Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 52: Bí mật bị che giấu





Ngụy gia chán nản rút lui khỏi Tụ Tinh, bên phía Tụ Tinh cuối cùng cũng nhẹ nhõm. Thống kê sơ bộ đệ tử thương vong một chút, có sự liều mạng bảo vệ của năm vị trưởng lão và đệ tử quan môn, còn có được sự tiếp ứng từ dược tễ của Dược tễ trưởng lão, tổng cộng chỉ có mười người đệ tử Ngoại viện tử vong, những người khác đều là bị thương ở mức độ khác nhau. Kết quả này đối với Tụ Tinh đã phòng thủ vững chắc trong một năm rưỡi mà nói, là một thành tích tương đối không tệ. Đối mặt với sự tấn công của một bầy ma thú cực lớn như vậy, cùng với vô số lần bị đánh lén mà có thể làm ra thành tích như vậy, có thể thấy được năm vị trưởng lão cùng những đệ tử quan môn kia đã liều mạng như thế nào.

Vào lúc Tụ Tinh gặp phải nguy hiểm, tất cả mọi người đều đoàn kết đồng lòng, đồng tâm hiệp lực, cùng nhau bảo vệ gia viên nơi họ cùng sinh sống học tập. Thảm họa lần này bất tri bất giác đã khiến cho trên dưới Tụ Tinh càng thêm đoàn kết hơn. Mâu thuẫn và xung đột giữa những phái bình dân và phái quý tộc kia cũng đã giảm đi nhiều, đều trở thành bạn tốt với nhau.

Tất nhiên là Vân Phong sẽ ở lại Tụ Tinh. Rất nhiều người bị thương với mức độ khác nhau, một mình Dược tễ trưởng lão cũng vô cùng bận rộn. Mặc dù đệ tử của phân khoa dược tễ cũng ở đây giúp đỡ, nhưng mà vẫn chưa đủ. Dù sao tay nghề và kỹ thuật của bọn họ không phải là tài giỏi lắm, hiệu quả của dược tễ được chế tạo ra cũng không rõ rệt lắm, nhưng với tình trạng hiện giờ cũng không còn cách nào. Cũng may có Vân Phong gia nhập vào khiến Dược tễ trưởng lão thở phào một hơi thật dài. 

Vân Phong không nói hai lời lập tức gia nhập vào hàng ngũ chế tạo dược tễ. Vân Phong vô cùng hào phóng mà thêm Kim Đỉnh dịch vào trong thuốc của những đệ tử bị trọng thương kia, chỉ cần một giọt là đủ để đệ tử bị thương nặng có thể hồi phục trong thời gian ngắn. Nhưng có rất nhiều đệ tử bị thương nặng, Vân Phong tốn mất mấy ngày, cũng đã dùng mất non nửa lọ Kim Đỉnh dịch. Đệ tử Tụ Tinh sẽ không biết được là Vân Phong đã bỏ gì vào thuốc của họ. Vân Phong cũng không có đau lòng, đây là điều nàng nên làm.

“Tiểu sư muội, muội nói đám người Ngụy gia kia có còn trở lại nữa không?” Dung Tâm cũng chạy tới giúp đỡ phân phát dược tễ cho đệ tử bị thương.

Vân Phong nghe được những lời này thì bật cười. Trở lại? Chỉ sợ Ngụy gia quay về sẽ lập tức tìm Phong Lẫm hỏi cho rõ ràng. Nếu như Phong Lẫm còn dám đổ oan cho Tụ Tinh thì đừng trách nàng sẽ có hành động thực tế như những lời mà lúc trước nàng đã thẳng thắn nói với hắn ta. 

Tất nhiên là Phong Lẫm không có lá gan này. Lời uy hiếp lần trước của Vân Phong vẫn còn ở bên tai, khi Ngụy gia tìm đến hắn ta cũng rất có ý thức mà giải thoát cho bản thân, nói là hắn ta cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi, cũng không chứng cứ xác thực. Ngụy gia cũng tin là chuyện của bọn họ không liên quan đến hắn ta.

Ngụy gia tổn thất vô số ma thú, cũng tổn thất mười mấy người tinh anh, không còn tâm trạng tranh cãi với Phong Lẫm. Từ đó, Ngụy gia không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa. Có lẽ Ngụy gia đã phải chịu nhiều tổn thất với những đại trạch bị hủy hoại của họ, còn những ma thú và tinh anh bị hao tổn kia nữa, không thể nhất thời cứu vãn được, chắc bây giờ Ngụy gia chủ vô cùng hối hận rồi.

Cho dù biết đại trạch Ngụy gia là bị Vân Phong hủy hoại, thì lão ta còn mấy lá gan nữa mà dám đến trước cửa Tụ Tinh? Nếu lại đến, tổn thất của lão ta chỉ sợ là tất cả mọi thứ. 

Cứ như vậy, Ngụy gia hoàn toàn co đầu rụt cổ không dám ra ngoài. Sau khi mọi người ở Tụ Tinh nghe được tin này thì vô cùng hả giận. Nhất là khi nghe được đại trạch Ngụy gia bị phá hủy hoàn toàn, cả đám người đều cùng cười vang lên, đáng đời.

“Tiểu sư muội, là muội làm sao?” Dung Tâm nhướng mày hỏi một câu.

Vân Phong cười không trả lời. Thiên Quy nhìn Vân Phong lắc đầu khẽ cười, chỉ sợ là người nào sáng suốt đều biết thảm trạng hiện nay của Ngụy gia là do ai làm. Phong Vân này, khi ra tay thật sự không hề hàm hồ. 

Vấn đề mà Tụ Tinh đang phải đối mặt chính là làm thế nào để xây dựng lại. Ngoại viện bị hỏng gần hết, nhưng mà có năm vị trưởng lão ở đây thì tất nhiên không thành vấn đề. Về phương diện dược tễ, Vân Phong có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu, làm hết khả năng của mình. Nhìn thấy U Nguyệt và Cung Thiên Tình đều không bị thương chút nào, trong lòng Vân Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ở lại Tụ Tinh được một tháng, những chuyện cơ bản phần lớn đã ổn định. Khi Vân Phong vừa định từ biệt, Khúc Lam Y lại về tới.

“Thứ trong mấy chiếc nhẫn này ta đều đã lấy ra, nàng hãy xem thật kỹ.” sắc mặt Khúc Lam Y rất nghiêm trọng. 

Trong khu viện mà lúc trước Vân Phong ở chỉ có hai người Khúc Lam Y và Vân Phong. Vân Phong nhìn thấy thứ trong nhẫn, sắc mặt cũng trầm xuống.

Có ít khoáng thạch và cả dược tễ, Vân Phong cũng không để ý những thứ này. Nàng chỉ chú ý đến một thứ, là một cuốn sổ ghi chép rất tinh xảo. Vân Phong lật cuốn sổ ra tỉ mỉ nhìn một chút, bên trong hình như là ghi lại bí sử của rất nhiều gia tộc, có tên gia tộc, còn có cả gia phả của gia tộc. Vân Phong nhìn những dòng họ cổ xưa lạ lẫm này, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng cũng hiểu được những gia tộc này có ý nghĩa như thế nào.

Khúc Lam Y ở một bên cũng nhìn theo, khuôn mặt tuấn tú như bị một tầng mây đen bao phủ. Đôi mắt đen giống như hồ sâu hoàn toàn không nhìn thấy đáy. 

Vân Phong lật từng trang, từng trang, những ghi chú về gia tộc ở trên đó có chi tiết cũng có đơn sơ. Khi Vân Phong lật đến một trang nào đó, đôi tay đột nhiên nắm chặt, suýt nữa vò nát cả cuốn sổ trong lòng bàn tay. Trên trang này có viết những chữ mà Vân Phong vô cùng quen thuộc, ký hiệu gia tộc này nàng cũng đã từng nhìn thấy, khắc ở giữa là một chữ Vân phồn thể.

Vân gia!

Quả nhiên, mấy tổ chức thần bí đó vô cùng hứng thú với Vân gia. Vân Phong nhìn ghi chép ở trang này, chỉ rải rác vài câu nhưng cũng đã nhìn ra được địa vị của gia tộc Vân gia từ thật lâu trước kia không hề đơn giản. Nhất là huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia, truyền nối qua nhiều thế hệ gần như chưa từng bị đứt gãy. 

Sau khi Vân Phong nhìn xong, không tránh khỏi thở dài một hơi. Có thể tưởng tượng được Vân gia vì huyết mạch Triệu hồi sư này mà đã từng có địa vị cao cỡ nào. Cũng có thể tưởng tượng được Vân gia vì huyết mạch này mà gặp phải nhiều dòm ngó và tham vọng ra sao.

Vân Phong yên lặng đứng đó suy nghĩ lại, đời đời chưa từng cạn kiệt cũng không phải hoàn toàn chính xác. Trước khi nàng đến thế giới này, từ sau tổ tiên Vân Lan, Vân gia đã không còn xuất hiện Triệu hồi sư nào nữa. Có thể nói rằng sự xuất hiện của nàng đã phá vỡ tất cả những điều này, khiến cho huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia lại lần nữa được tiếp nối. Tiếp theo chính là Vân Khinh Thần.

Tiểu Khinh Thần… Vân Phong nghĩ đến nhi tử của đại ca và Tiểu Cẩm. Tiểu chất tử cũng là Triệu hồi sư đa hệ đó, tư chất của đứa nhóc kia cũng không thua kém mình bao nhiêu. cũng có thể nói từ khi nàng đến thế giới này, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia lại lần nữa thức tỉnh. 


Vân Phong nhíu chặt lông mày. Điều này có nghĩa là gì? Phải chăng sự xuất hiện của nàng mang lại một trận tai họa cho Vân gia?

Hơi quay đầu lại nhìn thoáng qua Khúc Lam Y đứng bên cạnh, Vân Phong đột nhiên kinh ngạc. Trên khuôn mặt của Khúc Lam Y lúc này có một tia hung ác khó nói nên lời. Sự phẫn nộ quanh quẩn trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, mặc dù lúc này mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lửa giận đang ẩn sâu trong đó.

“Lam Y…” Vân Phong khẽ gọi một tiếng. 

Đôi mắt đen của Khúc Lam Y lóe lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, môi khẽ nhếch lên một chút: “Sao vậy?”

Vân Phong nhìn hắn thêm vài lần, cuối cùng lại lắc đầu, tầm mắt lần nữa đặt lên cuốn sổ ghi chép. Lại lật thêm mấy trang nữa, Vân Phong ngạc nhiên: “Đây là…”

Lúc này trang ghi chép mà Vân Phong đang lật tới đã không còn liên quan gì đến những gia tộc cổ xưa nữa, mà là ghi lại rất nhiều loại ma thú từ xa xưa. 

Vân Phong lật xem, trong lòng chấn động không ngừng. Tên, hình dạng của những ma thú này đều được ghi nhận lại trong đấy, kể cả năng lực cũng được ghi chép rất tỉ mỉ. Mặc dù sổ ghi chép mà sư tôn để lại cũng có ghi lại không ít thông tin của ma thú, nhưng mà cả hai rõ ràng là không cùng một đẳng cấp. Những ghi chép trong cuốn sổ này ghi lại ma thú từ xa xưa, có thể nói là rất xa rất xa trước kia, những chủng loại cường đại tồn tại trên đại lục này.

“Diệu Quang…”

Vân Phong ngạc nhiên nhìn một trang trong số đó. Vậy mà lại có cả ghi chép về tiền bối Diệu Quang. Nhưng trang này chỉ có vỏn vẹn vài câu: “Diệu Quang có không gian lực đặc biệt, bản thân có năng lực cắn nuốt đặc biệt.” Trang ghi chép liên quan đến Diệu Quang này không có bất kỳ hình ảnh nào. Xem ra tiền bối Diệu Quang nói không sai, người nhìn thấy qua bản thể của ông ta đều đã không còn tồn tại trên đời, nếu không đây cũng sẽ không phải là một trang trống rỗng như này. 

Vân Phong lại lật tiếp về phía sau, trong lòng lóe lên một ý nghĩ. Tổ chức thần bí đó cũng rất có hứng thú với ma thú như thế, vậy còn huyễn thú khiến người ta theo đuổi, nhiệt huyết sôi trào đó thì sao? Liệu ở đây có ghi chép hay không?

Lại lật thêm vài trang ở phía sau, cuốn sổ ghi chép này cũng đã đến trang cuối cùng. Vân Phong cũng không tìm được bất kỳ thông tin nào của huyễn thú, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Nhưng mà nàng tin rằng tổ chức thần bí này không thể nào không có hứng thú với huyễn thú, chỉ là thật sự không có sưu tập được bất kỳ tư liệu nào.

Nghĩ đến huyễn thú phong hệ A Kim gặp được trên Vạn Thú sơn, Vân Phong cười lên, vậy mà nàng lại có thể gặp được huyễn thú, vận khí của nàng đúng là không tệ. 

Khép cuốn sổ ghi chép lại, Vân Phong lên tiếng: “Lam Y, chàng thấy thế nào?”

“Vậy mà Lãnh Mịch lại có thứ như vậy, tất nhiên không phải là của một mình lão ta tạo nên. Nếu như ta đoán không sai, không phải lão ta có giao dịch với mấy người kia, mà bản thân lão ta chính là một trong số họ…”

“Ý của chàng là, nhân vật trưởng lão của Tinh Vân học viện là một thành viên trong tổ chức thần bí đó?” 

Khúc Lam Y khinh thường cười khẩy: “Thủ đoạn giết người của Lãnh Mịch vô cùng tàn nhẫn hung ác, có khả năng là đồng bọn với những người đó. Ta thấy Tinh Vân học viện cũng quá kỳ dị, chắc cũng không tránh khỏi có liên quan!”

Vân Phong cũng nở nụ cười: “Nếu đã là như vậy, chúng ta cũng nên lên đường thôi.”

“Tiểu tử đó cho đến giờ vẫn chưa có tin tức gì sao?” Khúc Lam Y hỏi một câu. 

Vân Phong gật đầu: “Ta đã nhờ ngũ trưởng lão thăm dò một chút, Phù Không đảo và Nguyệt Luân đảo đều không có tin tức. Nghĩ lại thì Mặc Trường Ca đã rời khỏi Nguyệt Luân đảo, nơi có khả năng đến nhất chính là nơi mà Tinh Vân học viện tọa lạc, Tàn Hoa đảo.”

“Tàn Hoa? Đúng là một cái tên rất hay, Tinh Vân cũng thật xứng đôi với cái chữ Tàn này.”

Vân Phong cười khẽ: “Hy vọng lần này có thể tìm được Mặc Trường Ca, còn có… Mộc Thương Hải.” 

“Sau khi tìm được cần tranh thủ gửi Mộc Thương Hải về Đông đại lục, sau này sống yên ổn ở Thiên Tuyết Điện, đừng có mà ra ngoài kiếm chuyện.” Khuôn mặt tuấn tú của Khúc Lam Y cúi xuống sát mặt của Vân Phong, rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Ta cũng không muốn nương tử của mình phải hao tốn tâm tư cho nam nhân khác.”

Cặp môi đỏ nhếch lên nụ cười ngọt ngào, Khúc Lam Y cũng cười thật ấm áp: “Biết nàng muốn đi từ biệt ngũ trưởng lão rồi. Đi đi, chúng ta lập tức khởi hành. Còn về phần những người ngoại trừ ngũ trưởng lão, có thể mặc kệ.”

Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, xoay người đi ra ngoài. Bên trong phòng lại rơi vào yên tĩnh một lần nữa, một mình Khúc Lam Y ngồi im lặng ở đó. Không gian xung quanh hắn dường như bất động, ngay cả sự lưu thông của không khí cũng đột ngột dừng lại, đôi mắt đen mê người đó ngước lên trong thoáng chốc biến thành một mảnh đỏ tươi. 


“Bịch!”

Ngay lập tức chiếc bàn bên cạnh hóa thành từng mảnh vỡ phiêu tán trong không khí, vỡ nát hoàn toàn.

Đôi mắt màu đỏ tươi lóe lên từng tia phẫn nộ: “Xem ra lá gan của các ngươi cũng không nhỏ, ngay cả gia tộc của bổn thiếu gia cũng dám dòm ngó tới!” Khúc Lam Y đưa ngón tay sờ sờ ngọc bội màu trắng trên cổ mình, vuốt ve trong chốc lát, đột nhiên bề mặt ngọc bội trở nên vô cùng nóng. 

“Sao rồi lão già, bị nhốt ở nơi này không phục à?”

Ngọc bội màu trắng lại lần nữa nóng lên với nhiệt độ bỏng tay. Nhiệt độ này giống như đang muốn thiêu đốt ngón tay của Khúc Lam Y.

“Ta đã từng nói, đợi đến ngày ta ra khỏi đây sẽ không tha cho ngươi!” Giọng nói khàn khàn cổ xưa phảng phất vang lên từ một nơi sâu thẳm, mang theo thù hận dày đặc, sát ý vô tận. 

Khúc Lam Y cười ha ha, đôi mắt đỏ máu nhìn về phía trước: “Bổn thiếu gia sẽ chờ, nhưng mà bây giờ là ta đang chi phối ngươi. Lão già, ngươi nên khách khí một chút.”

“Nhân loại! Sao ta lại có thể tùy ngươi mang ra điều khiển!”

Khúc Lam Y nắm chặt ngọc bội màu trắng một chút, khẽ vuốt ve dọc theo đường vân cánh chim khổng lồ ở mặt sau ngọc bội, đáy mắt đỏ máu lộ ra một tia cười tàn nhẫn: “Lần đầu tiên có thể nhốt ngươi vào đây, tất nhiên cũng sẽ có lần thứ hai.” 

Ngọc bội màu trắng im lặng một lúc, Khúc Lam Y cười lạnh một tiếng: “Có lẽ ngươi cũng nên gặp kẻ thù của ngươi một chút.”

“Ngươi nói cái gì? Không lẽ ngay cả nó…”

Màu máu trong mắt đột nhiên biến đổi, mắt đen lại hiện ra: “Thời gian ngươi và nó gặp nhau đã không còn xa nữa rồi. Có lẽ những tên kia cũng tuyệt đối không ngờ được Tiểu Phong Phong lại mang nó trên người…" 

------

Đã sắp sửa khởi hành đến Tàn Hoa đảo, Vân Phong từ biệt ngũ trưởng lão. Sau khi ngũ trưởng lão biết được cũng vui vẻ chấp nhận. Ông biết Tụ Tinh nhỏ nhoi này không có cách nào giữ Vân Phong lại, chỉ dặn dò vài câu, Vân Phong ghi nhớ kỹ từng câu trong lòng, từ biệt ngũ trưởng lão. Mặc dù Khúc Lam Y đã từng nói qua, ngoại trừ ngũ trưởng lão ra thì những người khác có thể mặc kệ, nhưng điều này không bao gồm U Nguyệt và Cung Thiên Tình.

Sau khi biết được Vân Phong lại phải rời đi, U Nguyệt và Cung Thiên Tình đều im lặng rất lâu. Hai người đều biết, lần này đi không thể biết được lần gặp lại nhau tiếp theo sẽ là khi nào. Nhưng trong lòng họ cũng hiểu rõ, sớm muộn gì nàng cũng phải đi. 

“Biết rồi!” Cung Thiên Tình mở miệng cười tươi, rất lạc quan: “Biết rồi, cứ đi là được!”

U Nguyệt cũng khẽ cười, vỗ vỗ đầu Vân Phong: “Đi đi, đoạn đường này có Khúc Lam Y ở bên, ta cũng rất yên tâm.”

Vân Phong nhìn vẻ mặt hai người trước mắt rõ ràng là không muốn mình đi, lại còn bày ra bộ dạng phóng khoáng thì không kiềm chế được, khẽ thở dài một tiếng. 

Cuối cùng Cung Thiên Tình cũng nhịn không được, mở rộng hai tay ôm chặt lấy Vân Phong, nước mắt nóng hổi không kìm được chảy ra: “Cái tên này, ta thật vất vả mới có được bạn tốt ở đây, ta còn chưa có vui vẻ được bao lâu, nhưng ngươi lại muốn đi rồi!”

Vân Phong bật cười, vỗ vỗ vai Cung Thiên Tình, nghe những lời nói mang theo tiếng nức nở của nàng ta: “Đi thì đi đi, ta cũng biết là nơi này không thể giữ được ngươi, nhưng mà tại sao lại nhanh như vậy…”

“Thiên Tình, tụ tan ly hợp, rất bình thường mà. Lần này rời đi chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.” 

Cung Thiên Tình đột nhiên hít hít mũi, đưa tay lau sạch hết nước mắt trên mặt mình, nói với đôi mắt đỏ ửng: “Đây là ngươi tự nói đó!”


Vân Phong gật đầu cười: “Đúng, là ta nói.”

“Ta sẽ nhớ kỹ! Ta sẽ càng thêm cố gắng, đợi đến khi ta và ngươi gặp lại nhau, nhất định sẽ cho ngươi một cái nhìn khác hẳn!” 

Vân Phong cười khẽ: “Đúng, bằng hữu của ta tất nhiên là phải như vậy!”

Cung Thiên Tình phì cười, cũng không còn cảm xúc buồn bã vì chia tay nữa. Vân Phong quay đầu nhìn U Nguyệt: “Nhị ca, xin hãy bảo trọng.”

U Nguyệt gật đầu, cuối cùng cũng không kìm được cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng ôm Vân Phong vào lòng: “Muội và ta vốn không phải ruột thịt. Mặc dù chỉ là muội muội trên danh nghĩa, nhưng trong lòng ta, muội chính là muội muội ruột của ta.” 

Nghe những lời nói trầm thấp truyền đến từ nơi sâu thẳm trong lồng ngực của U Nguyệt, Vân Phong hơi nhắm mắt lại, cái ôm ấm áp này…

“Ừ.”

“Tiểu Phong Phong, nên đi rồi.” 

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên, U Nguyệt nhanh chóng buông Vân Phong ra. Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Khúc Lam Y mặt đã đen đi một nửa xuất hiện, có chút giận dữ nhìn U Nguyệt.

Vân Phong kéo ra một khoảng cách với U Nguyệt: “Dung Tâm sư huynh và các đệ tử khác của Tụ Tinh, xin thay muội nói một tiếng.” Tiếp theo cười với hai người một cách bí ẩn: “Còn một chuyện vẫn luôn giấu các ngươi, chỉ là xuất phát từ suy nghĩ cho bản thân.”

U Nguyệt và Cung Thiên Tình đều nghi ngờ nhìn về phía Vân Phong. Vân Phong cười nhẹ: “Thật ra, tên của ta không phải là Phong Vân, mà là Vân Phong. Vân của bạch vân, Phong của phong diệp.” 

“Vân… Phong?”

U Nguyệt và Cung Thiên Tình đều ngây người. Vân Phong nhẹ nhàng gật đầu, Khúc Lam Y đã bước lên phía trước nắm lấy tay Vân Phong, kéo nàng vào trong lòng. Vân Phong khẽ cười: “Nhị ca, Thiên Tình, ta đi đây.”

U Nguyệt và Cung Thiên Tình vội vàng gật đầu. Khúc Lam Y hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chóng lách mình, hai người lập tức không còn thấy bóng dáng. U Nguyệt và Cung Thiên Tình nhìn nhau, hai người đều nở nụ cười: “Vân Phong, Phong Vân, cả hai tên đều rất hay.” 

U Nguyệt gật đầu cười: “Ta cũng muốn gặp người nhà của muội ấy, chắc cũng là người không tầm thường.”

Cung Thiên Tình cười hì hì: “Điều đó là đương nhiên rồi, Vân gia này có được Vân Phong, nhất định không hề đơn giản!”

Khúc Lam Y nhẹ nhàng ôm vai Vân Phong rời khỏi Tụ Tinh học viện, đi một cách im lặng không tiếng động không có ai phát hiện được. Trên đường, khuôn mặt tuấn tú của Khúc Lam Y đều hơi lạnh lùng, rất rõ ràng là đang để ý tới cái ôm vừa nãy của U Nguyệt. Vân Phong cũng chỉ nhếch miệng cười, yên tĩnh rúc vào trong lòng hắn. 

“Nương tử, vi phu đã từng nói, những người ngoại trừ ngũ trưởng lão ra đều có thể mặc kệ.”

Vân Phong cười: “Nhị ca và Thiên Tình không bao gồm trong đó.”

Khúc Lam Y cúi đầu nhìn tiểu nữ nhân trong lòng mình. Khi nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, thực sự không nhịn được mà bỏ sắc mặt lạnh lùng đi, cưng chiều cười cười: “Nương tử, ăn chắc vi phu rồi đúng không?” 

Đôi mắt đen của Vân Phong hơi nhếch lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ cưng chiều của người đàn ông dịu dàng trước mắt, một nỗi ấm áp dâng lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Đôi má của Vân Phong bất chợt ửng đỏ, Khúc Lam Y không kiềm chế được mà si mê. Hắn còn chưa kịp nói gì, Vân Phong đã ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mịn màng chạm nhẹ lên khóe môi của nam nhân. Mặc dù chỉ giữ lại hai ba giây, nhưng đối với Khúc Lam Y mà nói, vậy đã đủ rồi.

Khuôn mặt của tiểu nữ nhân ở trong lòng đỏ ửng như cánh hoa phớt hồng, mang theo chút thẹn thùng nói không nên lời. Khúc Lam Y vẫn luôn ở bên cạnh Vân Phong, đã từng nhìn thấy khí thế mạnh mẽ của nàng, từng nhìn thấy sự trọng tình trọng nghĩa của nàng, nhưng dáng vẻ này lại không thường được nhìn thấy. Cũng chỉ lúc hai người tình nồng ý mật, dưới sự trêu chọc của Khúc Lam Y mới có thể nhìn thấy. Ít khi nhìn thấy Vân Phong chủ động, vô cùng quý giá.

Khúc Lam Y cúi đầu, hôn một cái lên trán của Vân Phong: “Đều nghe nương tử, nương tử nói sao thì chính là vậy.” 

Vân Phong có chút thẹn thùng trợn mắt, Khúc Lam Y cười ha ha, tâm trạng lập tức chuyển tốt, ôm thân thể trong lòng càng chặt hơn. Cảm giác ấm áp từ trên thân thể nam nhân truyền đến, Vân Phong lặng lẽ nhìn lên, nhìn thấy ý cười trên khóe môi mỏng, bản thân cũng cười lên.

Mục tiêu hiện giờ của Vân Phong là đến Tàn Hoa đảo. Một là đi tìm Lãnh Mịch, hai là tìm kiếm Mặc Trường Ca vẫn luôn vui sướng bay nhảy ở bên ngoài. Mặc Trường Ca có Mộc Thương Hải ở bên cạnh, tất nhiên là sẽ an toàn hơn. Đến bây giờ Vân Phong không còn kiên nhẫn để y tùy ý ở bên ngoài nữa. Nếu như bắt được, nói gì đi nữa nàng cũng phải nghĩ cách ném y về Đông đại lục, đệ đệ của mình thì Thiên Tuyết Điện chủ nên tự trông chừng đi.

Nhị Lôi bị thu vào trong Long Điện, tất nhiên là nó nhàn nhã vui vẻ. Vân Phong có một cảm giác không nói nên lời, dường như Nhị Lôi rất không cam tâm, không tình nguyện ở cùng với Khúc Lam Y. Với tính cách bình thường của Nhị Lôi, hẳn là thích ở bên ngoài hơn. 

Mặc dù hiện giờ Vân Phong đã đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng, nhưng để lập khế ước với Nhị Lôi thì vẫn còn một khoảng cách nhất định. Vân Phong cũng đã hỏi rõ ràng, Nhị Lôi là ma thú Tôn Hoàng cấp sáu. Mà bây giờ nàng cũng chỉ là Tôn Hoàng cấp hai mà thôi. Dù chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi đã thăng lên Tôn Hoàng cấp hai này, Vân Phong vẫn cảm thấy không đủ. Nhưng nếu để người khác nghe thấy chắc sẽ ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm.

Tôn Vương tiến vào cấp bậc Tôn Hoàng vốn đã rất khó khăn rồi. So với khó khăn của Tôn Hoàng lên Tôn Thần, khó khăn này tất nhiên chẳng tính là gì, nhưng cũng có độ khó nhất định. Để vượt qua mỗi tầng đều có tính nguy hiểm tương đối cao, nhưng đối với Vân Phong mà nói, có được sự trợ giúp của Kim Đỉnh dịch, những độ khó này cũng đã hóa giải được rất nhiều. Giữa Tôn Vương và Tôn Hoàng, Vân Phong không cần tốn nhiều khí lực mà trực tiếp vượt qua được, là một sự thuận lợi mà người thường không thể tưởng tượng được.


Với tuổi tác hiện nay của Vân Phong, hai mươi mấy tuổi đã đạt đến cấp bậc Tôn Hoàng, nhân tài như thế này tuyệt đối là rất hiếm có trên thế gian. 

Muốn đi Tàn Hoa đảo sẽ phải thông qua không gian Truyền tống trận. Hai người đi theo một nhóm thương nhân đến Tàn Hoa đảo để buôn bán. Vừa vào Truyền tống trận, sau khi vững vàng vượt qua không gian truyền tống, đến được một tiểu thành ở biên giới của Tàn Hoa đảo. Ngoại trừ một số thông đạo đặc biệt của không gian Truyền tống trận, Truyền tống trận của ba đảo đều sắp xếp ở tiểu thành biên giới.

Đến Tàn Hoa đảo cũng có nghĩa là đã đến địa bàn của Tinh Vân học viện. Tinh Vân và Tụ Tinh, trên mỗi hòn đảo đều có địa vị giống nhau. Ở địa bàn của người ta, lại còn là vào thời điểm nhạy cảm sau trận thi đấu giao lưu của ba viện, tất nhiên là phải đặt cẩn thận lên đầu.

Cái tên Phong Vân này xem ra tạm thời không thể dùng được. Bằng không thì khó tránh khỏi cản trở rất lớn khi hành sự, Vân Phong suy nghĩ một chút, dùng lại tên từ lúc đầu của mình: Liên Y. 

Khúc Lam Y nghe xong thì bật cười, nói rằng đây là một cái tên đương đối khác biệt. Vân Phong chỉ cười thản nhiên cũng không có nói gì thêm. Cũng đã biết rõ địa điểm của Tinh Vân học viện, nhưng để vào được bên trong thì có chút khó khan. Đi vào một cách quang minh chính đại tất nhiên là tốt, nếu như dựa vào nhập cư trái phép thì có chút phiền phức, nhất định sẽ làm kinh động đến các trưởng lão khác của Tinh Vân. Mục tiêu lần này của Vân Phong chỉ là  Lãnh Mịch, cũng không muốn gây chuyện.

Còn có Mặc Trường Ca, hai đảo khác cũng không thấy bóng dáng, nơi này có khả năng lớn nhất. Cần phải dùng cách nào để sau khi mình vào được Tinh Vân, đồng thời việc tìm kiếm Mặc Trường Ca cũng không bị chậm trễ. Nếu như có thể cùng lúc làm cả hai việc tất nhiên là tốt nhất, bằng không thì sẽ phải tốn rất nhiều thời gian.

Trước tiên hai người tìm được một lữ quán ở tiểu thành biên giới này. Muốn tìm hiểu tin tức gì thì phải hỏi người dân địa phương. Sau khi hỏi lão bản của lữ quán, Vân Phong cũng hiểu được, bất luận là đại thành hay tiểu thành trên Tàn Hoa đảo cũng có khu đấu giá. Mà khu đấu giá ở đây có chút không giống những nơi khác. Nơi này không chỉ có thể đấu giá mà còn có thể treo giải thưởng. Treo giải thưởng có thể là bất cứ thứ gì, có thể là người, vật, thậm chí là tin tức nào đó. Càng thuận tiện hơn chính là, tin tức của nội bộ khu đấu giá đều là cùng hưởng. Cũng có nghĩa là nếu ngươi treo thưởng một thứ gì đó, toàn bộ khu đấu giá của cả Tàn Hoa đảo này cũng sẽ truyền tin tức này ra, người qua lại trong khu đấu giá của cả Tàn Hoa đảo đều sẽ nhìn thấy được. 

Sau khi nghe xong, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức đến đi về phía khu đấu giá. Sau khi tiến vào khu đấu giá phát hiện chỗ này vô cùng nhiều người. Mặc dù là tiểu thành biên giới, nhưng khu đấu giá luôn luôn là nơi náo nhiệt nhất. Vân Phong tùy tiện nhìn thoáng qua, trái phải hai bên đều có một cái bảng, trên đó viết đầy tin tức, thỉnh thoảng có người đến đổi mới. Xem ra việc buôn bán của khu đấu giá rất đắt khách.

“Tiểu thư, thiếu gia, là đấu giá hay treo thưởng vậy?” Có người tiến lên cười tủm tỉm hỏi một câu.

Khúc Lam Y ở một bên lạnh nhạt trả lời: “Treo thưởng.” 

“Treo thưởng ở bên phải, đấu giá ở bên trái. Nếu như tiểu thư và thiếu gia đang vội vã, thì không ngại ra thêm chút giá cả, bọn ta cũng sẽ tận tâm làm việc cho tiểu thư, thiếu gia.”

“Biết rồi.”

Vân Phong khẽ cười, người đến khom lưng chỉ về bên phải rồi xoay người rời khỏi. Hai người Vân Phong đi về phía bên phải, so với đấu giá ở bên trái thì bên đây sáng sủa hơn một chút, nhưng trên bảng lại có rất nhiều tin tức treo thưởng. 

“Treo thưởng có mấy đẳng cấp. Đẳng cấp cao nhất sẽ ở chỗ bắt mắt nhất, đẳng cấp thấp nhất thì chính là bên góc.” Có nhân viên đi tới, âm thầm nhìn Vân Phong dò xét mà giải thích.

Vân Phong nhìn lướt qua không nói gì, nhân viên nhìn Vân Phong dường như không có ý định treo thưởng, cảm thấy có chút bực bội mà xoay người bước đi.

Hai người Vân Phong cũng không hề quan tâm. Bảng treo thưởng này phân chia ra nhiều khu vực, xem ra dựa vào giá cả khác nhau sẽ đặt tin tức của người treo thưởng ở những vị trí khác nhau. Đặt ở nơi bắt mắt nhất sẽ có nhiều người xem nhất, cũng sẽ rất nhanh có được thứ mà mình treo thưởng. Mà càng là ở bên góc thì chữ sẽ càng nhỏ, càng không có ai chú ý tới. 

Vân Phong nhìn thoáng qua chỗ đẹp nhất trên bảng treo thưởng, nhưng cái nhìn này lại thấy được tin tức khiến nàng kinh ngạc. Khúc Lam Y cũng cùng lúc nhìn thấy được, lạnh lùng cười cười: “Tiểu tử đó đúng thật là không an phận, xem ra là đã gây phiền phức rất lớn rồi.”

Ở chỗ bắt mắt nhất trên bảng treo thưởng, trong số mấy tin tức có một tin treo thưởng viết rất rõ ràng: Treo thưởng hai nam tử sau đây, tuổi tác đều là khoảng hai mươi mấy tuổi đầu. Một người trong đó có một mắt màu trắng xám, người kia dùng tóc che nửa mặt, cử chỉ lỗ mãng.

Vân Phong không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Xem ra Mộc Thương Hải tìm được Mặc Trường Ca rồi, chỉ có điều gặp phải phiền phức ở Tàn Hoa đảo, nên không thể đi qua Truyền tống trận, cũng không có cách nào liên lạc với nàng. 

Ánh mắt của Vân Phong nhìn xuống phía dưới, người treo thưởng của tin tức này vậy mà lại là Tinh Vân học viện!

“Tinh Vân học viện? Mặc Trường Ca thì thôi đi, còn Mộc Thương Hải không lẽ cũng đi theo tiểu tử này làm bậy?” Khúc Lam Y vô cùng không vui nói một câu.

Vân Phong lại lắc đầu: “Có lẽ khi Mộc Thương Hải tìm được Mặc Trường Ca, thì y đã dấn thân vào rắc rối rồi.” 

“Hừ, dính dáng đến Tinh Vân, cũng đã tiết kiệm được nhiều thời gian của chúng ta.” Khúc Lam Y nhướng mày: “Tiểu tử đó vậy mà có thể gây được phiền phức ở nơi này, ta nên nói hắn như thế nào mới tốt đây… Thiên Tuyết Điện chủ đúng là biết cách dạy đệ đệ.”

Vân Phong giơ tay xé tờ tin tức treo thưởng trước mặt này xuống, Khúc Lam Y vừa nhìn thấy: “Nàng muốn dùng cái này để vào Tinh Vân sao?”

Vân Phong cong môi: “Bằng không thì còn dùng cái nào nữa? Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?” 

“Nhưng nàng đến Tinh Vân mà không dẫn theo hai người đó, nếu đám người kia thẹn quá hóa giận thì sao?”

Vân Phong cười: “Ta chỉ cần vào trong là được, còn về những chuyện khác, không liên quan gì đến ta.”