Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 33: Vân phong lên đài





Luyện tay? Khóe miệng Vân Phong giật giật. Dùng mấy Tôn Vương cấp tám, cấp chín này để luyện tay, cũng chỉ có Khúc Lam Y mới nghĩ ra được. Vân Phong cười một tiếng, ánh mắt chuyển lên đài cao. Lãnh Tuyệt nghe thấy đại trưởng lão muốn ứng chiến thì cười ha hả, vẫy tay về đằng sau, một trong mấy người trẻ tuổi đứng phía xa nhún người nhảy lên đài cao, đứng bên cạnh Lãnh Tuyệt.

“Ứng chiến là tốt nhất, nếu không chuyện này truyền ra ngoài thì Tụ Tinh học viện chẳng khác gì trò cười.” Trên mặt Lãnh Tuyệt hiện lên nụ cười châm chọc. Đại trưởng lão vẫn là dáng vẻ tươi cười thoải mái như trước, nhưng đáy mắt lạnh như băng. Có người đến tận nhà ức hiếp, dù có khiêm tốn đến mức nào cũng phải ra tay, ở địa bàn của mình thì còn sợ gì nữa?

“Đây chính là người Tụ Tinh học viện phái ra ứng chiến?” Lãnh Tuyệt quét mắt nhìn Thiên Quy. thực lực của Thiên Quy là Tôn Vương cấp tám, hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Tụ Tinh học viện. Đại trưởng lão cười ha hả: “Thiên Quy tài thô học thiển, nhưng có cơ hội để học tập đương nhiên không thể bỏ lỡ.”

“Hừ, thôi được.” Lãnh Tuyệt liếc qua người trẻ tuổi đứng bên cạnh: “Cho Tôn Vương cấp bảy làm đối thủ của ngươi cũng đủ rồi.”

“Cái gì?” Một đám đệ tử quan môn đều bốc hỏa. Đưa một Tôn Vương cấp bảy ra làm đối thủ của Thiên Quy, đây còn không phải là một sỉ nhục to lớn? Khinh thường Thiên Quy, khinh thường Tụ Tinh học viện. Sắc mặt của mấy vị trưởng lão đều trầm xuống. Mấy người họ đều nhận định Thiên Quy là nhân tài, tuy rằng không phải thiên tài đệ nhất, nhưng chăm chỉ nỗ lực có thừa. Gã ta có ngày hôm nay đều là nhờ từng ngày nỗ lực mà bò lên được, vậy mà bây giờ lại có kẻ xem hắn không đáng một đồng.

“Quy sư huynh, huynh đối chiến Vương Tôn cấp bảy là bị hạ thấp thân phận, cứ để đệ lên thay.” Một đệ tử quan môn của nhị trưởng lão lên tiếng rồi nhảy lên lôi đài. Lãnh Tuyệt cười ha hả: “Được! Lần này ta mang đến năm người, khiêu chiến theo thứ tự không có vấn đề gì, càng không có chuyện lấy ít địch nhiều.”

“Thiên Quy, con xuống đi, để cho đệ tử của nhị trưởng lão lên trước.” Tam trưởng lão nói một câu, Thiên Quy chỉ có thể vâng lời đáp lại. Lãnh Tuyệt cười ha hả rồi quay người rời khỏi đài cao, đứng ở một bên, năm vị trưởng lão cũng trở về chỗ cũ. Cuộc thi đấu xếp hạng Nội viện của Tụ Tinh học viện chỉ có thể bị gián đoạn, trở thành cuộc chiến đáp lại khiêu khích của Tinh Vân học viện.

“Phong Nhi, muội cảm thấy Tụ Tinh học viện có bao nhiêu phần thắng?” U Nguyệt thấp giọng nói. Dung Tâm ở bên cạnh đột nhiên đấm vào lòng bàn tay: “Hừ! Phần thắng có thể là bao nhiêu? Đương nhiên phải là toàn thắng! Đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!”

Khúc Lam Y ở một bên lười biếng nhướng mày, bày ra vẻ mặt "ngươi là đồ ngốc", sắc mặt Vân Phong có hơi trầm xuống: “Nếu nói đến phần thắng, có lẽ chỉ có năm phần. Năm người của Tinh Vân học viện lần này đều không phải là nhân vật đơn giản.”

“Cho dù có bao nhiêu lợi hại, cũng đừng mơ tưởng có thể lông tóc toàn vẹn mà ra khỏi chỗ này.” Cơn giận của Dung Tâm hoàn toàn ập tới, còn có ý muốn ra trận. Vân Phong đột ngột vỗ vai gã: “Cho dù lên đài thì cũng không phải là Dung Tâm huynh. Vừa nãy huynh đối chiến với muội đã tiêu hao không ít tinh thần lực, bây giờ thành thực ở yên đó đi. Trình độ đệ tử của sư phụ không cao, trường hợp như thế này nên để các trưởng lão khác xuất đầu lộ diện mới đúng.”

“Như thế chẳng phải là...” Dung Tâm còn muốn nói gì đó, Khúc Lam Y đột ngột vươn tay ra ấn lên một chỗ trước ngực gã, Dung Tâm lập tức đau đến mức nhăn nhó, giận dữ hất tay Khúc Lam Y: “Ngươi làm gì vậy? Đau chết ta!”

Khúc Lam Y lạnh lùng cười: “Ngươi như vậy rồi còn muốn lên đài? Cũng được, chẳng qua cuối cùng cũng sẽ bị người ta đạp xuống mà thôi.”

Hai má Dung Tâm không hiểu sao lại đỏ lên, tay đặt trên chỗ đau trước ngực, không nói thêm gì nữa. Vừa rồi đối chiến với Vân Phong, gã ta đã tiêu tốn hơn nửa tinh thần lực. Cho nên, nếu bây giờ gã ta xuất trận, nhất định cũng sẽ như tiểu tử kia vừa nói, chỉ còn nước bị người ta đạp xuống.

“Cho dù ta không thể, đệ tử quan môn của các vị trưởng lão khác cũng nhất định có thể đánh bại chúng!” Dung Tâm vừa nói vậy, Khúc Lam Y lại cười khẩy: “Tự tin mù quáng. Mặc dù ta không vừa mắt mấy người Tinh Vân học viện, nhưng nói về bản lĩnh, lần này Tụ Tinh không phải là đối thủ của mấy gã bên Tinh Vân đó.”

Khúc Lam Y vừa dứt lời, một tiếng “bịch” lớn vang lên, một bóng người bị ném từ trên đài cao xuống, cả người lún sâu xuống đất. Hiện trường đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh lại, hai mắt Dung Tâm trừng lớn, lập tức nhảy vọt đến: “Này! Có sao không?”

Người bị ném ra ngoài chính là đệ tử quan môn của nhị trưởng lão.

“Tuần Dương!” Nhị trưởng lão đột nhiên đứng lên, tam trưởng lão vươn tay kéo ông ngồi lại, sắc mặt của mấy vị trưởng lão cũng trầm xuống. Người của Tinh Vân trên đài lập tức nhảy xuống, trở về vị trí lúc trước của hắn ta. Lãnh Tuyệt lại bắt đầu cười nhạo: “Tụ Tinh học viện chẳng qua cũng chỉ như vậy! Một Tôn Vương cấp bảy cũng có thể dễ dàng đá bay đệ tử của các ngươi xuống, thật khiến ta thất vọng. Cứ như vậy, còn muốn tham gia thi đấu giao lưu hữu nghị nữa không đây?”

Bàn tay dưới ống tay áo của đại trưởng lão nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh: “Lão nhị, Tuần Dương cũng là Tôn Vương cấp bảy mà sao chỉ qua mấy chiêu đã bị đá xuống đài?”

Khuôn mặt nhị trưởng lão hiện lên vẻ đau xót: “Làm sao ta biết được? Chắc là đám ranh con Tinh Vân học viện đã động tay động chân gì rồi. Nếu không cũng không chủ động đến tận cửa nhà gây chuyện.”

“Quả thực là động tay động chân.” Dược tễ trưởng lão vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên lên tiếng: “Mặc dù động tác của mấy tên tiểu tử Tinh Vân kia cẩn thận, nhưng khi vận chiến khí hoặc tinh thần lực đều lộ ra sơ hở. Mỗi người trong bọn chúng đều dùng thuốc tăng cường sức mạnh. Mặc dù thời gian tác dụng tương đối ngắn, nhưng hiệu quả rất mạnh.”

“Hèn hạ, vô sỉ!” Ngũ trưởng lão bên cạnh xì một tiếng khinh miệt. Như vậy không phải là Tụ Tinh học viện phải chịu thiệt thòi rồi sao? Tiên sư bà ngoại nhà nó! Đã dùng thuốc còn có mặt mũi đến chỗ này đòi quyết đấu! Ngũ vị trưởng lão đã biết phía Tinh Vân giở thủ đoạn, nhưng các đệ tử của Tụ Tinh học viện lại hoàn toàn không biết chút nào. Nhìn thấy người của mình vừa mới ở trên đài thi triển vài chiêu đã bị đá xuống trong lòng của bất cứ ai cũng vô cùng khó chịu, mấy người tương đối gần gũi với vị đệ tử nọ còn phẫn nộ gào lên.

“Lũ khốn khiếp các ngươi! Nhất định là các ngươi đã dùng ám chiêu gì đó.”


“Tinh Vân, đợi đó mà xem, Quy sư huynh sẽ đánh gục tất cả các ngươi, để cho các ngươi phải bò ra ngoài.”

Lãnh Tuyệt nghe thấy những lời la hét này, chỉ cười vô sỉ: “Sự thật đã chứng minh, Tụ Tinh học viện cũng chỉ có chút bản lĩnh như vậy. Ta thấy các ngươi vẫn nên tự giác bỏ quyền thi đấu đi. Thi đấu giao lưu hữu nghị của tam đại học viện, Tụ Tinh cũng có tư cách tham gia sao? Làm đối thủ của các ngươi, Tinh Vân cũng thấy mất mặt đấy.”

“Con mẹ nó, khinh người quá đáng!”

“Lão già, con mẹ nó, ông muốn chết phải không?”

Phẫn nộ, điên cuồng, nóng nảy, tất cả những cảm xúc phức tạp ấy đan xen với nhau, hiện trường thi đấu đã có chút lộn xộn. Năm vị trưởng lão ngồi ở trên cao không thể không tức giận, nhưng bọn họ không có cách nào khác. Thân là trưởng lão, chẳng lẽ lại đích thân ra tay? Như vậy không phải càng để cho người ta có cơ hội nói Tụ Tinh thảm hại? Nhưng phía Tinh Vân đã dùng thủ đoạn, bên phía Tụ Tinh có ai có thể đứng ra ngăn cản... Có ai có thể...

Ánh mắt đại trưởng lão đáp xuống người ngũ trưởng lão, sắc mặt ngũ trưởng lão trầm xuống: “Không được!”

“Lão ngũ, hiện giờ tình hình vô cùng nghiêm trọng, người ta đã trèo lên tận đầu tận cổ, ngươi vẫn còn không được cái gì?” Tứ trưởng lão không nhịn được nói ra. Ngũ trưởng lão ngồi ở đó, thân hình cứng ngắc. Đại trưởng lão buồn bã thở dài một tiếng, đang muốn nói cái gì, đột nhiên ngũ trưởng lão mở miệng: “Muốn nha đầu đó lên đài đối phó, không được. Thực lực nha đầu đó quả thực không vừa, nhưng cũng phải nghĩ xem, nó mới đến Tụ Tinh được bao lâu? Nếu như khi chiến đấu xảy ra chuyện, chẳng phải là sẽ hủy hoại nha đầu đó hay sao?”

“Lão ngũ, mấy người chúng ta sẽ không khiến Phong Vân gặp tổn thương.” Tam trưởng lão nói một câu. Ngũ trưởng lão quắc mắt: “Đã như vậy, vì sao không để Thiên Quy lên?”

Tam trưởng lão ngây người, sau đó cười ha hả: “Thiên Quy lên cũng được. Có điều, bất cứ ai trong chúng ta cũng biết, nó cũng không phải là đối thủ của mấy người đang dùng thuốc đó.”

“Thiên Quy không phải là đối thủ của mấy người nọ, Phong Vân thì phải? Mấy người dựa vào cái gì mà dám khẳng định như vậy?”

“Lão ngũ, chúng ta biết ngươi lo lắng cho đồ nhi, nhưng lúc này chẳng lẽ ngươi muốn để người khác ị trên đầu chúng ta hay sao?” Nhị trưởng lão quát lên một tiếng, đại trưởng lão khoát khoát tay: “Được rồi, nếu như lần này không có Phong Vân, chúng ta nên đối phó thế nào? Vì có Phong Vân, mấy người chúng ta có thể yên tâm thoải mái đặt tất cả mọi áp lực lên người một hậu bối sao? Nếu như nói, những đệ tử khác của Tụ Tinh học viện không có khả năng hóa giải nguy cơ lần này, thì chỉ có thể nói là vấn đề nằm ở năng lực của mấy người chúng ta mà thôi.”

Mấy vị trưởng lão đều không nói, ngũ trưởng lão bất động ngồi một bên, nội tâm vô cùng phức tạp. Đối mặt với khiêu khích và sỉ nhục như thế, ông không tức giận sao? Đương nhiên tức giận. Nhưng mấy tên đó đều đã uống thuốc, nha đầu Phong Vân kia là một mầm cây tốt, nếu như bị đám kia làm bị thương dù chỉ một chút, ông nhất định không đồng ý.

“Thế nào, đại trưởng lão?” Lãnh Tuyệt lại nói một câu, ánh mắt nhìn về chỗ đám đệ tử quan môn đang xúm lại một chỗ. Tuy không tiếp tục nói, nhưng ý tứ của y cực kỳ rõ ràng.

Mấy đệ tử tham gia thi đấu xếp hạng vòng hai đều đang xúm lại trước đệ tử của nhị trưởng lão vừa bị thương, cẩn thận nâng hắn ra ngoài. Những đệ tử khác của nhị trưởng lão nhìn thấy bộ dáng của hắn đều không kìm nén được sự thương xót, đám người của Tinh Vân ra tay quá tàn ác.

Hiện giờ đệ tử quan môn của nhị trưởng lão đã rơi vào trạng thái hấp hối, nếu không có Ma pháp sư thủy hệ đang không ngừng khép miệng vết thương của hắn lại, đoán chừng hắn đã sớm đi đời. Cho dù nội bộ Tụ Tinh học viện luôn tồn tại tranh chấp, nhưng vào lúc này trái tim của tất cả mọi người đều hướng về một phía.

“Luôn miệng nói là thi đấu để cọ xát học tập, nhưng lại ra tay ác độc như thế.” Linh Hoa đứng ở một bên, hai mắt đã hơi đỏ, nghẹn ngào nói, khiến tất cả người đứng xung quanh đều đồng lòng oán hận: “Bọn chúng khinh người quá đáng! Không đánh chết chúng thì không thể tiêu hết mối hận này.”

Thiên Quy giơ tay kéo người đang kích động muốn nhảy lên đài lại, giương mặt trẻ trung trầm tĩnh của gã ta khiến mấy đệ tử kia bình tĩnh lại. Gã ta là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều đệ tử ở Tụ Tinh, sự tồn tại giống như một tượng đài.

“Ngươi không phải là đối thủ của hắn, muốn tới cũng phải là ta.”

“Quy sư huynh...” Lập tức có người đỏ hồng một vòng quanh mắt: “Có Quy sư huynh, nhất định chúng ta sẽ thắng.”

“Không sai, có Quy sư huynh ở đây, mấy thằng ranh con kia chỉ có nước nằm sấp mà ra ngoài.”

Thiên Quy không nói gì, hy vọng của tất cả mọi người đều dồn lên vai gã, nhưng chính gã vẫn không hiểu, mấy người Tinh Vân kia rất mạnh. Theo lý mà nói, thực lực của Tôn Vương cấp bảy không thể được như thế này. Nhất định mấy người Tinh Vân kia đã dùng thủ đoạn gì đó, nếu không đệ tử của nhị trưởng lão cũng không thể bị thương nghiêm trọng như vậy. Gã có thể lấy một địch năm không?


Thiên Quy âm thầm nghiến răng, bây giờ không phải là lúc gã ta có thể lùi bước. Gã ta hoàn toàn không thể có ý nghĩ này. Cho dù không có bao nhiêu phần thắng thì gã ta cũng phải xuất trận, Tụ Tinh không dễ bắt nạt như vậy. Thiên Quy đứng bật dậy, nhưng một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền tới: “Khoan đã.”

Dung Tâm nghe được tiếng nói ấy lập tức ngẩng đầu. Nhìn thấy người tới, đáy mắt lập tức hiện lên nét vui mừng: “Tiểu sư muội!”

Vân Phong đi tới, mấy đệ tử quan môn đứng gần đó đều nhìn nàng bằng cặp mắt khó hiểu. Đôi mắt đen láy của Vân Phong quét đến vị đệ tử bị thương, thương thế của hắn xem như cũng đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng. “Phong Vân, ngươi muốn nói gì?” Hoa Linh nhìn thấy Vân Phong, trong ngực không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Thực lực của nàng ta rõ ràng không tệ, thậm chí còn ngang ngửa với sư huynh, vào lúc này lại xuất đầu lộ diện, nàng ta cũng không biết tốt xấu!

Nhưng ràng buộc của Vân Phong với Tụ Tinh học viện cũng chẳng có bao sâu. Nếu như không phải vì tìm hiểu tin tức của Vân gia, nàng hoàn toàn không cần đến. Suy nghĩ của Hoa Linh chỉ xuất phát từ quan điểm của nàng ta, chụp mũ lên người khác, khiến người ta khó chịu.

Vân Phong nghe ra hàm ý của Hoa Linh cũng không thèm để ý tới. Thiên Quy nhìn về phía Vân Phong: “Muội có chuyện gì?”

Vân Phong nâng mày: “Huynh muốn lên đài ứng chiến? Lấy một địch năm?”

Thiên Quy ngẩn người, sau đó gật đầu. Vân Phong bật cười: “Mấy người phía Tinh Vân đã dùng thuốc, trong một thời gian ngắn thực lực sẽ tăng vọt. Huống hồ huynh cũng chỉ là Tôn Vương cấp tám, lấy một địch năm không phải quá mức lỗ mãng sao?”

Thiên Quy giật mình, dùng thuốc? Chẳng trách, chẳng trách chỉ là Tôn Vương cấp bảy mà lại có sức mạnh như vậy... Phần thắng của gã lại càng nhỏ rồi.

“Phong Vân, ngươi có ý gì? Chẳng nhẽ ngươi muốn Tụ Tinh học viện bị người ta sỉ nhục như vậy sao? Quy sư huynh thực lực siêu quần, mấy gã đó hoàn toàn không phải là đối thủ của huynh ấy! Bây giờ ngươi không cho Quy sư huynh lên, muốn để chúng ta trở thành trò cười có phải không?” Hoa Linh lớn tiếng nói, Vân Phong vẻ mặt lạnh lẽo.

“Muốn bảo vệ Tụ Tinh như vậy, sao ngươi không tự mình lên đi?”

Hoa Linh vẻ mặt túng quẫn: “Ta, ta...” Còn không phải là nàng ta không có thực lực đó hay sao? Chỉ là một Tôn Vương cấp sáu, đi lên nhất định sẽ bị người ta đá xuống đài ngay lập tức.

“Ta nói này, tiểu sư muội, có gì mà ngươi nóng giận như vậy. Bây giờ vốn nên đoàn kết nhất trí, sao lại xù gai lên thế?” Dung Tâm nghe Linh Hoa nói, cực kỳ không vui. Khuôn mặt nàng ta đỏ bừng: “Ta không có ý đó, ta...”

“Được rồi, mọi người đừng nói nữa, trận chiến này không thể nào tránh khỏi, để ta đi lên.” Thiên Quy nói một câu, lại liếc nhìn Vân Phong: “Cho dù biết rằng thất bại, ta cũng không muốn làm một kẻ đầu hàng.”

Vân Phong bật cười ha hả, bước về phía trước một bước, nắm lấy cánh tay Thiên Quy. Gã ta còn chưa kịp phản ứng đã bị Vân Phong kéo lại, trong lòng gã ta run lên... Sức mạnh của nàng ấy thế mà lại...

“Thân là bộ mặt của Tụ Tinh học viện, là thần tượng trong lòng của vô vàn đệ tử, không thể để bị đánh bại trên lôi đài này. Ta cũng không hy vọng sau này Tụ Tinh học viện mà ta từng đến bị người đời đồn đãi không hay. Mấy tên đó giao cho ta.”

“Muội nói gì? Mấy tên đó đã dùng thuốc rồi, sao muội có thể là đối thủ của bọn chúng?” Thiên Quy lập tức quát, nàng ấy đang nói cái gì, muốn lên đài hay sao!

“Tiểu sư muội, Thiên Quy nói rất đúng, muội xuống đây đi. Nếu muội bị thương chỗ nào, sư phụ còn không mắng chết ta.” Dung Tâm cũng vô cùng lo lắng, thế nhưng Vân Phong lại cười ha ha, huơ huơ ngón tay thon thả, chiếc nhẫn đeo trên đó phát ra ánh sáng chói mắt lạ thường: “Dung Tâm, huynh nên biết muội không chỉ là một người.”

“Đúng vậy, nhưng muội là ma thú khế ước nhất hệ, như vậy cũng quá...”

Vân Phong cong cong khóe môi đỏ mọng: “Tin tưởng muội, muội sẽ cho mấy người đó một bài học, một người cũng không tha.”

Dung Tâm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên không thể thốt nên lời, mà ngay cả Thiên Quy cũng thế. Rõ ràng hai người muốn ngăn cản nàng, nhưng trên người Vân Phong toát ra sự tự tin khiến họ an tâm, mù quáng tin tưởng nàng: Chỉ cần có nàng, nhất định không thành vấn đề.


Những đệ tử quan môn khác cũng có suy nghĩ như vậy. Tuy bóng lưng của nàng nhỏ bé nhưng lại vững vàng như núi, chắn trước mặt bọn họ.

Vân Phong tung người nhảy lên, đứng trên đài cao. Vốn dĩ nàng chỉ muốn trà trộn vào Tụ Tinh, nhưng suy cho cùng nàng vẫn là đệ tử của học viện. Nàng không hy vọng có một ngày học viện của nàng lại bị người khác nói cho chẳng ra gì. Hơn nữa ngũ trưởng lão đối với nàng không tệ, đối với nhị ca cũng coi như có để tâm. Thêm vào đó, Vân Phong nàng vốn chướng mắt nhất là loại huênh hoang tự đại thế này. Lãnh Tuyệt đó khiến nàng không thoải mái, mấy gã trẻ tuổi nàng nhìn cũng không thuận mắt. Đành giống như Khúc Lam Y nói vậy, luyện tay.

Vân Phong lên đài khiến cho bốn bề đột nhiên yên tĩnh. Ngũ trưởng lão nhìn thấy vậy vô cùng kinh ngạc, sao nha đầu này lên đài? Mấy vị trưởng lão còn lại thì thở ra một hơi. Không hiểu vì sao bọn họ lại cảm thấy, chỉ cần nha đầu đó xuất trận, bọn họ đã thấy giống như có phần thắng cực kỳ lớn.

“Nhìn xem, là Phong Vân. Vậy mà nàng ta lại lên đài rồi.”

“Phong Vân, dần cho bọn chúng một trận! Cho bọn chúng biết, Tụ Tinh chúng ta không phải dễ bắt nạt!”

“Phong Vân, đánh bọn chúng! Phong Vân.”

Mấy người trẻ tuổi kia nhìn thấy Vân Phong lên đài, lập tức nhiệt huyết sôi trào. Nguyên một đám vươn cổ gào lên, phần lớn đều đã kích động đứng bật dậy, vung tay hét lớn tên của nàng. Chỉ trong một thoáng, toàn hiện trường ào ào như sấm động.

Khúc Lam Y khoanh tay trước ngực đứng trong một góc, đôi mắt đen mang theo cưng chiều và tán thưỏng nhìn nữ tử đứng trên đài. Đây là nữ nhân hắn đã nhận định, đương nhiên phải có khí độ này, thực lực này. Từ ánh mắt đầu tiên hắn đã biết nàng chính là của hắn, bọn họ là của nhau.

“Phong Nhi thật sự không sao chứ?” U Nguyệt đứng một bên không ngừng lo lắng, e sợ Vân Phong phải chịu tổn hại. Khúc Lam Y lại cười ha hả: “Mấy người đó còn chưa phải là đối thủ của Vân Phong. Cho dù bọn chúng dùng thuốc thì đã sao? Nói cho cùng, thực lực đó cũng chỉ là giả.”

Lúc này U Nguyệt mới yên tâm: “Đúng vậy, với năng lực của Phong Nhi, mấy người đó quả thực chẳng đáng phải để ý.”

Lãnh Tuyệt nghe tiếng hoan hô xung quanh thì cảm thấy cực kỳ chói tai. Nhìn thấy người đứng trên đài cao lại là một nữ tử thì cười nhạo: “Thế nào, ngươi muốn một mình ứng chiến?”

Vân Phong quay người, một đôi mắt trong veo lạnh nhạt quét tới. Sự bình thản và tĩnh mịch trong ánh mắt đó khiến Lãnh Tuyệt kinh ngạc. Tâm cảnh của nàng ta lại có thể vững vàng chắc chắn như vậy. Đối mắt với y nhưng không hề cố dù chỉ một chút hoảng loạn.

“Thiên Quy là đệ nhất trong Tụ Tinh học viện. Ứng phó với hạng thứ phẩm như các ngươi đương nhiên không cần huynh ấy ra tay, mình ta là đủ rồi.”

“Ngươi nói cái gì?” Lãnh Tuyệt nghe nói, sắc mặt lập tức đen xì. Ngay cả mấy gã trẻ tuổi vẫn luôn đứng đó mặt không biểu cảm, bây giờ cũng đã có phản ứng, đều phẫn nộ nhìn Vân Phong. Nàng cười ha hả: “Ta nói sai sao? Dùng thuốc tuy rằng có thể tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng phải kế lâu dài. Thời gian có thể gột rửa tất cả.”

“Ngay cả chuyện này ngươi cũng nhìn ra.” Lãnh Tuyệt cười lạnh, nhưng trong lòng thì chấn kinh. Đến cả chuyện dùng thuốc mà nha đầu này cũng nhìn ra được, đúng là có vài phần bản lĩnh.

“Mẹ nó! Hóa ra là dùng thuốc, chẳng trách!”

“Tinh Vân cũng chỉ có thể dựa vào thứ thủ đoạn thấp kém này, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu. Ta còn tưởng lợi hại như nào chứ.”

“Con bà nó, có bản lĩnh thì đợi tác dụng thuốc hết lại đánh. Xem xem Tụ Tinh chúng ta dạy dỗ các ngươi như thế nào.”

Ngũ đại trưởng lão ngồi trên cao đều cảm thấy hả giận với những lời của Vân Phong. Với thân phận của bọn họ đương nhiên là không thể nói toạc chuyện này ra được, nhưng Vân Phong thì khác. Thủ đoạn này của Tinh Vân học viện bại lộ, khiến cho các đệ tử lại sôi sục thêm một lượt. Tụ Tinh không phải là không có thực lực, mà là đối thủ quá hèn hạ.

“Lãnh Tuyệt, Phong Vân là đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão, mới đến Tụ Tinh học viện, dù sao cũng là hậu bối, nếu như lời nói có chỗ nào không đúng mong ngươi rộng lượng.” Đại trưởng lão cười ha hả nói một câu, đúng là hả giận. Sắc mặt Lãnh Tuyệt như rau dưa ngâm muối, vừa đen vừa xanh. Chính mình dùng thủ đoạn bị vạch trần đã có chút mất mặt, nhưng thân phận của y cũng không tiện nói gì.

“Ngũ trưởng lão? Triệu hồi sư sao...?” Lãnh Tuyệt lại nhìn Vân Phong thêm một lần nữa. Nếu nàng ta không phải Triệu hồi sư, y cũng sẽ không để ý đến nửa phần. Nhưng nếu như nàng ta thật sự là Triệu hồi sư, vậy thì phải xem lại rồi. Trong đối thoại khi nãy, y chỉ biết Dung Tâm là Triệu hồi sư, còn Vân Phong thì y lại không nhìn ra.

Lãnh Tuyệt phất tay, một trong năm người trẻ tuổi đứng sau lại nhảy ra, đứng trên lôi đài phóng ánh mắt phẫn nộ về phía Vân Phong. Ngón tay hắn ta chỉ đeo một chiếc nhẫn lấp lánh, cũng chính là nhẫn khế ước.

“Triệu hồi sư đấu với Triệu hồi sư, như thế mới công bằng.” Lãnh Tuyệt hừ lạnh, khóe miệng nhếch lên. Vân Phong nhìn nhẫn khế ước của người đối diện là màu đỏ - Triệu hồi sư hỏa hệ.

“Để ta xem thử rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì.” Triệu hồi sư của Tinh Vân mở miệng, bàn tay đột nhiên vung lên, một ngọn lửa đỏ rực xuất hiện.


Đôi mắt Vân Phong tối lại: “Ta cũng không có thời gian rảnh rỗi để mà đơn đả độc đấu với ngươi.” Bàn tay trắng nõn vung lên, một tiếng sói gầm vang vọng, đó chính là Tiểu Hỏa bị kìm nén đã lâu hưng phấn gào lên.

“Tiểu Hỏa, tốc chiến tốc thắng, giết!” Vân Phong nói dứt một câu, lại một tiếng sói gầm, Hỏa Vân Lang trên người còn mang theo ngọn lửa đột ngột nhảy lên, hóa thành một ngọn lửa đỏ rực lao tới phía đối diện.

“Gừ...”

“Grừ...”

Một tiếng sói tru hưng phấn cùng một tiếng gào rú của dã thú đồng thời vang lên, tất cả mọi người đều không biết rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy một chùm sao bay ra cuốn lấy một đám lửa, sau đó là hai âm thanh ấy vang lên.

“Chuyện này, không thể nào, không thể nào! Triệu hồi sư của Tinh Vân trợn mắt há hốc nhìn nhẫn khế ước đỏ rực trên tay hắn ta đã xuất hiện một vết nứt nhỏ. Trong lúc hắn ta còn chưa dám tin vào mắt mình thì chiếc nhẫn vỡ vụn, biến thành hàng trăm mảnh vỡ.

Nhẫn khế ước biến mất, ma thú tử vong!

Hai ngọn lửa cuốn vào nhau cuối cùng cũng biến mất, đến lúc đó tất cả mọi người mới nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì. Một con Hỏa Vân Lang hình thể cực lớn đứng ở đó, dưới móng vuốt sắc nhọn của nó là một con ma thú hỏa hệ, mà ma thú hỏa hệ kia đã hoàn toàn bất động, tắt thở, đã chết rồi. Trong lúc ma thú khế ước vẫn chưa khởi động bất cứ công kích thực tế nào thì đã chết, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi.

Triệu hồi sư của Tinh Vân hoàn toàn ngây ngốc đứng ở đó. Hắn ta không dám tin, cũng không thể tin! Nếu như có người nói với hắn ta, ma thú của hắn ta còn chưa kịp ra tay đã chết, có đánh chết hắn hắn ta cũng không tin. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, thi thể bày ra trước mắt, nhẫn khế ước cũng đã biến mất rồi.

Phong Vân này...! Nhìn thấy một màn này, Lãnh Tuyệt hoàn toàn sửng sốt. Tốc độ, sức mạnh, thời cơ tấn công, nàng ta hoàn toàn chiếm thế thượng phong, còn ra tay ngoan độc. Nàng ta cũng chẳng nhân từ hơn người phía Tinh Vân bọn y nửa phần! Phong Vân này cũng là một kẻ lòng gang dạ sắt.

“Có nhìn thấy không? Có nhìn thấy không? Tinh Vân các ngươi là một đám phế vật!”

“Phong Vân, tuyệt quá! Chính là như vậy, đánh bọn chúng. Khiến cho tất cả bọn chúng cút ra khỏi Tụ Tinh của chúng ta.”

“Phong Vân tất thắng! Phong Vân tất thắng! Phong Vân! Phong Vân!”

Người ở hiện trường hoàn toàn sôi sục, tất cả đệ tử trẻ tuổi đều đứng lên, điên cuồng gào tên Phong Vân, trên mặt họ ngập tràn kích động và sùng bái. Năm vị trưởng lão ngồi trên đài cao mặc dù vững như bàn thạch, nhưng trong lòng lại như biển xanh nổi sóng. Tiểu nha đầu này có năng lực bạo phát cường đại như vậy, dùng tốc độ như vậy giải quyết đối thủ. Tốc độ như vậy đến bọn họ bình thường cũng ít thấy, hơn nữa đối phương còn là Triệu hồi sư.

Một đám đệ tử quan môn đứng xem cũng trợn tròn mắt. Bọn họ có lẽ đã nghĩ tới Vân Phong sẽ thắng, nhưng không thể ngờ lại thắng một cách nhanh chóng như vậy, triệt để như vậy. Hai mắt Thiên Quy sáng lên nhìn Vân Phong, có lẽ trước đây gã ta còn vài phần không phục, nhưng bây giờ gã ta đã thật lòng thừa nhận, gã ta không bằng nàng.

“Vút vút vút!” Mấy bóng người lập tức lên đài, hóa ra là toàn bộ bốn người còn lại! Bốn người Tinh Vân này nhảy lên đài, bảo vệ tên Triệu hồi sư ở phía sau. Bốn người đều lạnh lùng nhìn Vân Phong, nhưng nàng không hề căng thẳng. Lên cả rồi? Cũng tốt!

“Tinh Vân, các ngươi có biết xấu hổ không? Một đấu một không lại, bây giờ lại muốn hợp lực à?”

“Mẹ nó chứ, còn cần mặt mũi nữa không? Có bản lĩnh thì năm người các ngươi đấu với tất cả bọn ta đi.”

Tất cả người của Tinh Vân đều nhảy lên đài đã kích động sự phẫn nộ của khán giả. Một đám đệ tử trẻ tuổi gân cổ điên cuồng la hét, cả đám đều xắn tay áo chuẩn bị nhảy cả lên lôi đài. Một đấu một thì được, nhưng nhiều đấu một thì nhất định không được. Dám ức hiếp Phong Vân thì phải bước qua cửa của bọn họ trước đi.

“Nếu nàng ta đã lợi hại như vậy, đương nhiên một địch nhiều cũng không vấn đề gì.” Lãnh Tuyệt cũng triệt để vứt hết mặt mũi, năm đấu một mà y cũng không biết ngại.

“Lãnh Tuyệt, muốn đấu cũng được, một đấu một! Chúng ta không chấp nhận việc lấy đông ức hiếp ít!” Đại trưởng lão đứng dậy lên tiếng. Nói giỡn sao, một đấu một thì Phong Vân chiếm thế thượng phong, nhưng năm đấu một vẫn có thể thắng? Chuyện này hoàn toàn không thể! Phong Vân không thể chịu bất cứ tổn hại nào.

“Tất cả mọi người ở Tụ Tinh xin hãy nghe ta nói một câu.” Vân Phong đột nhiên hô lớn một tiếng, hiện trường mới vừa nãy còn điên cuồng tức giận, trong thoáng chốc lập tức trở nên im lặng như tờ. Vân Phong bất tri bất giác đã chiếm được sức kêu gọi to lớn.

“Chúng ta là một phần của Tụ Tinh, lúc Tụ Tinh gặp nạn đương nhiên sẽ không lùi bước. Có kẻ trào phúng ta, chúng ta sẽ trào phúng lại gấp bội. Có kẻ khiêu khích ta, chúng ta có lý nào không đáp trả. Phải để tất cả những ngươi khác biết, Tụ Tinh học viện là sự tồn tại không phải ai cũng có thể xâm phạm.”

Những lời này khiến cho trái tim đám đệ tử của Tụ Tinh rung động. Một loại tình cảm vốn cất sâu dưới đáy lòng lập tức bị kích động lên. Tất cả đều giơ cao hai tay, đồng thanh gào thét: “Đánh! Đánh! Đánh!”

“Không sai! Phải đánh, hơn nữa còn phải đánh thật đẹp, thắng triệt để.” Vân Phong vung tay, toàn bộ nhẫn khế ước khác đều đồng loạt hiện thân.