Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 41: Đàn thú





Thái độ của Viên bản tử đối với Vân Phong quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế thực sự khiến cả hiện trường, bất luận là ma thú hay người đều có chút khó tiếp nhận nổi. Mấy chục con ma thú cấp bậc Tôn Vương đều nhìn đến trợn mắt há miệng, có chút khó hiểu Viên bàn tử như vậy là có ý gì. Người kinh ngạc nhất là đám thanh niên của tam viện, Thiên Quy nhìn Viên bàn tử có chút không chắc chắn, sợ rằng y giở trò gì đó. Dung Tâm thì lại há hốc miệng: "Chuyện, chuyện này là thế nào?"

"Rốt cuộc Phong Vân đã làm gì?" Bên phía Hoa Phong và Tinh Vân đều có người lẩm bẩm nói, đám thanh niên đều đưa tầm mắt sang phía Vân Phong.

"Ta cũng muốn xem thử ả ta đang giở trò quỷ gì, kẻ đó nhìn có vẻ rất lợi hại, không thể nào dễ dàng có sự thay đổi lớn đến như vậy." Chiến sĩ Tôn Vương cấp chín bên phía Tinh Vân thấp giọng nói một câu, liếc mắt nhìn một cái, dựu định đứng một bên quan sát. 

"Khụ khụ, Phong Vân tiểu hữu à, nếu như có thời gian, chi bằng chúng ta nói chuyện riêng?" Viên bàn tử lại cười cười vẻ cực kỳ lấy lòng với Vân Phong, một dáng vẻ vô cùng khiêm tốn cung kính. Vân Phong nhướn mày, Viên bàn tủ lập tức lại cười một cái: "Chỉ nói chuyện một chút thôi, nói một chút thôi."

"Phong Vân, không được!" Thiên Quy đột nhiên lên tiếng, Viên bàn tử lập tức lừ mắt nhìn sang: "Loài người, ở đây không đến lượt người nói."

"Tiểu sư muội, tuyệt đối không thể đi cùng tên mập này!" Dung Tâm vội vàng hô to. Đùa cái gì chứ, chẳng lẽ tên mập này muốn đưa tiểu sư muội đến một chỗ không có người rồi tự giải quyết ư? Chuyện này không thể được. 

Khuôn mặt vốn núc ních thịt của Viên bàn tử lập tức co lại, ngũ quan gần như sắp bị thịt mỡ che lấp mất rồi, câu nói không suy nghĩ của Dung Tâm đã khiến nó cực kỳ giận dữ. Lúc này Vân Phong thản nhiên nói: "Có thể được, nếu như ngươi muốn động thủ với một người trong số bọn họ, đừng trách ta không khách khí."

Viên bàn tử hơi ngẩn người, sau đó đanh mặt gật gật đầu, còn bày ra dáng vẻ ngoài cười như trong không cười, trong lòng chửi thầm, nếu không phải nể mặt vị các hạ kia, ta sẽ xé đám loài người này thành mảnh vụn, lại còn dám gọi y là mập, thật buồn cười!

Viên bàn tử nén một bụng lửa giận, cười khan một tiếng với Vân Phong: "Có thể, Phong Vân tiểu hữu nói thế nào thì là như thế." 

Vân Phong gật đầu, Viên bàn tử lập tức phất tay một cái, ma thú phía sau lưng lập tức nhường ra một con đường, đi thông vào phía trong: "Phong Vân tiểu hữu, mời đi bên này."

Vân Phong đi về phía trước dưới sự dẫn đường của Viên bàn tử, ra hiệu cho Dung Tâm và Thiên Quy không cần lo lắng rồi đi thẳng vào trong. Dung Tâm vừa thấy vậy lập tức sốt ruột muốn xông qua nhưng lại bị Thiên Quy kéo lại: "Dung Tâm, chớ hành động ngông cuồng!"

Dung Tâm bị Thiên Quy quát như vậy mới hiểu tình cảnh lúc này căng thẳng cỡ nào, mấy chục con ma thú xung quanh, không có con nào rời đi, đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ cần bọn họ mà có động tĩnh là e rằng chúng sẽ lập tức nhào lên. 

"Nhưng mà tiểu sư muội…" Dung Tâm lo lắng nhìn vào trong, đã không nhìn thấy bóng dáng Vân Phong và Viên bàn tử nữa rồi.

"Phong Vân không thể có chuyện gì đâu, lúc nãy ngươi không nhìn thấy thái độ của người đó với Phong Vân sao? Mặc dù không biết thật hay giả, nhưng Phong Vân đi theo có nghĩa là sẽ không có chuyện gì, chớ nóng vội, chúng ta ở đây đợi muội ấy ra là được."

"Nhưng mà lỡ như…" Dung Tâm vẫn không yên tâm, lỡ như tiểu sư muội không ra được thì làm sao? 

"Nếu như Phong Vân có chuyện, cho dù liều cái mạng này, ta cũng sẽ vào tìm muội ấy." Thiên Quy nhìn thẳng vào Dung Tâm, nhìn vào tận đáy lòng gã, sự bất an của Dung Tâm thoáng chốc đã không còn, cuối cùng gật đầu thật mạnh: "Nói không sai! Nếu như tiểu sư muội có chuyện, cho dù liều mạng cũng phải đưa muội ấy về."

"Phong Vân đi vào mặc dù không biết làm gì, nhưng có thể xác định trước mắt chúng ta không sao rồi." Kẻ cầm đầu của Hoa Phong thở phào, thấp giọng nói, ánh mắt lại chăm chú nhìn vị trí Vân Phong rời đi, trong lòng có rất nhiều câu hỏi. Tại sao thái độ của người đó đối với Phong Vân lại khác với mọi người như vậy, tại sao khoảng cách trước sau lại lớn như vậy? Trong khoảng thời gian lúc nãy, rốt cuộc Phong Vân đã làm gì?

Bên phía Tinh Vân cũng thở phào, thần kinh căng thẳng của tất cả mọi người cuối cũng cũng được thả lỏng một chút. 

"Phong Vân đó vào trong tìm chết cũng tốt, Tụ Tinh thiếu ả ta cũng coi như là sụp đổ rồi, néu có thể mượn tay đám ma thú này để loại trừ thì không còn gì tốt hơn." Bên Tinh Vân có người âm hiểm cười mấy tiếng. Gã Chiến sĩ cấp chín cười lạnh: "Ngươi nghĩ cũng hay lắm, nhưng sự tình trước giờ đều không phát triển như ngươi nghĩ."

"Đội trưởng, vậy là ý gì?"

"Ý gì?" Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân lạnh mắt nhìn chỗ Vân Phong biến mất: "Phong Vân chết thì tốt, một khi không chết thì sự tình sẽ phát triển thế nào, hoàn toàn không thể đoán trước được." 

Đám thanh niên của tam viện tạm thời đã qua cơn nguy hiểm lần này, mấy chục con ma thú cũng không có bất cứ công kích gì, chẳng qua chỉ là bao vây kín xung quanh mà thôi. Đám thanh niên cũng đều ngồi xuống đất, tĩnh tâm đợi Vân Phong ra ngoài, việc nàng ra ngoài cũng có cho thấy tất cả mọi người có thể an toàn chạy thoát khỏi nơi này hay không.

Vân Phong đi theo sau Viên bàn tử đi thẳng vào trong. Dọc đường đi Viên bàn tử cười ha hả dẫn đường ở phía trước, Vân Phong thì không lo lắng y sẽ làm gì. Nếu như y giở trò, cùng lắm thì thả Nhị Lôi ra ngoài, thái độ cung kính của y đối với Nhị Lôi, chắc hẳn cũng không có lá gan này.

"Tiểu hữu chớ vội, chúng ta đến chỗ ở của ta nói chuyện, ở đó yên tĩnh sẽ không có ai quấy rầy." 

Vân Phong lại lắc đầu: "Không cần, có chuyện gì thì nói ở đây cũng giống nhau thôi."

Viên bàn tử thoáng khựng lại, quay người lại cười he he: "Phải phải, vậy thì cứ theo lời Phong Vân tiểu hữu nói, nói chuyện ở đây cũng được."

Vân Phong đứng ở đó, hơi nhướn lông mày chờ đợi Viên bàn tử này mở miệng. Cơ thể béo múp của Viên bàn tử hơi rung lên, một cái lưỡi đỏ thô ráp liếm liếm bờ môi khô, xoa tay nhíu mày hỏi: "Phong Vân tiểu hữu có quan hệ gì với vị các hạ đó?" 

Vị các hạ đó? Vân Phong trầm mặc mấy giây: "Vị các hạ mà ngươi nói…"

"Chính là con… ặc, vị các hạ mà không biết Phong Vân tiểu hữu lấy ở đâu ra, nghĩ nhất định vị các hạ đó và Phong Vân tiểu hữu có quan hệ không tầm thường nhỉ."

Vân Phong liếc nhìn Viên bàn tử một cái: "Quả thực như vậy, quan hệ quả thực không tầm thường." 

Viên bàn tử chợt nín thở, hai tay lại xoa xoa vào nhau: "Khụ khụ, chuyện này, chuyện này, thứ cho ta to gan hỏi một câu, Phong Vân tiểu hữu và vị các hạ đó có phải là quan hệ khế ước hay không?"

Ánh mắt Vân Phong lạnh đi, Viên bàn tử lập tức căng thẳng lắc đầu: "Ta không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi."


"Không phải." Vân Phong trả lời một cách dứt khoát khiến Viên bàn tử càng trở nên cẩn thận hơn: "Ha ha, nếu đã vậy thì ta hiểu rồi, Phong Vân tiểu hữu lần này đến đây là để làm gì? Nếu như có thể giúp được việc gì, ta nhất định sẽ giúp." 

Cặp mắt đen trong veo của Vân Phong xẹt qua một tia sáng: "Giúp? Ngươi chắc chắn?"

Viên bàn tử lập tức gật đầu như bằm tỏi: "Nhất định là sẽ giúp, Phong Vân tiểu hữu và vị các hạ đó đồng hành, tất nhiên là phải giúp rồi."

Vân Phong càng lúc càng cảm thấy thân phận của Nhị Lôi cổ quái khả nghi, xem ra phải bớt thời gian hỏi cho rõ xem rốt cuộc hắn ta có thân phận gì, danh xưng các hạ này phải giải thích ra sao? Nếu bây giờ đã có kẻ tự đưa đầu cho nàng chém, tất nhiên nàng sẽ không khách khí. 

"Trước đó ta đã đi qua một khu vực, ma thú và thảo dược đều không thấy bóng dáng…"

"Ồ ồ ồ ồ, các ma thú đều tụ tập ở vùng đất phía sau, còn về thảo dược… hì hì, là ta phái thú đi tìm hết qua đây."

Tên này giỏi lắm, hóa ra đều là ở trong tay Viên bàn tử nhà ngươi. Khi ở trong khu vực tìm kiếm, Vân Phong có trực giác bị người khác lục tìm lấy đi sạch sẽ, trực giác này cũng đúng là rất chuẩn xác. 

"Lũng Nguyệt thảo, Tinh Ẩn thạch, Vô Ảnh hoa."

Viên bàn tử hơi ngẩn người, ngay sau đó liền tỉnh ngộ: "Có có có, những thứ Phong Vân tiểu hữu cần đều có, hì hì, chỉ không biết tiểu hữu cần bao nhiêu, chắc tiểu hữu cũng biết, những thứ này không dễ tìm đâu."

Vân Phong cong môi cười: "Vậy thì phải xem ngươi đưa bao nhiêu." 

Viên bàn tử cười khan mấy tiếng, âm thầm nghiến răng, loài người này cũng thật sự dám mở miệng, y có bao nhiêu? Nàng ta há có thể không biết những dược liệu này khó tìm được sao? Mở miệng ra đã cắn mất một miếng thịt của y rồi.

Viên bàn tử hung hăng chửi rủa trong lòng, nhưng trên mặt lại cười nói: "Dễ thôi dễ thôi, cái này không phải vấn đề, tiểu hữu còn cần gì nữa?" Mẹ nó, lần này lão tử phải góp vào bao nhiêu thứ? Nếu như loài ngườ này lòng tham không đáy, cho dù có vị các hạ kia ở đây, y cũng liều mạng.

Ma thú vốn có sự ích kỷ, đặc biệt là một kiểu ham muốn chiếm hữu mãnh liệt đối với bất cứ bảo bối nào mà mình có được. Ở điểm này thì Long tộc là rõ ràng nhất, những ma thú khác mặc dù yếu hơn Long tộc một chút, nhưng cũng không sửa được bản tính của mình, nói cho cùng thì ma thú và con người giống nhau ở điểm này. 

"Ma thú." Vân Phong nhả ra hai từ, cặp mắt bé tí của Viên bàn tử lập tức trợn to như quả nho: "Tiểu hữu, tiểu hữu nói gì? Muốn ma thú?"

"Ừ, ta muốn ma thú Tôn Vương cấp năm."

Viên bàn tử thầm thở phào một hơi, Tôn Vương cấp năm… cũng được, mấy con ma thú rác rưởi đó, nàng ta muốn lấy đi cũng được, đối với bản thân y cũng chẳng tính là gì. Y còn tưởng nàng ta mở miệng ra là đòi ma thú Tôn Vương cấp chín chứ, nếu thật sự là như vậy, y đã chuẩn bị sẵn sàng để trở mặt rồi. 

"Có thể có thể, cái này cũng không phải vấn đề gì, tiểu hữu lấy bao nhiêu? Khi nào cần?"

Vân Phong liếc nhìn Viên bàn tử, y lập tức hiểu ra: "Lấy bao nhiêu tất nhiên là phải xem ta đưa bao nhiêu, ta hiểu, hiểu rồi!"

Viên bàn tử lập tức vỗ tay một cái, ngay sau đó bên cạnh là một trận xôn xao, một bóng đen mơ hồ xuất hiện trong rừng cây ở hai bên, Vân Phong nhìn không rõ lắm. 

"Đại nhân." Một giọng nói trầm thấp truyền đến, quả thực là có người ở đó.

"Lấy nhẫn trữ vật của ta đến đây."

"…Vâng." Lại là một tiếng động nhanh chóng vang lên, bóng người đã biến mất không thấy đâu. Viên bàn tử cười cười với Vân Phong: "Tiểu hữu yên tâm, những cái này đều không phải vấn đề, hì hì." 

Đám thanh niên của tam viện vẫn luôn đợi ở bên ngoài đã có chút sốt ruột. Vân Phong đã vào trong rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa ra. Dung Tâm vốn rất yên tĩnh chờ đợi nhưng giờ càng lúc càng bất an, ngay cả Thiên Quy cũng có chút đứng ngồi không yên, nếu còn chờ đợi như vậy nữa… liệu Phong Vân có xảy ra chuyện không đây.

"Ta thấy tám phần là ả ta đã chết trong đó rồi." Bên phía Tinh Vân có người bỗng hét lên một câu. Dung Tâm lập tức điên lên, đứng phắt dậy: "Con mẹ nó, ngươi nói lại câu đó xem!"

"Vào trong lâu như vậy rồi, không phải chết trong đó thì là gì? Sao nào, chẳng lẽ mấy người các ngươi còn hy vọng ả ta có thể ra ngoài cứu các ngươi?" Tất cả đám người bên phía Tinh Vân đứng dậy, nỗi thấp thỏm và giận dữ trong lòng đã không đè nén được nữa. Bên phía Tụ Tinh cũng đứng dậy, Thiên Quy sắc mặt âm trầm mở miệng: "Phong Vân có chuyện, các ngươi một kẻ cũng đừng hòng sống." 

"Hừ, mạng của chúng ta không nằm trên người ả ta, ả ta tưởng mình là ai chứ."

Người của Hoa Phong đều ngồi dưới đất xem náo nhiệt, không có ai xen miệng vào, ngược lại cũng có thái độ biết tự bảo vệ mình. Thiên Quy cười lạnh một tiếng: "Không cần phải đấu miệng với bọn chúng, càng không cần thiết phải động thủ."

Thiên Quy liếc mắt nhìn mấy chục con ma thú vẫn nhăm nhe muốn hành động ở xung quanh, một khí chỗ này xảy ra chiến đấu máu me, những con ma thú này sao có thể còn kiềm chế nổi nữa? Đến lúc đó cho dù Phong Vân bình an vô sự ra ngoài, bọn họ cũng đã không còn thi cốt rồi. 

Người bên phía Tinh Vân gần như đoán định bên phía Tụ Tinh sẽ không ra tay, to gan khiêu khích, không ngừng nói lời châm chọc. Dung Tâm tức giận nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải vì lo cho đại cục, không gây ra phiền phức lớn hơn nữa cho tiểu sư muội, thế nào gã cũng phải giáo huấn đám nhãi ranh này một trận.

"Dung Tâm sư huynh, trong cuộc đấu cá nhân còn có cơ hội, huynh còn sợ không gặp được sao?" Một người bên Tụ Tinh thấp giọng nói, trong đáy mắt tràn ngập lửa giận: "Trong cuộc đấu cá nhân, sẽ có cơ hội quang minh chính đại có thể thoải mái đánh đám khốn khiếp này!"

"Nói không sai! Trong cuộc đấu cá nhân, ta sẽ khiến bọn chúng khóc cha gọi mẹ!" Dung Tâm hung hăng nói một câu, ánh mắt lo lắng nhìn vào trong: "Tiểu sư muội vào trong đã lâu rồi, sao vẫn chưa ra ngoài?" 

"Đúng vậy, đã vào rất lâu rồi, liệu có thật sự xảy ra chuyện gì không…"


Thiên Quy nhìn vào trong, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu nửa tiếng sau mà Phong Vân vẫn không ra, chúng ta nói gì cũng phải xông vào trong, tìm được muội ấy."

"Được!" Mấy người bên Tụ Tinh đều gật đầu. Nửa tiếng, sau nửa tiếng nữa bất luận như thế nào, bọn họ cũng phải xông vào trong. 

Thời gian dần trôi qua trong sự căng thẳng và bất an, mấy người của Tụ Tinh đều đứng ở đó, mắt chăm chú nhìn phương hướng Vân Phong đi vào. Mà bên phía Tinh Vân tất nhiên là không ngừng ném đá xuống giếng, càng ngông cuồng cười lớn: "Phong Vân sớm đã chết ở trong đó rồi. Ta thấy quan trọng vẫn là làm sao thoát ra khỏi chỗ này."

"Đúng thế, Phong Vân nhất định đã bị lão già kia lén xử lý rồi, các ngươi cũng thật sự tưởng là ả ta sẽ còn sống mà ra ngoài ư?"

"Chết rồi cũng tốt, chỉ cần ở đây kéo dài một khoảng thời gian, tất nhiên trưởng lão sẽ vào tìm chúng ta, đến lúc đó cũng không lo không thể ra ngoài được." 

"Ha ha, đến lúc đó thì có kịch để xem rồi, Tụ Tinh, các ngươi chính là thứ xếp hạng bét!"

Mấy người Tụ Tinh nghe được đều bùng cháy lửa giận, nhưng âm thầm kìm nén không đấu võ mồm với Tinh Vân, da miệng có thể sảng khoái bằng dùng nắm đấm sao? Muốn giáo huấn người khác tất nhiên là phải vung nắm đấm, dùng thật chiêu, như vậy mới có lực.

"Nhịn, ta nhịn, ta nhịn! Ta không nhịn nổi nữa!" Dung Tâm thật sự không nhịn được đám người Tinh Vân, lập tức quay đầu lại quát lớn: "Đám nhãi ranh các ngươi, đợi đến cuộc đấu cá nhân xem ta giáo huấn các ngươi thế nào." 

"Chậc chậc chậc, Triệu hồi sư Tôn Vương cấp sáu, ngươi giáo huấn chúng ta? Ha ha ha ha ha!" Bên phía Tinh Vân phát ra tiếng cười lớn.

Dung Tâm lập tức đỏ bừng mặt, bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên khiến tâm thần gã chấn động: "Tôn Vương cấp sáu cũng có thể đá ngươi xuống đài."

"Phong Vân!" Mấy người bên Tụ Tinh tức thì vui mừng, nhìn bóng người mảnh mai chậm rãi đi từ trong rừng cây âm u ra, trong lòng hết sức kích động. 

"Tiểu sư muội!" Dung Tâm vui vẻ gọi to một tiếng, hốc mắt hơi nóng lên. Vân Phong mỉm cười với mấy người, chầm chậm bước ra ngoài, trên người, trên mặt không hề có vết thương nào. Mấy người bên phía Tinh Vân cũng như đông cứng trong nháy mắt, không phát ra tiếng động nào.

"Phong Vân, muội không sao." Thiên Quy thấp giọng nói một câu, nhưng Vân Phong lại nghe ra được sự quan tâm trong đó, lập tức thấy ấm lòng: "Muội không sao, yên tâm."

Viên bàn tử từ phía sau Vân Phong đi ra, trên mặt đã không còn vẻ cung kính lúc nãy, liếc nhìn Vân Phong một cái thật sâu, sau đó vung tay lên: "Tản đi." 

Vân Phong xoay người, nhìn thẳng vào cặp mắt bé tí của Viên bàn tử, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung. Ánh mắt Viên bàn tử lóe lên, tung người nhảy lên, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, nhưng tiếng nói lại từ không trung truyền đến: "Phong Vân tiểu hữu, nể mặt ngươi, ta tha cho đám người này, nhưng nếu còn đi vào trong một bước, ta nhất định sẽ không kẻ đó tan xương nát thịt!"

Người của Hoa Phong và Tinh Vân nghe thấy đều run lên, giọng nói oang oang chui thẳng vào trong đại não. Cùng với tiếng nói này, mấy chục con ma thú bao vây xung quanh cũng nhanh chóng rút đi, mối nguy hiểm lúc nãy đã được giải quyết trong tình huống có chút khó hiểu.

"Chúng ta đi thôi." Vân Phong nói một câu, mấy người Tụ Tinh lập tức gật đầu. Nếu lúc nãy Viên bàn tử kia đã nói là lần này không truy cứu, nhưng cũng không có nghĩa là lần sau cũng giống như lần này. Cả nhóm người Tụ Tinh lập tức quay lại, trở về trong khu vực tìm kiếm. 

Đội trưởng của Hoa Phong trầm mặc mấy giây rồi cũng ra dấu tay, mấy người bọn họ cũng quay về cùng với Tụ Tinh. Mấy người bên Tinh Vân đứng tại chỗ: "Đội trưởng, chúng ta thật sự phải về như vậy sao? Nếu như quay về như vậy, há chẳng phải là sẽ để Tụ Tinh ngồi lên vị trí đầu."

Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân sắc mặt phức tạp đứng im tại chỗ, trong mắt có vẻ không cam lòng, liếc nhìn khu vực bên trong, y biết chỉ cần tiếp tục vào sâu tìm kiếm nhất định sẽ có thu hoạch, hơn nữa còn là không ít. Vậy nhưng tiếng nói lúc nãy cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến y kiêng kỵ không dám tiến lên, còn bước vào lần nữa là nhất định sẽ khiến kẻ đó tan xương nát thịt. Đối diện với mấy chục con ma thú, y có nắm chắc có thể chạy thoát? Tất nhiên là không thể nào.

Cho dù trong lòng bất cam đến thế nào đi nữa thì cũng không có cách khác, ngoài trừ quay lại còn có thể như thế nào. 

"Chúng ta cũng… quay lại!" Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân thốt ra câu này qua kẽ răng, tất nhiên mấy người bên Tinh Vân cũng không cam lòng, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể ủ rũ quay lại.

"Đội trưởng, khu vực thăm dò căn bản là chẳng có gì cả, khó khăn lắm mới tìm được một đóa Vô Ảnh hoa, cũng bị Phong Vân cướp mất rồi!"

"Bên phía Hoa Phong mặc dù cũng không tốt hơn mấy, nhưng nếu số lượng ma thú săn bắt được nhiều hơn chúng ta, há chẳng phải chúng ta không được đứng thứ nhất." 

Chiến sĩ cấp chính của Tinh Vân âm hiểm cười một tiếng: "Tất nhiên Tinh Vân không thể là thứ ba! Nếu Phong Vân đã có thể cướp Vô Ảnh hoa, tất nhiên chúng ta cũng phải giành lại."

"Đội trưởng nói không sai, ả ta có thể cướp thì chúng ta cũng có thể. Đợi ả ta rớt lại một mình, năm người chúng ta đối phó với một mình ả ta, còn sợ gì chứ."

Sau lần này, khu vực tìm kiếm đã bị lục lọi sạch sẽ rất nhanh chóng đã nghênh đón cục diện mà Vân Phong ước đoán ban đầu, trận chiến tranh cướp lẫn nhau bắt đầu mở màn. 

"Còn chưa đến mười ngày nữa là kết thúc, khoảng thời gian này ta nghĩ năm người chúng ta đừng phân tán vẫn là tốt hơn, khu vực tìm kiếm này mặc dù chúng ta không đích thân tìm kiếm toàn diện, nhưng bộ dạng của Hoa Phong và Tinh Vân, bọn họ đều không có thu hoạch, điều này chứng tỏ khu vực tìm kiếm chắc hẳn không có bất cứ giá trị nào để tiếp tục tìm nữa, chúng ta chỉ cần kiên trì đến lúc kết thúc là được."

"Được." Tất nhiên là Vân Phong tán đồng, mười ngày tiếp theo tất nhiên phải hành động tập thể, thứ đối mặt cũng không phải nguy hiểm đến từ bất cứ chỗ nào khác, mà là hai viện khác.

Năm người của Tụ Tinh lựa chọn một địa điểm tương đối bí ẩn, không di chuyển nữa, chỉ cần kiên trì mười ngày là Tụ Tinh sẽ giành chiến thắng cuộc đấu tập thể. Màn đêm buông xuống, mấy người của Tụ Tinh đều nghiêm túc cảnh giác, Dung Tâm hiếu kỳ sáp lại gần Vân Phong: "Tiểu sư muội, muội và người đó đi vào trong đã nói những gì vậy? Tại sao người đó lại có thái độ như vậy với muội?" 

Vân Phong nhìn vẻ tò mò tràn ngập trong mắt Dung Tâm, tất nhiên là không thể nói với gã, nhưng có những thứ lại cần bọn họ giúp đỡ mới được. Viên bàn tử đã đưa cho Vân Phong một cái nhẫn trữ vật, bên trong chứa đầy dược liệu, Lũng Nguyệt thảo, Tinh Ẩn thạch và cả Vô Ảnh hoa, mỗi một chủng loại đều có hai mươi mấy cái, nghĩ chắc Viên bàn tử cũng không có giấu riêng mà giao ra toàn bộ rồi.


Tất nhiên Vân Phong không định giao ra những thứ này, nếu giao ra cũng chỉ có đóa Vô Ảnh hoa cướp được kia. Mà liên quan đến ma thú, Viên bàn tử lại giao cho Vân Phong một cái còi loại nhỏ, chỉ cần Vân Phong thổi còi, ma thú Tôn Vương cấp sáu sẽ lần lượt hiện thân.

Vân Phong chỉ cười mà không nói, Dung Tâm thấy nàng cười có vẻ thần bí, sự hiếu kỳ trong lòng lại tăng lên: "Tiểu sư muội, muội đừng chỉ cười trừ, cũng phải nói chút đi chứ." 

Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Nói ra huynh cũng không hiểu, nói nhiều vô ích."

Dung Tâm hơi ngẩn người, ngay sau đó liền hiểu Vân Phong đang trêu chọc gã, không khỏi cười hì hì. Vân Phong đảo cặp mắt đen: "Mười ngày tiếp theo, phiền phức mà chúng ta đối mặt đoán chừng sẽ nhiều hơn nữa.

Dung Tâm duỗi lưng lười biếng: "Ai nói không phải chứ, đám người Tinh Vân tất nhiên sẽ không bỏ qua như vậy, còn về Hoa Phong… cũng không dễ nói, một kẻ gió chiều nào che chiều nấy." 

Vân Phong mím môi cười, mười ngày tiếp theo cho dù bọn họ ngồi xem kỳ biến, tất nhiên phiền phức cũng sẽ tìm đến cửa, nhưng Vân Phong lại không muốn đụng mặt hai viện trong mười ngày này, nàng không rảnh rỗi để đấu đá với mấy người đó. Dung Tâm đến bên cạnh nói chuyện với những người khác, Vân Phong xoay cổ tay một cái, lòng bàn tay đã có thêm ngọc bộ chỉ lệnh, bên trên lấp lóe mấy điểm sáng nhỏ khiến nàng hài lòng cong môi cười. Ở khu vực rộng lớn như thế này, trò chơi thích hợp nhất ngoài trừ trốn tìm thì còn là gì nữa?

Trong mười ngày tiếp theo, Vân Phong đề xuất không nên ở một nơi, Thiên Quy tuy không hiểu nhưng cũng đồng ý, Vân Phong dẫn đầu năm người của Tụ Tinh bắt đầu đi vòng quanh rừng rậm Vô Vọng, tốc độ đi cũng không phải quá nhanh, cứ giống như đi ngắm cảnh vậy. Mấy người Thiên Quy đều bức bối trong lòng, không hiểu nàng đang làm gì, nhưng mà biết đi theo nàng cũng không sai.

Năm người của Tụ Tinh đi dạo khắp nơi nhưng không đụng nhân mã của Tinh Vân và Hoa Phong. Vốn tưởng rằng đã truy tìm được hành tung của Tụ Tinh, kết quả là sau khi liều mạng đuổi theo lại chỉ có thể trắng tay, mấy người của Tinh Vân và Hoa Phong tất nhiên đều hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ bọn họ mọc cánh hay là mọc thêm mấy đôi mắt? 

"Đội trưởng, lại để bọn chúng chạy rồi." Người của Tinh Vân tức tối gào lên một câu. Trên đất vẫn còn dấu vết đốt lửa của Tụ Tinh vào đêm hôm qua, Chiến sĩ cấp chính của Tinh Vân nhìn đống tro tàn trên mặt đất mà hai mắt đỏ ngầu, chân giẫm mạnh đi vào trong, một cái hố sâu xuất hiện.

"Tiếp tục đuổi, ta không tin là không đuổi được bọn chúng."

Vân Phong dẫn mấy người Tụ Tinh thong dong tiến lên phía trước, mấy người Thiên Quy, Dung Tâm cũng thả lỏng tâm tình. Trong thời khắc chiến đấu căng thẳng như thế này khó à có được lúc nhàn nhã như thế, mấy ngày nay căn bản là không đụng phải bóng dáng của đám Tinh Vân và Hoa Phong, bọn họ cũng được hoàn toàn thả lỏng. 

Vân Phong đi đằng trước nhất, nghe tiếng nói chuyện khe khẽ của mấy người phía sau mà thầm cười, lấy chỉ linh ngọc bài ra, cặp mắt đen nhìn mấy điểm sáng lấp lóe trên đó, khóe môi cong lên, xem ra Tinh Vân và Hoa Phong đã đụng nhau rồi, nói cho cùng thì hai viện vẫn là cùng một hạng người. Nhìn sự phân bố của điểm sáng trên chỉ linh ngọc bài, rõ ràng là hai bên đã hợp tác, không ngừng ép sát vào giữa từ hai bên, mưu đồ hoàn toàn vây khốn bọn họ.

Trong mắt Vân Phong xẹt qua lãnh ý, muốn bao vây nàng ư? Rốt cuộc ai mới là con mồi trong bẫy?

Thời gian một tháng của trận đấu tập thể gần hết, người của Hoa Phong và Tinh Vân đều càng lúc càng nóng lòng. Thế này là sao, hai viện bắt tay hợp tác, đều muốn giành được chút gì đó từ trong tay Tụ Tinh, nhưng mà lục tìm kiểu trải thảm thì lại không có, mấy người Tụ Tinh đó giống như là biến mất trong không khí vậy. 

Người của hai viện Hoa Phong và Tinh Vân cũng càng lúc càng cuống lên, điều càng khiến người ta tức muốn điên là bên phía Tụ Tinh lại giống như cố ý, đều để lại manh mối truy đuổi, đều sẽ "nói cho cho ngươi biết một khắc trước ta vẫn còn ở đây, vậy nhưng khi ngươi đuổi kịp thì chỉ túm được không khí thôi, bất luận là thế nào cũng chỉ là không khí."

Người của Hoa Phong và Tinh Vân càng cảm thấy mình đã bị bỡn cợt, hoàn toàn bị bỡn cợt như vậy nhưng lại chẳng thể làm gì được. Bất luận người đuổi thế nào cũng không đuổi kịp bóng dáng của Tụ Tinh, giống như có một con mắt bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy bọn họ ở đâu, bọn họ đuổi đến đó thì người của Tụ Tinh đã rời đi từ trước rồi.

Hoa Phong và Tinh Vân đuổi theo đến mức tức tối, lửa giận ngùn ngụt, nhưng lại chẳng thể nào phát tiết được, cũng không chịu từ bỏ, cho dù biết là bị bỡn cợt cũng muốn tiếp tục đuổi. Nếu bọn họ muốn thắng, cách duy nhất là cướp được đóa Vô Ảnh hoa kia, không còn con đường nào khác có thể đi nữa. 

"Tiểu sư muội, muội nói có kỳ lạ không, chúng ta đi nhiều ngày như vậy mà lại không gặp người của Tinh Vân và Hoa Phong." Dung Tâm đi đến bên cạnh Vân Phong, hai cánh tay tùy ý để sau gáy, miệng ngậm một cọng cỏ, hết sức an nhàn tự tại.

Vân Phong khẽ cười: "Chẳng phải không gặp là tốt nhất sao?"

"Cái này cũng phải, bớt phiền phức, động chân tay ở đây nhất định sẽ ảnh hướng đến cuộc đấu cá nhân tiếp theo, nhưng mà hai viện đó khẳng định sẽ có chủ ý với chúng ta, với tốc độ của chúng ta mà nhiều ngày như vậy cũng không đuổi kịp, muội nói bọn họ có lạc đường không, ha ha ha! Dung Tâm ở bên cạnh rất vui vẻ. Vân Phong cũng khẽ cười, không phải bọn họ lạc đường, chỉ là bị nàng bỡn cợt mà thôi. 

Ngày kết thúc cuộc đấu tập thể rất nhanh đã đến, Vân Phong liếc nhìn điểm sáng trên chỉ linh ngọc bội, người của Tinh Vân và Hoa Phong dường như đã từ bỏ việc tìm kiếm Tụ Tinh, đều đi ra phía bên ngoài. Vân Phong cất chỉ linh ngọc bội đi, bây giờ Tụ Tinh cũng nên ra ngoài rồi.

"Con mẹ nói, đúng là tà môn! Thế mà vẫn không bắt được Tụ Tinh." Người bên phía Tinh Vân tức tối nói một câu. Người bên phía Hoa Phong tất nhiên sắc mặt cũng không quá tốt, nghĩ nát óc mà cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tụ Tinh đã dùng cách gì mà đoán rõ được mọi động hướng của bọn họ.

"Bỏ đi, đã hết giờ rồi." Đội trưởng Hoa Phong nói một câu, vậy nhưng Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân lại nghiến răng nói: "Ta cũng không tin, đến lúc này vẫn không bắt được chúng." 

"Chậc chậc, đây không phải là đến rồi à, gấp cái gì chứ?" Vân Phong cười, cùng mấy người khác của Tụ Tinh thong dong từ bên cạnh đi ra. Sự xuất hiện của mấy người Tụ Tinh lập tức khiến người của hai viện hận đến nghiến răng. Đội trưởng Hoa Phong hơi ngẩn người, Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân siết chặt nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.

"Đồ chuột nhát gan! Có gan ra ngoài rồi à?"

Vân Phong khẽ cười một tiếng: "Ồ, các ngươi đang tìm chúng ta? Nếu như tìm chúng ta thì nói một tiếng là được rồi, tránh cho các ngươi tìm lâu như vậy, chúng ta cũng chỉ đi dạo xung quanh thôi." 

"Đúng thế, phong cảnh ở đây cũng coi như không tệ." Dung Tâm ở bên cạnh cười ha ha nói một câu. Thiên Quy cũng lên tiếng: "Vào lúc này mà lại có thể có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi an nhàn cũng coi như không tồi."

Đám thanh niên của Hoa Phong và Tinh Vân gần như tức muốn ói máu. Bọn họ liều sống liều chết đi tìm, vậy nhưng người ta thì sao? Người ta lại thong dong nhàn nhã đi dạo khắp nơi, đi dạo cũng khéo léo quá rồi, thế mà hết lần này đến lần khác đều chỉ để lại một cái đuôi chứ không bắt được chân thân, thế này gọi là đi dạo? Bọn họ giống như chó không ngừng truy đuổi phía sau, nhưng đuổi thế nào cũng không đuổi kịp.

"Chủ động hiện thân cũng tốt, coi như các ngươi ra ngoài đúng lúc? Ha ha ha, ta cho ngươi biết, còn chưa đến thời hạn, chứng tỏ chúng ta vẫn có cơ hội!" Năm người của Tinh Vân lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, năm người của Hoa Phong thấy vậy cũng là như thế, mấy người của Tụ Tinh thấy vậy lập tức trầm sắc mặt xuống. 

"Nếu không phải nhờ Phong Vân, các ngươi còn sống mà quay về ư? Đây chính là thái độ đối với ân nhân cứu mạng của các ngươi?" Thiên Quy ném ra một câu, lời nói rất có trọng lượng.

Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân lại ngửa đầu cười ha hả: "Ân nhân cứu mạng? Chỉ dựa vào ả?"

"Khốn khiếp! Mặt dày, mẹ nó đúng là mặt dày!" Dung Tâm ở bên cạnh phỉ nhổ một tiếng, ánh mắt quét sang phía Hoa Phong: "Hóa ra Hoa Phong cũng như vậy, coi như ta đã nhìn rõ rồi, muốn đánh nhau, được thôi!" 

Dung Tâm xoay cổ tay một cái, nhẫn khế ước trên ngón tay sáng lên, người của Hoa Phong và Tinh Vân nhìn thấy, đáy mắt đều thoáng trầm xuống, Triệu hồi sư, bọn họ cũng suýt nữa đã quên bên phía Tụ Tinh có hai Triệu hồi sư, đặc biệt là Vân Phong còn là Triệu hồi sư đa hệ khó xử lý nhất.

Tụ Tinh cộng thêm ma thú khế ước, trên tổng số cũng không thua kém bọn họ, vậy nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất.

Hai bên đã giương cung bạt kiếm, khai chiến bất cứ lúc nào. Vân Phong chậm rãi móc một cái còi ra, đặt bên miệng khẽ thổi một cái, một âm thanh đặc biệt dị thường vang lên, tan vào trong không khí với tốc độ cực nhanh, tản ra mỗi một ngóc ngách của rừng rậm Vô Vọng. 

"Đây là tiếng gì?" Tất cả mọi người đều ngây người, âm thanh này nghe có vẻ kỳ lạ dị thường, giống như sợi tơ quấn mấy vòng trong không khí, sau đó biến mất không tung tích.


"Tiểu sư muội, đây là cái gì?" Dung Tâm nhìn cái còi trong tay Vân Phong vô cùng tò mò. Vân Phong khẽ cười một tiếng, cất còi đi: "Đợi một lát là được."

"Bất kể ngươi giở trò gì, Phong Vân, lần này chúng ta nhất định sẽ cướp Vô Ảnh hoa!" Chiến sĩ cấp chín Tinh Vân rút vũ khí, những người khác cũng đều rút vũ khí ra, xem ra là định khai chiến vào lúc này rồi. 

"Ỷ đông người có phải không?" Dung Tâm quát to một tiếng, vừa định triệu hồi ma thú thổ hệ ra thì lại bị Vân Phong ngăn cản. Đôi môi đỏ của Vân Phong mỉm cười khẽ lắc đầu, Dung Tâm liếc nhìn Vân Phong một cái, mấy người Tụ Tinh đều nhìn Vân Phong.

"Ha ha ha, sợ rồi phải không? Hai triệu hồi sự thì có là cái gì, chúng ta liên thủ, các ngươi cũng…" Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân đột nhiên cảm thấy mặt đất rung lên, giọng nói cũng run rẩy: "Chuyện gì thế này."

"Không, không biết…" Người của Tinh Vân và Hoa Phong đều hoảng loạn nhìn bốn phía, không hiểu đây là chuyện gì. Mặt đất vẫn cứ rung lên, mấy người của Tụ Tinh cũng mang vẻ mặt kinh ngạc, ngoài trừ một mình Vân Phong đứng vững ở đó, cặp mắt trong veo lóe lên ý cười thâm trầm. 

"Phong Vân, có phải ngươi giở trò không?" Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân đứng ổn định, muốn giữ người thăng bằng nhưng mặt đất lại chấn động mạnh mấy cái, làm cho Chiến sĩ cấp chín một chân đứng không vững, suýt nữa thì ngã sang bên cạnh.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện đột ngột xảy ra, có chút không khống chế được. Thiên Quy lập tức trầm sắc mặt: "Chúng ta mau ra ngoài thôi."

Dung Tâm lập tức túm lấy cổ tay Vân Phong: "Tiểu sư muội, đi thôi!" 

"Rầm! Rầm! Rầm!" Giống như đất bằng nổi sấm, mặt đất bằng phẳng chấn động từng trận, tựa như lúc nào cũng sẽ nứt ra vậy. Ý định cướp đoạt gì đó ư, bây giờ chạy thoát khỏi đây mới là việc quan trọng nhất.

Tất cả mọi người đều muốn chạy thoát trước nhưng Vân Phong lại đứng yên ở đó, cho dù Dung Tâm kéo đi cũng không được, gã không khỏi thấp giọng quát: "Tiểu sư muội, mau đi thôi!"

Nụ cười bên môi Vân Phong càng lúc càng rõ, quả nhiên Viên bàn tử kia không có bớt xén, nhìn động tĩnh như thế này, ít ra cũng không dưới mấy chục con, nếu không thì mặt đất cũng sẽ không chấn động dữ dội như vậy. 

"Tiểu sư muội, muội đang nghĩ gì vậy, mau đi thôi! Không chừng ở đây có thứ gì xuất hiện, ra ngoài trước rồi hãy nói."

"Grừ… Grừ…"

"Grào… Grào…!" 

Từng tiếng thú gầm gừ vang lên từ bốn phương tám hướng, trong nháy mắt đã lấp đầy một khoảng không gian.

"Đây là, đây là…" Tất cả mọi người lập tức dừng bước chân, không thể tin được mà xoay người lại, mắt nhìn chằm chằm vào bốn phía xung quanh. Cùng với sự rung động mãnh liệt của mặt đất, từng tiếng thú gầm này cũng càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần.

"Đây là… đây là đàn thú." Dung Tâm không kiềm được mà lẩm bẩm, ánh mắt có chút xuất thần nhìn xung quanh, cuối cùng lập tức dừng lại trên người Vân Phong, hai mắt trợn thật to. Lẽ nào, lẽ nào tất cả những chuyện này đều là, đều là tiểu sư muội làm ra? 

Mặt đất chấn động, bụi cỏ lay động mãnh liệt, tiếng thú gầm nhanh chóng đến gần, cuối cùng tất cả mọi âm thanh đột ngột dừng lại sau khi những bóng dáng dày đặc xuất hiện.

"Cái, cái, cái gì…" Người của hai viện Tinh Vân và Hoa Phong nhìn đến trợn mắt há mồm, cơ thể hoàn toàn cứng ngắc, một bước cũng không thể dịch chuyển. Từng con ma thú vọt ra từ trong bụi cây, một con, hai con, ba con, mười con, mấy chục con!

Đây là một đàn thú Tôn Vương cấp năm! 

Vân Phong đứng ở đó, đàn thú đứng sau lưng, xung quanh nàng, từng cặp mắt thú đều nhìn Vân Phong, hoặc nằm, hoặc ngồi, hoặc đứng, số lượng của đàn thú khiến người ta hoa mắt, đoán chừng thế nào cũng có đến hơn một trăm con.

"Tiểu, tiểu sư muội…" Dung Tâm nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy miệng mình khô khốc, nói chuyện cũng hơi lắp bắp. Vân Phong cười tươi, mắt nhìn về phía đám người của Tinh Vân và Hoa Phong, người của hai viện bất giác đều lùi lại một bước.

"Muốn đến cướp?" Vân Phong nhẹ nhàng hỏi, nụ cười bên môi chỉ có lãnh ý. Người của Tinh Vân và Hoa Phong không ai dám nói gì, đùa gì chứ, đây là cả một đàn thú đấy. Mặc dù thực lực chỉ là Tôn Vương cấp năm, vậy nhưng cả đàn thú hơn một trăm con như thế này, trong nháy mắt là có thể cắn nát bọn họ hoàn toàn. 

"Phong Vân, muội…" Rốt cuộc muội lấy ở đâu ra? Thiên Quy rất muốn hỏi, trong lòng vô cùng chấn động. Ánh mắt của mấy người khác bên phía Tụ Tinh lúc nhìn về phía Vân Phong cũng mang vẻ sùng bái, Vân Phong giống như là thần vậy, vấn đề nan giải như thế nào cũng không làm khó được nàng, lần nào cũng đều khiến người khác bất ngờ.

"Đã đến thời hạn rồi, chúng ta đi thôi!" Vân Phong nhìn sang Thiên Quy, gã ta gật đầu. Dung Tâm chớp mắt mấy cái, cảm thấy không thể dùng ngôn từ để biểu đạt cảm nhận trong lòng, cuối cùng giơ ngón tay cái với Vân Phong, tiểu sư muội, giỏi!

Vân Phong cười ha ha, tung người nhảy lên, mấy người của Tụ Tinh cũng lần lượt đi theo, mà đàn thú Tôn Vương cấp năm đó cũng theo sát phía sau, mặt đất lại chấn động mãnh liệt lần nữa. Người của Tinh Vân và Hoa Phong không khỏi lùi mạnh về phía sau, nhường đường cho đàn thú, từng cặp mắt đều nhìn các con ma thú Tôn Vương cấp năm đi lướt qua bên cạnh, ngoại trừ kinh ngạc thì chính là ngạc nhiên, không thể tin được. 

Mặt đất chấn động ầm ầm rồi cũng qua đi, người của Tinh Vân và Hoa Phong gần như vẫn chưa hết bàng hoàng, có người ngây ngốc đứng đó, mở miệng hỏi một cách ngây ngô: "Rốt cuộc Phong Vân đó là người gì, đó là một đàn thú đó! Thế mà ả ta lại hàng phục được cả một đàn thú."

Tất cả mọi người đều trầm lòng xuống, Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân nghiến chặt răng: "Vốn tưởng tường đã nắm được thóp của Tụ Tinh, bây giờ xem ra chúng ta vẫn còn kém xa!"

"Chúng ta căn bản là không nắm rõ thực lực của ả ta, có phải thực lực của ả ta căn bản là không có giới hạn không?" Có người lại mở miệng nói. Tất cả mọi người đều trầm sắc mặt xuống. Giới hạn? Bọn họ tưởng rằng giới hạn kỳ thật căn bản chỉ là một năng lực của nàng, năng lực không có giới hạn, rốt cuộc Phong Vân có thể mạnh đến mức độ nào? 

Trưởng lão của tam viện vẫn luôn chờ đợi ở bên ngoài suốt một tháng này, mặc dù đều có vẻ bình tĩnh nhàn nhã nhưng càng đến gần thời hạn, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm một chút. Học viện của mình có thành tích như thế nào, liệu có xảy ra chuyện gì hay không cũng không dễ nói, không có ai liên lạc với họ, nhìn có vẻ như không có chuyện gì, nhưng hàm nghĩa của "không có chuyện gì" cũng không phải là không có bất cứ nguy hiểm gì.

Ngũ trưởng lão có cá tính hoạt bát nhất, khi trưởng lão của hai viện khác vẫn có thể bình tĩnh, ngũ trưởng lão đã có chút ngồi không yên, đặc biệt là đến hôm nay, ngày cuối cùng của thời gian thi đấu tập thể, trưởng lão của hai viện khác thấy dáng vẻ của ngũ trưởng lão đã có chút ngứa mắt rồi, ngũ trưởng lão cũng không để ý. Nhưng lúc mặt đất mơ hồ truyền đến chấn động, trưởng lão của hai viện khác cũng thoáng biến sắc mặt. Trong nháy mắt, trưởng lão của tam viện lập tức phi thân ra ngoài, đến ranh giới bên ngoài rừng rậm Vô Vọng.

"Chấn động này là từ bên trong truyền ra." Ngũ trưởng lão lập tức đưa ra kết luận, trong lòng cũng bất giác sốt sắng. Chẳng lẽ bên trong đã xảy ra chuyện gì? Ngụy gia tam thúc Ngụy Đình cũng chạy đến, sau khi cảm nhận cơn chấn động của mặt đất, đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn vào bên trong với vẻ không thể tin được. 

"Ngụy huynh, bên trong đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của Ngụy Đình lập tức khó coi: "Có người… đã dẫn ra đàn thú!"

Đàn thú! 

Trưởng lão của tam viện đều giật mình. Ngụy Đình lập tức phi thân nhảy lên, trưởng lão của tam viện tất nhiên cũng vội theo sau, trong khoảnh khắc bọn họ lên trên không trung, tất cả mọi người đều cứng đờ người. Hai mắt của Ngụy Đình nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, đó là…

Ngũ trưởng lão giật mình nhìn đàn thú đông nghịt ở phía dưới, một bóng người mảnh mai đứng ở phía trước đàn thú đang dẫn đường: "Thế mà lại là… nha đầu Phong Vân này!"