Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 5 - Chương 179-2: Trụy Kim Trì, ai thắng ai thua? 2





Edit: Mavis Clay

“Chán thật đấy, đến cả tai ta luôn này.” Từ đằng xa, Khúc Lam Y vừa trở lại đã thấy một đám người đứng bu, còn tiểu Phong Phong thì đang lạnh mặt đứng một bên, gương mặt hắn lập tức giận tái đi, hai nam nhân trung niên đi theo sau hắn nhìn nhau khẽ cười.

“Là Thiếu Chủ! Thiếu Chủ trở lại rồi.” Có người trẻ tuổi thấy được Khúc Lam Y ở đằng xa, mười mấy người lập tức biến sắc, Vân Phong vừa nhìn sang lập tức bắt gặp Khúc Lam Y đang mặt mày xám xịt tiến về phía này, theo sau là người mà đám người đứng đây đang nói tới, Lam thúc và Kinh thúc.

Lịch Vẫn nghe vậy, trong mắt liền qua một tia sáng, xoay đầu lại thì Khúc Lam Y đi lướt qua, đám người trẻ tuổi lui lại về sau nửa bước, bởi vì sự giận dữ trên gương mặt của hắn, duy chỉ có Lịch Vẫn vẫn bất động, cười rộ lên, “Thiếu Chủ, người trở lại rồi.”

Sắc mặt Khúc Lam Y âm trầm nhìn hắn, lông màu chau lên, “Ngươi xuất quan rồi à?”

“Vâng, vừa xuất quan.”

“Thực lực tiến bộ không ít đấy.”

Lịch Vẫn cười lớn, “Vẫn còn kém xa Thiếu Chủ lắm.”

Mười mấy thanh niên đứng im không nói tiếng nào, Lam thúc và Kính thúc thì bước tới, cười trừ, “Các ngươi cũng chạy tới đây làm gì thế?”

Mười mấy người trẻ tuổi nhìn nhau, cuối cùng nói, “Còn không phải do Lam thúc và Kính thúc đã từng nói chúng ta cần học tập sao. Nhưng nàng ta cứ ở trong không chịu ra ngoài, chúng ta học kiểu gì đây?”

lông mày của Khúc Lam Y càng nhướng cao hơn, Lịch Vẫn nhếch môi, “Thiếu chủ đừng giận, tuy nói là bọn họ tới là vì Ngọc Liên, nhưng nếu Lam thúc và Kính thúc đều đã lên tiếng, thì có lẽ họ cũng có chút tinh thần học tập đấy.”

Khúc Lam Y cười lạnh, “Vậy sao? Vậy học được cái gì rồi?”

Mười mấy thanh thiếu niên giật giật môi, một người trong số đó không nhịn được kêu lên, “Nàng chỉ toàn núp trong chỗ của Thiếu Chủ, thực lực có cao cơ nào cũng như con rùa đen rúc đầu vậy. Lam thúc và Kính thúc bảo chúng ta học tập, nhưng chúng ta không muốn học cái dáng vẻ đó của nàng đâu. Nếu nàng có bản lĩnh thì sao không thể hiện ra cho chúng ta xem xem?”


Gương mặt của Khúc Lam Y lạnh lẽo. “Đó là vì nàng quá nhân nhượng với các ngươi.”

Vân Phong đứng bên cạnh vẫn giữ im lặng, trong trường hợp này không nên nói gì vẫn hơn. Lịch Vẫn nghe vậy lên tiếng, “Có thể được Lam thúc và Kính thúc tán dương chắc chắn phải có phần nào năng lực, bọn họ không phục cũng là có nguyên nhân, tuy rằng ta không rõ thực hư lắm, nhưng cũng rất muốn tìm hiểu xem, người có thể khiến Thiếu Chủ coi trọng rốt cuộc ra sao, nếu như nàng chẳng có năng lực gì, thì cũng đừng nên ở lại Nạp Khê tộc.”

Lam thúc và Kính thúc cười khổ, đến Lịch Vẫn mà cũng nói vậy à?

Khúc Lam Y tối sầm mặt, “Lịch Vẫn, đừng tưởng rằng ngươi là người đứng đầu, ta sẽ không tức giận với ngươi.”

“Lời ta nói là sự thật, nếu là người mà Thiếu Chủ lựa chọn, thì cũng phải khiến tộc nhân tin phục mới phải, cứ để Thiếu Chủ bảo hộ mãi cũng không phải là cách đâu.”

“Hắn nói không sai.” Vân Phong ngẩng lên, bình tĩnh nói, mắt nhìn thẳng vào Lịch Vẫn, thu sự khinh thường trong đáy mắt hắn vào trong mắt mình, sau đó nhìn sang Khúc Lam Y, “Lam Y, chỉ một mình chàng có che chở cho ta cũng vô ích, ta đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”

“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y thầm thì, “Nàng không cần phải chứng minh thực lực của mình với họ đâu. Nàng là nữ nhân mà ta nhìn trúng, sẽ không ai dám nói nhiều nửa câu.”

Vân Phong lắc đầu cười khẽ, “Hiển nhiên là không có ai dám nói chàng nửa câu nào rồi, nhưng ta cần phải thực sự được tán thành, Vân Phong ta không phải là người như họ nghĩ, ta là người mà chàng lựa chọn, sự lựa chọn của chàng sẽ không để tộc nhân phải thất vọng.”

“Ha ha ha, Vân Phong tiểu hữu nói rất hay.” Hai nam nhân trung niên nãy giờ vẫn im lặng lúc này mới lên tiếng, Lam thúc và Kính thúc tươi cười nhìn Vân Phong, “Thiếu Chủ à, Vân Phong tiểu hữu nói không sai đâu, ngài mang Vân Phong tiểu hữu về đây, mục đích không phải là để tộc nhân chấp nhận sao?”

Mặt Khúc Lam Y tối đi, nếu không phải là hai lão già các người rỗi hơi đi tán dương, thì mấy cái người này đâu có ăn no rửng mỡ kéo tới đây đâu chứ? Ngọc Liên còn không đáng để đám người này tới bất bình giùm. Lịch Vẫn càng sẽ không lên tiếng vì Ngọc Liên, tất cả là vì sự thưởng thức của hai lão già mấy ông.

Ánh mắt lên án của Khúc Lam Y làm Lam thúc và Kính thúc xấu hổ, thật sự trong lòng bọn họ cũng có chút cố ý, ai bảo Thiếu Chủ ngài bảo vệ chặt như vậy chứ.

“Hai vị tiền bối nói đúng đó.” Vân Phong nói, Lam thúc và Kính thúc cười, “Vân Phong tiểu hữu gọi chúng là Lam thúc và Kính thúc là được rồi, không cần khách khí như vậy đâu.”


Vân Phong cười, “Lam thúc và Kính thúc cũng chỉ cần gọi vãn bối là Vân Phong là được rồi.”

Lịch Vẫn nói, “Người của Vân gia, xem ra là Triệu Hồi Sư nhỉ.”

Vân Phong ngẩng lên, sự khinh thường và chế giễu trong mắt hắn nàng đều thấy được, có lẽ hắn chính là người duy nhất có thực lực gần với Khúc Lam Y nhất trong Nạp Khê tộc, vì thế nên thái độ với mình mới như vậy.

“Để được thừa nhận, ngươi nên đánh một trận với Lịch Vẫn đi.” Có người hả hê nói, “Ngươi thắng thì chúng ta sẽ thừa nhận ngươi.”

“Đúng thế, ngươi hãy đánh một trận với Lịch Vẫn đi.”

Khúc Lam Y nén lửa giận trong lòng, Lam thúc và Kính thúc nói không sai, mục đích hắn đưa tiểu Phong Phong trở lại thực sự chính là để tộc nhân thừa nhận. Tiểu Phong Phong thực sự cần cơ hội để thể hiện thực lực của mình, để đám kia á khẩu không thể nói được gì. Có lẽ đánh một trận với Lịch Vẫn là một lựa chọn không tồi, mặc dù thực lực của tiểu Phong Phong có chênh lệch với Lịch Vẫn, nhưng chỉ cần không thua là được.

“Ta thì không thành vấn đề.” Lịch Vẫn nói, ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Phong, nàng cười, “Ngươi không thành vấn đề, hiển nhiên ta cũng thế rồi.”

Lịch Vẫn híp mắt, thực lực của nàng rõ ràng là dới mình, lại dám đồng ý một cách nhẹ nhàng như vậy? Hừ! Cậy mạnh à?”

“Chiến đấu cũng là một cách tốt, chỉ là khó tránh khỏi sẽ làm sứt mẻ hòa khí, cũng khó mà sử dụng những tuyệt chiêu, khó phán định được ai thắng ai thua.” Lam thúc nói, nhìn sang Kính thúc, “Bàn về thắng thua, cũng không nhất thiết phải chiến đấu mới làm được.”

“Thiếu Chủ, hay là để Lịch Vẫn và Vân Phong cùng tới Trụy Kim Trì đi?”

Khúc Lam Y tối sầm mặt, ông được lắm Kính thúc. Đây mà là cách chiến đấu tốt với tiểu Phong Phong sao. Kính thúc thấy ánh mắt hằn học của hắn thì bật cười, “Mặc dù căn cơ của hai người khác nhau, một dùng Chiến Khí một dùng Tinh Thần Lực, nhưng Trụy Kim Trì thì một cũng như ngàn, ai mạnh hơn là xác định được liền.”


Mười mấy người trẻ tuổi kinh ngạc đứng đờ ra, vào Kim Trì, Kính thúc vừa mở miệng đã là Trụy Kim Trì?

“Được.” Lịch Vẫn lên tiếng, nhìn sang Vân Phong, mặc dù nàng không biết Trụy Kim Trì là gì, nhưng nàng hiểu cái đài này thể nào nàng cũng phải bước lên. “Được.”

Hai người đều đã đồng ý, Kính thúc và Lam thúc hài lòng gật đầu, “Đã vậy thì chúng ta đi thôi.”

Vì thế dòng người đi về phía Trụy Kim Trì, Khúc Lam Y im lặng theo canh Vân Phong, nắm lấy tay nàng, nàng cười, “Đừng lo.”

Khúc Lam Y mân môi, rũ mi, “Nàng có biết Trụy Kim Trì là gì không?”

Vân Phong lắc đầu, hắn khẽ thở dài, “Trụy Kim Trì là một nơi cực kỳ đặc biêt của Nạp Khê tộc, bên trong cái hố này chứa toàn là đất cát có màu vàng kim, chỉ cần người tu luyện đặt chân lên đó, nó sẽ căn cứ vào giới hạn sức mạnh của người tu luyện mà sinh ra lực hút tương ứng. Nếu như không thể chống cự lại nổi thì sẽ hoàn toàn bị chìm vào cát vàng.”

Vân Phong nhíu mày, “Nhảy vào đó?”

Mặt của Khúc Lam Y càng đen hơn, nhìn về phía trước, “Vào Trụy Kim Trì mà chưa thể ra khỏi bãi cát vàng đó trong ba ngày thì khỏi cần phải ra nữa. Kính thúc biết điều đó nhưng vẫn đề nghị, không biết ông ta đang nghĩ cái gì nữa?”

Chỉ chốc lát sau, Vân Phong đã tới được một chỗ đất rộng, có một cái hố rất lớn, bên trong hố toàn là cát màu vàng kim, dưới ánh nắng mặt trời ánh lên lấp lánh. Vẻ mặt của mười mấy người trẻ tuổi bối rối, Kính thúc cười, “Hai người các ngươi đừng lo, nếu người nào không chịu nổi thì chỉ cần bóp vỡ thứ này là được, chúng ta sẽ kéo các ngươi lên.”

Kính thúc đưa hai viên đã nhỏ cho Vân Phong và Lịch Vẫn, hai người nhận lấy viên đá, trông bộ dáng cả hai đều không có vẻ là sẽ dùng tới. Lam thúc nói, “Rất đơn giản, người nào ra trước người đó thua, người còn lại chiến thắng, trong Trụy Kim Trì này, tốt nhấy đừng nên làm mấy hành động dư thừa, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, nếu không sẽ rất khó kết thúc.”

Vân Phong cau mày, có vẻ ma thú khế ước ra ngoài sẽ khiến nàng bị phản tác dụng.

Lịch Vẫn mủi chân, đứng trên không trên Trụy Kim Trì, Vân Phong thấy thế cũng đuổi theo, hai người đều đứng trên không trung, Lam thúc và Kinh thúc nhìn nhau cười, quay đầu nhìn về phía Khúc Lam Y, hắn thầm nghiến răng, miễn cưỡng nói, “Bắt đầu đi.”

“Vèo!” Hai bóng người cùng từ trên không đáp xuống, đôi chân bước lên bãi cát vàng lấp lánh cùng lúc.

“Ong!” Hai vòng cung khổng lồ tỏa từ dưới chân cả hai, cát vàng kim không ngừng tràn ra theo dao động, nhìn từ xa như những vòng tròn đang giao nhau. Trong nháy mắt, một lực hút kinh khủng xuất hiện từ trong bãi cát.


“Ư!” Hai người đồng thời rên lên một tiếng, chân đã bị hút vào trong cát.

Đám người trẻ tuổi nhìn và hoảng hồn, đổi lại là họ thì sẽ không có dũng khí mà đặt chân lên đó đâu, Khúc Lam Y mặt mày lạnh tanh, nhưng vẻ mặt của Lam thúc và Kính thúc lại tương đối nhẹ nhàng, giống như là chẳng gì phải lo lắng cả vậy.

“Roạt!” Hai người lại bị lún thêm một khúc. Cát đã tràn đến cổ chân.

Lịch Vẫn nhíu mày, hai tay đan lại với nhau, Chiến Khí tự nhiên trong cơ thể tuôn ra. Lịch Vẫn nghiến răng, Chiến Khí đâm mạnh vào cát, nâng được cơ thể hắn lên vài tấc. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu bắt đầu xuất hiện trên trán Lịch Vẫn, hắn chỉ nhích được một chút mà thôi, lực hút này lợi hại thật. Lịch Vẫn liếc nhìn sang phía bên cạnh, lúc này Vân Phong cũng không khá hơn.

Lực hút từ cát vẫn đang không từng tăng lên, như đang có vô số bàn tay cố kéo mình vào trong, Vân Phong đang tính dùng Tinh Thần Lực để chống lại sự khống chế của cát thì tiếng của Hoa tỷ đột nhiên vang lên trong đầu, “Tiểu Vân Phong, nhanh chìm vào một chút đi.”

Vân Phong ngạc nhiên. Chìm xuống? Để nàng chìm nhanh lên?”

“Nhân yêu chết tiệt, ngươi nói nhảm gì đó?” Nhị Lôi bất mãn quát lên, mấy ma thú khế ước còn lại cũng nói to.

“Các ngươi kêu gào cái gì? Có bao giờ ta lừa tiểu Vân Phong đâu.” Hoa tỷ bất mãn quát trở lại, Vân Phong nghe mà đầu rối thành một nùi, lớn tiếng quát lên, “Đừng làm ồn coi! Hoa tỷ, tỷ nói rõ xem.”

“Hừ! Vẫn là tiểu Vân Phong hiểu ta, ta sẽ không làm ra chuyện làm hại tới tiểu Vân Phong đâu. Hồ cát vàng trước mặt này có lai lịch rất lớn đó, thật không ngờ là lại có thể gặp được ở đây.”

“Hoa tỷ, tỷ nói rõ hơn xem.”

Hoa tỷ cười quyến rũ, “Tiểu Vân Phong à, cát vàng này chính là chất dinh dưỡng mà tỷ tỷ ngươi thích nhất đó, nơi sinh trưởng của Song Diện Quỷ Luân có loại cát này đó.”

Vân Phong chợt phì cười. Môi nàng khẽ nâng, hóa ra là vậy, thật đúng là một sự trùng hợp kỳ lạ.

“Cho nên, tiểu Vân Phong à, nhanh chìm xuống đi.”

Vân Phong ừ một tiếng, gương mặt tươi cười, trong lúc mọi người còn đang không rõ nụ cười đó từ đâu mà ra, thì chợt nghe “Rào!” một tiếng, toàn thân nàng chìm vào trong hồ cát.