẳng lo lắng, nhưng lại có một người lười biếng ngồi trên đài quan sát, mặt lộ vẻ khinh thường.
Mộc Thương Hải ngạc nhiên nhìn Khúc Lam Y, nhỏ giọng hỏi: “Người đó là Tôn Thần, sao ngươi lại tỏ ra như vậy?”
Khúc Lam Y hừ khẽ, hơi nhích người: “Tôn Thần cấp hai mà thôi, cũng chỉ có thể ở đây ra vẻ ta đây, ta nói rất đúng không đúng, đại trưởng lão?” Khúc Lam Y nhướng mày, nhìn đại trưởng lão Vân gia vẫn bình tĩnh ngồi đó.
Đại trưởng lão cười ha ha, mắt đầy thâm ý nhìn Khúc Lam Y: “Nói không sai.”
Mộc Thương Hải trừng mắt, Khúc Lam Y vậy mà thăm dò được giới hạn thực lực của người nọ! Tôn Thần cấp hai... Vậy tức là hắn đã vượt qua Tôn Thần cấp hai?
Khúc Lam Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Mộc Thương Hải, ta không thần thánh như những gì ngươi tưởng, chỉ có điều ta giống ngươi, có hơi đặc biệt.”
Mộc Thương Hải nhướn mày, đặc biệt?
Đại trưởng lão Vân gia cười ha, mắt nhìn lên lôi đài, chậm rãi nói: “Tiểu tử, ngươi có nhìn ra được thực lực của ta không?”
Khúc Lam Y cười, mắt cũng có ý cười: “Cấp Tôn Thần Bạch gia và Khương gia chỉ có một, Vân gia có tới ba vị trưởng lão, ta thăm dò người khác thì không sao, nhưng làm với người nhà thì không ổn lắm.”
Đại trưởng lão Vân gia cười, không nói thêm gì, Khúc Lam Y cũng không nói thêm tập trung nhìn lên lôi đài.
Mộc Thương Hải nghe hai người nói chuyện, trong lòng rung động không thôi, có thể vượt qua đẳng cấp biết được thực lực của đối phương, đã là trái với quy tắc, Khúc Lam Y có được năng lực như vậy, rốt cuộc có bối cảnh thế nào, từ đâu tới...
Sứ giả Nội vực nói quy tắc bình xét của lôi đài thực lực, ba người dự thi, dùng hình thức luân chiến, Vân gia đánh với Bạch gia, Bạch gia đánh với Khương gia, Khương gia đánh với Vân gia. Như vậy mỗi gia tộc sẽ đánh hai trận, gia tộc nào toàn thắng cả hai trận sẽ giành chiến thắng, nếu không có gia tộc nào toàn thắng sẽ tiếp tục đánh thêm một vòng, tới khi xuất hiện gia tộc chiến thắng.
Nói xong quy tắc, là tới thứ tự ra sân. Kết quả là, Khương gia và Vân gia ra trận đầu, sau đó tới Vân gia và Bạch gia, Bạch gia cuối cùng lại đánh với Khương gia. Nếu như Vân gia muốn thắng, nhất định phải toàn thắng Khương gia và Bạch gia, hai nhà còn lại cũng thế.
Khương Vũ đánh với Vân Tường trước, sắc mặt hơi cứng ngắc, dù có dược tễ giúp đỡ, nhưng nửa năm nay thực lực gã ta không ngừng lùi bước. Mấy người dự thi của Khương gia đều như thế, Khương gia chủ vô cùng lo lắng, dùng hết cách vẫn không thay đổi được gì, theo thời gian trôi qua thực lực của họ vẫn tiếp tục rút lui, nhưng lần này họ vẫn kiên trì tới. Khương gia không thể bỏ qua bất kì cơ hội nào để vào Nội vực, người ngoài không biết chuyện, nhưng chính họ lại biết cho dù mình tham gia cũng sẽ bị đào thải, nhưng mặt mũi thì vẫn phải làm đủ.
Trong lòng Khương Vũ rất bất an, dù đã uống dược tễ để giữ vững thực lực vốn có, nhưng đối thủ của gã ta là Vân Tường của Vân gia, Chiến sĩ Tôn Hoàng cấp chín. Gã ta uống dược tễ vào cũng chỉ mới lên được Tôn Hoàng cấp tám, vậy đánh thế nào đây? Mắt Khương Vũ tối sầm, chỉ cần không thua khó coi quá là được.
Trận đấu giữa Vân Tường và Khương Vũ bắt đầu. Vân Tường lật tay lấy vũ khí của mình ra, là một thanh trường kiếm dài chừng khoảng một cánh tay, thân kiếm có màu sắc đều nhau, tính chất khá rắn chắt, phần chuôi kiếm có khắc chữ Vân phồn thể, tăng thêm mấy phần khí khái, trường kiếm vừa xuất hiện phát ra một tiếng rền vang, là vũ khí cấp Tôn Hoàng.
Trán Khương Vũ toát mồ hôi, cũng lấy vũ khí của mình ra, là một thanh trường kiếm, dù cũng là vũ khí cấp Tôn Hoàng nhưng không tinh xảo bằng thanh trong tay Vân Tường. Khương Vũ chột dạ nhìn Vân Tường liếc, dùng đại chiêu, dược hiệu của dược tễ không kéo dài được lâu, nếu như kéo tới cuối cùng gã sẽ thua rất khó coi.
Khương Vũ hít sâu một hơi, chiến khí dùng dược tễ tăng lên tới Tôn Hoàng cấp tám tuôn ra, lan khắp thân kiếm, trường kiếm được chiến khí hun đúc kêu vang. Vân Tường nhíu mày, vừa lên đã dùng đại chiêu, quá xằng bậy.
“Hủy Thiên kiếm!” Khương Vũ quát, gân xanh lồi lên, trường kiếm trong tay tụ tập chiến khí của Tôn Hoàng cấp tám đột nhiên phát ra dòng khí thật mạnh, bay khỏi tay Khương Vũ, như xé rách không gian bay thẳng về phía Vân Tường.
Gương mặt anh khí của Vân Tường cười mỉm, trường kiếm trong tay xoay một vòng, chiến khí Tôn Hoàng cấp chín xuất hiện quấn lên trường kiếm, lật tay, trường kiếm vút lên tạo thành một bóng kiếm trên không, Vân Tường tung người nhảy lên không, tay nắm lấy trường kiếm, bổ mạnh xuống!
“Ầm!”
Chiến khí Tôn Hoàng cấp chín từ trường kiếm phóng ra, như rồng ra khỏi biển, trực tiếp đột phá đòn công kích chiến kỹ của Khương Vũ, bay thẳng tới trước mặt gã. Khương Vũ chật vật tháo chạy, nhưng chiến khí vẫn cứ như rồng bơi theo sau, thực lực của gã ta vốn không bằng Vân Tường, đòn này tất nhiên không trốn được, chỉ có thể lấy hai tay che trước ngực để phòng ngự.
“Rầm!”
Tiếng vang to vang lên, người Khương Vũ bị đánh bay ra ngoài, rơi thật mạnh ra ngoài lôi đài, gã chật vật ngã xuống nôn máu ra. Mọi người đang xem cuộc chiến đều ngạc nhiên, tuyển thủ này của Khương gia sao lại yếu tới vậy. Một chiêu là đã rơi đài rồi?
Khương gia chủ ngồi trên đài cao sắc mặt tái xanh, lão biết có người ra tay với Khương gia, nhưng lại không tìm được kẻ ra tay, càng không biết kẻ nọ xuống tay ở đâu. Chuyện Khương Vũ bị thua, Khương gia chủ đã biết trước, nhưng một chiêu đã thua, vậy cũng quá mất mặt.
“Khương gia chủ bình tĩnh nhỉ.” Bạch Chi Vu ngồi cạnh cười khẽ.
Sắc mặt Khương gia chủ tái nhợt không mở miệng, đại trưởng lão Vân gia thì không nói một lời. Khương gia chủ mở miệng: “Bạch gia chủ không chừng cũng sẽ bị chê cười như vậy thôi.”
Bạch Chi Vu cứng mặt, một lúc sau mới nói: “Hừ! Vậy cũng tốt hơn Khương gia chủ, tối thiểu sẽ không mất mặt như vậy.”
Khương Vũ rơi khỏi lôi đài bị người Khương gia nhanh chóng khiêng đi. Vân Tường ngạc nhiên đứng trên đài, một kích vừa rồi nàng ta cảm nhận được thực lực của đối thủ chẳng ra sao cả, sao Khương gia lại phái người như vậy lên đấu... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
“Vân Tường, đối thủ của ngươi là ta!”
Giọng nói vang lên, Vân Tường quay đầu, thanh niên vừa rồi nói chuyện nhảy lên đài. Vân Tường nhướng mày, tay nắm chặt trường kiếm: “Hừ, cứ tới đi.”
Mắt thanh niên Bạch gia rực sáng, si mê nhìn thần thái lúc này của Vân Tường. Vân Tường chỉa mũi chân xuống đất nhảy người lên, áp sát đối thủ.
Thanh niên Bạch gia cười, tay vươn ra trước định nắm tay Vân Tường, Vân Tường né tránh, ngay lúc hai người giao thủ, thanh niên Bạch gia mở miệng hỏi: “Vân Tường, ngươi có biết tên ta không?”
Vân Tường ngẩn ra, thanh niên bật cười, người lướt qua người Vân Tường. Hai người tách ra khoảng một trăm mét, thanh niên đứng đó không ra chiêu tiếp, Vân Tường cũng vậy.
“Ta tên Bạch Khinh Ngôn, đây không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng có lẽ ngươi chỉ nhớ tên mình Bạch Khánh Phong mà thôi.” Bạch Khinh Ngôn nói, mặt lộ vẻ âm tàn, như thể không cam lòng nói tiếp: “Ta nói gì ngươi cũng chưa từng liếc nhìn ta, thế nhưng gã Bạch Khánh Phong một lòng chui đầu vào dược tễ đó nói cái gì ngươi cũng sẽ chú ý tới. Vân Tường, có phải chỉ khi ta đánh thắng ngươi, ngươi mới có thể nhớ ta, mà cũng có lẽ cho dù ta đả bại ngươi, ngươi cũng sẽ không thèm nhìn ta lấy một lần?”
Vân Tường lạnh lùng đứng đó, không mở miệng nói chuyện. Bạch Khinh Vũ nói xong cũng tự bật cười: “Bạch Khánh Phong có gì tốt? Chỉ là một gã ngốc suốt ngày cắm đầu vào làm dược tễ! Có thể xứng với ngươi chỉ có ta! Hắn mới là Tôn Hoàng, còn ta đã là Tôn Hoàng cấp chín!”
Sắc mặt Vân Tường lạnh lùng hơn, Bạch Khinh Vũ thấy vậy càng thêm khó coi: “Ta nói gã vài câu ngươi đã không vui? Đúng là che chở gã quá nhỉ?”
“Bớt nói nhảm đi!” Vân Tường đột nhiên mở miệng, nàng ta thích ai còn chưa tới lượt người ngoài quyết định đâu!
“Ha ha ha, được thôi!” Bạch Khinh Vũ quát giận, lấy dược tễ ra uống vào.
“Á...” Lại quát một tiếng, cơ bắp toàn thân gã ta kéo căng, gân xanh nổi lên, thực lực Tôn Hoàng cấp chín bị kéo lên tới Tôn Thần!
Vân Tường thấy vậy đã hiểu mình cũng phải uống dược tễ. Lật tay lấy dược tễ Vân Phong cho mình ta, Vân Tường uống vào, dược tễ vừa uống xuống, sức mạnh khổng lồ tuôn trào. Vân Tường không hề thấy khó chịu, chỉ thấy sức mạnh đang lan tràn khắp cơ thể mình, tâm cảnh và tầm mắt mở rộng hẳn ra.
Dược tễ chống lại dược tễ, Tôn Thần đánh với Tôn Thần.
Sứ giả Nội vực ngồi trên đài thấy Vân Tường uống dược tễ vào toả ra khí thế thì khẽ nhúc nhích, vừa rồi ông ta đã nhìn sai à? Hơi thở của Kim Đỉnh dịch tản ra từ người tuyển thủ Vân gia, nhưng sao Vân gia có Kim Đỉnh dịch được...
Sắc mặt sứ giả Nội vực khó coi thử thăm dò, không còn cảm nhận được Kim Đỉnh dịch, trong lòng vẫn nghi hoặc không thôi, ông ta không hề biết Vân Phong chỉ nhỏ một giọt Kim Đỉnh dịch vào đó.
“A!”
Vân Tường quát một tiếng, trường kiếm khắc chữ Vân cũng toả sáng theo. Bạch Khinh Vũ cười, lấy vũ khí của mình ra, là một cây búa. Cuộc chiến bắt đầu trong nháy mắt, hai người đều uống dược tễ đạt tới cấp Tôn Thần, giờ thứ họ so đấu là thực lực, kỹ xảo, và thời gian kéo dài của dược tễ!
Quần chúng xem cuộc chiến đều trợn mắt, bóng hai người trên lôi đài đã trở thành hai cái bóng đen, vào mắt người bình thường là hai bóng đen không ngừng va chạm tách ra, rồi lại va chạm. Tốc độ nhanh tới loá mắt.
“Vân Tường, trong mắt ngươi thật sự chỉ có Bạch Khánh Phong đó à!”
Búa tạ và trường chạm vào nhau, ánh lửa toé ra, hai mắt Bạch Khinh Vũ đỏ bừng nhìn Vân Tường.
Vân Tường cười lạnh lùng: “Chuyện này không cần ngươi lo.”
Trường kiếm chọc tới, Bạch Khinh Vũ vội né tránh, búa trong tay vung lên thẳng tay.
Vân Tường điểm mủi chân người nhích sang bên.
Bịch!”
Mặt đất bị búa tạ dập ra một hố sâu.
Hai người đối chiến rất nhanh, nền lôi đài cũng bị nứt vỡ không ít, có thể thấy lực chiến mạnh tới cỡ nào. Theo thời gian trôi qua, Bạch Khinh Vũ cảm nhận được dược hiệu trong cơ thể sắp hết tác dụng, mà Vân Thường thì vẫn không hề có dấu hiệu gì.
“Vân Tường! Ta hỏi ngươi một câu, nếu như không có Bạch Khánh Phong ngươi có nhìn thẳng vào ta không?”
Mắt Vân Tường lóe lên, môi đỏ mở ra: “Nếu như không có Bạch Khánh Phong, ta sẽ không biết ngươi là ai.”
“Ha ha ha, được lắm! Nếu ngươi nói như thế, cũng đừng trách ta lòng dạ ác độc, vốn không muốn làm vậy với ngươi, tiếc rằng...” Bạch Khánh Phong lùi ra sau, mắt hiện lên vẻ ác động, chiến khí toàn thân ngưng tụ vào búa, gã ta đột nhiên vung tay ném búa vào không trung.
“Thiên tướng thần phạt!”
“Tiểu Tường, mau tránh ra!” Bạch Khánh Phong liều mạng gào lên.
Vân Tường giật mình, chỉ thấy vô số bóng đen lao xuống từ trên trời, tạo thành cơn mưa búa.
“Đáng chết!”
Vân Tường rủa một tiếng, người né tránh, búa rơi xuống như mưa, nên mạnh xuống đất, không phải là cái bóng, mỗi một cái nện xuống đều tạo thành hố sâu. Đám búa là do chiến khí của Bạch Khinh Ngôn hoá thành.
Bóng Vân Tường như gió xuyên qua làn mưa búa, Bạch Khinh Vũ đứng ngoài nhìn Vân Tường trốn tránh, môi hơi nhếch lên, lại nhìn ra ngoài lôi đài thấy sắc mặt lo lắng của Bạch Khánh Phong, mắt hiện lên vẻ ác độc.
Vân Tường, đây là do ngươi ép ta!
Cổ tay lật, một cái bùa xuất hiện, Vân Phong thấy Bạch Khinh Ngôn lấy bùa ra, lòng trầm xuống, không hay rồi. Lúc này Vân Tường đã chật vật chạy ra khỏi cơn mưa búa, còn chưa kịp thở dốc, Bạch Khinh Ngôn đã cười ác độc lao tới tay còn cầm một cái bùa!
Cái gì! Mắt Vân Tường trừng to, nhìn vẻ hung ác trong mắt gã ta và lá bùa trên tay biết ngay có chuyện không hay, nhưng không kịp tránh né, Vân Tường đột nhiên vận hết chiến khí bao trùm lấy người mình, Bạch Khinh Ngôn cười điên cuồng, tay khởi động lá bùa, sức mạnh khủng khiếp từ trong lá bùa bay ra, bắn thẳng vào ngực Vân Tường. Một đòn tấn công của Tôn Thần cấp hai.
Đại trưởng lão Vân gia đột nhiên đứng lên, mắt tối đen, Bạch Chi Vu ngồi cạnh thầm nhếch miệng, Khương gia chủ liếc sang lão ta, thầm nghĩ kẻ này quá âm hiểm.
“Ưm!”
Sức mạnh khồng lồ đánh trúng, Vân Tường thấy ngực mình bị ép tới không thở nổi, người bị đánh bay, ánh mặt trời chói chang làm Vân Tường nheo mắt lại, người rơi xuống thật nhanh.
“Tiểu Tường!”
Bạch Khánh Phong thét lên điên cuồng, nhưng một người khác của Bạch gia giữ chặt lấy gã, may mà một cái bóng khác đuổi qua, đỡ lấy Vân Tường đáp xuống đất, Bạch Khánh Phong này mới thở phào một hơi nhìn Bạch Khinh Ngôn trên lôi đài
Vân Phong đỡ được Vân Tường, tinh thần lực nhanh chóng kiểm tra vết thương của nàng ta, thầm thở phào một hơi, may mà công hiệu của dược tễ vẫn còn. Vân Tường bị ép tăng lên cấp Tôn Thần vừa rồi dùng chiến khí bảo vệ mình, dù bị thương nặng, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Vân Phong lấy dược tễ sinh mạng ra cho Vân Tường uống, tay thì ghì chặt phần ngực bị thương nặng tới gần như biến hình của nàng ta, Thủy nguyên tố màu xanh điên cuồng tràn vào cơ thể Vân Tường, nhưng đòn tấn công của Tôn Thần cấp hai quá mạnh, Vân Tường ói máu. Mắt Vân Phong tối đen, lòng càng thêm căm hận Bạch gia.
“Tiểu Phong, để ta!” Trong đầu xuất hiện giọng của Yêu Yêu, Vân Phong không hề nghĩ ngợi vội thả nó ra. Ánh sáng màu xanh tan hết, Yêu Yêu xuất hiện làm toàn trường đều kinh ngạc, cả sứ giả Nội vực cũng giật mình, đó... đó là tộc Giao Nhân.
Thủy nguyên tố màu xanh bao trùm lấy toàn bộ thân thể Vân Tường, bọc kín lấy nàng ta, gương mặt quyến rũ và xinh đẹp của Yêu Yêu thu hút vô số ánh mắt. Vân Phong nhìn Vân Tường bị Thủy nguyên tố bao trùm thở phào một hơi, sức mạnh viễn cổ của Yêu Yêu sẽ bảo vệ Vân Tường bình an vô sự, lại thêm dược tễ sinh mạng, chắc Vân Tường đã không sao.
Bạch Khinh Ngôn thấy vậy cắn răng, lật tay lấy thêm một cái bùa ra, Vân Phong giương tay, tinh thần lực khổng lồ hoá thành cây roi đánh mạnh về phía Bạch Khinh Ngôn. Gã trừng to mắt, không kịp né tránh đã bị tinh thần lực của Vân Phong đập trúng. Cổ tay xuất hiện một vết hàn đỏ to tướng, lá bùa trong tay cũng rơi xuống đất.
“Ngươi còn dám nhúc nhích, ta sẽ lấy mạng ngươi.” Vân Phong đứng dưới lôi đài, mắt tối đen, ánh mắt sắc lẻm ấy làm Bạch Khinh Vũ lùi ra sau, nhìn cổ tay sưng đỏ, gã ta thấm cả mồ hôi lạnh. Tôn Hoàng cấp chín... Triệu hồi sư Tôn Hoàng cấp chín!
“Vân Tường đã thua, sao hả, Bạch gia chủ còn muốn đuổi tận giết tuyệt?” Đại trưởng lão Vân gia mở miệng, giọng lạnh lùng.
Bạch Chi Vu thầm cười đắc ý nhưng mặt ngoài lại tỏ ra lo lắng: “Nói gì vậy, ta không ngờ Khinh Ngôn ra ra chiêu này, mau xem Vân Tường bị thương thế nào, đừng để chuyển nặng.”
Đại trưởng lão Vân gia lạnh lùng nhìn Bạch Chi Vu, chậm rãi ngồi xuống: “Có nha đầu Vân Phong, muốn để Vân Tường có việc, đừng mơ.”
Bạch Chi Vu nhăn mặt: “Ha ha, nói vậy cũng đúng, có Vân Phong ở, ai ra chuyện được chứ, đại trưởng lão có thể yên tâm rồi.”
Khúc Lam Y nheo mắt nhìn sứ giả Nội vực, mắt loé lên ánh sáng, Mộc Thương Hải nhìn mọi người khiếp sợ vì sự xuất hiện của Yêu Yêu hơi lo lắng: “Ánh mắt của sứ giả Nội vực không ổn lắm.”
Khúc Lam Y cười lạnh: “Chỉ bằng ông ta, không có bản lĩnh này đâu.”
Sứ giả Nội vực ngồi giữa mắt nóng rực nhìn thân thể đẫy đà xinh đẹp của hải yêu bên dưới, đó là tộc Giao Nhân, chắc chắn! Đó chính là tộc Giao Nhân ở Vô Tận Hải, Vân gia chắc chắn không không chế được! Nói vậy, chi bằng...
Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của sứ giả Nội vực, tham lam trong đó đều bị Vân Phong nhìn thấy. Vân Phong nhếch môi cười lạnh, sứ giả Nội vực ngây người, sau đó hơi nheo mắt, nàng ta có can đảm nhìn thẳng vào mắt ông ta à?
“Tiểu Phong, nàng ta không sao, chỉ có điều nội thương cần phải từ từ điều dưỡng.” Yêu Yêu thu lại Thuỷ nguyên tố, người biến về dáng vẻ trẻ con. Vân Phong vuốt đầu Yêu Yêu: “Ngươi vất vả rồi.”
Yêu Yêu ngẩng mặt: “Không cực khổ! Chỉ cần có thể giúp Tiểu Phong an tâm, không cực khổ chút nào hết!”
Vân Phong cười ấm áp thu Yêu Yêu về nhẫn khế ước, thấy sắc mặt Vân Tường không còn tái nhợt nàng mới yên tâm. Quay đầu nhìn Bạch Khinh Ngôn trên lôi đài, Vân Phong nhếch môi, Bạch Khinh Ngôn toát mồ hôi lạnh, nàng, nàng muốn làm gì?
Vân Phong chuyển mắt, vươn tay ôm lấy Vân Tường đi vào trong. Bạch Khinh Vũ đứng sững trên đài không biết nên làm sao, rõ là gã ta thắng, rõ là Vân gia thua, nhưng sao gã ta chỉ thấy thất vọng... Trong lòng còn có cảm giác lo lắng?
Vân Tường thua Vân gia không giành được chiến thắng ở vòng này, người Vân gia rút lui, đại trưởng lão Vân gia nhìn Vân Tường đã khá hơn, thở dài: “Nha đầu, vất vả cho con rồi. Nếu không có con, lần này sợ là Vân Tường dữ nhiều lành ít.”
“Đây là việc con nên làm, lần này Bạch Chi Vu ra tay hung ác, sớm muộn gì cũng có ngày con trả lại gấp bội!” Vân Phong nhìn Vân Tường nhắm mắt ngủ say, siết chặt tay! Bạch Chi Vu, lúc Vân gia trở lại Nội vực, ngày lành của Bạch gia lão cũng tới rồi.