Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 46: Ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn





“Đó là ai?” Lãnh Mịch và Phong Lẫm nheo mắt nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện cản cú đánh kia lại, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Không vì gì khác, chỉ vì hai đòn tấn công của Tôn Hoàng cấp bốn kia có lẽ đều rơi hết lên người người nọ, nhưng người nọ lại không hề bị thương gì.

Ngũ trưởng lão đang lo lắng, thấy Nhị Lôi xuất hiện đột nhiên bình tĩnh lại. Ông không lạ lẫm gì Nhị Lôi, con ma thú đó lúc còn trong rừng cấm đã luôn đi theo cạnh Vân Phong, nha đầu cũng từng nói nó là bằng hữu của nha đầu. Chẳng ngờ, vào lúc nguy cấp con ma thú cấp Tôn Hoàng đó lại cứu nha đầu một mạng.

“Tinh Yêu, người này lên đấu rõ ràng vi phạm quy định. Xem ra Phong Vân phải bị loại rồi.” Lãnh Mịch nhếch miệng cười, Phong Lẫm cũng gật đầu: “Tinh Yêu, Lãnh Mịch nói không sai, người ngoài lên đấu là đã vi phạm quy tắc.” 

Ngũ trưởng lão đột nhiên cười, mắt híp lại nhìn cả hai: “Người? Các ngươi nhìn cho rõ vào, đó không phải là người. Đó là… ma thú!”

“Cái gì!” Phong Lẫm và Lãnh Mịch đều trừng to mắt, quay đầu nhìn kỹ Nhị Lôi. Quan sát một lúc đột nhiên nhớ tới tiếng thét của vừa rồi của nó... ma thú, kẻ này lại là ma thú!

“Ma thú cấp Tôn Hoàng. Sao, sao Phong Vân ký khế ước được?” Lãnh Mịch vung tay áo, mặt lạnh lùng, hai mắt hung ác nhìn Phong Vân và Nhị Lôi. Ma thú cấp Tôn Hoàng, vậy mà Phong Vân lại có con ma thú cấp này giúp đỡ, đúng là ngoài ý muốn. 

“Ngươi quan tâm mấy chuyện này làm gì? Nếu Triệu hồi sư sử dụng ma thú cũng bị tính là vi phạm quy định, vậy ta thấy Chiến sĩ cũng không thể sử dụng chiến khí, Ma pháp sư cũng đừng sử dụng ma pháp. Phong Lẫm, ngươi nói có đúng không?” Ngũ trưởng lão lạnh lùng nhìn sang.

Phong Lẫm cười ha hả: “Đương nhiên. Triệu hồi sư sử dụng ma thú là chuyện hiển nhiên, nhưng rõ ràng là con ma thú này không phải ma thú khế ước của Vân Phong, vậy…”

“Nói vậy, hai người Tinh Vân vừa nãy dùng hai đòn tấn công cấp Tôn Hoàng, cũng nên bị loại ngay!” Ngũ trưởng lão quát một tiếng, sắc mặt Phong Lẫm hơi khó coi, không nói thêm gì nữa. 

“Hừ! Nhiều năm không gặp, chẳng ngờ ngươi lại hẹp hòi tới vậy, đúng là quá thất vọng mà.” Ngũ trưởng lão hừ lạnh một tiếng.

Thần sắc Phong Lẫm càng thêm khó coi, cuối cùng đành ngậm miệng quay đầu sang bên. Lãnh Mịch hung ác nhìn Nhị Lôi. Ma thú cấp Tôn Hoàng tham gia, quả nhiên Phong Vân có chuẩn bị, con át chủ bài lần này của Tụ Tinh quá khó lường.

“Sư, sư huynh, chúng ta, chúng ta nên làm gì đây!” 

Chiến sĩ cấp tám của Tinh Vân lắp bắp. Vốn cho rằng hai đòn tấn công cấp Tôn Hoàng vừa rồi đã đủ để giết nàng ta, không ngờ lại xuất hiện người nọ. Đòn tấn công cấp Tôn Hoàng đánh trúng cũng chẳng thể làm người nọ bị thương, họ làm gì còn phần thắng nữa.

Ba ma thú khế ước đứng cạnh Vân Phong, Tiểu Hoả hừ một câu: “Hừ, may mà có chút xíu bản lĩnh.”

Lam Dực và Yêu Yêu nhìn nhìn Nhị Lôi, mắt hiện lên sự sợ hãi thán phục. Vừa rồi hai đòn tấn công cấp Tôn Hoàng đó không nhẹ chút nào, nhưng nó lại đỡ thẳng, năng lực phòng ngự phải mạnh tới cấp nào chứ? 

Vân Phong đứng sau lưng Nhị Lôi, nhìn khói bốc lên từ người nó, hai đòn tấn công vừa rồi chỉ tạo được vài vết thương nhỏ. Vân Phong còn cẩn thận phát hiện chung quanh vết thương hình như có thứ gì trông như vảy bị tróc ra!

Nhị Lôi nói mình là rồng, chẳng lẽ nó có huyết mạch của Long tộc thật? Bằng không thì phải giải thích thế nào về năng lực phòng ngự tới mức biến thái này?

“Phong Vân, người ngoài lên đấu đã là vi phạm quy định! Ngươi bị loại rồi!” Chiến sĩ cấp chín cười ha hả, tay chỉ thẳng vào Vân Phong, vô cùng đắc ý. 

Vân Phong cũng cười, đôi mắt giấu sau mái tóc bù xù của Nhị Lôi loé lên ánh sáng, nó gầm gừ ra tiếng: “Ngươi cho là lão tử ti tiện như ngươi à?”

“Cái, cái gì?” Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân không hiểu ra sao.

Vân Phong cười ha ha, sắc mặt lạnh như băng: “Ý của nó là... Nó không phải người.” 

Ngay khi Vân Phong dứt lời, Nhị Lôi đột nhiên mở rộng miệng, tiếng gầm như tiếng gầm của rồng hổ vang lên. Tiếng gầm này mang theo cả uy áp không thể chống lại, hai người của Tinh Vân trực tiếp hộc máu, toàn thân run rẩy.

Trưởng lão của ba học viện đứng trên cao nghe tiếng gầm tức giận đó cũng run lên. Tiếng gầm này… dù là họ cũng cảm thấy có hơi… sợ hãi!

Ba ma thú khế ước đứng sau lưng Vân Phong đều biến sắc. Chúng nó quay sang nhìn nhau, biết Nhị Lôi không hề đơn giản, bản thể của nó chắc chắn là chủng loài rất mạnh. 

Nhị Lôi gầm xong, miệng vết thương cũng dần khép lại. Thấy bộ dáng chật vật của hai người Tinh Vân, nó mở miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt: “Loài người, lão tử là ai ngươi biết không?”

Hai người Tinh Vân vô thức lùi ra sau vài bước, máu chảy xuống khoé miệng chưa khô, đắng chát, miệng họ cũng đầy mùi máu. Ma thú, vậy mà nó lại là ma thú! Phong Vân còn ma thú khác nữa. Rốt cuộc nang ta là Triệu hồi sư của bao nhiêu hệ?

“Xì! Xì! Xì!” 


Vô số rắn nhỏ màu trắng bạc nhảy múa trên người Nhị Lôi, vẻ bạo lực của Lôi nguyên tố hiển hiện cực rõ. Lần đầu tiên Vân Phong nghe Nhị Lôi phát ra tiếng thú gầm thế này. Sau khi nhìn thấy bản thể ma thú của nó, giờ lại nghe được tiếng gầm, Vân Phong thấy hơi kì dị.

“Vân Phong, lão tử giết người chưa từng chừa kẻ nào.” Nhị Lôi nói nhỏ.

Vân Phong cười khẩy: “Được, cứ làm theo thói quen của ngươi đi.” 

Nhị Lôi cười ha ha, xoay đầu nhìn ra sau: “Ba người các ngươi đứng đó xem lão tử giết hai thằng nhóc đó thế nào, ngưỡng mộ lão tử đi!”

Nhị Lôi nói xong, sắc mặt ba con ma thú khế ước đều trở nên khá kì lạ, tất cả đều cứng ngắc. Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc hàng thật giá thật luôn!

“Được rồi, hai gã đó có thể còn phù chú công kích như lúc nãy, ba chúng ta không giúp được gì, ngươi ra làm lá chắn cũng được.” 

Nghe  Lam Dực nói, Nhị Lôi cười: “Lão tử làm lá chắn cũng làm rất vui vẻ, ha ha ha ha!” Nói rồi, bàn tay nó nắm chặt lại, vô số tia sét tập trung vào nắm đấm của Nhị Lôi phát ra ánh sáng bạc.

“Vân Phong, giết ai trước đây?” Nhị Lôi hung tợn nhìn hai người của Tinh Vân.

Vân Phong cười khẽ: “Đương nhiên là kẻ uy hiếp lớn nhất.” 

“Ha ha ha, được!” Nhị Lôi cười to, người đột nhiên xông lên trước, rắn bạc trên người nhảy múa tung tăng, kéo theo từng trận sét.

Ma thú lôi hệ! Mọi người xem như đã biết, lôi hệ, thêm ba hệ trước đó và thổ hệ, chẳng lẽ Phong Vân này là Triệu hồi sư ngũ hệ? Điều này làm mọi người đều bị đả kích, không ai dám tin. Bởi vì chưa ai từng thấy chuyện này, cả những nhân vật lợi hại trong truyền thuyết cũng không có.

“Sư huynh, nó tới rồi! Chúng ta làm sao đây, cần chủ động nhận thua không?” Chiến sĩ cấp tám Tinh Vân bị sát khí của Nhị Lôi doạ sợ, chiến ý bay sạch, chỉ còn nỗi sợ hãi và lùi bước trước cái chết. 

“Sư huynh! Nó, nó thật sự muốn giết chúng ta!” Chiến sĩ cấp tám run rẩy nói.

Chiến sĩ cấp chín trừng gã ta: “Muốn ta nhận thua, đừng mơ! Ta sẽ không nhận thua, ta cũng sẽ không thua!”

“Sư, sư huynh...!”  Chiến sĩ cấp tám nhìn đôi mắt đỏ ngầu của sư huynh, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát. 

Chiến sĩ cấp chín lật tay, một lá bùa bất chợt xuất hiện trong tay gã ta, Chiến sĩ cấp tám hô to: “Sư huynh, sao huynh vẫn còn...!”

Chiến sĩ cấp chín nhếch môi, dùng đầu lưỡi dính máu liếm môi, đặt lá bùa giữa hai tay, mắt nổi tơ máu, trông cực kì đáng sợ: “Phong Vân, ta sẽ không thua, ta sẽ không thua ngươi đâu!”

Chiến Sĩ cấp chín đột nhiên dùng chiến khí, dồn hết toàn bộ chiến khí lên lá bùa. Lá bùa kẹp giữa hai tay gã ta thay đổi, điên cuồng hấp thu chiến khí, như cái miệng rộng tham lam đói khát. 

“Sư, sư huynh!”

Chiến sĩ cấp tám trợn mắt, bùa này ở đâu ra? Trưởng lão sẽ không cho bùa thế này, bùa này quá kì quái! Lãnh Mịch đứng trên đài cao, lạnh lùng nhìn tất cả, thấy lá bùa trên tay Chiến sĩ cấp chín thì nhếch miệng cười khẩy. Vậy mà nó lại nghĩ tới việc xài lá bùa này, đúng là liều mạng.

“Vân Phong, cái bùa trong tay gã loài người đó rất lạ.” Giọng Nhị Lôi trầm hẳn đi. 

Vân Phong cũng đã nhận ra chuyện này, sắc mặt Chiến sĩ cấp chín nọ vô cùng kì dị!

“Ta sẽ không thua, sẽ không thua. Á!”

Chiến sĩ cấp chín đột nhiên rót thêm chiến khí vào lá bùa. Lá bùa vẫn hấp thu điên cuồng, rồi gã ta tung một chưởng, bùa dính trong lòng bàn tay. 

Vân Phong và Nhị Lôi đột nhiên khựng lại, Chiến sĩ cấp chín cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! Phong Vân, ngươi không thể nào thắng ta được đâu!”

Lá bùa của Chiến sĩ cấp chín đột nhiên chấn động. Ngay lập tức, từ trong lá bùa có luồng khói đen dày đặc bay ra, như đổ từ trong nghiên mực ra. Mắt Nhị Lôi trừng to, quay đầu định nói gì với Vân Phong, lại đột nhiên phát hiện Vân Phong không ổn!

Lúc này trong lòng Vân Phong như núi lửa phun trào, nham thạch nóng hổi không ngừng đốt cháy thần kinh nàng. Ám nguyên tố này nàng rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mỗi lần gặp, phẫn nộ và sát ý đều sẽ dâng trào! 


Áo đen kì lạ, hình khắc thần bí, mỗi lần xuất hiện đều sẽ xảy ra việc. Tổ tiên, Lăng gia, đại hội Triệu hồi sư, lần này lại xuất hiện ở đây!

“Vân Phong…”

Nhị Lôi nhìn Vân Phong đột nhiên bùng nổ sát ý, hơi kinh ngạc. Nó chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ có thần sắc này. Vân Phong đỏ mắt nhìn chằm chằm Chiến sĩ cấp chín, Ám nguyên tố dày đặc lan tràn lao tới. Tay Vân Phong xoay một cái, các loại nguyên tố khác nhau xuất hiện trong tay nàng, Nhị Lôi càng thêm kinh ngạc. 

“Ngươi làm cái gì vậy?”

Nụ cười của Vân Phong đầy vẻ khát máu, máu trong người nàng sôi trào, thiêu đốt.

“Tiểu Phong Phong! Mau tỉnh táo lại!” Trong Long Điện truyền ra tiếng gọi của Khúc Lam Y, như một dòng nước mát đổ vào đầu óc Vân Phong. Điên cuồng trong mắt Vân tan hết nửa, ấm áp dâng trào, đầu óc dần tỉnh táo lại. 

Khúc Lam Y đứng trong Long Điện, dù không tận mắt nhìn thấy Vân Phong, nhưng hắn vẫn cảm nhận được cơn phẫn nộ trong lòng nàng lúc này: “Nhị Lôi, nhớ giữ lại mạng của gã ta.”

Nhị Lôi ngẩn ra, ừ một tiếng. Vân Phong thì tản ba loại nguyên tố trong tay đi, hơi thở đều lại, đôi mắt đen trong veo, nhìn chằm chằm Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân nấp sau Ám nguyên tố dày đặc. Trung vực, bọn chúng đã lẻn vào đây rồi!

“Cho dù là Ám nguyên tố, lão tử cũng không để vào mắt!” 

Nhị Lôi nổi giận gầm lên một tiếng đột nhiên đánh ra, vô số bộ rắn bạc vặn xoắn vào nhau, thân rắn khổng lồ xuất hiện, chung quanh có mấy tia lửa điện màu tím va chạm mạnh với Ám nguyên tố.

“Xẹt! Xẹt! Xẹt!”

Tiếng Lôi nguyên tố từ đó truyền ra, mắt Nhị Lôi hiện lên vẻ hung ác, miệng mở rộng ra, Lôi nguyên tố ào ạt chui ra từ miệng nó. 

Sấm sét đùng đùng vang lên.

Ám nguyên tố tối đen bị Lôi nguyên tố mạnh mẽ cuốn lấy. Đám rắn nhỏ màu bạc liều mạng chen vào Ám nguyên tố, Ám nguyên tố đậm đặc muốn nuốt chửng đám rắn, Nhị Lôi cười: “Tôn Hoàng cấp bốn dám vọng tưởng nuốt chửng Lôi nguyên tố của lão tử à?”

Mái tóc lộn xộn bị gió thổi tung, đôi mắt hẹp dài xuất hiện, còn cả nốt ruồi nằm dưới khoé mắt bên phải, hai tay Nhị Lôi đâm vào Ám nguyên tố dày đặc nọ, ngay sau đó nó ngửa đầu cười to: “Ha ha ha ha ha!” 

“Đùng! Roẹt! Xoẹt xoẹt!”

Tiếng sét đánh vào Ám nguyên tố không ngừng vang lên, tiếng cười điên cuồng của Nhị Lôi khiến hai người của Tinh Vân đều thấy sợ hãi! Người này sẽ giết họ, chắc chắn sẽ giết họ! Ngay cả đòn tấn công như vậy cũng không có hiệu quả với gã.

Nhị Lôi cười như đã rơi vào trạng thái điên cuồng. Ám nguyên tố trong tay bị kéo mạnh cái, đột nhiên vỡ ra, rắn nhỏ màu bạc đang nhảy múa quấn lên đó. Chỉ lát sau, Ám nguyên tố dày đặc làm người ta hoảng sợ đều bị Lôi nguyên tố tiêu diệt sạch. 

Mắt Vân Phong cực kì lạnh lùng nhìn hai người Tinh Vân không ngừng lui ra sau, nhún người, như gió lướt tới gần cả hai, ma trượng trong tay vung lên: “Hỏa tiễn!”

Nghe giọng Vân Phong, Chiến sĩ cấp chín bất chợt quay đầu, người đột nhiên lùi ra sau, mắt không khỏi hiện lên vẻ bối rối. Gã ta vốn cho là bằng một kích vừa rồi có thể thắng được, nhưng không ngờ rằng Phong Vân có được sự giúp đỡ mạnh vậy. Đây chính là đòn tấn công của Tôn Hoàng cấp bốn... Ba cái bùa liên tiếp cứ bị cản lại như vậy, mà người cản thì lại không bị ảnh hưởng gì cả.

“Vèo!” 

Chiến sĩ cấp chín đột nhiên nghiêng người, tránh thoát mũi tên lửa của Vân Phong, nhưng ngọn lửa nóng cháy cũng sát qua người, nuốt chửng chiến khí bao bọc thân thể gã ta.

“Cái gì!” Chiến sĩ cấp chín trừng to mắt nhìn chiến khí bao quanh mình, tim lạnh ngắt.

“Phong Vân, ngươi, ngươi...” 

Chiến sĩ cấp chín trừng to hai mắt nhìn Vân Phong đang chạy tới chỗ mình, thấy ma trượng trong tay nàng giơ lên, môi khép mở: “Hoả cầu!”


Chiến sĩ cấp chín  lạnh run, cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Chiến sĩ Hoa Phong lại chạy trốn, rồi nhận lấy kết cục như vậy.

Chiến sĩ cấp chín không ngừng lùi ra sau mấy chục thước, chật vật trốn tránh Hỏa nguyên tố đang lao tới, mỗi một lần đều sát qua người nuốt lấy chiến khí của gã ta. 

“Á!”

Tiếng hét thảm thiết truyền đến. Chiến sĩ cấp chín nhìn qua, đồng đội toàn thân nhuốm máu bay qua đầu gã ta, một giọt máu còn vô tình rơi xuống mặt gã ta.

“Bịch!” Thân thể của Chiến sĩ cấp tám rơi mạnh xuống đất, người co rút vài cái, không còn sinh khí, gã ta đã chết! 

Chết, chết rồi! Chiến sĩ cấp chín nhìn vẻ mặt ác độc tàn nhẫn của Nhị Lôi, lại nhìn sang Vân Phong. Gã ta không thắng được, cho dù dốc hết sức, gã ta vẫn không thắng được!

Đột nhiên Vân Phong cười khẩy, ma trượng xoay nhẹ: “Hỏa giới!”

“Vèo!” 

Ngọn lửa màu đỏ bốc lên, Chiến sĩ cấp chín vừa thấy đã biết không ổn, lập tức quay người muốn bỏ trốn, nhưng sao Vân Phong có thể cho gã ta có cơ hội chạy thoát! Hỏa nguyên tố nhanh chóng vây lấy Chiến sĩ cấp chín, chỉ chốc sau biển lửa xuất hiện.

“Á!”

Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân bị nhốt trong hoả giới, ngọn lửa tràn lan xông tới, nuốt chửng chiến khí của gã ta, mãi cho đến khi hút cạn hết. 

Mọi người nhìn cảnh này lập tức im phăng phắc. Trận chiến này của Tinh Vân có thể nói là cực kì thảm thiết. Lại chết thêm một người, giờ Tinh Vân chỉ còn ba người sống, mà Chiến sĩ cấp chín phát ra tiếng kêu thảm thiết vậy, đoán chừng cũng không sống nổi.

Nhị Lôi nhìn Vân Phong vừa lạnh lùng vừa phẫn nộ, chỉ lạnh nhạt nói: “Vân Phong, lão tử phải trở về.”

Vân Phong không nói gì, tia sáng hiện lên đưa Nhị Lôi vào Long Điện, còn mình lách người tiến vào hoả giới. 

“Phong Vân! Ngươi muốn làm cái gì! Chẳng lẽ lại muốn mạng của ta à!” Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân thấy Vân Phong vào, tức giận gào thét, không dám nhúc nhích nửa bước. Ngọn lửa chung quanh không phải lửa bình thường, gã ta không dám tới gần, cũng không ra được, bị hoả giới nhốt tại chỗ.

“Mạng của ngươi, ta có không hứng thú. Nói, cái bùa lúc nãy là ai đưa cho ngươi?” Vân Phong lạnh lùng hỏi, thiếu đi vẻ nhẫn nại mọi khi.

Chiến sĩ cấp chín thấy thế lòng run lên: “Là, là trưởng lão cho chúng ta đấy...” 

“Ngươi nghe rõ đây, ta hỏi chính là cái bùa cuối cùng!”

Tay Vân Phong đột nhiên giơ lên, Hỏa nguyên tố gào thét xông tới người Chiến sĩ cấp chín, gã ta lập tức phát ra kêu thảm thiết: “Á, ta nói, ta nói!”

“Nói!” 

“Ba cái bùa này... Đều là, đều là trưởng lão cho chúng ta... Kể cả cái bùa cuối...” Chiến sĩ cấp chín bị Hỏa nguyên tố nuốt chửng không ít chiến khí, cộng thêm dược tễ đã hết tác dụng, thân thể lập tức yếu xuống hẳn. Lúc này gã ta như dê đợi làm thịt, mặc cho Vân Phong giày vò, không hề có sức phản kháng.

“Là trưởng lão nào?” Mắt Vân Phong hiện lên vẻ lạnh lùng, Chiến sĩ cấp chín run rẩy.

“Là, là Lãnh Mịch trưởng lão...” 

Trong lòng mặc dù không hiểu sao Phong Vân lại hỏi vấn đề này, nhưng gã ta không thể cự tuyệt. Hôm nay trừ việc thành thật nói ra hết, gã ta chẳng còn làm được gì nữa, huống chi đây không phải chuyện không thể được.

Lãnh Mịch... Mắt Vân Phong hiện lên sát ý, trưởng lão dẫn đội lần này của Tinh Vân. Xem ra nàng có thể tìm được chút dấu vết từ trên người ông ta rồi.

“Ngươi còn biết gì về cái bùa thứ ba đó?” 

Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân ngây người, nàng ta hỏi mấy cái này làm gì? Cái bùa thứ ba tuy hơi lạ, nhưng nàng ta làm gì hứng thú tới vậy?

“Ta không biết gì cả. Lúc trưởng lão giao cho ta, chỉ dặn phải dùng vào lúc quan trọng nhất thôi.”

Vân Phong im lặng một lúc, Chiến sĩ cấp chín  hoảng sợ đứng đó. Hắn sẽ thế nào đây, sẽ bị giết như đồng đội của mình hay thế nào? 

Vân Phong cười lạnh lùng: “Câu hỏi của ta đã hết, giờ chúng ta nên phân thắng bại thôi.”


“Ta, ta nhận thua, nhận thua!” Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân vội vàng mở miệng.

Nói đùa gì vậy? Còn đánh nữa? Gã ta đã hết sạch chiêu, ba cái bùa cũng đã dùng hết, tác dụng của dược tễ cũng đã tan, giờ thêm Hoả nguyên tố có thể nuốt chửng chiến ý, đánh như thế nào chứ? 

Vân Phong cười khẩy, hận thù sâu nặng xuất hiện trong long. Tay nàng giương lên, Hoả nguyên tố hùng hổ ngưng kết lại, xuất hiện một con thú lửa khổng lồ.

“Ngươi vừa nói cái gì, ta không nghe thấy.” Vân Phong cười rất dịu dàng, nhưng Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nhìn sói lửa khổng lồ run rẩy nói: “Ta, ta nói ta nhận...”

“Gào…” 

Sói lửa nổi giận gầm lên, miệng sói mở to, nuốt trọn lấy Chiến sĩ cấp chín.

“Á!”

Tiếng kêu thảm thiết thình lình truyền ra, người đứng bên ngoài giới hỏa nghe mà tê cả da đầu. Thiên Quy nhìn giới hỏa đang thiêu đốt, sao Phong Vân tức giận như vậy? Hình như là từ khi cái bùa kì lạ thứ ba xuất hiện, muội ấy làm sao vậy... 

“Roẹt!”

Giới hoả mở ra, màu đỏ sáng ngời bay bay trong không trung. Vật thể màu đỏ đang bốc cháy từ bên cạnh nàng bay ra, xông thẳng tới chỗ đám người Tinh Vân.

“Bịch!” Vật thể rơi xuống đất, người bị đốt gần như thành than bên trong cũng xuất hiện. 

“Sư huynh!” Đám người còn lại của Tinh Vân thất thanh kêu to, vội vã kiểm tra hơi thở: “Còn sống...” Ngay sau đó họ nhìn nhau, rồi nhìn người cháy đen nằm trên đất, khí mạch quan trọng nhất trong cơ thể Chiến sĩ đã hoàn toàn bị huỷ.

“Xem ra, đã có kết quả.” Phong Lẫm nói, mặt đầy vẻ xem kịch vui. Hai hàng lông mày nhíu chặt của ngũ trưởng lão cuối cùng cũng thả lỏng, nhưng trong lòng vẫn còn chút vướng bận. Vừa rồi rõ ràng nha đầu Phong Vân hơi khác lạ, xem ra lát nữa phải hỏi lại mới được.

Lãnh Mịch đứng đó, lạnh lùng nhìn phía xuống. Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai gặp nhau, ánh mắt mang theo tức giận của Vân Phong không chút nào nhượng bộ, khiến Lãnh Mịch nhắm mắt lại. Đột nhiên Vân Phong cười với Lãnh Mịch, Lãnh Mịch vô cùng ngạc nhiên... 

Thiên Quy vừa định mở miệng gọi Vân Phong lại, trước mắt chỉ còn lại hai người họ, lại còn phải phân xem ai nhất ai nhì. Vốn gã ta muốn chủ động nhường, lại thấy nàng không chút quan tâm bay khỏi vòng đỏ, định gọi lại nàng, nhưng lại nghẹn ngay cổ họng. Bởi vì bóng người mảnh khảnh đó tản ra ngoài một thông tin đừng lại gần.

“Tiểu sư muội…” Dung Tâm nhìn Vân Phong bỏ đi không thèm quan tâm gì cả, chỉ thở dài một tiếng. Gã muốn đuổi theo nhưng hai chân như rót chì, không bước đi nổi dù chỉ là nửa bước.

Vân Phong mặc kệ thứ tự giao lưu thi đấu cuối cùng. Ngay lúc này nàng bất chấp tất cả, trừ cơn giận ngút trời ra thì không còn gì nữa! Nàng rời khỏi sàn đấu, thân thể bay lên trời, có lẽ chỉ có ngọn gió lạnh lùng mát lạnh mới khiến nàng bình tĩnh hơn. Nàng không biết muốn bay đi đâu, chỉ biết ngọn gió mát lạnh này làm nàng thoải mái hơn rất nhiều, rất nhiều. 

Trong lúc Vân Phong đứng ngẩn ngơ, ba con ma thú khế ước cũng đã về nhẫn khế ước. Cả ba con yên lặng ở trong không gian khế ước, nương theo mối liên hệ ràng buộc đặc thù với Vân Phong, chúng rõ ràng cảm nhận được cảm xúc lúc này của Vân Phong. Ai cũng không nói gì, vì chúng biết, giờ phút này chủ nhân cần được yên tĩnh.

Không biết bay trên không bao lâu, Vân Phong dừng lại, mắt nhìn chỗ dưới chân mình. Dã ngoại hoang vu, rừng cây rậm rạp không một bóng người. Vân Phong lách mình xuống, xông thẳng vào trong rừng rậm. Có lẽ là bởi vì cơn giận, nàng mới vừa vào rừng rậm, tiếng ma thú chạy trốn vang lên không dứt. Chẳng mấy chốc, xung quanh nàng hoàn toàn yên tĩnh.

Vân Phong ngồi lên một chạc cây, đôi mắt đen nhìn về điểm nào đó ở đằng xa. Ánh sáng loé lên từ Long Điện, Khúc Lam Y đau lòng nhìn thiếu nữ đang kìm nén cơn giận, duỗi tay ra, ôm nàng vào lòng. 

“Lam Y, bọn chúng xuất hiện ở Trung vực, có nghĩa là bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm tổng bộ Vân gia!” Vân Phong siết chặt nắm đấm, giọng đầy kìm nén.

Khúc Lam Y thở dài một tiếng, ôm nàng chặt hơn: “Có lẽ phải, cũng có lẽ không phải.”

“Không sao, ta sẽ tìm được đáp án nhanh thôi.” 

Đôi mắt đen của Khúc Lam Y loé lên, hắn kéo nàng ra khỏi lòng mình, nhìn thẳng vào đôi mắt bị lửa giận thiêu đốt: “Lãnh Mịch là trưởng lão dẫn đội, thực lực tệ lắm cũng phải là Tôn Hoàng. Nàng muốn tìm hiểu gì từ miệng ông ta, khó càng thêm khó.”

“Cho dù vậy, ta cũng sẽ không bỏ qua manh mối này!” Vân Phong hét lên.

Hồn của tổ tiên, sự tham lam đối với Vân gia, và cả an nguy của tổng bộ Vân gia, tất cả toàn bộ đè ép trong lòng. Cho dù là có nguy hiểm, cho dù là một manh mối cực nhỏ, nàng cũng sẽ không bỏ qua. 

“Ta biết rồi.” Khúc Lam Y cười lạnh một tiếng: “Muốn cho Lãnh Mịch mở miệng, thực lực tất nhiên phải vượt qua ông ta. Đối phó loại người này chỉ có thể dùng vũ lực thắng vũ lực.”

“Là ta quá yếu.” Vân Phong cắn môi, tự nản lòng với thực lực của mình. Nàng phải tăng thực lực lên. Nàng đã ở cấp Tôn Vương quá lâu, phải cố gắng đột phá!

“Không vội, ngươi còn có ta.” Ngón tay Khúc Lam Y đặt trên môi Vân Phong, thả nó ra khỏi hàm răng, đau lòng nhìn vết đỏ hằn bên trên, ngón tay khẽ xoa: “Vượt qua cấp Tôn Hoàng với nàng mà nói chỉ là chuyện sớm muộn. Nàng còn có ta, huống hồ lúc này Nhị Lôi cũng sẽ giúp được gì đó.” 

“Mẹ nó, lão tử biết ngay chuyện khổ sai gì cũng sẽ có mình mà!” Nhị Lôi ở trong Long Điện nổi giận gầm lên một tiếng. Khúc Lam Y khẽ cười, nhìn Vân Phong: “Giao lưu thi đấu giữa ba viện đã kết thúc, việc này không thể chậm trễ. Ta thấy chi bằng cứ chọn tối hôm nay, bằng không đợi lão già kia về thì không dễ ra tay nữa đâu.”

Vân Phong gật đầu, môi Khúc Lam Y nhúc nhích muốn nói gì nó, nhưng cuối cùng không mở miệng, chỉ nhìn Vân Phong thật kỹ. Thôi thôi, có nguy hiểm gì hắn đều sẽ gánh hết. Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào lòng, đôi mắt đen của hắn trầm xuống. Vân Phong, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ bảo vệ nàng chu toàn