Đối với người khác mà nói, trong vòng hai năm từ Tôn Hoàng cấp hai lên Tôn Hoàng cấp tám là chuyện không thể nào, cho dù là thiên tài tuyệt thế cũng chưa chắc có thể đạt được. Nhưng lần này Vân Phong vẫn hạ quyết tâm, thời gian dành cho nàng không còn nhiều nữa. Sau khi trở về Tây đại lục và liên lạc với tổng bộ Vân gia, Vân Phong dứt khoát bế quan tu luyện, tất cả những chuyện khác đều bị nàng ném ra sau đầu, chỉ có chuyên tâm tu tập và tu tập.
Vân Phong chuẩn bị tiến vào Long điện, ngoại trừ Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần là biết sự tình, còn lại những người khác của Vân gia ở Tây đại lục đều không hề hay biết, chỉ được thông báo là không được quấy rầy. Ngày thứ hai sau khi Vân Phong quyết tâm bế quan tu luyện, Mộc Thương Hải trở về. Cuối cùng Mặc Trường Ca cũng được đưa đến trước mặt Thiên Tuyết điện chủ, Mộc Thương Hải lập tức quay người rời đi.
Ba người cứ như vậy tiến vào Long điện, coi như đã cắt đứt tất cả quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, cùng nhau tiến vào tầng thứ hai.
Mộc Thương Hải nhạy cảm phát hiện nơi này đã nhiều thêm một người, lập tức lên tiếng: “Ngươi là ai?”
Nhị Lôi liếc mắt nhìn Mộc Thương Hải, lười biếng đứng lên: “Lão tử là ai thì liên quan gì đến tên chết dẫm nhà ngươi?”
“Nhị Lôi!” Vân Phong quát một tiếng.
Nhị Lôi hừ mũi không nói gì thêm, sắc mặt Mộc Thương Hải hơi biến đổi. Hắn ta là ai mà vừa nhìn đã biết mình là một người đã từng chết?
Khúc Lam Y cười cười: “Nó không phải loài người, nó là ma thú, hơn nữa còn là một con ma thú lôi hệ vạn phần đáng xấu hổ, từ trong ra ngoài đều ngu ngốc.”
“Ngươi...” Nhị Lôi nghiến răng nghiến lợi muốn gầm lên, nhưng lại cố gắng nuốt trở lại
Mộc Thương Hải kinh ngạc nhìn Nhị Lôi, ma thú lôi hệ? Chẳng lẽ nó là ma thú khế ước thứ tư của Vân Phong? Không đúng. Nếu như đã khế ước thì nó nên ở trong nhẫn khế ước mới phải... Hơn nữa vẻ ngoài của nó còn lôi thôi quá mức.
Nhị Lôi cực kỳ giận dữ quay người, chạy vào trong góc ngồi, nhìn qua cứ như là đang quay đầu vào tường suy nghĩ. Mẹ nó, vì sao không được hét ra? Vì sao lão tử nhất định phải nhìn sắc mặt ngươi? Con mẹ nó!
Nhị Lôi chạy qua một bên, Khúc Lam Y thấp giọng cười, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng muốn nói: “Muốn đấu với ta?”
Vân Phong bất đắc dĩ mỉm cười, thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Tính tình Nhị Lôi cáu kỉnh ai cũng không thèm để vào mắt, nhưng trước mặt Khúc Lam Y lần nào cũng là bại tướng. Khắc tinh, tuyệt đối là khắc tinh.
“Tiểu Phong Phong, nàng vẫn nên đến tầng thứ mười tu luyện thì hơn, ta và Mộc Thương Hải ở lại đây.” Khúc Lam Y dịu dàng ngắm nhìn Vân Phong, vươn tay vén lọn tóc bên má của nàng về phía sau tai. Mộc Thương Hải đứng bên cạnh, nhìn thấy động tác thân mật của hai người, lâp tức tự giác quay cái mặt đen xì của gã đi chỗ khác.
“Ừ.” Vân Phong hơi đỏ mặt gật đầu, không tránh động tác của Khúc Lam Y, trong mắt hắn lộ vẻ hài lòng: “Mặc dù khoảng cách giữa Tôn Hoàng cấp hai lên Tôn Hoàng cấp tám rất lớn, nhưng với nương tử của ta nhất định không thành vấn đề, ta tin tưởng nàng.”
Vân Phong ngẩng đầu, thậm chí đến bản thân nàng cũng cảm thấy là rất khó, tỷ lệ thành công vốn chẳng cao, nhưng sao hắn lại tin tưởng nàng như vậy?
Khúc Lam Y chớp mắt: “Bất kể khi nào, bất kể chuyện gì, ta đều tin tưởng nàng có năng lực làm được.”
Một thứ tình cảm sâu sắc từ dưới đáy lòng trào lên. Có được một người luôn tin tưởng vô điều kiện là chuyện hiếm có đến mức nào, nam nhân trước mắt kiên quyết tin tưởng nàng như thế, nhất định nàng sẽ không để cho hắn thất vọng.
“Đươc!”
Vân Phong chỉ nói một từ, nhưng trong lòng đã tràn đầy năng lượng. Sau đó nàng một mình tiến vào tầng thứ mười, Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y đều ở lại tầng hai, còn có Nhị Lôi vẫn luôn ở một bên nhìn tường suy nghĩ.
“Thời gian ta rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Thương Hải không yên tâm liếc nhìn Nhị Lôi một cái, vẫn cảm thấy tính tình của ma thú này quá kỳ quặc, nhất định không được có tâm tư muốn hại Vân Phong.
Khúc Lam Y cười cười, ngồi trên mặt đất: “So với dành thời gian đi tìm hiểu những thứ này, chi bằng nâng cao thực lực của mình chút, rồi ngươi cũng có thể giúp nàng một tay.”
Mộc Thương Hải giật mình, nhìn Khúc Lam Y đã bước vào trạng thái tu luyện thì không hỏi thêm nữa, cũng ngồi xuống đất, sau khi nhắm mắt lại mở miệng: “Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi là ai... Cặp mắt có thể đổi màu của ngươi không phải là thứ người bình thường có được.”
Tầng thứ hai của Long điện lập tức yên tĩnh, Nhị Lôi ngồi trong góc cũng vểnh tai lên, muốn cẩn thận nghe càng rõ càng tốt. Hắn cũng rất muốn biết, rốt cuộc nhân loại này là thần thánh phương nào? Vì sao mỗi lần gặp phải hắn, bản thân lại không tự chủ được mà lui lại?
Khúc Lam Y đột nhiên bật cười: “Làm sao? Lo sợ ta sẽ làm chuyện gì bất lợi với Tiểu Phong Phong?”
Mộc Thương Hải im lặng, giọng nói của Khúc Lam Y đột nhiên lạnh xuống: “Thu hồi suy nghĩ của ngươi lại. Nói về tâm, không ai có thể nhiều hơn bổn thiếu gia! Từ ánh mắt đầu tiên, ta đã nhận định được chính là nàng!”
Bàn tay Mộc Thương Hải hơi nắm lại: “Chỉ mong bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể làm như lời ngươi vừa nói!”
Hai người không tiếp tục trò chuyện, Nhị Lôi ngồi góc nghe lén vô cùng phiền muộn. Mẹ nó chứ, đám nhân loại này thật vô vị hết sức. Tình yêu thì cứ nói hoài không dứt, Vân Phong ở bên cạnh ai lão tử quan tâm làm cái mẹ gì, trọng điểm thì không nói, con mẹ nó!
Tầng thứ hai Long điện một lần nữa chìm vào yên tĩnh, Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y đều tiến nhập vào trạng thái tu hành. Lúc này Vân Phong đã bước đến tầng thứ mười. Mặc dù đối với nàng mà nói, nồng độ nguyên tố ở đây đã không còn tác dụng gì rõ rệt, nhưng nó vẫn hơn bên ngoài mười lần. Đương nhiên tu luyện ở chỗ này thì tốc độ sẽ nhanh hơn ở bên ngoài một chút.
Ngồi trên mặt đất, Vân Phong lấy Kim Đỉnh thụ ra ngoài, nhìn rễ cây của Kim Đỉnh thụ vẫn nối với bình, bên trong là một lớp dịch màu vàng kim mỏng tanh, Vân Phong hít sâu một hơi. Dù Kim Đỉnh dịch có thể giúp đỡ tốc độ tu luyện của nàng, nhưng trong vòng hai năm tăng lên tới Tôn Hoàng cấp tám, cho dù có Kim Đỉnh dịch tương trợ, nàng cũng không dám chắc có thể sớm hoàn thành, Vân gia...
Trái tim Vân Phong thắt lại. Cho dù thế nào, nàng cũng phải dốc ra toàn lực. Cho dù trong hai năm không thể đạt tới Tôn Hoàng cấp tám, nàng cũng sẽ bất chấp. Đôi mắt đen trong sáng khép lại, che lấp đi ngàn vạn ánh sáng lấp lánh ở bên trong. Quầng sáng ngũ sắc quanh người Vân Phong chầm chậm lan tỏa ra bên ngoài, không ngừng xoay tròn. Khác với cấp bậc Tôn Vương, sau khi lên đến cấp bậc Tôn Hoàng thì năm màu sắc đã phân định ra rõ ràng, giống như một vòng tròn năm màu, liền kề chặt chẽ với nhau, không ngừng chậm rãi xoay tròn. Cùng lúc đó, thân Kim Đỉnh thụ cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, từng giọt Kim Đỉnh dịch màu vàng kim nhàn nhạt nhỏ xuống, sau đó lại tỏa ra khắp bầu không khí.
Trong nháy mắt Kim Đỉnh dịch đã lan tỏa khắp tầng mười Long điện, Vân Phong đang nhắm mắt cũng cảm nhận được rõ ràng nồng độ nguyên tố xung quanh đã thay đổi mãnh liệt. Chỉ trong nháy mắt, nồng độ nguyên tố trong không khí đã tăng vọt gấp mười lần.
Trong bầu không khí như vậy, chuyển động của vòng xoay ngũ sắc lại càng mạnh mẽ, năm loại nguyên tố càng ngày càng tỏa sáng. Nồng độ nguyên tố tăng lên đôt ngột khiến ba ma thú cùng tu tập theo Vân Phong cũng phải kinh ngạc.
“Chủ nhân, vì sao đột nhiên nồng độ nguyên tố lại tăng vọt như thế?” Giọng nói của Tiểu Hỏa truyền vào trong đầu Vân Phong, trong lòng nàng cũng vô cùng khó hiểu. Nồng độ nguyên tố đột nhiên bạo phát như thế này nhất định sẽ càng đẩy nhanh tốc độ tu luyện của Vân Phong nàng. Giống như trong lúc nàng khó khăn đen tối nhất lại mở ra một con đường ánh sáng.
“Có lẽ là kết quả của Kim Đỉnh dịch và nguyên tố trong Long điện tác động lẫn nhau...” Giọng nói trầm thấp của Lam Dực vang lên.
Trong lòng Vân Phong cũng sáng tỏ. Quả thực, chỉ sau khi Kim Đỉnh dịch phát tán khắp không gian Long điện, nồng độ nguyên tố mới phát sinh chuyển biến nhanh chóng như thế. Nếu thật là như vậy, không thể không nói Long Điện quá mức thần kỳ. Giống như một bảo khố kỳ diệu, dưới sự kích thích của ngoại vật lại càng phát huy được nhiều tiềm năng của mình.
“Chủ nhân, người có thể thử phát huy càng nhiều Kim Đỉnh dịch hơn!”
Lời của Lam Dực nhắc nhở Vân Phong. Chỉ một giọt Kim Đỉnh dịch đã khiến cho nồng độ nguyên tố tăng gấp mười lần. Nếu như nhiều Kim Đỉnh dịch phát huy hơn nữa thì nồng độ nguyên tố có thể bị kích thích tăng đến mức nào?
Vân Phong lập tức lấy ra tất cả Kim Đỉnh thụ còn lại, vòng tròn ngũ sắc lại một lần nữa mở ra. Mười cây Kim Đỉnh thụ đồng thời tỏa ra ánh sáng chói mắt, chất lỏng màu vàng kim nhàn nhạt cũng chậm rãi chảy ra, nhanh chóng lan tỏa trong không khí. Nồng độ nguyên tố ở tầng thứ mười của Long điện đột ngột tăng vọt gấp hàng trăm lần.
Vân Phong cảm nhận được nồng độ nguyên tố xung quanh cực kỳ đậm đặc, thậm chí còn có cảm giác quánh lại. Từng luồng sức mạnh vững vàng không ngừng truyền vào cơ thể nàng, tốc độ tu luyện của Vân Phong cũng nhanh chóng tăng lên gấp trăm lần. Chỗ như thế nào mới có thể khiến cho tốc độ tu luyện tăng lên cả trăm lần? Ngoại trừ Long điện, còn có nơi nào có thể?
“Tiểu Phong, trong vòng hai năm, nhất định Tiểu Phong có thể thành công!” Giọng nói mừng rỡ của Yêu Yêu truyền tới.
Trong lòng Vân Phong cũng vô cùng kích động. Dựa vào tốc độ tu luyện này, rất có thể chỉ trong hai năm nàng đã có thể vượt lên Tôn Hoàng cấp tám.
“Chủ nhân, ta biết người nóng vội muốn hoàn thành tâm nguyện, nhưng vẫn không nên quá vội vàng…” Lam Dực lên tiếng.
Vân Phong tâm niệm truyền âm: “Ngươi yên tâm, đương nhiên ta biết dục tốc bất đạt, nhất định phải bình tĩnh chắc chắn mà tiến về phía trước.”
“Ha ha, chủ nhân, người nhất định không có vấn đề gì!”
Giọng nói sang sảng của Tiểu Hỏa vang lên, Vân Phong cũng mỉm cười. Nếu như nói trước đó nàng vẫn còn rất nhiều điều không chắc chắn, nhưng bây giờ nàng đã có thể rất tự tin vào một ngày của hai năm sau. Không, có lẽ chẳng cần đến hai năm nàng cũng có thể bước vào hàng ngũ Tôn Hoàng cấp tám.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã một năm rưỡi trôi qua. Trong vòng một năm này, cho dù người của Vân gia ở Tây đại lục biết Vân Phong vẫn ở nơi đây, nhưng chưa từng thấy bóng người. Không một ai hay biết Vân Phong đang dùng một tốc độ gấp trăm lần người thường mà tu luyện. Nếu như người ngoài biết đến tốc độ tu luyện như thế nhất định không thể tưởng tượng nổi, cho dù là một vài cường giả trong Trung vực cũng vậy.
Tốc độ tu luyện gấp trăm lần đương nhiên không tệ, đương nhiên khiến người ta hâm mộ đố kỵ, nhưng đồng thời cũng phải chịu hậu quả khi tiến về phía trước quá nhanh. Tốc độ tu luyện bị cưỡng ép đẩy lên, điều này ngược lại với quy tắc tu luyện từ trước đến giờ của Vân Phong. Một bước tiến về phía trước là một dấu chân kiên cố hằn xuống. Hiện giờ thì giống như chạy như bay về phía trước.
Đồng thời quan tâm đến cả chất lượng và tốc độ, đạt đến một mức cân bằng hoàn mỹ, đó không phải là một chuyện đơn giản.
Có rất nhiều người thường đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc khi thực lực tăng vọt, lơ là cơ sở của bản thân có vững chắc hay không. Thực lực thực tế có tăng trưởng nhưng dưới đáy lại mỏng manh mục rỗng. Bây giờ Vân Phong vừa tiến như bay về phía trước, vừa không ngừng củng cố căn cơ. Trong thời gian hơn một năm ở lại đây, việc tu luyện của nàng càng ngày càng khó khăn. Nếu như là bất cứ người nào khác chỉ sợ cũng khó mà giữ vững kiên trì.
Nhưng Vân Phong còn phải tiếp tục kiên trì. Nàng còn chưa bước vào Tôn Hoàng cấp tám, nàng vẫn cần tiếp tục kiên trì như thế mà bước đi.
Vân Phong vất vả tiến lên trên con đường tu luyện cực khổ, những người khác trong Long điện cũng giống nàng. Trong thời gian một năm rưỡi, không ngừng có người đến bái phỏng Vân gia, không ngừng có người muốn gặp mặt Vân Phong, nhưng đều bị Vân Thiên Phàm cản trở về. Nhưng người này cũng không ngại mưa ngại gió, không bị thuyết phục. Trong thời gian một năm rưỡi thỉnh thoảng vẫn sẽ đến tìm, không nhìn thấy Vân Phong sẽ không từ bỏ.
“Phụ thân, Mặc Trường Ca lại tới nữa...” Vân Lạc Trần vẻ mặt khổ não đẩy cửa bước vào thư phòng, bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt cũng khổ não y hệt của Vân Thiên Phàm: “Tính ra cũng đến một năm rưỡi rồi. Mặc Trường Ca này và huynh trưởng của hắn giống như càng bị áp chế lại càng bùng nổ.
“Phụ thân, người không biết, một năm rưỡi này hai huynh đệ bọn họ không có việc gì cũng chạy đến Vân gia chúng ta, khiến cho chúng ta trở thành cái đinh trong mắt các gia tộc hàng đầu.”
Vân Thiên Phàm nghe đến đây thì nhíu chặt mày. Suốt một năm rưỡi này, Thiên Tuyết điện chủ và Mặc Trường Ca cứ có thời gian rảnh là lại đến Vân gia, còn không phải là muốn gặp Vân Phong? Đặc biệt là Thiên Tuyết điện chủ, thân là chủ một điện nhưng năm lần bảy lượt hạ mình tới đây, hơn nữa lần nào cũng bị đuổi về. Một lần hai lần như thế cũng không hề thấy nản, một năm rưỡi sau đó đều là như vậy. Nhưng trong mắt những người xung quanh, mọi chuyện tất nhiên không đơn giản, nhất là vài gia tộc đứng đầu trong Thiên Tuyết điện. Vân gia vốn là người ngoài đến, bởi vì quan hệ của Vân Phong được Thiên Tuyết điện chủ thưởng thức, có thể tiếp nhận. Nhưng tin tức Vân gia quay về lần này được giữ bí mật, những gia tộc đứng đầu tất nhiên không biết. Nhưng Thiên Tuyết điện chủ đã biết rõ ràng, còn đến thăm hỏi hết lần này đến lần khác, càng khiến Vân gia bị đặt ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Vân gia muốn thoát thân ra khỏi chuyện lần này, không can dự đến bất cứ chuyện gì của Thiên Tuyết điện. Nhưng Thiên Tuyết điện chủ và Mặc Trường Ca cố ý gần gũi, khiến Vân gia không thể kéo dài khoảng cách, điểm này khiến cho Vân Thiên Phàm bó tay thúc thủ. Thiên Tuyết điện chủ và Mặc Trường Ca mười phần có lễ, bị đẩy đi cũng chẳng tỏ ý phật long. Muốn Thiên Tuyết điện chủ dứt bỏ được ý muốn trong lòng, cũng chỉ có Vân Phong là có thể. Nhưng hiện giờ nàng bế quan tu luyện, bất cứ chuyện gì cũng đều không được phép quấy rầy nàng.
“Ta đi đuổi hắn.” Vân Thiên Phàm thở dài, đi ra ngoài.
Vân Lạc Trần cười khổ: “Phụ thân, cứ như thế này nhất định Vân gia sẽ không còn chỗ đặt chân nữa đâu.”
Vân Thiên Phàm im lặng một hồi: “Lạc Trần, ta vẫn chưa nhìn ra được ý đồ của Thiên Tuyết điện chủ. Đây là hắn đang ép chúng ta, ép chúng ta để hắn gặp Vân Phong một lần. Nhưng vào lúc này, chúng ta sao có thể vì một việc nhỏ như thế mà quấy rầy Vân Phong?”
Sắc mặt của Vân Lạc Trần lập tức trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên không thể!”
Vân Thiên Phàm gật đầu: “Đúng thế. Cho dù không còn chỗ đứng ở chốn này, chúng ta cũng phải vì Vân Phong mà bảo toàn hai năm yên tĩnh, để nó chuyên tâm tu luyện.”
“Phụ thân, con biết rồi!” Vân Lạc Trần gật mạnh đầu.
Vân Thiên Phàm cười ha hả: “Nếu đã biết thế thì con cùng đi với ta!”
Hai cha con nhìn nhau cười sóng vai bước ra ngoài. Tuy bọn họ không thể dốc một phần tâm sức của mình cho chuyện của tổng bộ Vân gia, nhưng bọn họ tự tin có thể vì Vân Phong mà tạo ra hai năm yên tĩnh tuyệt đối. Chuyện Vân gia ở Tây đại lục có thể làm cho nàng cũng chỉ có chút chuyện nho nhỏ thế này mà thôi.
“Mặc thiếu gia.” Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần vừa bước vào chính sảnh đã nhìn thấy Mặc Trường Ca đang chờ ở đó.
Y đứng dậy mỉm cười: “Vân gia chủ, lại đến làm phiền rồi. Lần này vốn dĩ là đến cùng gia huynh, tiếc rằng gia huynh thật sự có việc quấn người, vì thế chỉ có mình ta.”
Vân Thiên Phàm ngồi trên chủ vị cười cười: “Mặc thiếu gia khách khí rồi. Gia huynh là chủ một điện, đương nhiên bận rộn.”
Mặc Trường Ca vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng quả thực đang cố gắng kìm nén. Đã một năm rưỡi rồi, lúc đầu khi Mặc Thương Hải tống y đến chỗ này, vỗn tưởng có thể gặp lại nàng lần nữa, nhưng chẳng thể ngờ suốt một năm rưỡi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nàng. Rõ ràng nàng vẫn còn ở đây, nhưng Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần cứ năm lần bảy lượt ngăn cản. Rốt cuộc bọn họ muốn giấu giếm cái gì? Cho dù là với đại ca hay với y đều là thái độ né tránh. Nếu như không phải tính tình người Vân gia trước giờ luôn lạnh nhạt, có lẽ y cũng cho rằng bọn họ đang cố tình ra vẻ.
Vân Phong, rốt cuộc nàng đang làm gì? Nếu vẫn còn ở Thiên Tuyết điện, vì sao gặp nàng một lần lại khó đến thế? Tuy y đến nơi này là có ý của đại ca, nhưng trái tim Mặc Trường Ca vẫn luôn hy vọng được nhìn thấy Vân Phong. Từ giây phút gặp gỡ nàng ở Đông đại lục, nữ tử kỳ lạ ấy đã để lại cho y ấn tượng sâu đậm. Cho dù y và nàng tiếp xúc không nhiều, thậm chí có thể nói chỉ là giao tình hời hợt, nhưng trong lòng Mặc Trường Ca, vị trí của Vân Phong không chỉ là như vậy.
Nữ nhân tốt ở Thiên Tuyết điện không thiếu. Nhưng trong mắt Mặc Trường Ca, không ai có thể đánh đồng với người nào đó trong lòng y.
Y còn từng nghĩ để đại ca tạo áp lực lên Vân gia, để Vân Phong có thể xuất hiện nhìn y một lần. Nhưng quả thực không thể ngờ rằng thời gian dài như thế nàng vẫn chưa từng xuất hiện.
Vân Thiên Phàm và Mặc Trường Ca hàn huyên qua lại vài câu, đúng lúc này một gã Chiến sĩ của Vân gia quân bước tới, nhìn thấy Mặc Trường Ca thì sắc mặt có chút khó coi, sau đó nhìn về phía Vân Thiên Phàm: “Gia chủ, bên ngoài có rất nhiều người từ các gia tộc lớn tới, còn có rất nhiều cường giả thực lực cường hãn.”
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần đều thoáng giật mình. Bọn họ đã sớm chuẩn bị tâm lý về loại tình huống này, nhưng hai người không ngờ lại đến nhanh như vậy. Mặc Trường Ca nghe thế chỉ chớp mắt một cái. Một năm rưỡi này bản thân y và đại ca có thái độ thân mật như thế, những gia tộc lớn này sao có thể không nhìn vào trong mắt, sao có thể cam tâm? Huống hồ thân phận của Vân gia vẫn là người từ ngoài đến, bọn họ tìm đến cửa chỉ là chuyện sớm muộn.
“Mời bọn họ vào đi.” Vân Thiên Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu đã tìm đến cửa thì không thể tránh, mấy người này đến Vân gia còn có thể làm loạn thế nào? Chiến sĩ của Vân gia quân gật gật đầu, trước khi đi còn hung dữ lườm Mặc Trường Ca. Chính là vì ngươi và huynh trưởng của ngươi, Vân gia ở Tây đại lục mới rơi vào tình cảnh thế này. Hừ! Hắn ta còn lâu mới xứng với tiểu thư nhà ta.
Mặc Trường Ca nhìn thấy ánh mắt hung dữ của Chiến sĩ Vân gia quân trước khi ra ngoài thì bất đắc dĩ cười. Vân Phong ơi Vân Phong, mỗi Chiến sĩ trong Vân gia quân đều coi nàng là nữ thần. Ta thật sự chưa từng thấy đội hộ vệ của gia tộc nào lại chân thành và tận tâm đến thế. Rốt cuộc nàng đã huấn luyện như thế nào?
Sau khi Chiến sĩ Vân gia quân rời khỏi không lâu, tiếng bước chân của một đoàn người đang đi tới chính sảnh của Vân gia vang lên càng ngày càng rõ. Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần đều đứng dậy nghênh tiếp. Mặc Trường Ca vẫn ngồi như cũ, đến ngước mắt cũng không thèm ngước lên nhìn. Rất nhanh, hai mấy người đã bước gần đến chính sảnh, đôi mắt đen của Mặc Trường Ca mới liếc nhìn, đại bộ phận nhân sĩ của mấy đại gia tộc đều đã đến đây, mỗi gia tộc đều mang theo hai cường giả. Khi đôi mắt đen của Mặc Trường Ca quét đến trên người nhà Diêu gia, lập tức khinh thường nhếch khóe miệng, đúng là con gián đánh không chết đuổi không đi.
Những người này khi tiến vào vốn dĩ là mặt đầy lửa giận, thậm chí còn có chút vênh váo cao ngạo, nhưng nhìn thấy Mặc Trường Ca không ngờ cũng đang ở đó, không tránh khỏi kinh ngạc: “Mặc thiếu gia, sao người cũng ở đây?”
Mặc Trường Ca miễn cưỡng nâng mắt lên nhìn: “Ta ở đây thì có gì kỳ lạ sao?”
Lập tức, người của mấy đại gia tộc tìm đến đây đều im lặng. Đúng thế, một năm rưỡi nay, Mặc Trường Ca và Thiên Tuyết điện chủ đều là thái độ thế này. Gặp được y ở chỗ này thì có gì kỳ lạ? Chỉ là thời điểm y xuất hiện ở chỗ này không tốt cho lắm...
“Các vị gia chủ, mời ngồi.” Vân Thiên Phàm chào hỏi một tiếng.
Mấy người của đại gia tộc đều hừ lạnh, ngồi xuống mà vẫn giữ thái độ khinh thường, sau lưng bọn họ đều có hai cường giả đứng. Vân Lạc Trần âm thầm quan sát, trái tim thắt lại. Mấy cường giả mà mấy vị gia chủ này mang tới đều là Thống Lĩnh trung kỳ, cao nhất có lẽ Thống lĩnh đỉnh phong cũng có. Gióng trống mở cờ như vậy đến Vân gia, rốt cuộc muốn làm gì đây, lẽ nào muốn động thủ?
Diêu gia chủ nhìn Mặc Trường Ca, trong lòng đè nén bực bội. Từ sau khi Diêu Mạn rơi xuống, Diêu gia thất thế không ít. Nhờ có hôn ước với đệ ruột của Thiên Tuyết điện chủ, mặc dù không bị bài trừ khỏi những gia tộc đứng đầu, nhưng cũng không trôi qua dễ dàng, thỉnh thoảng còn bị một vài gia tộc hàng đầu xa lánh. Mối hận của Diêu gia với Vân Phong, với Vân gia có thể nói là khắc cốt ghi tâm, vẫn luôn muốn châm ngòi gây ra vài chuyện, vừa hay có cơ hội lần này. Lần này nhiều người đến Vân gia như thế cũng là do ông ta đứng đằng sau giật dây chia rẽ.
“Diêu gia chủ thật vất vả.” Mặc Trường Ca nửa cười nửa không.
Sắc mặt của Diêu gia chủ hơi đen lại, miễn cưỡng cười ha ha một tiếng: “Mặc thiếu gia nói gì thế... ta không hiểu.”
Mặc Trường Ca lười đáp lại, những gia chủ khác cùng đến đã mất kiên nhẫn, mở miệng: “Lần này chúng ta tới đây là muốn chiêm ngưỡng một chút phong thái của Vân gia.”
Vân Thiên Phàm cười ha ha: “Các vị gia chủ nói đùa, Vân gia thực không dám nhận.”
“Không dám nhận? Ta thấy Vân gia ngươi chính là nhận rất vui vẻ, rất lợi hại đấy! Một năm rưỡi, Thiên Tuyết điện chủ và Mặc thiếu gia liên tiếp đến thăm. Xem ra Vân gia ngươi muốn một bước lên mây rồi, nhảy lên ngồi trên đầu chúng ta rồi!”
Mặc Trường Ca nhướn mày, không có bất kỳ phản ứng nào, Vân Thiên Phàm cười khẽ: “Nói đùa, nói đùa rồi. Danh dự, danh vọng, nội lực của gia tộc hàng đầu ở Thiên Tuyết điện, Vân gia ta sao có thể so sánh được.”
Vân Thiên Phàm khiêm tốn như vậy khiến những vị gia chủ này đều bất ngờ. Được tán dương như thế cơn giận cũng nguôi đi không ít. Diêu gia chủ thấy thế lập tức nhảy ra: “Thái độ của ngươi ngoài mặt thì vô cùng khiêm tốn, nhưng kỳ thực trong lòng lại rất ngông cuồng, hoàn toàn không để các gia tộc hàng đầu vào mắt!”
Vân Lạc Trần biết lão già này đến đây để gây chia rẽ, muốn nổi giận nhưng lại bị Vân Thiên Phàm ngăn lại: “Diêu gia chủ nói vậy là ý gì?”
“Ý gì? Vân gia của ngươi vốn là từ ngoài đến, được nương thân ở Thiên Tuyết điện chẳng qua cũng chỉ nhờ vào danh tiếng của Vân Phong. Thế nào? Lẽ nào Vân gia nghĩ chỉ dựa vào một người trèo lên cành cao, là có thể dẫm hết các đại gia tộc dưới bàn chân? Ngươi khinh thường ý tốt của Thiên Tuyết điện chủ và Mặc thiếu gia như thế, có phải muốn nói thứ chúng ta cầu không được đều là thứ các ngươi coi nhẹ không thèm?”
Một loạt những lời này khiến cho những gia chủ khác đều điên cuồng phẫn nộ. Hay cho một Vân gia không biết tốt xấu! Hay cho một Vân gia tự cao cuồng vọng! Hay cho một Vân gia không biết tiến lùi!
“Vân gia không hề có ý như vậy, e là Diêu gia chủ nghĩ nhiều rồi!” Giọng nói của Vân Thiên Phàm cũng lạnh đi vài phần.
Diêu gia chủ cười lạnh: “Thế nào? Bây giờ Mặc thiếu gia có thể chối bỏ sạch sẽ không? To gan muốn Mặc thiếu gia nói một câu, rốt cuộc là Thiên Tuyết điện có ý với Vân gia hay không?”
Mặc Trường Ca cười ha ha, ngón tay sờ sờ gương mặt của chính mình: “Diêu gia chủ, rốt cuộc ông cũng nói một câu tiếng người. Đại ca và ta đều có ý muốn kết thân với Vân gia. Ông đừng có vừa nghe đã sinh lòng bất mãn. Đặc biệt là Diêu Mạn đó của Diêu gia ông, cũng không biết tự nhìn xem mình là mặt hàng gì?”
“Mặc Trường Ca, ngươi...” Vân Lạc Trần giận dữ. Y làm như thế còn không phải đẩy Vân gia vào hố? Y còn sợ lửa giận của mấy người ở đây không đủ nhiều có phải không?
Sắc mặt của Diêu gia chủ thoắt đỏ thoắt trắng. Sắc mặt của các gia chủ khác cũng càng thêm khó coi. Bọn họ có thể xả giận lên Mặc Trường Ca không? Không thể. Thứ mà bọn họ có thể phát tiết lửa giận cũng chỉ có Vân gia mà thôi! Cho dù có Vân Phong thì sao chứ? Vân Phong kia không biết đã bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện, bọn họ đường đường là gia tộc hàng đầu, còn phải sợ một người không biết bao giờ mới xuất hiện hay sao?”
“Vân Thiên Phàm, rốt cuộc Vân Phong kia có gì tốt, ta cũng muốn xem thử.”
“Đúng thế. Hôm nay hãy để Vân Phong đó xuất đầu lộ diện. Nếu quả thật như lời Mặc thiếu gia nói thì chúng ta sẽ bỏ qua. Nếu như không phải, cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Diêu gia chủ nhướn mày cười khẩy: “Vân Thiên Phàm, nếu như chư vị gia chủ đều đã nói thế, ngươi mau gọi Vân Phong ra đây. Cho dù nàng ta có bản lĩnh như thế nào cũng phải hiểu, nơi này là Thiên Tuyết điện, không phải là địa bàn của Vân gia các người.”
Vân Lạc Trần nắm chặt nắm đấm, hàm rằng nghiến lại lạch cạch. Hắn muốn ra tay, nhưng ở chỗ này còn có tám chín người thực lực cao hơn hắn, hắn có ra tay cũng chỉ rước thêm họa cho Vân gia mà thôi. Chiến sĩ của Vân gia quân không phải đối thủ của những người này. Bọn họ đến đây nhất định không phải để dàn hòa.
Mặc Trường Ca nhởn nhơ ngồi một bên hoàn toàn là dáng vẻ xem kịch vui. Vân Phong, tình hình hiện giờ đã đến mức độ không thể dàn hòa, nàng vẫn không chịu xuất hiện sao? Chẳng lẽ nhất định phải chờ bọn họ động thủ nàng mới chịu đến? Nếu thật là như vậy, ta không ngại thêm dầu vào lửa, cổ vũ cho bọn họ.
“Vân gia chủ, suốt một năm rưỡi ngươi đã nhiều lần chối từ ta và huynh trưởng. Lần này đừng tiếp tục thoái thác nữa.” Mặc Trường Ca lại mở miệng.
Sắc mặt của Vân Thiên Phàm lập tức trầm xuống. Ép ông vì những chuyện như thế này mà làm phiền Vân Phong tu luyện, sao có thể chứ!
“Thật xin lôi Mặc thiếu gia cùng các vị gia chủ. Hiện giờ Vân Phong không ở trong phủ, e là chư vị phải thất vọng rồi.”
“Không thể nào. Vân gia chủ, lần này ta cùng với Vân Phong trở về, vì sao ông lai dối gạt các vị gia chủ đây chứ?”
Sắc mặt của Vân Thiên Phàm đã tối đến mức không thể tối hơn. Vân Lạc Trần đứng dậy: “Phụ thân nói rồi, Vân Phong không ở trong phủ, nàng đã bỏ đi rèn luyện một mình rồi.”
“Mặc thiếu gia đã nói nàng ta ở chỗ này, chúng ta còn tin lời ngươi nói hay sao? Vân gia thực sự ngạo mạn đến mức coi trời bằng vung rồi. Chúng ta đã đến cửa lại còn dám trợn mắt nói bừa! Để chúng ta đi vào lục xem, phải tìm được Vân Phong!”
Mấy vị gia chủ còn đang lo không tìm được cớ gây khó dễ, hiện giờ chính là cơ hội tốt, mười cường giả mà bọn họ mang đến lập tức muốn xông vào trong.
Vân Lạc Trần giận dữ quát một tiếng: “Càn rỡ! Đây là Vân gia!”
“Hừ! Ta thấy người càn rỡ chính là các ngươi.” Diêu gia chủ lạnh lùng hừ một tiếng, lửa giận trong lòng các vị gia chủ khác lại càng dữ dội: “Để ta tiến vào tìm. Nếu không tìm thấy Vân Phong, chuyện này coi như bỏ qua. Nếu như tìm được... Hừ!”
“Động một bước, giết không tha!”
Trong nháy mắt, hơn mười Chiến sĩ của Vân gia quân lập tức hiện thân. Mỗi người đều cầm vũ khí cấp bậc Thống Lĩnh trong tay, trừng mắt, chặn đứng đường của hơn mười tên cường giả. Mấy vị gia chủ đều cười lạnh, chỉ dựa vào những người này cũng muốn ngăn cản bọn họ? Thật nực cười!
Thế cục trong tức khắc trở thành đối lập, giương cung bạt kiếm, thời gian động thủ chỉ còn trong chốc lát.
Mặc Trường Ca thong thả lên tiếng: “Vân gia chủ, vẫn không mời Vân Phong đi ra sao?”
Đương nhiên y sẽ không để cho mọi chuyện đến mức không thể vãn hồi. Y chỉ muốn ép Vân Phong xuất hiện. Nếu như đám người này thực sự muốn động thủ, đương nhiên y sẽ ngăn lại.
Vân Thiên Phàm lạnh lùng nở nụ cười: “Mặc thiếu gia, cho dù người hoặc Thiên Tuyết điện chủ gặp Phong Nhi cũng vô dụng.”
Mặc Trường Ca đột nhiên nheo mắt lại, trên mặt rõ ràng hiện lên vẻ không vui. Diêu gia chủ lại càng bám chặt lấy cơ hội này: “Vân Thiên Phàm, đến cả Mặc thiếu gia ngươi cũng dám khinh thường như vậy, có lẽ ngay cả Thiên Tuyết điện chủ ngươi cũng không thèm để vào trong mắt. Đây là cách đối đãi của Vân gia với ân nhân đã thu nhận mình sao?”
Vân Lạc Trần đã sắp tức đến phát điên. Thu nhận? Ân nhân? Cái rắm! Nếu không phải Thiên Tuyết điện chủ đã cầu thì bọn họ cũng chẳng thèm tới đây! Vân gia ở đâu mà không an gia được, hoàn toàn không thèm đến Thiên Tuyết điện của các ông!
“Lục soát!”
Các vị gia chủ đều lạnh lùng hét lớn. Mười vị cường giả đồng loạt tiến lên. Đương nhiên Vân gia quân và Vân Lạc Trần sẽ không thể để cho bọn họ bước thêm một bước, lập tức tiến lên giao thủ.
Hiện trường nháy mắt trở nên hỗn loạn, Diêu gia chủ nhìn thấy thế chỉ cười gằn: “Đã như vậy, ta thấy chúng ta chỉ có cách tự mình đi xem một chuyến.”
Mặc Trường Ca nghe thế sắc mặt lập tức sa sầm. Năm người này, ngoại trừ lão già Diêu gia kia thì bốn người khác đều có thực lực xứng với tên gọi cấp bậc Tôn Giả. Nếu như Vân Phong thật sự không ở nơi này, mấy người đó lại động thủ, thì không phải là lỗi của y hay sao?
“Cũng tốt, chúng ta tự mình lục soát, chẳng lẽ còn sợ không tìm được nàng ta?”
Mấy vị gia chủ khác đều đã nổi cơn thịnh nộ, lửa giận chồng chất không ngừng đến giờ triệt để bộc phát. Mặc Trường Ca vừa thấy thế lập tức đứng dậy, nhưng đúng lúc này, một luồng năng lượng chấn động mạnh mẽ làm cho tâm thần người choáng váng truyền tới từ hậu viện Vân gia, như sóng lớn trào dâng, tất cả người ở đây đều bị bao bọc dưới áp lực của nó!
“A!”
Từng tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng của mười vị cường giả vang lên. Những người đang giao thủ với Vân gia quân đều cảm thấy như tim phổi muốn nứt ra, toàn thân đau đớn ngã rạp trên mặt đất, Vân gia quân lại không tổn thương một cọng lông cọng tóc. Các Chiến sĩ Vân gia quân đều quay mặt nhìn nhau, trong lòng kìm nén. Rốt cuộc làn sóng chấn động vừa rồi kia là...
“Phụt!”
Từng ngụm máu tươi phun trào ra, mấy vị gia chủ đại gia tộc đều kinh ngạc khi thấy chính mình bị áp lực đè nén đến mức thổ huyết. Làn sóng năng lượng chấn động vừa rồi rõ ràng không lớn, nhưng lại làm cho tâm thần bọn họ hỗn loạn, miệng phun máu tươi.
Mấy người đều kinh ngạc ngẩng đầu, hậu viện Vân gia có cao thủ, có cường giả tọa trấn!
Chẳng trách Vân gia không kiêng nể gì như thế, chẳng trách trước tình huống như hiện giờ cũng không hề hoảng sợ. Là vì có cao thủ này sao?
Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần cảm nhận được chấn động này, hai mắt đều lóe sang. Hai cha con họ đều có ít nhiều kích động. Xem ra chỉ sợ Vân Phong muốn xuất quan rồi!
Mặc Trường Ca ngồi một bên rõ ràng kinh ngạc, nhìn thấy vẻ kích động trên gương mặt Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần, trái tim y mạnh mẽ nhảy lên. Lẽ nào chấn động mãnh liệt vừa rồi... là do Vân Phong tạo ra? Chấn động mãnh liệt khiến cho kẻ ở cấp bậc Tôn Giả lập tức phun máu. Vân Phong, rốt cuộc nàng đã đạt đến mức độ nào? Tôn Vương, Tôn Hoàng? Hay là... Tôn Thần?
Vân Phong nhắm mắt tọa thiền ở tầng thứ mười của Long Điện. Đã hơn một năm rưỡi đôi mắt đen của nàng chưa từng hé mở, vòng ngũ sắc xung quanh nàng vẫn luôn không ngừng xoay chuyển, ánh sáng của năm loại nguyên tố hòa trộn với nhau. Bất chợt chuyển động của vòng xoay ngũ sắc đột ngột tăng tốc, năm loại màu sắc cũng đậm hơn trong nháy mắt.
Bản thân Vân Phong vẫn đắm chìm trong một cảnh giới huyền diệu. Nàng biết, mức độ mà nàng vẫn luôn mong chờ kỳ vọng đang ở trước mắt. Thời gian một năm rưỡi vừa qua, nàng bước qua ngưỡng cửa của một cấp rồi một cấp. Cứ mỗi lần bước qua một cánh cửa, lực cản trở để tiến về phía trước lại càng tăng lên gấp bội, tốc độ tu luyện cũng bị ảnh hưởng mấy lần, độ khó tu luyện cũng tăng thêm gấp nhiều lần. Thời gian một năm rưỡi, nàng ở trên con đường càng bước càng khó đi này, không ngừng tiến về phía trước. Cho dù mỗi lần chỉ có thể bước thêm một bước nho nhỏ, nhưng đối với Vân Phong mà nói đã là một loại tiến bộ.
Cố gắng trong một năm rưỡi. Một năm rưỡi không ngừng tiến lên, cuối cùng vào thời điểm này đã chạm được đến ngưỡng cửa cuối cùng mà nàng muốn tới, Tôn Hoàng cấp tám!
“Chủ nhân, cố lên!”
Ba ma thú khế ước cùng chung niềm xúc động với Vân Phong. Sự kiên trì và nỗ lực của Vân Phong trong một năm rưỡi này đều có bọn chúng ở bên bầu bạn. Có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế đạt đến Tôn Hoàng cấp tám, Vân Phong đã phải bỏ ra sự cố gắng người thường không thể nào tưởng tượng. Lúc này ba con ma thú cũng đều đang có cảm xúc dạt dào, giống như mỗi lần tấn thăng trước đó, nhất định Vân Phong sẽ thuận lợi thông qua!
Vòng xoay ngũ sắc càng thêm mãnh liệt, nguyên tố nồng đậm trong không khí thông qua vòng quay ngũ sắc không ngừng tiến vào không gian tinh thần thực của nàng. Không gian tinh thần lực càng ngày càng hùng hậu, thu nạp toàn bộ những nguyên tố ấy, tỉ mỉ luyện hóa, sau cùng khuếch tán tất cả những tạp chất còn dư lại ra ngoài thông qua vòng ngũ sắc. Tôn Hoàng cấp tám tấn thăng, mặc dù không quá mức khó khăn, hung hiểm như từ Tôn Hoàng tấn cấp Tôn Thần, nhưng cũng cần phải đưa ra nỗ lực không nhỏ. Tất nhiên trong giờ phút này, Vân Phong không thể phó mặc tất cả cố gắng trong mười tám tháng trời vừa qua của nàng cho dòng nước. Trên vầng trán trắng muốt của nàng toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Nàng đã sờ được vào ngưỡng cửa, chỉ cần bước qua chính là thành công!
“Đùng!”
Toàn bộ không gian của tầng thứ mười Long điện đột nhiên chấn động. Trong phút chốc, vòng xoay ngũ sắc phát ra ánh sáng rực rỡ. Từ trong cơ thể của Vân Phong phát ra từng vòng năng lượng chấn động khổng lồ, như làn sóng lăn tăn trên mặt biển không ngừng khuếch tán ra xung quanh!
“Nha đầu này... thực sự không còn gì để nói!” Những làn sóng năng lượng chấn động không ngừng khuếch tán ra bốn phía đã kinh động đến một góc nào đó trong Long điện. Một giọng nói già nua vang lên, không thể che giấu sự kinh ngạc: “Chỉ trong thời gian một năm rưỡi, thế mà nó có thể đạt đến độ cao như vậy. Vân gia quả nhiên là...”
“Hừ!” Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang vang lên: “Không phải ngươi vẫn luôn dõi theo nó hay sao? Nó có được thành tựu như vậy, trong lòng người nên sớm biết rồi mới phải.”
“Diệu Quang, ngươi không kinh ngạc sao?”
Tất cả chợt im lặng. Sau đó, giọng nói trầm khàn của Diệu Quang vang lên một lần nữa: “Ngạc nhiên? Cho dù có bất cứ cái gì xuất hiện trên người nha đầu đó, ta cũng đều không cảm thấy ngạc nhiên.”
“Ha ha, những lời này của ngươi thật có lý.”
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đang ở tầng thứ hai của Long điện đồng thời mở bừng mắt. Cảm thụ được luồng năng lượng chấn động kinh người này, Mộc Thương Hải nói nhỏ: “Trong thời gian một năm rưỡi, Vân Phong vậy mà...”
Khúc Lam Y không nói, nhưng đôi mắt đen của hắn tràn đầy kiêu ngạo và tán thưởng. Nương tử của hắn đương nhiên sẽ không khiến người thất vọng.
Nhị Lôi vẫn luôn im lìm trong góc đột nhiên đứng lên, trong đôi mắt ẩn dưới đám tóc bù xù của hắn tỏa ra từng tia sáng kích động. Nhị Lôi đột nhiên ngửa đầu, phát ra tiếng cười kinh thiên cuồng tiếu: “Ha ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Mộc Thương Hải giật mình, quay đầu lại nhìn Nhị Lôi đang cười như điên dại. Khúc Lam Y thì lại chẳng thèm ngó nhìn. Trận cười điên cuồng này vang vọng khắp Long điện, nhưng không truyền được đến tầng thứ mười. Làn sóng năng lượng cuồng đại cuối cùng cũng ôn hòa lại, đôi mắt đen vẫn luôn đóng chặt kia lập tức mở bừng.
Ánh sáng ngũ sắc chói mắt quét qua đáy mắt của Vân Phong, trong nháy mắt khí thế cũng tăng lên. Trong đầu nàng truyền đến giọng nói vui mừng của ba con ma thú: “Chủ nhân, chúc mừng người tấn thăng thành công!”
Cặp môi đỏ mọng hơi hé, Vân Phong chậm rãi thở ra một hơi, bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, lại chậm rãi buông lỏng. Trong thời gian một năm rưỡi, nàng thành công bước vào Tôn Hoàng cấp tám. Cuối cùng cũng không phụ hy vọng. Thu Kim Đỉnh thụ đã ngừng sản sinh Kim Đỉnh dịch ở bên cạnh lại, Vân Phong cũng có suy nghĩ trong lòng. Nếu không phải ngẫu nhiên có được Kim Đỉnh thụ, nàng hoàn toàn không thể nào có được thành tựu như bây giờ. Trong vòng một năm rưỡi, nàng có dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể lên được nhiều nhất là Tôn Hoàng cấp bốn mà thôi.
Trong vòng hai năm, nàng đã hoàn thành tấn thăng. Trước tiên nên nói tin tức này cho Thiên Phàm thúc mới phải. Vân Phong đã tấn thăng lên Tôn Hoàng cấp tám, vừa lách mình khỏi Long Điện nàng đã cảm nhận được Vân gia có một đám khách không mời mà đến. Thăm dò một chút, trong lòng Vân Phong đã biết rõ ràng.
Bốn gã Tôn Giả, mười gã cấp bậc Thống Lĩnh. Xem ra chỉ trong vòng một năm rưỡi này, Vân gia ở Tây đại lục cũng chịu không ít phiền phức, không chỉ đến từ tổng bộ Vân gia. Mà bây giờ những kẻ đó cũng dám đạp cửa đến nhà rồi!
“Vút!”
Tiếng gió vang lên, thân hình của Vân Phong biến mất tại chỗ không còn dấu vết. Khi nàng bước vào chính sảnh, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn ở đó thì khẽ cười lạnh.
“Tiểu, tiểu thư...”
Nhóm Vân gia quân nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ngoài chính sảnh, ai nấy đều kích động không thôi. Vân Thiên Phàm và Vân Lạc Trần nhìn thấy Vân Phong cũng y hệt thế. Mặc Trường Ca vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở một bên cuối cùng cũng có động tác. Y đứng dậy, chăm chú khao khát nhìn vào thiếu nữ y đã một năm rưỡi không gặp mặt.
Vân Phong đứng ở đó, chỉ là đứng ở đó đã khiến cho người ta có cảm giác âm thầm không thở nổi. Mấy vị gia chủ đến đập cửa nhà người gây chuyện, tuy là nhân vật đứng đầu gia tộc lớn, nhưng trước mặt thiếu nữ này hoàn toàn không có dũng khí mở miệng. Ai nấy đều kinh ngạc trợn mắt ra nhìn. Vân Phong, nàng ta chính là Vân Phong sao?
“Vân Phong, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi.” Giọng nói ngả ngớn của Mặc Trường Ca truyền đến.
Vân Phong lạnh lùng nhìn lại, trái tim của y như bị cái gì đó bóp chặt. Khi đó nhìn thấy nàng, y vẫn chưa hề có cảm giác như vậy, vì cớ gì mà bây giờ y lại có cảm giác vô thức muốn lùi về phía sau này?
“Mặc Trường Ca, bọn họ đều là ngươi đưa tới?” Vân Phong lạnh lùng mở miệng.
Những người khác đều không dám hít thở mạnh, nhất là Diêu gia chủ lại càng không. Ông ta tuyệt đối không ngờ Vân Phong thật sự ở đây! Nếu không, cho dù có đưa cả trăm lá gan, ông ta cũng không dám đến bới móc lúc này! Bây giờ Diêu gia chủ chỉ còn thiếu nước tìm kẽ đất mà chui xuống, có thể chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu xa!
“Đương nhiên không phải ta. Là ông ta, nàng cũng quen biết, người nhà họ Diêu.”
Ngón tay Mặc Trường Ca xoay chuyển, Diêu gia chủ đang len lén bước lùi lập tức cứng đờ, hơi thở căng thẳng, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vân Phong lạnh lùng cười, nếu như nàng không trùng hợp xuất quan vào thời điểm này, nhất định Thiên Phàm thúc và Lạc Trần sẽ không chịu quấy rầy mình. Đám người này ỷ vào vài phần thực lực, tất nhiên sẽ không để cho người Vân gia sống tử tế. Mà người đứng sau khích bác, chính là người từ đầu đến cuối vẫn luôn bất mãn với nàng – Người của Diêu gia.
“Không nhổ các ngươi sạch sẽ, các ngươi sẽ không tắt hy vọng.”
Thân thể Diêu gia chủ run lên bần bật, mấy vị gia chủ khác cũng không tránh khỏi run sợ. Nhổ cỏ tận gốc, thủ đoạn của Vân Phong này không thiếu ác độc.
Nếu là Diêu gia, sau này nàng đi khỏi, đương nhiên sẽ trở thành hậu hoạn vô cùng đối với Vân gia. Đây cũng là cơ hội để giết gà dọa khỉ! Vân Phong vốn không tranh quyền thế, nhưng những gia tộc này cứ hết lần này đến lần khác kiếm cớ hoạch họe, đương nhiên là Vân Phong nàng phải khiến cho bọn họ nhìn rõ một lần.
Bàn tay nàng đang ở trong không gian mạnh mẽ nắm chặt lại, không gian lập tức bị bóp méo biến đổi. Trong nháy mắt, thân thể của Diêu gia chủ cũng bị vặn xoắn lại không còn nguyên vẹn. Thậm chí một tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp thốt, chỉ còn lại một vũng máu tươi và một phần cánh tay còn rớt lại.
Một màn huyết tinh bạo phát này lập tức khiến cho bầu không khí lặng đi vài giây. Mấy vị gia chủ nhìn thấy một màn này trong lòng đều kinh hoảng. Đây chính là Vân Phong của Vân gia, nếu nói không tranh quyền thế chính là nàng. Nếu nói thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt đối cũng chính là nàng!